Chương 91: Ngoại truyện công chúa- Quân vương(xong)
Đậu Tương
14/07/2021
Editor: hungtuquy
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
"Bệ hạ, nương nương, đã đến giữa hồ." Một giọng nam tục tằng xuyên thấu qua kẹt cửa truyền đến.
Hô hấp Ôn Nguyên Nhu cứng lại, tiểu huyệt đột nhiên kẹp chặt, lại trướng lại đau, cắn môi, nỗ lực không phát ra âm thanh.
Lúc trước là Thẩm Nhược Hàn cố ý ra chỉ thị, khi đến giữa hồ thì cho người thông tri, cho nên hiện tại mới có tình huống như vậy.
côn th*t không ngừng ma xát vách thịt non của tiểu huyệt, mật dịch không ngừng trài ra khiến chỗ hai người ướt nhẹp.
Yết hầu Thẩm Nhược Hàn căng thẳng, hoạt động một chút, trầm giọng nói: "ừ. Đi xuống đi."
Nghe vậy, Ôn Nguyên Nhu liền thả lỏng thân mình, nhẹ giọng thở dốc.
Thẩm Nhược Hàn gợi lên khóe miệng, bỗng nhiên lại hô: "Từ từ, trẫm còn có chút đồ vật muốn hỏi ngươi."
Đầu Ôn Nguyên Nhu gắt gao chôn ở trong ngực Thẩm Nhược Hàn, đôi tay gắt gao lôi kéo cánh tay hắn, thân mình vốn dĩ thả lỏng giờ phút này lại khẩn trương lên. . Đam Mỹ Sắc
Tiếng bước chân mới vừa rồi đi xa bây giờ đã trở lại.
"Hồ Nguyệt Nha này còn có thuyền khác sao?" Thẩm Nhược Hàn thở hổn hển, nhắc tới thân hình Ôn Nguyên Nhu lại trở nên kích thích.
Ôn Nguyên Nhu cảm giác bụng nhỏ muốn bị thọc xuyên qua, một chút so một chút lại mãnh liệt va chạm, khoái cảm dần dần gia tăng, cảm giác tê mỏi làm người ý loạn tình mê.
Hai cái đùi run rẩy, tùy thời đều muốn xụi lơ đi xuống, nhưng cố tình Thẩm Nhược Hàn lại không kết thúc đề tài này, ngược lại cùng ngoài cửa hàn huyên.
Thị vệ ngoài cửa sổ sờ không nổi đầu óc mình, tổng cảm thấy chính mình dường như nghe được cái gì. Các cung nữ đứng ở hai bên cũng đỏ mặt, các nàng hầu hạ Thẩm Nhược Hàn cùng Ôn Nguyên Nhu đã lâu, bên trong xảy ra chuyện gì cũng không xa lạ.
Nếu nói mới vừa rồi chỉ là hoài nghi, hiện tại cơ bản chính là khẳng định.
"Những chiếc thuyền khác đã tấp sang một bên." Vì an toàn của Thẩm Nhược Hàn, đây là điều không thể thiếu.
Nếu không phải Thẩm Nhược Hàn nói không cần đường hoàng, thì có lẽ toàn bộ hồ Nguyệt Nha đã bị toàn bộ phong tỏa rồi.
"Phanh" trong khoang thuyền bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn.
Thị vệ vốn đang quỳ trên mặt đất giờ phút này hoàn toàn sửng sốt, chỉ một thoáng liền đứng lên, hướng về phía bên trong hô: "Bệ hạ! Nương nương!"
Bên trong lập tức truyền ra một tiếng trả lời: "Không có việc gì."
Bên trong cánh cửa, Ôn Nguyên Nhu dựa vào trên tường, cả người run rẩy, bụng nhỏ còn theo bản năng run rẩy.
Nàng mới vừa rồi không nhịn được mà cao trào.
Thân mình vô lực ngã ở ven tường, thật sự là không có sức lực, tóc đẹp đen nhánh rơi rụng ở trên người, che dấu những dấu vết tình dục.
Thẩm Nhược Hàn rốt cuộc nhịn không được, bế Ôn Nguyên Nhu tới giường, từ phía sau lưng ôm lấy hai luồng nộn nhũ, đem côn th*t cắm vào trong nộn huyệt, chín thâm một cạn thao lộng lên.
hoa huy*t bị lấp đầy, lại hư không. Ôn Nguyên Nhu trợn to mắt, bên miệng tràn ra từng tiến rên rỉ rách nát: "A... Ha..."
Qua mấy chục cái kích thích, Thẩm Nhược Hàn nhắm chuẩn chỗ sâu nhấ, hung hăng lấp kín sau đó cũng phun ra ra tinh dịch đặc sệt.
......
Nửa ngày, Thẩm Nhược Hàn mới đứng dậy.
Hắn vuốt ve gương mặt hồng nhuận, lại bỗng nhiên nghe được ngoài cửa xuất hiện một thanh âm không biết điều: "Bệ hạ...... Thần cho người đem thuyền đến giữa hồ."
Ôn Nguyên Nhu đột nhiên nâng mắt, thanh âm cùng lúc nãy có chút không giống nhau, hiển nhiên là phát hiện bọn họ ở bên trong làm cái gì.
Thẩm Nhược Hàn lạnh mặt, hắn còn tưởng rằng tên kia đã thức thời rời đi, không nghĩ tới cư nhiên ở cửa nghe góc tường.
"Đi lãnh mười côn."
Thị vệ ngoài cửa giống như được đặc xá, nhẹ nhàng thở ra. Trời biết, hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì. Hắn cũng không nghĩ tới bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương thế nhưng không quan tâm hắn, mặc kệ hắn quỳ ở bên ngoài.
"Ngoan, hắn đi rồi." Tiểu nữ nhân xấu hổ, đem đầu vùi ở trong chăn làm Thẩm Nhược Hàn thật sự rất hài lòng,.
Ôn Nguyên Nhu dùng chăn che khuất mặt, chỉ lộ ra mắt hạnh: "Bệ hạ, đều bị nghe được... Thần thiếp không còn mặt mũi gặp người."
Thẩm Nhược Hàn làm bộ giận dữ: "Trẫm xem ai dám cười nàng, hắn đã đi lãnh phạt, nếu lại dám nói, trẫm lấy mệnh hắn."
Đột nhiên, ngoài cửa truyền đến một trận tiếng bước chân dồn dập.
"Bệ hạ, nương nương, đã đến giữa hồ." Một giọng nam tục tằng xuyên thấu qua kẹt cửa truyền đến.
Hô hấp Ôn Nguyên Nhu cứng lại, tiểu huyệt đột nhiên kẹp chặt, lại trướng lại đau, cắn môi, nỗ lực không phát ra âm thanh.
Lúc trước là Thẩm Nhược Hàn cố ý ra chỉ thị, khi đến giữa hồ thì cho người thông tri, cho nên hiện tại mới có tình huống như vậy.
côn th*t không ngừng ma xát vách thịt non của tiểu huyệt, mật dịch không ngừng trài ra khiến chỗ hai người ướt nhẹp.
Yết hầu Thẩm Nhược Hàn căng thẳng, hoạt động một chút, trầm giọng nói: "ừ. Đi xuống đi."
Nghe vậy, Ôn Nguyên Nhu liền thả lỏng thân mình, nhẹ giọng thở dốc.
Thẩm Nhược Hàn gợi lên khóe miệng, bỗng nhiên lại hô: "Từ từ, trẫm còn có chút đồ vật muốn hỏi ngươi."
Đầu Ôn Nguyên Nhu gắt gao chôn ở trong ngực Thẩm Nhược Hàn, đôi tay gắt gao lôi kéo cánh tay hắn, thân mình vốn dĩ thả lỏng giờ phút này lại khẩn trương lên. . Đam Mỹ Sắc
Tiếng bước chân mới vừa rồi đi xa bây giờ đã trở lại.
"Hồ Nguyệt Nha này còn có thuyền khác sao?" Thẩm Nhược Hàn thở hổn hển, nhắc tới thân hình Ôn Nguyên Nhu lại trở nên kích thích.
Ôn Nguyên Nhu cảm giác bụng nhỏ muốn bị thọc xuyên qua, một chút so một chút lại mãnh liệt va chạm, khoái cảm dần dần gia tăng, cảm giác tê mỏi làm người ý loạn tình mê.
Hai cái đùi run rẩy, tùy thời đều muốn xụi lơ đi xuống, nhưng cố tình Thẩm Nhược Hàn lại không kết thúc đề tài này, ngược lại cùng ngoài cửa hàn huyên.
Thị vệ ngoài cửa sổ sờ không nổi đầu óc mình, tổng cảm thấy chính mình dường như nghe được cái gì. Các cung nữ đứng ở hai bên cũng đỏ mặt, các nàng hầu hạ Thẩm Nhược Hàn cùng Ôn Nguyên Nhu đã lâu, bên trong xảy ra chuyện gì cũng không xa lạ.
Nếu nói mới vừa rồi chỉ là hoài nghi, hiện tại cơ bản chính là khẳng định.
"Những chiếc thuyền khác đã tấp sang một bên." Vì an toàn của Thẩm Nhược Hàn, đây là điều không thể thiếu.
Nếu không phải Thẩm Nhược Hàn nói không cần đường hoàng, thì có lẽ toàn bộ hồ Nguyệt Nha đã bị toàn bộ phong tỏa rồi.
"Phanh" trong khoang thuyền bỗng nhiên phát ra một tiếng vang lớn.
Thị vệ vốn đang quỳ trên mặt đất giờ phút này hoàn toàn sửng sốt, chỉ một thoáng liền đứng lên, hướng về phía bên trong hô: "Bệ hạ! Nương nương!"
Bên trong lập tức truyền ra một tiếng trả lời: "Không có việc gì."
Bên trong cánh cửa, Ôn Nguyên Nhu dựa vào trên tường, cả người run rẩy, bụng nhỏ còn theo bản năng run rẩy.
Nàng mới vừa rồi không nhịn được mà cao trào.
Thân mình vô lực ngã ở ven tường, thật sự là không có sức lực, tóc đẹp đen nhánh rơi rụng ở trên người, che dấu những dấu vết tình dục.
Thẩm Nhược Hàn rốt cuộc nhịn không được, bế Ôn Nguyên Nhu tới giường, từ phía sau lưng ôm lấy hai luồng nộn nhũ, đem côn th*t cắm vào trong nộn huyệt, chín thâm một cạn thao lộng lên.
hoa huy*t bị lấp đầy, lại hư không. Ôn Nguyên Nhu trợn to mắt, bên miệng tràn ra từng tiến rên rỉ rách nát: "A... Ha..."
Qua mấy chục cái kích thích, Thẩm Nhược Hàn nhắm chuẩn chỗ sâu nhấ, hung hăng lấp kín sau đó cũng phun ra ra tinh dịch đặc sệt.
......
Nửa ngày, Thẩm Nhược Hàn mới đứng dậy.
Hắn vuốt ve gương mặt hồng nhuận, lại bỗng nhiên nghe được ngoài cửa xuất hiện một thanh âm không biết điều: "Bệ hạ...... Thần cho người đem thuyền đến giữa hồ."
Ôn Nguyên Nhu đột nhiên nâng mắt, thanh âm cùng lúc nãy có chút không giống nhau, hiển nhiên là phát hiện bọn họ ở bên trong làm cái gì.
Thẩm Nhược Hàn lạnh mặt, hắn còn tưởng rằng tên kia đã thức thời rời đi, không nghĩ tới cư nhiên ở cửa nghe góc tường.
"Đi lãnh mười côn."
Thị vệ ngoài cửa giống như được đặc xá, nhẹ nhàng thở ra. Trời biết, hắn rốt cuộc đã trải qua cái gì. Hắn cũng không nghĩ tới bệ hạ cùng Hoàng Hậu nương nương thế nhưng không quan tâm hắn, mặc kệ hắn quỳ ở bên ngoài.
"Ngoan, hắn đi rồi." Tiểu nữ nhân xấu hổ, đem đầu vùi ở trong chăn làm Thẩm Nhược Hàn thật sự rất hài lòng,.
Ôn Nguyên Nhu dùng chăn che khuất mặt, chỉ lộ ra mắt hạnh: "Bệ hạ, đều bị nghe được... Thần thiếp không còn mặt mũi gặp người."
Thẩm Nhược Hàn làm bộ giận dữ: "Trẫm xem ai dám cười nàng, hắn đã đi lãnh phạt, nếu lại dám nói, trẫm lấy mệnh hắn."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.