Chương 103: Xuyên đến thế giới thú nhân 12
Đậu Tương
10/08/2021
Editor: hungtuquy
Mộc Lan Nguyệt cắn môi trầm mặc ngồi một hồi, đến khi cảm nhận được cơn lạnh, lúc này mới chậm rãi đem quần áo mặc vào.
Cả người đau nhức vô cùng, vậy mà thủ phạm gây ra lại không xuất hiện.
Dựa trên vách đá lạnh băng, Mộc Lan Nguyệt đem chính mình súc ở bên nhau, lẳng lặng tự hỏi.
Cô nên làm thế nào mới có thể phá được tâm Lạc Già? Lúc này cô thật giống như tiểu thú bị vứt bỏ, lênh đênh khổ sở.
Thời điểm Lạc Già bưng đồ vật tiến vào, liền phát hiện giống cái giờ phút này càng thêm yếu ớt.
Hắn ninh khởi mi, tản bộ đi qua, ngồi ở bên giường bằng đá.
Ai ngờ, Mộc Lan Nguyệt chỉ giương mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay đầu hướng qua bên khác.
Lạc Già buông đồ vật trong tay, nghiêng thân mình ngồi vào một bên khác.
Hắn vừa ngồi xuống, Mộc Lan Nguyệt liền xoay đầu. Rõ ràng là không muốn nhìn hắn. Đầu cô gắt gao chôn ở đầu gối, chỉ lộ ra tóc dài màu đen ở bên ngoài.
Thế nhưng cô không nghĩ đến, Lạc Già là ai? Có thể bị hành động nhỏ của mình làm khó chịu sao? Hắn trực tiếp dùng bàn tay to nâng đầu Mộc Lan Nguyệt lên, cưỡng bách nàng nhìn chằm chằm hắn.
Lực độ này quá lớn, Mộc Lan Nguyệt hoàn toàn không có biện pháp phản kháng, bị ngạnh sinh sinh ngẩng đầu, nước mắt liền ngậm đầy hốc mắt, ủy khuất, cũng đau.
Phản kháng không được, thì bất chấp tất cả.
Buông ra thân mình, không màng tất cả mà khóc ra tới, nước mắt rơi ào ạt, dính đầy khuôn mặt nhỏ. Căn bản không có suy xét đẹp hay không đẹp, có mỹ cảm hay không mà chỉ có một mục đích duy nhất, đó là phát tiết.
Lạc Già hoàn toàn ngốc rồi, hắn có chút không thể lý giải vì cái gì phía trước còn tốt, sao bây giờ Mộc Lan Nguyệt liền thành cái dạng này.
Tối hôm qua cô khóc kêu, hắn minh bạch, là bởi vì động tác của hắn thô bạo, nơi đó của cô lại quá mức nhỏ hẹp không thể cất chứa.
Hiện tại hắn cũng không có giao phối, cô vì cái gì lại khóc?
Mộc Lan Nguyệt khóc đến thê thảm, nhìn Lạc Già còn không có bất luận cái phản ứng gì, càng là giận sôi máu.
Dùng ống tay áo lau đi nước mắt cùng một phen nước mũi, thanh âm khàn khàn: "Lạc Già, anh nếu không nghĩ muốn tôi làm bạn lữ thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng nhằm vào tôi, tôi cho dù chết cũng sẽ không ô uế anh."
Lạc Già cau mày: "Nhằm vào cô?" Tuy rằng cô rất yếu, lại kiều khí. Nhưng cô có rất nhiều thứ làm hắn cảm thấy mới lạ, hắn cũng không có nhằm vào cô.
Mộc Lan Nguyệt hoàn toàn phóng túng chính mình, cắn môi nói: "Anh không phải muốn biết cách làm phòng ở còn có khâu lại vết thương sao, tôi đều dạy cho anh, anh thả tôi đi."
Lạc Già hoàn toàn không hiểu logic của cô: "Đi nơi nào?"
Cô hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn: "Tôi đi tìm một giống đực thương mình."
Vốn dĩ sắc mặt Lạc Già rất tốt bây giờ thì hoàn toàn âm trầm rồi, hắn lạnh mặt, híp mắt: "Không được." Cô đã trở thành giống cái của hắn, thế nào còn có thể cùng thú nhân khác sinh hoạt.
Mộc Lan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn nói: "Tại sao không được?"
"Không được là không được." Nếu như cô dám, hắn sẽ đem tên kia xé thành từng mảnh.
Thực hiển nhiên Mộc Lan Nguyệt là kẻ yếu, cô bẹp miệng, ủy khuất nhìn Lạc Già: "Dựa vào cái gì, tôi muốn về nhà, tôi phải về bộ lạc của mình."
Trong nháy mắt, cô thu lại sự cường ngạnh, biến thành bộ dáng đáng thương hề hề.
Lạc Già: "Vì sao muốn về? Giống đực trong tộc cô có lẽ thực yếu đi." Giống cái đều yếu thành cái dạng này, giống đực cũng không có khả năng sẽ cường đại.
Giống cái ở lang tộc bọn họ so với bộ tộc khác đều muốn cường hơn.
Mộc Lan Nguyệt cảm giác chính mình cùng Lạc Già quả thực vô pháp câu thông: "Đúng, chúng tôi thực yếu, nhưng chúng tôi có tinh thần thực giàu có, anh trừ bỏ sức lực còn điểm mạnh gì? Chỉ số thông minh hay là EQ?"
Chỉ số thông minh cùng EQ là cái gì, Lạc Già nghe không hiểu, bất quá hắn có thể nghe ra, Mộc Lan Nguyệt nói không phải lời hay là được rồi.
"Bọn họ sẽ quan tâm nữ nhân, sẽ xem sắc mặt, biết tôi muốn cái gì, anh cái gì cũng không biết, lấy cái gì so?" Càng nói, Mộc Lan Nguyệt càng giận.
Nhân loại vốn chính là yếu ớt, chỉ là phát minh đồ vật có thể bảo hộ chính mình, sau đó từng ngày từng ngày trở nên cường đại.
Thúc đẩy phát triển không chỉ là thân thể cường đại, còn có trí não không ngừng tiến hóa.
Lạc Già: "Cô muốn cái gì?" Hắn nghe hiểu trọng điểm, bởi vì chính mình không có thỏa mãn yêu cầu của coi, cho nên cô mới có thể nháo như vậy.
Mộc Lan Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Tôi muốn anh quan tâm tôi, chiếu cố tôi, yêu tôi, không phải một đồ vật có thể tùy thời vứt bỏ."
Cô hôm nay chính là có cảm giác như vậy, bị toàn thế giới từ bỏ.
Lạc Già gắt gao nhấp môi: "Quan tâm như thế nào?" Hắn đều hiểu, chính là cảm giác như từ trong lời nói của Mộc Lan Nguyệt hắn sẽ tìm ra một điều mới mẻ nào đó.
"Ôm tôi." Cô nói.
Lạc Già liền nghe lời ôm lấy cô, lại nghe cô ở trong ngực nói: "Nói, thực xin lỗi, bảo bối tôi sai rồi."
Lạc Già: "Thực xin lỗi, bảo bối tôi sai rồi."
Mộc Lan Nguyệt rầu rĩ nói: "Không phải loại ngữ khí này, anh căn bản không phải đang dỗ tôi, anh căn bản là không tính toán quan tâm tôi."
Lạc Già có chút cứng đờ, hỏi: "Bảo bối là cái gì?"
"Chính là tôi là người được anh phủng ở trong lòng bàn tay, sợ tôi bị tổn thương." Nghĩ nghĩ, Lạc Già khẳng định không hiểu, Mộc Lan Nguyệt lại giải thích, "Chính là một người thực đặc biệt, tôi là trân bảo của anh."
Mộc Lan Nguyệt cắn môi trầm mặc ngồi một hồi, đến khi cảm nhận được cơn lạnh, lúc này mới chậm rãi đem quần áo mặc vào.
Cả người đau nhức vô cùng, vậy mà thủ phạm gây ra lại không xuất hiện.
Dựa trên vách đá lạnh băng, Mộc Lan Nguyệt đem chính mình súc ở bên nhau, lẳng lặng tự hỏi.
Cô nên làm thế nào mới có thể phá được tâm Lạc Già? Lúc này cô thật giống như tiểu thú bị vứt bỏ, lênh đênh khổ sở.
Thời điểm Lạc Già bưng đồ vật tiến vào, liền phát hiện giống cái giờ phút này càng thêm yếu ớt.
Hắn ninh khởi mi, tản bộ đi qua, ngồi ở bên giường bằng đá.
Ai ngờ, Mộc Lan Nguyệt chỉ giương mắt liếc hắn một cái, sau đó xoay đầu hướng qua bên khác.
Lạc Già buông đồ vật trong tay, nghiêng thân mình ngồi vào một bên khác.
Hắn vừa ngồi xuống, Mộc Lan Nguyệt liền xoay đầu. Rõ ràng là không muốn nhìn hắn. Đầu cô gắt gao chôn ở đầu gối, chỉ lộ ra tóc dài màu đen ở bên ngoài.
Thế nhưng cô không nghĩ đến, Lạc Già là ai? Có thể bị hành động nhỏ của mình làm khó chịu sao? Hắn trực tiếp dùng bàn tay to nâng đầu Mộc Lan Nguyệt lên, cưỡng bách nàng nhìn chằm chằm hắn.
Lực độ này quá lớn, Mộc Lan Nguyệt hoàn toàn không có biện pháp phản kháng, bị ngạnh sinh sinh ngẩng đầu, nước mắt liền ngậm đầy hốc mắt, ủy khuất, cũng đau.
Phản kháng không được, thì bất chấp tất cả.
Buông ra thân mình, không màng tất cả mà khóc ra tới, nước mắt rơi ào ạt, dính đầy khuôn mặt nhỏ. Căn bản không có suy xét đẹp hay không đẹp, có mỹ cảm hay không mà chỉ có một mục đích duy nhất, đó là phát tiết.
Lạc Già hoàn toàn ngốc rồi, hắn có chút không thể lý giải vì cái gì phía trước còn tốt, sao bây giờ Mộc Lan Nguyệt liền thành cái dạng này.
Tối hôm qua cô khóc kêu, hắn minh bạch, là bởi vì động tác của hắn thô bạo, nơi đó của cô lại quá mức nhỏ hẹp không thể cất chứa.
Hiện tại hắn cũng không có giao phối, cô vì cái gì lại khóc?
Mộc Lan Nguyệt khóc đến thê thảm, nhìn Lạc Già còn không có bất luận cái phản ứng gì, càng là giận sôi máu.
Dùng ống tay áo lau đi nước mắt cùng một phen nước mũi, thanh âm khàn khàn: "Lạc Già, anh nếu không nghĩ muốn tôi làm bạn lữ thì cứ việc nói thẳng, không cần quanh co lòng vòng nhằm vào tôi, tôi cho dù chết cũng sẽ không ô uế anh."
Lạc Già cau mày: "Nhằm vào cô?" Tuy rằng cô rất yếu, lại kiều khí. Nhưng cô có rất nhiều thứ làm hắn cảm thấy mới lạ, hắn cũng không có nhằm vào cô.
Mộc Lan Nguyệt hoàn toàn phóng túng chính mình, cắn môi nói: "Anh không phải muốn biết cách làm phòng ở còn có khâu lại vết thương sao, tôi đều dạy cho anh, anh thả tôi đi."
Lạc Già hoàn toàn không hiểu logic của cô: "Đi nơi nào?"
Cô hung tợn mà trừng mắt nhìn hắn: "Tôi đi tìm một giống đực thương mình."
Vốn dĩ sắc mặt Lạc Già rất tốt bây giờ thì hoàn toàn âm trầm rồi, hắn lạnh mặt, híp mắt: "Không được." Cô đã trở thành giống cái của hắn, thế nào còn có thể cùng thú nhân khác sinh hoạt.
Mộc Lan Nguyệt hừ lạnh một tiếng, thẳng thắn nói: "Tại sao không được?"
"Không được là không được." Nếu như cô dám, hắn sẽ đem tên kia xé thành từng mảnh.
Thực hiển nhiên Mộc Lan Nguyệt là kẻ yếu, cô bẹp miệng, ủy khuất nhìn Lạc Già: "Dựa vào cái gì, tôi muốn về nhà, tôi phải về bộ lạc của mình."
Trong nháy mắt, cô thu lại sự cường ngạnh, biến thành bộ dáng đáng thương hề hề.
Lạc Già: "Vì sao muốn về? Giống đực trong tộc cô có lẽ thực yếu đi." Giống cái đều yếu thành cái dạng này, giống đực cũng không có khả năng sẽ cường đại.
Giống cái ở lang tộc bọn họ so với bộ tộc khác đều muốn cường hơn.
Mộc Lan Nguyệt cảm giác chính mình cùng Lạc Già quả thực vô pháp câu thông: "Đúng, chúng tôi thực yếu, nhưng chúng tôi có tinh thần thực giàu có, anh trừ bỏ sức lực còn điểm mạnh gì? Chỉ số thông minh hay là EQ?"
Chỉ số thông minh cùng EQ là cái gì, Lạc Già nghe không hiểu, bất quá hắn có thể nghe ra, Mộc Lan Nguyệt nói không phải lời hay là được rồi.
"Bọn họ sẽ quan tâm nữ nhân, sẽ xem sắc mặt, biết tôi muốn cái gì, anh cái gì cũng không biết, lấy cái gì so?" Càng nói, Mộc Lan Nguyệt càng giận.
Nhân loại vốn chính là yếu ớt, chỉ là phát minh đồ vật có thể bảo hộ chính mình, sau đó từng ngày từng ngày trở nên cường đại.
Thúc đẩy phát triển không chỉ là thân thể cường đại, còn có trí não không ngừng tiến hóa.
Lạc Già: "Cô muốn cái gì?" Hắn nghe hiểu trọng điểm, bởi vì chính mình không có thỏa mãn yêu cầu của coi, cho nên cô mới có thể nháo như vậy.
Mộc Lan Nguyệt mặt vô biểu tình nhìn hắn: "Tôi muốn anh quan tâm tôi, chiếu cố tôi, yêu tôi, không phải một đồ vật có thể tùy thời vứt bỏ."
Cô hôm nay chính là có cảm giác như vậy, bị toàn thế giới từ bỏ.
Lạc Già gắt gao nhấp môi: "Quan tâm như thế nào?" Hắn đều hiểu, chính là cảm giác như từ trong lời nói của Mộc Lan Nguyệt hắn sẽ tìm ra một điều mới mẻ nào đó.
"Ôm tôi." Cô nói.
Lạc Già liền nghe lời ôm lấy cô, lại nghe cô ở trong ngực nói: "Nói, thực xin lỗi, bảo bối tôi sai rồi."
Lạc Già: "Thực xin lỗi, bảo bối tôi sai rồi."
Mộc Lan Nguyệt rầu rĩ nói: "Không phải loại ngữ khí này, anh căn bản không phải đang dỗ tôi, anh căn bản là không tính toán quan tâm tôi."
Lạc Già có chút cứng đờ, hỏi: "Bảo bối là cái gì?"
"Chính là tôi là người được anh phủng ở trong lòng bàn tay, sợ tôi bị tổn thương." Nghĩ nghĩ, Lạc Già khẳng định không hiểu, Mộc Lan Nguyệt lại giải thích, "Chính là một người thực đặc biệt, tôi là trân bảo của anh."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.