Chương 28: Bận tâm
Mạt Trà Khúc Kỳ
20/08/2020
Edit: Chang
Beta: Cải Trắng
Sở Thận có chuyện quan trọng phải làm, nên không thể không về sớm. Thật vất vả con trai mới qua một chuyến, lại chỉ ở có một ngày liền đi, trong lòng lão vương phi có chút luyến tiếc, nhưng đến cùng cũng không thể làm lỡ chuyện của con trai.
Nghe Sở Thận nói, Khương Nguyệt không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt người rất thản nhiên. Sở Thận có chuyện quan trọng, nhưng nàng đã lâu chưa về sơn trang, tất nhiên không vội cùng hắn trở về.
“A Nguyệt, con tiễn Diễn Chi đi.” Lão vương phi vỗ nhẹ lên tay Khương Nguyệt, nói.
Lão vương phi mỉm cười nhưng Khương Nguyệt luôn có cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư, gương mặt đỏ ửng, khẽ khàng “Dạ.” một tiếng. Kỳ thật, trước mỗi lần Sở Thận tới sơn trang, lần nào nương cũng để nàng ra tiễn. Nhưng khi đó nàng không tình nguyện, đứng cách hắn rất xa, không dám tới gần. Nàng vừa thấy Sở Thận lên xe ngựa, đi được một đoạn đã vui vẻ nhảy nhót về Lâm Nguyệt cư.
Hắn vừa đến thì nàng sợ. Hắn đi rồi, nàng lại tung tăng vui vẻ.
Ôn Thanh Họa nhìn Khương Nguyệt từ bên cạnh lão vương phi đến bên Sở Thận, trong lòng càng khó chịu. Nghĩ đến mấy lời hạ nhân trong sơn trang bàn tán có thể thành sự thật… cô mẫu có ý tác hợp biểu ca với Khương Nguyệt, tạo cơ hội mọi lúc mọi nơi.
Giống như bây giờ, biểu ca phải đi, để cho Khương Nguyệt tiễn, việc này như phu quân phải ra ngoài, thê tử đi tiễn là chuyện thường tình. Hành động này có ý nghĩa như nào, không cần phải nói nhiều. Nàng ta nhớ kiếp trước cô mẫu không hề nghĩ sẽ gả Khương Nguyệt cho biểu ca, chỉ coi Khương Nguyệt như con gái, vì vậy đã có nhiều lần ám chỉ cho nàng ta, để nàng ta tiếp xúc nhiều hơn với biểu ca, có ý định gả nàng ta cho con mình. Tình tình nàng ta nhẹ nhàng dịu dàng, đoan trang khéo léo, là người con dâu cô mẫu hài lòng nhất. Có cô mẫu là hậu thuẫn vững chắc, nàng ta tất nhiên sẽ không thèm để mắt đến đứa bé gái mồ côi Khương Nguyệt. Nhưng bây giờ cô mẫu lại đứng về phía Khương Nguyệt.
Chuyện không giống với kiếp trước là biểu ca lại thật sự để ý tới Khương Nguyệt. Bằng không cũng sẽ không ôm nàng thân mật như thế. Đôi mắt xưa nay vốn lạnh lẽo như sương, lại xuất hiện sự nhu tình hiếm thấy. Đó là hi vọng xa vời mà nàng ta chưa bao giờ có được.
Nữ tử Đại Diệu mười bốn là cập kê, mà Khương Nguyệt còn chưa đến tuổi cập kê lại nắm được tâm của biểu ca.
“Thanh Họa? Thanh Họa?”
“…Cô mẫu.” Ôn Thanh Họa hoàn hồn, gò má hơi ửng hồng như cánh hoa đào.
Nhìn dáng dấp mềm mại của cháu gái, đôi mắt phượng đẹp đẽ của lão vương phi khép hờ. Bà biết tiểu cô nương bên người đang nghĩ gì.
Con trai bà cả tướng mạo lẫn thân hình đều không có chỗ chê, thêm thân phận cao quý làm thiếu nữ ôm ấp mơ mộng mến mộ cũng chẳng lạ gì. Huống hồ, Thanh Họa lại là cô nương xinh đẹp nhã nhặn, tất nhiên xứng với một phu quân văn võ song toàn. Tính nàng ta nhẹ nhàng trầm tĩnh, rất hợp làm một cô con dâu ngoan ngoãn. Nhưng cho dù bà có thích đi chăng nữa thì quan trọng nhất vẫn là đứa con trai kia của bà bằng lòng. Ngày tháng sau này bọn nó sẽ đi cùng nhau. Bà làm mẹ không hi vọng xa vời con trai sẽ trở thành người có quyền lực to lớn, chỉ mong bọn nó hòa hợp mỹ mãn, sớm sinh con cái.
Còn Thanh Họa, xác thực bà lo lắng nàng ta sẽ vì chuyện tình cảm mà làm ra chuyện điên rồ. Nhưng lúc đó là bà nhẹ dạ cả tin, mới giữ nàng ta lại.
Bây giờ…
Lão vương phi nhìn Thanh Họa, sinh ra đã xinh đẹp như hoa, trang phục thanh nhã lại càng khiến nàng ta thanh lệ thoát tục. Cô nương mềm mại xinh đẹp nhường ấy, nếu là nam tử thì ắt sẽ động lòng. Chằng qua đứa con kia của bà lại là người si tình. Bà nhớ lại chuyện trước đây, trong lòng mơ hồ đau nhói, sau đó lo lắng nói: “Thanh Họa à, mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi.”
“Cô mẫu…” Ôn Thanh Họa mím môi, mi mắt khẽ run, dường như có thể đoán được lời tiếp theo của bà.
“Thanh Họa, ta..”
“Cô mẫu, người không thích Thanh Họa nữa sao?” Hai mắt Ôn Thanh Họa lập tức ngấn nước. Nàng ta dùng khăn lụa thêu hoa lan trong tay áo chấm nước mắt, thút thít nói: “Tuy cô mẫu không nói nhưng lòng Thanh Họa hiểu rõ. Cô mẫu thích A Nguyệt, bây giờ A Nguyệt đã về, nhìn thấy Thanh Họa, sợ là không vui, nhưng cô mẫu… Thanh Họa không nỡ xa cô mẫu.”
Phản ứng dữ dội của nàng ta làm lão vương phi ngẩn người, nhưng có thể thấy được mắt bà cũng ửng đỏ. Dù sao cũng là cháu gái ruột thịt, bà không nỡ lòng nhẫn tâm, chỉ nói: “Nha đầu ngốc, nói nhảm gì đấy?” Lúc nói lời này, quả thật bà hơi chột dạ. Mấy ngày nay, bà cố ý giữ khoảng cách với Thanh Họa thật. Đúng là lòng bà yêu thương A Nguyệt nhất. Đứa bé được bà nuôi lớn từ nhỏ, lại là người trong lòng con trai, tất nhiên yêu thương vô cùng.
Nàng ta biết cô mẫu mềm lòng, yếu ớt nói: “Cô mẫu, Thanh Họa không muốn về, để Thanh Họa ở lại bên người cô mẫu chăm sóc cho cô mẫu, được không ạ?” Thấy lão vương phi không nói gì, Ôn Thanh Họa tiếp tục: “Khi còn bé cô mẫu hiểu con nhất. Cô mẫu biết không, con ở phủ Vệ Quốc công, chịu bao uất ức tủi hờn. Ngoại tổ phụ bảo con xinh đẹp nên để con… để con…” Nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
Lão vương phi nhìn cô nương nước mắt nhạt nhòa, đôi tay bỗng run rẩy.
Từng trải qua nhiều chuyện, bà đương nhiên biết Thanh Họa nói đến cái gì. Bà cũng xuất thân từ phủ Vệ Quốc công, cái chuyện bán nữ nhân cầu vinh bẩn thỉu này, bà hiểu rõ nhất. Nhưng Thanh Họa bây giờ mới 14 tuổi… Bỗng dưng, bà tức run người, thầm nghĩ: Phụ thân đã không gặp mấy chục năm, tính tình không hề thay đổi.
Lão vương phi ôm cô nương đang thương tâm khóc lóc vào ngực, nhẹ nhàng trấn an: “Đứa bẻ ngoan, con cũng cực khổ rồi.”
Phụ thân và ngoại tổ phụ tính tình như nhau, cuộc sống của Thanh Họa chịu khổ không ít.
Bà có nhẫn tâm như nào cũng không thể làm ngơ trước sự uất ức của nàng ta. Muội muội bà năm ấy thân thiết với bà nhất. Đáng tiếc, vì bị phụ thân gả cho một người phu quân chẳng ra gì nên không chịu nổi, sớm rời nhân thế, chỉ để lại một nữ nhi trên đời nhận bao tủi hờn. Rõ là xuất thân danh môn, lại phải ăn nhờ ở đậu.
“Cô mẫu, cô cũng biết tính con mà. Sao con đồng ý với việc này được? Nhưng con hết cách, chỉ có thể nghĩ đến mỗi cô mẫu… Cô mẫu, vốn con không định nói cho người biết nhưng con sợ người cũng không cần con nữa…” Ôn Thanh Họa khóc nức nở, lúc đầu vì diễn trò nhưng về sau thì đau lòng thật. Cô mẫu là người đối xử với nàng ta tốt nhất. Đời này nàng ta hận Khương Nguyệt, một là vì biểu ca, hai là bởi cô mẫu. Khương Nguyệt gần như cướp đi hết mọi thứ của nàng ta, làm sao nàng ta có thể không hận?
“Được rồi, đừng khóc nữa. Sau này cứ yên tâm ở bên cạnh ta, không cần về phủ Vệ Quốc công. Còn chuyện chung thân của con, hôm khác ta sẽ nói lại với Diễn Chi, để nó tìm cho con một người phu quân tướng mạo đoan chính, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện đối đãi dịu dàng với con. Nhưng Thanh Họa, bằng lòng với ta, không nên cưỡng cầu mọi chuyện, được chứ?” Bà có thể giữ nàng ta, nhưng nếu nàng ta có ý định làm hại Diễn Chi với A Nguyệt, dù chỉ một chút thôi, bà cũng tuyệt không nhân nhượng.
Vừa nghe được ở lại, Ôn Thanh Họa vội gật đầu, thấp giọng đáp: “Con sẽ nghe lời cô mẫu. Thanh Họa nguyện ý ở vậy suốt đời để hầu hạ cô mẫu.”
“Đứa bé ngốc, ai đời cô nương lại không lấy chồng. Được rồi, nhanh đi rửa mặt, gương mặt đang xinh đẹp lại khóc lấm lem.” Lão vương phi dùng khăn lau nước mắt trên mặt nàng ta, an ủi.
Thân là tiểu thư khuê các, khóc lóc nỉ non như vậy quả thật hơi mất lễ nghi. Nhưng, giờ không thể gấp gáp làm hỏng chuyện, phải từ từ tiến hành để thu được lợi lớn nhất. Tạm thời, cô mẫu không còn ý định đuổi nàng ta đi nữa rồi. Ôn Thanh Họa thở phào nhẹ nhõm. Tuy đã nhiều năm không gặp nhưng suy cho cùng, cô mẫu vẫn thương nàng ta.
Ôn Thanh Họa rời Mãn Đình cư, đôi mắt hạnh hơi ửng đỏ nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Nha hoàn Xảo Nhi thấy tiểu thư nhà mình, vội vàng ân cần tiếp đón, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư sao vậy ạ?” Sao lại khóc đến mức này?
Ôn Thanh Họa mím môi, nhoẻn miệng cười thản nhiên, không còn vẻ uất ức như ban nãy, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, sẽ tốt lên thôi.”
Trong viện nắng ngập tràn, hoa tươi thơm ngát, căng tràn sức sống, ấm áp nhẹ nhàng. Cuộc sống của nàng ta rồi cũng sẽ như quang cảnh bây giờ, rực rỡ muôn màu.
*
Khương Nguyệt bước chậm theo sau Sở Thận, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn. Ngước lên nhìn như vậy mới thấy hắn thật cao lớn, nàng thầm nghĩ: Bao giờ mình mới có thể cao thêm một chút? Mỗi khi đứng trước hắn cũng chỉ đến ngực, khó trách hắn coi mình như đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đi tới gốc cây hòe sum xuê bên ngoài sơn trang, một cỗ xe ngựa xa hoa quý giá đang chờ, đứng bên cạnh xe là Chu Toàn theo hầu Sở Thận.
Khương Nguyệt dừng bước, chỉ đứng ngẩn người, cũng không biết nói gì. Nàng yên lặng khiến Sở Thận có chút bất đắc dĩ, rõ ràng hôm qua còn hoạt bát trước mặt hắn, mà nay lại thành bộ dạng thấp thỏm thận trọng.
Hắn ho nhẹ, mặt mày giãn ra, trông rõ sự dịu dàng qua nét mặt, thản nhiên nói: “Ta ở vương phủ chờ nàng, về sớm nhé.”
“Dạ?” Khương Nguyệt ngây ra, sau đó thành thật nói: “Ta nhớ nương, muốn ở thêm mấy ngày nữa.”
Mở miệng ra là nương, cứ như đứa trẻ không chịu lớn, chẳng qua… mười ba tuổi thì đúng vẫn là con nít.
Sở Thận nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu. Nhưng nàng hiếu thảo thì có gì không tốt? Hắn biết nàng còn nhỏ, giống như hôm qua đó, chỉ coi hắn là người thân, hoặc là… đại ca. Bây giờ mình phải đi rồi, mà nàng vẫn cứ thờ ơ, không luyến tiếc chút nào.
Đúng rồi, hắn nhớ trước đây nàng còn ước gì hắn đi sớm.
Mặc dù Sở Thận không cố quan sát, nhưng cũng biết là với thân phận, dung mạo của hắn, rất nhiều danh môn quý nữ trong Phàn thành đều âm thầm ái mộ. Theo lý thì nàng đã sắp mười bốn rồi, coi như là chớm biết yêu đi, nhưng trông vẫn như đứa trẻ, chả trách chưa từng có cảm giác yêu đương với hắn.
Trong lòng hắn phiền muộn, buồn bực chính mình sớm có tâm tư với nàng, cũng bực nàng hồn nhiên vô tư không cảm nhận được.
Sở Thận nghiến răng, nghĩ bây giờ nhiều lời cũng vô ích, chỉ nhẹ gật đầu: “Cũng được, đến lúc đó ta sẽ để Chu Toàn đến đón nàng.” Nàng vô tâm không chú ý, sợ sẽ quên luôn chuyện trở về. Nếu không có ai thúc giục nàng, đoán rằng sẽ không về vương phủ.
Khương Nguyệt nghe căn dặn, cảm thấy hắn đường đường là Đoan vương kiệm lời của Đại Diệu mà đứng trước mặt mình lại dài dòng như người già. Nghĩ thế, Khương Nguyệt bật cười thành tiếng.
Sở Thận vốn đã bực, thấy nàng cười đùa như vậy lại càng tức hơn, không thèm nói nữa, hậm hực đi về hướng xe ngựa. Khương Nguyệt thấy Sở Thận tự nhiên nghiêm mặt, lại còn đi nhanh thì ngơ ngác không hiểu. Nhưng thấy hắn phải đi thật, trong lòng nàng cũng có chút luyến tiếc.
Khương Nguyệt nhìn xe ngựa ngày càng xa, lần đầu tiên không quay vào ngay mà ngẩn ngơ đứng đó.
Sở Thận ngồi trong xe ngựa, đến cùng cũng không nhịn được nữa, tự tay vén mành lên, nhìn thiếu nữ đứng dưới tàng cây cao vút, chắc là thấy mình hơi ngạc nhiên, thiếu nữ vốn đang ngẩn người lại nhoẻn miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười ngu ngơ. Đôi mắt dập dềnh mênh mông nước, tựa cảnh đẹp nhất trên thế gian, khiến người ta không tài nào dời mắt được.
Sở Thận cảm thấy hô hấp bị nghẽn lại, thiếu nữ đứng đó cười rạng rỡ làm hắn tức thì dán chặt mắt vào
Trong chớp mắt, tức giận trong lòng tan biến không còn một mảnh.
*
Khương Nguyệt trở về Lâm Nguyệt cư. Nghĩ lại mấy ngày qua đã quen ở trong Thưởng Ngọc Hiên của vương phủ, bây giờ về đây thì hơi nhớ nhung. Nàng ngồi trên ghế mây ở tiền viện, vuốt đuôi tóc rũ xuống trước ngực, đầu ngón tay trắng nõn xoay tròn, tóc đen quấn thành từng vòng, cứ vô thức lặp đi lặp lại.
Khương Nguyệt nhớ lại sắc mặt Sở Thận ban nãy, thấy có chút lạ. Rốt cuộc là ý gì thì đến giờ nàng vẫn không rõ. Mà thôi, lúc nào về hỏi hắn sau.
Khương Nguyệt ở lại Thính Lan sơn trang tận một tháng.
Trước đó nàng cho rằng Sở Thận nói khoảng nửa tháng sẽ phái Chu Toàn tới đón nàng, nhưng đã một tháng trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có. Lúc mới đầu không có Sở Thận quản thúc, nương lại thương nàng, nàng ở tại sơn trang tự do thoải mái biết bao. Nhưng thời gian trôi qua cũng lâu rồi, nàng lại có chút bận tâm.
Sở Thân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nàng đợi ở trong sơn trang, bên ngoài có chuyện gì cũng không biết. Trước đây nàng hầu hạ bên cạnh nương, thường nghe nương nhắc đến Sở Thận. Dù sao bà cũng chỉ có một người con trai, tất nhiên sẽ canh cánh trong lòng, nhưng khi đó nàng không hiểu. Ở trong trí nhớ của nàng, Sở Thận luôn không gì không thể, chuyện lớn như trời, trong mắt hắn cũng chỉ như một chuyện bình thường. Hiện giờ nàng đã lớn hơn, biết quan tâm người khác, có chút nhớ mong Sở Thận.
Mà Ôn Thanh Họa, quả nhiên như Tiết ma ma nói, dường như đã chuẩn bị ở lại lâu dài trong sơn trang.
Đúng thật là nàng hẹp hòi, vẫn lo nương sẽ bị Ôn Thanh Họa cướp mất. Nhưng mấy ngày nay, nàng thấy Ôn Thanh Họa quy củ, chỉ hầu hạ bên cạnh nương, tỉ mỉ chu đáo, cũng làm cho nàng kính nể nàng ta một chút. Nàng thường đi Mãn Đình cư bồi nương, mỗi lúc như vậy, Ôn Thanh Họa sẽ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng nói mấy câu, yên lặng ngồi đó làm nàng không thể soi ra khuyết điểm nào.
Thuở nhỏ nương dung túng nàng, nhưng Sở Thận vẫn quản giáo nàng, hi vọng nàng có thể làm một cô nương dịu dàng ngoan ngoãn. Bây giờ nhớ lại, có lẽ là giống như dáng điệu của Ôn Thanh Họa.
Nàng tự tin vào vị trí của mình trong lòng nương, Ôn Thanh Họa mới bên nương mấy tháng ngắn ngủi, tất nhiên không thể sánh bằng nàng. Nhưng Tiết ma ma nói, mục đích của Ôn tiểu thư là Sở Thận. Nàng đã từng mấy lần quan sát, mỗi lần nương nhắc đến Sở Thận, Ôn Thanh Họa sẽ chăm chú lắng nghe, gọi thân thiết từng tiếng biểu ca.
Nàng nghe mà khó chịu trong lòng. Xưa nay trong lúc rảnh nàng hay xem thoại bản, mà trong thoại bản thường viết biểu ca buổi muội là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, sau khi lớn lên lưỡng tình tương duyệt như chim liền cành, chính là một đôi thần tiên quyến lữ. Sau khi nàng trở về, liền sai Bích Tỳ cất thoại bản này đi, không đọc lần nào nữa.
Hôm nay, Khương Nguyệt vừa rời Mãn Đình cư đã thấy Bích Tỳ ôm Tiểu Bảo trong ngực. Nó trông thấy nàng thì lập tức nhảy xuống chạy tới. Khương Nguyệt nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nó, bật cười khanh khách, cúi đầu xuống ôm.
“Tiểu Bảo”. Khương Nguyệt hôn Tiểu Bảo trong ngực, vô cùng yêu thích.
Khương Nguyệt ôm Tiểu Bảo, lại nghe Bích Tỳ ở bên báo đã chuẩn bị xong bánh hạt dẻ ngàn lớp và sữa chưng rượu nếp nàng thích ăn nhất, liền vội vàng nhanh chóng chạy về Lâm Nguyệt Cư. Bích Tỳ sau lưng dở khóc dở cười, vội đuổi theo hô lên: “Tiểu thư, đi chậm chút, cẩn thận bị ngã.”
“Khương Nguyệt tiểu thư này thật không có phép tắc.” Nha hoàn thiếp thân Xảo Nhi của Ôn Thanh Họa nhìn chủ tớ Khương Nguyệt đi xa bĩu môi nói.
“Ngươi còn lắm miệng.” Ôn Thanh Họa liếc nàng ta, thản nhiên nói: “Ngây thơ rực rỡ như vậy, là điều mà nữ tử cầu còn không được.” Nếu nàng ta cũng có thể như vậy, được bảo vệ thật tốt, đâu cần chính mình phải mưu toan tính toán. Nàng ta ước ao được như Khương Nguyệt, nhưng ghen ghét vẫn nhiều hơn.
Chỉ là…
Ôn Thanh Họa nhíu mày. Nàng ta thấy kỳ lạ, cô mẫu thích nhất là người đoan trang hiền thục, sao lại dễ dàng khoan dung cho Khương Nguyệt ngây thơ không rành thế sự hết lần này đến lần khác.
Nàng ta luôn cảm thấy, có một số việc dường như không đúng lắm.
Ba ngày trôi qua, Sở Thận vẫn không tới đón nàng.
“Tiết ma ma, bà nói xem Diễn Chi ca ca có xảy ra chuyện gì không?”. Khương Nguyệt ăn bánh hạt dẻ ngàn lớp, hơi lo lắng, coi như Sở Thận không tới đón nàng, nhưng một bức thư cũng không có là đạo lý gì.
“Tiểu thư yên tâm, chắc vương gia bận rộn chính sự thôi, đợi có thời gian rảnh sẽ đến đón tiểu thư.” Tiết ma ma an ủi.
Nghe Tiết ma ma nói Khương Nguyệt thở dài, gật đầu: “Ừm.” Hắn lợi hại như vậy, nhất định là hoàng thượng ủy thác trọng trách cho hắn.
Vẫn đang ở trong viện, thấy Lục Châu vội vã chạy vào, gương mặt tròn như quả táo hốt hoảng.
Khương Nguyệt nghiêng đầu, trong lòng giật thót, tưởng Sở Thận xảy ra chuyện, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Châu lấy lại bình tĩnh, nói đúng sự thật: “Tiểu thư, ban nãy nô tỳ không thấy Tiểu Bảo đâu, nên tự đi tìm, sau đó chạm mặt với nha hoàn Đông Mai ở Mãn Đình Cư, nói là lão vương phi với Ôn tiểu thư đang ở trong sân ngắm hoa, Tiểu Bảo bị hoảng sợ liền nhào tới chỗ lão vương phi, Ôn tiểu thư vì bảo vệ cho lão Vương phi nên bị cắn thương ở chân, bây giờ đang nằm trên giường.”
Khương Nguyệt nghe xong mặt mũi trắng bệch. Tiểu Bảo chỉ là con chó nhỏ mới mấy tháng, hơn nữa luôn ngoan ngoãn nghe lời, sao lại vô duyên vô cớ cắn người?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mấy ngày nay tui thấy có mấy Muội Chỉ rất hiếu kỳ với việc A Nguyệt bị mạnh mẽ cướp lấy ở kiếp trước. Không biết các Muội Chỉ có còn thích không? Nếu thích thì tui sẽ viết cụ thể hơn, còn không thì tui sẽ viết qua qua một chút, nhưng cuối cùng vẫn có phiên ngoại nha.
Ps: Kiếp trước Sở Đại Bảo khá bá đạo, xem như là cưới trước yêu sau nhoa ~~~
Beta: Cải Trắng
Sở Thận có chuyện quan trọng phải làm, nên không thể không về sớm. Thật vất vả con trai mới qua một chuyến, lại chỉ ở có một ngày liền đi, trong lòng lão vương phi có chút luyến tiếc, nhưng đến cùng cũng không thể làm lỡ chuyện của con trai.
Nghe Sở Thận nói, Khương Nguyệt không kìm được ngẩng đầu nhìn hắn, thấy sắc mặt người rất thản nhiên. Sở Thận có chuyện quan trọng, nhưng nàng đã lâu chưa về sơn trang, tất nhiên không vội cùng hắn trở về.
“A Nguyệt, con tiễn Diễn Chi đi.” Lão vương phi vỗ nhẹ lên tay Khương Nguyệt, nói.
Lão vương phi mỉm cười nhưng Khương Nguyệt luôn có cảm giác như bị nhìn thấu tâm tư, gương mặt đỏ ửng, khẽ khàng “Dạ.” một tiếng. Kỳ thật, trước mỗi lần Sở Thận tới sơn trang, lần nào nương cũng để nàng ra tiễn. Nhưng khi đó nàng không tình nguyện, đứng cách hắn rất xa, không dám tới gần. Nàng vừa thấy Sở Thận lên xe ngựa, đi được một đoạn đã vui vẻ nhảy nhót về Lâm Nguyệt cư.
Hắn vừa đến thì nàng sợ. Hắn đi rồi, nàng lại tung tăng vui vẻ.
Ôn Thanh Họa nhìn Khương Nguyệt từ bên cạnh lão vương phi đến bên Sở Thận, trong lòng càng khó chịu. Nghĩ đến mấy lời hạ nhân trong sơn trang bàn tán có thể thành sự thật… cô mẫu có ý tác hợp biểu ca với Khương Nguyệt, tạo cơ hội mọi lúc mọi nơi.
Giống như bây giờ, biểu ca phải đi, để cho Khương Nguyệt tiễn, việc này như phu quân phải ra ngoài, thê tử đi tiễn là chuyện thường tình. Hành động này có ý nghĩa như nào, không cần phải nói nhiều. Nàng ta nhớ kiếp trước cô mẫu không hề nghĩ sẽ gả Khương Nguyệt cho biểu ca, chỉ coi Khương Nguyệt như con gái, vì vậy đã có nhiều lần ám chỉ cho nàng ta, để nàng ta tiếp xúc nhiều hơn với biểu ca, có ý định gả nàng ta cho con mình. Tình tình nàng ta nhẹ nhàng dịu dàng, đoan trang khéo léo, là người con dâu cô mẫu hài lòng nhất. Có cô mẫu là hậu thuẫn vững chắc, nàng ta tất nhiên sẽ không thèm để mắt đến đứa bé gái mồ côi Khương Nguyệt. Nhưng bây giờ cô mẫu lại đứng về phía Khương Nguyệt.
Chuyện không giống với kiếp trước là biểu ca lại thật sự để ý tới Khương Nguyệt. Bằng không cũng sẽ không ôm nàng thân mật như thế. Đôi mắt xưa nay vốn lạnh lẽo như sương, lại xuất hiện sự nhu tình hiếm thấy. Đó là hi vọng xa vời mà nàng ta chưa bao giờ có được.
Nữ tử Đại Diệu mười bốn là cập kê, mà Khương Nguyệt còn chưa đến tuổi cập kê lại nắm được tâm của biểu ca.
“Thanh Họa? Thanh Họa?”
“…Cô mẫu.” Ôn Thanh Họa hoàn hồn, gò má hơi ửng hồng như cánh hoa đào.
Nhìn dáng dấp mềm mại của cháu gái, đôi mắt phượng đẹp đẽ của lão vương phi khép hờ. Bà biết tiểu cô nương bên người đang nghĩ gì.
Con trai bà cả tướng mạo lẫn thân hình đều không có chỗ chê, thêm thân phận cao quý làm thiếu nữ ôm ấp mơ mộng mến mộ cũng chẳng lạ gì. Huống hồ, Thanh Họa lại là cô nương xinh đẹp nhã nhặn, tất nhiên xứng với một phu quân văn võ song toàn. Tính nàng ta nhẹ nhàng trầm tĩnh, rất hợp làm một cô con dâu ngoan ngoãn. Nhưng cho dù bà có thích đi chăng nữa thì quan trọng nhất vẫn là đứa con trai kia của bà bằng lòng. Ngày tháng sau này bọn nó sẽ đi cùng nhau. Bà làm mẹ không hi vọng xa vời con trai sẽ trở thành người có quyền lực to lớn, chỉ mong bọn nó hòa hợp mỹ mãn, sớm sinh con cái.
Còn Thanh Họa, xác thực bà lo lắng nàng ta sẽ vì chuyện tình cảm mà làm ra chuyện điên rồ. Nhưng lúc đó là bà nhẹ dạ cả tin, mới giữ nàng ta lại.
Bây giờ…
Lão vương phi nhìn Thanh Họa, sinh ra đã xinh đẹp như hoa, trang phục thanh nhã lại càng khiến nàng ta thanh lệ thoát tục. Cô nương mềm mại xinh đẹp nhường ấy, nếu là nam tử thì ắt sẽ động lòng. Chằng qua đứa con kia của bà lại là người si tình. Bà nhớ lại chuyện trước đây, trong lòng mơ hồ đau nhói, sau đó lo lắng nói: “Thanh Họa à, mấy ngày nay làm phiền ngươi rồi.”
“Cô mẫu…” Ôn Thanh Họa mím môi, mi mắt khẽ run, dường như có thể đoán được lời tiếp theo của bà.
“Thanh Họa, ta..”
“Cô mẫu, người không thích Thanh Họa nữa sao?” Hai mắt Ôn Thanh Họa lập tức ngấn nước. Nàng ta dùng khăn lụa thêu hoa lan trong tay áo chấm nước mắt, thút thít nói: “Tuy cô mẫu không nói nhưng lòng Thanh Họa hiểu rõ. Cô mẫu thích A Nguyệt, bây giờ A Nguyệt đã về, nhìn thấy Thanh Họa, sợ là không vui, nhưng cô mẫu… Thanh Họa không nỡ xa cô mẫu.”
Phản ứng dữ dội của nàng ta làm lão vương phi ngẩn người, nhưng có thể thấy được mắt bà cũng ửng đỏ. Dù sao cũng là cháu gái ruột thịt, bà không nỡ lòng nhẫn tâm, chỉ nói: “Nha đầu ngốc, nói nhảm gì đấy?” Lúc nói lời này, quả thật bà hơi chột dạ. Mấy ngày nay, bà cố ý giữ khoảng cách với Thanh Họa thật. Đúng là lòng bà yêu thương A Nguyệt nhất. Đứa bé được bà nuôi lớn từ nhỏ, lại là người trong lòng con trai, tất nhiên yêu thương vô cùng.
Nàng ta biết cô mẫu mềm lòng, yếu ớt nói: “Cô mẫu, Thanh Họa không muốn về, để Thanh Họa ở lại bên người cô mẫu chăm sóc cho cô mẫu, được không ạ?” Thấy lão vương phi không nói gì, Ôn Thanh Họa tiếp tục: “Khi còn bé cô mẫu hiểu con nhất. Cô mẫu biết không, con ở phủ Vệ Quốc công, chịu bao uất ức tủi hờn. Ngoại tổ phụ bảo con xinh đẹp nên để con… để con…” Nói đến đây đã khóc không thành tiếng.
Lão vương phi nhìn cô nương nước mắt nhạt nhòa, đôi tay bỗng run rẩy.
Từng trải qua nhiều chuyện, bà đương nhiên biết Thanh Họa nói đến cái gì. Bà cũng xuất thân từ phủ Vệ Quốc công, cái chuyện bán nữ nhân cầu vinh bẩn thỉu này, bà hiểu rõ nhất. Nhưng Thanh Họa bây giờ mới 14 tuổi… Bỗng dưng, bà tức run người, thầm nghĩ: Phụ thân đã không gặp mấy chục năm, tính tình không hề thay đổi.
Lão vương phi ôm cô nương đang thương tâm khóc lóc vào ngực, nhẹ nhàng trấn an: “Đứa bẻ ngoan, con cũng cực khổ rồi.”
Phụ thân và ngoại tổ phụ tính tình như nhau, cuộc sống của Thanh Họa chịu khổ không ít.
Bà có nhẫn tâm như nào cũng không thể làm ngơ trước sự uất ức của nàng ta. Muội muội bà năm ấy thân thiết với bà nhất. Đáng tiếc, vì bị phụ thân gả cho một người phu quân chẳng ra gì nên không chịu nổi, sớm rời nhân thế, chỉ để lại một nữ nhi trên đời nhận bao tủi hờn. Rõ là xuất thân danh môn, lại phải ăn nhờ ở đậu.
“Cô mẫu, cô cũng biết tính con mà. Sao con đồng ý với việc này được? Nhưng con hết cách, chỉ có thể nghĩ đến mỗi cô mẫu… Cô mẫu, vốn con không định nói cho người biết nhưng con sợ người cũng không cần con nữa…” Ôn Thanh Họa khóc nức nở, lúc đầu vì diễn trò nhưng về sau thì đau lòng thật. Cô mẫu là người đối xử với nàng ta tốt nhất. Đời này nàng ta hận Khương Nguyệt, một là vì biểu ca, hai là bởi cô mẫu. Khương Nguyệt gần như cướp đi hết mọi thứ của nàng ta, làm sao nàng ta có thể không hận?
“Được rồi, đừng khóc nữa. Sau này cứ yên tâm ở bên cạnh ta, không cần về phủ Vệ Quốc công. Còn chuyện chung thân của con, hôm khác ta sẽ nói lại với Diễn Chi, để nó tìm cho con một người phu quân tướng mạo đoan chính, không cầu vinh hoa phú quý, chỉ nguyện đối đãi dịu dàng với con. Nhưng Thanh Họa, bằng lòng với ta, không nên cưỡng cầu mọi chuyện, được chứ?” Bà có thể giữ nàng ta, nhưng nếu nàng ta có ý định làm hại Diễn Chi với A Nguyệt, dù chỉ một chút thôi, bà cũng tuyệt không nhân nhượng.
Vừa nghe được ở lại, Ôn Thanh Họa vội gật đầu, thấp giọng đáp: “Con sẽ nghe lời cô mẫu. Thanh Họa nguyện ý ở vậy suốt đời để hầu hạ cô mẫu.”
“Đứa bé ngốc, ai đời cô nương lại không lấy chồng. Được rồi, nhanh đi rửa mặt, gương mặt đang xinh đẹp lại khóc lấm lem.” Lão vương phi dùng khăn lau nước mắt trên mặt nàng ta, an ủi.
Thân là tiểu thư khuê các, khóc lóc nỉ non như vậy quả thật hơi mất lễ nghi. Nhưng, giờ không thể gấp gáp làm hỏng chuyện, phải từ từ tiến hành để thu được lợi lớn nhất. Tạm thời, cô mẫu không còn ý định đuổi nàng ta đi nữa rồi. Ôn Thanh Họa thở phào nhẹ nhõm. Tuy đã nhiều năm không gặp nhưng suy cho cùng, cô mẫu vẫn thương nàng ta.
Ôn Thanh Họa rời Mãn Đình cư, đôi mắt hạnh hơi ửng đỏ nhưng vẫn xinh đẹp động lòng người.
Nha hoàn Xảo Nhi thấy tiểu thư nhà mình, vội vàng ân cần tiếp đón, nhẹ giọng nói: “Tiểu thư sao vậy ạ?” Sao lại khóc đến mức này?
Ôn Thanh Họa mím môi, nhoẻn miệng cười thản nhiên, không còn vẻ uất ức như ban nãy, bình tĩnh nói: “Không có việc gì, sẽ tốt lên thôi.”
Trong viện nắng ngập tràn, hoa tươi thơm ngát, căng tràn sức sống, ấm áp nhẹ nhàng. Cuộc sống của nàng ta rồi cũng sẽ như quang cảnh bây giờ, rực rỡ muôn màu.
*
Khương Nguyệt bước chậm theo sau Sở Thận, thỉnh thoảng lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng hắn. Ngước lên nhìn như vậy mới thấy hắn thật cao lớn, nàng thầm nghĩ: Bao giờ mình mới có thể cao thêm một chút? Mỗi khi đứng trước hắn cũng chỉ đến ngực, khó trách hắn coi mình như đứa trẻ chưa trưởng thành.
Đi tới gốc cây hòe sum xuê bên ngoài sơn trang, một cỗ xe ngựa xa hoa quý giá đang chờ, đứng bên cạnh xe là Chu Toàn theo hầu Sở Thận.
Khương Nguyệt dừng bước, chỉ đứng ngẩn người, cũng không biết nói gì. Nàng yên lặng khiến Sở Thận có chút bất đắc dĩ, rõ ràng hôm qua còn hoạt bát trước mặt hắn, mà nay lại thành bộ dạng thấp thỏm thận trọng.
Hắn ho nhẹ, mặt mày giãn ra, trông rõ sự dịu dàng qua nét mặt, thản nhiên nói: “Ta ở vương phủ chờ nàng, về sớm nhé.”
“Dạ?” Khương Nguyệt ngây ra, sau đó thành thật nói: “Ta nhớ nương, muốn ở thêm mấy ngày nữa.”
Mở miệng ra là nương, cứ như đứa trẻ không chịu lớn, chẳng qua… mười ba tuổi thì đúng vẫn là con nít.
Sở Thận nhíu mày, trong lòng hơi khó chịu. Nhưng nàng hiếu thảo thì có gì không tốt? Hắn biết nàng còn nhỏ, giống như hôm qua đó, chỉ coi hắn là người thân, hoặc là… đại ca. Bây giờ mình phải đi rồi, mà nàng vẫn cứ thờ ơ, không luyến tiếc chút nào.
Đúng rồi, hắn nhớ trước đây nàng còn ước gì hắn đi sớm.
Mặc dù Sở Thận không cố quan sát, nhưng cũng biết là với thân phận, dung mạo của hắn, rất nhiều danh môn quý nữ trong Phàn thành đều âm thầm ái mộ. Theo lý thì nàng đã sắp mười bốn rồi, coi như là chớm biết yêu đi, nhưng trông vẫn như đứa trẻ, chả trách chưa từng có cảm giác yêu đương với hắn.
Trong lòng hắn phiền muộn, buồn bực chính mình sớm có tâm tư với nàng, cũng bực nàng hồn nhiên vô tư không cảm nhận được.
Sở Thận nghiến răng, nghĩ bây giờ nhiều lời cũng vô ích, chỉ nhẹ gật đầu: “Cũng được, đến lúc đó ta sẽ để Chu Toàn đến đón nàng.” Nàng vô tâm không chú ý, sợ sẽ quên luôn chuyện trở về. Nếu không có ai thúc giục nàng, đoán rằng sẽ không về vương phủ.
Khương Nguyệt nghe căn dặn, cảm thấy hắn đường đường là Đoan vương kiệm lời của Đại Diệu mà đứng trước mặt mình lại dài dòng như người già. Nghĩ thế, Khương Nguyệt bật cười thành tiếng.
Sở Thận vốn đã bực, thấy nàng cười đùa như vậy lại càng tức hơn, không thèm nói nữa, hậm hực đi về hướng xe ngựa. Khương Nguyệt thấy Sở Thận tự nhiên nghiêm mặt, lại còn đi nhanh thì ngơ ngác không hiểu. Nhưng thấy hắn phải đi thật, trong lòng nàng cũng có chút luyến tiếc.
Khương Nguyệt nhìn xe ngựa ngày càng xa, lần đầu tiên không quay vào ngay mà ngẩn ngơ đứng đó.
Sở Thận ngồi trong xe ngựa, đến cùng cũng không nhịn được nữa, tự tay vén mành lên, nhìn thiếu nữ đứng dưới tàng cây cao vút, chắc là thấy mình hơi ngạc nhiên, thiếu nữ vốn đang ngẩn người lại nhoẻn miệng, lộ ra hàm răng trắng như tuyết, cười ngu ngơ. Đôi mắt dập dềnh mênh mông nước, tựa cảnh đẹp nhất trên thế gian, khiến người ta không tài nào dời mắt được.
Sở Thận cảm thấy hô hấp bị nghẽn lại, thiếu nữ đứng đó cười rạng rỡ làm hắn tức thì dán chặt mắt vào
Trong chớp mắt, tức giận trong lòng tan biến không còn một mảnh.
*
Khương Nguyệt trở về Lâm Nguyệt cư. Nghĩ lại mấy ngày qua đã quen ở trong Thưởng Ngọc Hiên của vương phủ, bây giờ về đây thì hơi nhớ nhung. Nàng ngồi trên ghế mây ở tiền viện, vuốt đuôi tóc rũ xuống trước ngực, đầu ngón tay trắng nõn xoay tròn, tóc đen quấn thành từng vòng, cứ vô thức lặp đi lặp lại.
Khương Nguyệt nhớ lại sắc mặt Sở Thận ban nãy, thấy có chút lạ. Rốt cuộc là ý gì thì đến giờ nàng vẫn không rõ. Mà thôi, lúc nào về hỏi hắn sau.
Khương Nguyệt ở lại Thính Lan sơn trang tận một tháng.
Trước đó nàng cho rằng Sở Thận nói khoảng nửa tháng sẽ phái Chu Toàn tới đón nàng, nhưng đã một tháng trôi qua, một chút động tĩnh cũng không có. Lúc mới đầu không có Sở Thận quản thúc, nương lại thương nàng, nàng ở tại sơn trang tự do thoải mái biết bao. Nhưng thời gian trôi qua cũng lâu rồi, nàng lại có chút bận tâm.
Sở Thân sẽ không xảy ra chuyện gì chứ?
Nàng đợi ở trong sơn trang, bên ngoài có chuyện gì cũng không biết. Trước đây nàng hầu hạ bên cạnh nương, thường nghe nương nhắc đến Sở Thận. Dù sao bà cũng chỉ có một người con trai, tất nhiên sẽ canh cánh trong lòng, nhưng khi đó nàng không hiểu. Ở trong trí nhớ của nàng, Sở Thận luôn không gì không thể, chuyện lớn như trời, trong mắt hắn cũng chỉ như một chuyện bình thường. Hiện giờ nàng đã lớn hơn, biết quan tâm người khác, có chút nhớ mong Sở Thận.
Mà Ôn Thanh Họa, quả nhiên như Tiết ma ma nói, dường như đã chuẩn bị ở lại lâu dài trong sơn trang.
Đúng thật là nàng hẹp hòi, vẫn lo nương sẽ bị Ôn Thanh Họa cướp mất. Nhưng mấy ngày nay, nàng thấy Ôn Thanh Họa quy củ, chỉ hầu hạ bên cạnh nương, tỉ mỉ chu đáo, cũng làm cho nàng kính nể nàng ta một chút. Nàng thường đi Mãn Đình cư bồi nương, mỗi lúc như vậy, Ôn Thanh Họa sẽ ngồi ở một bên, thỉnh thoảng nói mấy câu, yên lặng ngồi đó làm nàng không thể soi ra khuyết điểm nào.
Thuở nhỏ nương dung túng nàng, nhưng Sở Thận vẫn quản giáo nàng, hi vọng nàng có thể làm một cô nương dịu dàng ngoan ngoãn. Bây giờ nhớ lại, có lẽ là giống như dáng điệu của Ôn Thanh Họa.
Nàng tự tin vào vị trí của mình trong lòng nương, Ôn Thanh Họa mới bên nương mấy tháng ngắn ngủi, tất nhiên không thể sánh bằng nàng. Nhưng Tiết ma ma nói, mục đích của Ôn tiểu thư là Sở Thận. Nàng đã từng mấy lần quan sát, mỗi lần nương nhắc đến Sở Thận, Ôn Thanh Họa sẽ chăm chú lắng nghe, gọi thân thiết từng tiếng biểu ca.
Nàng nghe mà khó chịu trong lòng. Xưa nay trong lúc rảnh nàng hay xem thoại bản, mà trong thoại bản thường viết biểu ca buổi muội là thanh mai trúc mã, tình cảm sâu đậm, sau khi lớn lên lưỡng tình tương duyệt như chim liền cành, chính là một đôi thần tiên quyến lữ. Sau khi nàng trở về, liền sai Bích Tỳ cất thoại bản này đi, không đọc lần nào nữa.
Hôm nay, Khương Nguyệt vừa rời Mãn Đình cư đã thấy Bích Tỳ ôm Tiểu Bảo trong ngực. Nó trông thấy nàng thì lập tức nhảy xuống chạy tới. Khương Nguyệt nhìn dáng vẻ ngốc nghếch của nó, bật cười khanh khách, cúi đầu xuống ôm.
“Tiểu Bảo”. Khương Nguyệt hôn Tiểu Bảo trong ngực, vô cùng yêu thích.
Khương Nguyệt ôm Tiểu Bảo, lại nghe Bích Tỳ ở bên báo đã chuẩn bị xong bánh hạt dẻ ngàn lớp và sữa chưng rượu nếp nàng thích ăn nhất, liền vội vàng nhanh chóng chạy về Lâm Nguyệt Cư. Bích Tỳ sau lưng dở khóc dở cười, vội đuổi theo hô lên: “Tiểu thư, đi chậm chút, cẩn thận bị ngã.”
“Khương Nguyệt tiểu thư này thật không có phép tắc.” Nha hoàn thiếp thân Xảo Nhi của Ôn Thanh Họa nhìn chủ tớ Khương Nguyệt đi xa bĩu môi nói.
“Ngươi còn lắm miệng.” Ôn Thanh Họa liếc nàng ta, thản nhiên nói: “Ngây thơ rực rỡ như vậy, là điều mà nữ tử cầu còn không được.” Nếu nàng ta cũng có thể như vậy, được bảo vệ thật tốt, đâu cần chính mình phải mưu toan tính toán. Nàng ta ước ao được như Khương Nguyệt, nhưng ghen ghét vẫn nhiều hơn.
Chỉ là…
Ôn Thanh Họa nhíu mày. Nàng ta thấy kỳ lạ, cô mẫu thích nhất là người đoan trang hiền thục, sao lại dễ dàng khoan dung cho Khương Nguyệt ngây thơ không rành thế sự hết lần này đến lần khác.
Nàng ta luôn cảm thấy, có một số việc dường như không đúng lắm.
Ba ngày trôi qua, Sở Thận vẫn không tới đón nàng.
“Tiết ma ma, bà nói xem Diễn Chi ca ca có xảy ra chuyện gì không?”. Khương Nguyệt ăn bánh hạt dẻ ngàn lớp, hơi lo lắng, coi như Sở Thận không tới đón nàng, nhưng một bức thư cũng không có là đạo lý gì.
“Tiểu thư yên tâm, chắc vương gia bận rộn chính sự thôi, đợi có thời gian rảnh sẽ đến đón tiểu thư.” Tiết ma ma an ủi.
Nghe Tiết ma ma nói Khương Nguyệt thở dài, gật đầu: “Ừm.” Hắn lợi hại như vậy, nhất định là hoàng thượng ủy thác trọng trách cho hắn.
Vẫn đang ở trong viện, thấy Lục Châu vội vã chạy vào, gương mặt tròn như quả táo hốt hoảng.
Khương Nguyệt nghiêng đầu, trong lòng giật thót, tưởng Sở Thận xảy ra chuyện, vội hỏi: “Đã xảy ra chuyện gì?”
Lục Châu lấy lại bình tĩnh, nói đúng sự thật: “Tiểu thư, ban nãy nô tỳ không thấy Tiểu Bảo đâu, nên tự đi tìm, sau đó chạm mặt với nha hoàn Đông Mai ở Mãn Đình Cư, nói là lão vương phi với Ôn tiểu thư đang ở trong sân ngắm hoa, Tiểu Bảo bị hoảng sợ liền nhào tới chỗ lão vương phi, Ôn tiểu thư vì bảo vệ cho lão Vương phi nên bị cắn thương ở chân, bây giờ đang nằm trên giường.”
Khương Nguyệt nghe xong mặt mũi trắng bệch. Tiểu Bảo chỉ là con chó nhỏ mới mấy tháng, hơn nữa luôn ngoan ngoãn nghe lời, sao lại vô duyên vô cớ cắn người?
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Mấy ngày nay tui thấy có mấy Muội Chỉ rất hiếu kỳ với việc A Nguyệt bị mạnh mẽ cướp lấy ở kiếp trước. Không biết các Muội Chỉ có còn thích không? Nếu thích thì tui sẽ viết cụ thể hơn, còn không thì tui sẽ viết qua qua một chút, nhưng cuối cùng vẫn có phiên ngoại nha.
Ps: Kiếp trước Sở Đại Bảo khá bá đạo, xem như là cưới trước yêu sau nhoa ~~~
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.