Chương 1: Nha hoàn
Mạt Trà Khúc Kỳ
13/03/2020
Mấy ngày gần đây bên người vương gia có thêm một tiểu nha hoàn.
Đối với mấy thiếu gia của những gia tộc lớn thì thêm một nha hoàn hầu hạ cũng không tính là chuyện gì hiếm gặp. Nhưng việc này đặt lên người vương gia nhà hắn thì khó mà tin được.
Vương gia đã đến tuổi lấy vợ sinh con từ lâu nhưng kéo dài mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thành hôn. Trong khi đó, thái tử chi hơn vương gia nửa tuổi nhưng từ lâu đã có thái tử phi xinh đẹp hiền thục và mười mấy vị thiếp thất. Ngược lại vương gia nhà ta đến cả một nha hoàn thông phòng cũng chưa từng thu. Chuyện này cứ kéo dài mãi, lâu dần bên ngoài gán cho cái danh không gần nữ sắc. Thậm chí còn có vài kẻ to gan phỏng đoán phải chăng vị Đoan vương gia anh tuấn này mắc bệnh gì khó nói.
Thường Tả đưa mắt nhìn nam nhân đang ngồi ngay ngắn bên án thư, chủ tử của hắn – Đại Diệu Đoan vương gia Sở Thận.
Mặc dù chỉ đang ngồi thôi nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người của Đoan vương gia rất cao lớn, dung mạo tuấn mĩ bất phàm. Bộ dáng của hắn giống như mỹ nam tử bước ra từ trong tranh vậy. Chỉ là, cặp lông mày kia vẫn luôn nhíu lại, sắc mặt nhàn nhạt, môi mỏng hơi mím lại khiến người khác sợ hãi không dám tới gần nửa bước.
Thường Tả thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Nếu không phải cả ngày vương gia cứ trưng ra bản mặt lạnh lùng kia thì làm gì đến mức không có một cô nương hầu hạ bên người?
Vừa nghĩ đến cô nương đã thấy tiểu nha đầu nhỏ nhắn trắng nõn bước vào thư phòng. Thường Tả ngước mắt lên, bắt gặp một tiểu cô nương đoan chính mặc trang phục nha hoàn hồng nhạt khoan thai bước đến. Đoán chừng tiểu cô nương kia cũng chỉ mới khoảng 12, 13 tuổi, vóc người nho nhỏ, lại mặc một bộ y phục xinh xắn như vậy làm người ta không kìm được muốn yêu thương. Gương mặt tiểu cô nương đó nhỏ nhắn, răng trắng như ngọc, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt long lanh sáng sủa làm gương mặt kiều mị bỗng trở nên ngây thơ hơn. Mái tóc cũng chỉ chải kiểu song nha kế bình thường như những nha hoàn khác trong phủ, vóc người có chút ưa nhìn nên dủ chỉ trang điểm giản dị nhất nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui.
Thường Tả đi theo Đoan vương khá lâu, hắn cũng đã gặp nhiều người trong giới thượng lưu. Tiểu nha hoàn trước mắt này, ngược lại có vài phần khí chất của tiểu thư nhà quan. Tuy nói rằng tính cách của vương gia thanh tĩnh lạnh lùng, nhưng trong phủ không phải không có vài nha hoàn ôm tâm tư trèo lên giường vương gia. Thân là thiếp thân thị vệ của Đoan vương, tất nhiên hắn phải chú ý cả mấy việc này nữa, tránh khi gặp mấy nha hoàn sử dụng thủ đoạn mờ ám, ôm tâm tư câu dẫn chủ tử đắc thủ, chọc vương gia tức giận.
Nhưng nhà hoàn này …. thật sự không cùng một dạng với những kẻ kia.
Nghe nói, khoảng nửa tháng trước lão vương phi ở Thính Lan sơn trang cố ý tặng tiểu nha hoàn này cho vương gia. Từ nhỏ Đoan vương đã là một hài tử hiếu thuận nên cho dù không gần nữ sắc cũng chỉ đành nhận lấy. Dù sao lão vương phi cũng bắt đầu nôn nóng rồi. Năm nay vương gia đã 25, dưới gối lại không có con nối dõi, cho dù là ai nhìn vào cũng sốt ruột thay. Không ai hiểu con bằng mẹ, lão vương phi biết rõ tính tình của con trai mình nên đã chọn một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu làm nha hoàn thiếp thân chăm sóc cho vương gia. Dù thế nào đi nữa, vương gia cũng là một nam nhân khí huyết bừng bừng, để một nha hoàn xinh xắn bên người, tự nhiên sẽ sinh ra tâm tư khác.
“Diễn …” Vừa nói một chữ, tiểu nha hoàn theo bản năng cắn môi, lông mi nhỏ cong cong, nhất thời ảo não không ít. Một khắc sau, nàng đã khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn cất giọng dịu dàng cung kính “Vương gia, nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà!”
Thường Tả không khỏi âm thầm thán phục ánh mắt của lão vương phi. Quả nhiên là một người mẹ yêu thương con trai mà.
Từ lúc nàng tiến vào Sở Thận đã nhận ra rồi. Lúc này thấy nàng cung kính thưa gửi, sắc mặt hắn cũng chưa biến đổi một chút, chỉ lãnh đạm “Ừ” một tiếng rồi vươn đôi tay dài ra nhận lấy chén trà. Trong chén trà bằng sứ xanh thẫm là trà Tuyết Mao Tiêm, lá trà xanh ngát trôi lơ lửng, hương trà thơm ngát thấm vào lòng người.
Hoàng thượng luôn hiểu rõ đứa cháu này nhất, mấy năm nay, hễ có thứ gì tốt thì ngay ngày hôm sau đã đưa đến Đoan vương phủ. Đại Diệu hoàng tự đơn bạc, tiên hoàng cũng chỉ có hai hoàng tử là hoàng đế và lão vương gia, từ nhỏ cùng nuôi họ trong cung cấm. Tranh đoạt hoàng quyền là chuyện chưa từng xảy ra trong hoàng thất. Lão vương gia mất sớm, dưới gối cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai là vương gia, hoàng thượng cũng chỉ có duy nhất một hoàng nhi là thái tử điện hạ, vậy nên yêu thương đứa cháu này hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhấp một ngụm trà, nhưng không liếc mắt nhìn người đưa trà lấy một cái.
Nếu nha hoàn này là do lão vương phi kín đáo đưa cho vương gia làm nha hoàn thông phòng, thì mỗi ngày ở cạnh cẩn thận chăm sóc bị lạnh nhạt như vậy, cho dù là bản thân hắn cũng không khỏi tự trách vương gia nhà mình không hiểu phong tình. Nhưng tiểu nha hoàn này không có nửa điểm mất mát, nghiễm nhiên là một tiểu nha hoàn biết giữ bổn phận, vô cùng quy củ.
Chỉ mới nửa tháng trôi qua nhưng Thường Tả đã gặp không ít tình huống như vậy. Trong lòng âm thầm nghĩ nha hoàn này xinh đẹp như vậy, hắn còn thật tâm hi vọng vương gia nhà mình có thể nảy sinh ra tâm tư khác đây! Ngoại trừ thường xuyên đến Thính Lan sơn trang thăm lão vương phi, thì cũng chỉ có tiến cung thỉnh an rồi về phủ ngồi. Tuy nói trầm mê nữ sắc là không đúng, nhưng sống như hòa thượng trong thời gian dài như vậy, vương gia nhà mình lại không cảm thấy có gì không thích hợp, nên những người xung quanh nhìn vào mới không khỏi cảm thấy nóng nảy thay.
Cuối cùng Đoan vương cũng uống trà xong, coi như nhiệm vụ đầu tiên trong hôm nay của nàng hoàn thành rồi. Tiểu nha hoàn này được xếp bên người vương gia, không thể phủ nhận dung mạo tuấn mĩ kia vô cùng mê hoặc lòng người, đặc biệt là mấy tiểu cô nương mới biết yêu … Nhưng nếu thường xuyên nhìn thì cũng không đến mức làm người ta kinh ngạc như lần đầu gặp. Nàng âm thầm đếm những công việc hôm nay, chỉ mong vương gia có thể để cho nàng trở về sớm một chút.
Trong lúc thất thần, nàng hơi nâng tay, chén trà nóng trên khay bị đổ, nước trà nóng bị văng hết lên tay. Đôi tay của nàng nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại không xương, da thịt lại non mềm, vừa bị nước trà đổ vào đã ửng đỏ. Từ trước đến nay nàng sợ nhất là đau, chỉ thoáng chống hốc mắt đã ửng đỏ, nhưng nhớ đến thân phận của mình, nàng nén đau dọn dẹp xong mới lên tiếng “Nô tỳ cáo lui.”
Thường Tả nhìn thấy rõ, tiểu nha hoàn kia chân tay khá vụng về, may mắn là trà không đổ lên người vương gia. Nhưng mà … câu xin cáo lui vừa rồi sao hắn lại nghe ra chút yếu ớt ủy khuất ở bên trong? Hắn không kìm chế được đưa mắt nhìn vương gia. Đoan vương vẫn bình thản ngồi đó, chỉ tùy tiện liếc ra ngoài cửa một cái, sau đó lại bận rộn cúi đầu ghi chép, dường như hoàn toàn không để tâm việc vừa rồi. Có lẽ, vương gia thật sự không có một chút tâm tư nào.
Sắc trời dần tối, trong phủ từ sớm đã lên đèn.
Thường Tả quan sát vương gia, có lẽ Đoan vương lại làm việc quên thời gian rồi, hắn nhỏ giọng nhắc nhở “Vương gia, nên dùng thiện rồi.”
Lúc này Sở Thận mới đặt quyển sách trên tay xuống bàn, hắn đứng dậy, một thân cẩm bào trắng như tuyết thêu hoa văn tinh xảo tôn lên vóc dáng cao lớn của hắn. Ngồi lâu như vậy không tránh khỏi có chút mệt mỏi, Đoan vương tự đưa tay xoa trán một cái. Tính toán thời gian, lúc này cũng nên ăn cơm rồi. Sở Thận nhìn Thường Tả, làm bộ tùy ý hỏi “Nàng ở đâu?”
Thường Tả hầu hạ bên người Vương gia đã mười năm, nghe một chút đã hiểu “nàng” trong câu nói của Vương gia là ai. Nghĩ lại cũng thấy kì quái, nếu là thường ngày, nửa canh giờ trước tiểu nha đầu kia đã qua đây hầu hạ rồi, sao đột nhiên lại chậm chạm như vậy? Vừa rồi lúc bưng trà vào còn rất tốt, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Thường Tả suy nghĩ một chút, chỉ nghĩ là do tiểu nha hoàn kia lười biếng quên mất thời gian, thưa “Nô tài đi gọi nàng qua đây hầu hạ.”
Trước đây mấy việc này đều là do hắn làm, nhưng nửa tháng trước tiểu nha hoàn này vào vương phủ nên một số việc chuyển sang cho nàng ấy. Dù sao cũng là người do lão vương phi đưa tới, không thể coi là một cái bình hoa bình thường tùy ý bày biện được, tốt xấu gì cũng phải làm chút việc.
Vừa dứt lời đã nghe Sở Thận nói một câu “Không cần.”
Thường Tả lại cho rằng vì nha hoàn này là do lão vương phi đưa tới nên vương gia không so đo, phần lớn là xuất phát từ sự hiếu thuận. Dựa vào thói quen của vương gia, sau khi dùng bữa tối sẽ đi dạo quanh ao sen. Thường Tả muốn đi theo, nhưng bị chủ tử chặn lại, ném cho một câu “Không cần” rồi nhanh chóng đi ra khỏi cửa. Tính tình của vương gia vẫn luôn như vậy, Thường Tả cũng không nghĩ nhiều.
Vương phủ đèn đuốc sáng trưng nhưng trong hậu viện lại vô cùng an tĩnh. Sở Thận đi dạo quanh hồ sen một vòng, ánh mắt hắn nhìn về góc tây bắc vương phủ, cước bộ dừng một chút nhưng vẫn dứt khoát bước tới.
Nơi này ở trong góc hẻo lánh, khác xa với Chính Huy viện của hắn. Đường đi trải đá xanh, phía trước là Thính Hà tiểu trúc. Thính Hà tiểu trúc này ở góc vắng vẻ, vì lâu không có người ở nên đồ đạc có chút cũ kĩ, nhưng dù lấy thân phận nha hoàn cũng không nên ở chỗ này. Người trong vương phủ đều biết nàng có thân phận đặc thù nên tất nhiên cũng không dám chèn ép.
Vừa bước vào, Sở Thận nhận ra căn phòng chìm trong bóng tối, hình như không có ai ở trong. Nàng mới tới chưa lâu, mỗi ngày đều ở cạnh hầu hạ hắn nên không quen biết nhiều người, đường đi lối lại còn chưa thông thạo nên chắc chắn không thể chạy loạn. Không kiêng kị, Sở Thận bước thẳng vào phòng ngủ. Trong bóng tối, hắn tìm được giá cắm nến, cẩn thận châm lên. Nhất thời, căn phòng sáng sủa hẳn lên.
Thấy trước mặt có một tấm rèm mỏng buông xuống, Sở Thận tự tay vén lên rồi buộc lại. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trong phát hiện ra tiểu cô nương cuộn tròn trong chăn giống như con tằm, ngay cả khuôn mặt cũng không lộ ra, chỉ có vài sợi tóc đen nghịch ngợm thò ra ngoài. Thật sự làm người ta không đoán ra có chuyện gì.
Sắc mặt Sở Thận vẫn không đổi, hắn đứng trước giường, tự tay kéo tấm chăn kia ra.
“Ưm… không muốn.” Trong chăn phát ra một âm thanh buồn bã, yếu ớt, vô cùng dễ nghe, làm cho người khác sinh lòng thương mến.
Sở Thận vốn tưởng nàng đang ngủ, nhưng giờ hắn chắc chắn tiểu cô nương này vẫn tỉnh. Sức lực của hắn rất lớn, không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, lập tức hất tung chăn ra. Tiểu cô nương nằm trong chăn đầu tóc lộn xộn, trang phục nha hoàn nhắn nhúm. Hắn nâng đầu nàng lên, cẩn thận quan sát. Chiếc cằm vốn đầy đặn, nhưng chưa tới nửa tháng đã gầy đi không ít. Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt mơ màng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo hắn, không oán trách một câu nào, chỉ ngơ ngác nhìn hắn một lát, sau đó tội nghiệp gọi kẽ một câu “… Diễn Chi ca ca.”
Giọng nói ngọt ngào dễ nghe, còn có phần ỷ lại khiến người khác sinh lòng thương tiếc. Lúc này đôi mắt đen như mực của Sở Thận mới ôn hòa đi một ít, dù muốn trách cứ nhưng cũng không cách nào mở miệng.
Đối với mấy thiếu gia của những gia tộc lớn thì thêm một nha hoàn hầu hạ cũng không tính là chuyện gì hiếm gặp. Nhưng việc này đặt lên người vương gia nhà hắn thì khó mà tin được.
Vương gia đã đến tuổi lấy vợ sinh con từ lâu nhưng kéo dài mãi đến tận bây giờ vẫn chưa thành hôn. Trong khi đó, thái tử chi hơn vương gia nửa tuổi nhưng từ lâu đã có thái tử phi xinh đẹp hiền thục và mười mấy vị thiếp thất. Ngược lại vương gia nhà ta đến cả một nha hoàn thông phòng cũng chưa từng thu. Chuyện này cứ kéo dài mãi, lâu dần bên ngoài gán cho cái danh không gần nữ sắc. Thậm chí còn có vài kẻ to gan phỏng đoán phải chăng vị Đoan vương gia anh tuấn này mắc bệnh gì khó nói.
Thường Tả đưa mắt nhìn nam nhân đang ngồi ngay ngắn bên án thư, chủ tử của hắn – Đại Diệu Đoan vương gia Sở Thận.
Mặc dù chỉ đang ngồi thôi nhưng vẫn có thể nhìn ra dáng người của Đoan vương gia rất cao lớn, dung mạo tuấn mĩ bất phàm. Bộ dáng của hắn giống như mỹ nam tử bước ra từ trong tranh vậy. Chỉ là, cặp lông mày kia vẫn luôn nhíu lại, sắc mặt nhàn nhạt, môi mỏng hơi mím lại khiến người khác sợ hãi không dám tới gần nửa bước.
Thường Tả thu hồi ánh mắt, thầm nghĩ: Nếu không phải cả ngày vương gia cứ trưng ra bản mặt lạnh lùng kia thì làm gì đến mức không có một cô nương hầu hạ bên người?
Vừa nghĩ đến cô nương đã thấy tiểu nha đầu nhỏ nhắn trắng nõn bước vào thư phòng. Thường Tả ngước mắt lên, bắt gặp một tiểu cô nương đoan chính mặc trang phục nha hoàn hồng nhạt khoan thai bước đến. Đoán chừng tiểu cô nương kia cũng chỉ mới khoảng 12, 13 tuổi, vóc người nho nhỏ, lại mặc một bộ y phục xinh xắn như vậy làm người ta không kìm được muốn yêu thương. Gương mặt tiểu cô nương đó nhỏ nhắn, răng trắng như ngọc, sống mũi thẳng tắp, đôi mắt long lanh sáng sủa làm gương mặt kiều mị bỗng trở nên ngây thơ hơn. Mái tóc cũng chỉ chải kiểu song nha kế bình thường như những nha hoàn khác trong phủ, vóc người có chút ưa nhìn nên dủ chỉ trang điểm giản dị nhất nhưng cũng là cảnh đẹp ý vui.
Thường Tả đi theo Đoan vương khá lâu, hắn cũng đã gặp nhiều người trong giới thượng lưu. Tiểu nha hoàn trước mắt này, ngược lại có vài phần khí chất của tiểu thư nhà quan. Tuy nói rằng tính cách của vương gia thanh tĩnh lạnh lùng, nhưng trong phủ không phải không có vài nha hoàn ôm tâm tư trèo lên giường vương gia. Thân là thiếp thân thị vệ của Đoan vương, tất nhiên hắn phải chú ý cả mấy việc này nữa, tránh khi gặp mấy nha hoàn sử dụng thủ đoạn mờ ám, ôm tâm tư câu dẫn chủ tử đắc thủ, chọc vương gia tức giận.
Nhưng nhà hoàn này …. thật sự không cùng một dạng với những kẻ kia.
Nghe nói, khoảng nửa tháng trước lão vương phi ở Thính Lan sơn trang cố ý tặng tiểu nha hoàn này cho vương gia. Từ nhỏ Đoan vương đã là một hài tử hiếu thuận nên cho dù không gần nữ sắc cũng chỉ đành nhận lấy. Dù sao lão vương phi cũng bắt đầu nôn nóng rồi. Năm nay vương gia đã 25, dưới gối lại không có con nối dõi, cho dù là ai nhìn vào cũng sốt ruột thay. Không ai hiểu con bằng mẹ, lão vương phi biết rõ tính tình của con trai mình nên đã chọn một tiểu cô nương xinh xắn đáng yêu làm nha hoàn thiếp thân chăm sóc cho vương gia. Dù thế nào đi nữa, vương gia cũng là một nam nhân khí huyết bừng bừng, để một nha hoàn xinh xắn bên người, tự nhiên sẽ sinh ra tâm tư khác.
“Diễn …” Vừa nói một chữ, tiểu nha hoàn theo bản năng cắn môi, lông mi nhỏ cong cong, nhất thời ảo não không ít. Một khắc sau, nàng đã khôi phục bộ dạng ngoan ngoãn cất giọng dịu dàng cung kính “Vương gia, nghỉ ngơi một chút, uống một ngụm trà!”
Thường Tả không khỏi âm thầm thán phục ánh mắt của lão vương phi. Quả nhiên là một người mẹ yêu thương con trai mà.
Từ lúc nàng tiến vào Sở Thận đã nhận ra rồi. Lúc này thấy nàng cung kính thưa gửi, sắc mặt hắn cũng chưa biến đổi một chút, chỉ lãnh đạm “Ừ” một tiếng rồi vươn đôi tay dài ra nhận lấy chén trà. Trong chén trà bằng sứ xanh thẫm là trà Tuyết Mao Tiêm, lá trà xanh ngát trôi lơ lửng, hương trà thơm ngát thấm vào lòng người.
Hoàng thượng luôn hiểu rõ đứa cháu này nhất, mấy năm nay, hễ có thứ gì tốt thì ngay ngày hôm sau đã đưa đến Đoan vương phủ. Đại Diệu hoàng tự đơn bạc, tiên hoàng cũng chỉ có hai hoàng tử là hoàng đế và lão vương gia, từ nhỏ cùng nuôi họ trong cung cấm. Tranh đoạt hoàng quyền là chuyện chưa từng xảy ra trong hoàng thất. Lão vương gia mất sớm, dưới gối cũng chỉ có duy nhất một đứa con trai là vương gia, hoàng thượng cũng chỉ có duy nhất một hoàng nhi là thái tử điện hạ, vậy nên yêu thương đứa cháu này hơn một chút cũng là chuyện bình thường.
Nhấp một ngụm trà, nhưng không liếc mắt nhìn người đưa trà lấy một cái.
Nếu nha hoàn này là do lão vương phi kín đáo đưa cho vương gia làm nha hoàn thông phòng, thì mỗi ngày ở cạnh cẩn thận chăm sóc bị lạnh nhạt như vậy, cho dù là bản thân hắn cũng không khỏi tự trách vương gia nhà mình không hiểu phong tình. Nhưng tiểu nha hoàn này không có nửa điểm mất mát, nghiễm nhiên là một tiểu nha hoàn biết giữ bổn phận, vô cùng quy củ.
Chỉ mới nửa tháng trôi qua nhưng Thường Tả đã gặp không ít tình huống như vậy. Trong lòng âm thầm nghĩ nha hoàn này xinh đẹp như vậy, hắn còn thật tâm hi vọng vương gia nhà mình có thể nảy sinh ra tâm tư khác đây! Ngoại trừ thường xuyên đến Thính Lan sơn trang thăm lão vương phi, thì cũng chỉ có tiến cung thỉnh an rồi về phủ ngồi. Tuy nói trầm mê nữ sắc là không đúng, nhưng sống như hòa thượng trong thời gian dài như vậy, vương gia nhà mình lại không cảm thấy có gì không thích hợp, nên những người xung quanh nhìn vào mới không khỏi cảm thấy nóng nảy thay.
Cuối cùng Đoan vương cũng uống trà xong, coi như nhiệm vụ đầu tiên trong hôm nay của nàng hoàn thành rồi. Tiểu nha hoàn này được xếp bên người vương gia, không thể phủ nhận dung mạo tuấn mĩ kia vô cùng mê hoặc lòng người, đặc biệt là mấy tiểu cô nương mới biết yêu … Nhưng nếu thường xuyên nhìn thì cũng không đến mức làm người ta kinh ngạc như lần đầu gặp. Nàng âm thầm đếm những công việc hôm nay, chỉ mong vương gia có thể để cho nàng trở về sớm một chút.
Trong lúc thất thần, nàng hơi nâng tay, chén trà nóng trên khay bị đổ, nước trà nóng bị văng hết lên tay. Đôi tay của nàng nhỏ nhắn trắng nõn, mềm mại không xương, da thịt lại non mềm, vừa bị nước trà đổ vào đã ửng đỏ. Từ trước đến nay nàng sợ nhất là đau, chỉ thoáng chống hốc mắt đã ửng đỏ, nhưng nhớ đến thân phận của mình, nàng nén đau dọn dẹp xong mới lên tiếng “Nô tỳ cáo lui.”
Thường Tả nhìn thấy rõ, tiểu nha hoàn kia chân tay khá vụng về, may mắn là trà không đổ lên người vương gia. Nhưng mà … câu xin cáo lui vừa rồi sao hắn lại nghe ra chút yếu ớt ủy khuất ở bên trong? Hắn không kìm chế được đưa mắt nhìn vương gia. Đoan vương vẫn bình thản ngồi đó, chỉ tùy tiện liếc ra ngoài cửa một cái, sau đó lại bận rộn cúi đầu ghi chép, dường như hoàn toàn không để tâm việc vừa rồi. Có lẽ, vương gia thật sự không có một chút tâm tư nào.
Sắc trời dần tối, trong phủ từ sớm đã lên đèn.
Thường Tả quan sát vương gia, có lẽ Đoan vương lại làm việc quên thời gian rồi, hắn nhỏ giọng nhắc nhở “Vương gia, nên dùng thiện rồi.”
Lúc này Sở Thận mới đặt quyển sách trên tay xuống bàn, hắn đứng dậy, một thân cẩm bào trắng như tuyết thêu hoa văn tinh xảo tôn lên vóc dáng cao lớn của hắn. Ngồi lâu như vậy không tránh khỏi có chút mệt mỏi, Đoan vương tự đưa tay xoa trán một cái. Tính toán thời gian, lúc này cũng nên ăn cơm rồi. Sở Thận nhìn Thường Tả, làm bộ tùy ý hỏi “Nàng ở đâu?”
Thường Tả hầu hạ bên người Vương gia đã mười năm, nghe một chút đã hiểu “nàng” trong câu nói của Vương gia là ai. Nghĩ lại cũng thấy kì quái, nếu là thường ngày, nửa canh giờ trước tiểu nha đầu kia đã qua đây hầu hạ rồi, sao đột nhiên lại chậm chạm như vậy? Vừa rồi lúc bưng trà vào còn rất tốt, không biết có xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn không.
Thường Tả suy nghĩ một chút, chỉ nghĩ là do tiểu nha hoàn kia lười biếng quên mất thời gian, thưa “Nô tài đi gọi nàng qua đây hầu hạ.”
Trước đây mấy việc này đều là do hắn làm, nhưng nửa tháng trước tiểu nha hoàn này vào vương phủ nên một số việc chuyển sang cho nàng ấy. Dù sao cũng là người do lão vương phi đưa tới, không thể coi là một cái bình hoa bình thường tùy ý bày biện được, tốt xấu gì cũng phải làm chút việc.
Vừa dứt lời đã nghe Sở Thận nói một câu “Không cần.”
Thường Tả lại cho rằng vì nha hoàn này là do lão vương phi đưa tới nên vương gia không so đo, phần lớn là xuất phát từ sự hiếu thuận. Dựa vào thói quen của vương gia, sau khi dùng bữa tối sẽ đi dạo quanh ao sen. Thường Tả muốn đi theo, nhưng bị chủ tử chặn lại, ném cho một câu “Không cần” rồi nhanh chóng đi ra khỏi cửa. Tính tình của vương gia vẫn luôn như vậy, Thường Tả cũng không nghĩ nhiều.
Vương phủ đèn đuốc sáng trưng nhưng trong hậu viện lại vô cùng an tĩnh. Sở Thận đi dạo quanh hồ sen một vòng, ánh mắt hắn nhìn về góc tây bắc vương phủ, cước bộ dừng một chút nhưng vẫn dứt khoát bước tới.
Nơi này ở trong góc hẻo lánh, khác xa với Chính Huy viện của hắn. Đường đi trải đá xanh, phía trước là Thính Hà tiểu trúc. Thính Hà tiểu trúc này ở góc vắng vẻ, vì lâu không có người ở nên đồ đạc có chút cũ kĩ, nhưng dù lấy thân phận nha hoàn cũng không nên ở chỗ này. Người trong vương phủ đều biết nàng có thân phận đặc thù nên tất nhiên cũng không dám chèn ép.
Vừa bước vào, Sở Thận nhận ra căn phòng chìm trong bóng tối, hình như không có ai ở trong. Nàng mới tới chưa lâu, mỗi ngày đều ở cạnh hầu hạ hắn nên không quen biết nhiều người, đường đi lối lại còn chưa thông thạo nên chắc chắn không thể chạy loạn. Không kiêng kị, Sở Thận bước thẳng vào phòng ngủ. Trong bóng tối, hắn tìm được giá cắm nến, cẩn thận châm lên. Nhất thời, căn phòng sáng sủa hẳn lên.
Thấy trước mặt có một tấm rèm mỏng buông xuống, Sở Thận tự tay vén lên rồi buộc lại. Cúi đầu nhìn xuống, quả nhiên trong phát hiện ra tiểu cô nương cuộn tròn trong chăn giống như con tằm, ngay cả khuôn mặt cũng không lộ ra, chỉ có vài sợi tóc đen nghịch ngợm thò ra ngoài. Thật sự làm người ta không đoán ra có chuyện gì.
Sắc mặt Sở Thận vẫn không đổi, hắn đứng trước giường, tự tay kéo tấm chăn kia ra.
“Ưm… không muốn.” Trong chăn phát ra một âm thanh buồn bã, yếu ớt, vô cùng dễ nghe, làm cho người khác sinh lòng thương mến.
Sở Thận vốn tưởng nàng đang ngủ, nhưng giờ hắn chắc chắn tiểu cô nương này vẫn tỉnh. Sức lực của hắn rất lớn, không có nửa điểm thương hoa tiếc ngọc, lập tức hất tung chăn ra. Tiểu cô nương nằm trong chăn đầu tóc lộn xộn, trang phục nha hoàn nhắn nhúm. Hắn nâng đầu nàng lên, cẩn thận quan sát. Chiếc cằm vốn đầy đặn, nhưng chưa tới nửa tháng đã gầy đi không ít. Nhìn sắc mặt nàng trắng bệch, đôi mắt mơ màng, đầu ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy ống tay áo hắn, không oán trách một câu nào, chỉ ngơ ngác nhìn hắn một lát, sau đó tội nghiệp gọi kẽ một câu “… Diễn Chi ca ca.”
Giọng nói ngọt ngào dễ nghe, còn có phần ỷ lại khiến người khác sinh lòng thương tiếc. Lúc này đôi mắt đen như mực của Sở Thận mới ôn hòa đi một ít, dù muốn trách cứ nhưng cũng không cách nào mở miệng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.