Chương 33
Văn Đô
03/11/2024
Hôm ấy, ta cùng Huyền Khanh đến Ung Vương phủ. Người đã khiến Hiên Hòa Quận chúa phát cuồng, hận không thể g.i.ế.c chết, chính là Huyền Khanh.
Hiên Hòa Quận chúa và Huyền Khanh vốn được chỉ hôn từ thuở nhỏ, đáng lẽ đây sẽ là một cuộc hôn nhân mỹ mãn, nhưng mọi thứ đã đổ vỡ khi Công chúa Tư Lan bị vu oan có tư tình với thị vệ.
“Nhưng chẳng phải mọi việc đã rõ ràng rồi sao? Công chúa thực sự bị oan mà,” ta ngắt lời, không hiểu được, “Rõ ràng Thái hậu đã đích thân thừa nhận rồi.”
Tề Tuyên khẽ xoa lên mái đầu ta, giải thích rằng sự việc không hề đơn giản như thế.
Khi tiên hoàng còn sủng ái Công chúa Tư Lan, cuộc hôn nhân ấy là một vinh quang. Ung Vương, dù là vương gia ngoại tộc, cũng thiết tha mong mỏi con gái mình có thể gả cho một Hoàng tử được sủng ái như vậy. Nhưng khi Công chúa Tư Lan bị hãm hại, cuối cùng phải tự vẫn trong lãnh cung, chỉ còn lại Huyền Khanh bị đày ra biên cương, không còn chỗ dựa. Khi ấy, cuộc hôn nhân này trở thành một vết nhơ đầy tủi nhục.
Sau khi tiên hoàng băng hà, Thái tử lên ngôi. Khi còn là Hoàng hậu, Thái hậu đã xem Công chúa Tư Lan và Huyền Khanh như cái gai trong mắt; giờ làm Thái hậu thì bà lại càng căm ghét hơn. Hoàng đế đối với người đệ đệ này cũng chỉ để mặc cho số phận.
Hoàng đế vốn đa nghi, mà Ung Vương lại là vương gia ngoại tộc, lại còn có mối nhân duyên kia, càng khiến Hoàng đế thêm đề phòng. Năm đó, chuyện Hiên Hòa Quận chúa bị bắt cóc còn có lời đồn rằng chính Hoàng đế đã làm, nhằm dằn mặt Ung Vương phủ.
“Nhưng khi đó Hiên Hòa Quận chúa vẫn còn nhỏ mà!” Ta ngồi trong lòng Tề Tuyên, nhíu mày, nhớ lại chuyện lần trước Hoàng thượng từng hạ độc với hắn, trong lòng càng thêm bất mãn.
Sao hành động này chẳng giống Hoàng đế, mà cứ như thảo khấu vậy?
Tề Tuyên bẻ một miếng bánh đưa đến miệng ta, ta giận dỗi cắn một miếng, nuốt xuống rồi mới nói, như thể đã hiểu ra đôi phần: “Vậy tức là, thực ra Ung Vương phủ cử thích khách đến là thật sự muốn ám sát… à, muốn g.i.ế.c Điện hạ? Còn chuyện đồn đại bên ngoài rằng thích khách Ung Vương phủ đến tướng phủ làm ta bị thương, thực chất là để Hoàng đế càng thêm bất mãn với Ung Vương đúng không?”
Suy nghĩ của ta dần sáng tỏ, biên cương gần đây liên tục xảy ra bất ổn, Tề Tuyên cũng liên tục được Hoàng đế triệu vào cung bàn việc, cho thấy tình hình ở biên ải là mối lo lớn. Vào thời điểm này, cho thích khách đột nhập tướng phủ, chẳng phải là một tính toán đen tối hay sao?
Khi ta cắn miếng cuối cùng của chiếc bánh trên tay Tề Tuyên, hắn bất ngờ đẩy tay tới, khiến ta không kịp dừng lại, cắn luôn vào tay hắn. Hắn chẳng rút tay ra, chỉ cười: “Kiều Kiều thật thông minh.”
Thông minh thì cũng không hẳn, hắn đã nói rõ thế rồi, nếu ta còn không hiểu thì chỉ là ngốc nghếch thôi.
Tề Tuyên nói với ta rất nhiều điều, đến nỗi ta phải mất ba ngày để tiêu hóa mà vẫn chưa nắm hết. Vậy mà tin tức tiếp theo lại là thánh chỉ của Hoàng thượng: Hoàng đế ra lệnh cho lão Hầu gia khẩn trương đến biên giới nghênh đón thập bát Hoàng tử của tiên đế - Di Vương Huyền Khanh trở về.
Mấy tiểu bộ tộc ở biên cương Diêu Quốc cuối cùng cũng nổi loạn, lại còn dốc sức đánh tới, thế lực hung hăng. Chiêm Tinh Các trong cung đêm đêm quan sát thiên tượng, gieo hàng chục quẻ, tính toán rằng trận chiến này sẽ cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, vùng biên ải ấy dường như có khí vận của hoàng tộc, nếu bị các bộ tộc man di nhỏ kia hấp thụ thì trận này tất sẽ thất bại.
Hoàng đế vốn luôn tín nhiệm Chiêm Tinh Các, lại cho rằng Huyền Khanh dẫu sao cũng không còn đe dọa gì, thế là thật sự sai lão Hầu gia đi đón. Khi biết chuyện này, ta ngồi tại bàn cơm trợn mắt một cái, còn cần phải đón sao? Người ta đã sớm về kinh rồi, chẳng phải sao?
Ta giả vờ bệnh mấy ngày liền, trốn không ra ngoài, buồn bực đến cực điểm. Nói là giả bệnh nhưng cũng chẳng hoàn toàn là giả, vết thương sau đầu chưa lành hẳn, mỗi ngày chải đầu cũng chỉ có thể dùng một cây trâm để cài tạm. Hôm nay thật không dễ gì Tề Tuyên đồng ý cùng ta đi mua điểm tâm, nhưng ngay sau đó, một thánh chỉ đã đến phủ Tướng quân.
Dạo gần đây Hoàng thượng ban thánh chỉ thật nhiều và nhanh, cứ như thực đơn ở Hồi Xuân Lâu vậy, cứ ào ào đưa vào tay người ta.
Thái giám Tường công công bên cạnh Hoàng thượng nâng thánh chỉ vào cửa phủ Tướng quân. Thấy Tề Tuyên, ông cũng không vội tuyên chỉ, chỉ đảo mắt nhìn ta từ đầu tới chân, thấy ta quấn băng trên đầu, tay cầm khăn che miệng ho khẽ, lại lơ đãng thấy m.á.u vương trên khăn mới thu ánh mắt lại, nụ cười có phần chân thành hơn: “Ồ, phu nhân hình như bị thương không nhẹ nhỉ! Nô tài nói thật, hay là người vào phòng đi, đừng để gió lùa kẻo lạnh.”
Tề Tuyên khẽ liếc Tường công công, không để lộ biểu cảm gì, đưa ta đứng khuất sau lưng hắn, gương mặt trầm tĩnh: “Công công tuyên chỉ đi.”
Hiên Hòa Quận chúa và Huyền Khanh vốn được chỉ hôn từ thuở nhỏ, đáng lẽ đây sẽ là một cuộc hôn nhân mỹ mãn, nhưng mọi thứ đã đổ vỡ khi Công chúa Tư Lan bị vu oan có tư tình với thị vệ.
“Nhưng chẳng phải mọi việc đã rõ ràng rồi sao? Công chúa thực sự bị oan mà,” ta ngắt lời, không hiểu được, “Rõ ràng Thái hậu đã đích thân thừa nhận rồi.”
Tề Tuyên khẽ xoa lên mái đầu ta, giải thích rằng sự việc không hề đơn giản như thế.
Khi tiên hoàng còn sủng ái Công chúa Tư Lan, cuộc hôn nhân ấy là một vinh quang. Ung Vương, dù là vương gia ngoại tộc, cũng thiết tha mong mỏi con gái mình có thể gả cho một Hoàng tử được sủng ái như vậy. Nhưng khi Công chúa Tư Lan bị hãm hại, cuối cùng phải tự vẫn trong lãnh cung, chỉ còn lại Huyền Khanh bị đày ra biên cương, không còn chỗ dựa. Khi ấy, cuộc hôn nhân này trở thành một vết nhơ đầy tủi nhục.
Sau khi tiên hoàng băng hà, Thái tử lên ngôi. Khi còn là Hoàng hậu, Thái hậu đã xem Công chúa Tư Lan và Huyền Khanh như cái gai trong mắt; giờ làm Thái hậu thì bà lại càng căm ghét hơn. Hoàng đế đối với người đệ đệ này cũng chỉ để mặc cho số phận.
Hoàng đế vốn đa nghi, mà Ung Vương lại là vương gia ngoại tộc, lại còn có mối nhân duyên kia, càng khiến Hoàng đế thêm đề phòng. Năm đó, chuyện Hiên Hòa Quận chúa bị bắt cóc còn có lời đồn rằng chính Hoàng đế đã làm, nhằm dằn mặt Ung Vương phủ.
“Nhưng khi đó Hiên Hòa Quận chúa vẫn còn nhỏ mà!” Ta ngồi trong lòng Tề Tuyên, nhíu mày, nhớ lại chuyện lần trước Hoàng thượng từng hạ độc với hắn, trong lòng càng thêm bất mãn.
Sao hành động này chẳng giống Hoàng đế, mà cứ như thảo khấu vậy?
Tề Tuyên bẻ một miếng bánh đưa đến miệng ta, ta giận dỗi cắn một miếng, nuốt xuống rồi mới nói, như thể đã hiểu ra đôi phần: “Vậy tức là, thực ra Ung Vương phủ cử thích khách đến là thật sự muốn ám sát… à, muốn g.i.ế.c Điện hạ? Còn chuyện đồn đại bên ngoài rằng thích khách Ung Vương phủ đến tướng phủ làm ta bị thương, thực chất là để Hoàng đế càng thêm bất mãn với Ung Vương đúng không?”
Suy nghĩ của ta dần sáng tỏ, biên cương gần đây liên tục xảy ra bất ổn, Tề Tuyên cũng liên tục được Hoàng đế triệu vào cung bàn việc, cho thấy tình hình ở biên ải là mối lo lớn. Vào thời điểm này, cho thích khách đột nhập tướng phủ, chẳng phải là một tính toán đen tối hay sao?
Khi ta cắn miếng cuối cùng của chiếc bánh trên tay Tề Tuyên, hắn bất ngờ đẩy tay tới, khiến ta không kịp dừng lại, cắn luôn vào tay hắn. Hắn chẳng rút tay ra, chỉ cười: “Kiều Kiều thật thông minh.”
Thông minh thì cũng không hẳn, hắn đã nói rõ thế rồi, nếu ta còn không hiểu thì chỉ là ngốc nghếch thôi.
Tề Tuyên nói với ta rất nhiều điều, đến nỗi ta phải mất ba ngày để tiêu hóa mà vẫn chưa nắm hết. Vậy mà tin tức tiếp theo lại là thánh chỉ của Hoàng thượng: Hoàng đế ra lệnh cho lão Hầu gia khẩn trương đến biên giới nghênh đón thập bát Hoàng tử của tiên đế - Di Vương Huyền Khanh trở về.
Mấy tiểu bộ tộc ở biên cương Diêu Quốc cuối cùng cũng nổi loạn, lại còn dốc sức đánh tới, thế lực hung hăng. Chiêm Tinh Các trong cung đêm đêm quan sát thiên tượng, gieo hàng chục quẻ, tính toán rằng trận chiến này sẽ cực kỳ nguy hiểm. Hơn nữa, vùng biên ải ấy dường như có khí vận của hoàng tộc, nếu bị các bộ tộc man di nhỏ kia hấp thụ thì trận này tất sẽ thất bại.
Hoàng đế vốn luôn tín nhiệm Chiêm Tinh Các, lại cho rằng Huyền Khanh dẫu sao cũng không còn đe dọa gì, thế là thật sự sai lão Hầu gia đi đón. Khi biết chuyện này, ta ngồi tại bàn cơm trợn mắt một cái, còn cần phải đón sao? Người ta đã sớm về kinh rồi, chẳng phải sao?
Ta giả vờ bệnh mấy ngày liền, trốn không ra ngoài, buồn bực đến cực điểm. Nói là giả bệnh nhưng cũng chẳng hoàn toàn là giả, vết thương sau đầu chưa lành hẳn, mỗi ngày chải đầu cũng chỉ có thể dùng một cây trâm để cài tạm. Hôm nay thật không dễ gì Tề Tuyên đồng ý cùng ta đi mua điểm tâm, nhưng ngay sau đó, một thánh chỉ đã đến phủ Tướng quân.
Dạo gần đây Hoàng thượng ban thánh chỉ thật nhiều và nhanh, cứ như thực đơn ở Hồi Xuân Lâu vậy, cứ ào ào đưa vào tay người ta.
Thái giám Tường công công bên cạnh Hoàng thượng nâng thánh chỉ vào cửa phủ Tướng quân. Thấy Tề Tuyên, ông cũng không vội tuyên chỉ, chỉ đảo mắt nhìn ta từ đầu tới chân, thấy ta quấn băng trên đầu, tay cầm khăn che miệng ho khẽ, lại lơ đãng thấy m.á.u vương trên khăn mới thu ánh mắt lại, nụ cười có phần chân thành hơn: “Ồ, phu nhân hình như bị thương không nhẹ nhỉ! Nô tài nói thật, hay là người vào phòng đi, đừng để gió lùa kẻo lạnh.”
Tề Tuyên khẽ liếc Tường công công, không để lộ biểu cảm gì, đưa ta đứng khuất sau lưng hắn, gương mặt trầm tĩnh: “Công công tuyên chỉ đi.”
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.