Chương 282: Ân ái cuồng triều
Thanh Trà Đạm Phạn
01/06/2017
Tiệc rượu buổi tối, chúng nữ giống như là đã sớm thương lượng với nhau,
biến Lăng Phong cùng Công Tôn Ngọc Chân thành mục tiêu tấn công. Lăng
Phong mặt dầy đã sớm quen với những việc như vậy, còn Công Tôn Ngọc Chân tuy tính tình cũng có phần cởi mở nhưng trong tình huống đối mặt với
chúng nữ thay nhau tấn công thì có chút không quen. Người này thì nói
tân nương tử, ta mời ngươi một ly, người kia lại nói, tân nương tử, chúc mừng ngươi vậy, dồn dập như vậy, thật là làm cho nàng ăn không tiêu.
Thấy Công Tôn Ngọc Chân chống đỡ không nổi, Lăng Phong đành phải đứng rat hay nàng lên tiếng :" Ta nói các nàng tỷ tỷ mặt dạn mày dày này , cần phải biết điểm dừng a, nếu đem Chân nhi chuốc cho quá chén như vậy, không thấy xấu hổ hay sao?"
" Ôi, tướng công đau lòng a. Vừa có người mới liền vứt người cũ đằng sau". Tây Môn Đình Đình yêu kiều cười nói, chúng nữ nghe thế đều che miệng cười, không ngờ Mộ Dung Thanh Thanh còn bồi thêm một câu, khiến chúng nữ càng cười lớn hơn :" Tướng công, chúng ta đây chính là muốn tốt cho ngươi, không ngờ ngươi lại không nhìn ra được lòng tốt của bọn ta. Bọn ta đem Ngọc Chân chuốc say không phải để tên sắc lang như ngươi có thể dễ dàng hành sự hơn hay sao? Tỷ muội các ngươi nói có phải không?"
Thẩm Nhạn Băng, Từ Diễm Quân, Tần Thục Phân, Đường Tư Tư, Nam Cung Vân, Tây Môn Đình Đình, Nam Cung Tình một đám người nghe thế xém chút nữa đem các thứ đang ăn trong miệng phun ra. Còn đám Xuân Cầm, Hạ Kỳ thì cười sặc sụa. Lục Phỉ Nhi thì cười đến ôm bụng, ngã vào trong lòng Lâm Lam vừa cười vừa kêu má ơi.
Đỗ Chỉ Lan, Quý Nhược Lan lại càng cười đến thở không ra hơi, còn Lăng Phong thì vỗ tay rồi lại dậm chân, dở khóc dở cười hướng Mộ Dung Thanh Thanh cúi đầu, bộ dáng cực kì khoa trương, trào tiếu nói :" Thanh Thanh a Thanh Thanh, tướng công ta cam bái hạ phong, thật sự là phục ngươi rồi, cam nguyện xếp thứ hai a, cam tâm tình nguyện làm cây lựu mọc dưới váy nàng a"
Đỗ Chỉ Lan, Quý Nhược Lan, cùng các nàng khác cũng nhịn không được phun ra một miệng rượu, Từ Tử San ôm Tống Ngọc Chi cười đến nước mắt chảy cả ra:" Tướng công, ta thật sự là phục các ngươi a, ngươi cùng Thanh Thanh thật đúng là kỳ phùng địch thủ, thật là một đôi trời sanh. Quả thực chính là một đôi dở hơi ! "
" Ngọc Chi tỷ, đa tạ ngươi đã khích lệ, bất quá ta thấy phải chỉnh sửa một chút, ta nghĩ phải nói là trời sinh một đôi gian phu dâm phụ mới thỏa đáng a ".Lăng Phong vừa cười vừa nói.
Chúng nữ nhất tề muốn phun rượu ra, đỏ bừng mặt nói :" Muốn chết, khó nghe như vậy mà cũng dám nói ra, tỷ muội nói xem, chúng ta làm thế nào thu thập hắn đây? Các tỷ muội, đồng lòng, lên !". Mộ Dung Thanh Thanh một tiếng hiệu lệnh, chúng nữ liền nhất tề hướng Lăng Phong mà bổ nhào qua
"Cứu mạng a, !!". Lăng Phong thấy tình thế không ổn liền nhanh chân bỏ chạy, đáng tiếc là đã bị chúng nữ bao vây tứ phía :" Muốn chạy a ! Không dễ dàng như vậy, bọn tỷ muội, lên !".
Oa, thật sự là khủng bố a, chúng nữ đem Lăng Phong đánh té trên mặt đất, lại nắm, lại chuyền, lại cắn, Lăng Phong đương nhiên cũng không ngồi chờ chết, nhân cơ hội sờ mó song phong của chúng nữ, đánh lén bọn họ, liền khiến cho chúng nữ một trận kinh hô, tất nhiên hắn cũng bị chúng nữ trừng phạt không ít
Lăng Phong hét lên một tiếng, chúng nữ cũng đều có chút sái ý, thừa dịp này, mọi người nháo thành nhất đoàn, nằm khắp trên mặt đất, làm cho không gian nhất thời yên tĩnh lại. Chỉ thấy trên đất cả một đám người nằm thở phì phò, quần áo đều không chỉnh tệ. Mà tội nhất lại là Lăng Phong, quần áo đều bị xé rách toang, trên thân chỉ còn lại áo rách quần manh, trên ngực toàn là vết trảo và dấu môi son
Lăng Phong vừa thở gấp vừa ôm lấy Mộ Dung Thanh Thanh. Hung hăng hôn nàng một cái, sau đó nói :" Thanh Thanh, hiện tại ngươi đã hài lòng chưa? "
"Hừ, cứ như vậy đơn giản mà bỏ qua cho ngươi sao? "
Mộ Dung Thanh Thanh kiều mị nhăn mũi, thở gấp nói :" Chúng ta sẽ chậm rãi mà toan tính, ngươi cứ đợi đó đi "
" Má ơi, một mạng của ta như thế nào mà khổ như vậy a? ". Lăng Phong kêu khổ hét lên.
Mộ Dung Thanh Thanh cười nói :" Xì, con ngoan của ta, kêu mẹ có chuyện gì?". Xem ra trước kia Lăng Phong hắn thật đã quá coi thường nàng, không nghĩ tới nàng cũng diễn hay như vậy. Đáng tiếc nàng lại đụng phải Lăng Phong, há hắn lại có thể ngồi không sao?
"Mẹ, ta đói bụng rồi, ta muốn bú sữa". Lăng Phong vừa nói vừa si ngốc nhìn đôi gò bồng đào của Mộ Dung Thanh Thanh, đồng thời đưa tay cởi nút thắt áo nơi ngực nàng. Mộ Dung Thanh Thanh liền bị hù cho nhảy dựng, mặt mày đỏ ửng. Chúng nữ thấy cảnh này, nhịn không được lại cười lên ha hả. " Ai da!". Lăng Phong ở trong lòng âm thầm tức giận nói :" Gần mực thì đen a, những nữ hài tử này ở chung lâu như vậy, ngay cả cách cười ta đều học theo giống như đúc, thật là thất bại "
Mộ Dung Thanh Thanh bị các nàng cười đến xấu hổ không thôi, vừa nhìn lên thấy đám người Tây Môn Đình Đình cười đến sặc sụa, liền lợi dụng đẩy sau lưng Tây Môn Đình Đình, hướng Lăng Phong đánh tới :" Nãi ở đây nè "
Tây Môn Đình Đình bất ngờ không kịp phòng ngự, té nhào vào người Lăng Phong, vừa lúc Lăng Phong ngẩn đầu lên. " Nhé" một tiếng, một tiếng hôn môi vang lên thật lớn, lấn át cả tiếng cười của chúng nữ.
Tây Môn Đình Đình trước thì ngẩn ngơ, tiếp theo liền đỏ bừng của khuôn mặt, sau đó là nhảy dựng lên truy đánh Mộ Dung Thanh Thanh, hai nàng như là hai con hồ điệp bay nhảy khắp nhà, cuối cùng là một người đứng thở dốc, một người nói không ra hơi, rốt cuộc Mộ Dung Thanh Thanh phải cầu xin tha thứ thì cuộc rượt đuổi mới kết thúc
Trải qua một phen cãi nhau, chúng nữ đều cười đến mỏi miệng, không còn một chút khí lực nào để cãi tiếp, đành phãi ngồi trên ghế mà nói chuyện vui, đương nhiên là hướng đến ba người Lăng Phong, Mộ Dung Thanh Thanh và Tây Môn Đình Đình mà trêu ghẹo
Đêm dài, bữa tối muộn cũng đã xong, chúng nữ cười cũng đủ rồi, vui đùa cũng đủ rồi, Lăng Phong lại kéo chúng nữ tới đại phòng, các nàng đương nhiên không cam lòng yếu thế, toàn lực nghênh chiến. Một đêm này quả là trống trận rung trời, trời rung mây chuyển. Một cảnh sắc này, thật là khiến chon am nhân cả thiên hạ hâm mộ.
Hôm nay trời tờ mờ sáng Lăng Phong đã tỉnh lại, thấy chúng nữ còn ngủ say liền không quấy rầy các nàng. Một mình mặc quần áo vào đến hoa viên hít thở không khí trong lành
Bởi vì trời còn sớm, hoa viên phi thường thanh tĩnh, đến một bóng người cũng không có, hiển nhiên ai ai cũng mệt mỏi mà ngủ say. Phải nói là với cuộc sống đầy đủ như hiện nay, Lăng Phong rất ít khi dậy sớm như vậy
Lăng Phong đi tới hoa viên, không nghĩ tới lại có người ở đây sớm hơn hắn. Lăng Phong liền kì quái hướng tiểu đình phía trong hoa viên mà đi đến. Thật không ngờ người ở đấy chính là mẫu thân của Liễu Thi Vân, Ngọc Thanh Thanh Nhân - La Ngọc Thanh. Nàng trước giờ đều thích sự thanh tĩnh cho nên mỗi sớm đều tại hoa viên mà tản bộ, dần dần đây cũng trở thành thói quen.
Đi tới gần, chỉ thấy Ngọc Thanh phu nhân đang đứng ngắm hoa, tay cầm một cây tiểu đao, nàng mặc một thân trên dưới đều là màu trắng
Ngọc Thanh phu nhân y phục phiêu động, thân thể theo hoa mà đung đưa. Lăng Phong như nhìn thấy một vị tiên nữ làm cho hoa tươi thất sắc, ánh dương ảm đạm. Kỳ thật một nữ nhân xinh đẹp, nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì rất là nông cạn, hơn nữa nếu dễ dàng gặp thì cũng có thể sinh ra chán ghét. Nhưng một nữ nhân có nội hàm, có khí chất chỉ cần làm một chút cử chỉ nhẹ cũng có thể làm mê người như là mất tự nhiên, hoặc là hiền thục, hoặc là ôn nhu, tóm lại một nữ nhân như vậy thật là khiến nam nhân xúc động. Ngọc Thanh phu nhân chính là một nữ nhân như vậy
Lăng Phong dừng bước, lẳng lặng thưởng thức, hắn vì có một nữ nhân như vậy mà kiêu ngạo, mà hạnh phúc. Đương nhiên cũng vì nàng mà lòng tràn đầy hưng phấn.
Trời sinh Ngọc Thanh phu nhân dịu dàng , xinh đẹp rực rỡ, nay đứng trong nắng sớm càng them diễm lệ vô cùng. Nhìn y phục nàng không ngừng tung bay theo nhẹ nhàng theo làng gió, Lăng Phong liền thấy nhiệt huyết như sôi trào, hắn ko dằn lòng được mà đi tới.
Lăng Phong nhẹ nhàng đến phía sau Ngọc Thanh phu nhân, vì muốn làm cho nàng kinh hỉ nên nhẹ nhàng đến phía sau ôm chầm lấy nàng, nói :" Ngọc Thanh, nàng thật là đẹp nha, cùng tiên nữ trên trời giống nhau a"
Ngọc Thanh phu nhân liền cả kinh, ngay sau đó cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lăng Phong truyền đến, trong lòng lại dâng lên một trận kinh hỉ, quay đầu lại đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, cười nói :" Ngươi nha, lúc nào cũng có thể làm người khác cảm thấy cao hứng, ngươi đã gặp qua tiên nữ sao? Làm sao biết ta cùng tiên nữ đều giống nhau, vừa gặp liền nói lung tung! ". Ngọc Thanh phu nhân bị Lăng Phong ôm hôn liền giựt mình tỉnh lại. Hai tay hắn ôm lấy eo của nàng, đem nàng đặt trên người mình. Ngọc Thanh phu nhân thuận thế đem người dựa vào hắn. Lăng Phong một bàn tay vẫn ôm lấy eo nhỏ của nàng, một bàn tay đã theo vạt áo mò vào thánh nữ phong của nàng, xoa nhẹ nói :"Ai bảo là ta chưa thấy qua, nương tử, ngươi không phải là tiểu tiên nữ của ta hay sao? "Ngọc Thanh phu nhân quay đầu lườm hắn một cái, nhẹ nhàng nói :" Mồm mép láu lỉnh, tốt lắm, không cần phải ôm ta sờ loạn như thế, ngươi đi ăn cơm đi, ta còn muốn tỉa những khóm hoa này một chút, mấy ngày không cắt tỉa, chúng đều cao hơn"
" Việc đó để hạ nhân làm sẽ tốt hơn". Lăng Phong không để ý tới lời nói của nàng, ngược lại đem nàng ôm chặt hơn, hai tay dùng sức xoa nắn song phong của nàng, nói :"Ngọc Thanh, ta hiện tại lại không muốn ăn cơm, ta thấy, cùng tiểu tiên nữ ở cùng một chỗ tốt hơn rất nhiều a "
Ngọc Thanh phu nhân yêu kiều ồ lên :" Có cái gì đẹp, ngươi không phải mỗi ngày đều nhìn à, không lẽ còn xem ko đủ "
Lăng Phong thấy Ngọc Thanh phu nhân ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng chính là không có phản đối, liền không nói thêm lời nào, đem nàng chuyển sang ôm ngang. Ngọc Thanh phu nhân đã biết tính của Lăng Phong, hơn nữa ở trước mặt mọi người La Ngọc Thanh rất ít khi tham gia cùng bọn hắn cho nên thời gian được hắn sủng ái rất ít, giờ phút này bốn bế vắng lặng, nàng liền vòng hai tay ôm cổ Lăng Phong, ôn nhu dựa vào ngực hắn, tùy ý cho hắn ôm lấy. Lúc này nàng mới phát hiện Lăng Phong không có mặc đủ quần áo, liền tránh khỏi, trách cứ nói :" Tướng công, sáng sớm ngươi ra ngoài không có mặc đầy đủ, bị người ngoài nhìn thì làm sao đây?"
Lăng Phong vẫn tỏ ra không có gì cố kị, chẳng những thế còn ôm nàng chặt hơn, hướng trong đình đi đến, nói :" Nương tử, ngươi thật sự là lo lắng quá mức, nhà chúng ta tường cao như vậy ngươi không phải không biết, hơn nữa bên ngoài còn có kỳ môn bát quái trận, ai có thể đi vào? Ngươi yên tâm đi !"
Ngọc Thanh cũng không muốn cãi lời hắn, liền hiền thục dựa vào hắn, cũng không tránh né nữa, nàng nói :" Ngươi chỉ biết khi dễ người ta, trời lạnh như vậy, ngươi cũng nên mặc y phục vào, nếu không lỡ bệnh thì làm sao?"
Lăng Phong cười hì hì nói :" Nương tử, ai bảo mị lực của ngươi quá lợi hại, ta vừa thấy được toàn than liền nóng lên, cho nên mới đem quần áo cởi ra, không tin, ngươi cứ sờ thử xem". Nói xong kéo tay Ngọc Thanh phu nhân đặt lên trường thương đã vươn thẳng lên
Ngọc Thanh phu nhân ngọc thủ vừa nắm lấy trường thương của hắn, liền cười mắng :" Ngươi chỉ biết khi dễ nhân gia, bây giờ là buổi sáng, làm như vậy có điểm không nên a"
Lăng Phong đem Ngọc Thanh phu nhân đặt ngồi ở trên bàn. Ngọc Thanh có chút kì quái nói :" Tướng công, ngươi đặt ta ngồi chỗ này làm cái gì?"
Lăng Phong nắm tay nàng, nói :" Ta phải ở nơi này hưởng thụ tiểu tiên nữ mới được a". Nói xong liền động thủ đem làn váy vén cao lên đến eo, bên trong liền lộ ra khố nhỏ màu hồng. Ngọc Thanh bây giờ mới biết Lăng Phong muốn tại nơi đây hảo hảo sủng ái nàng
Lăng Phong cúi xuống, dùng mũi ngửi lấy tiểu khố của nàng, miệng nói :" Nha, nương tử, nơi này của nàng thật là thơm a, làm cho nước miếng của ta nhịn không được liền chảy ra"
Ngọc Thanh phu nhân đỏ bừng cả khuôn mặt, dùng tay gõ lên đầu hắn một cái, trách mắng :" Chán ghét, muốn ăn đòn !"
Lăng Phong làm như không nghe thấy, đưa tay kéo tiểu khố của nàng xuống. Ngọc Thanh phu nhân cũng thuận theo hắn mà nhấc chân, giúp hắn thuận lợi cởi tiểu khố của nàng ra.
Một khe động mê nhân hiện ra trước mắt Lăng Phong, dù Lăng Phong không phải chưa từng thấy qua địa phương huyền bí này của Ngọc Thanh phu nhân, nhưng nó vẫn khiến cho hắn kích động không thôi, hắn liền đưa tay lên vuốt ve, tự đáy lòng nói :" Ngọc Thanh, nơi đó của nàng thật là thơm, hơn nữa lại rất mê người, ta rất thích!
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhưng nghe hắn nói như vậy nàng liền đỏ bừng mặt, lại gõ đầu hắn một cái, giọng xấu hổ nói :" Ngươi nói cái gì đấy, thật là chán ghét !"
Đối với loại thẹn thùng này, Lăng Phong càng trở nên hưng phấn, hắn cuối đầu đem nhụy hoa kia ngậm lấy
Ở chỗ sâu kia phát ra từng trận mùi thơm khiến cho hắn càng hưng phấn không thôi. Hắn thỉnh thoảng dùng sức cắn nhẹ một cái.
Mỗi khi Lăng Phong cắn nhẹ, Ngọc Thanh phu nhân liền cảm thấy có một dòng nhiệt chạy khắp cơ thể làm cho nàng cũng hưng phấn. Cặp ngọc thố trắng như tuyết kép lấy đầu của Lăng Phong, hai tay vuốt tóc hắn, theo động tác liếm láp của hắn mà vặn vẹo, miệng mớm mớm nói :" Tướng công, ta muốn ngươi "
Từng trận sảng khoái truyền đến, Ngọc Thanh phu nhân đột nhiên cảm thấy một trận hưng phấn thật lớn bất ngờ đánh đến, nàng càng thêm dùng sức kẹp lấy đầu hắn, miệng phát ra một trận rên rỉ sảng khoái
Ngọc Thanh phu nhân chậm rãi theo sự hưng phấn tỉnh táo lại, nàng liền nhìn thấy trường thương của Lăng Phong lúc này đã là nhất trụ kinh thiên, mới ý thức được bây giờ đang bị dục hỏa dày vò. Trong lòng nàng liền tự trách mình chỉ nghĩ đến khoái hoạt của bản thân mà không để ý đến hắn. Nàng liền cúi người, hôn Lăng Phong một cái, ngượng ngùng nói :" Tướng công, thực xin lỗi, ta chỉ nghĩ đến dục vọng của bản thân, để ta bồi tội cho ngươi". Nói xong liền muốn trượt xuống dưới bàn
Lăng Phong lại ôm lấy eo nhỏ của nàng ngăn lại, kéo nàng lên nói :" Hôm nay là ta hầu hạ nàng, nàng cứ ngồi đó mà hưởng thụ cho tốt "
Ngọc Thanh phu nhân đỏ mặt nói :" Ai, không đứng đắn , chỉ nghĩ đến việc này !"
Tuy nói vậy, nhưng nàng lại cúi đầu đỏ mặt chấp thuận
Lăng Phong nhìn thấy mị thái thẹn thùng của nàng, hồn liền muốn bay đi, không kiềm được liền nâng cao trường thương, hướng âm động nàng mà đâm mạnh tới
Không biết qua bao lâu, Lăng Phong gầm nhẹ một tiếng, phún xuất một trận, Ngọc Thanh phu nhân thì hồn đã sớm bay lên trời, như đi vào cõi thần tiên Thái Hư.
Hai người ôm nhau thật chặt, đến lúc Lăng Phong cảm thấy bụng kêu rột rột, mới nhìn Ngọc Thanh phu nhân nói :" Nương tử, ta đã đói bụng rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi "
Ngọc Thanh phu nhân lúc này mới nghĩ tới Lăng Phong buổi sáng đến giờ đã ăn điểm tâm gì đâu, liền không khỏi đau lòng trách cứ nói :" Ngươi nha, sáng sớm cơm cũng không ăn, chỉ nghĩ biện pháp khi dễ người ta, bây giờ đã thấy đói bụng chưa? Còn không mau đứng lên !"
Lăng Phong lưu luyến không nỡ nhưng cũng phải đứng lên, cùng nàng đi vào nhà dùng cơm, chúng nữ vẫn chưa dậy, cho dù dậy chắc cũng phải tắm rửa cùng trang điểm, bởi vậy cũng chỉ có hai người bọn hắn dùng điểm tâm.
Lăng Phong ôm Ngọc Thanh đặt nàng ngồi trên đùi mình, hai thân thể gắt gao kết hợp. Ngọc Thanh như con chim nhỏ dựa vào ngực hắn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào không thôi,. Hai người thâm tình không nói hết đút cho nhau ăn, vừa ăn lại vừa hôn môi. Vừa ăn cơm, hai người bọn hắn lại vừa kéo nhau đi lên đỉnh cao của dục vọng, hận không để đem ham muốn dục vọng toàn bộ cấp cho đối phương
Ái dục cuồng triều không biết mệt mỏi, cùng nhau triền miên, đến một giây phút cũng luyến tiếc không muốn tách ra
Thấy Công Tôn Ngọc Chân chống đỡ không nổi, Lăng Phong đành phải đứng rat hay nàng lên tiếng :" Ta nói các nàng tỷ tỷ mặt dạn mày dày này , cần phải biết điểm dừng a, nếu đem Chân nhi chuốc cho quá chén như vậy, không thấy xấu hổ hay sao?"
" Ôi, tướng công đau lòng a. Vừa có người mới liền vứt người cũ đằng sau". Tây Môn Đình Đình yêu kiều cười nói, chúng nữ nghe thế đều che miệng cười, không ngờ Mộ Dung Thanh Thanh còn bồi thêm một câu, khiến chúng nữ càng cười lớn hơn :" Tướng công, chúng ta đây chính là muốn tốt cho ngươi, không ngờ ngươi lại không nhìn ra được lòng tốt của bọn ta. Bọn ta đem Ngọc Chân chuốc say không phải để tên sắc lang như ngươi có thể dễ dàng hành sự hơn hay sao? Tỷ muội các ngươi nói có phải không?"
Thẩm Nhạn Băng, Từ Diễm Quân, Tần Thục Phân, Đường Tư Tư, Nam Cung Vân, Tây Môn Đình Đình, Nam Cung Tình một đám người nghe thế xém chút nữa đem các thứ đang ăn trong miệng phun ra. Còn đám Xuân Cầm, Hạ Kỳ thì cười sặc sụa. Lục Phỉ Nhi thì cười đến ôm bụng, ngã vào trong lòng Lâm Lam vừa cười vừa kêu má ơi.
Đỗ Chỉ Lan, Quý Nhược Lan lại càng cười đến thở không ra hơi, còn Lăng Phong thì vỗ tay rồi lại dậm chân, dở khóc dở cười hướng Mộ Dung Thanh Thanh cúi đầu, bộ dáng cực kì khoa trương, trào tiếu nói :" Thanh Thanh a Thanh Thanh, tướng công ta cam bái hạ phong, thật sự là phục ngươi rồi, cam nguyện xếp thứ hai a, cam tâm tình nguyện làm cây lựu mọc dưới váy nàng a"
Đỗ Chỉ Lan, Quý Nhược Lan, cùng các nàng khác cũng nhịn không được phun ra một miệng rượu, Từ Tử San ôm Tống Ngọc Chi cười đến nước mắt chảy cả ra:" Tướng công, ta thật sự là phục các ngươi a, ngươi cùng Thanh Thanh thật đúng là kỳ phùng địch thủ, thật là một đôi trời sanh. Quả thực chính là một đôi dở hơi ! "
" Ngọc Chi tỷ, đa tạ ngươi đã khích lệ, bất quá ta thấy phải chỉnh sửa một chút, ta nghĩ phải nói là trời sinh một đôi gian phu dâm phụ mới thỏa đáng a ".Lăng Phong vừa cười vừa nói.
Chúng nữ nhất tề muốn phun rượu ra, đỏ bừng mặt nói :" Muốn chết, khó nghe như vậy mà cũng dám nói ra, tỷ muội nói xem, chúng ta làm thế nào thu thập hắn đây? Các tỷ muội, đồng lòng, lên !". Mộ Dung Thanh Thanh một tiếng hiệu lệnh, chúng nữ liền nhất tề hướng Lăng Phong mà bổ nhào qua
"Cứu mạng a, !!". Lăng Phong thấy tình thế không ổn liền nhanh chân bỏ chạy, đáng tiếc là đã bị chúng nữ bao vây tứ phía :" Muốn chạy a ! Không dễ dàng như vậy, bọn tỷ muội, lên !".
Oa, thật sự là khủng bố a, chúng nữ đem Lăng Phong đánh té trên mặt đất, lại nắm, lại chuyền, lại cắn, Lăng Phong đương nhiên cũng không ngồi chờ chết, nhân cơ hội sờ mó song phong của chúng nữ, đánh lén bọn họ, liền khiến cho chúng nữ một trận kinh hô, tất nhiên hắn cũng bị chúng nữ trừng phạt không ít
Lăng Phong hét lên một tiếng, chúng nữ cũng đều có chút sái ý, thừa dịp này, mọi người nháo thành nhất đoàn, nằm khắp trên mặt đất, làm cho không gian nhất thời yên tĩnh lại. Chỉ thấy trên đất cả một đám người nằm thở phì phò, quần áo đều không chỉnh tệ. Mà tội nhất lại là Lăng Phong, quần áo đều bị xé rách toang, trên thân chỉ còn lại áo rách quần manh, trên ngực toàn là vết trảo và dấu môi son
Lăng Phong vừa thở gấp vừa ôm lấy Mộ Dung Thanh Thanh. Hung hăng hôn nàng một cái, sau đó nói :" Thanh Thanh, hiện tại ngươi đã hài lòng chưa? "
"Hừ, cứ như vậy đơn giản mà bỏ qua cho ngươi sao? "
Mộ Dung Thanh Thanh kiều mị nhăn mũi, thở gấp nói :" Chúng ta sẽ chậm rãi mà toan tính, ngươi cứ đợi đó đi "
" Má ơi, một mạng của ta như thế nào mà khổ như vậy a? ". Lăng Phong kêu khổ hét lên.
Mộ Dung Thanh Thanh cười nói :" Xì, con ngoan của ta, kêu mẹ có chuyện gì?". Xem ra trước kia Lăng Phong hắn thật đã quá coi thường nàng, không nghĩ tới nàng cũng diễn hay như vậy. Đáng tiếc nàng lại đụng phải Lăng Phong, há hắn lại có thể ngồi không sao?
"Mẹ, ta đói bụng rồi, ta muốn bú sữa". Lăng Phong vừa nói vừa si ngốc nhìn đôi gò bồng đào của Mộ Dung Thanh Thanh, đồng thời đưa tay cởi nút thắt áo nơi ngực nàng. Mộ Dung Thanh Thanh liền bị hù cho nhảy dựng, mặt mày đỏ ửng. Chúng nữ thấy cảnh này, nhịn không được lại cười lên ha hả. " Ai da!". Lăng Phong ở trong lòng âm thầm tức giận nói :" Gần mực thì đen a, những nữ hài tử này ở chung lâu như vậy, ngay cả cách cười ta đều học theo giống như đúc, thật là thất bại "
Mộ Dung Thanh Thanh bị các nàng cười đến xấu hổ không thôi, vừa nhìn lên thấy đám người Tây Môn Đình Đình cười đến sặc sụa, liền lợi dụng đẩy sau lưng Tây Môn Đình Đình, hướng Lăng Phong đánh tới :" Nãi ở đây nè "
Tây Môn Đình Đình bất ngờ không kịp phòng ngự, té nhào vào người Lăng Phong, vừa lúc Lăng Phong ngẩn đầu lên. " Nhé" một tiếng, một tiếng hôn môi vang lên thật lớn, lấn át cả tiếng cười của chúng nữ.
Tây Môn Đình Đình trước thì ngẩn ngơ, tiếp theo liền đỏ bừng của khuôn mặt, sau đó là nhảy dựng lên truy đánh Mộ Dung Thanh Thanh, hai nàng như là hai con hồ điệp bay nhảy khắp nhà, cuối cùng là một người đứng thở dốc, một người nói không ra hơi, rốt cuộc Mộ Dung Thanh Thanh phải cầu xin tha thứ thì cuộc rượt đuổi mới kết thúc
Trải qua một phen cãi nhau, chúng nữ đều cười đến mỏi miệng, không còn một chút khí lực nào để cãi tiếp, đành phãi ngồi trên ghế mà nói chuyện vui, đương nhiên là hướng đến ba người Lăng Phong, Mộ Dung Thanh Thanh và Tây Môn Đình Đình mà trêu ghẹo
Đêm dài, bữa tối muộn cũng đã xong, chúng nữ cười cũng đủ rồi, vui đùa cũng đủ rồi, Lăng Phong lại kéo chúng nữ tới đại phòng, các nàng đương nhiên không cam lòng yếu thế, toàn lực nghênh chiến. Một đêm này quả là trống trận rung trời, trời rung mây chuyển. Một cảnh sắc này, thật là khiến chon am nhân cả thiên hạ hâm mộ.
Hôm nay trời tờ mờ sáng Lăng Phong đã tỉnh lại, thấy chúng nữ còn ngủ say liền không quấy rầy các nàng. Một mình mặc quần áo vào đến hoa viên hít thở không khí trong lành
Bởi vì trời còn sớm, hoa viên phi thường thanh tĩnh, đến một bóng người cũng không có, hiển nhiên ai ai cũng mệt mỏi mà ngủ say. Phải nói là với cuộc sống đầy đủ như hiện nay, Lăng Phong rất ít khi dậy sớm như vậy
Lăng Phong đi tới hoa viên, không nghĩ tới lại có người ở đây sớm hơn hắn. Lăng Phong liền kì quái hướng tiểu đình phía trong hoa viên mà đi đến. Thật không ngờ người ở đấy chính là mẫu thân của Liễu Thi Vân, Ngọc Thanh Thanh Nhân - La Ngọc Thanh. Nàng trước giờ đều thích sự thanh tĩnh cho nên mỗi sớm đều tại hoa viên mà tản bộ, dần dần đây cũng trở thành thói quen.
Đi tới gần, chỉ thấy Ngọc Thanh phu nhân đang đứng ngắm hoa, tay cầm một cây tiểu đao, nàng mặc một thân trên dưới đều là màu trắng
Ngọc Thanh phu nhân y phục phiêu động, thân thể theo hoa mà đung đưa. Lăng Phong như nhìn thấy một vị tiên nữ làm cho hoa tươi thất sắc, ánh dương ảm đạm. Kỳ thật một nữ nhân xinh đẹp, nếu chỉ nhìn bề ngoài, thì rất là nông cạn, hơn nữa nếu dễ dàng gặp thì cũng có thể sinh ra chán ghét. Nhưng một nữ nhân có nội hàm, có khí chất chỉ cần làm một chút cử chỉ nhẹ cũng có thể làm mê người như là mất tự nhiên, hoặc là hiền thục, hoặc là ôn nhu, tóm lại một nữ nhân như vậy thật là khiến nam nhân xúc động. Ngọc Thanh phu nhân chính là một nữ nhân như vậy
Lăng Phong dừng bước, lẳng lặng thưởng thức, hắn vì có một nữ nhân như vậy mà kiêu ngạo, mà hạnh phúc. Đương nhiên cũng vì nàng mà lòng tràn đầy hưng phấn.
Trời sinh Ngọc Thanh phu nhân dịu dàng , xinh đẹp rực rỡ, nay đứng trong nắng sớm càng them diễm lệ vô cùng. Nhìn y phục nàng không ngừng tung bay theo nhẹ nhàng theo làng gió, Lăng Phong liền thấy nhiệt huyết như sôi trào, hắn ko dằn lòng được mà đi tới.
Lăng Phong nhẹ nhàng đến phía sau Ngọc Thanh phu nhân, vì muốn làm cho nàng kinh hỉ nên nhẹ nhàng đến phía sau ôm chầm lấy nàng, nói :" Ngọc Thanh, nàng thật là đẹp nha, cùng tiên nữ trên trời giống nhau a"
Ngọc Thanh phu nhân liền cả kinh, ngay sau đó cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của Lăng Phong truyền đến, trong lòng lại dâng lên một trận kinh hỉ, quay đầu lại đưa tay vuốt nhẹ khuôn mặt của hắn, cười nói :" Ngươi nha, lúc nào cũng có thể làm người khác cảm thấy cao hứng, ngươi đã gặp qua tiên nữ sao? Làm sao biết ta cùng tiên nữ đều giống nhau, vừa gặp liền nói lung tung! ". Ngọc Thanh phu nhân bị Lăng Phong ôm hôn liền giựt mình tỉnh lại. Hai tay hắn ôm lấy eo của nàng, đem nàng đặt trên người mình. Ngọc Thanh phu nhân thuận thế đem người dựa vào hắn. Lăng Phong một bàn tay vẫn ôm lấy eo nhỏ của nàng, một bàn tay đã theo vạt áo mò vào thánh nữ phong của nàng, xoa nhẹ nói :"Ai bảo là ta chưa thấy qua, nương tử, ngươi không phải là tiểu tiên nữ của ta hay sao? "Ngọc Thanh phu nhân quay đầu lườm hắn một cái, nhẹ nhàng nói :" Mồm mép láu lỉnh, tốt lắm, không cần phải ôm ta sờ loạn như thế, ngươi đi ăn cơm đi, ta còn muốn tỉa những khóm hoa này một chút, mấy ngày không cắt tỉa, chúng đều cao hơn"
" Việc đó để hạ nhân làm sẽ tốt hơn". Lăng Phong không để ý tới lời nói của nàng, ngược lại đem nàng ôm chặt hơn, hai tay dùng sức xoa nắn song phong của nàng, nói :"Ngọc Thanh, ta hiện tại lại không muốn ăn cơm, ta thấy, cùng tiểu tiên nữ ở cùng một chỗ tốt hơn rất nhiều a "
Ngọc Thanh phu nhân yêu kiều ồ lên :" Có cái gì đẹp, ngươi không phải mỗi ngày đều nhìn à, không lẽ còn xem ko đủ "
Lăng Phong thấy Ngọc Thanh phu nhân ngoài miệng mặc dù nói như vậy, nhưng chính là không có phản đối, liền không nói thêm lời nào, đem nàng chuyển sang ôm ngang. Ngọc Thanh phu nhân đã biết tính của Lăng Phong, hơn nữa ở trước mặt mọi người La Ngọc Thanh rất ít khi tham gia cùng bọn hắn cho nên thời gian được hắn sủng ái rất ít, giờ phút này bốn bế vắng lặng, nàng liền vòng hai tay ôm cổ Lăng Phong, ôn nhu dựa vào ngực hắn, tùy ý cho hắn ôm lấy. Lúc này nàng mới phát hiện Lăng Phong không có mặc đủ quần áo, liền tránh khỏi, trách cứ nói :" Tướng công, sáng sớm ngươi ra ngoài không có mặc đầy đủ, bị người ngoài nhìn thì làm sao đây?"
Lăng Phong vẫn tỏ ra không có gì cố kị, chẳng những thế còn ôm nàng chặt hơn, hướng trong đình đi đến, nói :" Nương tử, ngươi thật sự là lo lắng quá mức, nhà chúng ta tường cao như vậy ngươi không phải không biết, hơn nữa bên ngoài còn có kỳ môn bát quái trận, ai có thể đi vào? Ngươi yên tâm đi !"
Ngọc Thanh cũng không muốn cãi lời hắn, liền hiền thục dựa vào hắn, cũng không tránh né nữa, nàng nói :" Ngươi chỉ biết khi dễ người ta, trời lạnh như vậy, ngươi cũng nên mặc y phục vào, nếu không lỡ bệnh thì làm sao?"
Lăng Phong cười hì hì nói :" Nương tử, ai bảo mị lực của ngươi quá lợi hại, ta vừa thấy được toàn than liền nóng lên, cho nên mới đem quần áo cởi ra, không tin, ngươi cứ sờ thử xem". Nói xong kéo tay Ngọc Thanh phu nhân đặt lên trường thương đã vươn thẳng lên
Ngọc Thanh phu nhân ngọc thủ vừa nắm lấy trường thương của hắn, liền cười mắng :" Ngươi chỉ biết khi dễ nhân gia, bây giờ là buổi sáng, làm như vậy có điểm không nên a"
Lăng Phong đem Ngọc Thanh phu nhân đặt ngồi ở trên bàn. Ngọc Thanh có chút kì quái nói :" Tướng công, ngươi đặt ta ngồi chỗ này làm cái gì?"
Lăng Phong nắm tay nàng, nói :" Ta phải ở nơi này hưởng thụ tiểu tiên nữ mới được a". Nói xong liền động thủ đem làn váy vén cao lên đến eo, bên trong liền lộ ra khố nhỏ màu hồng. Ngọc Thanh bây giờ mới biết Lăng Phong muốn tại nơi đây hảo hảo sủng ái nàng
Lăng Phong cúi xuống, dùng mũi ngửi lấy tiểu khố của nàng, miệng nói :" Nha, nương tử, nơi này của nàng thật là thơm a, làm cho nước miếng của ta nhịn không được liền chảy ra"
Ngọc Thanh phu nhân đỏ bừng cả khuôn mặt, dùng tay gõ lên đầu hắn một cái, trách mắng :" Chán ghét, muốn ăn đòn !"
Lăng Phong làm như không nghe thấy, đưa tay kéo tiểu khố của nàng xuống. Ngọc Thanh phu nhân cũng thuận theo hắn mà nhấc chân, giúp hắn thuận lợi cởi tiểu khố của nàng ra.
Một khe động mê nhân hiện ra trước mắt Lăng Phong, dù Lăng Phong không phải chưa từng thấy qua địa phương huyền bí này của Ngọc Thanh phu nhân, nhưng nó vẫn khiến cho hắn kích động không thôi, hắn liền đưa tay lên vuốt ve, tự đáy lòng nói :" Ngọc Thanh, nơi đó của nàng thật là thơm, hơn nữa lại rất mê người, ta rất thích!
Tuy rằng không phải là lần đầu tiên nhưng nghe hắn nói như vậy nàng liền đỏ bừng mặt, lại gõ đầu hắn một cái, giọng xấu hổ nói :" Ngươi nói cái gì đấy, thật là chán ghét !"
Đối với loại thẹn thùng này, Lăng Phong càng trở nên hưng phấn, hắn cuối đầu đem nhụy hoa kia ngậm lấy
Ở chỗ sâu kia phát ra từng trận mùi thơm khiến cho hắn càng hưng phấn không thôi. Hắn thỉnh thoảng dùng sức cắn nhẹ một cái.
Mỗi khi Lăng Phong cắn nhẹ, Ngọc Thanh phu nhân liền cảm thấy có một dòng nhiệt chạy khắp cơ thể làm cho nàng cũng hưng phấn. Cặp ngọc thố trắng như tuyết kép lấy đầu của Lăng Phong, hai tay vuốt tóc hắn, theo động tác liếm láp của hắn mà vặn vẹo, miệng mớm mớm nói :" Tướng công, ta muốn ngươi "
Từng trận sảng khoái truyền đến, Ngọc Thanh phu nhân đột nhiên cảm thấy một trận hưng phấn thật lớn bất ngờ đánh đến, nàng càng thêm dùng sức kẹp lấy đầu hắn, miệng phát ra một trận rên rỉ sảng khoái
Ngọc Thanh phu nhân chậm rãi theo sự hưng phấn tỉnh táo lại, nàng liền nhìn thấy trường thương của Lăng Phong lúc này đã là nhất trụ kinh thiên, mới ý thức được bây giờ đang bị dục hỏa dày vò. Trong lòng nàng liền tự trách mình chỉ nghĩ đến khoái hoạt của bản thân mà không để ý đến hắn. Nàng liền cúi người, hôn Lăng Phong một cái, ngượng ngùng nói :" Tướng công, thực xin lỗi, ta chỉ nghĩ đến dục vọng của bản thân, để ta bồi tội cho ngươi". Nói xong liền muốn trượt xuống dưới bàn
Lăng Phong lại ôm lấy eo nhỏ của nàng ngăn lại, kéo nàng lên nói :" Hôm nay là ta hầu hạ nàng, nàng cứ ngồi đó mà hưởng thụ cho tốt "
Ngọc Thanh phu nhân đỏ mặt nói :" Ai, không đứng đắn , chỉ nghĩ đến việc này !"
Tuy nói vậy, nhưng nàng lại cúi đầu đỏ mặt chấp thuận
Lăng Phong nhìn thấy mị thái thẹn thùng của nàng, hồn liền muốn bay đi, không kiềm được liền nâng cao trường thương, hướng âm động nàng mà đâm mạnh tới
Không biết qua bao lâu, Lăng Phong gầm nhẹ một tiếng, phún xuất một trận, Ngọc Thanh phu nhân thì hồn đã sớm bay lên trời, như đi vào cõi thần tiên Thái Hư.
Hai người ôm nhau thật chặt, đến lúc Lăng Phong cảm thấy bụng kêu rột rột, mới nhìn Ngọc Thanh phu nhân nói :" Nương tử, ta đã đói bụng rồi, chúng ta đi dùng cơm thôi "
Ngọc Thanh phu nhân lúc này mới nghĩ tới Lăng Phong buổi sáng đến giờ đã ăn điểm tâm gì đâu, liền không khỏi đau lòng trách cứ nói :" Ngươi nha, sáng sớm cơm cũng không ăn, chỉ nghĩ biện pháp khi dễ người ta, bây giờ đã thấy đói bụng chưa? Còn không mau đứng lên !"
Lăng Phong lưu luyến không nỡ nhưng cũng phải đứng lên, cùng nàng đi vào nhà dùng cơm, chúng nữ vẫn chưa dậy, cho dù dậy chắc cũng phải tắm rửa cùng trang điểm, bởi vậy cũng chỉ có hai người bọn hắn dùng điểm tâm.
Lăng Phong ôm Ngọc Thanh đặt nàng ngồi trên đùi mình, hai thân thể gắt gao kết hợp. Ngọc Thanh như con chim nhỏ dựa vào ngực hắn, trong lòng cảm thấy ngọt ngào không thôi,. Hai người thâm tình không nói hết đút cho nhau ăn, vừa ăn lại vừa hôn môi. Vừa ăn cơm, hai người bọn hắn lại vừa kéo nhau đi lên đỉnh cao của dục vọng, hận không để đem ham muốn dục vọng toàn bộ cấp cho đối phương
Ái dục cuồng triều không biết mệt mỏi, cùng nhau triền miên, đến một giây phút cũng luyến tiếc không muốn tách ra
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.