Chương 263
Thanh Trà Đạm Phạn
30/05/2017
Trầm Ngọc Quân gối đầu lên tay phải của Lăng Phong, nửa người nằm lên
người Lăng Phong, nhàn nhã mà nghỉ ngơi. Trải qua liên tục hơn một canh
giờ hoan ái, nàng cũng không biết Lăng Phong cho mình lên đỉnh mấy lần,
chỉ cảm thấy toàn thân đau nhức không thôi. Nhìn Trầm Ngọc Quân toàn
thân mềm mại hư nhược nằm trên thân thể mình, đấy mắt nàng hiện lên một
loại thỏa mãn nhưng có chút lười biếng, chứa đầy mị nhãn quyến rũ, Lăng
Phong khẽ nói: "Ngọc Quân, nàng tốt nhất nằm yên nha, cũng đừng có dung
ánh mắt ấy nhìn ta a…"
"Làm sao vậy?? Thiếp đè lên người hả?"
Trầm Ngọc Quân không biết nên hỏi hắn
"Đè lên ư? Không có khả năng…"
Cái chăn đậy giữa hai người rớt ra, hắn cười khổ nói "ta sợ là "hắn" tức giận…"
"A"
Trầm Ngọc Quân hét lên, chẳng lẽ tinh lực hắn dư thừa sau? Chứng kiến Trầm Ngọc Quân sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó, Lăng Phong dang tay ôm nàng, ôn nhu nói "đêm nay ta không biết là gặp nàng, đừng lo lắng quá"
"Không, thiếp thì không sao, nếu chàng còn muốn…"
Tuy nói như vậy nhưng sợ hãi trong mắt Trầm Ngọc Quân không giảm bớt, mỉm cười nói "thật sự không quan hệ sao?"
Trầm Ngọc Quân nhắm mắt, hình dáng như là phạm nhân vậy, trong mắt Lăng Phong thật đáng yêu tới cực điểm
Trầm Ngọc Quân khẽ cắn môi "ta không…không có…quan hệ mà….chàng muốn…muốn…gì?"
Không thể phủ nhận giờ phút này Lăng Phong đang khát vọng nàng, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy tình yêu với nàng, có thể được trái tim của nàng, còn đòi hỏi gì nữa? Lăng Phong tình nguyện hưởng thụ cảm giác tra tấn có chút thống khổ mà lại thập phần ngọt ngào này "Ngọc Quân, nàng như vậy….hảo hảo a…"
Trầm Ngọc Quân lúc này mới phát hiện ánh mắt trêu đùa của Lăng Phong, ngượng ngùng đứng dậy trốn vào lòng hắn "ngươi…..đáng ghét…"
Không nói nhiều, Lăng Phong ôm nàng trong lòng, hai người yên lặng trong đêm ngồi như vậy.
Lúc này, thòi gian như ngừng trôi. Đột nhiên một âm thanh như sét đánh trời quang
"Phanh…"
Một tiếng vang, cửa phòng bị người ta đá văng ra cùng với tiếng la "các ngươi làm chuyện tốt a!"
Đem đôi uyên ương trên giường bừng tỉnh, Lăng Phong cùng Trầm Ngọc Quân hai người ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Mộ Dung Thanh Thanh đi vào, vẻ mặt tức giận đầy sát khí "tốt, các ngươi gian phu dâm phụ, ta thật sự nhìn không ra tẩu tử lại là nữ nhân như vậy, khó trách ngươi muốn theo ta đi tới Nam Cung thế gia, thì ra là gặp tình lang"
Thì ra Mộ Dung Thanh Thanh cùng Nam Cung Vân các nàng ôn chuyện xong liền trở về phòng. Gian phòng của nàng sát vách với phòng của Trầm Ngọc Quân, nàng muốn đến để xem Trầm Ngọc Quân ngủ chưa, ân cần thăm hỏi. Không nghĩ tới lại gặp Lăng Phong cùng Trầm Ngọc Quân một trận hương diễm, càng làm cho nàng không thể tưởng được là bọn họ sớm thông đồng nhau, hơn nữa Trầm Ngọc Quân đã có hài tử rồi. Sự thật như vậy hỏi sao nàng có thể chấp nhận?
"Thanh Thanh..."
Trầm ngọc Quân thất thanh kinh hãi, vội vàng cầm quần áo che lên nhưng lại ôm lấy Lăng Phong nói "ngươi không cần trách tướng công, hết thảy lỗi là do ta…"
"Tướng công!"
Mộ Dung Thanh Thanh càng thêm tức giận "các ngươi đúng là ân ái a, ta chỉ nghe nói nương tử của Nam Cung Vũ là Tây Môn Đình Đình, như thế nào lại có them 1 Trầm Ngọc Quân? Nếu ta nhớ không lầm trượng phu ngươi là Mộ Dung Tuấn, ngươi là đại tẩu của ta. Hiện tại ngươi lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy, ngươi…ngươi làm đại ca đã khuất của ta tức hộc máu quá, không… làm mất mặt cả Mộ Dung thế gia liệt tổ liệt tông?"
Lăng Phong trấn tĩnh vỗ vai Trầm Ngọc Quân, ý bảo nàng không cần bối rối, hắn nói với Mộ Dung Thanh Thanh "trượng phu Ngọc Quân đã chết, nàng hiện tại là quả phụ, nàng tái gía theo ta là thiên kinh địa nghĩa. Tuy rằng ta chưa từng chính thức cưới nàng, có chút không hợp với lễ nghĩa nhưng cũng là chuyện sớm muộn. Ngươi nói Ngọc Quân không biết liêm sỉ??? Sai rồi, không biết 1 năm trước Mộ Dung cô nương tại hoa sơn dưới lạc thủy cùng nam nhân làm ra việc cẩu thả kia thì gọi là gì?"
"Ngươi…ngươi nói bậy bạ gì vậy…?"
Mộ Dung Thanh Thanh kinh hãi, không nghĩ tới sự tình mình với Lăng Phong lại có người thứ 3 biết. Đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là sét đánh ngang tai "cái này căn bản là tin đồn nhảm mà thôi…"
"Phải không? Nghe ta nói xem có sai hay không nhé"
Lăng Phong thản nhiên đắc ý nói "Mộ Dung cô nương tại bên trái chỗ đó có nốt ruồi đỏ, ngày đó ngươi cùng nam nhân đó giao hoan suốt ba canh giờ, tổng cộng chín lần sung sướng…"
"Im miệng!"
Mộ Dung Thanh Thanh nước mắt lưng tròng, việc này nàng chưa bao giờ nói cho người khác thì làm sao có người biết được, nàng thật sự không rõ "ngươi đến cùng là ai? Làm sao ngươi biết được?"
"Bởi vì ta là Lăng Phong!"
Lăng Phong đột nhiên xốc chăn lên, lộ ra thân thể của mình cho Mộ Dung Thanh Thanh xem « nhìn xem, ta đã nói với ngươi, vô luận ta biến thành bộ dáng gì, giống nhau đi chăng nữa thì khắp thiên hạ chỉ mình ta có... »
"Thất tinh Ngọc Châu!"
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn vào nơi đó của hắn không khỏi thất thanh kêu "Ngươi..ngươi thật là Lăng Phong, ngươi không chết…thì ra ngươi không chết…"
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta giả Lăng Phong sao?"
Lăng Phong nói "không bằng ta chứng minh cho ngươi xem"
Lúc này Mộ Dung Thanh Thanh chuyển từ tức giận sang vui mừng, ôm lấy hắn "Hỗn đản, ngươi không chết thì vì cái gì mà không tìm ta, vì cái gì mà thấy ta lại không thừa nhận. vì cái gì….vì cái gì…"
Nói xong nước mắt đã kín khuôn mặt, hơn một năm chìm đắm trong tình yêu, toàn bộ hóa thành nước mắt hạnh phúc, nhưng cũng có chút ủy khuất trong nước mắt ấy
"Xin lỗi, hết thảy là bất đắc dĩ mà ta phải làm vậy. Bất quá ta hỏi ngươi, hiện tại ta muốn cưới Ngọc Quân làm nương tử, ngươi còn yêu ta nữa không? Ngươi còn có thể gả cho ta được không?"
Lăng Phong nói sự thật
"Hỗn đản, người ta mong nhớ ngươi ngày đêm ngươi lại đối với ta như vậy sao?"Mộ Dung Thanh Thanh ủy khuất đánh hắn thêm 1 cái.
Lăng Phong nghiêm túc nói "Nàng là nữ nhân của ta, Ngọc Quân cũng vậy, nữ nhân ở hậu viện này toàn bộ cũng là nữ nhân của ta. Nếu nàng không thích ta, không thể thừa nhận các nàng thì do ta quá đào hoa, ta cũng không thể cưới nàng, nàng không thể theo chúng ta được rồi"
"Hỗn đản, ngươi muốn ta tự nói ra sao?"
Mộ Dung Thanh Thanh oán hận nói "Ta yêu ngươi, cả đời này..vĩnh viễn. một năm 365 ngày, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi phút ta đều yêu ngươi, nhớ ngươi. Ta từng thề chỉ cần thấy ngươi quay về ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa, cho dù nhà ta phản đối, cho dù người trong thiên hạ tháa mạ ta, cho dù ta phải đối địch với cả thiên hạ ta, cũng không rời khỏi ngươi. Ta sinh ra là người của ngươi, chết cũng làm ma của ngươi. Cả đời này, ta chỉ có mình ngươi mà thôi…"
"Thanh Thanh, tốt quá, ta không bao giờ để nàng rời xa ta nữa"
Lăng Phong ôm Mộ Dung Thanh Thanh, kích động nói, hắn không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại có tình ý sâu đậm với hắn như vậy.
Mộ Dung Thanh Thanh rưng rưng "nhanh nói cho ta, ngươi như thế nào lại tìm được sinh lộ trong tử cảnh chứ, như thế nào lại trở thành Nam Cung Vũ thế này?"
"Không vội, chúng ta xa nhau một năm rồi, trước tiên tướng công ta sẽ bù lại khoảng thời gian xa cách này cho nàng!"
Lăng Phong hôn nàng, đôi dâm thủ lại di chuyển khắp nơi
"Ngươi…xấu lắm!"
Mộ Dung Thanh Thanh thật sự là xấu hổ đến mức hận không có lỗ cống mà chui vào, không ngăn cản gì để mặc hắn. Trong lòng nàng đang chờ mong, đem gương mặt đã đỏ bừng giấu vào người hắn.
Lăng Phong cười nói với Trầm Ngọc Quân "Ngọc Quân, đêm nay ba người chúng ta đồng sàng, nàng không giận chứ?"
Trầm Ngọc Quân ngượng ngùng, hướng chân giường bò xuống "Chỉ cần tướng công thích, ta ngủ dưới chân giường cũng cam tâm mà"
"Thanh Thanh, nàng xem Ngọc Quân hiền lành hơn nàng rất nhiều, nàng nên học hỏi nàng nhé!"
Lăng Phong mỉm cười nói
Mộ Dung Thanh Thanh thẹn thùng "Chỉ cần chàng không vứt bỏ ta, chàng kêu ta làm gì ta cũng nguyện ý!"
Lăng Phong ôm nàng vào lòng, âu yếm nhìn vào đôi mắt nàng, chỉ thấy một tầng hơi nước bao phủ, nhưng mắt nàng vẫn sâu thẳm, ẩn chứa ân tình sâu đậm. Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhẹ vuốt lên mái tóc mây của Thanh Thanh, hai mắt nhìn nàng ôn nhu nói "Thanh Thanh, nàng không hổ là hảo nương tử của ta…"
Mộ Dung Thanh Thanh si ngốc nhìn hắn, mặt ửng đỏ thẹn thùng "tướng công…."
Hai người "bốn mắt nhìn nhau trào máu họng ^^", tình cảm như giao hòa không nói ra lời. Một khắc hai người nhìn nhau, cảm giác như họ đã yêu nhau từ thưở nào, từ ngàn năm trước. Tình cảm không thể nói nên lời.
Lăng Phong vòng tay ôm lấy nàng, hai người như dính chặt vào nhau. Thâm tình trong mắt bốc cháy như liệt hỏa, ánh mắt sang quắc nhìn Mộ Dung Thanh Thanh đạo: "Ta muốn ngươi."
Mộ Dung Thanh Thanh sắc mặt ửng đỏ, vẻ mặt thẹn thùng chợt biến mất, chẳng những không kháng cự mà còn nghênh chiến, nàng đón nhận cơ thể nam nhân hung tráng trên người mình, cánh tay ôm lấy cổ hắn "Ta cũng muốn ngươi"
Giọng nói nhu tình, không cần nói nhiều nhưng cũng đủ rồi, thâm tình trong đó làm cho người khác không cách nào từ bỏ được
Lăng Phong không chần chừ, một tay ôm nàng, một tay tách hai chân nàng ra, hai người ma sát vào nhau, cảm thấy cơ thể nóng như lửa cháy. Lúc này đại cục đã định, không thể vãn hồi (^^,chết em rồi)
Trầm Ngọc Quân thức thời, xoay người úp mặt vào vách không nhìn bọn hắn
Mộ Dung Thanh Thanh rên rỉ một tiếng, má ngọc bị bao phủ bởi một tầng đỏ ửng, đôi môi phát ra tiếng kêu nóng bỏng, sóng mắt lưu động, tình ý như phong ba, gắt gao ôm lấy hắn, sợ có người cướp hắn đi.
Lăng Phong ôm lấy nàng, cảm thấy một cỗ hơi thở nóng bỏng áp vào hắn dù cách một lớp quần áo. Hai người chỉ cần nhúc nhích hai người sẽ không thể chịu nổi, hắn sẽ đem xiêm y trên người Thanh Thanh mà xé nát, đem nàng lên giường chinh phục.
Thân mình Lăng Phong chuyển động, đem Mộ Dung Thanh Thanh đặt dưới thân
Ba người cùng nhau chinh chiến nghênh trời lệch đất, một hồi tranh đấu, phối hợp ăn ý nhiệt hỏa bừng bừng ôm chặt không rời.
Mộ Dung Thanh Thanh hôn Lăng Phong một cái nói "Tướng công, ta thật hạnh phúc!"
Bọn họ cho nhau cảm giác, hưởng thụ sự sung sướng này.
Trong phòng Lăng Phong cùng Mộ Dung Thanh Thanh và Trầm Ngọc Quân đại chiến mới chấm dứt, lúc này bên ngoài mưa gió chợt mãnh liệt càng lúc càng lớn, gió táp vào nóc nhà như thiên quân vạn mã, mưa rơi như lôi đình chấn nộ. Lăng Phong gắt gao ôm Mộ Dung Thanh Thanh cùng Trầm Ngọc Quân trong lòng, cảm giác thật tuyệt vời.
Thừa dịp bên ngoài mưa gió mãnh liệt, Lăng Phong liền nói chuyện một năm sinh tử đã qua cho hai người, cả hai cảm động mà khóc hơn mưa ngoài trời.
Mộ Dung Thanh Thanh ôm hắn "Tướng công, sau này dù thế nào đi nữa, ta cũng không rời chàng!"
"Ân, chúng ta không bao giờ rời xa nhau!"
Nói xong hai người - bốn mắt nhìn nhau, hai gò má Thanh Thanh lại ửng đỏ, xấu hổ. Nàng làm bộ hung tợn trừng mắt nhìn hắn "nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nãy giờ chưa đã sao?"
Lời vừa nói nàng đã biết mình hố.
Lăng Phong cười ha ha, hồng trướng phiên lãng nằm đè lên người Thanh Thanh cười nói "ta hiện tại chưa nhìn đủ, nên nhìn cẩn thận thêm chút nữa"
Không đợi nàng có phản ứng, Lăng Phong đã chiếm tiên cơ. Một bên Trầm Ngọc Quân mừng rỡ xem kịch hay, Mộ Dung Thanh Thanh rên rỉ, cả người nhu nhuyễn thoát lực, làn da mềm mại chợt ửng hồng. Không tử chủ được mà trở nên thẹn thùng, ngây ngốc nhìn Lăng Phong
Mộ Dung Thanh Thanh mặt đỏ bừng như máu, muốn lấy chăn che đi nhưng lại bị Lăng Phong dùng tay nhấc lên, si ngốc nhìn nàng.
Lăng Phong cả người nằm lên nàng, dục hỏa lúc này cháy bùng lên, như là lửa cháy trên cỏ khô, chỉ chốc lát mà lan ra cả hai người.
"Làm sao vậy?? Thiếp đè lên người hả?"
Trầm Ngọc Quân không biết nên hỏi hắn
"Đè lên ư? Không có khả năng…"
Cái chăn đậy giữa hai người rớt ra, hắn cười khổ nói "ta sợ là "hắn" tức giận…"
"A"
Trầm Ngọc Quân hét lên, chẳng lẽ tinh lực hắn dư thừa sau? Chứng kiến Trầm Ngọc Quân sợ hãi, hai mắt nhìn chằm chằm vào chỗ đó, Lăng Phong dang tay ôm nàng, ôn nhu nói "đêm nay ta không biết là gặp nàng, đừng lo lắng quá"
"Không, thiếp thì không sao, nếu chàng còn muốn…"
Tuy nói như vậy nhưng sợ hãi trong mắt Trầm Ngọc Quân không giảm bớt, mỉm cười nói "thật sự không quan hệ sao?"
Trầm Ngọc Quân nhắm mắt, hình dáng như là phạm nhân vậy, trong mắt Lăng Phong thật đáng yêu tới cực điểm
Trầm Ngọc Quân khẽ cắn môi "ta không…không có…quan hệ mà….chàng muốn…muốn…gì?"
Không thể phủ nhận giờ phút này Lăng Phong đang khát vọng nàng, nhưng trong lòng hắn lại tràn đầy tình yêu với nàng, có thể được trái tim của nàng, còn đòi hỏi gì nữa? Lăng Phong tình nguyện hưởng thụ cảm giác tra tấn có chút thống khổ mà lại thập phần ngọt ngào này "Ngọc Quân, nàng như vậy….hảo hảo a…"
Trầm Ngọc Quân lúc này mới phát hiện ánh mắt trêu đùa của Lăng Phong, ngượng ngùng đứng dậy trốn vào lòng hắn "ngươi…..đáng ghét…"
Không nói nhiều, Lăng Phong ôm nàng trong lòng, hai người yên lặng trong đêm ngồi như vậy.
Lúc này, thòi gian như ngừng trôi. Đột nhiên một âm thanh như sét đánh trời quang
"Phanh…"
Một tiếng vang, cửa phòng bị người ta đá văng ra cùng với tiếng la "các ngươi làm chuyện tốt a!"
Đem đôi uyên ương trên giường bừng tỉnh, Lăng Phong cùng Trầm Ngọc Quân hai người ngẩng đầu nhìn lại chỉ thấy Mộ Dung Thanh Thanh đi vào, vẻ mặt tức giận đầy sát khí "tốt, các ngươi gian phu dâm phụ, ta thật sự nhìn không ra tẩu tử lại là nữ nhân như vậy, khó trách ngươi muốn theo ta đi tới Nam Cung thế gia, thì ra là gặp tình lang"
Thì ra Mộ Dung Thanh Thanh cùng Nam Cung Vân các nàng ôn chuyện xong liền trở về phòng. Gian phòng của nàng sát vách với phòng của Trầm Ngọc Quân, nàng muốn đến để xem Trầm Ngọc Quân ngủ chưa, ân cần thăm hỏi. Không nghĩ tới lại gặp Lăng Phong cùng Trầm Ngọc Quân một trận hương diễm, càng làm cho nàng không thể tưởng được là bọn họ sớm thông đồng nhau, hơn nữa Trầm Ngọc Quân đã có hài tử rồi. Sự thật như vậy hỏi sao nàng có thể chấp nhận?
"Thanh Thanh..."
Trầm ngọc Quân thất thanh kinh hãi, vội vàng cầm quần áo che lên nhưng lại ôm lấy Lăng Phong nói "ngươi không cần trách tướng công, hết thảy lỗi là do ta…"
"Tướng công!"
Mộ Dung Thanh Thanh càng thêm tức giận "các ngươi đúng là ân ái a, ta chỉ nghe nói nương tử của Nam Cung Vũ là Tây Môn Đình Đình, như thế nào lại có them 1 Trầm Ngọc Quân? Nếu ta nhớ không lầm trượng phu ngươi là Mộ Dung Tuấn, ngươi là đại tẩu của ta. Hiện tại ngươi lại làm ra chuyện vô sỉ như vậy, ngươi…ngươi làm đại ca đã khuất của ta tức hộc máu quá, không… làm mất mặt cả Mộ Dung thế gia liệt tổ liệt tông?"
Lăng Phong trấn tĩnh vỗ vai Trầm Ngọc Quân, ý bảo nàng không cần bối rối, hắn nói với Mộ Dung Thanh Thanh "trượng phu Ngọc Quân đã chết, nàng hiện tại là quả phụ, nàng tái gía theo ta là thiên kinh địa nghĩa. Tuy rằng ta chưa từng chính thức cưới nàng, có chút không hợp với lễ nghĩa nhưng cũng là chuyện sớm muộn. Ngươi nói Ngọc Quân không biết liêm sỉ??? Sai rồi, không biết 1 năm trước Mộ Dung cô nương tại hoa sơn dưới lạc thủy cùng nam nhân làm ra việc cẩu thả kia thì gọi là gì?"
"Ngươi…ngươi nói bậy bạ gì vậy…?"
Mộ Dung Thanh Thanh kinh hãi, không nghĩ tới sự tình mình với Lăng Phong lại có người thứ 3 biết. Đối với nàng mà nói không thể nghi ngờ là sét đánh ngang tai "cái này căn bản là tin đồn nhảm mà thôi…"
"Phải không? Nghe ta nói xem có sai hay không nhé"
Lăng Phong thản nhiên đắc ý nói "Mộ Dung cô nương tại bên trái chỗ đó có nốt ruồi đỏ, ngày đó ngươi cùng nam nhân đó giao hoan suốt ba canh giờ, tổng cộng chín lần sung sướng…"
"Im miệng!"
Mộ Dung Thanh Thanh nước mắt lưng tròng, việc này nàng chưa bao giờ nói cho người khác thì làm sao có người biết được, nàng thật sự không rõ "ngươi đến cùng là ai? Làm sao ngươi biết được?"
"Bởi vì ta là Lăng Phong!"
Lăng Phong đột nhiên xốc chăn lên, lộ ra thân thể của mình cho Mộ Dung Thanh Thanh xem « nhìn xem, ta đã nói với ngươi, vô luận ta biến thành bộ dáng gì, giống nhau đi chăng nữa thì khắp thiên hạ chỉ mình ta có... »
"Thất tinh Ngọc Châu!"
Mộ Dung Thanh Thanh nhìn vào nơi đó của hắn không khỏi thất thanh kêu "Ngươi..ngươi thật là Lăng Phong, ngươi không chết…thì ra ngươi không chết…"
"Chẳng lẽ ngươi cho rằng ta giả Lăng Phong sao?"
Lăng Phong nói "không bằng ta chứng minh cho ngươi xem"
Lúc này Mộ Dung Thanh Thanh chuyển từ tức giận sang vui mừng, ôm lấy hắn "Hỗn đản, ngươi không chết thì vì cái gì mà không tìm ta, vì cái gì mà thấy ta lại không thừa nhận. vì cái gì….vì cái gì…"
Nói xong nước mắt đã kín khuôn mặt, hơn một năm chìm đắm trong tình yêu, toàn bộ hóa thành nước mắt hạnh phúc, nhưng cũng có chút ủy khuất trong nước mắt ấy
"Xin lỗi, hết thảy là bất đắc dĩ mà ta phải làm vậy. Bất quá ta hỏi ngươi, hiện tại ta muốn cưới Ngọc Quân làm nương tử, ngươi còn yêu ta nữa không? Ngươi còn có thể gả cho ta được không?"
Lăng Phong nói sự thật
"Hỗn đản, người ta mong nhớ ngươi ngày đêm ngươi lại đối với ta như vậy sao?"Mộ Dung Thanh Thanh ủy khuất đánh hắn thêm 1 cái.
Lăng Phong nghiêm túc nói "Nàng là nữ nhân của ta, Ngọc Quân cũng vậy, nữ nhân ở hậu viện này toàn bộ cũng là nữ nhân của ta. Nếu nàng không thích ta, không thể thừa nhận các nàng thì do ta quá đào hoa, ta cũng không thể cưới nàng, nàng không thể theo chúng ta được rồi"
"Hỗn đản, ngươi muốn ta tự nói ra sao?"
Mộ Dung Thanh Thanh oán hận nói "Ta yêu ngươi, cả đời này..vĩnh viễn. một năm 365 ngày, mỗi ngày mỗi đêm, mỗi giờ mỗi phút ta đều yêu ngươi, nhớ ngươi. Ta từng thề chỉ cần thấy ngươi quay về ta sẽ không bao giờ rời xa ngươi nữa, cho dù nhà ta phản đối, cho dù người trong thiên hạ tháa mạ ta, cho dù ta phải đối địch với cả thiên hạ ta, cũng không rời khỏi ngươi. Ta sinh ra là người của ngươi, chết cũng làm ma của ngươi. Cả đời này, ta chỉ có mình ngươi mà thôi…"
"Thanh Thanh, tốt quá, ta không bao giờ để nàng rời xa ta nữa"
Lăng Phong ôm Mộ Dung Thanh Thanh, kích động nói, hắn không nghĩ tới cô gái nhỏ này lại có tình ý sâu đậm với hắn như vậy.
Mộ Dung Thanh Thanh rưng rưng "nhanh nói cho ta, ngươi như thế nào lại tìm được sinh lộ trong tử cảnh chứ, như thế nào lại trở thành Nam Cung Vũ thế này?"
"Không vội, chúng ta xa nhau một năm rồi, trước tiên tướng công ta sẽ bù lại khoảng thời gian xa cách này cho nàng!"
Lăng Phong hôn nàng, đôi dâm thủ lại di chuyển khắp nơi
"Ngươi…xấu lắm!"
Mộ Dung Thanh Thanh thật sự là xấu hổ đến mức hận không có lỗ cống mà chui vào, không ngăn cản gì để mặc hắn. Trong lòng nàng đang chờ mong, đem gương mặt đã đỏ bừng giấu vào người hắn.
Lăng Phong cười nói với Trầm Ngọc Quân "Ngọc Quân, đêm nay ba người chúng ta đồng sàng, nàng không giận chứ?"
Trầm Ngọc Quân ngượng ngùng, hướng chân giường bò xuống "Chỉ cần tướng công thích, ta ngủ dưới chân giường cũng cam tâm mà"
"Thanh Thanh, nàng xem Ngọc Quân hiền lành hơn nàng rất nhiều, nàng nên học hỏi nàng nhé!"
Lăng Phong mỉm cười nói
Mộ Dung Thanh Thanh thẹn thùng "Chỉ cần chàng không vứt bỏ ta, chàng kêu ta làm gì ta cũng nguyện ý!"
Lăng Phong ôm nàng vào lòng, âu yếm nhìn vào đôi mắt nàng, chỉ thấy một tầng hơi nước bao phủ, nhưng mắt nàng vẫn sâu thẳm, ẩn chứa ân tình sâu đậm. Hắn nhẹ nhàng nắm tay nàng, nhẹ vuốt lên mái tóc mây của Thanh Thanh, hai mắt nhìn nàng ôn nhu nói "Thanh Thanh, nàng không hổ là hảo nương tử của ta…"
Mộ Dung Thanh Thanh si ngốc nhìn hắn, mặt ửng đỏ thẹn thùng "tướng công…."
Hai người "bốn mắt nhìn nhau trào máu họng ^^", tình cảm như giao hòa không nói ra lời. Một khắc hai người nhìn nhau, cảm giác như họ đã yêu nhau từ thưở nào, từ ngàn năm trước. Tình cảm không thể nói nên lời.
Lăng Phong vòng tay ôm lấy nàng, hai người như dính chặt vào nhau. Thâm tình trong mắt bốc cháy như liệt hỏa, ánh mắt sang quắc nhìn Mộ Dung Thanh Thanh đạo: "Ta muốn ngươi."
Mộ Dung Thanh Thanh sắc mặt ửng đỏ, vẻ mặt thẹn thùng chợt biến mất, chẳng những không kháng cự mà còn nghênh chiến, nàng đón nhận cơ thể nam nhân hung tráng trên người mình, cánh tay ôm lấy cổ hắn "Ta cũng muốn ngươi"
Giọng nói nhu tình, không cần nói nhiều nhưng cũng đủ rồi, thâm tình trong đó làm cho người khác không cách nào từ bỏ được
Lăng Phong không chần chừ, một tay ôm nàng, một tay tách hai chân nàng ra, hai người ma sát vào nhau, cảm thấy cơ thể nóng như lửa cháy. Lúc này đại cục đã định, không thể vãn hồi (^^,chết em rồi)
Trầm Ngọc Quân thức thời, xoay người úp mặt vào vách không nhìn bọn hắn
Mộ Dung Thanh Thanh rên rỉ một tiếng, má ngọc bị bao phủ bởi một tầng đỏ ửng, đôi môi phát ra tiếng kêu nóng bỏng, sóng mắt lưu động, tình ý như phong ba, gắt gao ôm lấy hắn, sợ có người cướp hắn đi.
Lăng Phong ôm lấy nàng, cảm thấy một cỗ hơi thở nóng bỏng áp vào hắn dù cách một lớp quần áo. Hai người chỉ cần nhúc nhích hai người sẽ không thể chịu nổi, hắn sẽ đem xiêm y trên người Thanh Thanh mà xé nát, đem nàng lên giường chinh phục.
Thân mình Lăng Phong chuyển động, đem Mộ Dung Thanh Thanh đặt dưới thân
Ba người cùng nhau chinh chiến nghênh trời lệch đất, một hồi tranh đấu, phối hợp ăn ý nhiệt hỏa bừng bừng ôm chặt không rời.
Mộ Dung Thanh Thanh hôn Lăng Phong một cái nói "Tướng công, ta thật hạnh phúc!"
Bọn họ cho nhau cảm giác, hưởng thụ sự sung sướng này.
Trong phòng Lăng Phong cùng Mộ Dung Thanh Thanh và Trầm Ngọc Quân đại chiến mới chấm dứt, lúc này bên ngoài mưa gió chợt mãnh liệt càng lúc càng lớn, gió táp vào nóc nhà như thiên quân vạn mã, mưa rơi như lôi đình chấn nộ. Lăng Phong gắt gao ôm Mộ Dung Thanh Thanh cùng Trầm Ngọc Quân trong lòng, cảm giác thật tuyệt vời.
Thừa dịp bên ngoài mưa gió mãnh liệt, Lăng Phong liền nói chuyện một năm sinh tử đã qua cho hai người, cả hai cảm động mà khóc hơn mưa ngoài trời.
Mộ Dung Thanh Thanh ôm hắn "Tướng công, sau này dù thế nào đi nữa, ta cũng không rời chàng!"
"Ân, chúng ta không bao giờ rời xa nhau!"
Nói xong hai người - bốn mắt nhìn nhau, hai gò má Thanh Thanh lại ửng đỏ, xấu hổ. Nàng làm bộ hung tợn trừng mắt nhìn hắn "nhìn cái gì mà nhìn, nhìn nãy giờ chưa đã sao?"
Lời vừa nói nàng đã biết mình hố.
Lăng Phong cười ha ha, hồng trướng phiên lãng nằm đè lên người Thanh Thanh cười nói "ta hiện tại chưa nhìn đủ, nên nhìn cẩn thận thêm chút nữa"
Không đợi nàng có phản ứng, Lăng Phong đã chiếm tiên cơ. Một bên Trầm Ngọc Quân mừng rỡ xem kịch hay, Mộ Dung Thanh Thanh rên rỉ, cả người nhu nhuyễn thoát lực, làn da mềm mại chợt ửng hồng. Không tử chủ được mà trở nên thẹn thùng, ngây ngốc nhìn Lăng Phong
Mộ Dung Thanh Thanh mặt đỏ bừng như máu, muốn lấy chăn che đi nhưng lại bị Lăng Phong dùng tay nhấc lên, si ngốc nhìn nàng.
Lăng Phong cả người nằm lên nàng, dục hỏa lúc này cháy bùng lên, như là lửa cháy trên cỏ khô, chỉ chốc lát mà lan ra cả hai người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.