Chương 284: Đàm Uyển Phượng gặp nạn
Thanh Trà Đạm Phạn
01/06/2017
Đàm Uyển Phượng khi thành thục thì phải nói là vô cùng mê người, trên
khuôn mặt nàng, đôi mắt giống như ảo mộng, người nhìn vào luôn có cảm
giác mắt nàng chứa một loại ẩn tình gì đó, kiều thần ôn nhu tựa như là
mật đào, hai má phớt hồng, vai thon dài, hai cánh áo cùng song phong tựa như Phù Dung, luôn đọng lại trong tâm trí người khác. Nhất là trong bộ
dáng ngạo nghễ đứng thẳng, địa phương ấy còn hấp dẫn người khác hơn nữa
Bất quá phải nói, thật sự không có mấy người dám nhìn Đàm Uyển Phương một cách lộ liễu như vậy. Đơn giản là vì trên võ kiếm của nàng khắc hai chữ :" Hoa Sơn ". Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết, phái Hoa Sơn ngoài Lục Thanh Phong là Minh chủ võ lâm thì chỉ còn Đàm Uyển Phương – thiên hạ đệ nhị mỹ nhân,hơn nữa còn là một mỹ nhân băng lãnh, thử hỏi ai dám trêu chọc
Tên thiếu niên này ánh mắt nhìn Đàm Uyển Phương phải nói là tê dại, thấy nàng là một cao thủ nên mới hướng nàng cầu trợ
Đàm Uyển Phương nhìn qua tên thiếu niên này một cái, mặc dù hắn áo quần rách mướp, đầu tóc rối bời nhưng mặt mày lại lộ ra một cổ anh khí, giống như làm người ta cảm thấy bị áp bách. Nếu không phải thấy hắn vội vàng hướng tới mình cầu cứu thì nàng còn tưởng rằng hắn là một vị võ lâm cao thủ
Tên thiếu niên này cũng có cảm giác làm người ta thích, hơn nữa đôi mắt kia vừa nhìn liền làm cho người ta không quên được, nga, đúng rồi, rất giống Lăng Phong. Đàm Uyển Phượng hôm nay không tự chủ được đã nhớ đến Lăng Phong ba lần. Ở cái thời điểm tên thiếu niên này gọi nàng một tiếng tỷ tỷ làm nàng nhớ lại năm đó Lăng Phong cũng gọi mình là sư tỷ một cách thân thiết như vậy. Bởi vì thế, Đàm Uyển Phượng mới buông lỏng cảnh giác. Nàng bị chi phối bởi tình cảm như vậy thì việc rơi vào bẫy chỉ là vấn đề sớm muộn thôi !
" Bọn họ tại sao lại đuổi theo ngươi ?".Đàm Uyển Phượng nhìn người thiếu niên hỏi, giọng nhẹ mà lạnh nhạt
" Vừa rồi hai người bọn họ ở góc đường kia cướp tiền của một ông lão, ta thấy vậy liền hô to mấy tiếng, đem chuyện đó nói cho mọi người xung quanh nghe, kết quả hộ nổi giận đuổi theo ta"
Thiếu niên nói đơn giản như thế, thời gian địa điểm cùng nhân vậy đều đầy đủ, hơn nữa khi nói cũng rất sợ hãi. Nhưng là chỉ cần cẩn thận siu nghĩ sẽ phát hiện bên trong có trăm ngàn chỗ hở. Chỉ là từ miệng một đứa bé đang hoảng sợ nói ra thật khiến cho người ta không thể hoài nghi, Đàm Uyển Phương lúc này cũng vậy, không biết vì sao lúc này nàng lại thiếu cẩn trọng như vậy
" Ở chỗ này, đại ca, tìm được tên tiểu tử đó rồi "
Lúc này, hai hán tử đã nhìn thấy đứa bé, một tên liền vung quyền đánh tới
" Làm gì? ".Đàm Uyển Phương trong chớp mắt đã ngăn cản người hán tử kia
" Ngươi là ai, chúng ta Tây Hồ Song Kiệt ở đây có việc, không liên hệ đến ngươi, tránh ra "
Thấy Đàm Uyển Phượng trong tay cầm bảo kiếm, tên hán tử khi nói cũng cố kỵ vài phần
"Hừ ! ".Đàm Uyển Phượng hừ lạnh một tiếng, Tây Hồ Song Kiệt là cái vật gì nàng căn bản ko để mắt tới. Nàng chỉ biết là thiếu niên này nhất định phải cứu
Đàm Uyển Phương xoay người, mắt hạnh liếc sang, như nhiếp hồn đoạt phách, làm cho hai tên hán tử kia sửng sốt, cơ hồ quên đi mình định nói cái gì
" Ba ba", Đàm Uyển Phượng hai ngón tay bắt thành kiếm chỉ, tại mỗi người trên mặt đánh một cái, tốc độ cực nhanh, hai tên hán tử chưa cảm ứng được gì, chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, chớp mắt đã trúng chiêu. Đàm Uyển Phương thật ra cũng không muốn đả thương người khác nên ra tay vẫn còn lưu tình
" Đàn bà thúi, ngươi muốn gì đây? "
Hai người lúc này mới hoàn hồn, đưa tay sờ trên mặt mình, phát hiện không có vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
Đàm Uyển Phượng giận đến run người, nhưng rất nhanh tĩnh tâm lại, nàng ngồi xuống ghế liếc bọn họ một cái, nói :" Nếu như mới vừa rồi là hai kiếm đâm vào cổ các ngươi, hiện tai các ngươi còn khả năng đứng ở đây nói chuyện sao? "
" Đàn bà thúi, cọp không phát uy ngươi còn cho rằng chúng ta là con mèo bệnh, bọn ta đánh không lại ngươi chẳng lẽ không thể trốn sao?"
Tây Hồ Song Kiệt cuối cùng nói ra một câu làm cho mọi người xung quanh cười sặc sụa, cuối cùng mặt mày xám xịt rời đi. Nữ nhân này so với bọn hắn không phải cùng một đẳng cấp
" Tỷ tỷ, cám ơn ngươi"
Tên thiếu niên kia đứng im từ nãy đến giờ, lúc này thấy nguy hiểm được giải trừ liền hưng phấn kêu lên :" Tỷ tỷ võ công thật là cao, mới vừa động thủ liền đem cái gì Tây Hồ Song Kiệt hù đến chạy té đái ra quần, thật sự so với hai con chuột giống nhau "
" Được rồi, tiểu đệ ngươi thật là khoác lác ba hoa"
Đàm Uyển Phượng cũng không khách sáo gọi hắn là tiểu đệ đệ. Lâu lắm rồi nàng mới vui vẻ như vậy, một năm nay nàng rất ít cười nói với người khác, không biết tại sao đối với thiếu niên này nàng có một loại cảm giác đăc biệt thân thiết
" Thật mà, tỷ tỷ, chẳng những như thế vóc dáng tỷ cũng rất mê người. Tỷ có phải tiện nữ hạ phàm không?"
Tên thiếu niên kia ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy sác thái ngưỡng mộ
" Nói loạn cái gì, tỷ tỷ gặp qua nhiều người, chưa có ai nối chuyện khủng bố như vậy. Nhớ lấy, ta gọi là Đàm Uyển Phượng, ngươi có thể gọi là Đàm tỷ tỷ hoặc Phượng tỷ tỷ "
Nữ nhân nào lại không thích người khác ca ngợi vẻ đẹp của mình, cho dù là tiên nữ siêu trần thoát tục cũng không ngoại lệ. Nàng nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng hảo cảm cũng tăng lên vài phần. Nếu như lời nói như vậy là từ miệng một nam nhân nói là chính là đùa giỡn, ghê tởm, còn nếu là từ miệng một đứa hài tử nói ra thì lại khác, làm cho người ta tin đó là sự thật.
" Đàm tỷ tỷ, sư phụ ngươi là người nào? "
" Đàm tỷ tỷ, ngươi chưa lập gia đình sao?"
" Đàm tỷ tỷ, phái Hoa Sơn …… ". Thiếu niên này rất hiếu kì, một hơi hỏi rất nhiều thức, bất quá Đàm Uyển Phượng đối với thiếu niên này cũng vui vẻ trả lời
" Đàm tỷ tỷ, thật là rất cám ơn ngươi. Bữa cơm này để ta mời nha "
Thiếu niên vừa nói vừa tự mình trên người kiếm tiền, không ngờ trên mặt lại lộ ra thần sắc khó xử, bởi vì trên người hắn vốn là không có tiền
" Được rồi "
Đàm Uyển Phượng nhìn bộ dạng quẫn bách của hắn cười nói :" Ngươi nếu đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, sao ta có thể để ngươi đãi được "
" Đàm tỷ tỷ, ko được, hay là ta mời tỷ một chén trà nha, cổ nhân nó cói, thiên lý tống nga mao, lễ khinh cái gì cái gì trung "
Thiếu niên càng thêm lung túng, hắn vừa nói vừa gãi đầu nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra câu sau
" Ha ha, ngươi thật là, câu đó là lễ khinh tình ý trọng , bất quá lại không phải dùng ở chỗ này, ngốc tử "
Bất giác Đàm Uyển Phượng lại buông lỏng sự đề phòng thêm mấy lần, thiếu niên này thật sự đáng yêu a
" Bất kể cái gì trọng cái gì không trọng, tóm lại là cám ơn Đàm tỷ tỷ "
Thiếu niên kia rót một chén trà mời nàng, Đàm Uyển Phượng cũng nhanh chóng nhận lấyNgười trong giang hồ luôn cẩn thận, không dễ dàng uống chén trà người khác đưa, đây là sự tình mà ai cũng biết. Đàm Uyển Phượng tất nhiên cũng biết điều này, nhưng nàng căn bản không có hoài nghi. Bởi vì thiếu niên này vẻ mặt rất thành khẩn, đánh chết nàng cũng không tin hắn sẽ đối với nàng mà hạ thủ
" Được rồi đệ đệ, ta cũng nên đi rồi, sau này có duyên thì sẽ gặp lại "
Đàm Uyển Phượng uống xong chén trà, đặt một thỏi bạc xuống bàn, chuyển người chuẩn bị rời
" Tỷ tỷ, ngươi đi như vậy, vạn nhất hai tên vừa rồi lại tìm đến ta thì sao?".Thiếu niên đi theo sát nàng nói
" Yên tâm, bọn hắn sớm đã sớm chạy xa rồi".Đàm Uyển Phượng cười nói, nhưng chính là không nỡ cự tuyệt
Quả nhiên thiếu niên kia đoán không sai, hai tên hán tử kia đang đứng cách đó không xa nhìn quanh, chờ thiếu niên ra ngoài
" Đàm tỷ tỷ ?".Thiếu niên thấp giọng hỏi
" Không có chuyện gì !".Đàm Uyển Phượng cười nói, nhiều nhất là đuổi hai tên kia đi một lần nữa là được
Nhưng là hai người này thấy Đàm Uyển Phượng lập tức rời đi, cũng không có bám theo nàng.
" Đàm tỷ tỷ, làm sao đây? Bọn họ nhất định là chờ ngươi đi sau đó sẽ tìm ta".Thiếu niên lại một lần nữa lo lắng nói
" Ta đây đưa ngươi về nhà, sao, tiểu đệ đệ, nhà ngươi ở đâu?".Đàm Uyển Phượng thấp giọng hỏi
" Hay lắm, cám ơn Đàm tỷ tỷ ".Thiếu niên mừng rỡ như điên
Xuyên qua một con đường, tiến vào trong hẻm nhỏ, ở một nơi rất vắng vẻ chính là một cái tiểu viện tử. Thiếu niên chỉ vào cái cửa nhỏ nói :" Thanh tỷ tỷ, đây chính là nhà ta"
Nói xong hắn đẩy cửa tiến vào trong viện tử
" Đệ đệ, ngươi đã về nhà, tỷ tỷ cũng nên đi rồi".Đàm Uyển Phương vừa nói vừa xoay người rời đi
" Đàm tỷ tỷ !".Thiếu niên liền gọi một tiếng
" Chuyện gì? "
" Hay là tỷ vào nhà ngồi một chút, ta muốn hảo hảo cám ơn tỷ "
Đàm Uyển Phượng có chút chần chờ
" Đàm tỷ tỷ không nhận lời của đệ đệ này sao? "
Thiếu niên trong lời nói có chút mất mác :" Ta từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, là đại thẩm kế bên nhà chiếu cố ta lớn lên, nơi này trước nay chỉ có một mình ta ở, tỷ tỷ vào chơi với ta một lát thôi ! "
" Được rồi ! ".Đàm Uyển Phượng nhìn ánh mắt cầu khẩn, không đành lòng từ chối đành phải đi theo thiếu niên vào trong
" Tỷ tỷ mời vào !".Thiếu niên hưng phấn dắt Đàm Uyển Phượng vào trong, ân cần đem cho nàng một cái ghế, dùng tay áo phủi đi bụi bặm phía trên.
Đàm Uyển Phượng mỉm cười nói :" Đệ đệ, không cần phiền toái như vậy, ta một lát còn có chuyện, rất nhanh liền rời đi"
" Phải không?".Thiếu niên trên mặt hiện ra vẻ thất vọng, nhưng mặt của hắn ngày càng trầm xuống, nhất thời lộ vẻ dữ tợn, thanh âm đột nhiên dương lãnh thành thục , hắn đứng lên nói :" Ngươi đã đến đây rồi thì đừng hy vọng từ đây đi ra ngoài "
" Đệ đệ, ngươi …". Đàm Uyển Phương lúc này mới phát hiện thiếu niên kia nét mặt lấy lòng nàng đã bay đi đâu mất, thay vào đó là sự hưng phấn đắc ý, xem ra không phải là hài tử , có điều mặt hắn tại sao nhìn cũng chỉ thấy mới mười bảy tuổi?
" Hoa Sơn Đàm Uyển Phượng, giang hồ gọi ngươi là Hoa Sơn Ngọc Phượng, nghe nói ngươi một chiêu có thể đâm ra mười tám kiếm. Ta nói có đúng không Đàm nữ hiệp?
Thiếu niên tựa vào trên ghế không một chút kiêng kỵ đánh gia Đàm Uyển Phượng
" Ngươi vừa rồi hoàn toàn là gạt ta?"
Đàm Uyển Phượng chợt cảnh giác, đứng lên nhìn thiếu niên, tay nàng đã nắm chặt trường kiếm
" Ngươi bây giờ phản ứng thì đã quá muộn ".Thiếu niên cưới nói :" Vừa rồi ở trong quán trà ngươi đã trúng hóa công tán của ta , ít nhất mười hai thời thần ngươi không thể sử dụng được nội lực"
" Hèn hạ ". Đàm Uyển Phượng nhất thời cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người không còn một chút lực đạo. Nhưng nàng vẫn nhanh chóng đâm ra một kiếm
Thiếu niên kia căn bản không để kiếm chiêu vào mắt, cổ tay vừa động liền nhẹ nhàng nắm tay tay của Đàm Uyển Phượng kéo nàng vào ngực
" Muốn muốn làm gì? ".Đàm Uyển Phượng vừa giận vừa xấu hổ, ngoại trừ Lăng Phong ra đây chính là lần đầu tiên bị một nam tử xa lạ kéo vào ngực, mặc dù nàng vẫn xem tên này là hài tử.
" Ta đang nghĩ tới giây phút được nếm thử Thiên hạ đệ nhị mỹ nữ a! Không biết trên cái thế giới này có bao nhiu nam nhân khao khát giờ khắc này !"
Thiếu niên trong lời nói bao hàm mùi vị dương lãnh , giống như hàn phong dâm thẳng vào tim Đàm Uyển Phượng
Đàm Uyển Phượng vội giãy giụa nói :" Thả ta ra, ngươi là tên tiểu nhan bỉ ổi"
Nhưng động tác tiếp theo của tên thiếu niên làm cho nàng hoàn toàn thất vọng, tay hắn đã bất đầu không an phận, tại song phu co dãn của nàng mà du tẩu. Hắn còn đưa miệng hôn lên vàng tai nàng, tay kia cũng mò xuống vòng eo phẳng lỳ của nàng, đồng thơi miệng thổi ra hơi thở nóng kích thích lỗ tai của nàng
Đàm Uyển Phượng cơ hồ như là đã tuyệt vọng, ai có thể nghĩ đến Hoa Sơn Ngọc Nữ nổi tiếng giang hồ, Thiên hạ đệ nhị mỹ nhân lại bị một tên côn đồ cắc ké bỡn cợt trong tay, đây chính là đả kích lớn nhất mà nàng gặp phải
Hai hàng nước mắt nàng chảy xuống, giờ phút này ai có thể cứu mình đây? Đàm Uyển Phượng tuyệt vọng, lúc này nàng đang nhớ tới một người, một người mà làm cho nàng đau lòng cả một đời, Lăng Phong
" Thật xin lỗi, sư đệ ! ".Đàm Uyển Phương trong lòng mặc niệm một trận, nhắm mắt lại …
Bất quá phải nói, thật sự không có mấy người dám nhìn Đàm Uyển Phương một cách lộ liễu như vậy. Đơn giản là vì trên võ kiếm của nàng khắc hai chữ :" Hoa Sơn ". Chỉ cần suy nghĩ một chút cũng biết, phái Hoa Sơn ngoài Lục Thanh Phong là Minh chủ võ lâm thì chỉ còn Đàm Uyển Phương – thiên hạ đệ nhị mỹ nhân,hơn nữa còn là một mỹ nhân băng lãnh, thử hỏi ai dám trêu chọc
Tên thiếu niên này ánh mắt nhìn Đàm Uyển Phương phải nói là tê dại, thấy nàng là một cao thủ nên mới hướng nàng cầu trợ
Đàm Uyển Phương nhìn qua tên thiếu niên này một cái, mặc dù hắn áo quần rách mướp, đầu tóc rối bời nhưng mặt mày lại lộ ra một cổ anh khí, giống như làm người ta cảm thấy bị áp bách. Nếu không phải thấy hắn vội vàng hướng tới mình cầu cứu thì nàng còn tưởng rằng hắn là một vị võ lâm cao thủ
Tên thiếu niên này cũng có cảm giác làm người ta thích, hơn nữa đôi mắt kia vừa nhìn liền làm cho người ta không quên được, nga, đúng rồi, rất giống Lăng Phong. Đàm Uyển Phượng hôm nay không tự chủ được đã nhớ đến Lăng Phong ba lần. Ở cái thời điểm tên thiếu niên này gọi nàng một tiếng tỷ tỷ làm nàng nhớ lại năm đó Lăng Phong cũng gọi mình là sư tỷ một cách thân thiết như vậy. Bởi vì thế, Đàm Uyển Phượng mới buông lỏng cảnh giác. Nàng bị chi phối bởi tình cảm như vậy thì việc rơi vào bẫy chỉ là vấn đề sớm muộn thôi !
" Bọn họ tại sao lại đuổi theo ngươi ?".Đàm Uyển Phượng nhìn người thiếu niên hỏi, giọng nhẹ mà lạnh nhạt
" Vừa rồi hai người bọn họ ở góc đường kia cướp tiền của một ông lão, ta thấy vậy liền hô to mấy tiếng, đem chuyện đó nói cho mọi người xung quanh nghe, kết quả hộ nổi giận đuổi theo ta"
Thiếu niên nói đơn giản như thế, thời gian địa điểm cùng nhân vậy đều đầy đủ, hơn nữa khi nói cũng rất sợ hãi. Nhưng là chỉ cần cẩn thận siu nghĩ sẽ phát hiện bên trong có trăm ngàn chỗ hở. Chỉ là từ miệng một đứa bé đang hoảng sợ nói ra thật khiến cho người ta không thể hoài nghi, Đàm Uyển Phương lúc này cũng vậy, không biết vì sao lúc này nàng lại thiếu cẩn trọng như vậy
" Ở chỗ này, đại ca, tìm được tên tiểu tử đó rồi "
Lúc này, hai hán tử đã nhìn thấy đứa bé, một tên liền vung quyền đánh tới
" Làm gì? ".Đàm Uyển Phương trong chớp mắt đã ngăn cản người hán tử kia
" Ngươi là ai, chúng ta Tây Hồ Song Kiệt ở đây có việc, không liên hệ đến ngươi, tránh ra "
Thấy Đàm Uyển Phượng trong tay cầm bảo kiếm, tên hán tử khi nói cũng cố kỵ vài phần
"Hừ ! ".Đàm Uyển Phượng hừ lạnh một tiếng, Tây Hồ Song Kiệt là cái vật gì nàng căn bản ko để mắt tới. Nàng chỉ biết là thiếu niên này nhất định phải cứu
Đàm Uyển Phương xoay người, mắt hạnh liếc sang, như nhiếp hồn đoạt phách, làm cho hai tên hán tử kia sửng sốt, cơ hồ quên đi mình định nói cái gì
" Ba ba", Đàm Uyển Phượng hai ngón tay bắt thành kiếm chỉ, tại mỗi người trên mặt đánh một cái, tốc độ cực nhanh, hai tên hán tử chưa cảm ứng được gì, chỉ cảm thấy một cơn gió nhẹ thổi qua, chớp mắt đã trúng chiêu. Đàm Uyển Phương thật ra cũng không muốn đả thương người khác nên ra tay vẫn còn lưu tình
" Đàn bà thúi, ngươi muốn gì đây? "
Hai người lúc này mới hoàn hồn, đưa tay sờ trên mặt mình, phát hiện không có vết thương, lúc này mới thở phào nhẹ nhõm
Đàm Uyển Phượng giận đến run người, nhưng rất nhanh tĩnh tâm lại, nàng ngồi xuống ghế liếc bọn họ một cái, nói :" Nếu như mới vừa rồi là hai kiếm đâm vào cổ các ngươi, hiện tai các ngươi còn khả năng đứng ở đây nói chuyện sao? "
" Đàn bà thúi, cọp không phát uy ngươi còn cho rằng chúng ta là con mèo bệnh, bọn ta đánh không lại ngươi chẳng lẽ không thể trốn sao?"
Tây Hồ Song Kiệt cuối cùng nói ra một câu làm cho mọi người xung quanh cười sặc sụa, cuối cùng mặt mày xám xịt rời đi. Nữ nhân này so với bọn hắn không phải cùng một đẳng cấp
" Tỷ tỷ, cám ơn ngươi"
Tên thiếu niên kia đứng im từ nãy đến giờ, lúc này thấy nguy hiểm được giải trừ liền hưng phấn kêu lên :" Tỷ tỷ võ công thật là cao, mới vừa động thủ liền đem cái gì Tây Hồ Song Kiệt hù đến chạy té đái ra quần, thật sự so với hai con chuột giống nhau "
" Được rồi, tiểu đệ ngươi thật là khoác lác ba hoa"
Đàm Uyển Phượng cũng không khách sáo gọi hắn là tiểu đệ đệ. Lâu lắm rồi nàng mới vui vẻ như vậy, một năm nay nàng rất ít cười nói với người khác, không biết tại sao đối với thiếu niên này nàng có một loại cảm giác đăc biệt thân thiết
" Thật mà, tỷ tỷ, chẳng những như thế vóc dáng tỷ cũng rất mê người. Tỷ có phải tiện nữ hạ phàm không?"
Tên thiếu niên kia ánh mắt nóng bỏng nhìn nàng, trong ánh mắt tràn đầy sác thái ngưỡng mộ
" Nói loạn cái gì, tỷ tỷ gặp qua nhiều người, chưa có ai nối chuyện khủng bố như vậy. Nhớ lấy, ta gọi là Đàm Uyển Phượng, ngươi có thể gọi là Đàm tỷ tỷ hoặc Phượng tỷ tỷ "
Nữ nhân nào lại không thích người khác ca ngợi vẻ đẹp của mình, cho dù là tiên nữ siêu trần thoát tục cũng không ngoại lệ. Nàng nhìn thấy thiếu niên này, trong lòng hảo cảm cũng tăng lên vài phần. Nếu như lời nói như vậy là từ miệng một nam nhân nói là chính là đùa giỡn, ghê tởm, còn nếu là từ miệng một đứa hài tử nói ra thì lại khác, làm cho người ta tin đó là sự thật.
" Đàm tỷ tỷ, sư phụ ngươi là người nào? "
" Đàm tỷ tỷ, ngươi chưa lập gia đình sao?"
" Đàm tỷ tỷ, phái Hoa Sơn …… ". Thiếu niên này rất hiếu kì, một hơi hỏi rất nhiều thức, bất quá Đàm Uyển Phượng đối với thiếu niên này cũng vui vẻ trả lời
" Đàm tỷ tỷ, thật là rất cám ơn ngươi. Bữa cơm này để ta mời nha "
Thiếu niên vừa nói vừa tự mình trên người kiếm tiền, không ngờ trên mặt lại lộ ra thần sắc khó xử, bởi vì trên người hắn vốn là không có tiền
" Được rồi "
Đàm Uyển Phượng nhìn bộ dạng quẫn bách của hắn cười nói :" Ngươi nếu đã gọi ta một tiếng tỷ tỷ, sao ta có thể để ngươi đãi được "
" Đàm tỷ tỷ, ko được, hay là ta mời tỷ một chén trà nha, cổ nhân nó cói, thiên lý tống nga mao, lễ khinh cái gì cái gì trung "
Thiếu niên càng thêm lung túng, hắn vừa nói vừa gãi đầu nhưng nghĩ mãi vẫn không nghĩ ra câu sau
" Ha ha, ngươi thật là, câu đó là lễ khinh tình ý trọng , bất quá lại không phải dùng ở chỗ này, ngốc tử "
Bất giác Đàm Uyển Phượng lại buông lỏng sự đề phòng thêm mấy lần, thiếu niên này thật sự đáng yêu a
" Bất kể cái gì trọng cái gì không trọng, tóm lại là cám ơn Đàm tỷ tỷ "
Thiếu niên kia rót một chén trà mời nàng, Đàm Uyển Phượng cũng nhanh chóng nhận lấyNgười trong giang hồ luôn cẩn thận, không dễ dàng uống chén trà người khác đưa, đây là sự tình mà ai cũng biết. Đàm Uyển Phượng tất nhiên cũng biết điều này, nhưng nàng căn bản không có hoài nghi. Bởi vì thiếu niên này vẻ mặt rất thành khẩn, đánh chết nàng cũng không tin hắn sẽ đối với nàng mà hạ thủ
" Được rồi đệ đệ, ta cũng nên đi rồi, sau này có duyên thì sẽ gặp lại "
Đàm Uyển Phượng uống xong chén trà, đặt một thỏi bạc xuống bàn, chuyển người chuẩn bị rời
" Tỷ tỷ, ngươi đi như vậy, vạn nhất hai tên vừa rồi lại tìm đến ta thì sao?".Thiếu niên đi theo sát nàng nói
" Yên tâm, bọn hắn sớm đã sớm chạy xa rồi".Đàm Uyển Phượng cười nói, nhưng chính là không nỡ cự tuyệt
Quả nhiên thiếu niên kia đoán không sai, hai tên hán tử kia đang đứng cách đó không xa nhìn quanh, chờ thiếu niên ra ngoài
" Đàm tỷ tỷ ?".Thiếu niên thấp giọng hỏi
" Không có chuyện gì !".Đàm Uyển Phượng cười nói, nhiều nhất là đuổi hai tên kia đi một lần nữa là được
Nhưng là hai người này thấy Đàm Uyển Phượng lập tức rời đi, cũng không có bám theo nàng.
" Đàm tỷ tỷ, làm sao đây? Bọn họ nhất định là chờ ngươi đi sau đó sẽ tìm ta".Thiếu niên lại một lần nữa lo lắng nói
" Ta đây đưa ngươi về nhà, sao, tiểu đệ đệ, nhà ngươi ở đâu?".Đàm Uyển Phượng thấp giọng hỏi
" Hay lắm, cám ơn Đàm tỷ tỷ ".Thiếu niên mừng rỡ như điên
Xuyên qua một con đường, tiến vào trong hẻm nhỏ, ở một nơi rất vắng vẻ chính là một cái tiểu viện tử. Thiếu niên chỉ vào cái cửa nhỏ nói :" Thanh tỷ tỷ, đây chính là nhà ta"
Nói xong hắn đẩy cửa tiến vào trong viện tử
" Đệ đệ, ngươi đã về nhà, tỷ tỷ cũng nên đi rồi".Đàm Uyển Phương vừa nói vừa xoay người rời đi
" Đàm tỷ tỷ !".Thiếu niên liền gọi một tiếng
" Chuyện gì? "
" Hay là tỷ vào nhà ngồi một chút, ta muốn hảo hảo cám ơn tỷ "
Đàm Uyển Phượng có chút chần chờ
" Đàm tỷ tỷ không nhận lời của đệ đệ này sao? "
Thiếu niên trong lời nói có chút mất mác :" Ta từ nhỏ cha mẹ đã mất sớm, là đại thẩm kế bên nhà chiếu cố ta lớn lên, nơi này trước nay chỉ có một mình ta ở, tỷ tỷ vào chơi với ta một lát thôi ! "
" Được rồi ! ".Đàm Uyển Phượng nhìn ánh mắt cầu khẩn, không đành lòng từ chối đành phải đi theo thiếu niên vào trong
" Tỷ tỷ mời vào !".Thiếu niên hưng phấn dắt Đàm Uyển Phượng vào trong, ân cần đem cho nàng một cái ghế, dùng tay áo phủi đi bụi bặm phía trên.
Đàm Uyển Phượng mỉm cười nói :" Đệ đệ, không cần phiền toái như vậy, ta một lát còn có chuyện, rất nhanh liền rời đi"
" Phải không?".Thiếu niên trên mặt hiện ra vẻ thất vọng, nhưng mặt của hắn ngày càng trầm xuống, nhất thời lộ vẻ dữ tợn, thanh âm đột nhiên dương lãnh thành thục , hắn đứng lên nói :" Ngươi đã đến đây rồi thì đừng hy vọng từ đây đi ra ngoài "
" Đệ đệ, ngươi …". Đàm Uyển Phương lúc này mới phát hiện thiếu niên kia nét mặt lấy lòng nàng đã bay đi đâu mất, thay vào đó là sự hưng phấn đắc ý, xem ra không phải là hài tử , có điều mặt hắn tại sao nhìn cũng chỉ thấy mới mười bảy tuổi?
" Hoa Sơn Đàm Uyển Phượng, giang hồ gọi ngươi là Hoa Sơn Ngọc Phượng, nghe nói ngươi một chiêu có thể đâm ra mười tám kiếm. Ta nói có đúng không Đàm nữ hiệp?
Thiếu niên tựa vào trên ghế không một chút kiêng kỵ đánh gia Đàm Uyển Phượng
" Ngươi vừa rồi hoàn toàn là gạt ta?"
Đàm Uyển Phượng chợt cảnh giác, đứng lên nhìn thiếu niên, tay nàng đã nắm chặt trường kiếm
" Ngươi bây giờ phản ứng thì đã quá muộn ".Thiếu niên cưới nói :" Vừa rồi ở trong quán trà ngươi đã trúng hóa công tán của ta , ít nhất mười hai thời thần ngươi không thể sử dụng được nội lực"
" Hèn hạ ". Đàm Uyển Phượng nhất thời cảm thấy thân thể mềm nhũn, cả người không còn một chút lực đạo. Nhưng nàng vẫn nhanh chóng đâm ra một kiếm
Thiếu niên kia căn bản không để kiếm chiêu vào mắt, cổ tay vừa động liền nhẹ nhàng nắm tay tay của Đàm Uyển Phượng kéo nàng vào ngực
" Muốn muốn làm gì? ".Đàm Uyển Phượng vừa giận vừa xấu hổ, ngoại trừ Lăng Phong ra đây chính là lần đầu tiên bị một nam tử xa lạ kéo vào ngực, mặc dù nàng vẫn xem tên này là hài tử.
" Ta đang nghĩ tới giây phút được nếm thử Thiên hạ đệ nhị mỹ nữ a! Không biết trên cái thế giới này có bao nhiu nam nhân khao khát giờ khắc này !"
Thiếu niên trong lời nói bao hàm mùi vị dương lãnh , giống như hàn phong dâm thẳng vào tim Đàm Uyển Phượng
Đàm Uyển Phượng vội giãy giụa nói :" Thả ta ra, ngươi là tên tiểu nhan bỉ ổi"
Nhưng động tác tiếp theo của tên thiếu niên làm cho nàng hoàn toàn thất vọng, tay hắn đã bất đầu không an phận, tại song phu co dãn của nàng mà du tẩu. Hắn còn đưa miệng hôn lên vàng tai nàng, tay kia cũng mò xuống vòng eo phẳng lỳ của nàng, đồng thơi miệng thổi ra hơi thở nóng kích thích lỗ tai của nàng
Đàm Uyển Phượng cơ hồ như là đã tuyệt vọng, ai có thể nghĩ đến Hoa Sơn Ngọc Nữ nổi tiếng giang hồ, Thiên hạ đệ nhị mỹ nhân lại bị một tên côn đồ cắc ké bỡn cợt trong tay, đây chính là đả kích lớn nhất mà nàng gặp phải
Hai hàng nước mắt nàng chảy xuống, giờ phút này ai có thể cứu mình đây? Đàm Uyển Phượng tuyệt vọng, lúc này nàng đang nhớ tới một người, một người mà làm cho nàng đau lòng cả một đời, Lăng Phong
" Thật xin lỗi, sư đệ ! ".Đàm Uyển Phương trong lòng mặc niệm một trận, nhắm mắt lại …
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.