Kiều Kiều Sư Nương

Chương 12: Hồng nhan họa thủy

Thanh Trà Đạm Phạn

12/04/2013



Sáng sớm ngày thứ hai, Tạ Lâm Lan đã đẩy của bước vào.

Lăng Phong vừa thấy nàng, mặt lộ vẻ tươi cười, nói: “Tạ sư tỷ đến sớm vậy, tỷ đến là để thăm ta sao?”

Tạ Lâm Lan thấy Lăng Phong còn đang rửa mặt, nhẹ giọng trách: “Ngươi tại sao lại lề mề như thế, nhanh lên rồi tới Luận võ trường, hôm nay tuyển đệ tử hạ sơn đó.”

Lăng Phong sửng sốt, hỏi: “Gì mà tuyển đệ tử hạ sơn? Thế là ý gì?”

Tạ Lâm Lan đáp: “Gần đây giang hồ xuất hiện một tên thái hoa đạo tặc Cửu Vĩ Hồ, sư phụ sai Đại sư huynh, Nhị sư huynh cùng với Tam sư tỷ và ta, lại chọn thêm hai mươi đệ tử cùng hạ sơn, toàn lực đuổi bắt hắn.”

Lăng Phong nói: “Bắt một tên Thái hoa đạo tạc cũng cần phải nhiều người như thế ư?”

Tạ Lâm Lan nói: “Tên Thái hoa đạo tặc này vừa rồi tới khu vực Hoa sơn ta gây án, lại còn khẩu xuất cuồng ngôn, nói lời bất kính với sư tỷ cùng sư nương, cho nên sư phụ phái chúng ta xuống núi quyết bắt hắn cho bằng được.”

Lăng Phong lại hỏi: “Thì ra là vậy, tên này thật sự đáng chết. Sư tỷ, tên Thái hoa đạo tặc đó có đề cập đến tên tỷ không?”

Tạ Lâm Lan vừa nghe, nhất thời khuôn mặt đỏ bừng, vội nói lảng sang chuyện khác: “Sư đệ, ngươi…ngươi thật đáng chết. Mau mau cùng ta ra quảng trường…”

Lăng Phong nói: “Đệ tử hạ sơn là do ai chọn lựa?”

Tạ Lâm Lan nói: “Là Đại sư huynh chọn, những đệ tử có năng lực mới có thể hạ sơn. Đây là một cơ hội rèn luyện rất tốt, hơn nữa ta cũng muốn ngươi xuống núi hành tẩu giang hồ, số người báo danh đã hơn ba trăm rồi, ngươi còn không nhanh, chậm trễ lại không được chọn bây giờ.”

Lăng Phong hỏi: “Sư tỷ, là tỷ muốn ta đi cùng tỷ sao?”

“Sư nương cũng hy vọng ngươi có thế nắm lấy cơ hội này mà rèn luyện thêm!” Tạ Lâm Lan bị Lăng Phong hỏi như vậy, trong lòng lại cảm thấy ngượng ngùng, chỉ có thể đem sư nương ra mà làm lá chắn.

“Sư nương cũng muốn ta xuống núi?” Lăng Phong vừa nghe, tinh thần lập tức phấn chấn hẳn lên.

Tạ Lâm Lan gật đầu, nói: “Sư nương có tìm ta, hỏi rằng có muốn xuống núi rèn luyện không. Ta nói muốn, sau đó người lại sai ta tới gọi ngươi, bảo ngươi cũng đi theo trau rồi kinh nghiệm.”

Lăng Phong cảm thấy khó hiểu, hỏi: “Nếu sư nương cũng đồng ý rồi, tỷ còn lo lắng cái gì?”

Tạ Lâm Lan đáp: “Nhưng hành động lần này là do Đại sư huynh toàn quyền phụ trách, bởi thế tuyển người đều là do y chọn, sư nương nói cũng không xen vào.”

Lăng Phong gật đầu, cao hứng nói: “Hạ sơn cho khuây khỏa thì thật tốt, so ra vẫn hơn là ở trên núi. Ở trên này bấy lâu, cảm giác cũng thấy có phần ngột ngạt.” Nói rồi cấp tốc cùng Tạ Lâm Lan tới Luận võ trường.



Tới nơi, chỉ thấy đệ tử Hoa sơn đã xếp hàng chỉnh tề xung quanh chiếc sân rộng, sư nương ngồi ở trên đại sảnh, các đệ tử đích truyền đều đứng cả ở hai bên nàng. Đai sư huynh Lục Thừa Thiên đang đứng ở giữa sân, trước mặt hắn là ba trăm đệ tử tham gia tuyển chọn hạ sơn lần này.

Quang cảnh như vậy, chỉ là không thấy sư phụ Lục Thanh Phong đâu, sư nương vẫn là người chủ trì như trước. Lúc Lăng Phong tới, Lục Thừa Thiên đã chọn được tám đệ tử, chỉ còn hai người nữa là đủ số.

Lăng Phong cũng không e ngại gì, xông lên nói: “Đại sư huynh, đệ xin gia nhập hạ sơn.”

Lục Thừa Thiên liếc mắt nhìn Lăng Phong, nói: “Sư đệ, ngươi tới muộn, theo lý thì không còn tư cách tham gia thi tuyển.”

Sư nương thấy vậy, cất tiếng nói: “Thừa Thiên, ta thấy Phong nhi không sai, hắn lên núi cũng có một khoảng thời gian rồi.”

Lục Thừa Thiên cắt ngang, nói: “Sư nương, con chính là sợ Lăng sư đệ kinh nghiệm không đủ, hơn nữa lên núi thời gian lâu như vậy mà vẫn đang luyện tập võ công cơ bản, vạn nhất phải đối địch, lại trở thành vướng víu, khiến người khác phải chiếu cố đến.

“Đại sư huynh, huynh nói những lời này thật quá coi thường đệ rồi.” Lăng Phong nghe Lục Thừa Thien nói vậy, lập tức đáp trả: “Đệ làm sao lại trở thành cản trở mọi người.”

Lục Thừa Thiên nói: “Lăng sư đệ, lần này chúng ta xuống núi là để đối phó địch nhân, chuyện này không thể đùa được. Ta cũng bởi vì lo lắng cho an toàn của đệ mà thôi…”

Lăng Phong bực bội nói: “Đại sư huynh, huynh nói như vậy đệ không phục, chẳng lẽ Lăng Phong này lại kém cỏi như vậy sao?”

Lục Thừa Thiên nói: “Bằng không như vậy đi, nếu Lăng sư đệ ngươi tiếp được ta ba chiêu, ta sẽ để ngươi xuống núi, thế nào?”

“Nhất ngôn cửu đỉnh.” Lăng Phong trừng mắt nhìn Lục Thừa Thiên, nghĩ thầm ngươi thật quá khi dễ người, ba chiêu?!

Bất quá là Lăng Phong tức giận quá thành ra mụ mẫm, nếu hắn ngẫm nghĩ một chút, ngay cả một chiêu của Lục Phi Nhi đã biến hắn ra cái dạng gì rồi. Võ công của Lục Thừa Thiên cao nhất trong số Hoa sơn đệ tử, gần bằng với sư phụ và sư nương, bởi vậy trong vòng ba chiêu, hắn tuyệt đối có thể nắm chắc phần thắng.

Khi Lăng Phong bước lên Luận võ trường, Tạ Lâm Lan ở dưới lại toát mồ hôi, tự trách mình dặn dò không tốt, để hắn làm như thế là quá kích động rồi. Bất quá Đại sư huynh cũng thật là, làm sao lại không linh động một chút, chẳng lẽ lại có cừu oán với Lăng Phong sao?”

“Rút kiếm ra…” Lục Thừa Thiên hướng về Lăng Phong lạnh lùng cùng khinh thường nói.

Lăng Phong bất đắc dĩ, chỉ đành ngẩng đầu rút kiếm, keng một tiếng long ngâm, lập tức bên hông lưu quang lấp lánh, ngân kiếm huy vũ hiện hình.

“Bất học vô thuật!” Lục Thừa Thiên thấy Lăng Phong huy kiếm, cảm thấy đánh bại hắn so với bóp chết một con rệp còn dễ dàng hơn, khinh thường nói: “Cái này mà cũng gọi là Hoa sơn kiếm pháp!”

Lăng Phong từ khi thượng sơn tới nay, đều là luyện tập căn bản, mỗi ngày ghánh nước bổ củi, ngoài những việc này ra, chỉ học được một chút tâm pháp, Hoa sơn kiếp pháp chân chính còn chưa có luyện tập, bây giờ sử dụng chính là kiếm pháp do kế mẫu Trầm Nhạn Băng chỉ dạy. Lăng Phong hiểu được mình có bao nhiêu cân lượng, không dám mạnh dạn tấn công, thân kiếm dựng trước mặt, thủ chặt môn hộ: “Đại sư huynh, cần gì nói lời thương tâm, ta tiếp ba chiêu của ngươi là được.” Lăng Phong nghĩ thầm, ta đánh không lại ngươi, nhưng tránh ba chiêu cũng không phải là không có thể.

“Hừ, không biết tự lượng sức!” Lục Thừa Thiên hừ lạnh, lập tức rút kiếm ra khỏi vỏ, hóa thành một đạo ngân quang phóng thẳng tới người Lăng Phong.”



Chiêu này chính là “Bát vân kiến nhật” trong Hoa sơn kiếm pháp, nhất thời chỉ thấy thân kiếm phân quang hóa ảnh, trong chớp mắt đã chia làm ba, liên tiếp công kích về vai, hông và đùi trái, ba nơi sơ hở của Lăng Phong.

Đây nguyên là lưỡng hư nhất thật (hai giả một thật), thậm chí ba kiếm đều tinh diệu như hư chiêu, ý muốn lập tức thắng địch.

Lăng Phong kinh hãi, vội vàng huy kiếm chống đỡ, nghĩ rằng Đại sư huynh là người mình, dù sao cũng không làm hai đồng môn, ba chỗ sơ hở này, chỉ cần có thể ngăn cản thế công thật sự thì xem như đã qua được chiêu thứ nhất.

Hông cùng bắp đùi đều là nơi yếu hại của cơ thể, Đại sư huynh có thể nhất chính là tấn công vào bả vai của mình, chỉ cần đâm trúng nơi đó, chẳng những mình phải buông kiếm, mà còn khiến cho mình phải cúi đầu nhận bại. Lăng Phong nghĩ, lập tức vung kiếm che ở bả vai.

“Keng…” một tiếng ngân vang.

Kiếm của Lăng Phong không sai không lệch chặn đứng kiếm chiêu của Lục Thừa Thiên. Tuy là đoán trúng hướng công kích, thế nhưng Lục Thừa Thiên nội lực thâm hậu, Lăng Phong lập tức cảm thấy cánh tay tê rần, trường kiếm cơ hồ tuột ra.

“Tốt lắm, chặn được một chiêu rồi, sư đệ cố gắng lên!!” Tạ Lâm Lan bên dưới thấy một chiêu này của Lăng Phong thật sự xuất sắc, nhịn không được lập tức hoan hô.

Tạ Lâm Lan cổ vũ, lại càng tăng thêm oán hận của Lục Thừa Thiên đối với Lăng Phong, vốn hắn còn giữ một chút ý tứ, lúc này sát khí đại thịnh. Chỉ thấy Lục Thừa Thiên cổ tay rung lên, mũi kiếm hóa thành vạn điểm kim mang, ảnh kiếm lấp lánh trùng trùng, nhanh như một cơn gió phóng thẳng ra.

“Liệt dương vạn lý?!” Toàn bộ đệ tử đang đứng xem quanh võ trường đều nhịn không được kinh hô lên, ngay cả sư nương cũng không ngoại lệ.

Đó…đó là chiêu lợi hại nhất, lực sát thương lớn nhất trong Hoa Sơn kiếm pháp “Liệt dương vạn lý!”

Trong nháy mắt kiếm quang chói lòa, Lục Thừa Thiên cơ hồ dốc hết toàn lực, giống như ánh mặt trời mãnh liệt thiêu đốt mặt đất, bất cứ nơi nào, cũng cháy trụi thành tro…

Giữa kiếm quang vạn trượng, Lăng Phong cảm giác toàn thân đều mơ hồ, đứng giữa một biển lửa mênh mông, tiến thối đều không được.

Liệt dương vạn lý, một chiêu vừa xuất, khắp ba trượng xung quanh kiếm, vạn vật chỉ còn là tro tàn.

“Lên…” Sư nương thấy thế trong lòng kinh hãi, biết không còn khả năng khiến Lục Thừa Thiên thu hồi chiêu thức, chỉ đành lăng không bay lên, dùng nội lực đẩy Lăng Phong ra khỏi phạm vi công kích của Lục Thừa Thiên.

“Bịch…” một tiếng, Lăng Phong lập tức thấy ngực tê rần, mặc dù sư nương kịp thời ra tay cứu giúp, nhưng khoảng cách Lục Thừa Thiên công kích thực sự quá gần, hắn vẫn bị một cỗ kiếm khí đánh trúng, cả người văng về phía sau. Lăng Phong cảm giác trong cơ thể như có một cỗ liệt dương cuồng bạo tàn phá, không ngừng giày vò, phá hoại kỳ kinh bát mạch, khiến cho hắn đau đớn vạn phần. Giữa không trung Lăng Phong nhịn không được phun ra một búng máu, huyết thủy như hồng vũ bắn khắp mọi nơi.

Ai cũng không nghĩ đến, vốn chỉ là một cuộc tỷ thí tuyển chọn bình thường, vậy mà lại biến thành tai họa huyết quang như thế này.

Thì ra tối qua Đàm Uyển Phượng ước hội cùng Lăng Phong, bị đông đảo đệ tử Hoa sơn nhìn thấy, vì vậy không khỏi tạo ra vài lời bàn tán. Gần đây Lăng Phong không ngừng tặng quà lễ cho mọi người, do đó trong Hoa sơn phái thịnh truyền, cho rằng một phú gia công tử như Lăng Phong, làm sao lại có thể tới chỉ để luyện võ, hắn có khi cũng giống như cha, tới Hoa sơn là để cưới sư tỷ làm lão bà. Tối hôm qua Đàm Uyển Phượng lại ước hội cùng hắn, càng khiến cho người ta tin vào điểm này. Lời đồn đại đến tai Lục Thừa Thiên, tự nhiên khiến cho y trong lòng nổi giận bừng bừng. Cái này cũng khó trách, mặc dù mọi người vẫn coi y cùng Đàm Uyển Phượng là một đôi, nhưng sự thực bên trong y lại rõ ràng hơn ai hết, Đàm Uyển Phượng đối với y vẫn luôn là lạnh lùng, không hề có nhu tình hay mập mờ gì, thậm chí cười còn không có, nói gì đến chuyện ước hội. Mình chỉ là nhờ vào thân phận Đại sư huynh, cùng Đàm Uyển Phượng thường xuyên ờ gần nhau, cùng nhau hành động mà thôi.

Lục Thừa Thiên khổ tâm theo đuổi Đàm Uyển Phượng, cho tới bây giờ một chút kết quả cũng không có, ngược lại cái tên đăng đồ tử( vui lòng đọc CPGD để biết nghĩa) bất học vô thuật này, mới lên núi được có một tháng, thế mà lại có thể cùng Đàm Uyển Phượng một mình ước hội, còn cười cười nói nói, điều này làm sao không khiến Lục Thừa Thiên tức tối. Vì thế mới có một màn máu tanh trên Luận võ trường này.

Chuyện này ấn chứng một câu cổ thoại: Hồng nhan họa thủy.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện bách hợp
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

truyện bách hợp

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Kiều Sư Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook