Chương 256: Khổng Tước Linh
Thanh Trà Đạm Phạn
30/05/2017
"Không hay rồi! Mau tới chữa cháy, nhanh, mật thất cháy rồi !"
"Nhanh đi dập lửa!"
Lăng Phong đang cùng Từ Diễm Quân chàng chàng thiếp thiếp, đột nhiên nghe tiếng cứu hỏa từ mật thất truyền lại
"Mật thất bốc hỏa?? Không hay rồi! Nhất định là Từ Hoằng Đào xuống tay!" Từ Diễm Quân kinh hãi nói
Lăng Phong "Từ Hoằng Đào sao? Hắn muốn làm chuyện gì vậy?"
Từ Diễm Quân nói "hôm trước hắn đến tìm ta, nói là muốn nghĩ cách cứu viện Nam Cung Tuấn, cũng muốn nhân đây diệt trừ ngươi, mặc khác bức Nam Cung Hiê truyền ngôi gia chủ cho Nam Cung Tuấn. Như vậy Phích Lịch Đường có thể nắm trong tay Nam Cung thế gia..."
"Đáng giận!" Lăng Phong tức giận "vậy hắn đốt mật thất là gì?"
Từ Diễm Quân một bên mặc quần áo, một bên nói "ta có nói cho Từ Hoằng Đào là Nam Cung Hiên đang luyện công trong mật thất, không nên quấy nhiễu. Hắn liền lập kế hoạch phóng hỏa mật thất, mặc dù không dẫn dụ Nam Cung Hiên ra nhưng cũng có thể làm hắn tẩu hỏa nhập ma. Mặt khác thừa dịp mọi người lo cứu hỏa hắn nghĩ cách cứu Nam Cung Tuấn ra"
"Thật độc ác, sớm biết như vậy ngày đó ta giết hắn cho xong!" Lăng Phong oán hận nói
"Các ngươi từng giao đấu?" Từ Diễm Quân hỏi hỏi
"Phải, hôm kia. Ta thấy kỳ lạ là hắn vì cái gì mà đến Hàng Châu, hóa ra là vì ta. Cũng tốt, ta tới mật thất cứu người, ngươi dẫn người đi ngăn Từ Hoằng Đạo cứu Nam Cung Tuấn" Lăng Phong nói
"Vũ nhi, ngươi phải cẩn thận, ám khí của Từ Hoằng Đào rất lợi hại!" Từ Diễm Quân có chút lo lắng
Lăng Phong cười ha ha "yên tâm, hắn không có khả năng gây thương tổn cho ta! Ta sẽ nhân lúc hắn dùng ám khí mà tiến" nói xong, Lăng Phong vội nhắm hướng mật thật Nam Cung Hiên luyện công mà đến
Đến cửa mật thất, phát hiện đệ tử chữa cháy đang ở ngoài, cũng không có người Phích Lịch Đường, Lăng Phong lúc này mới nhớ tới Từ Hoằng Đào muốn đánh lén mình, như vậy nương tử trong phòng mình sẽ nguy hiểm
Hắn liền bỏ quay về phòng mình.
Mà lúc này Từ Hoằng Đào y như Lăng Phong sở liệu, đã bắt thê tử hắn - Tây Môn Đình Đình, không ngờ gặp Qúy Nhược Lan cứu viện, thế là hai người liền giao chiến.
"Không thể tưởng tượng giáo chủ Ngũ Tiên giáo cư nhiên là hộ viện Nam Cung thế gia?" Từ Hoằng Đào miệt thị.
Quý Nhược Lan ngoảnh mặt làm ngơ "Xem kiếm!" nói xong huy động ngân kiếm
"Tiên tử đoạn thủy" Quý Nhược Lan xử ra một trong các tuyệt học chân truyền của Ngũ Tiên giáo.
Kiếm phong ào ào thổi tới
Nhìn một kiếm như đơn giản nhưng có mê hoặc bên trong, lợi hại không phải ở chỗ sắc bén mà một chiêu này là tự tin của Quý Nhược Lan.
Từ Hoằng Đào không hề coi Qúy Nhược Lan kia là đối thủ, không phải hắn khinh địch mà hắn không bị thanh thế đối phương uy hiếp. Bằng điểm ấy có thể hiểu vì cái gì mà Từ Hoằng Đào nổi danh giang hồ. Dù rằng trên giang hồ Qúy Nhược Lan rất có địa vị.
Quý Nhược Lan đương nhiên nhìn ra đối phương không có chút nào gọi là kinh hãi, trong lòng khẽ "hừ", quát lên một tiếng kiếm khí đại thịnh.
Từ Hoằng Đào thả người né kiếm của Quý Nhược Lan, quát "Kiếm pháp thật lợi hại, bất quá ta không nghĩ là giao thủ cùng ngươi, mời Nam Cung Vũ tìm ta" nói xong nhẹ khinh công mất.
Quý Nhược Lan dĩ nhiên là đuổi theo không bỏ, bay theo ra ngoài
Lăng Phong trở lại phòng là lúc Qúy Nhược Lan cùng Từ Hoằng Đào đã rời đi một lúc, hắn chỉ có thể dựa vào phương hướng lưu lại mà truy theo.
Bởi vì trên vai Từ Hoằng Đào mang Tây Môn Đình Đình nên rất nhanh đã bị Qúy Nhược Lan đuổi kịp.
Từ Hoằng Đào sau khi bay vào rừng liền ngừng lại
Hắn cười gian nói "Qúy nữ hiệp thật là võ công cao cường a! Từ mỗ thật khâm phục!"
Quý Nhược Lan không có hứng thú nghe hắn nịnh hót. Nàng quát "Ác tặc, ngươi cư nhiên ban ngày xông vào Nam Cung gia bắt người, ta xem ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!"
Từ Hoằng Đào cười nói "Phải không? Chỉ sợ nữ hiệp không có bổn sự đó!"
Quý Nhược Lan làm lạ nói: "Tiếp kiếm" chân trái bước lên, đại kiếm từ trên bổ xuống. Ba động tác rút kiếm giơ lên rồi chém xuống liên miên không ngắt nhịp, khí thế làm cho người khác không thể phản kích
Từ Hoằng Đào am hiểu ám khí, khinh công rất cao nhưng trên lưng mang một người như thế nào có thể tùy ý tham chiến, nhưng tình thế này hắn cũng không thể tránh né mà phi thân
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đánh ra một quyền
Trong lòng Qúy Nhược Lan cả kinh, một kiếm hiệp sau một đêm tháo chạy đã ra tay xuất thủ, uy lực kinh người, đối phương như thế nào lại dùng nắm tay so chiêu? Mà trong tay không thấy vũ khí?
Trong lòng Qúy Nhược Lan động, kiếm thế biến hóa vi diệu, kiếm phong không ngừng phát ra, từng đóa kiếm hoa phát ra bao phủ không gian xung quanh Từ Hoằng Đào từ mọi góc độ
"đinh đinh đang đang!"
Từ Hoằng Đào quyền hóa chưởng, chưởng hóa trảo, năm ngón tay như cương thiết điểm liên tục lên kiếm phong, cản lại thế công của Qúy Nhược Lan
Quý Nhược Lan cả kinh, kiếm phát rồi thu, từ chém thắng sửa thành quét ngang, trường kiêm nghiên nghiên, than kiếm phản xạ ánh mặt trời chiếu vào hai mắt Từ Hoằng Đào.
Hai mắt Từ Hoằng Đào nóng rát, trong lúc nhất thời không nhìn ra kiếm thế phát tới, trong lòng cảnh giác, nhưng không ngờ vì vậy mà thua nửa chiêu
Từ Hoằng Đào không ngờ đối phương lợi dụng ánh mặt trời, nhưng hắn dù gì cũng là giang hồ lão luyện, phất tay trái nhắm Qúy Nhược Lan, tay phải để sau lưng giấu ám khí
Quý Nhược Lan thu kiếm lùi lại, nhìn ra nàng không thể ứng phó tiếp thế công Từ Hoằng Đào, nếu giằng co tiếp tục trăm chiêu, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Ngay lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng rống to "Từ Hoằng Đào, tiếp chiêu!"
Người tới hét lớn một tiếng, từ sau lưng Qúy Nhược Lan bay ra, một trận chưởng phong thổi tới làm Từ Hoằng Đào cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn
Từ Hoằng Đào hoảng sợ, nghĩ thầm "Chẳng lẽ có mai phục!" vì vậy lập tức lui vài bước
Lăng Phong hiện đang ở giữa Qúy Nhược Lan và Từ Hoằng Đào, hai người lúc này mới sửng sốt "Là ngươi?" Từ Hoằng Đào kinh hãi.
"Ta quên nói cho ngươi thân phận của ta, Phích Lịch Đường đại thiếu gia, ta chính là người ngươi muốn tìm, Nam Cung Vũ!" Lăng Phong nói.
"Hảo tiểu từ, quả nhiên là ngươi!" Từ Hoằng Đào "tranh" một tiếng, rút kiếm trên lưng điềm nhiên nói: "Một khi như vậy, hôm nay ta nhất định không buông tha ngươi"
Lăng Phong chậm rãi nói "Có được không? Chỉ sợ ngươi nói quá sớm!" nói xong, đột nhiên bước lên một bước đã đến trước người Từ Hoằng Đào.Từ Hoằng Đào không kịp đề phòng, hoảng hốt lùi về sau, đồng thời huy kiếm chém về trước.
Lăng Phong khinh khinh né tránh kiếm, phản ứng nhanh chóng, thừa dịp Từ Hoằng Đào đang hỗn loạn, bay vọt tới, cướp lại Tây Môn Đình Đình từ trong tay hắn.
Trường kiếm trong tay Qúy Nhược Lan thẳng Từ Hoằng Đào mà đến, khiến hắn không dám hành động tùy tiện!
Trong lòng Lăng Phong không khỏi cảm thán về sự thông minh của Qúy Nhược Lan, nói với Từ Hoằng Đào "Ngươi muốn đầu hàng? Hay là muốn ta tự mình xuất thủ?"
"Tiểu tử, chớ cuồng vọng!" Từ Hoằng Đào. giận dữ
Lăng Phong "ta cuồng vọng, đó do ta có bản lĩnh!" nói xong rút kiếm bên hông ra, lại bước thêm một bước
Từ Hoằng Đào sớm đề phòng, hơi nghiêng người đâm ra một kiếm. một kiếm này vừa nhanh vừa âm hiểm, Lăng Phong hoành kiếm ngăn lại. Lúc này Từ Hoằng Đào đã động sát tâm, đang chiếm tiên cơ kiếm pháp liên miên xử ra. Một thanh trường kiếm như linh xà trên dưới, hướng các điểm yếu hại trên người Lăng Phong.
Quý Nhược Lan cùng Tây Môn Đình Đình quan sát, cả hai không khỏi lo lắng
Từ Hoằng Đào lúc này mới bộc lộ tài năng kiếm pháp, một trận công tới khiến Lăng Phong không có thời gian thở dốc.
Lăng Phong ngưng thần lắng nghe.
Song kiếm va chạm, ngoại trừ thân kiếm vang lên đinh đinh đang đang thì không còn nghe tiếng gì khác. Kiếm pháp Từ Hoằng Đào như cuồng phong mãnh liệt, nhưng trong mắt Lăng Phong vẫn sơ hở chồng chất, dù sao kiếm pháp của hắn vẫn không bằng ám khí của hắn.
Phích Lịch Đường lợi hại nhất không phải kiếm khí mà là ám khí. Bởi vậy Lăng Phong đối mặt với cuồng kích của Từ Hoằng Đào cũng không lúc nào ngơi cảnh giác vì không biết hắn sẽ phóng ám khí khi nào
Nhưng Từ Hoằng Đào càng lúc càng rơi xuống hạ phong, hắn như thế nào có cơ hội phóng ám khí?
Lăng Phong quyết định mặc kệ các thứ này, thi triển kiếm pháp. Kiếm pháp mạnh mẽ, chiêu thức sắc bén, chỉ hai ba chiêu làm cho Từ Hoằng Đào tay chân luống cuống
Trong mắt Từ Hoằng Đào chợt hiện lên vẻ cười
"Muốn phát ám khí sao?|" Lăng Phong thầm nghĩ
Đúng vậy, ám khí đến đây!
Lăng Phong cảm giác được, nhưng hắn nhìn không thấy, rốt cục ám khí từ đâu tới?
Lăng Phong đột nhiên hét lớn, thân hình bay lên, đột nhiên một khổng tước màu vàng từ đất bay lên, vụt qua chân hắn
Lăng Phong toát mồ hôi lạnh Nguy hiểm thật, ám khí Phích Lịch Đường không ngờ chui dưới đất, đáng sợ thật! Thì ra hắn sớm thả ám khí! Hắn so kiếm với ta là muốn quấn ta tại chỗ a"
Từ Hoằng Đào không hổ là người nối nghiệp Phích Lịch Đường, ám khí quỷ dị đầy người, Lăng Phong cảm thấy lao lực quá độ, còn hơn là là cùng võ lâm cao thủ quyết đấu. Tuy thoát khỏi trận ám khí này nhưng hắn không cảm thấy may mắn chút nào.
Phải biết rằng Khổng Tước linh trong Phích Lịch Đường bài danh trong ám khí bảng đệ nhật, chẳng những xuất quỷ nhập thần mà vì trên thân có kịch độc, chỉ cần đụng vào da cũng đã chết
"Vì cái gì trong lòng ta bất an? Chẳng lẽ...chẳng lẽ còn ám khí thứ hai ?" Lăng Phong theo bản năng nhìn về trước, cơ hồ hồn phi phách tán.
Một Khổng Tước linh màu vàng vô thanh vô tức bay lơ lửng trong không trung như đang chờ hắn bay tới mà cắn. Thật là ám khí quỷ dị.
Khổng Tước linh huýt lên một tiếng, từ dưới đất bay lên hướng Lăng Phong mà tới, kiếm quang chớp động, Từ Hoằng Đào huy kiếm công kích hạ thân của Lăng Phong, thế công cực kỳ lợi hại.
Ba mặt có địch, trên không trung không có cách nào mượn lực, tình thế chưa bao giờ nguy hiểm như lúc này
Lăng Phong xoay người một vòng, chân đá về trước, thân thể ngửa ra sau lộn một vòng. Chân trái đá vào Khổng Tước Linh trong không trung một cái, chân phải đạp mạnh vào giữa ngực Khổng Tước Linh dưới đất, mượn lực bay xuống dưới, tay trái huy kiếm hướng về trường kiếm của Từ Hoằng Đào, tay phải đâm một kiếm vào ngực Từ Hoằng Đào.
Mấy chiêu mà Lăng Phong xuất ra làm không trung đổi hình, đá văng kình tiễn, rời ra trường khiếm, nội lực hao hết, hắn rơi trên mặt đất, hai chân run rẩy cơ hồ không thể đứng thẳng
Từ Hoằng Đào không ngờ Lăng Phong trong phút chốc chuyển bại thành thắng, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn vào trường kiếm bên ngực trái, đột nhiên ngẩng đầu cười "Ta thua rồi…bất quá..bất quá ngươi cũng không thắng ta…"
Lăng Phong hồ nghi trong lòng, chẳng biết hắn có ý gì, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an
"Sưu" một tiếng, một Khổng Tước linh trong ngực phải Từ Hoằng Đào bay ra phóng tới giữa ngực Lăng Phong. Hơn nữa lúc này Khổng Tước Linh cách Lăng Phong không tới một thước đã phát nổ, biến thành vô số kim độc như thiên nữ tán hoa bắn tới Lăng Phong.
Khoảng cách gần như thế, muốn dùng kiếm đỡ ám khí là điều không tưởng.
Lăng Phong kinh hãi, lúc này chỉ còn cách dùng toàn bộ công lực đem đỡ ám khí lại trước người một khoảng.
Một chi Khổng Tước linh đúng là Từ Hoằng Đào sắp xếp sẵn "thập diện mai phục" hòng tuyệt sát Lăng Phong, kình khí từ phía sau Từ Hoằng Đào bắn ra. Vì ám khí từ sau phóng tới không bị người phát hiện nên giang hồ xưng tụng là "Truy phong Khổng Tước linh", là nhất chiêu kích sát cuối cùng hộ mệnh của Từ Hoằng Đào
Đang lúc vật lộn thì bên cạnh chợt lóe, truy phong Khổng Tước linh đột nhiên bắn ra ám khí đầy trời, không thể ngăn cản thì không nghi ngờ là phải chết.
"Tướng công, cẩn thận!" Qúy Nhược Lan một bên để ý thấy hết tình huống, lúc đó huy kiếm một nhát chặt đứt đầu Từ Hoằng Đào, một bên Tây Môn Đình Đình thấy vậy trợn mắt há mồm, thiếu chủ Phích Lịch Đường đã xuống nơi cửu tuyền.
Lăng Phong dùng hết nội công thâm hậu mà đón đỡ hết ám khí, trong nháy mắt hắn như kiệt lực mà ngã xuống.
"Tướng công, người không sao chứ?" Tây Môn Đình Đình cùng Qúy Nhược Lan chạy đến đỡ hắn
Lăng Phong lắc đầu "ta không sao, làm cho các nàng phải sợ. Không thể ngờ được ám khí Từ Hoằng Đào lợi hại như vậy!"
"Tướng công không có việc gì là tốt rồi, tiện thiếp đã làm liên lụy người" Tây Môn Đình Đình khóc.
Lăng phong nhẹ vỗ về nàng trấn an "Ngốc à, Từ Hoằng Đào nhằm vào ta, muốn bắt nàng để ta lộ mặt. Là ta làm nàng chịu khổ rồi. Tốt rồi, giờ mọi việc không sao, mọi người bình an hết rồi. Nhanh hồi phủ xem những tỷ muội khác có bị thương không. Theo ta biết Từ Hoằng Đào dẫn hơn mười người tới!"
"Tướng công, thi thể Từ Hoằng Đào xử lý như thế nào?"Qúy Nhược Lan hỏi
Lăng Phong nói "lấy thủ cấp của hắn, còn thi thể để làm mồi cho chó hoang"
Quý Nhược Lan gật đầu, sau đó lấy đầu lâu trên thân thể Từ Hoằng Đào bọc lại đem đi
Đường đường là một trong những võ lâm cao thủ, người nối nghiệp trong tương lai của Phích Lịch Đường lại chỉ còn thi thể không toàn vẹn như vậy, đủ thấy giang hồ lãnh khốc vô tình. Nếu không phải Phích Lịch Đường đại chiến với Đường Môn thì không biết có làm Lăng Phong cừu hận như vậy. Đương nhiên trên đời không "nếu."
Phích Lịch Đường vì Nam Cung thế gia làm hết thảy, kì thật biết sẽ có kết quả như hôm nay, là họ tự chôn mình chẳng trách được ai.
Giang hồ chính là nơi cá lớn nuốt cá bé.
"Nhanh đi dập lửa!"
Lăng Phong đang cùng Từ Diễm Quân chàng chàng thiếp thiếp, đột nhiên nghe tiếng cứu hỏa từ mật thất truyền lại
"Mật thất bốc hỏa?? Không hay rồi! Nhất định là Từ Hoằng Đào xuống tay!" Từ Diễm Quân kinh hãi nói
Lăng Phong "Từ Hoằng Đào sao? Hắn muốn làm chuyện gì vậy?"
Từ Diễm Quân nói "hôm trước hắn đến tìm ta, nói là muốn nghĩ cách cứu viện Nam Cung Tuấn, cũng muốn nhân đây diệt trừ ngươi, mặc khác bức Nam Cung Hiê truyền ngôi gia chủ cho Nam Cung Tuấn. Như vậy Phích Lịch Đường có thể nắm trong tay Nam Cung thế gia..."
"Đáng giận!" Lăng Phong tức giận "vậy hắn đốt mật thất là gì?"
Từ Diễm Quân một bên mặc quần áo, một bên nói "ta có nói cho Từ Hoằng Đào là Nam Cung Hiên đang luyện công trong mật thất, không nên quấy nhiễu. Hắn liền lập kế hoạch phóng hỏa mật thất, mặc dù không dẫn dụ Nam Cung Hiên ra nhưng cũng có thể làm hắn tẩu hỏa nhập ma. Mặt khác thừa dịp mọi người lo cứu hỏa hắn nghĩ cách cứu Nam Cung Tuấn ra"
"Thật độc ác, sớm biết như vậy ngày đó ta giết hắn cho xong!" Lăng Phong oán hận nói
"Các ngươi từng giao đấu?" Từ Diễm Quân hỏi hỏi
"Phải, hôm kia. Ta thấy kỳ lạ là hắn vì cái gì mà đến Hàng Châu, hóa ra là vì ta. Cũng tốt, ta tới mật thất cứu người, ngươi dẫn người đi ngăn Từ Hoằng Đạo cứu Nam Cung Tuấn" Lăng Phong nói
"Vũ nhi, ngươi phải cẩn thận, ám khí của Từ Hoằng Đào rất lợi hại!" Từ Diễm Quân có chút lo lắng
Lăng Phong cười ha ha "yên tâm, hắn không có khả năng gây thương tổn cho ta! Ta sẽ nhân lúc hắn dùng ám khí mà tiến" nói xong, Lăng Phong vội nhắm hướng mật thật Nam Cung Hiên luyện công mà đến
Đến cửa mật thất, phát hiện đệ tử chữa cháy đang ở ngoài, cũng không có người Phích Lịch Đường, Lăng Phong lúc này mới nhớ tới Từ Hoằng Đào muốn đánh lén mình, như vậy nương tử trong phòng mình sẽ nguy hiểm
Hắn liền bỏ quay về phòng mình.
Mà lúc này Từ Hoằng Đào y như Lăng Phong sở liệu, đã bắt thê tử hắn - Tây Môn Đình Đình, không ngờ gặp Qúy Nhược Lan cứu viện, thế là hai người liền giao chiến.
"Không thể tưởng tượng giáo chủ Ngũ Tiên giáo cư nhiên là hộ viện Nam Cung thế gia?" Từ Hoằng Đào miệt thị.
Quý Nhược Lan ngoảnh mặt làm ngơ "Xem kiếm!" nói xong huy động ngân kiếm
"Tiên tử đoạn thủy" Quý Nhược Lan xử ra một trong các tuyệt học chân truyền của Ngũ Tiên giáo.
Kiếm phong ào ào thổi tới
Nhìn một kiếm như đơn giản nhưng có mê hoặc bên trong, lợi hại không phải ở chỗ sắc bén mà một chiêu này là tự tin của Quý Nhược Lan.
Từ Hoằng Đào không hề coi Qúy Nhược Lan kia là đối thủ, không phải hắn khinh địch mà hắn không bị thanh thế đối phương uy hiếp. Bằng điểm ấy có thể hiểu vì cái gì mà Từ Hoằng Đào nổi danh giang hồ. Dù rằng trên giang hồ Qúy Nhược Lan rất có địa vị.
Quý Nhược Lan đương nhiên nhìn ra đối phương không có chút nào gọi là kinh hãi, trong lòng khẽ "hừ", quát lên một tiếng kiếm khí đại thịnh.
Từ Hoằng Đào thả người né kiếm của Quý Nhược Lan, quát "Kiếm pháp thật lợi hại, bất quá ta không nghĩ là giao thủ cùng ngươi, mời Nam Cung Vũ tìm ta" nói xong nhẹ khinh công mất.
Quý Nhược Lan dĩ nhiên là đuổi theo không bỏ, bay theo ra ngoài
Lăng Phong trở lại phòng là lúc Qúy Nhược Lan cùng Từ Hoằng Đào đã rời đi một lúc, hắn chỉ có thể dựa vào phương hướng lưu lại mà truy theo.
Bởi vì trên vai Từ Hoằng Đào mang Tây Môn Đình Đình nên rất nhanh đã bị Qúy Nhược Lan đuổi kịp.
Từ Hoằng Đào sau khi bay vào rừng liền ngừng lại
Hắn cười gian nói "Qúy nữ hiệp thật là võ công cao cường a! Từ mỗ thật khâm phục!"
Quý Nhược Lan không có hứng thú nghe hắn nịnh hót. Nàng quát "Ác tặc, ngươi cư nhiên ban ngày xông vào Nam Cung gia bắt người, ta xem ngày này năm sau là ngày giỗ của ngươi!"
Từ Hoằng Đào cười nói "Phải không? Chỉ sợ nữ hiệp không có bổn sự đó!"
Quý Nhược Lan làm lạ nói: "Tiếp kiếm" chân trái bước lên, đại kiếm từ trên bổ xuống. Ba động tác rút kiếm giơ lên rồi chém xuống liên miên không ngắt nhịp, khí thế làm cho người khác không thể phản kích
Từ Hoằng Đào am hiểu ám khí, khinh công rất cao nhưng trên lưng mang một người như thế nào có thể tùy ý tham chiến, nhưng tình thế này hắn cũng không thể tránh né mà phi thân
Hắn kêu lên một tiếng đau đớn, đánh ra một quyền
Trong lòng Qúy Nhược Lan cả kinh, một kiếm hiệp sau một đêm tháo chạy đã ra tay xuất thủ, uy lực kinh người, đối phương như thế nào lại dùng nắm tay so chiêu? Mà trong tay không thấy vũ khí?
Trong lòng Qúy Nhược Lan động, kiếm thế biến hóa vi diệu, kiếm phong không ngừng phát ra, từng đóa kiếm hoa phát ra bao phủ không gian xung quanh Từ Hoằng Đào từ mọi góc độ
"đinh đinh đang đang!"
Từ Hoằng Đào quyền hóa chưởng, chưởng hóa trảo, năm ngón tay như cương thiết điểm liên tục lên kiếm phong, cản lại thế công của Qúy Nhược Lan
Quý Nhược Lan cả kinh, kiếm phát rồi thu, từ chém thắng sửa thành quét ngang, trường kiêm nghiên nghiên, than kiếm phản xạ ánh mặt trời chiếu vào hai mắt Từ Hoằng Đào.
Hai mắt Từ Hoằng Đào nóng rát, trong lúc nhất thời không nhìn ra kiếm thế phát tới, trong lòng cảnh giác, nhưng không ngờ vì vậy mà thua nửa chiêu
Từ Hoằng Đào không ngờ đối phương lợi dụng ánh mặt trời, nhưng hắn dù gì cũng là giang hồ lão luyện, phất tay trái nhắm Qúy Nhược Lan, tay phải để sau lưng giấu ám khí
Quý Nhược Lan thu kiếm lùi lại, nhìn ra nàng không thể ứng phó tiếp thế công Từ Hoằng Đào, nếu giằng co tiếp tục trăm chiêu, chỉ sợ sẽ nguy hiểm.
Ngay lúc này, đột nhiên truyền đến tiếng rống to "Từ Hoằng Đào, tiếp chiêu!"
Người tới hét lớn một tiếng, từ sau lưng Qúy Nhược Lan bay ra, một trận chưởng phong thổi tới làm Từ Hoằng Đào cảm thấy một cỗ áp lực cực lớn
Từ Hoằng Đào hoảng sợ, nghĩ thầm "Chẳng lẽ có mai phục!" vì vậy lập tức lui vài bước
Lăng Phong hiện đang ở giữa Qúy Nhược Lan và Từ Hoằng Đào, hai người lúc này mới sửng sốt "Là ngươi?" Từ Hoằng Đào kinh hãi.
"Ta quên nói cho ngươi thân phận của ta, Phích Lịch Đường đại thiếu gia, ta chính là người ngươi muốn tìm, Nam Cung Vũ!" Lăng Phong nói.
"Hảo tiểu từ, quả nhiên là ngươi!" Từ Hoằng Đào "tranh" một tiếng, rút kiếm trên lưng điềm nhiên nói: "Một khi như vậy, hôm nay ta nhất định không buông tha ngươi"
Lăng Phong chậm rãi nói "Có được không? Chỉ sợ ngươi nói quá sớm!" nói xong, đột nhiên bước lên một bước đã đến trước người Từ Hoằng Đào.Từ Hoằng Đào không kịp đề phòng, hoảng hốt lùi về sau, đồng thời huy kiếm chém về trước.
Lăng Phong khinh khinh né tránh kiếm, phản ứng nhanh chóng, thừa dịp Từ Hoằng Đào đang hỗn loạn, bay vọt tới, cướp lại Tây Môn Đình Đình từ trong tay hắn.
Trường kiếm trong tay Qúy Nhược Lan thẳng Từ Hoằng Đào mà đến, khiến hắn không dám hành động tùy tiện!
Trong lòng Lăng Phong không khỏi cảm thán về sự thông minh của Qúy Nhược Lan, nói với Từ Hoằng Đào "Ngươi muốn đầu hàng? Hay là muốn ta tự mình xuất thủ?"
"Tiểu tử, chớ cuồng vọng!" Từ Hoằng Đào. giận dữ
Lăng Phong "ta cuồng vọng, đó do ta có bản lĩnh!" nói xong rút kiếm bên hông ra, lại bước thêm một bước
Từ Hoằng Đào sớm đề phòng, hơi nghiêng người đâm ra một kiếm. một kiếm này vừa nhanh vừa âm hiểm, Lăng Phong hoành kiếm ngăn lại. Lúc này Từ Hoằng Đào đã động sát tâm, đang chiếm tiên cơ kiếm pháp liên miên xử ra. Một thanh trường kiếm như linh xà trên dưới, hướng các điểm yếu hại trên người Lăng Phong.
Quý Nhược Lan cùng Tây Môn Đình Đình quan sát, cả hai không khỏi lo lắng
Từ Hoằng Đào lúc này mới bộc lộ tài năng kiếm pháp, một trận công tới khiến Lăng Phong không có thời gian thở dốc.
Lăng Phong ngưng thần lắng nghe.
Song kiếm va chạm, ngoại trừ thân kiếm vang lên đinh đinh đang đang thì không còn nghe tiếng gì khác. Kiếm pháp Từ Hoằng Đào như cuồng phong mãnh liệt, nhưng trong mắt Lăng Phong vẫn sơ hở chồng chất, dù sao kiếm pháp của hắn vẫn không bằng ám khí của hắn.
Phích Lịch Đường lợi hại nhất không phải kiếm khí mà là ám khí. Bởi vậy Lăng Phong đối mặt với cuồng kích của Từ Hoằng Đào cũng không lúc nào ngơi cảnh giác vì không biết hắn sẽ phóng ám khí khi nào
Nhưng Từ Hoằng Đào càng lúc càng rơi xuống hạ phong, hắn như thế nào có cơ hội phóng ám khí?
Lăng Phong quyết định mặc kệ các thứ này, thi triển kiếm pháp. Kiếm pháp mạnh mẽ, chiêu thức sắc bén, chỉ hai ba chiêu làm cho Từ Hoằng Đào tay chân luống cuống
Trong mắt Từ Hoằng Đào chợt hiện lên vẻ cười
"Muốn phát ám khí sao?|" Lăng Phong thầm nghĩ
Đúng vậy, ám khí đến đây!
Lăng Phong cảm giác được, nhưng hắn nhìn không thấy, rốt cục ám khí từ đâu tới?
Lăng Phong đột nhiên hét lớn, thân hình bay lên, đột nhiên một khổng tước màu vàng từ đất bay lên, vụt qua chân hắn
Lăng Phong toát mồ hôi lạnh Nguy hiểm thật, ám khí Phích Lịch Đường không ngờ chui dưới đất, đáng sợ thật! Thì ra hắn sớm thả ám khí! Hắn so kiếm với ta là muốn quấn ta tại chỗ a"
Từ Hoằng Đào không hổ là người nối nghiệp Phích Lịch Đường, ám khí quỷ dị đầy người, Lăng Phong cảm thấy lao lực quá độ, còn hơn là là cùng võ lâm cao thủ quyết đấu. Tuy thoát khỏi trận ám khí này nhưng hắn không cảm thấy may mắn chút nào.
Phải biết rằng Khổng Tước linh trong Phích Lịch Đường bài danh trong ám khí bảng đệ nhật, chẳng những xuất quỷ nhập thần mà vì trên thân có kịch độc, chỉ cần đụng vào da cũng đã chết
"Vì cái gì trong lòng ta bất an? Chẳng lẽ...chẳng lẽ còn ám khí thứ hai ?" Lăng Phong theo bản năng nhìn về trước, cơ hồ hồn phi phách tán.
Một Khổng Tước linh màu vàng vô thanh vô tức bay lơ lửng trong không trung như đang chờ hắn bay tới mà cắn. Thật là ám khí quỷ dị.
Khổng Tước linh huýt lên một tiếng, từ dưới đất bay lên hướng Lăng Phong mà tới, kiếm quang chớp động, Từ Hoằng Đào huy kiếm công kích hạ thân của Lăng Phong, thế công cực kỳ lợi hại.
Ba mặt có địch, trên không trung không có cách nào mượn lực, tình thế chưa bao giờ nguy hiểm như lúc này
Lăng Phong xoay người một vòng, chân đá về trước, thân thể ngửa ra sau lộn một vòng. Chân trái đá vào Khổng Tước Linh trong không trung một cái, chân phải đạp mạnh vào giữa ngực Khổng Tước Linh dưới đất, mượn lực bay xuống dưới, tay trái huy kiếm hướng về trường kiếm của Từ Hoằng Đào, tay phải đâm một kiếm vào ngực Từ Hoằng Đào.
Mấy chiêu mà Lăng Phong xuất ra làm không trung đổi hình, đá văng kình tiễn, rời ra trường khiếm, nội lực hao hết, hắn rơi trên mặt đất, hai chân run rẩy cơ hồ không thể đứng thẳng
Từ Hoằng Đào không ngờ Lăng Phong trong phút chốc chuyển bại thành thắng, hai mắt vẫn trừng trừng nhìn vào trường kiếm bên ngực trái, đột nhiên ngẩng đầu cười "Ta thua rồi…bất quá..bất quá ngươi cũng không thắng ta…"
Lăng Phong hồ nghi trong lòng, chẳng biết hắn có ý gì, trong lòng lại nổi lên cảm giác bất an
"Sưu" một tiếng, một Khổng Tước linh trong ngực phải Từ Hoằng Đào bay ra phóng tới giữa ngực Lăng Phong. Hơn nữa lúc này Khổng Tước Linh cách Lăng Phong không tới một thước đã phát nổ, biến thành vô số kim độc như thiên nữ tán hoa bắn tới Lăng Phong.
Khoảng cách gần như thế, muốn dùng kiếm đỡ ám khí là điều không tưởng.
Lăng Phong kinh hãi, lúc này chỉ còn cách dùng toàn bộ công lực đem đỡ ám khí lại trước người một khoảng.
Một chi Khổng Tước linh đúng là Từ Hoằng Đào sắp xếp sẵn "thập diện mai phục" hòng tuyệt sát Lăng Phong, kình khí từ phía sau Từ Hoằng Đào bắn ra. Vì ám khí từ sau phóng tới không bị người phát hiện nên giang hồ xưng tụng là "Truy phong Khổng Tước linh", là nhất chiêu kích sát cuối cùng hộ mệnh của Từ Hoằng Đào
Đang lúc vật lộn thì bên cạnh chợt lóe, truy phong Khổng Tước linh đột nhiên bắn ra ám khí đầy trời, không thể ngăn cản thì không nghi ngờ là phải chết.
"Tướng công, cẩn thận!" Qúy Nhược Lan một bên để ý thấy hết tình huống, lúc đó huy kiếm một nhát chặt đứt đầu Từ Hoằng Đào, một bên Tây Môn Đình Đình thấy vậy trợn mắt há mồm, thiếu chủ Phích Lịch Đường đã xuống nơi cửu tuyền.
Lăng Phong dùng hết nội công thâm hậu mà đón đỡ hết ám khí, trong nháy mắt hắn như kiệt lực mà ngã xuống.
"Tướng công, người không sao chứ?" Tây Môn Đình Đình cùng Qúy Nhược Lan chạy đến đỡ hắn
Lăng Phong lắc đầu "ta không sao, làm cho các nàng phải sợ. Không thể ngờ được ám khí Từ Hoằng Đào lợi hại như vậy!"
"Tướng công không có việc gì là tốt rồi, tiện thiếp đã làm liên lụy người" Tây Môn Đình Đình khóc.
Lăng phong nhẹ vỗ về nàng trấn an "Ngốc à, Từ Hoằng Đào nhằm vào ta, muốn bắt nàng để ta lộ mặt. Là ta làm nàng chịu khổ rồi. Tốt rồi, giờ mọi việc không sao, mọi người bình an hết rồi. Nhanh hồi phủ xem những tỷ muội khác có bị thương không. Theo ta biết Từ Hoằng Đào dẫn hơn mười người tới!"
"Tướng công, thi thể Từ Hoằng Đào xử lý như thế nào?"Qúy Nhược Lan hỏi
Lăng Phong nói "lấy thủ cấp của hắn, còn thi thể để làm mồi cho chó hoang"
Quý Nhược Lan gật đầu, sau đó lấy đầu lâu trên thân thể Từ Hoằng Đào bọc lại đem đi
Đường đường là một trong những võ lâm cao thủ, người nối nghiệp trong tương lai của Phích Lịch Đường lại chỉ còn thi thể không toàn vẹn như vậy, đủ thấy giang hồ lãnh khốc vô tình. Nếu không phải Phích Lịch Đường đại chiến với Đường Môn thì không biết có làm Lăng Phong cừu hận như vậy. Đương nhiên trên đời không "nếu."
Phích Lịch Đường vì Nam Cung thế gia làm hết thảy, kì thật biết sẽ có kết quả như hôm nay, là họ tự chôn mình chẳng trách được ai.
Giang hồ chính là nơi cá lớn nuốt cá bé.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.