Chương 109: Nga Mi ngọc nữ.
Thanh Trà Đạm Phạn
12/04/2013
Lăng Phong bắt Liễu Hùng Phi đến đại sảnh, hỏi: "Liễu Hùng Phi, ta hỏi ngươi, Liễu gia ngươi đêm trước vì sao lại dạ tập Lăng phủ ta?"
"Hừ, tiểu tửm đừng ỷ vào có chút võ công liền cho rằng thiên hạ vô địch, biết điều thì thả ta ra, bằng không mẹ ta mà đến thì ngươi khổ đó!" Liễu Hùng Phi cư nhiên không hề có chút hối cải, trái lại còn uy hiếp Lăng Phong.
Lăng Phong đã gặp qua kẻ cuồng vọng, nhưng kẻ cuồng vọng tự đại vô tri như Liễu Hùng Phi thì chưa thấy qua, bèn nói: "Đừng nói mẹ ngươi, cho dù thằng cha đã chết của ngươi sống lại, cũng không cần đến cái thứ bại gia tử như ngươi."
"Hừ, cha ta tính là cái gì, mẹ ta mới là lợi hại." Liễu Hùng Phi nói.
Lăng Phong thật sự có chút nghi hoặc: "Mẹ ngươi lợi hại? Mẹ ngươi là ai? Ta thấy Liễu gia các ngươi đều toàn là phường ngu ngốc thôi à."
Lam Phượng Hoàng một bên nói:" Thê tử của Liễu Nhất Đao là La Ngọc Thanh, nhân xưng Ngọc Thanh phu nhân, bà ta là đệ tử phái Nga Mi. Hai mươi năm trước cùng Hoa Sơn Thẩm Nhạn Băng, ma giáo thánh nữ cùng Ngọc Nguyệt Hồ Thanh Du đồng xưng giang hồ tứ đại mỹ nữ. Tục truyền bà ta là kiếm thủ và tục gia đệ tử xuất sắc nhất của phái Nga Mi trăm năm gần đây. Sau khi gả cho Liễu Nhất Đao, cũng rất khi hỏi tới hỏi tới chuyện giang hồ. La Ngọc Thanh sinh cho Liễu Nhất Đao một nam một nữ, nữ nhi Liễu Thi Vân, năm nay hai mươi hai tuổi, gả cho Nhị đương gia Tây Môn thế gia; Nhi tử chính là vị trước mắt đây, Liễu Hùng Phi, hai mươi tuổi, một kẻ ngu ngốc. La Ngọc Thanh mười lăm năm trước vì bất mãn việc làm của trượng phu, từ đó rời khỏi Liễu gia, tại Bích Nguyệt am để tóc thanh tu, là một người nửa xuất gia. Có người nói Nga Mi Kiếm Pháp của bà ta trên cả đao pháp của Liễu Nhất Đao, thậm chí giang hồ đồn đại, đao pháp của Liễu Nhất Đao chính là phát triển biến hóa từ kiếm pháp của La Ngọc Thanh mà ra."
"Ngươi. . . Ngươi thế nào biết nhiều chuyện về mẹ ta như vậy? !" Liễu Hùng Phi kinh ngạc nhìn Lam Phượng Hoàng nói.
Lăng Phong đạp Liễu Hùng Phi một cước, nói: "Kháo, mẹ ngươi tốt như vậy, cư nhiên bị thằng cha ngươi làm tức giận đến đi xuất gia, xem ra cha ngươi đích xác không phải thứ gì tốt đẹp, nói đi, vì sao muốn đánh lén Lăng phủ ta?"
Liễu Hùng Phi một bộ dáng dấp ngạo khí công tử, xem cái chết như không, nhất định không nói.
Lăng Phong một cú vặn tay hắn, đột nhiên vung lên, "Răng rắc" một tiếng, Liễu Hùng Phi thống khổ "A ~~" một tiếng hét thảm , toàn bộ khớp tay liền trật, đau đớn không ngớt. "Nói, vì sao đánh lén nhà của ta?"
"Ta nói. . ." Liễu Hùng Phi đau đớn không ngớt, không dám ngạo mạn nữa, nói: "Kỳ thực ta cũng không rõ ràng lắm, chỉ biết cha ta phân phó xuống dưới. Đêm trước đánh lén, ngoại trừ Liễu gia đệ tử chúng ta, còn có rất nhiều người chưa thấy qua, ta cũng không biết bọn họ là ai?"
"Ta hỏi chính là nhà các ngươi vì sao muốn đánh lén Lăng phủ ta? !" Lăng Phong tức giận hỏi.
Liễu Hùng Phi nói: "Cha ta nói, Lăng thiếu hiệp ngươi bắt tỷ phu của ta, quả thật vô cùng nhục nhã, cho nên muốn đem bắt cha ngươi làmcon tin tiến hành trao đổi."
Lăng Phong nói: "Chỉ đơn giản như vậy?"
Liễu Hùng Phi gật đầu, nói: "Đại khái chính là như vậy."
Lăng Phong nói: "Vậy cha ngươi chết như thế nào?"
Liễu Hùng Phi nói: "Sau khi bắt cha ngươi về, cha ta liền tra khảo hắn, cụ thể hỏi cái gì ta không biết. Sau khi đi ra, cha ta liền chết trong phòng, hơn nữa là toàn thân diện mạo hoàn toàn thay đổi đến thối rữa. Chúng ta cho rằng là lệnh tôn hạ độc thủ cha ta, thê là chúng ta quyết định muốn lệnh tôn nợ máu trả bằng máu, nhưng khi chúng ta muốn đem lệnh tôn đi chém đầu bái tế cha ta trên trời, không nghĩ tới lệnh tôn đã được người cứu đi rồi. Lăng thiếu hiệp, chuyện biết ta đều đã nói, ngươi tha cho ta đi?"
Lăng Phong nghe Liễu Hùng Phi nói như thế, cảm thấy sự tình rất kỳ quặc, nói: "Nói như vậy lúc cha ngươi chết, các ngươi căn bản không có biện pháp thấy chân diện mục của hắn?"
Liễu Hùng Phi nói: "Tuy rằng nhận thức không rõ diện mục diện mục, thế nhưng ta cởi y phục và đồ vật ra có thể xác định đó chính là cha ta, đặc biệt là lệnh bài chưởng môn của Liễu gia và bội đao của người, đó đều là thứ chưa từng rời khỏi người nửa bước, thế nhưng đều bên cạnh thi thể người!"
Lăng Phong nói: "Vậy ngươi hôm nay đến là vì phụ thân báo thù?"
Liễu Hùng Phi nói: "Đúng vậy."
Lăng Phong một cước đá hắn, nói: "Vậy ngươi vì sao muốn trêu ghẹo Thẩm tỷ ta?"
Liễu Hùng Phi khóc lóc cầu xin tha thứ: "Lăng thiếu hiệp, ta chết tiệt, chỉ trách Thẩm phu nhân quá đẹp, ta vừa nhìn thấy đã bị ma quỷ ám ảnh. Cho nên mới có thể nói ra lời như vậy, xin lỗi, ngươi tha cho ta đi?"
Lăng Phong nói: "Tha ngươi? Ngươi hãy chờ mẹ ngươi tới cứu ngươi đi." Nói xong, bảo người đưa Liễu Hùng Phi đi.
Thẩm Nhạn Băng nói: "Phong nhi, thiếp cảm thấy cái chết của Liễu Nhất Đao có điểm kỳ quái. Thế nào lại nhanh hủ hóa như vậy? Đã thế lại còn hoàn toàn thay đổi, đây rõ ràng là để che giấu."
Lăng Phong hỏi Lam Phượng Hoàng: "Lam Lam, theo nàng biết trên đời này có một loại võ công hoặc là độc dược có thể hủ hóa người như vậy hay không?"
Lam Phượng Hoàng nói: "Trong võ công chỉ có Hóa Thi chưởng và Hóa Cốt miên chưởng có thể làm được, nhưng mấy loại võ công này đều phải sau khi kích đả đối thủ nhanh nhất cũng phải ba mới có thể phát tác hủ hóa, không thể hủ hóa nhanh như vậy. Về phần độc dược thì nhiều, thường dùng nhất chính là Hóa Thi thủy, chỉ cần một giọt có thể khiến toàn bộ thân thể một người hủ hóa."
Lăng Phong nói: "Như thế xem ra, cái chết của Liễu Nhất Đao hẳn là do Hóa Thi thủy gây nên?"
Lam Phượng Hoàng nói: "Tướng công, thiếp thiên về ý kiền của Thẩm tỷ, Liễu Nhất Đao này căn bản là một kẻ thế thân, Liễu Nhất Đao chân chính không thể khinh địch để người dễ dàng hóa thi như vậy!"
Lăng Phong nói: "Mặc kệ thế nào? Các nàng về nghỉ ngơi một chút đi, chờ một lát còn phải ác chiến một hồi đó?"
Lam Phượng Hoàng nói: "Tướng công, chàng nói chính là La Ngọc Thanh sao?"
Thẩm Nhạn Băng nói: "Thiếp cũng nghe nói, La Ngọc Thanh này tuy rằng cùng Liễu Nhất Đao quan hệ không tốt, thế nhưng đối với hai đứa con vẫn rất quan tâm, ngày lễ ngày tết đều đến thăm con trai con gái."
Lăng Phong mỉm cười nói: "Ta chỉ đối với dung nhan của bà ta cảm thấy hứng thú, các nàng không phải nói bà ta hai mươi năm trước là một trong tứ đại mỹ nữ sao? Có thể cùng Thanh Du và sư nương ta đồng xưng mỹ nữ, ta ngược lại rất muốn hiểu biết một chút."
Lam Phượng Hoàng mỉm cười nói: "Tướng công, chàng không phải là muốn. . ."
Lăng Phong ha ha cười, nói: "Có một số thứ không phải chỉ dựa vào muốn là được, chờ gặp được La Ngọc Thanh, mới biết được ta có muốn hay không."
"Bại hoại! !" Thẩm Nhạn Băng nghe thấy Lăng Phong nói như vậy, cái miệng nhỏ nhắn liền ngậm chặt, chân bó duỗi ra, tiến lên đấm yêu Lăng Phong.
Lăng Phong ôm Thẩm Nhạn Băng, ha ha cười nói: "Thẩm tỷ, hảo nương tử của ta, nàng có phải ăn dấm rồi không, nếu là như thế, không bằng ta bây giờ bồi nàng, thế nào?" Nói xong, liền hôn lên đôi môi thơm ngát của nàng.
"Mới không cần! !" Thẩm Nhạn Băng muốn đẩy Lăng Phong ra, lại bị Lăng Phong ôm chặt lấy.
Trong mắt Lăng Phong lúc này chính là cháy bỏng thanh quang, Thẩm Nhạn Băng tự nhiên biết rõ thanh quang này đại biểu cho cái gì, nhất thời trên mặt nổi lên một rạng mây đỏ, cúi đầu nói: "Phong nhi, chàng bại hoại. . . Tha thiếp thân đi, hôm nay thiếp thực sự không được."
Lăng Phong nắm được cánh tay nhỏ bé của nàng, nói: "Không được sao nàng còn muốn câu dẫn ta?"
Thẩm Nhạn Băng hô to oan uổng: "Thiếp đâu có câu dẫn chàng? Oan uổng a. . ."
Lăng Phong hì hì cười, nói: "Nàng cùng ta tranh luận, không phải là câu dẫn ta à!"
"Lam Lam, người cứu mạng a, chưa thấy qua tướng công nào bá đạo như vậy ! !" Lúc Thẩm Nhạn Băng kêu cứu, Lam Phượng Hoàng đã nhượng bộ lui binh rồi.
Lăng Phong mặc kệ Thẩm Nhạn Băng giãy dụa ra sao, cúi đầu ngưng mắt nhìn nàng, thiên tư quốc sắc, dung quang toả sáng, đôi mắt sáng lòa, lúc này toàn thân nàng phát ra một loại vô cùng quyến rũ và ý vị, không khỏi trong lòng khẽ động, chậm rãi nâng mặt nàng lên.
Hô hấp của Thẩm Nhạn Băng trở nên gấp gáp, chậm rãi nhắm mắt lại, thân thể mềm mại không xương khẽ tựa lên người Lăng Phong, tim cũng đập mạnh.
Thấy loại biểu tình e thẹn này của Thẩm Nhạn Băng, Lăng Phong càng trong lòng đại động, chậm rãi hôn xuống đôi môi đỏ mọng của nàng.
Thẩm Nhạn Băng nhắm mắt hạnh lại, phương tâm đập mạnh liên hồi, cặp môi thơm mềm ấm đỏ tươi tùy ý để Lăng Phong hôn, Lăng Phong chỉ cảm thấy môi của Thẩm Nhạn Băng quả thực tuyệt vời không thể tả, mềm mại, ướt át, còn rất co dãn, khiến hắn có một loại kích thích muốn cắn nó một cái. Hơn nữa nhiệt khí Thẩm Nhạn Băng thở ra mang theo một loại mùi ngọt ngào thơm ngát, khiến người ta mê say.
"Thẩm tỷ, thật ngọt. Thảo nào mọi người đều nói là nụ hôn ngọt ngào. . ." Lăng Phong liếm môi Thẩm Nhạn Băng, tán thán.
"Miệng của chành rất biết nói, chàng.... "Cái miệng anh đào nhỏ nhắn của Thẩm Nhạn Băng mở ra liền hương khí tập nhân, còn chưa kịp nói xong, đã bị cái miệng rộng của một lần nữa lấp kín. Thẩm Nhạn Băng ấp úng một chút một chút, hai cánh tay mềm mại không xương như phấn như ngọc quàng qua cổ Lăng Phong.
Lăng Phong cố sức hút mút môi đỏ mọng của Thẩm Nhạn Băng, sau đó đưa đầu lưỡi cố sức tiến vào cái miệng tràn ngập noãn hương, ướt át và thóa dịch của Thẩm Nhạn Băng.
Đầu lưỡi của Lăng Phong đầu tiên trong miệng Thẩm Nhạn Băng phải trái trước sau chuyển động, thường thường cùng đầu lưỡi ẩm ướt trơn nhẵn của nàng quấn lấy nhau. Một hồi, Lăng Phong cảm giác đầu lưỡi có chút tê dại, mới từ Thẩm Nhạn Băng trong miệng rút ra, chiếc lưỡi đinh hương trắng nõn mềm dẻo của nàng lại vươn tới tiến vào trong miệng Lăng Phong, đầu lưỡi chung quanh liếm động, trong miệng hắn liếm qua liếm lại.
Lăng Phong nào có thể cam lòng chịu kém, nhiệt liệt đáp lại tình yêu của Thẩm Nhạn Băng, cùng chiếc lưỡi đinh hương của của nàng nhiệt liệt quấn vào nhau.
Thẩm Nhạn Băng ngọc thể run rẩy, càng cố sức cùng Lăng Phong dây dưa đầu lưỡi, truy cầu khoái cảm không gì sánh được, miệng đối miệng mút ngọc dịch trong miệng đối phương.
Lăng Phong ngậm chặt cái lưỡi đinh hương tươi non mềm mại trắng nõn của Thẩm Nhạn Băng, mút vào như khát nước: "A, Thẩm tỷ đầu lưỡi của nàng ăn ngon thật, ngọt như kẹo đường, nhưng vị ngọt mãi không tan. . ." Lăng Phong như uống mật ong từng ngụm từng ngụm nuốt ngọc dịch trên chiếc lưỡi của Thẩm Nhạn Băng.
Thẩm Nhạn Băng mỹ mục long lanh khép chặt lại, má ngọc trắng noãn tinh tế nóng lên ửng hồng, hô hấp càng ngày càng nặng nề, cánh tay ngọc ôm Lăng Phong càng chặt.
Lăng Phong bởi thế bắt đầu cảm thấy rõ ràng một đôi ngọc phong đĩnh đĩnh bão mãn nở nang đang phập phồng, trên bộ ngực mình ma sát không ngớt. Hắn tâm thần lung lay, nhịn không được càng cố sức tham lam hút cái lưới thơm tho ẩm ướt trơn nhẵn non mềm của Thẩm Nhạn Băng, như nuốt chửng cái lưỡi cùng ngọc dịch trên đó. Như thể hận không thể đem cái lưỡi đinh hương của Thẩm Nhạn Băng nuốt vào trong bụng.
Lăng Phong cố tình để bộ ngực đầy đặn phong mãn của Thẩm Nhạn Băng dán chặt vào người mình, khiến cho Thẩm Nhạn Băng tâm hoảng ý loạn, lòng xuân chớm nở. Lúc Lăng Phong tiếp tục cố sức hút, Thẩm Nhạn Băng cảm giác có chút đau, đinh hương diệu thiệt( cái lưỡi đinh hương tuyệt diệu) trong miệng Lăng Phong giãy dụa muốn thu hồi, thế nhưng chẳng ăn thua. Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong mãi không ngừng, gấp đến độ dùng sức hừ hừ, đầu đong đưa trái phải, lại dùng thủ trảo nhéo lưng Lăng Phong.
Lăng Phong hé miệng thả đầu lưỡi nàng ra, bộ ngực sữa ngạo đĩnh của Thẩm Nhạn Băng không ngừng phập phồng, càng không ngừng thở dốc, thở ra hít vào phun lên mặt Lăng Phong mùi thơm ngát ấm áp, Lăng Phong cảm giác rất là thoải mái. Hai má trắng mịn của Thẩm Nhạn Băng ửng đỏ diễm lệ mê người, mị nhãn trong veo sâu sắc long lanh những tia sáng kỳ dị dừng chỗ Lăng Phong, gắt giọng: "Phong nhi, chàng hút đầu lưỡi thiếp thân đau chết đi được."
Lăng Phong như vẫn đang chìm đắm trong mỹ vị của cái lưỡi đinh hương tuyệt với của Thẩm Nhạn Băng, như vẫn còn chưa hết thất hồn lạc phách năn nỉ: "Thẩm tỷ, ai bảo miệng nàng ngọt như thế. . ."
Thẩm Nhạn Băng hai má với hai lúm đồng tiền như dương chi bạch ngọc ẩn hàm xuân ý, mỹ mục kiều mị nước thu trong suốt nhìn Lăng Phong nói: " Trong miệng thiếp không có đường, vậy sao ngọt được?"
Lăng Phong thần tình say sưa nói: "Thẩm tỷ, miệng nàng ngọt hơn đường không biêt bao nhiêu lần, môi và đầu lưỡi của nàng ôn nhu nhuyễn nhuận, thơm tho ngọt ngào, có một thứ vị ấm áp không gì sánh nổi, khi hôn, tựa như đang từ từ uống mỹ tửu, say say, nóng như lửa nhiệt, lại lướt nhẹ đầu lưỡi, ngay cả tâm cũng say rồi."
Thẩm Nhạn Băng thấy Lăng Phong nói như thế, phương tâm cảm giác ngọt ngào không gì sánh được. Nàng vừa nhìn quanh vừa dùng mỹ mục e thẹn nhìn tình lang yêu dấu, nị thanh nói: " Chàng nha, chỉ biết gạt người ta, nếu như lưỡi thiếp ngọt như vậy, sao thiếp lại không biết."
Lăng Phong cười cười nói: "Thẩm tỷ bản thân chưa có hưởng qua tự nhiên là không biết rồi."
Thẩm Nhạn Băng dịu dàng nói: "Người ta nói vừa mới chàng, đừng tới nữa. . ."
"Vậy để ta hôn lại một lần, hảo nương tử của ta." Lăng Phong năn nỉ.
Thẩm Nhạn Băng đôi má khi sương tắc nguyệt( như hoa nhường nguyệt thẹn) phấn hồng thoáng như hoa đào nở rộ, e thẹn khép hờ tú mục, ngẩng mặt đưa cái miệng anh đào nhỏ nhắn lên. Lúc này đã có thể hơn lâu hơn hẳn lần đầu. Thẩm Nhạn Băng mặc cho hô hấp khó khăn, cái lưỡi thơm tho hơi đau, kiểm phiếm hồng, mũi hít thở liên tục, nàng vẫn không giãy dụa chối từ chút nào, cứ ngoan ngoãn phối hộp cùng ái làng, để mặc hắn ôm chặt, mặc hắn mút vào, nàng muốn cho Lăng Phong hôn thoải mái đến khi mãn nguyện mới thôi.
Sau một hồi lâu, Lăng Phong mới thỏa mãn môi dời môi, Thẩm Nhạn Băng tình ý miên miên nhìn hắn nói:" Hôn xong rồi à?"
Lăng Phong cười nói: "Thế nào có đủ, cả đời này hôn cũng không đủ, đầu lưỡi của Thẩm tỷ nàng thật ngọt, về sau nàng cứ như thế hôn ta được không?
Thẩm Nhạn Băng má phấn nhiệt hồng, mị nhãn hàm xuân gật đầu, dịu dàng nói: "Ân." Nàng bỗng nhiên thấy quần Lăng Phong ngẩng lên như cái lều, phương tâm xấu hổ tim đập phanh phanh, má lúm đồng kiều diễm đỏ lên, xoay người run giọng nói: "Nhưng mà chàng phải nghe lời, nhất là hôm nay không thể làm việc xấu với ta nữa. . ." Nói xong, một mình xoay người bước nhanh rời khỏi!
Trong nháy mắt Thẩm Nhạn Băng rời đi, Lăng Phong rõ ràng ngửi thấy một cỗ mùi thơm cơ thể mê người, ha ha... Thẩm Nhạn Băng lúc này nhất định là sông tràn gây họa, thảo nào lại chạy nhanh như vậy, là sợ bản thân nhịn không được mê hoặc đây.
Lăng Phong một trận cười ha ha, nói: "Hảo tỷ tỷ, ban ngày không cần, thế nhưng đêm nay là ngoại lệ nga!"
"Không để ý tới chàng nữa, xấu hổ chết người ta rồi! !" Nghe thấy tiếng của Lăng Phong, nhớ tới một màn vừa rồi, Thẩm Nhạn Băng hãy còn phương tâm bang bang kêu không ngừng , má lúm đồng tiền kiều diễm nóng hổi phát nhiệt, tâm tình thật lâu khó có thể bình tĩnh.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.