Kiều Kiều Sư Nương

Chương 73: Nhất Kiếm Phi Tiên

Thanh Trà Đạm Phạn

12/04/2013



Quyết Chiến đã bắt đầu mở màn, Minh Tùng lúc này mới rõ, Lăng Phong không phải là yêu nhân sử dụng yêu thuật để đối phó với hắn, mà là một siêu cấp cao thủ mang trên người tuyệt thế võ học.

Thậm chí có thể là cao thủ cấp tông sư đứng đầu võ lâm.

Bởi vì Minh Tùng biết rõ uy lực một đao vừa rồi của mình, đó là một đao mà hắn chưa bao giờ thi triển được, loại đao khí sắc bén này chính là điều hắn mơ tưởng từ khi bắt đầu luyện đao, song Lăng Phong chỉ huy kiếm nhẹ nhàng, không thấy khí thế nào, đã đem đao khí phong trụ lại, phong trụ tất cả các thế phía sau.

Hoa Sơn phái Độc Cô Cửu Kiếm "Phá Đao Thức" dù có lợi hại cũng không thể nào đạt tới cảnh giới thiên y vô phùng(áo trời ko vết vá) sắc bén như thế.

Chỉ bằng một chiêu này, Minh Tùng cho dù có luyện thêm ba mươi năm, cũng không phá được, huống chi Lăng Phong sau khi huy chưởng, liền đem khoái mã đang phi nước đại ngăn cản lại, hơn nữa còn đánh bay cả ngựa lên, loại chưởng lực hùng hồn này ít nhất cũng lên tới trên ngàn cân, nhìn khắp võ lâm cho dù là Thiếu Lâm tục gia đệ nhất cao thủ cũng không có công lực như thế.

Lúc này Chân Dương Tử đã ra oai tiến vào, trời đất một mảng tiêu điều.

Lăng Phong không chút sợ hãi, tựa như thiên tướng hạ phàm.

Toàn trường yên tĩnh không một tiếng động, ngay cả tiếng kim rơi cũng có thể nghe thấy.

Mặt trời dần mọc ở phía Đông, chiếu sáng khắp mặt đất.

Đây là trận quyết định vận mệnh của hai người! Nhưng có thể khiến Lăng Phong nhất chiến thành danh, sự xuất hiện của Chân Dương Tử trong sát na, nhất định sẽ trở thành viên gạch lót đường để Lăng Phong bước lên đỉnh cao võ lâm.

Trường đao trong tay Chân Dương Tử hướng tới Lăng Phong cách đó một trượng, cười dài nói: "Thống khoái a thống khoái! Hơn ba mươi năm qua ta chưa bao giờ gặp phải đối thủ nào như ngươi, hôm nay có thể tận hứng đánh một trận!" Điểm Thương sơn đệ tử thấy chưởng môn mình có khí thế hào hùng, không khỏi hùng tâm vạn trượng, đống loạt hô to, âm thanh chấn động đương trường! Lại không biết đây chỉ là một cách an ủi tâm tình của Chân Dương Tử.

Lăng Phong khí định thần nhàn, trường kiếm còn trong vỏ.

Chân Dương Tử hét lớn một tiếng, nhất thời át hẳn cả tiếng đang cổ vũ hắn qua một bên, theo đó cổ tay rung lên, đại đao hoá thành hàn mang liên miên, trong không gian hai trượng trước người cuồng phi loạn vũ, hai chân từng bước tiến về phía Lăng Phong. Thủ hạ của hắn hô hào trợ trận, thừa thế lôi đình vạn quân, phát động công kích.

Khoảng cách một trượng chỉ trong nháy mắt đã lướt qua, đại đao hoá xuất ra vô vàn đao ảnh, hướng tới tất cả các bộ vị yếu hại của Lăng Phong.

Đại đao xé gió chấn nhiếp toàn trường.

Mỗi một đao đều mang theo khí thế vô địch của Chân Dương Tử.

Đệ tử Điểm Thương sơn lúc này như si như cuồng, tiếng hét trợ uy cũng vang lên tới tận đỉnh phong, ầm ầm nổi lên, đinh tai nhức óc.

Sư nương, Tạ Lâm Lan cùng tất cả đệ tử Hoa Sơn đều khẩn trương đắc há mồm không nói nổi. Bọn họ lo lắng vì Lăng Phong, là bởi vì nổi danh dưới Vô Hư Sĩ, Chân Dương Tử có thể bài danh trên hai mươi cao thủ võ lâm, nhiều năm qua tung hoành không đổ, thật là kỹ nghệ siêu quần, tiếng tăm dọa người.



Một trận ngâm nhẹ tựa hồ không thể nghe thấy, từ trong tay Lăng Phong vang lên, ngay cả tiếng xé gió mạnh mẽ của đại đao cũng không thể che dấu nổi.

Trường kiếm của Lăng Phong xuất ra, tựa như thanh long lên trời, đại bàng tung cánh, đầu tiên là một đoàn quang mang, quang mang bỗng nhiên bộc phát, hoá thành một mảng quang vũ, ở khắp nơi trên trời dưới đất nghênh hướng đao ảnh đang bổ tới.

Thanh âm liên tiếp vang lên, nghe như gió thổi vào phong linh (chuông gió).

Mỗi một điểm quang vũ, đều đụng mạnh vào vô số điểm đao ảnh.

Mũi kiếm đụng vào mũi đao, kích động xuất ra quang mang chói mắt, tinh quang rạng rỡ, dù dưới ánh mặt trời chiếu rọi cũng không sao che nổi.

Chân Dương Tử chợt quát liên thanh, thân hình dịch sang hai bên như tia chớp, mỗi một biến hoá, đều mang theo đao ảnh đầy trời như bạo vũ cuồng phong, từ các góc độ khác nhau đánh úp về phía Lăng Phong.

Lăng Phong đứng yên tại chỗ bất động, song bất kể Chân Dương Tử công kích như thế nào, kiếm trong tay hắn cũng xuất ra nhanh chóng, tất cả đều điểm trên đao ảnh, mạnh mẽ ngăn chặn đao thế.

Lăng Phong một bên chặn đao của Chân Dương Tử, một bên hắc hắc cười lạnh nói: "Chân Dương Tử, hôm nay chính là ngày chết của ngươi!"

Chân Dương Tử ngửa mặt lên trời cười dài, còn chưa trả lời đã đem đại đao phạt ngang, hướng tới Lăng Phong công kích, một bên quát: "Chân Dương Tử ta cũng không chỉ ăn chay, xem ta lấy mạng chó của ngươi đây!"

Lăng Phong cũng không thèm nhìn Chân Dương Tử đang liều mạng xông tới. Hết thảy đều phát sinh quá nhanh, hắn lại cùng lúc đột nhiên nảy lên.

Đao kình thổi trên mặt đất làm dậy cát bụi lên, áp lực bức bách làm cho tất cả mọi người đều có cảm giác hít thở không thông, từ vị trí trung tâm nơi mà Lăng Phong cùng Chân Dương Tử đối chiến, mọi người dù đều lùi lại ít nhất năm trượng nhưng vẫn cảm thấy hung uy của một đao này, có thể thấy áp lực của nó đặt lên người chịu công kích là Lăng Phong lớn đến thế nào.

Trường đao chỉ còn cách Lăng Phong bốn thước, Chân Dương Tử hét lớn một tiếng, vận toàn bộ công lực đánh tới.

"Độc Phách Hoa Sơn!!"

Một đao này chính là tinh hoa đao kỹ một đời của Chân Dương Tử. Hắn thành danh nhiều năm, làm chưởng môn phái Điểm Thương, cả đời kinh qua vô số trận ác chiến lớn nhỏ, vừa rồi trong lúc giao thủ, hắn biết trường kiếm của Lăng Phong là chí linh chí xảo (cực linh hoạt cực xảo diệu), chính mình trên phương diện này so cao thấp, không nghi ngờ chính là tìm tử lộ, cho nên biến xảo thành vụng, dùng một đao dĩ ngạnh công ngạnh (lấy cứng đối cứng), thuần tuý là lấy tốc độ, góc độ, khí thế để thủ thắng, phi thường sắc bén.

Thiên địa biến sắc.

Tất cả mọi người vây quanh đều đình chỉ hô hấp, chỉ có mấy trăm trái tim khẩn trương nảy lên.

Lăng Phong lúc này mới động.

Trường kiếm vừa động, liền chém lên đại đao đang phạt ngang tới với tốc độ cao.

Thanh Vân Kiếm lấy vụng về chế vụng về, không hề hoa xảo (hoa lệ, xảo diệu), trực tiếp chém lên trên mũi đao của Chân Dương Tử.

Một thanh âm nặng nề không dễ chịu vang lên, lúc kiếm đao giao kích truyền ra, tiếng vàng bắn ra tứ phía đập vào màng nhĩ của mọi người xung quanh, khiến cho ai ai cũng giật thót.



Chân Dương Tử nhìn trường đao sắp đánh trúng Lăng Phong, thì mắt hoa lên, trường kiếm của Lăng Phong với tốc độ mắt thường khó có thể thấy được bổ trúng đại đao đã uống máu của bao nhiêu người trong nhiều năm qua.

Tinh diệu như thế, lại khó tin như thế. Chẳng lẽ chính là Độc Cô Cửu Kiếm "Phá Đao Thức" trong truyền thuyết?!

Chân Dương Tử trong lòng biết không ổn, vận khởi thần lực, đang muốn đánh văng kiếm ra, trong lúc vận lực, hắn mới hay một kiếm của Lăng Phong tựa vụng về mà vô cùng xảo diệu, biến hóa khôn lường, tuy chỉ phạt ngang chém dọc, nhưng cũng ẩn chứa một cỗ kình lực kinh người hướng vào đại đao, Chân Dương Tử nhất thời bị hãm vào cảnh vạn kiếp bất phục.

Phải biết Chân Dương Tử toàn thân đã nóng nảy, lại vận đao tiến về phía trước, Lăng Phong dùng một chiêu xảo diệu như vậy, Chân Dương Tử cảm thấy một cỗ hấp lực không cách nào thoát được kéo mình về phía trước, Chân Dương Tử mặc dù liều mạng muốn trụ lại, nhưng thân thể căn bản không cách nào kháng cự lại, Chân Dương Tử lúc này giống như một con cuồng ngưu vọt mạnh tới, bị dây lưng của Lăng Phong lôi thân thể ra ngoài.

Lăng Phong thừa thế khua kiếm lại, như cầu vồng xuyên qua trời(hình như có nghĩa là rất nhanh), trong mắt mọi người chỉ thấy ngân quang quang chói mắt, phảng phất như nhìn thấy thiên tiên phi lai nhất kiếm.

"Thương Long Quán Nhật!!", Tuyệt học chân truyền của phái Hoa Sơn, một kiếm phong bế cổ họng.

"A……" Chân Dương Tử kêu thảm một tiếng, đại đao rời tay bay lên ba trượng, thân thể lảo đảo lui lại phía sau, yết hầu, miệng phun ra một búng máu, "bồng" một tiếng ngã trên mặt đất, chết ngay đương trường!

Toàn trường không một tiếng động.

Chân Dương Tử chưởng môn phái Điểm Thương xưng bá hơn ba mươi năm trên giang hồ, trong nháy mặt đã biến thành vô cùng thê thảm, chấn nhiếp đương trường.

Tất cả đệ tử phái Điểm Thương sắc mặt đại biến, ngậm miệng không nói gì. Tại Điểm Thương phái thì Chân Dương Tử cùng Minh Tùng võ công cao nhất, giờ phút này thì một chết một bị thương, như thế sao không thể khiến cho bọn họ phải kinh ngạc cùng không biết phải làm sao.

Lúc này đệ tử phái Hoa Sơn cũng võ lâm nhân sĩ giang hồ mới tuôn ra một trận hô hoán, thanh âm vang dội.

Võ lâm, xưa nay luôn là nơi nhược giả cường thực(chỉ phục kẻ mạnh), chỉ hoan hô cho người thắng lợi, sự thất bại sẽ vĩnh viễn bị lãng quên, bị khinh bỉ, đây là quy củ của giang hồ.

Lăng Phong tựa như hoàn thành một chuyện nhỏ, quay đầu nhìn Minh Tùng cùng đệ tử phái Điểm Thương, lạnh nhạt nói: "Ai còn muốn báo thù cho chưởng môn của các ngươi, thì bây giờ đứng ra! Nếu không toàn bộ cút hết cho ta, Điểm Thương sơn từ nay biến mất khỏi giang hồ!"

Minh Tùng cùng chúng đệ tử phái Điểm Thương sơn sớm đã chết lặng tại chỗ! Sau khi Lăng Phong lên tiếng, bọn họ mới như được sống trở lại! Vì vậy giục ngựa chạy về!

Lăng Phong nói: "Đem thi thể cùng quan tài này đi đi!"

Khoảng một chén trà sau, đệ tử Điểm Thương sơn mới chuyển xong mọi thứ!

Sau cuộc chiến này,trên giang hồ xuất hiện một truyền kì mới 'Nhất Kiếm Phi Tiên' Lăng Phong!

Ba ngày sau cuộc chiến này, Lăng Phong uy chấn võ lâm, trở thành một giai thoại của giang hồ.

Nửa tháng sau, Bách Hiểu Sinh ghi vào trong võ lâm sử kí: "Hoa Sơn nhất phái, địa linh nhân kiệt, truyền kì bối xuất, trước thì có Lệnh Hồ Sung, nay thì là Lăng Phong. Lăng Phong là nhi tử của Lăng Khanh phú thương vùng Hàng Châu, mười lăm tuổi trở thành môn hạ phái Hoa Sơn, một năm đã thành tài. Cùng năm đó, Hoa Sơn - Trần Phất Hiểu phạm tội gian dâm, điếm ô Thuý Dung- phu nhân của chưởng môn Điểm Thương sơn. Chân Dương Tử giận dữ, đem người đến hỏi tội. ngày mồng sáu tháng mười một năm Mậu Thân, cùng Chân Dương Tử, Minh Tùng quyết chiến tại Hoa Âm Huyền, 'Thương Long Quán Nhật' phân thắng bại, Điểm Thương biến mất khỏi võ lâm. Ô hô! Điểm Thương chưởng môn Chân Dương Tử phún sạch huyết, phế mạch suy kiệt, tinh vẫn lạc (nghe như thoát dương quá ta), đệ tử Minh Tùng trọng thương nhưng may mắn không mất mạng, Lăng Phong ngạo thị Điểm Thương. Tụng viết: Hoa Sơn thiếu hiệp, thanh xuất vu lam, niên phương nhị bát, nhất chiêu chế địch, Thương Long Quán Nhật, Điểm Thương toại tử, đãng nhiên vô tồn, nhất kiếm thành danh, ngoại hiệu phi tiên, danh chấn thiên hạ. Thị vi ký."

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện trọng sinh
truyện ngôn tình

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Kiều Sư Nương

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook