Chương 237: Nhu tình
Thanh Trà Đạm Phạn
30/05/2017
Quý Nhược Lan trầm tịch trong khoái hoạt, cảm thấy những lời nói này
thực quen thuộc, tựa như cái gì đó đã niêm phong tận đáy lòng từ lâu.
Lúc này, nàng hoàn toàn tin vào chủ nhân của thanh âm này. Yên tâm mở ra trái tim đang đóng băng, bỏ qua mọi chuyện không vui.
Trước đây nàng không có bằng hữu, ngoại trừ mấy người Bạch Lộ ra thì nàng không có ai để dựa vào, nhưng hôm này nàng đã tìm được người để nàng ỷ lại, chỉ cần có Lăng Phong ở đây, nàng sẽ không phải mang theo mặt nạ để sống, cũng không phải lo lắng mọi sự.
Quý Nhược Lan cảm thấy rất hài lòng, rất an tâm, vì vậy, nàng mở ra nội tâm của mình, từ nhỏ nàng đã mồ côi, được sư phụ thu dưỡng, trở thành thánh nữ của Ngũ Tiên giáo, sau đó chấp chưởng chức vị chưởng môn, sau đó toàn tâm toàn ý phát triển môn phái . . . nghĩ thế, bất tri bất giác đã tiến nhập mộng đẹp.
Lăng Phong lẵng lặng nghe Quý Nhược Lan kể về cuộc đời của nàng, vui sướng cùng nàng, vì nỗi buồn của nàng mà buồn bã, trong lòng đã quyết tâm phải chiếu cố nàng cả đời. Bỗng nhiên, tiếng hít thở đều đều từ bên tai truyền đến, hắn quay sang thì thấy Quý Nhược Lan đã ngủ từ lúc nào, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt của nàng, Lăng Phong hận không tiến vào giấc mộng của nàng được. Nhược Lan nương tử, chúng ta gặp nhau trong mộng nhé.
Quý Nhược Lan vừa tỉnh lại, cảm giác cực kỳ thoải mái, đây là giấc ngủ thoải mái nhất mà từ khi sinh ra đến nay nàng hưởng thụ.
Ánh dương quang chiếu qua khe cữa, thì ra, ánh mặt trời cũng có thể ôn nhu đến thế.
Đôi mắt nàng mở ra, thân ảnh của Lăng Phong liền đập vào mắt nàng, khuôn mặt anh tuấn, tràn ngập khí tức nam tính khiến nàng bàng hoàng, nhớ lại mọi việc thì nàng nở nụ cười ngọt ngào. Thừa dịp Lăng Phong không chú ý, nàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Vì nàng sợ lúc tỉnh lại không biết đối mặt với hắn như thế nào. Trong thâm tâm của nàng hắn chính là một nửa sinh mệnh của nàng, trái tim nàng đã bị nam nhân trước mắt trộm đi mất rồi.
Sau khi mây mưa với Quý Nhược Lan xong, tâm tình của hắn đạt đến cảnh giới thông linh! Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của những nữ nhân đã từng mây mưa với hắn, cảm giác này khiến hắn cực kỳ hưng phấn.
Mỹ thể của ngọc nhân trong lòng hấp dẫn ánh mắt của Lăng Phong, Quý Nhược Lan tựa thiên tiên được ánh dương phản chiếu vào tỏa ra một thứ ánh sáng thánh khiết.
Trong lòng Lăng Phong xuất hiện một cỗ tình cảm không nói nên lời, đồng thời, hắn cũng có phản ứng sinh lý bình thường. Đột nhiên hắn thấy Quý Nhược Lan run run, đôi môi hồng nhuận trên khuôn mặt xinh đẹp đang cố gắng đóng lại, tựa như đang làm chuyện xấu mà bị bắt vậy. Hắn cười thầm, a, vẽ mặt này của nàng chẵng lẽ . . . Hà hà, hình như nàng không muốn để mình biết nàng đã tỉnh lại, nếu vậy, hắn đành phải hợp tác với nàng vậy.
Lăng Phong áp sát khuôn mặt khiến vạn người điên đảo kia, cảm nhận được khí tức của nàng, ôn nhu nói:
-Nhược Lan nương tử, nàng thật đẹp, đẹp đến mức ta chỉ muốn ôm nàng cả đời!
Điểm nhẹ vào cái trán của nàng, một tay kia ôm nàng vào lòng, hôn lên cái miệng thơm tho của nàng.
Lúc đầu, Quý Nhược Lan ngây người, không hề có một động tác nào. Sau đó mới rụt rè chống cự Lăng Phong nhưng cuối cùng cũng bị tình ý nồng đậm của hắn hòa tan, mặc hắn hành sự, nàng còn nhiệt tình hùa theo hắn, tựa như mình cũng rất hưởng thụ.
Rời môi, tiếng thở dốc truyền đến. Một lúc sau Lăng Phong mới nói:
-Nhược Lan nương tử, nàng cảm giác thế nào?
Quý Nhược Lan cũng không thể giả bộ ngủ, chỉ có thể nói mê man:
-Uhm, cảm giác thật thích!
Lăng Phong cười đắc ý, Quý Nhược Lan mới tỉnh lại, hờn dỗi nói:
-Người thật bại hoại, chỉ biết khi dễ ta!
Cuối cùng, nàng cũng thông suốt, hoàn toàn tiếp nhận Lăng Phong!
Tâm tình Lăng Phong kích động, chỉ có thể dùng một từ "đắc" để miêu tả! Lăng Phong hận không thể tuyên bố với cả thiên hạ tin tức khiến kẻ khác kích động!
Lăng Phong ra vẽ vô tội nói:
-Nhược Lan nương tử, ta làm sao dám khi dễ nàng!
-Ngươi, ngươi . . .
Quý Nhược Lan trợn mắt, nhưng lại không nói ra được câu nào, Lăng Phong hiểu rõ Quý Nhược Lan đã toàn tâm với mình nhưng chỉ còn một chút da mặt chưa bỏ được. Mà mị thái của nàng lúc này lại khiến trái tim của hắn đập thình thịch, Lăng Phong bừng tỉnh nói:
-Nhược Lan, nàng nói ban nãy sao? Nhược Lan, nàng phải thông cảm cho ta, ta làm thế cũng là bị bức bách, ta đảm bảo không hề có ý làm loạn mà!
Nói xong hắn liền ôm lấy eo của nàng, vùi đầu vào ngực. Trong lòng thầm than, tình thế phi thường, thủ đoạn phi thường.
Lúc Lăng Phong đang hưởng thụ bộ ngực mềm mại của nàng thì Quý Nhược Lan đang hối hận, vốn định cho hắn hối lỗi một chút, ai ngờ hắn giảo hoạt thế này, mục đích không thành, còn để hắn chiếm tiện nghi, trái tim mới ổn định lại nhảy lên lần nữa. Nhưng sâu thẵm trong trái tim nàng lại không chán ghét chút nào, ngược lại có phần thích thú. Còn tại sao lại thế? Nàng cũng không rõ và cũng không muốn biết.
Bên trong phòng nhiệt độ lại một lần nữa dâng cao. Trên giường, Lăng Phong mãnh liệt động tác, Quý Nhược Lan một trận thống khoái tràn đến. Cảm giác khoái lạc làm cho sự e lệ biến đâu hết, nhục tình hiện hữu đem hai linh hồn hòa quyện vào nhau, dâng lên.
Khi đạt đến đỉnh cao nhất, Lăng Phong khẽ rùng mình một trận, nằm trên thân thể ngọc ngà của Quý Nhược Lan mà hưởng thụ khoái cảm.
Lăng Phong khẽ yên lặng.
Mỗi lần đạt khoái cảm. Cơ thể của Lăng Phong đều tự giác đề khí ngưng tụ . . .
Lăng Phong cảm thấy năng lượng của mình không ngừng lan ra, chảy qua người Quý Nhược Lan rồi trở về cơ thể, khiến thể xác và tinh thần của hắn tiến tới cảnh giới mà trước nay chưa từng có, ý đảo thần hành, sướng khoái không nói nên lời.
Quý Nhược Lan ôm lấy Lăng Phong:
-Lăng lang, tiện thiếp chưa bao giờ được sung sướng như thế này, toàn bộ trời đất như được ôm vào lòng, chàng là trời thiếp là đất.
Lăng Phong lại động thân, đôi sắc nhãn không ngừng quét lên trên thân thể tựa nụ hoa, mỉm cười nói:
-Khoái lạc chỉ mới bắt đầu, ta còn phải tiếp tục, đừng kết luận nhanh như vậy!
Quý Nhược Lan hô lên:
-Bại hoại, chàng thông cảm cho tiện thiếp đi, thiếp đã thỏa mãn đến mức muốn ngừng thở, không chịu được ơn trạch của chàng nữa, không bằng chàng đi tìm mấy người Bạch Lộ, Nhược Yên các nàng đi.
Lăng Phong kinh ngạc nói:
-Sao nàng biết Bạch Lộ là nương tử của ta?
Quý Nhược Lan liếc mắt đầy phong tình vạn chủng:
-Ta đã sớm biết lựa chọn của các nàng, trước đây, các nàng còn chưa hiến thân cho chàng là do sự tồn tại của giáo chủ như thiếp, khiến các nàng không dám lỗ mãng. Thiếp truyền vị trí chưởng môn cho Bạch Lộ chính là nói cho nàng biết nàng có thể tự mình làm chủ, cho nên các nàng sẽ khẩn trương hiến thân cho chàng, để làm nương tử cho chàng.
Lăng Phong thấy nàng thiện giải nhân ý thì thấy vui trong lòng, biết Quý Nhược Lan hiện đã triệt để buông thả, trong lòng không khỏi kích động! Vênh váo cười ha hả, sau đó hôn vào nụ hoa của nàng như mưa:
-Nếu bây giờ nàng còn sức lực xuống giường, nàng có đi gọi mấy nàng kia đến thay nàng không?
Quý Nhược Lan chỉ lo thở gấp, không thể trả lời hắn!
Lăng Phong lại hứng lên.
Quý Nhược Lan khẽ rên rỉ triền miên, thân mình quyến rũ trên giường. Lăng Phong tham lam vùi đầu vào chiếc cổ trắng ngần, vào mái tóc của nàng, tham lam hít thở hương thơm cơ thể của nàng, biết mình lại một lần nữa ham muốn.
Quý Nhược Lan ngẫng đầu, đôi mắt quyến rũ cầu xin:-Lăng lang, van cầu chàng buông tha cho Lan nhi.
-Nương tử, nàng cố nhẫn nại một chút đi, ta thật sự không chịu nổi sự quyến rũ của nàng. Thật đó.
Lăng Phong không nhịn được lại một lần nữa rong ruổi chinh chiến trên thân thể của nàng.
Cho đến khi nàng hoàn toàn mệt lử, khoái lạc vài lần, Lăng Phong mới buông tha nàng.
Thấy được sự thỏa mãn của Quý Nhược Lan, trong lòng Lăng Phong vô cùng tự hào, cảm nhận được mình thật sự là một nam tử Hán đại trượng phu, một người có thể làm cho nữ nhân thỏa mãn đích thực là một nam nhân.
Lăng Phong nhìn Quý Nhược Lan đang thỏa mãn hỏi:
-Nhược Lan kiều thê, nàng hạnh phúc chứ?
Quý Nhược Lan nhướng mi, sẵng giọng:
-Hứ, ai là kiều thê của chàng? !
Lăng Phong cười cười:
-Nàng nói ai đây?
Hắn vừa nói vừa đẩy lên nhắc nhở nàng cả hai còn đang trong tư thế rất thân mật.
-Ư . . . !
Quý Nhược Lan khẽ rên:
-Được rồi, Lăng lang, chàng tha cho Nhược Lan đi a.
Quý Nhược Lan sợ hắn lại làm chuyện xấu, nàng không thể chống lại được sự giày vò của hắn.
Lăng Phong định tái triển hùng phong thì bao tử lại kêu ục ục. Quý Nhược Lan cười khẽ:
-Bại hoại, đói bụng rồi à?
Đôi mắt đẹp đầy tiếu ý nhìn Lăng Phong, đôi tay xoa xoa bụng hắn.
Lăng Phong cười cười, sau lại không đói a, đã quá trưa rồi mà ta vẫn hoạt động mạnh như vậy.
Quý Nhược Lan săn sóc:
-Lăng lang, chàng đi ăn chút gì đó đi.
Lăng Phong hôn lên mặt nàng, cười nói:
-Sau này phải gọi là tướng công, hiểu chưa?
Quý Nhược Lan mặt đỏ lên, cúi đầu, ngượng ngùng nói:
-Vâng, tướng công!
Tư thái nữ nhi kia khiến mọi người động tâm, quả thực, bất kỳ nam nhân nào có thể lấy được người vợ như vậy quả là phúc tu ngàn đời.
Lăng Phong hôn nàng, hai tay du động trên người nàng, Quý Nhược Lan rên rỉ:
-Tướng công, đi ăn chút gì trước được không?
Lúc này, Lăng Phong mới dừng đôi tay tà ác lại, gật đầu:
-Uh, quả là hơi đói bụng. Nàng có lẽ cũng đói rồi, vậy cùng đi đi.
Quý Nhược Lan đỏ mặt.
-Ta còn chưa đói, chàng đi trước đi.
Lăng Phong biết nàng chưa thể đối mặt với mấy người Bạch Lộ cho nên không dám đi ra ngoài.
Lăng Phong nói:
-Sao nàng lại không đói, đã hai ngày nàng chưa có ăn chút gì!
Quý Nhược Lan vội la lên:
-Thiếp thực không đói, chàng tự mình đi ăn đi, chàng không cần quan tâm đến Nhược Lan.
Lăng Phong kiên quyết nói:
-Không được, muốn đi phải cùng đi.
Quý Nhược Lan cảm thấy ngọt ngào dâng lên trong lòng, song lại có chút hối hận, tên oan gia này sao lại không hiểu tâm tư của nhân gia, đành phải bất đắc dỉ nói:
-Ai da nhân gia như thế này sao có thể ra ngoài gặp người được?
Cuối cùng nàng cũng phải nói ra suy nghĩ trong lòng, Lăng Phong thì nhịn không được mà cười to. Quý Nhược Lan ngẩng đầu:
-Chàng còn cười, đều là do chàng hại thiếp.
Thấy Lăng Phong không đổi ý, nàng nhịn không được liền vung đôi cánh tay trắng như phấn ngắt trên người của Lăng Phong. Nói là giáo huấn nhưng đôi tay của nàng đánh lên ngực hắn lại không có chút lực đạo nào, không bằng gãi ngứa cho hắn, Lăng Phong vừa thưởng thức vẻ đẹp của nàng lúc tức giận vừa xin tha:
-Được rồi, là ta sai, Nhược Lan nương tử, nàng chờ ta ở đây, tướng công đi lấy cái gì cho nàng ăn để tạ tội vậy.
Quý Nhược Lan lúc này mới buông tha Lăng Phong.
Lúc đóng cửa hắn cảm nhận được tình ý nồng đậm trong đôi mắt của Quý Nhược Lan, xem ra nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, đôi mắt đầy mị ý và đôi mắt lạnh lùng khi xưa đâu chỉ khác nhau một chút, tất cả đều do Lăng Phong tạo thành. Chỉ cần nghĩ vậy, trong lòng Lăng Phong lại dâng lên một cỗ hào hùng và một phần trách nhiệm.
Trước đây nàng không có bằng hữu, ngoại trừ mấy người Bạch Lộ ra thì nàng không có ai để dựa vào, nhưng hôm này nàng đã tìm được người để nàng ỷ lại, chỉ cần có Lăng Phong ở đây, nàng sẽ không phải mang theo mặt nạ để sống, cũng không phải lo lắng mọi sự.
Quý Nhược Lan cảm thấy rất hài lòng, rất an tâm, vì vậy, nàng mở ra nội tâm của mình, từ nhỏ nàng đã mồ côi, được sư phụ thu dưỡng, trở thành thánh nữ của Ngũ Tiên giáo, sau đó chấp chưởng chức vị chưởng môn, sau đó toàn tâm toàn ý phát triển môn phái . . . nghĩ thế, bất tri bất giác đã tiến nhập mộng đẹp.
Lăng Phong lẵng lặng nghe Quý Nhược Lan kể về cuộc đời của nàng, vui sướng cùng nàng, vì nỗi buồn của nàng mà buồn bã, trong lòng đã quyết tâm phải chiếu cố nàng cả đời. Bỗng nhiên, tiếng hít thở đều đều từ bên tai truyền đến, hắn quay sang thì thấy Quý Nhược Lan đã ngủ từ lúc nào, nhìn nụ cười hạnh phúc trên mặt của nàng, Lăng Phong hận không tiến vào giấc mộng của nàng được. Nhược Lan nương tử, chúng ta gặp nhau trong mộng nhé.
Quý Nhược Lan vừa tỉnh lại, cảm giác cực kỳ thoải mái, đây là giấc ngủ thoải mái nhất mà từ khi sinh ra đến nay nàng hưởng thụ.
Ánh dương quang chiếu qua khe cữa, thì ra, ánh mặt trời cũng có thể ôn nhu đến thế.
Đôi mắt nàng mở ra, thân ảnh của Lăng Phong liền đập vào mắt nàng, khuôn mặt anh tuấn, tràn ngập khí tức nam tính khiến nàng bàng hoàng, nhớ lại mọi việc thì nàng nở nụ cười ngọt ngào. Thừa dịp Lăng Phong không chú ý, nàng nhắm mắt lại, giả bộ ngủ. Vì nàng sợ lúc tỉnh lại không biết đối mặt với hắn như thế nào. Trong thâm tâm của nàng hắn chính là một nửa sinh mệnh của nàng, trái tim nàng đã bị nam nhân trước mắt trộm đi mất rồi.
Sau khi mây mưa với Quý Nhược Lan xong, tâm tình của hắn đạt đến cảnh giới thông linh! Hắn có thể cảm nhận được tâm tình của những nữ nhân đã từng mây mưa với hắn, cảm giác này khiến hắn cực kỳ hưng phấn.
Mỹ thể của ngọc nhân trong lòng hấp dẫn ánh mắt của Lăng Phong, Quý Nhược Lan tựa thiên tiên được ánh dương phản chiếu vào tỏa ra một thứ ánh sáng thánh khiết.
Trong lòng Lăng Phong xuất hiện một cỗ tình cảm không nói nên lời, đồng thời, hắn cũng có phản ứng sinh lý bình thường. Đột nhiên hắn thấy Quý Nhược Lan run run, đôi môi hồng nhuận trên khuôn mặt xinh đẹp đang cố gắng đóng lại, tựa như đang làm chuyện xấu mà bị bắt vậy. Hắn cười thầm, a, vẽ mặt này của nàng chẵng lẽ . . . Hà hà, hình như nàng không muốn để mình biết nàng đã tỉnh lại, nếu vậy, hắn đành phải hợp tác với nàng vậy.
Lăng Phong áp sát khuôn mặt khiến vạn người điên đảo kia, cảm nhận được khí tức của nàng, ôn nhu nói:
-Nhược Lan nương tử, nàng thật đẹp, đẹp đến mức ta chỉ muốn ôm nàng cả đời!
Điểm nhẹ vào cái trán của nàng, một tay kia ôm nàng vào lòng, hôn lên cái miệng thơm tho của nàng.
Lúc đầu, Quý Nhược Lan ngây người, không hề có một động tác nào. Sau đó mới rụt rè chống cự Lăng Phong nhưng cuối cùng cũng bị tình ý nồng đậm của hắn hòa tan, mặc hắn hành sự, nàng còn nhiệt tình hùa theo hắn, tựa như mình cũng rất hưởng thụ.
Rời môi, tiếng thở dốc truyền đến. Một lúc sau Lăng Phong mới nói:
-Nhược Lan nương tử, nàng cảm giác thế nào?
Quý Nhược Lan cũng không thể giả bộ ngủ, chỉ có thể nói mê man:
-Uhm, cảm giác thật thích!
Lăng Phong cười đắc ý, Quý Nhược Lan mới tỉnh lại, hờn dỗi nói:
-Người thật bại hoại, chỉ biết khi dễ ta!
Cuối cùng, nàng cũng thông suốt, hoàn toàn tiếp nhận Lăng Phong!
Tâm tình Lăng Phong kích động, chỉ có thể dùng một từ "đắc" để miêu tả! Lăng Phong hận không thể tuyên bố với cả thiên hạ tin tức khiến kẻ khác kích động!
Lăng Phong ra vẽ vô tội nói:
-Nhược Lan nương tử, ta làm sao dám khi dễ nàng!
-Ngươi, ngươi . . .
Quý Nhược Lan trợn mắt, nhưng lại không nói ra được câu nào, Lăng Phong hiểu rõ Quý Nhược Lan đã toàn tâm với mình nhưng chỉ còn một chút da mặt chưa bỏ được. Mà mị thái của nàng lúc này lại khiến trái tim của hắn đập thình thịch, Lăng Phong bừng tỉnh nói:
-Nhược Lan, nàng nói ban nãy sao? Nhược Lan, nàng phải thông cảm cho ta, ta làm thế cũng là bị bức bách, ta đảm bảo không hề có ý làm loạn mà!
Nói xong hắn liền ôm lấy eo của nàng, vùi đầu vào ngực. Trong lòng thầm than, tình thế phi thường, thủ đoạn phi thường.
Lúc Lăng Phong đang hưởng thụ bộ ngực mềm mại của nàng thì Quý Nhược Lan đang hối hận, vốn định cho hắn hối lỗi một chút, ai ngờ hắn giảo hoạt thế này, mục đích không thành, còn để hắn chiếm tiện nghi, trái tim mới ổn định lại nhảy lên lần nữa. Nhưng sâu thẵm trong trái tim nàng lại không chán ghét chút nào, ngược lại có phần thích thú. Còn tại sao lại thế? Nàng cũng không rõ và cũng không muốn biết.
Bên trong phòng nhiệt độ lại một lần nữa dâng cao. Trên giường, Lăng Phong mãnh liệt động tác, Quý Nhược Lan một trận thống khoái tràn đến. Cảm giác khoái lạc làm cho sự e lệ biến đâu hết, nhục tình hiện hữu đem hai linh hồn hòa quyện vào nhau, dâng lên.
Khi đạt đến đỉnh cao nhất, Lăng Phong khẽ rùng mình một trận, nằm trên thân thể ngọc ngà của Quý Nhược Lan mà hưởng thụ khoái cảm.
Lăng Phong khẽ yên lặng.
Mỗi lần đạt khoái cảm. Cơ thể của Lăng Phong đều tự giác đề khí ngưng tụ . . .
Lăng Phong cảm thấy năng lượng của mình không ngừng lan ra, chảy qua người Quý Nhược Lan rồi trở về cơ thể, khiến thể xác và tinh thần của hắn tiến tới cảnh giới mà trước nay chưa từng có, ý đảo thần hành, sướng khoái không nói nên lời.
Quý Nhược Lan ôm lấy Lăng Phong:
-Lăng lang, tiện thiếp chưa bao giờ được sung sướng như thế này, toàn bộ trời đất như được ôm vào lòng, chàng là trời thiếp là đất.
Lăng Phong lại động thân, đôi sắc nhãn không ngừng quét lên trên thân thể tựa nụ hoa, mỉm cười nói:
-Khoái lạc chỉ mới bắt đầu, ta còn phải tiếp tục, đừng kết luận nhanh như vậy!
Quý Nhược Lan hô lên:
-Bại hoại, chàng thông cảm cho tiện thiếp đi, thiếp đã thỏa mãn đến mức muốn ngừng thở, không chịu được ơn trạch của chàng nữa, không bằng chàng đi tìm mấy người Bạch Lộ, Nhược Yên các nàng đi.
Lăng Phong kinh ngạc nói:
-Sao nàng biết Bạch Lộ là nương tử của ta?
Quý Nhược Lan liếc mắt đầy phong tình vạn chủng:
-Ta đã sớm biết lựa chọn của các nàng, trước đây, các nàng còn chưa hiến thân cho chàng là do sự tồn tại của giáo chủ như thiếp, khiến các nàng không dám lỗ mãng. Thiếp truyền vị trí chưởng môn cho Bạch Lộ chính là nói cho nàng biết nàng có thể tự mình làm chủ, cho nên các nàng sẽ khẩn trương hiến thân cho chàng, để làm nương tử cho chàng.
Lăng Phong thấy nàng thiện giải nhân ý thì thấy vui trong lòng, biết Quý Nhược Lan hiện đã triệt để buông thả, trong lòng không khỏi kích động! Vênh váo cười ha hả, sau đó hôn vào nụ hoa của nàng như mưa:
-Nếu bây giờ nàng còn sức lực xuống giường, nàng có đi gọi mấy nàng kia đến thay nàng không?
Quý Nhược Lan chỉ lo thở gấp, không thể trả lời hắn!
Lăng Phong lại hứng lên.
Quý Nhược Lan khẽ rên rỉ triền miên, thân mình quyến rũ trên giường. Lăng Phong tham lam vùi đầu vào chiếc cổ trắng ngần, vào mái tóc của nàng, tham lam hít thở hương thơm cơ thể của nàng, biết mình lại một lần nữa ham muốn.
Quý Nhược Lan ngẫng đầu, đôi mắt quyến rũ cầu xin:-Lăng lang, van cầu chàng buông tha cho Lan nhi.
-Nương tử, nàng cố nhẫn nại một chút đi, ta thật sự không chịu nổi sự quyến rũ của nàng. Thật đó.
Lăng Phong không nhịn được lại một lần nữa rong ruổi chinh chiến trên thân thể của nàng.
Cho đến khi nàng hoàn toàn mệt lử, khoái lạc vài lần, Lăng Phong mới buông tha nàng.
Thấy được sự thỏa mãn của Quý Nhược Lan, trong lòng Lăng Phong vô cùng tự hào, cảm nhận được mình thật sự là một nam tử Hán đại trượng phu, một người có thể làm cho nữ nhân thỏa mãn đích thực là một nam nhân.
Lăng Phong nhìn Quý Nhược Lan đang thỏa mãn hỏi:
-Nhược Lan kiều thê, nàng hạnh phúc chứ?
Quý Nhược Lan nhướng mi, sẵng giọng:
-Hứ, ai là kiều thê của chàng? !
Lăng Phong cười cười:
-Nàng nói ai đây?
Hắn vừa nói vừa đẩy lên nhắc nhở nàng cả hai còn đang trong tư thế rất thân mật.
-Ư . . . !
Quý Nhược Lan khẽ rên:
-Được rồi, Lăng lang, chàng tha cho Nhược Lan đi a.
Quý Nhược Lan sợ hắn lại làm chuyện xấu, nàng không thể chống lại được sự giày vò của hắn.
Lăng Phong định tái triển hùng phong thì bao tử lại kêu ục ục. Quý Nhược Lan cười khẽ:
-Bại hoại, đói bụng rồi à?
Đôi mắt đẹp đầy tiếu ý nhìn Lăng Phong, đôi tay xoa xoa bụng hắn.
Lăng Phong cười cười, sau lại không đói a, đã quá trưa rồi mà ta vẫn hoạt động mạnh như vậy.
Quý Nhược Lan săn sóc:
-Lăng lang, chàng đi ăn chút gì đó đi.
Lăng Phong hôn lên mặt nàng, cười nói:
-Sau này phải gọi là tướng công, hiểu chưa?
Quý Nhược Lan mặt đỏ lên, cúi đầu, ngượng ngùng nói:
-Vâng, tướng công!
Tư thái nữ nhi kia khiến mọi người động tâm, quả thực, bất kỳ nam nhân nào có thể lấy được người vợ như vậy quả là phúc tu ngàn đời.
Lăng Phong hôn nàng, hai tay du động trên người nàng, Quý Nhược Lan rên rỉ:
-Tướng công, đi ăn chút gì trước được không?
Lúc này, Lăng Phong mới dừng đôi tay tà ác lại, gật đầu:
-Uh, quả là hơi đói bụng. Nàng có lẽ cũng đói rồi, vậy cùng đi đi.
Quý Nhược Lan đỏ mặt.
-Ta còn chưa đói, chàng đi trước đi.
Lăng Phong biết nàng chưa thể đối mặt với mấy người Bạch Lộ cho nên không dám đi ra ngoài.
Lăng Phong nói:
-Sao nàng lại không đói, đã hai ngày nàng chưa có ăn chút gì!
Quý Nhược Lan vội la lên:
-Thiếp thực không đói, chàng tự mình đi ăn đi, chàng không cần quan tâm đến Nhược Lan.
Lăng Phong kiên quyết nói:
-Không được, muốn đi phải cùng đi.
Quý Nhược Lan cảm thấy ngọt ngào dâng lên trong lòng, song lại có chút hối hận, tên oan gia này sao lại không hiểu tâm tư của nhân gia, đành phải bất đắc dỉ nói:
-Ai da nhân gia như thế này sao có thể ra ngoài gặp người được?
Cuối cùng nàng cũng phải nói ra suy nghĩ trong lòng, Lăng Phong thì nhịn không được mà cười to. Quý Nhược Lan ngẩng đầu:
-Chàng còn cười, đều là do chàng hại thiếp.
Thấy Lăng Phong không đổi ý, nàng nhịn không được liền vung đôi cánh tay trắng như phấn ngắt trên người của Lăng Phong. Nói là giáo huấn nhưng đôi tay của nàng đánh lên ngực hắn lại không có chút lực đạo nào, không bằng gãi ngứa cho hắn, Lăng Phong vừa thưởng thức vẻ đẹp của nàng lúc tức giận vừa xin tha:
-Được rồi, là ta sai, Nhược Lan nương tử, nàng chờ ta ở đây, tướng công đi lấy cái gì cho nàng ăn để tạ tội vậy.
Quý Nhược Lan lúc này mới buông tha Lăng Phong.
Lúc đóng cửa hắn cảm nhận được tình ý nồng đậm trong đôi mắt của Quý Nhược Lan, xem ra nàng đã hoàn toàn thay đổi.
Lúc này, đôi mắt đầy mị ý và đôi mắt lạnh lùng khi xưa đâu chỉ khác nhau một chút, tất cả đều do Lăng Phong tạo thành. Chỉ cần nghĩ vậy, trong lòng Lăng Phong lại dâng lên một cỗ hào hùng và một phần trách nhiệm.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.