Chương 54: Sư nương - Dâm hương
Thanh Trà Đạm Phạn
12/04/2013
Ngay khi Lăng Phong chạy đi giúp sư nương truy địch thì lúc này Bạch Quân Nghi cũng đang cùng địch nhân đấu trí đấu lực.
Địch nhân đã bị Tạ Lâm Lam chặt đứt cánh tay, loại thương thế này làm sao trong chốc lát có thể cầm máu ngay được. Dựa vào vết máu lưu lại trên đường, sư nương cũng không khó khăn để truy đuổi.
Bất quá địch nhân có thể nói là rất khá, mất nhiều máu như vậy mà không có ngất đi. Nhưng theo tính toán của Bạch Quân Nghi, cho dù bản lĩnh có cao nhưng máu không thể tự nhiên ngừng chảy được, nhất định là phải điểm huyệt cầm máu sau đó sẽ phải tìm chỗ mà băng bó vết thương. Địch nhân đã bị thương dám chắc sẽ không triệt thoái cùng đường với đám người đánh lén. Điều sư nương lo lắng nhất là trên người tên hỗn đản này không có giải dược. Nếu sự thật là như vậy thì đám đệ tử Hoa Sơn trúng dâm dược sẽ dữ nhiều lành ít.
Lúc này Bạch Quân Nghi vừa kéo theo Linh Nhi vừa truy tung theo vết máu…
Sau một hồi khẩn trương truy đuổi, Bạch Quân Nghi đột nhiên thấy khí huyết bốc lên. Thật ra vừa rồi, lúc giúp Linh Nhi lau sạch vết máu, nàng đã bất cẩn mà bị dính máu độc rồi. Nói cách khác, Tiêu hồn mê tình dâm hương tán đã qua da thấm vào máu rồi lan khắp cơ thể. Hơn nữa vì cấp tốc truy đuổi, độc dược trong cơ thể đã bắt đầu phát tác. Lúc này, Linh Nhi trong lòng sư nương đã có biểu hiện ngấm độc sâu hơn, đầu tiên là hai chân mềm nhũn cơ hồ ngã quỵ. Nàng thều thào nói: “Sư nương, con không ổn rồi, người một mình đuổi theo hắn đi.”
Bạch Quân Nghi càng khẩn trương, nói: “Không được, lúc này ngươi không hề có chút năng lực tự vệ, vạn nhất nếu gặp gỡ nam nhân chắc chắn sẽ phiền toán. Cho dù thế nào, ta cũng không thể bỏ ngươi lại.” Không cho nàng nói gì nữa, sư nương ôm lấy Linh Nhi rồi theo vết máu đuổi tiếp.
Vết máu trên mặt đất thưa dần, chỉ còn rải rác vài giọt, Bạch Quân Nghi thầm tức giận, tên ác tặc này đúng là loại sống dai. Vết máu dẫn nàng tới vùng dã ngoại rồi tiến vào một Quan đế miếu đổ nát. Dưới chân tường đế miếu có vài giọt máu còn vương lại, chứng tỏ tên ác tặc nhất định đang trốn ở bên trong.
Bạch Quân Nghi ôm lấy Linh Nhi, đề khí nhảy lên. Bức tường đổ nát chỉ cao có hơn trượng mà chút nữa nàng đã bị hụt chân, đủ biết là thể lực của nàng đã bị dược lực làm hao tổn. Nếu cứ thế này, nàng cũng chẳng chống đỡ nổi được bao lâu.
Đang lúc Bạch Quân Nghi lo âu thì Linh Nhi đột nhiên thở gấp rồi tỉnh lại. Bạch Quân Nghi nhìn khuôn mặt đỏ bừng, mắt đầy tơ máu, thần tình dọa người, không khỏi lo lắng hỏi: “Linh Nhi, ngươi sao rồi?”
Chưa nói dứt lời thì Linh Nhi tự nắm lấy vạt áo của mình, miệng dồn dập thở gấp: “Sư nương, con nóng… nóng quá…” Nói rồi kéo áo lót xuống làm lộ ra bộ ngực sữa: “ Con… con không chịu được rồi…”
Bạch Quân Nghi sợ hãi vội ra tay điểm vào huyệt Ủy trung của nàng, khiến nàng tạm thời mất đi năng lực hành động, song chính nàng cũng thấy ngực mình kỳ nhiệt thiêu đốt không ngừng. Nàng biết mình chẳng còn chống đỡ được bao lâu, thời khắc chiến đấu này là vô cùng quan trọng, nếu không lập tức lấy được giải dược thì không thể tưởng tượng được hậu quả nghiêm trọng đến mức nào.
Bạch Quân Nghi ôm Linh Nhi hạ xuống đầu tường, chăm chú quan sát vết máu đã rất mờ nhạt…
Vệt máu mờ dẫn đến trước một cái giếng hỏng của ngôi tháp cổ. Không lẽ ác tặc biết mình bị truy đuổi, thấy khó tránh khỏi cái chết, lại nghĩ tội ác quá lớn nên muốn chết toàn thây?
Nàng cúi đầu nhìn xuống giếng cổ, chỉ thấy đen ngòm, không biết còn nước hay không. Nàng nhặt một hòn đá nhỏ thả xuống nhưng hồi lâu cũng thấy hồi âm, nhưng lại giống như tiếng lăn rồi một lúc sau lại cũng chẳng thấy gì cả.
Cái này có vẻ không giống một cái giếng cổ mà giống như một thông đạo đi xuống lòng đất.
Bạch Quân Nghi biết rất rõ loại Tiêu hồn mê tình dâm hương tán này là loại chí dâm chí độc trên giang hồ, độc tính ăn vào tận cốt tủy, thần tiên cũng khó cứu. Khi lý trí mất hết thì tâm dâm đại phát, có thể làm những việc điên rồ, chẳng còn gì là liêm sỉ. Bạch Quân Nghi dù sao cũng là Thần nữ của phái Hoa Sơn, sư xuất huyền môn chính tông, tu vi thâm hậu nên mới có thể chống đỡ được đến lúc này. Chỉ sợ một lúc nữa, khi công lực bị tiêu hao hết, thì chẳng thể nào vãn hồi được. Lúc này nàng thấy khí huyết rối loạn, người thấy nôn nao, chẳng lẽ là mê tình dâm hương tán sẽ lập tức phát tác?
Bạch Quân Nghi nghĩ đến hậu quả khi Tiêu hồn mê tinh dâm hương tán phát tác, đúng hơn là mình và Linh Nhi sẽ phải chịu đau khổ và lăng nhục, vô cùng xấu hổ vì bị nam nhân đùa cợt, chẳng những bản thân bị ô nhục mà còn làm nhục nhã cho phái Hoa Sơn, thế thì thà đâm đầu xuống giếng chết quách cho rồi. Trong đầu Bạch Quân Nghi nhất thời hiện lên những ý niệm rõ ràng.
Vừa nghĩ tới đây, Bạch Quân Nghi không còn do dự, ôm Linh Nhi chuẩn bị nhảy xuống…
“Hắc!” Đột nhiên một tiếng cười rất nhỏ ở bên cạnh truyền đến. Mặc dù tiếng cười rất nhỏ nhưng lại cứu được Bạch Quân Nghi đang muốn tự vẫn.
Bạch Quân Nghi nghe thấy tiếng cười, toàn thân chựng lại, rút trường kiếm phóng thẳng đến chỗ phát ra tiếng cười. Nàng tin chắc tiếng cười chính là của dâm tặc mà mình đang khốn khổ truy kích, bởi vì nơi này chẳng thể có người thứ ba nào khác. Nhất định là dâm tặc này cố tình đem vết máu dính vào thành giếng cổ, làm ra cảnh mình đã tự tử, còn bản thân thì lại ẩn trốn ở bức tường phía sau.
“Rầm!” một tiếng.
Ngọc Nữ kiếm của Bạch Quân Nghi phá tan bức tường của Quan đế miếu đã cũ nát làm gạch ngói ầm ầm đổ xuống.
Sau tiếng động kinh thiên, Bạch Quân Nghi bất chấp hết thay, vội ôm Linh Nhi quay người nhảy tránh, rơi xuống đống gạch ngói đổ nát, toàn thân đau nhức thấu xương nhưng may mà không bị gạch đá đập vào người.
“Rầm…” lại là một trận rung động nữa, Bạch Quân Nghi thấy cả Quan đế miếu rầm rầm đổ xuống vội ném Linh Nhi ra phía ngoài rồi vội lao theo.
“Hắc… hắc…”
Đang khi chạy ra khỏi miếu, lại nghe được tiếng cười dâm đãng lãnh khốc. Không biết có phải do là dùng sức quá nhiều hay không, Bạch Quân Nghi cảm giác độc dược trong cơ thể lại bắt đầu bốc lên, đó là một loại thống khổ vô cùng khó chịu, loại thống khổ phát ra từ sâu thẳm trong linh hồn, từ nội tâm, thể hiện ra bên ngoài là sự khổ sở vì khao khát nhục dục.
Tựa như có ngàn vạn con kiến đang cắn xé trong lòng…
Tựa như nỗi thèm khát dòng nước suối ngọt mát khi đang rong ruổi trên sa mạc, nàng thèm khát được ngả đầu vào cánh tay mạnh mẽ của nam nhân.
Dần dần, lâm vào huyễn cảnh, Bạch Quân Nghi đã mấy lần xuýt đưa tay tự xé rách y phục của mình, chỉ vì còn lại một chút linh trí mà nàng vẫn cắn răng chịu đựng kìm nén xuống được.
Trong cơn đau đớn thống khổ, nàng thì nào: “Linh Nhi! Ta xin lỗi! Sư nương không tìm được giải dược cho ngươi.”
“Hắc hắc… Mười năm trước, Hoa Sơn thần nữ là thiên hạ đệ nhất mỹ nữ… ha ha.” Vốn tiếng cười lúc đầu rất nhỏ, lúc này đã biến thành tiếng ha ha cười lớn.
Bạch Quân Nghi vô cùng lo lắng đưa mắt nhìn xung quanh, chỉ thấy cách đó không xa có một bóng người tóc tai bù xù, cánh tay bị cụt đang bước tới.
Bạch Quân Nghi quát lên: “Ngươi là người hay quỷ?”
Hai mắt kẻ nọ càng u ám, cười lạnh: “Lúc này là người nhưng cũng khó đảm bảo là sẽ không biến thành quỷ.”
Vừa nghe nói là người, Bạch Quân Nghi lập tức nắm chặt trường kiếm trong tay quát: “Ngươi chính là người đã phóng độc?”
“Hắc hắc… Chính là Điểm Thương Sơn Ngô Chinh ta.” Ngô Chinh cũng quát lên: “ Muốn giết ta? Hãy xem đây là ai!”
Tiếp theo hỏa quang chợt lóe, Ngô Chinh đốt lên một đống củi, Bạch Quân Nghi liền nhìn thấy Linh Nhi đã bị Ngô chinh bắt, hơn nữa lúc này còn đang hôn mê, chính đang che trước người tên ác tặc kia.
Bạch Quân Nghi ước lượng thương thế của mình, biết không thể nắm chắc có thể nhảy tới giải cứu Linh Nhi, cho nên chỉ giận dữ quát: “ Dâm tặc, ngươi muốn thế nào?”
“Hắc hắc… Ta muốn thế nào? Hôm nay ta chỉ có hai con đường đơn giản để chọn, một là chết, hai là sống. Có điều lúc này ta còn có một đường thứ ba nữa, đó chính là dù sống hay chết, cũng phải một lần thưởng thức ngọc thể thanh nhã của mỹ nữ Hoa Sơn…” Ngô Chinh đã suy yếu đến cùng cực, lại ha hả độc ác cười rộ lên: “Bị các ngươi chặt mất một cánh tay, suýt nữa mạng ta cũng mất. Ai ngờ trời cao cũng có mắt, lại đem một cô gái xinh đẹp dường này đặt vào tay ta.” Vừa nói, hắn vừa ngang nhiên đặt tay lên nhũ phong của Linh Nhi.
“Ngươi… Ngươi thật vô sỉ!” Bạch Quân Nghi tức giận quát lên: “Không tính đến việc Điểm Thương Sơn vẫn được gọi là danh môn chính phái, cư nhiên sử dụng thủ đoạn như thế, đến cầm thú cũng không bằng, chẳng lẽ không thẹn với võ lâm thiên hạ sao?
Ngô Chinh cười ha hả nói: “Trời biết, đất biết, ta biết, ngươi biết nhưng vĩnh viễn người võ lâm sẽ không biết. Hơn nữa phái Hoa Sơn cũng chẳng tính là danh môn chính phái gì, nếu không phải đệ tử Hoa Sơn phái đã cho sư phụ chúng ta đội mũ xanh, thì lam sao có thể phát sinh chuyện ngày hôm nay?”. Nói xong, hắn phách một chưởng lên lưng Linh Nhi, làm nàng tỉnh lại, quát: “Mở mắt ra, nhìn xem ta là ai?”
Linh Nhi đã rõ hiện trạng nhưng vì bị hắn chế trụ huyệt đạo, không thể động đậy được, sợ hãi kêu lên: “Sư nương, cứu con với!”
Ngô Chinh cười hắc hắc nói: “Lúc này, độc tính trong người sư nương ngươi đã phát tác, lại không có giải dược, ngay cả bản thân cũng khó bảo vệ, làm thế nào mà cứu được ngươi?”
Bạch Quân Nghi quát: “Mau giao ra giải dược, ta sẽ tha chết cho ngươi!”
Ngô Chinh nói: “Giải dược hả…” hắn thò tay vào ngực lấy ra bó lớn bó nhỏ các loại dược, rồi làm bộ thong thả nhìn kỹ từng gói: ”Cái này…. là Thiên tâm hoàn, Dịch hồng đan, Tô hợp tán, Ngốc kê hương… loại gì cũng có chỉ có giải dược là không. Ngươi nói phải làm sao bây giờ?”
Bạch Quân Nghi vừa tức vừa hận nói: “Dâm tặc đáng chết!”
Ngô Chinh cười to một hồi tới kiệt sức, thở dốc nói: “Ta bị chém một tay, nhiều lắm chỉ có thể xem là ngoại thương, lúc này đã băng bó cầm máu, dùng kim sang dược chữa thương…” rồi tiếp tục cười: “Chỉ cần ăn uống một chút, sau vài canh giờ là có thể khôi phục thể lực… Còn ngươi có được may mắn như ta không? Ha ha…”
Bạch Quân Nghi hừ lạnh: “Si tâm vọng tưởng! Nơi này làm gì có gì cho ngươi ăn uống?”
“Đương nhiên là có !” Ngô Chinh dụng sức chọc ngón tay làm Linh Nhị đau đớn kêu lên.
“Ta uống máu nàng, ăn thịt của nàng, lại làm cho nàng không chết được ngay, chẳng phải là đồ ăn thức uống tốt nhất hay sao?” Ngô Chinh càng dâm tà vươn cánh tay luồn vào dò xét phía trong vạt áo: “Ha ha… tiểu đồ đệ của ngươi năm nay mười sáu hay mười bảy tuổi? Đã có tình nhân hay vẫn còn là hoàng hoa khuê nữ? Ngươi có biết không? Máu huyết chính là đại bổ dương đó!”
“A!, Sư nương…” Linh Nhi sợ hãi giãy giụa kêu lên.
Bạch Quân Nghi lửa giận công tâm, lại càng thấy toàn thân nóng như thiêu như đốt , vô cùng khó chịu, thét lớn: “Ngươi dám!” Nàng cố hết sức nâng trường kiếm lên, hàm lệ nói: “Linh Nhi, ta xin lỗi!”
Lúc này Bạch Quân Nghi huy động trường kiếm, cuồn cuộn nổi lên một trận kiếm lãng, theo kiếm khí chuyển động, đất đá xung quanh bị bốc lên cuốn theo bụi đất đầy trời, ầm ầm hướng Ngô Chinh bay thẳng tới.
Bạch Quân Nghi trong lòng đã hạ quyết tâm ắt phải chết, lại thêm việc thầy sư đồ bị vũ nhục, lúc này không gì hơn là đồng quy vu tận.
Ngô Chinh vạn lần không nghĩ tới Bạch Quân Nghi có thể làm như vậy, kinh hãi né tránh, đồng thời vội vàng vung tay, đánh mạnh vào đám đất đá, nhưng lực phản chấn cực mạnh đã làm hắn bắn ngược trở ra, miệng phun máu tươi.
Ngô Chinh cảm thấy hữu chưởng tê dại còn miệng vết thương ở tay trái lại vỡ bục ra, máu tươi tuôn như suối.
Linh Nhi bị Ngô Chinh đẩy ra, rơi xuống vách núi bên cạnh Quan đế miếu.
Linh Nhi bị Ngô Chinh ném đi như vậy, va đập, chẳng hiểu sao lại có thể cử động, giữa lúc rơi xuống, kinh hãi kêu lên một tiếng, tưởng như mạng đã tận thì chỉ nghe “bùm” một tiếng, đã rơi vào trong một cái đầm nước. Thật ra vách núi cũng chỉ cao khoảng mười trượng, lại rơi xuống đầm nước nên cũng không nguy hiểm gì, chỉ có điều Linh Nhi dù sao cũng đang bị trúng độc, rơi xuống khiến miệng mũi nàng đầy nước, chìm sâu xuống dưới đầm.
Khi Linh Nhi vùng vẫy trồi lên, bởi vì dòng nước chảy xiết, cùng với việc nàng không thể tự chủ, lập tức bị cuốn ào đi…
Không biết đã uống bao nhiêu nước, cũng chẳng biết bao xa, dòng nước rốt cục cũng chảy chậm lại, Linh Nhị chung quy cũng có thể trồi lên để thở rồi cố sức bơi vào bờ. Nàng nằm phục xuống mép nước, nôn ọe, thở dốc…. Song không chỉ là đau đớn do dòng nước mang đến, một cỗ hỏa khí như ác ma trỗi dậy, không thể chế ngự, như ngựa thoát cương bùng lên mạnh mẽ trong người nàng.
Tiêu hồn mê tinh dâm hương tán trong cơ thể Linh Nhi rốt cuộc bộc phát khiến nàng đánh mất đi chút linh trí cuối cùng, điên cuồng xé bỏ y phục của mình…
Ngay khi Linh Nhi dục hỏa bành trướng tới cực điểm, không thể khống chế được thì nàng nhìn thấy một nam nhân. Lúc này, bất kể đối phương là hạng người nào, chỉ cần có nam nhân là xông tới hội tình. Đó chính là uy lực của Tiêu hồn mê tinh dâm hương tán …
Người đến là Lăng Phong.
Lăng Phong cáo biệt Đàm Uyển Phượng rồi nhằm hướng tây thành phóng đi. Dọc đường hắn cũng không để ý đến máu trên mặt đất, mà chỉ dựa vào khứu giác cùng cảm giác để truy đuổi. Ngay lúc đang lo bị mất dấu, thì đột nhiên nghe thấy có tiếng thét lớn rồi ngay sau đó có tiếng người rơi xuống nước. Vì vậy Lăng Phong bất kể ba bảy hai mươi mốt gì, theo dòng suối tìm kiếm, vừa lúc nhìn thấy Linh Nhi bên mép nước.
“Sư muội!” Lăng Phong kinh hãi kêu lên một tiếng, không chút do dự phi thân tới, kéo Linh Nhi ra khỏi dòng nước. Lăng Phong còn chưa kịp mở miệng hỏi xem có chuyện gì sảy ra? Sư nương đâu rồi? Thì đã thấy Linh Nhi như nổi cơn điên, hai tay ôm chầm lấy hắn rồi điên cuồng xé bỏ y phục của hắn…
Linh Nhi đã trúng phải xuân dược dâm đãng tối thượng trên đời, đó là Tiêu hồn mê tình dâm hương tán, trừ việc giao hợp thì căn bản không còn phương pháp nào giải cứu.
Mà giờ phút này Lăng Phong chính là giải dược tốt nhất của nàng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.