Chương 15: Sư nương nhu tình
Thanh Trà Đạm Phạn
12/04/2013
“Sư nương làm sao lại trở thành lão thái bà, người thoạt nhìn chỉ như là tỷ tỷ của sư tỷ thôi.” Lăng Phong rất thành thật nói: “Hơn nửa, người phong tình thành thục, các sư tỷ không cách nào bằng được, con nghĩ, người nhất định là có bí quyết gìn giữ sắc đẹp nào đó.”
Sư nương cười cười, nói: “Phong nhi, ngươi là một tiểu hài tử, không nên đối với ta nói lời khinh bạc như thế. Lời này ngươi nên để dành nói với Tạ sư tỷ của ngươi thì hơn.”
Lăng Phong trân trân nhìn sư nương, hỏi: “Sư nương, người cũng biết con thích Tạ sư tỷ sao?”
Sư nương đáp: “Ta đâu phải kẻ ngốc, đương nhiên là nhìn ra được.”
Lăng Phong mạnh dạn hỏi: “Nếu con muốn cưới Tạ sư tỷ làm vợ, người sẽ đồng ý chứ?”
Sư nương mỉm cười nói: “Chỉ cần là các ngươi tự nguyện, thân là trưởng bối, ta nhất định sẽ ủng hộ.”
Lăng phong cao hứng nói: “Sư nương, người thật là tốt.”
“Nghe ngươi nói như vậy, nếu ta không đồng ý thì sẽ thành người xấu sao?!” Sư nương cố ý nghiêm mặt hỏi.
Lăng Phong vội vàng lắc đầu đáp: “Sư nương, con không phải là ý này, người biết mà. Sư nương trong lòng con vĩnh viễn là người tốt, thực đó.”
Sư nương khúc khích cười, dáng vẻ quả thực là nghi thái vạn thiên: “Nói ngươi là tiểu hài tử, quả thực một điểm cũng không có sai. Bất quá Tạ sư tỷ của ngươi xuất sắc như vậy, rất nhiều đệ tử khác đều thích nàng, hơn nữa Hoa sơn phái còn có quy củ, nếu nhiều đệ tử cùng yêu thích một người, thì sẽ tiến hành luận võ quyết đấu. Nghe nói, nhị sư huynh của ngươi đối với Tạ Lâm Lan cũng có ý tứ, cho nên việc chung thân đại sự của ngươi, không thể nói là một mình ta quyết định được.
Lăng Phong thở dài, nói: “Sư nương người nói như vậy, rõ ràng là muốn cho con biết cơ hội của con thật sự là rất mong manh.”
Sư nương nhìn Lăng Phong, nói: “Thật ra ngươi cũng không cần phải rầu rĩ, chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập võ công tốt là được, ta tin tưởng ngươi sẽ thành công.”
Lăng Phong hoan hỉ, nắm chặt lấy tay sư nương, nói: “Chi bằng sư nương lén dạy con võ công…”
Sư nương vẻ mặt lạnh lùng, đẩy tay hắn ra nói: “Phong nhi, ngươi cùng với nữ nhân ở chung một chỗ đều là như vậy sao?”
Lăng Phong vội vàng giải thích: “Sư nương, con xem người là trưởng bối, đâu có dám khinh bạc, người không nên hiểu lầm con. Nếu người nguyện ý, con có thể làm nhi tử của người.”
Sư nương nghe thế thì mỉm cười, đôi mắt đẹp khép lại, hồi lâu mới nói: “Hay là miễn đi, nếu ta làm mẫu thân của ngươi, kế mẫu ngươi chẳng sẽ tìm ta mà tính sổ sao. Hơn nữa người ta thấy con ta lớn như vậy, còn tưởng rằng ta đã lớn tuổi rồi.”
Lăng Phong vội vàng tâng bốc: “Không đâu, dù cho là hai mươi năm nữa, sư nương người vẫn là một đại mỹ nhân.”
Sư nương khẽ xua tay, nói: “Hai mươi năm nữa, ta đã là một bà lão rồi, nếu không, cũng trở thành yêu tinh.”
Lăng Phong nói: “Yêu tinh cũng vẫn xinh đẹp, không biết có bao nhiêu nữ nhân muốn làm mà không được.”
Sư nương nghiêm chỉnh nói: “Phong nhi, sau này cùng ta nói chuyện, nhất định phải nghiêm túc, ta có chút không quen với dáng vẻ cùng tính cách của ngươi.”
Lăng Phong lập tức cung kính đáp: “Vâng, sư nương. Nhưng mà, người không cảm thấy quá quy củ, không khí ở Hoa sơn phái sẽ không tự nhiên sao? Như Đại sư huynh vậy, vừa cổ bản lại vừa khó chịu, con không muốn trở thành bộ dáng như thế…”
Sư nương sửng sốt, ngẫm lại cũng rất có đạo lý, nói: “Ngươi thật là lắm trò, bất quá lại nói đại sư huynh của ngươi, chuyện hôm nay ta thật sự nên xin lỗi.”
“Sư nương, ngàn vạn lần không nên.” Lăng Phong lắc đầu nói: “Thật ra chuyện hôm nay cũng không thể trách người khác, có trách thì chỉ là tại con học nghệ không tinh…”
Sư nương nói: “Ta không ngờ Thừa Thiên lại là người hiểm trá như vậy, ngươi mới lên Hoa sơn một tháng, hắn đã ở hơn hai mươi năm rồi, ngươi dẫu học nghệ có tinh, cũng không có khả năng là đối thủ của hắn, hắn không thể không biết điều đó. Thế nhưng hắn lại vẫn dùng thủ đoạn ác độc như thế đối với ngươi, thật sự khiến cho sư nương ta thất vọng.”
Lăng Phong nói: “Đại sư huynh cũng là vì để ý thể diện, cho nên nhất thời mới phạm sai lầm như thế.”
“Để ý thể diện!?” Sư nương có vẻ còn rất tức giận: “Thể diện chẳng lẽ so với mạng người còn đáng giá hơn sao? Tiếc thay hắn là Hoa Sơn Đại sư huynh, thế mà còn không bằng ngươi, tiểu sư đệ mà còn hiểu sự tình hơn.”
Lăng Phong nói: “Sư nương, ngàn vạn lần không nên tức giận, nữ nhân tức giận sẽ trở nên không đẹp đâu, sẽ già đi mất, vui vẻ mới có thể trở nên tươi trẻ, nếu không như vậy, con kể chuyện cười cho người nghe, có được không?"
Sư nương vừa nghe thế thì liền cảm thấy hứng thú. Nàng sống nhiều năm như vậy, còn chưa có người nào kể cho nàng chuyện cười. Lão công của nàng đường đường là Hoa Sơn chưởng môn, võ lâm minh chủ, làm người rất cổ hủ, luôn nghiêm trang, cùng hắn một chỗ, không nhiều tình thú lắm. Mà đám nam đệ tử khác khiếp sợ sư nương chính là uy nghiêm, ai dám vô lễ đây? Bởi vậy, sư nương chính là nội tâm có khi rất cô tịch, rất hy vọng có ai có thể cùng nàng nói chuyện như tri kỷ.
Lăng Phong nhìn thấy sư nương mỉm cười, hắn vui vẻ đổi giọng, bắt đầu kể chuyện cười.
" Lại nói hôm nay trời mưa rất to, các động vật đều chạy đến đầy trong miếu Quan Công để trốn mưa, đột nhiên mọi người nghe thấy được một hương vị rất thối. Xà nói: ‘Ta nhỏ như vậy sẽ không tha được mùi thối như vậy, nhất định là do ngưu phóng ra.’ Ngưu nói:‘ Ta là động vật ăn cỏ sẽ không tha theo mùi thối như vậy, chắc là kẻ khác.’ Trư nói:‘ Kẻ làm ra mùi thúi thế này nhất định mặt sẽ rất đỏ.’ Bỗng nhiên Quan Công vọt ra, đem trư đánh bay ra, ông nói:‘ Nói thừa, ta mặt đỏ vốn là trời sinh.’"
Sư nương nghe xong không khỏi cười khúc khích, trong lòng thập phần vui vẻ.
Lăng Phong thấy sư nương nở nụ cười, cười đến đẹp như hoa đào nở rộ, nét mặt mê người, trong lòng đã rất vui mừng. Thừa cơ nói:" Sư nương nguyện ý nghe ta, ta còn có nhiều chuyện kể cho người."
Sư nương đẩy ra song cửa sổ, hướng bên ngoài nhìn một lượt, xác định chung quanh không có đệ tử khác, nàng xoay người ngồi trở lại trên ghế, nói:" Nói tiếp cho ta nghe thêm một chuyện nữa."
Lăng Phong mỉm cười nói:" Có vị khách nhân đang ăn cơm, ngẫu nhiên nói
đến việc sữa có thể bổ dương, chín loại đồ ăn có thể tráng dương. Sau đó không lâu chủ nhân kêu mang rượu lên, nhưng nữ chủ nhân chậm chạp không đến, liền hỏi đứa con, đứa con trả lời: ‘Mẹ mang đồ ăn vào trong vườn đi.’ Hỏi đi làm gì, đứa con trả lời nói:‘ Sữa và chín loại đồ ăn để tráng dương.’"
Sư nương nghe xong, miệng cười hi hi không ngừng. Bộ ngực cao vút trong khi cươi run rẩy không thôi, phập phồng kích thích. Lăng Phong thấy mà miệng khô lưỡi khô, phía dưới đều có phản ứng rồi. Hắn sợ trước mặt sư nương thất thố, vội vàng cúi đầu.
Sư nương sau khi cười xong, nói:" Phong nhi, hài tử ngươi thực lại đùa người. Ngươi là từ nơi nào học được nhiều chuyện cười như vậy?"
Lăng Phong hồi đáp:" Trong nhà quản gia cùng hạ nhân thường xuyên xuyên nói cho ta, bọn họ có rất nhiều chuyện cười. Bất quá bọn hắn nói nhiều nhất đều là phương diện kia."
Sư nương là người từng trải, hiểu được đó là những phương diện nào rồi. Nàng lúc này đã đem Lăng Phong trở thành một tiểu hài tử rồi, khẽ răn dạy:"
Sau này ít nghe chuyện cười xấu như thế đi, đối với ngươi không tốt. Hài tử ngoan như ngươi, nếu tiếp xúc thứ hư hỏng đó, sẽ lại dễ dàng học cái xấu đó ngay."
Lăng Phong cung kính nói:" Đa tạ sư nương dạy bảo, Lăng Phong nhất định ghi tạc trong lòng."
Sư nương nở nụ cười thật tươi, tâm tình vô cùng tốt. Nàng lại nói:" Phong nhi, ngươi nhất định phải hảo hảo cố học bổn sự, như vậy mới uổng công cha ngươi cùng kỳ vọng của mẹ ngươi, sư nương rất hy vọng ngươi học nghệ thành công... Nói cách khác, nếu học nghệ không tinh, ngươi đời này đừng mong cưới được Lâm Lan."
Lăng Phong kiên định nói:" Không, không, ta không thể nào không có Tạ sư tỷ. Ta đã hứa với nàng rồi, ta đời này kiếp này đều phải chiếu cố nàng. Ta không thể phụ lòng nàng."
Sư nương dùng đôi mắt đẹp dịu dàng nhìn hắn, nàng nói:" Phong nhi, nhìn không ra ngươi tuổi còn trẻ vậy còn mà có tình có nghĩa, thật sự là khó có được."
Lăng Phong hồi đáp:" Nam tử hán đại trượng phu, nói được thì làm được, chuyện tình ta đã hứa, nhất định sẽ làm được."
Sư nương chăm chú nhìn Lăng Phong, hỏi:" Như vậy rất tốt, ta còn lo lắng ngươi sẽ thấy khó mà lui. Xem ra ta lo lắng dư thừa rồi......"
Vừa nghe lời này, Lăng Phong vui mừng được thiếu chút nữa nhảy cẫng lên. Nguyên lai sư nương tới là để khai đạo cho mình, không thể tưởng được nàng đối với mình quan tâm như thế, nghĩ tới đây hắn quả thực muốn trước mặt sư nương quỳ xuống, tâm nói, sư nương đối với chính mình quả thực so với mẹ ta còn hoàn hảo hơn.
Có lẽ do kích động quá mức, Lăng Phong nắm chặt tay sư nương, tàn nhẫn thân một chút, hoan hô nói:" Sư nương, ngươi đối với ta thật tốt. Ta sau này ta coi người là mẹ ruột của ta."
Sư nương bị nắm chặt bàn tay làm nàng căng thẳng phát sốt, phải biết rằng nàng sống lớn như vậy, ngoại trừ cùng lão công thân mật ra thì chưa từng cùng nam nhân thân cận qua như vậy, phương tâm không khỏi rối loạn. Nàng vội mắng:" Phong nhi, đừng có không biết lớn nhỏ. Nhìn ngươi làm ra hình dáng thế này, đúng là một đại sắc lang. Ta thực sự có chút không dám đem Lâm Lan gả cho ngươi đây."
Lăng Phong cười hắc hắc, nói:" Sư nương, ngươi không biết thôi, con người của con rất hảo à. Người ta đối tốt với con, con cũng sẽ đối với người ta rất tốt."
Sư nương nghiêng đôi mắt đẹp, hừ nói:" Tiểu hoạt đầu, ít tự biên tự diễn đi.
Ta còn không biết lòng dạ nam nhân các ngươi, đều là ngoài miệng nói một đằng, sau lưng lại làm một nẻo. Không biết có bao nhiêu nữ nhân đều nói, si tâm nữ tử phụ lòng hán à(nữ tử quá si tâm sẽ dễ bị phụ rẫy)."
Lăng Phong đứng lên, vỗ vỗ bộ ngực của mình, dõng dạc nói:" Sư nương, người nói chính là bọn họ, không thể là Lăng Phong này. Ta Lăng Phong có thể là háo sắc, nhưng ta rất có trách nhiệm với nữ nhân của mình."
Sư nương ừm, nói:" Được rồi, Phong nhi, chúng ta phải cưỡi con Khán Xướng Bổn, đi tới nhìn cho rõ. Nếu để cho ta phát hiện ngươi cùng lũ xú nam nhân giống nhau không có lương tâm, sư nương ta nhất định tự tay đem đầu ngươi cắt xuống."
Lăng Phong hì hì cười nói:" Chuyện như vậy sẽ không bao giờ phát sinh. Cho nên sư nương hay là dùng khí lực cho việc khác đi."
Sư nương không ngờ Lăng Phong lại là người hoạt bát như vậy, tâm tình cũng là vô cùng tốt, phảng phất áp lực cùng buồn rầu nhiều năm tích tụ đều bị gió thổi tan. Trong cơ thể của nàng, giống như đã lâu không có thoải mái khoái trá như vậy.
Sư nương nhìn Lăng Phong mà cảm thấy như nhìn hài tử của mình. Nàng bắt đầu quan tâm sâu sắc đến hắn. Nàng mỉm cười, lại hỏi chuyện gia đình hắn, điều này làm cho Lăng Phong càng thêm cảm thấy thân thiết.
Bắt gặp Lăng Phong xuất thân từ gia đình giàu có, hôm nay đã phơi nắng ngăm đen, sư nương trong lòng cũng rất vừa lòng, cho rằng đứa nhỏ này có cố gắng có chí khí, có dũng tâm cố gắng.
Nàng lại không biết trong tâm lý Lăng Phong sớm đã tính toán như thế nào từng bước đi một để cho sư nương thích mình, sau đó thân tâm hoàn toàn tiếp thu hắn là người yêu của nàng. Có lẽ đây mới là mục Tiêu lớn nhất Lăng Phong hắn đến Hoa Sơn, đây mới thật sự là hào quang vinh dự, khoái lạc mà hắn muốn có.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.