Chương 336: Trong đêm mưa gió
Thanh Trà Đạm Phạn
04/06/2017
Khi Thẩm Tiểu Thanh hét lên cũng là lúc thanh trường kiếm băng lãnh bén nhọn phá không đâm tới lưng của Lâm Phong.
“Cang!”
Chợt có tiếng kim loại va vào nhau vang lên.
Đàm Uyển Phượng cầm trường kiếm đâm vào lưng Lăng Phong không ngờ lại có cảm giác như mình đâm vào một bức tường cứng bằng sắt.
Đàm Uyển Phượng kinh ngạc, Thẩm Tiểu Thanh lại càng kinh ngạc hơn.
Thì ra lúc Lăng Phong phát hiện Đàm Uyển Phượng đánh lén liền lập tức vận khí toàn thân chống lại. Thật ra thì hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể ngăn cản một kiếm này mà chỉ muốn thử công lực của mình một chút. Không nghĩ tới vừa vận công lên thì toàn thân hắn lại trở nên cứng rắn như vách sắt đồng tường, cứ như thế mà ngăn cản một kiếm này của Đàm Uyển Phượng.
Trường kiếm trong tay Đàm Uyển Phượng bị chấn văng ra!
“Không thể nào….”
Thẩm Tiểu Thanh nhất thời kinh hô một trận, lúc này chỉ sợ nàng không thể dùng từ nào để hình dung sự cao hứng của mình.
Lăng Phong không kịp hưng phấn vui mừng liền ôm chặt lấy Thẩm Tiểu Thanh mà vỗ về: “Nàng không cần lo lắng, ta không sao a.”
“Ân!”
Thẩm Tiểu Thanh đến bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ tới Đàm Uyển Phượng còn bên cạnh lên ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy Đàm Uyển Phượng lúc này nhìn trường kiếm bị chấn khỏi tay văng ra cắm trên mặt đất, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng. Nàng nhấc tay lên hướng về phía thiên linh cái của mình đánh xuống.
Thẩm Tiểu Thanh vừa thấy vậy liền nhanh chóng rời khỏi ngực của Lăng Phong, nàng bối rối ôm lấy Đàm Uyển Phượng, nức nở hỏi: “Đàm sư tỷ, tỷ sao thế?”
Lăng Phong xoay người thản nhiên nói: “Nàng ta chính là muốn chết!”
Đàm Uyển Phượng nghe hắn nói liền nhắm chặt hai mắt khóc nức nở: “Ta không giết được tên ác ma như ngươi thì ta tự sát cũng không được hay sao?”
Nàng mồ côi từ nhỏ, may mắn được Bạch Quân Nghi đem về Hoa Sơn nuôi nấng dạy dỗ. Từ lúc đó trở đi, Hoa Sơn đã là nhà của nàng. Hiện tai thân thể nàng bị trúng dâm độc không cách nào giải được, lại nhớ đến thời gian lú trước bị người nam nhân này hành hạ tra tấn. Không ngờ lúc này trời đất trêu ngươi khiến nàng gặp lại hắn trong tình cảnh này, nếu bắt nàng phải làm đồ chơi cho hắn một lần nữa thì thà nàng tự sát chết đi còn đỡ thống khổ hơn.
Thẩm Tiểu Thanh giữ chặt hai chân của Đàm Uyển Phượng, khóc: “Không, Đàm sư tỷ người không được chết, không được chết a….”
Lăng Phong ở một bên căm hận nói: “Thẩm Tiểu Thanh, nàng đừng ảo tưởng nữa, Đàm sư tỷ muốn chết sao nàng cản được chứ?”
Chỉ thấy Thẩm Tiểu Thanh liên tục lắc đầu nói: “Không, nếu Đàm sư tỷ chết thì ta cũng không muốn sống nữa, bởi vì ta mà tỷ ấy mới bị liên lụy a!”
Lăng Phong tức giận mắng: “Các ngươi đều bị bọn danh môn chánh phái kia dạy thành đần độn rồi, toàn lũ ngốc, ta xem ra các ngươi chính là bị bệnh rồi! Cái gì mà phái Hoa Sơn, phái Thiên Sơn, con mẹ nó toàn là chó má!”
“Không được vũ nhục phái Hoa Sơn của ta!”
Đàm Uyển Phượng nghe thấy thế liền đột nhiên mở to hai mắt lớn tiếng hét lên. Cho dù muốn chết thì nàng vẫn không để cho người khác vũ nhục phái Hoa Sơn.
Sống làm đệ tử phái Hoa Sơn, chết cũng muốn làm quỷ của phái Hoa Sơn! Đàm Uyển Phượng tính tình chính là vô cùng cố chấp, nàng chỉ muốn dùng cả cuộc đời mình để báo đáp cho môn phái, báo đáp sự dưỡng dục của sư nương Bạch Quân Nghi.
Nhưng Lăng Phong lại không thèm để ý mà ngược lại càng châm chọc: “Ta chính là muốn nói phái Hoa Sơn đã không còn là phái Hoa Sơn của lúc trước nữa. Chưởng môn hiện tại của các ngươi chính là một tên mặt người dạ thú! Một con ác ma đội lốt cừu, một con ác ma cổ hủ!”
“Ngươi không được vũ nhục sư phụ ta!”
Đàm Uyển Phượng dùng hết sức hét lên, mà dâm độc theo đó cũng mượn thế phát tác càng lúc càng mạnh. Lúc này nàng chỉ có thể cắn răng trừng mắt nhìn Lăng Phong.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lăng Phong không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi!
Đàm Uyển Phượng nổi giận hét: “Ngươi mới là một tên ác ma, ngươi nghĩ mình dịch dung thì ta không nhận ra ngươi sao? Một tháng trước ngươi cũng dùng phương pháp như thế này lừa ta! Hiện tại ngươi lại ở đây mà đóng giả anh hùng muốn ta cùng Tiểu Thanh mắc mưu? Ta phỉ, ác ma, cho dù ta chết đi cũng không để ngươi sống yên ổn đâu!”
“Hừ, ngươi cho là mình thật sự cái gì cũng biết sao?”
Lăng Phong sơ với Đàm Uyển Phượng càng thêm phẫn nộ: “Nếu ta cùng Lưu Xung và Trương Lỗi là một dạng thì ta lại giết bọn chúng sao? Ta xuất hiện ở nơi này cũng là do các phu nhân của ta nói tình huống của các nàng có chút không đúng nên ta mới đuổi tới.”
Đàm Uyển Phượng hừ lạnh: “Ngươi muốn lừa ai? Một tháng trước ngươi đã làm gì ngươi không nhớ sao?”
Lăng Phong càng lúc càng muốn nổi điên: “Ta đương nhiên không quên. Nhưng càng không quên được năm đó tại đỉnh Hoa Sơn, không phải lúc đó ngươi cũng giống như vừa nãy cầm trường kiếm đâm vào ngực ta sao? Lúc ấy ta còn đang ôm sư nương, chính là ngươi….”
“Cái gì!”
Đàm Uyển Phượng kinh hãi nhìn Lăng Phong, nửa ngày không nói được một câu, cuối cùng lắc đầu run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi là hắn? Không, không có khả năng, không có khả năng….”
Chỉ thấy Lăng Phong cười nhẹ: “Thời gian ta bái nhập làm môn hạ phái Hoa Sơn, chỉ có Tạ sư tỷ cùng Lục sư tỷ là đối với ta tốt nhất. Còn tình cảm dành cho ngươi chính là chôn dâu tận sâu trong lòng. Ba tháng sau chúng ta cùng nhau luân phiên trực đêm, lúc đó ngươi dẫn ta lên đỉnh Ngọc Nữ Phong. Ở đó ngươi đã hôn ta, ngươi còn nói…..”
“Đừng nói nữa!”
Hai hàng nước mắt của Đàm Uyển Phượng chảy xuống không ngừng. Đó là nụ hôn đầu của nàng, bí mật đó chỉ có nàng và Lăng Phong biết, mà hiện tại Nam Cung Vũ có thể đem việc này nói ra liền đủ để chứng minh hắn là Lăng Phong cải trang.
“Ngươi… Ngươi không chết vì cái gì không trở về Hoa Sơn?”
“Quay về Hoa Sơn?”
Lăng Phong hừ lạnh nói: “Ta quay về Hoa Sơn để cho ngươi tiếp tục đâm ta vài kiếm nữa sao? Hay để cho Lục Thanh Phong xé xác ta ra? Quay về Hoa Sơn còn không bằng nhảy xuống vực, ít nhất dù nhảy xuống vực sâu cửu tử nhất sinh nhưng vẫn còn một thành sống!”
Lăng Phong cười đanh ác nói tiếp: “Năm đó ta được Mạc Quỷ Hùng cứu sống nhưng lại phải làm con cờ cho hắn, chính là làm sát thủ dưới tay hắn. Cho đến khi ta gặp được Hoa Luân, được hắn chế cho giải dược đồng thời đem ta dịch dung trở thành một Nam Cung Vũ đã chết, lúc đó ta mới chính thức có thể sống!”
Lăng Phong ngừng một chút, đưa mắt nhìn sang Đàm Uyển Phượng lạnh lùng cười: “Một tháng trước ngươi tới Hàng Châu, ta bắt ngươi đem đi tra tấn cũng vì ta hận! Ta hận ngươi vì đã đem ta và sư nương tách ra, hận ngươi vì ngươi ác độc! Ta cho ngươi biết một chuyện, kỳ thật một tháng trước, những người tra tấn ngươi từ đầu chí cuối chỉ có một người đó chính là ta! Vô luận là thiếu niên ác ma hay lão Hoàng ở tiệm vũ khí… tất cả đều là ta!!!”
“Ha ha….”
Đàm Uyển Phượng cười trong nước mắt: “Ta sớm đã nghĩ về điều đó, một nam nhân như ngươi sao lại có thể khinh địch mà để ta chạy trốn, như thế nào có thể nhường ta cho nam nhân khác?”
“Ngươi lầm rồi!”
Lăng Phong lạnh nhạt nói: “Khi đó ta thật sự muốn biến ngươi thành loại nữ nhân mà ngàn vạn người có thể chơi đùa. Nhưng ta đã từng đáp ứng sư nương, ta không thể không giữ lời hứa. Nửa tháng trước ta đã trở về Hoa Sơn gặp sư nương, sư nương nói người luôn áy náy, người muốn ta có thể cưới ngươi!”
Đàm Uyển Phượng đột nhiên rống lên điên dại: “Ta thật không nên nhớ ngươi một cách đáng thương như vậy, ngươi là ác ma! Ta bị như vậy đều là do ngươi tạo thành!”
“Im miệng, ngươi mới là ác ma! Nếu không phải do ngươi, ta há lại phải sống thống khổ đến hôm nay! Ta sẽ cho ngươi thấy bộ mặt thật của tên Lục Thanh Phong kia!”
Lăng Phong lại tiếp tục giận dữ nói: “Nếu ngươi cho rằng ta không xứng với ngươi cũng được, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta đã đáp ứng sư nương thì ta nhất định phải làm. Ngươi cả đời này chính là nữ nhân của ta!”
Đàm Uyển Phương nghe thế chết lặng cả người, bi thương cùng vui mừng, ngọt bùi cay đắng trong nháy mắt từ dưới đáy lòng toàn bộ dâng lên. Đau khổ vì mình gặp phải sự tình như vậy, mà ngọt ngào vì mình đã hiểu lầm Lăng Phong suốt thời gian qua. Hơn nữa người tra tấn mình thì ra lại chính là nam nhân trong mộng của mình, người mà mình sẵn sàng phó thác cả đời. Mà cảm giác yếu ớt lại vì nam nhân của mình có rất nhiều nữ nhân, chính mình không thể độc chiếm. Hơn nữa hắn lại quá bá đạo, hắn không cho nàng có cơ hội lựa chọn!
Ở bên cạnh, Trầm Tiểu Thanh so với Đàm Uyển Phượng càng khiếp sợ hơn, trong một thời gian ngắn nàng đã bị lời nói của Lăng Phong đả kích thật nhiều. Cho dù nàng không hiểu hết vấn đề nhưng nàng khẳng định rành người nam nhân trước mắt mình không phải cái gì Nam Cung Vũ mà là người từng vô địch thiên hạ: Hoa Sơn – Lăng Phong!
Thật lâu sau, Đàm Uyển Phượng mới khẽ lên tiếng: “Ta, ta… Ta sẽ không tin lời ngươi hồ ngôn loạn ngữ đâu….”
Đàm Uyển Phượng còn chưa dứt lời thì cả người nàng chợt đỏ ửng cả lên, hơi thở đột nhiên gấp gáp. Thì ra dâm độc trong cơ thể nàng đã đến lúc bạo phát!
“Phanh!”
Một anh thanh thanh thúy vang lên, thì ra chính là Lăng Phong giơ tay đánh tới một chưởng làm Đàm Uyển Phượng ngã xuống đất.
“Đàm sư tỷ…”
Thẩm Tiểu Thanh thất kinh kêu lên: “Thế tử, ngươi giết Đàm sư tỷ rồi?”
Lăng Phong không trả lời nàng mà chỉ im lặng bước tới đẩy nàng ra một bên.
Nàng hất tay Lăng Phong ra sau đó quay người lại nhìn hắn, rưng rưng khóc: “Ngươi là tên bại hoại, ngươi giết Đàm sư tỷ rồi!”
“Nàng điên rồi sao? Ta có thể giết nàng ta sao?”
Lăng Phong nhìn chằm chằm Thẩm Tiểu Thanh, nói: “Ta chỉ đánh ngất nàng ta đi thôi, ta sợ nàng ta trúng độc quá sâu không thể cứu được!”
Thẩm Tiểu Thanh nghe vậy liền cuối đầu nhìn ngực Đàm Uyển Phượng, thấy nơi đó vẫn đập nhẹ nhàng liền nửa lo nửa mừng ngồi xuống bắt mạch, thấy tim nàng ta vẫn còn đập. Rất nhanh sắc mặt của Thẩm Tiểu Thanh liền chuyển sang kinh ngạc cực độ, nguyên lai Đàm Uyển Phượng đã bị tà độc ăn sâu vào từng ngóc ngách cơ thể làm cho nội lực toán loạn. Cho dù hiện tại đang hôn mê thì nàng ta vẫn không tự chủ được mà run rẩy vì thống khổ.
Trong cơ thể Đàm Uyển Phượng, đoàn Liệt Hỏa kia liên tục lan ra, cuối cùng tập trung lan về nơi nguy hiểm nhất, đó chính là huyệt “Tâm linh” ở trên đỉnh đầu. Cũng may là từ nhỏ nàng đã tập luyện huyền môn chính tông cho nên tiềm thức cũng là tự động toàn lực kháng cự lại.
Nhưng nếu kéo dài thêm chút nữa thì Đàm Uyển Phượng tất phải chịu cảnh đứt kinh mạch mà chết…
Thẩm Tiểu Thanh vô cùng run sợ, chính nàng cũng bị người ta hạ độc. May mà cuối cùng có Lăng Phong xuất hiện giúp nàng giải độc.
Thẩm Tiểu Thanh nghĩ đến thế liền quay đầu lại nhìn Lăng Phong, ánh mắt nàng mang theo sự thương cảm, khẩn cầu: “Thế tử, chàng cứu Đàm sư tỷ đi!”
Thẩm Tiểu Thanh trong lòng lẫn lộn trăm ngàn cảm xúc, nàng biết rằng Đàm Uyển Phượng khi tỉnh lại khẳng định là sẽ không thể chấp nhận chuyện này, nhưng đây lại là phương pháp duy nhất có thể cứu nàng ta.
Chỉ thấy Đàm Uyển Phượng lại thống khổ rên rỉ một trận nữa, cả khuôn mặt ửng đỏ, toàn thân cũng dần biến thành một màu đỏ.
Lăng Phong nhìn nàng gật gật đầu sau đó đẩy Thẩm Tiểu Thanh tránh ra. Thẩm Tiểu Thanh cũng biết việc này là bất đắc dĩ nên cũng đành chịu, lắc đầu lui ra một bên.
Mà theo quan sát của Lăng Phong thì hắn biết Đàm Uyển Phượng cũng đã đến thời khắc nguy hiểm nhất rồi, không còn thời gian để do dự nữa. Hắn đưa tay kéo một cái, “Tê” một tiếng vang lên, quần áo của Đàm Uyển Phượng đã bị xé ra.
“Ta biết ngươi khinh thường những việc ta sắp làm, nhưng chỉ có như vậy mới cứu được ngươi! Ta đã nghĩ rồi, hiện tại ta cứu ngươi, nếu sau đó ngươi tha thứ cho ta thì ân oán tình cừu lúc trước giữa chúng ta sẽ xóa bỏ hết. Sau này đường ai nấy đi, không còn gì thù hận nữa.
Hắn nói xong liền đưa hay tay ôm lấy Đàm Uyển Phượng!
Dưới ánh lửa, Đàm Uyển Phượng khuôn mặt ửng hồng một mảng, nàng không ngừng khổ sở rên rỉ. Lăng Phong có chút đau xót, thuốc này so với tưởng tượng của hắn còn nguy hiểm hơn. Lăng Phong không dám chậm trễ nữa, hắn đưa tay giải huyệt đạo xong lập tức đánh thức nàng dậy.
Chỉ thấy Đàm Uyển Phượng vừa tỉnh dậy liền trở nên điên cuồng, nàng lập tức bổ nhào vào người Lăng Phong.
“…………..”
Tiếng phượng hót trong đêm mưa, trong một ngôi miếu đổ nát, xuân sắc dần dần trở nên dầy đặc, mê người!
“Cang!”
Chợt có tiếng kim loại va vào nhau vang lên.
Đàm Uyển Phượng cầm trường kiếm đâm vào lưng Lăng Phong không ngờ lại có cảm giác như mình đâm vào một bức tường cứng bằng sắt.
Đàm Uyển Phượng kinh ngạc, Thẩm Tiểu Thanh lại càng kinh ngạc hơn.
Thì ra lúc Lăng Phong phát hiện Đàm Uyển Phượng đánh lén liền lập tức vận khí toàn thân chống lại. Thật ra thì hắn cũng không nắm chắc được bao nhiêu phần có thể ngăn cản một kiếm này mà chỉ muốn thử công lực của mình một chút. Không nghĩ tới vừa vận công lên thì toàn thân hắn lại trở nên cứng rắn như vách sắt đồng tường, cứ như thế mà ngăn cản một kiếm này của Đàm Uyển Phượng.
Trường kiếm trong tay Đàm Uyển Phượng bị chấn văng ra!
“Không thể nào….”
Thẩm Tiểu Thanh nhất thời kinh hô một trận, lúc này chỉ sợ nàng không thể dùng từ nào để hình dung sự cao hứng của mình.
Lăng Phong không kịp hưng phấn vui mừng liền ôm chặt lấy Thẩm Tiểu Thanh mà vỗ về: “Nàng không cần lo lắng, ta không sao a.”
“Ân!”
Thẩm Tiểu Thanh đến bây giờ mới hồi phục lại tinh thần, nghĩ tới Đàm Uyển Phượng còn bên cạnh lên ngước mắt nhìn lên. Chỉ thấy Đàm Uyển Phượng lúc này nhìn trường kiếm bị chấn khỏi tay văng ra cắm trên mặt đất, ánh mắt lộ ra sự tuyệt vọng. Nàng nhấc tay lên hướng về phía thiên linh cái của mình đánh xuống.
Thẩm Tiểu Thanh vừa thấy vậy liền nhanh chóng rời khỏi ngực của Lăng Phong, nàng bối rối ôm lấy Đàm Uyển Phượng, nức nở hỏi: “Đàm sư tỷ, tỷ sao thế?”
Lăng Phong xoay người thản nhiên nói: “Nàng ta chính là muốn chết!”
Đàm Uyển Phượng nghe hắn nói liền nhắm chặt hai mắt khóc nức nở: “Ta không giết được tên ác ma như ngươi thì ta tự sát cũng không được hay sao?”
Nàng mồ côi từ nhỏ, may mắn được Bạch Quân Nghi đem về Hoa Sơn nuôi nấng dạy dỗ. Từ lúc đó trở đi, Hoa Sơn đã là nhà của nàng. Hiện tai thân thể nàng bị trúng dâm độc không cách nào giải được, lại nhớ đến thời gian lú trước bị người nam nhân này hành hạ tra tấn. Không ngờ lúc này trời đất trêu ngươi khiến nàng gặp lại hắn trong tình cảnh này, nếu bắt nàng phải làm đồ chơi cho hắn một lần nữa thì thà nàng tự sát chết đi còn đỡ thống khổ hơn.
Thẩm Tiểu Thanh giữ chặt hai chân của Đàm Uyển Phượng, khóc: “Không, Đàm sư tỷ người không được chết, không được chết a….”
Lăng Phong ở một bên căm hận nói: “Thẩm Tiểu Thanh, nàng đừng ảo tưởng nữa, Đàm sư tỷ muốn chết sao nàng cản được chứ?”
Chỉ thấy Thẩm Tiểu Thanh liên tục lắc đầu nói: “Không, nếu Đàm sư tỷ chết thì ta cũng không muốn sống nữa, bởi vì ta mà tỷ ấy mới bị liên lụy a!”
Lăng Phong tức giận mắng: “Các ngươi đều bị bọn danh môn chánh phái kia dạy thành đần độn rồi, toàn lũ ngốc, ta xem ra các ngươi chính là bị bệnh rồi! Cái gì mà phái Hoa Sơn, phái Thiên Sơn, con mẹ nó toàn là chó má!”
“Không được vũ nhục phái Hoa Sơn của ta!”
Đàm Uyển Phượng nghe thấy thế liền đột nhiên mở to hai mắt lớn tiếng hét lên. Cho dù muốn chết thì nàng vẫn không để cho người khác vũ nhục phái Hoa Sơn.
Sống làm đệ tử phái Hoa Sơn, chết cũng muốn làm quỷ của phái Hoa Sơn! Đàm Uyển Phượng tính tình chính là vô cùng cố chấp, nàng chỉ muốn dùng cả cuộc đời mình để báo đáp cho môn phái, báo đáp sự dưỡng dục của sư nương Bạch Quân Nghi.
Nhưng Lăng Phong lại không thèm để ý mà ngược lại càng châm chọc: “Ta chính là muốn nói phái Hoa Sơn đã không còn là phái Hoa Sơn của lúc trước nữa. Chưởng môn hiện tại của các ngươi chính là một tên mặt người dạ thú! Một con ác ma đội lốt cừu, một con ác ma cổ hủ!”
“Ngươi không được vũ nhục sư phụ ta!”
Đàm Uyển Phượng dùng hết sức hét lên, mà dâm độc theo đó cũng mượn thế phát tác càng lúc càng mạnh. Lúc này nàng chỉ có thể cắn răng trừng mắt nhìn Lăng Phong.
Nếu như ánh mắt có thể giết người thì Lăng Phong không biết đã phải chết bao nhiêu lần rồi!
Đàm Uyển Phượng nổi giận hét: “Ngươi mới là một tên ác ma, ngươi nghĩ mình dịch dung thì ta không nhận ra ngươi sao? Một tháng trước ngươi cũng dùng phương pháp như thế này lừa ta! Hiện tại ngươi lại ở đây mà đóng giả anh hùng muốn ta cùng Tiểu Thanh mắc mưu? Ta phỉ, ác ma, cho dù ta chết đi cũng không để ngươi sống yên ổn đâu!”
“Hừ, ngươi cho là mình thật sự cái gì cũng biết sao?”
Lăng Phong sơ với Đàm Uyển Phượng càng thêm phẫn nộ: “Nếu ta cùng Lưu Xung và Trương Lỗi là một dạng thì ta lại giết bọn chúng sao? Ta xuất hiện ở nơi này cũng là do các phu nhân của ta nói tình huống của các nàng có chút không đúng nên ta mới đuổi tới.”
Đàm Uyển Phượng hừ lạnh: “Ngươi muốn lừa ai? Một tháng trước ngươi đã làm gì ngươi không nhớ sao?”
Lăng Phong càng lúc càng muốn nổi điên: “Ta đương nhiên không quên. Nhưng càng không quên được năm đó tại đỉnh Hoa Sơn, không phải lúc đó ngươi cũng giống như vừa nãy cầm trường kiếm đâm vào ngực ta sao? Lúc ấy ta còn đang ôm sư nương, chính là ngươi….”
“Cái gì!”
Đàm Uyển Phượng kinh hãi nhìn Lăng Phong, nửa ngày không nói được một câu, cuối cùng lắc đầu run rẩy nói: “Ngươi… Ngươi là hắn? Không, không có khả năng, không có khả năng….”
Chỉ thấy Lăng Phong cười nhẹ: “Thời gian ta bái nhập làm môn hạ phái Hoa Sơn, chỉ có Tạ sư tỷ cùng Lục sư tỷ là đối với ta tốt nhất. Còn tình cảm dành cho ngươi chính là chôn dâu tận sâu trong lòng. Ba tháng sau chúng ta cùng nhau luân phiên trực đêm, lúc đó ngươi dẫn ta lên đỉnh Ngọc Nữ Phong. Ở đó ngươi đã hôn ta, ngươi còn nói…..”
“Đừng nói nữa!”
Hai hàng nước mắt của Đàm Uyển Phượng chảy xuống không ngừng. Đó là nụ hôn đầu của nàng, bí mật đó chỉ có nàng và Lăng Phong biết, mà hiện tại Nam Cung Vũ có thể đem việc này nói ra liền đủ để chứng minh hắn là Lăng Phong cải trang.
“Ngươi… Ngươi không chết vì cái gì không trở về Hoa Sơn?”
“Quay về Hoa Sơn?”
Lăng Phong hừ lạnh nói: “Ta quay về Hoa Sơn để cho ngươi tiếp tục đâm ta vài kiếm nữa sao? Hay để cho Lục Thanh Phong xé xác ta ra? Quay về Hoa Sơn còn không bằng nhảy xuống vực, ít nhất dù nhảy xuống vực sâu cửu tử nhất sinh nhưng vẫn còn một thành sống!”
Lăng Phong cười đanh ác nói tiếp: “Năm đó ta được Mạc Quỷ Hùng cứu sống nhưng lại phải làm con cờ cho hắn, chính là làm sát thủ dưới tay hắn. Cho đến khi ta gặp được Hoa Luân, được hắn chế cho giải dược đồng thời đem ta dịch dung trở thành một Nam Cung Vũ đã chết, lúc đó ta mới chính thức có thể sống!”
Lăng Phong ngừng một chút, đưa mắt nhìn sang Đàm Uyển Phượng lạnh lùng cười: “Một tháng trước ngươi tới Hàng Châu, ta bắt ngươi đem đi tra tấn cũng vì ta hận! Ta hận ngươi vì đã đem ta và sư nương tách ra, hận ngươi vì ngươi ác độc! Ta cho ngươi biết một chuyện, kỳ thật một tháng trước, những người tra tấn ngươi từ đầu chí cuối chỉ có một người đó chính là ta! Vô luận là thiếu niên ác ma hay lão Hoàng ở tiệm vũ khí… tất cả đều là ta!!!”
“Ha ha….”
Đàm Uyển Phượng cười trong nước mắt: “Ta sớm đã nghĩ về điều đó, một nam nhân như ngươi sao lại có thể khinh địch mà để ta chạy trốn, như thế nào có thể nhường ta cho nam nhân khác?”
“Ngươi lầm rồi!”
Lăng Phong lạnh nhạt nói: “Khi đó ta thật sự muốn biến ngươi thành loại nữ nhân mà ngàn vạn người có thể chơi đùa. Nhưng ta đã từng đáp ứng sư nương, ta không thể không giữ lời hứa. Nửa tháng trước ta đã trở về Hoa Sơn gặp sư nương, sư nương nói người luôn áy náy, người muốn ta có thể cưới ngươi!”
Đàm Uyển Phượng đột nhiên rống lên điên dại: “Ta thật không nên nhớ ngươi một cách đáng thương như vậy, ngươi là ác ma! Ta bị như vậy đều là do ngươi tạo thành!”
“Im miệng, ngươi mới là ác ma! Nếu không phải do ngươi, ta há lại phải sống thống khổ đến hôm nay! Ta sẽ cho ngươi thấy bộ mặt thật của tên Lục Thanh Phong kia!”
Lăng Phong lại tiếp tục giận dữ nói: “Nếu ngươi cho rằng ta không xứng với ngươi cũng được, nhưng ta nói cho ngươi biết, ta đã đáp ứng sư nương thì ta nhất định phải làm. Ngươi cả đời này chính là nữ nhân của ta!”
Đàm Uyển Phương nghe thế chết lặng cả người, bi thương cùng vui mừng, ngọt bùi cay đắng trong nháy mắt từ dưới đáy lòng toàn bộ dâng lên. Đau khổ vì mình gặp phải sự tình như vậy, mà ngọt ngào vì mình đã hiểu lầm Lăng Phong suốt thời gian qua. Hơn nữa người tra tấn mình thì ra lại chính là nam nhân trong mộng của mình, người mà mình sẵn sàng phó thác cả đời. Mà cảm giác yếu ớt lại vì nam nhân của mình có rất nhiều nữ nhân, chính mình không thể độc chiếm. Hơn nữa hắn lại quá bá đạo, hắn không cho nàng có cơ hội lựa chọn!
Ở bên cạnh, Trầm Tiểu Thanh so với Đàm Uyển Phượng càng khiếp sợ hơn, trong một thời gian ngắn nàng đã bị lời nói của Lăng Phong đả kích thật nhiều. Cho dù nàng không hiểu hết vấn đề nhưng nàng khẳng định rành người nam nhân trước mắt mình không phải cái gì Nam Cung Vũ mà là người từng vô địch thiên hạ: Hoa Sơn – Lăng Phong!
Thật lâu sau, Đàm Uyển Phượng mới khẽ lên tiếng: “Ta, ta… Ta sẽ không tin lời ngươi hồ ngôn loạn ngữ đâu….”
Đàm Uyển Phượng còn chưa dứt lời thì cả người nàng chợt đỏ ửng cả lên, hơi thở đột nhiên gấp gáp. Thì ra dâm độc trong cơ thể nàng đã đến lúc bạo phát!
“Phanh!”
Một anh thanh thanh thúy vang lên, thì ra chính là Lăng Phong giơ tay đánh tới một chưởng làm Đàm Uyển Phượng ngã xuống đất.
“Đàm sư tỷ…”
Thẩm Tiểu Thanh thất kinh kêu lên: “Thế tử, ngươi giết Đàm sư tỷ rồi?”
Lăng Phong không trả lời nàng mà chỉ im lặng bước tới đẩy nàng ra một bên.
Nàng hất tay Lăng Phong ra sau đó quay người lại nhìn hắn, rưng rưng khóc: “Ngươi là tên bại hoại, ngươi giết Đàm sư tỷ rồi!”
“Nàng điên rồi sao? Ta có thể giết nàng ta sao?”
Lăng Phong nhìn chằm chằm Thẩm Tiểu Thanh, nói: “Ta chỉ đánh ngất nàng ta đi thôi, ta sợ nàng ta trúng độc quá sâu không thể cứu được!”
Thẩm Tiểu Thanh nghe vậy liền cuối đầu nhìn ngực Đàm Uyển Phượng, thấy nơi đó vẫn đập nhẹ nhàng liền nửa lo nửa mừng ngồi xuống bắt mạch, thấy tim nàng ta vẫn còn đập. Rất nhanh sắc mặt của Thẩm Tiểu Thanh liền chuyển sang kinh ngạc cực độ, nguyên lai Đàm Uyển Phượng đã bị tà độc ăn sâu vào từng ngóc ngách cơ thể làm cho nội lực toán loạn. Cho dù hiện tại đang hôn mê thì nàng ta vẫn không tự chủ được mà run rẩy vì thống khổ.
Trong cơ thể Đàm Uyển Phượng, đoàn Liệt Hỏa kia liên tục lan ra, cuối cùng tập trung lan về nơi nguy hiểm nhất, đó chính là huyệt “Tâm linh” ở trên đỉnh đầu. Cũng may là từ nhỏ nàng đã tập luyện huyền môn chính tông cho nên tiềm thức cũng là tự động toàn lực kháng cự lại.
Nhưng nếu kéo dài thêm chút nữa thì Đàm Uyển Phượng tất phải chịu cảnh đứt kinh mạch mà chết…
Thẩm Tiểu Thanh vô cùng run sợ, chính nàng cũng bị người ta hạ độc. May mà cuối cùng có Lăng Phong xuất hiện giúp nàng giải độc.
Thẩm Tiểu Thanh nghĩ đến thế liền quay đầu lại nhìn Lăng Phong, ánh mắt nàng mang theo sự thương cảm, khẩn cầu: “Thế tử, chàng cứu Đàm sư tỷ đi!”
Thẩm Tiểu Thanh trong lòng lẫn lộn trăm ngàn cảm xúc, nàng biết rằng Đàm Uyển Phượng khi tỉnh lại khẳng định là sẽ không thể chấp nhận chuyện này, nhưng đây lại là phương pháp duy nhất có thể cứu nàng ta.
Chỉ thấy Đàm Uyển Phượng lại thống khổ rên rỉ một trận nữa, cả khuôn mặt ửng đỏ, toàn thân cũng dần biến thành một màu đỏ.
Lăng Phong nhìn nàng gật gật đầu sau đó đẩy Thẩm Tiểu Thanh tránh ra. Thẩm Tiểu Thanh cũng biết việc này là bất đắc dĩ nên cũng đành chịu, lắc đầu lui ra một bên.
Mà theo quan sát của Lăng Phong thì hắn biết Đàm Uyển Phượng cũng đã đến thời khắc nguy hiểm nhất rồi, không còn thời gian để do dự nữa. Hắn đưa tay kéo một cái, “Tê” một tiếng vang lên, quần áo của Đàm Uyển Phượng đã bị xé ra.
“Ta biết ngươi khinh thường những việc ta sắp làm, nhưng chỉ có như vậy mới cứu được ngươi! Ta đã nghĩ rồi, hiện tại ta cứu ngươi, nếu sau đó ngươi tha thứ cho ta thì ân oán tình cừu lúc trước giữa chúng ta sẽ xóa bỏ hết. Sau này đường ai nấy đi, không còn gì thù hận nữa.
Hắn nói xong liền đưa hay tay ôm lấy Đàm Uyển Phượng!
Dưới ánh lửa, Đàm Uyển Phượng khuôn mặt ửng hồng một mảng, nàng không ngừng khổ sở rên rỉ. Lăng Phong có chút đau xót, thuốc này so với tưởng tượng của hắn còn nguy hiểm hơn. Lăng Phong không dám chậm trễ nữa, hắn đưa tay giải huyệt đạo xong lập tức đánh thức nàng dậy.
Chỉ thấy Đàm Uyển Phượng vừa tỉnh dậy liền trở nên điên cuồng, nàng lập tức bổ nhào vào người Lăng Phong.
“…………..”
Tiếng phượng hót trong đêm mưa, trong một ngôi miếu đổ nát, xuân sắc dần dần trở nên dầy đặc, mê người!
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.