Chương 361: Trường y trắng như tuyết
Thanh Trà Đạm Phạn
04/06/2017
Lúc Vân Trường vung trường kiếm chém ra một chiêu Cửu Thiên Tru Thần thì hắn coi như là đã chấp nhận đồng quy vu tận rồi.
Không ai ngờ tới một cuộc tỉ thí bình thường như thế lại biến thành một trận đánh nhau sống chết, đây là điều mà Vân Thanh sư thái và Thiên Tùng đạo trưởng không muốn nhìn thấy nhất. Kỳ thật dù là ai đi nữa thì cũng không mong cảnh này xảy ra. Chỉ có điều Vân Trường đã xuất chiêu rồi, khoảng cách giữa chỗ đứng dưới lôi đài với phía trên lôi đài cũng không gần lại thêm uy lực Cửu Thiên Tru Thần vô cùng cường đại nên thật sự là không có biện pháp ngăn trở.
Chẳng lẽ ngàn vạn nhân sĩ võ lâm đương trường chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cảnh bi kịch đó xảy ra sao? Ai nấy đều thầm nuốt một ngụm nước miếng nhìn sát chiêu của Vân Trường chém đến Đường Vũ Vi, chỉ một chút nữa thôi hai phái Võ Đang và Nga My sẽ trở thành kẻ thù truyền kiếp.
“Đ… A… N… G!”
Chợt một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy một đạo lưu quang từ dưới lôi đài với tốc độ sấm sét lướt về phía Vân Trường phá tan Cửu Thiên Tru Thần rồi đánh thẳng lên mũi kiếm.
Sau một tiếng “keng” lanh lảnh, trường kiếm trong tay Vân Trường đã gãy làm hai đoạn, Vân Trường cũng bị chấn bay ra xa mấy trượng ngã nhào trên mặt đất.
Đường Vũ Vi mới đây còn bị kiếm chiêu Cửu Thiên Tru Thần bao vây, đang muốn sống chết chống lại thì không nghĩ tới lại có một đạo lưu quang đem nàng giữa lưới kiếm đầy trời cứu ra.
“A di đà phật!”
Chỉ thấy Trí Hải đại sư của phái Thiếu Lâm là người đầu tiên đứng dậy, hướng về phía Lăng Phong gật đầu.
Sau đó Thiên Tùng đạo trưởng của phái Võ Đang cũng lập tức đứng lên hướng về phía Vân Thanh sư thái cảm khái:
“Ta thật sự xin lỗi sư thái, Vân Trường quá lỗ mãng rồi, cuộc tranh tài này Đường Vũ Vi chiến thắng rất xứng đáng!”
“Đa tạ Thiên Tùng sư huynh đã khiêm nhường!”
Vân Thanh sư thái nghe thế cũng đứng lên đáp lễ. Dù sao Thiên Tùng cũng đã chủ động nhận thua, bà dù sao cũng là chưởng môn một phái nên cũng không thể không biết tốt xấu mà truy vấn hành vi của Vân Tùng.
Thiên Tùng đạo trưởng gật đầu rồi lập tức đi thẳng đến trước khu ghế ngồi của Nam Cung thế gia, hắn đứng đối diện với Lăng Phong sau đó cúi người làm một cái lễ thật trịnh trọng. Hành động này làm cho mọi người ở đây kinh ngạc hô lên một tiếng, thật sự mà nói thì với địa vị của Thiên Tùng đạo trưởng tại Võ Đang hay tại giang hồ võ lâm hắn chưa từng phải làm lễ như vậy với ai, cho dù là chưởng môn của phải Võ Đang cũng chưa từng được hưởng thụ điều đó.
Lăng Phong thấy thế cũng vội vàng đứng dậy đỡ lấy Thiên Tùng đạo trưởng, hắn gấp gáp nói:
“Tiền bối không được, tuyệt đối không được!”
Thiên Tùng đạo trưởng sau khi làm lễ thì mỉm cười đứng thẳng người dậy, cao giọng khen ngợi:
“Đương nhiên là được, Thế tử tuy tuổi còn trẻ nhưng thân mang tuyệt kỹ, vừa rồi lại ra tay giúp hai đứa vãn bối thoát khỏi hiểm cảnh đồng thời cũng hóa giải nguy cơ cho cả hai phái Võ Đang và Nga My. Chẳng lẽ bao nhiêu đó cũng không đủ để nhận một cái lễ này sao?”
Ngoài một số cao thủ thật sự ra thì toàn bộ đương trường bây giờ mới hiểu là ban nãy người ra tay cứu giúp chính là Lăng Phong. Khó trách bọn họ nghĩ mãi không ra tại sao rõ ràng Vân Trường đang chiếm thượng phong, chỉ còn một chút nữa là khiến Đường Vũ Vi bỏ mạng trên lôi đài nhưng lại có một đạo lưu quang bay ra đánh tan thế công sắc bén của Vân Trường, thật là khó tưởng tượng được. Đến lúc này Thiên Tùng đạo trưởng nói một câu cảm ơn mới khiến mọi người hiểu rõ mọi chuyện.
Lập tức tiếng hoan hô như sấm vang lên, những tiếng hoan hô đấy là dành cho Lăng Phong, cũng là dành cho Thiên Tùng đạo trưởng. Lăng Phong tuổi trẻ tài tao, thân mang tuyệt kỹ đáng được tán thưởng, Thiên Tùng đạo trưởng thân là võ lâm tiền bối nhưng vẫn có thể cúi mình làm lễ cảm ơn một võ lâm hậu bối đúng là hiếm thấy. Hắn chẳng hề vì việc đệ tử Vân Trường của mình bị đánh bại mà thẹn quá hóa giận, ngược lại dám đứng ra cảm tạ Lăng Phong, chỉ bằng một điểm này cũng đáng được người người kính nể. Chỉ cần nhìn Thiên Tùng đạo trưởng cũng hiểu được lý do vì sao phái Võ Đang đứng sừng sững ngạo nghễ trên võ lâm từ xưa đến nay.
Đúng lúc này, Vân Thanh sư thái sau khi biết việc cũng đồng thời đứng dậy hướng về phía Lăng Phong biểu hiện lòng biết ơn. Toàn trường lúc này vang lên từng tràng tiếng vỗ tay không ngớt, loại khen ngợi này còn khiến người ta khắc ghi hơn việc ngươi bước lên lôi đài đánh bại cả trăm người nữa.
Đường Vũ Vi vẫn còn đứng sững trên lôi đài, nàng như lạc vào trong mộng, chỉ biết mở to đôi mắt nhìn về phía Lăng Phong. Trong đôi mắt ấy bao hàm biết bao nhiêu tình cảm, có cảm tạ, có ái mộ, có cảm giác thân quen, lại có chút gì đó đố kị... Bao nhiêu loại cảm giác dâng lên trong đầu nàng, ngọt bùi chua cay mặn đắng đủ cả làm cho cảm xúc nàng có chút ngổn ngang. Nàng rất muốn đi lên nói một tiếng cảm ơn với Lăng Phong, chỉ là nàng không biết phải làm sao để mở miệng nói ra.
Đường Vũ Vi đang không biết làm sao mở miệng với Lăng Phong thì trận đấu tiếp theo đã tiếp tục rồi.
Đường Vũ Vi cứ thế bước vào bán kết, sau đó ánh mắt mọi người nhanh chóng chăm chú theo dõi trận tranh tài cuối cùng trong ngày hôm nay.
Truyền nhân của Kiếm Thần – Đường Thiếu Soái đối mặt với ngôi sao sáng nhất trong võ lâm hiệp nữ - Nam Cung Tình. Vốn lúc trước mọi người ai nấy đều cho rằng Đường Thiếu Soái sẽ giành thắng lợi một cách đơn giản nhưng sau khi Lăng Phong sáng lập hết bất ngờ này đến kỳ tích khác thì ai cũng hy vọng Nam Cung Tình sẽ tạo nên kinh hỷ trong lòng mình.
Đúng vậy, những kỳ tích luôn làm cho người ta khó tin tưởng nổi.
Mái tóc Đường Thiếu Soái bạc trắng như tuyết, trên người cũng mặc một bộ trường y màu nguyệt bạch, hai tay vắt sau lưng. Lông mày hắn sáng ngời, ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu. Nhìn hắn, người ta không khỏi nhớ đến một người – Tây Môn Xuy Tuyết, cả hai đều một thân trường y trắng bồng bềnh, đều để lại trong lòng người đối diện cảm giác lạnh lùng cao ngạo.
Lúc Nam Cung Tình bước lên lôi đài nàng cũng cảm thấy một cỗ lực lượng tinh thần cường đại áp tới trước mặt.
Giang hồ tứ kiệt, tương lai Đường Thiếu Soái cũng theo bước sư phụ hắn trở thành một đời Kiếm Thần.
Biển hoa như máu, trường y trắng như tuyết, trường kiếm như cầu vồng, Đường Thiếu Soái xuất đạo chưa đến một năm rưỡi đã làm khuynh đảo không biết bao anh hùng hào kiệt, làm cho biết bao nữ tử xem hắn là bạch mã hoàng tử trong mộng. Trong khi đó Vân Tùng với Tuệ Năng đều đã xuất gia, kiệt xuất nhất trong Giang hồ tứ kiệt là Lăng Phong đã thê thiếp thành đàn, cho nên người duy nhất có thể làm cho vô số thiếu nữ điên cuồng xem như thần tượng chỉ có Đường Thiếu Soái.
Nhưng Nam Cung Tình lại nằm trong số những người không xem hắn là thần tượng mà mình hâm mộ, trong lòng nàng chỉ có một mình Lăng Phong mà thôi. Hơn nữa Nam Cung Tình đang leo lên đỉnh cao của võ học, một lần lại một lần nữa vượt qua cực hạn của bản thân.
Kỳ thật hôm nay Nam Cung Tình cũng mặc một bộ quần áo trắng, thoạt nhìn tựa như bạch y tiên tử lạc bước xuống trần gian. Một trận chiến kinh điển giữa hai người mặc y phục trắng như tuyết khiến mọi người đương trường không thể không nhớ đến trận đánh vang đội Nhất Kiếm Phi Tiên trong quá khứ giữa Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành.
Nam Cung Tình vô cùng lễ phép nói:
“Đường thiếu hiệp xin chỉ giáo!”
“Khai kiếm!”
Một câu rất bình thường của Đường Thiếu Soái lại làm cho Nam Cung Tình có cảm giác như thế thấy sét đánh rung trời.
Thanh âm tràn ngập lực lượng hùng hậu như vậy khiến tâm linh mọi người như bị chấn nhiếp.
Nam Cung Tình nghe Đường Thiếu Soái đáp lời xong chợt thấy trong lòng kích động, tràn đầy mong chờ, sự tự tin bùng nổ trong lòng nàng át đi một tia hoảng sợ.Một trận chiến này có lẽ sẽ thay đổi cách nhìn của toàn bộ giang hồ võ lâm về Nam Cung thế gia, làm cho tất cả mọi người biết ngoại trừ Nam Cung Vũ thì Nam Cung thế gia còn có Nam Cung tỷ muội. Đây là việc khiến Nam Cung thế gia kiệu ngạo tự hào đến cỡ nào? Đủ để thay đổi sinh tử tồn vong của Nam Cung thế gia.
Nam Cung Tình lúc này đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của cha:
“Bất cứ ai hành tẩu trên giang hồ, nếu có thể so chiêu với cao thủ thì đều hữu dụng hơn việc tự mình tập luyện ngàn vạn lần. Nếu như người tỷ thí với con là tông sư hoặc cường giả đỉnh phong đương thời thì chẳng khác nào con có cơ hội leo lên một đỉnh cao mới.”
Cho dù Đường Thiếu Soái còn cách đỉnh phong một con đường khá xa, càng chưa nói là đạt đến cảnh giới tông sư nhưng hắn dù gì cũng là truyền nhân của Kiếm Thần, tương lai sẽ thừa kế danh hiệu Kiếm Thần mà sư phụ hắn để lại.
Cho nên lúc này Nam Cung Tình không cách nào kiềm chế kích động trong lòng mình.
“Khanh!”
Một tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng tận trời cao.
Kiếm xuất khỏi vỏ.
Đường Thiếu Soái nhìn Nam Cung Tình xuất kiếm, khóe miệng hắn khẽ cười nhưng sắc mặt lại vô cùng ngưng trọng, sát cơ chậm rãi dâng lên.
Đúng, chính là sát cơ!
Cho dù chỉ là so kiếm nhưng dưới tư cách là một truyền nhân của Kiếm Thần hắn phải đem toàn lực ra thi đấu, bởi vậy đây thật sự là một trận quyết chiến.
Đường Thiếu Soái đột nhiên dậm chân bước tới một bước, tay phải thu về một bên hông rồi đột nhiên run lên.
“Đ… A… N… G!”
Chợt một luồng sáng chói mắt phát ra bao phủ toàn bộ mấy trượng xung quanh, chỉ thấy trong luồng sáng chói mắt đó có một tia ngân quang lóe lên, Thần Kiếm đã nằm trong tay Đường Thiếu Soái.
Đối mặt với Đường Thiếu Soái, Nam Cung Tình không hoảng sợ chút nào, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn vào Thần Kiếm, thần sắc tràn ngập sự kích động, mong chờ.
Lúc này, Đường Thiếu Soái nhíu chặt đôi mày kiếm lại, hai mắt nửa khép nửa hở phát ra quang mang như điện khiến người khác lạnh người, khóe miệng khẽ nhếch ngược tạo thành một hình cung úp xuống. Trường kiếm trong tay hắn chỉ nghiêng xuống đất, hắn từ từ tiến tới, thân kiếm hơi run run phát ra ánh sáng chói mắt.
Đột nhiên Nam Cung Tình yêu kiều quát lên một tiếng, nàng lướt lên nhanh như thiểm điện, trường kiếm trong tay lập tức hóa thành ngàn vạn bóng kiếm vây quay Đường Thiếu Soái ở giữa.
Đường Thiếu Soái lập tức dừng bước, ánh mắt như điện lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Tình, sau đó hắn bất ngờ phát ra một trận cuồng tiếu khiến người xem phải điếc tai.
Tâm thần Nam Cung Tình chợt run lên, nàng cảm giác như tiếng cười ngạo nhân của Đường Thiếu Soái như đâm xuyên qua tim phổi mình. Nàng lập tức quét ngang trường kiếm xuất ra Nhất Lĩnh kiếm quyết, mũi kiếm lập tức đâm đến chỗ giữa hai lông mày Đường Thiếu Soái.
Đường Thiếu Soái chợt ngừng cuồng tiếu lại, lặng yên vận lực. Tiếp đó hào quang xung quanh hắn tăng vọt, thân kiếm thẳng tắp chỉ lên, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua nhuyễn kiếm trong tay Nam Cung Tình sau đó vung tay lên, chỉ thấy một trận kiếm quang chói mắt phát ra kèm theo là một tiếng kiếm rít khiến tâm thần người xem phải khiếp sợ.
Nam Cung Tình đồng thời cũng khẽ quát một tiếng, nàng cầm trường kiếm chém ra ba luồng kiếm quang thật lớn sau đó đem thân mình ẩn sau đó.
Cuồng phong nổi lên, những mảng lá xanh vừa mọc trên những hàng cây xung quanh lôi đài trong mấy ngày qua bị chấn tan thành mảnh nhỏ, hoa tươi biến thành bột phấn, chỉ còn lại thân cây trơ trụi. Giờ phút này Nam Cung Tình vừa phát lực lập tức khiến cho những thân cây đó run rẩy.
“Ken két!”
Một vài cành cây bị cuồng phong chán nát cuốn lên không trung bay đầy trời, giống như ngàn vạn hắc xà đang nhảy múa trên không.
Quỷ dị.
Đồ sộ.
Đường Thiếu Soái tay cầm Thần Kiếm đứng sừng sững giữa lôi đài, hắn chính là dùng tĩnh chế động.
Nam Cung Tình không ngừng vừa di chuyển vừa múa kiếm, tay nàng cầm trường kiếm liên tục giũ ra ba vòng kiếm quang khổng lồ, từng vòng lại hóa thành vô số kiếm hoa, lúc tiến lúc lùi, lúc trái lúc phải gắn kết với nhau không có chỗ hở.
Đường Thiếu Soái hét lớn một tiếng rồi đâm kiếm tới trước, mũi kiếm đâm thẳng vào vòng kiếm hoa thứ hai ở giữa.
Đột nhiên Nam Cung Tình khẽ quát, thế kiếm chợt đổi, chỉ thấy ngàn vạn kiếm hoa hóa thành vô số mảnh băng đâm tới, kiếm thế biến thành lăng lệ ác liệt.
Nam Cung Tình hét lớn:
“Phi Hoa Trục Nguyệt!”
Đường Thiếu Soái chấn động trong lòng, nhanh chóng huy vũ Thần Kiếm trong tay chém ra một biển ảnh kiếm biến hóa mê tung. Thân hình hắn lướt đi như chớp, ánh mắt lập lòe tinh quang, tìm kiếm cơ hội phá trận.
Chỉ thấy kiếm khí tụ không, quang hoa rọi trời, trên lôi đài không ngừng vang lên tiếng rít bén nhọn chói tai cùng với tiếng gió kinh sợ.
Toàn bộ lôi đài ngập trong ánh kiếm, hàn khí bao trùm, mảnh băng phiêu tán rơi rụng, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến người xem vừa giật mình vừa si mê.
Trận chiến này giữa Nam Cung Tình và Đường Thiếu Soái cũng chính là trận chiến ác liệt kinh điển nhất từ lúc Đại hội võ lâm diễn ra đến bây giờ. Tuy Đường Thiếu Soái chưa đạt tới cảnh giới của Kiếm Thần - Tây Môn Xuy Tuyết, Nam Cung Tình cũng không phải là Diệp Cô Thành nhưng sự kịch liệt trận đánh này so với trận quyết chiến trên Tử Cấm Thành lúc trước không chênh lệch mấy.
Một trận đánh này nhất định sẽ trở thành một truyền kỳ bất hủ.
Không ai ngờ tới một cuộc tỉ thí bình thường như thế lại biến thành một trận đánh nhau sống chết, đây là điều mà Vân Thanh sư thái và Thiên Tùng đạo trưởng không muốn nhìn thấy nhất. Kỳ thật dù là ai đi nữa thì cũng không mong cảnh này xảy ra. Chỉ có điều Vân Trường đã xuất chiêu rồi, khoảng cách giữa chỗ đứng dưới lôi đài với phía trên lôi đài cũng không gần lại thêm uy lực Cửu Thiên Tru Thần vô cùng cường đại nên thật sự là không có biện pháp ngăn trở.
Chẳng lẽ ngàn vạn nhân sĩ võ lâm đương trường chỉ có thể đứng trơ mắt nhìn cảnh bi kịch đó xảy ra sao? Ai nấy đều thầm nuốt một ngụm nước miếng nhìn sát chiêu của Vân Trường chém đến Đường Vũ Vi, chỉ một chút nữa thôi hai phái Võ Đang và Nga My sẽ trở thành kẻ thù truyền kiếp.
“Đ… A… N… G!”
Chợt một tiếng động lớn vang lên, chỉ thấy một đạo lưu quang từ dưới lôi đài với tốc độ sấm sét lướt về phía Vân Trường phá tan Cửu Thiên Tru Thần rồi đánh thẳng lên mũi kiếm.
Sau một tiếng “keng” lanh lảnh, trường kiếm trong tay Vân Trường đã gãy làm hai đoạn, Vân Trường cũng bị chấn bay ra xa mấy trượng ngã nhào trên mặt đất.
Đường Vũ Vi mới đây còn bị kiếm chiêu Cửu Thiên Tru Thần bao vây, đang muốn sống chết chống lại thì không nghĩ tới lại có một đạo lưu quang đem nàng giữa lưới kiếm đầy trời cứu ra.
“A di đà phật!”
Chỉ thấy Trí Hải đại sư của phái Thiếu Lâm là người đầu tiên đứng dậy, hướng về phía Lăng Phong gật đầu.
Sau đó Thiên Tùng đạo trưởng của phái Võ Đang cũng lập tức đứng lên hướng về phía Vân Thanh sư thái cảm khái:
“Ta thật sự xin lỗi sư thái, Vân Trường quá lỗ mãng rồi, cuộc tranh tài này Đường Vũ Vi chiến thắng rất xứng đáng!”
“Đa tạ Thiên Tùng sư huynh đã khiêm nhường!”
Vân Thanh sư thái nghe thế cũng đứng lên đáp lễ. Dù sao Thiên Tùng cũng đã chủ động nhận thua, bà dù sao cũng là chưởng môn một phái nên cũng không thể không biết tốt xấu mà truy vấn hành vi của Vân Tùng.
Thiên Tùng đạo trưởng gật đầu rồi lập tức đi thẳng đến trước khu ghế ngồi của Nam Cung thế gia, hắn đứng đối diện với Lăng Phong sau đó cúi người làm một cái lễ thật trịnh trọng. Hành động này làm cho mọi người ở đây kinh ngạc hô lên một tiếng, thật sự mà nói thì với địa vị của Thiên Tùng đạo trưởng tại Võ Đang hay tại giang hồ võ lâm hắn chưa từng phải làm lễ như vậy với ai, cho dù là chưởng môn của phải Võ Đang cũng chưa từng được hưởng thụ điều đó.
Lăng Phong thấy thế cũng vội vàng đứng dậy đỡ lấy Thiên Tùng đạo trưởng, hắn gấp gáp nói:
“Tiền bối không được, tuyệt đối không được!”
Thiên Tùng đạo trưởng sau khi làm lễ thì mỉm cười đứng thẳng người dậy, cao giọng khen ngợi:
“Đương nhiên là được, Thế tử tuy tuổi còn trẻ nhưng thân mang tuyệt kỹ, vừa rồi lại ra tay giúp hai đứa vãn bối thoát khỏi hiểm cảnh đồng thời cũng hóa giải nguy cơ cho cả hai phái Võ Đang và Nga My. Chẳng lẽ bao nhiêu đó cũng không đủ để nhận một cái lễ này sao?”
Ngoài một số cao thủ thật sự ra thì toàn bộ đương trường bây giờ mới hiểu là ban nãy người ra tay cứu giúp chính là Lăng Phong. Khó trách bọn họ nghĩ mãi không ra tại sao rõ ràng Vân Trường đang chiếm thượng phong, chỉ còn một chút nữa là khiến Đường Vũ Vi bỏ mạng trên lôi đài nhưng lại có một đạo lưu quang bay ra đánh tan thế công sắc bén của Vân Trường, thật là khó tưởng tượng được. Đến lúc này Thiên Tùng đạo trưởng nói một câu cảm ơn mới khiến mọi người hiểu rõ mọi chuyện.
Lập tức tiếng hoan hô như sấm vang lên, những tiếng hoan hô đấy là dành cho Lăng Phong, cũng là dành cho Thiên Tùng đạo trưởng. Lăng Phong tuổi trẻ tài tao, thân mang tuyệt kỹ đáng được tán thưởng, Thiên Tùng đạo trưởng thân là võ lâm tiền bối nhưng vẫn có thể cúi mình làm lễ cảm ơn một võ lâm hậu bối đúng là hiếm thấy. Hắn chẳng hề vì việc đệ tử Vân Trường của mình bị đánh bại mà thẹn quá hóa giận, ngược lại dám đứng ra cảm tạ Lăng Phong, chỉ bằng một điểm này cũng đáng được người người kính nể. Chỉ cần nhìn Thiên Tùng đạo trưởng cũng hiểu được lý do vì sao phái Võ Đang đứng sừng sững ngạo nghễ trên võ lâm từ xưa đến nay.
Đúng lúc này, Vân Thanh sư thái sau khi biết việc cũng đồng thời đứng dậy hướng về phía Lăng Phong biểu hiện lòng biết ơn. Toàn trường lúc này vang lên từng tràng tiếng vỗ tay không ngớt, loại khen ngợi này còn khiến người ta khắc ghi hơn việc ngươi bước lên lôi đài đánh bại cả trăm người nữa.
Đường Vũ Vi vẫn còn đứng sững trên lôi đài, nàng như lạc vào trong mộng, chỉ biết mở to đôi mắt nhìn về phía Lăng Phong. Trong đôi mắt ấy bao hàm biết bao nhiêu tình cảm, có cảm tạ, có ái mộ, có cảm giác thân quen, lại có chút gì đó đố kị... Bao nhiêu loại cảm giác dâng lên trong đầu nàng, ngọt bùi chua cay mặn đắng đủ cả làm cho cảm xúc nàng có chút ngổn ngang. Nàng rất muốn đi lên nói một tiếng cảm ơn với Lăng Phong, chỉ là nàng không biết phải làm sao để mở miệng nói ra.
Đường Vũ Vi đang không biết làm sao mở miệng với Lăng Phong thì trận đấu tiếp theo đã tiếp tục rồi.
Đường Vũ Vi cứ thế bước vào bán kết, sau đó ánh mắt mọi người nhanh chóng chăm chú theo dõi trận tranh tài cuối cùng trong ngày hôm nay.
Truyền nhân của Kiếm Thần – Đường Thiếu Soái đối mặt với ngôi sao sáng nhất trong võ lâm hiệp nữ - Nam Cung Tình. Vốn lúc trước mọi người ai nấy đều cho rằng Đường Thiếu Soái sẽ giành thắng lợi một cách đơn giản nhưng sau khi Lăng Phong sáng lập hết bất ngờ này đến kỳ tích khác thì ai cũng hy vọng Nam Cung Tình sẽ tạo nên kinh hỷ trong lòng mình.
Đúng vậy, những kỳ tích luôn làm cho người ta khó tin tưởng nổi.
Mái tóc Đường Thiếu Soái bạc trắng như tuyết, trên người cũng mặc một bộ trường y màu nguyệt bạch, hai tay vắt sau lưng. Lông mày hắn sáng ngời, ánh mắt tràn ngập ý chí chiến đấu. Nhìn hắn, người ta không khỏi nhớ đến một người – Tây Môn Xuy Tuyết, cả hai đều một thân trường y trắng bồng bềnh, đều để lại trong lòng người đối diện cảm giác lạnh lùng cao ngạo.
Lúc Nam Cung Tình bước lên lôi đài nàng cũng cảm thấy một cỗ lực lượng tinh thần cường đại áp tới trước mặt.
Giang hồ tứ kiệt, tương lai Đường Thiếu Soái cũng theo bước sư phụ hắn trở thành một đời Kiếm Thần.
Biển hoa như máu, trường y trắng như tuyết, trường kiếm như cầu vồng, Đường Thiếu Soái xuất đạo chưa đến một năm rưỡi đã làm khuynh đảo không biết bao anh hùng hào kiệt, làm cho biết bao nữ tử xem hắn là bạch mã hoàng tử trong mộng. Trong khi đó Vân Tùng với Tuệ Năng đều đã xuất gia, kiệt xuất nhất trong Giang hồ tứ kiệt là Lăng Phong đã thê thiếp thành đàn, cho nên người duy nhất có thể làm cho vô số thiếu nữ điên cuồng xem như thần tượng chỉ có Đường Thiếu Soái.
Nhưng Nam Cung Tình lại nằm trong số những người không xem hắn là thần tượng mà mình hâm mộ, trong lòng nàng chỉ có một mình Lăng Phong mà thôi. Hơn nữa Nam Cung Tình đang leo lên đỉnh cao của võ học, một lần lại một lần nữa vượt qua cực hạn của bản thân.
Kỳ thật hôm nay Nam Cung Tình cũng mặc một bộ quần áo trắng, thoạt nhìn tựa như bạch y tiên tử lạc bước xuống trần gian. Một trận chiến kinh điển giữa hai người mặc y phục trắng như tuyết khiến mọi người đương trường không thể không nhớ đến trận đánh vang đội Nhất Kiếm Phi Tiên trong quá khứ giữa Tây Môn Xuy Tuyết và Diệp Cô Thành.
Nam Cung Tình vô cùng lễ phép nói:
“Đường thiếu hiệp xin chỉ giáo!”
“Khai kiếm!”
Một câu rất bình thường của Đường Thiếu Soái lại làm cho Nam Cung Tình có cảm giác như thế thấy sét đánh rung trời.
Thanh âm tràn ngập lực lượng hùng hậu như vậy khiến tâm linh mọi người như bị chấn nhiếp.
Nam Cung Tình nghe Đường Thiếu Soái đáp lời xong chợt thấy trong lòng kích động, tràn đầy mong chờ, sự tự tin bùng nổ trong lòng nàng át đi một tia hoảng sợ.Một trận chiến này có lẽ sẽ thay đổi cách nhìn của toàn bộ giang hồ võ lâm về Nam Cung thế gia, làm cho tất cả mọi người biết ngoại trừ Nam Cung Vũ thì Nam Cung thế gia còn có Nam Cung tỷ muội. Đây là việc khiến Nam Cung thế gia kiệu ngạo tự hào đến cỡ nào? Đủ để thay đổi sinh tử tồn vong của Nam Cung thế gia.
Nam Cung Tình lúc này đột nhiên nhớ tới lời dặn dò của cha:
“Bất cứ ai hành tẩu trên giang hồ, nếu có thể so chiêu với cao thủ thì đều hữu dụng hơn việc tự mình tập luyện ngàn vạn lần. Nếu như người tỷ thí với con là tông sư hoặc cường giả đỉnh phong đương thời thì chẳng khác nào con có cơ hội leo lên một đỉnh cao mới.”
Cho dù Đường Thiếu Soái còn cách đỉnh phong một con đường khá xa, càng chưa nói là đạt đến cảnh giới tông sư nhưng hắn dù gì cũng là truyền nhân của Kiếm Thần, tương lai sẽ thừa kế danh hiệu Kiếm Thần mà sư phụ hắn để lại.
Cho nên lúc này Nam Cung Tình không cách nào kiềm chế kích động trong lòng mình.
“Khanh!”
Một tiếng kiếm minh thanh thúy vang vọng tận trời cao.
Kiếm xuất khỏi vỏ.
Đường Thiếu Soái nhìn Nam Cung Tình xuất kiếm, khóe miệng hắn khẽ cười nhưng sắc mặt lại vô cùng ngưng trọng, sát cơ chậm rãi dâng lên.
Đúng, chính là sát cơ!
Cho dù chỉ là so kiếm nhưng dưới tư cách là một truyền nhân của Kiếm Thần hắn phải đem toàn lực ra thi đấu, bởi vậy đây thật sự là một trận quyết chiến.
Đường Thiếu Soái đột nhiên dậm chân bước tới một bước, tay phải thu về một bên hông rồi đột nhiên run lên.
“Đ… A… N… G!”
Chợt một luồng sáng chói mắt phát ra bao phủ toàn bộ mấy trượng xung quanh, chỉ thấy trong luồng sáng chói mắt đó có một tia ngân quang lóe lên, Thần Kiếm đã nằm trong tay Đường Thiếu Soái.
Đối mặt với Đường Thiếu Soái, Nam Cung Tình không hoảng sợ chút nào, ánh mắt nàng vẫn chăm chú nhìn vào Thần Kiếm, thần sắc tràn ngập sự kích động, mong chờ.
Lúc này, Đường Thiếu Soái nhíu chặt đôi mày kiếm lại, hai mắt nửa khép nửa hở phát ra quang mang như điện khiến người khác lạnh người, khóe miệng khẽ nhếch ngược tạo thành một hình cung úp xuống. Trường kiếm trong tay hắn chỉ nghiêng xuống đất, hắn từ từ tiến tới, thân kiếm hơi run run phát ra ánh sáng chói mắt.
Đột nhiên Nam Cung Tình yêu kiều quát lên một tiếng, nàng lướt lên nhanh như thiểm điện, trường kiếm trong tay lập tức hóa thành ngàn vạn bóng kiếm vây quay Đường Thiếu Soái ở giữa.
Đường Thiếu Soái lập tức dừng bước, ánh mắt như điện lạnh lùng nhìn chằm chằm Nam Cung Tình, sau đó hắn bất ngờ phát ra một trận cuồng tiếu khiến người xem phải điếc tai.
Tâm thần Nam Cung Tình chợt run lên, nàng cảm giác như tiếng cười ngạo nhân của Đường Thiếu Soái như đâm xuyên qua tim phổi mình. Nàng lập tức quét ngang trường kiếm xuất ra Nhất Lĩnh kiếm quyết, mũi kiếm lập tức đâm đến chỗ giữa hai lông mày Đường Thiếu Soái.
Đường Thiếu Soái chợt ngừng cuồng tiếu lại, lặng yên vận lực. Tiếp đó hào quang xung quanh hắn tăng vọt, thân kiếm thẳng tắp chỉ lên, ánh mắt hắn lạnh lùng quét qua nhuyễn kiếm trong tay Nam Cung Tình sau đó vung tay lên, chỉ thấy một trận kiếm quang chói mắt phát ra kèm theo là một tiếng kiếm rít khiến tâm thần người xem phải khiếp sợ.
Nam Cung Tình đồng thời cũng khẽ quát một tiếng, nàng cầm trường kiếm chém ra ba luồng kiếm quang thật lớn sau đó đem thân mình ẩn sau đó.
Cuồng phong nổi lên, những mảng lá xanh vừa mọc trên những hàng cây xung quanh lôi đài trong mấy ngày qua bị chấn tan thành mảnh nhỏ, hoa tươi biến thành bột phấn, chỉ còn lại thân cây trơ trụi. Giờ phút này Nam Cung Tình vừa phát lực lập tức khiến cho những thân cây đó run rẩy.
“Ken két!”
Một vài cành cây bị cuồng phong chán nát cuốn lên không trung bay đầy trời, giống như ngàn vạn hắc xà đang nhảy múa trên không.
Quỷ dị.
Đồ sộ.
Đường Thiếu Soái tay cầm Thần Kiếm đứng sừng sững giữa lôi đài, hắn chính là dùng tĩnh chế động.
Nam Cung Tình không ngừng vừa di chuyển vừa múa kiếm, tay nàng cầm trường kiếm liên tục giũ ra ba vòng kiếm quang khổng lồ, từng vòng lại hóa thành vô số kiếm hoa, lúc tiến lúc lùi, lúc trái lúc phải gắn kết với nhau không có chỗ hở.
Đường Thiếu Soái hét lớn một tiếng rồi đâm kiếm tới trước, mũi kiếm đâm thẳng vào vòng kiếm hoa thứ hai ở giữa.
Đột nhiên Nam Cung Tình khẽ quát, thế kiếm chợt đổi, chỉ thấy ngàn vạn kiếm hoa hóa thành vô số mảnh băng đâm tới, kiếm thế biến thành lăng lệ ác liệt.
Nam Cung Tình hét lớn:
“Phi Hoa Trục Nguyệt!”
Đường Thiếu Soái chấn động trong lòng, nhanh chóng huy vũ Thần Kiếm trong tay chém ra một biển ảnh kiếm biến hóa mê tung. Thân hình hắn lướt đi như chớp, ánh mắt lập lòe tinh quang, tìm kiếm cơ hội phá trận.
Chỉ thấy kiếm khí tụ không, quang hoa rọi trời, trên lôi đài không ngừng vang lên tiếng rít bén nhọn chói tai cùng với tiếng gió kinh sợ.
Toàn bộ lôi đài ngập trong ánh kiếm, hàn khí bao trùm, mảnh băng phiêu tán rơi rụng, chỉ nhiêu đó thôi cũng khiến người xem vừa giật mình vừa si mê.
Trận chiến này giữa Nam Cung Tình và Đường Thiếu Soái cũng chính là trận chiến ác liệt kinh điển nhất từ lúc Đại hội võ lâm diễn ra đến bây giờ. Tuy Đường Thiếu Soái chưa đạt tới cảnh giới của Kiếm Thần - Tây Môn Xuy Tuyết, Nam Cung Tình cũng không phải là Diệp Cô Thành nhưng sự kịch liệt trận đánh này so với trận quyết chiến trên Tử Cấm Thành lúc trước không chênh lệch mấy.
Một trận đánh này nhất định sẽ trở thành một truyền kỳ bất hủ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.