Chương 276: Vô đề
Thanh Trà Đạm Phạn
30/05/2017
Tìm không được,Lăng Phong không đành lòng nói với Thượng Quan Y Y : " Y Y,chúng ta đi về thôi,sáng mai tiếp tục tìm."
Thượng Quan Y Y tuy rằng sốt ruột nhưng cũng không thể miễn cưỡng ở lại.vì thế gật đầu.
Bọn họ bò lên ngọn cây,bám vào cây mà lên.đột nhiên giữa không trung truyền đến tiếng chim kêu,Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y kinh hãi nhìn lại,chỉ thấy trên không trung một điểm đen đang tiếp cận bọn họ rất nhanh,điểm đen càng lớn,càng ngày càng rõ ràng,khi bọn hắn thấy rõ,không khỏi nuốt một ngụm khí,hóa ra điểm đen là một đầu đại điêu,trên lưng đại điêu là bộ mặt đáng ghê tởm của Lão Tích.
Lần thứ hai Lăng Phong rơi vào tình thế này,chính lúc này lại nhớ đến cảm giác lúc đó cùng Tĩnh Du tiên tử cưỡi hạc trong lòng nói không nên lời,có thêm một cảm giác bất an.Thượng Quan Y Y cùng Lăng Phong có một loại cảm giác,không khỏi gắt gao nắm chặt cánh tay Lăng Phong.
Đại điêu đứng lại trên cành cây ở trước mặt Thượng Quan Y Y và Lăng Phong,nhìn bọn hắn chằm chằm " thận" một tiếng kêu to,thân hình lão già chợt lóe thấy hắn không có động tác gì mà Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y cảm thấy hoa mắt,lão già từ trên lưng điêu dùng khinh công đi tới trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy thân hình hắn hơi béo,bộ mặt màu hơi đen,đôi mắt tam giác không có chút hảo ý,sau lưng có một cây phất trần,cả người có một loại khó coi nói không nên lời.hắn dùng tinh nhãn nhìn Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y một lúc,sau đó lại mê đắm nhìn chằm chằm dung mạo tuyệt thế của Thượng Quan Y Y một hồi lâu,cuối cùng nhìn lên đỉnh núi,nói : " hai tiểu oa nhi các người là ai? ở chỗ này làm gì vậy?"
Lăng Phong thấy khẩu khí lão già không tốt,võ công lại rất cao,chẳng biết hắn có ý đồ gì,liền trả lời trước : " vãn bối là tiểu nhị của Hồ Môn cửa hiệu thuốc ở Hàng Châu,hôm nay được phái đi hái thuốc,chả biết lão tiền bối có gì chỉ giáo?"
Lúc này trên người Lăng Phong cùng Y Y đều là trang phục leo núi,cũng vì tìm băng hương mạn ngọc mà biến thành rối bù,từ bề ngoài thật giống người hái thuốc bình thường.
Lão già nhìn không tin,trong mũi hừ một tiếng nói : " hai tiểu oa nhi không cần giấu giếm ta,một thân võ công các ngươi nhất định không phải người tầm thường,thấy lão phu ngồi điêu mà đến cư nhiên không hoảng loạn tiểu nhị bình thường phản ứng được như thế sao? Các ngươi lừa lão phu sao? Các ngươi ở chỗ này không nói lão phu cũng biết là vì tìm hoa kỳ trân đúng không?"
Lăng Phong cùng Y Y chấn động,nhìn nhau không nghĩ tới ánh mắt lão già này lợi hại như thế,hơn nữa theo khẩu khí của hắn dường như còn biết chuyện băng hương mạn ngọc,lão già này lai lịch không rõ,võ công lại cao như vậy,lại không biết hắn có ý gì với mình,cái này có chút phiền phức.
Lăng Phong nhìn lão già này không biết có phải bằng hữu của Nam Cung thế gia,hơn nữa cũng chưa từng gặp qua,nếu nói ra tính danh không chừng dính vào một hồi đại chiến,hay là giấu giếm tiếp,bởi vậy liền nói với lão già : " lão tiền bối một khi đã là người trong võ lâm,pháp nhãn như đuốc,vãn bối không dám giấu giếm,tại hạ là Hàng Châu Liễu gia,tên là Liễu Hùng Phi,vị này là nương tử của tại hạ Tử Hà,chẳng biết tôn tính đại danh của lão tiền bối?"
Lão già cười quái dị nói : " thì ra là danh môn,nói cho các ngươi cũng không sao,lão phu là Chưởng môn Phích Lôi đường tên Từ Tông Hán."
Lăng Phong cùng Y Y nhìn nhau,trong lòng cả kinh,đúng là oan gia ngõ hẹp,Lăng Phong vừa mới giết Từ Hoằng Đào,hiện tại tới một Từ Tông Hán còn lợi hại hơn Từ HOằng Đào gấp trăm lần,bên người lại mang theo Y Y,lại trên vách núi,nếu động thủ chỉ sợ ngộ thương đến Y Y a.
Lúc này Lăng Phong thấy trời dần tối quyết định trước hết rời khỏi đây,bảo đảm an toàn cho Thượng Quan Y Y đã.
Lăng Phong nói : " thì ra là Từ tiền bối,như sấm bên tai,tại hạ có chút thất kính.lúc này trời đã tối,hai người vãn bối muốn trước khi trời tối sẽ trở lại đỉnh núi,tiền bối có gì phân phối đợi hai người vãn bối trở lại đỉnh núi sẽ chăm chú lắng nghe."
Từ Tông Hán cười quái dị nói : " các ngươi nghĩ lão phu không biết 2 ngươi vì Băng hương mạn ngọc mà đến sao?"
Lăng Phong cùng Y Y không khỏi động dung,cũng hỏi : " tiền bối người cũng vì Băng hương mạn ngọc mà đến?"
Lời vừa nói ra,Lăng Phong cảm thấy mình phạm sai lầm lớn,Từ Tông Hán xuất hiện chỗ này,tự nhiên là vì băng hương mạn ngọc mà đến,Phích lịch Đường cũng giống ĐƯờng MÔn đều giỏi về dụng độc,mà băng hương mạn ngọc là linh dược giải độc,làm người dùng độc càng am hiểu giải độc đây là tất nhiên.
Từ Tông Hán nói : " nói,các ngươi muốn băng hương mạn ngọc làm gì?"
Lăng Phong nói : " mẹ ta thân trúng kịch độc,không phải băng hương mạn ngọc không thể cứu" Từ Tông Hán gào to một tiếng : " tiểu oa nhi,băng hương mạn ngọc là giải độc thánh,một giáp mới có thể thành một gốc,lão phu là người đầu tiên phát hiện ra,nên sẽ thuộc về lão phu,hiện tại các ngươi cư nhiên đến hái" Lăng phóng lại nói : " tiền bối,hôm nay rõ ràng là vãn bối ở trước,tiền bối đến sau,sao lại nói thế?"
Từ Tông Hán cười lạnh nói : " lão phu phát hiện từ năm năm trước ở đây có một số lượng lớn băng hương mạn ngọc,lúc đó nó còn chưa trưởng thành cho nên lão phu chưa đem hái,nên mới đem băng hương mạn ngọc giấu đi,mấy hôm nay lão phu tính ngày cũng đã tới lúc băng hương mạn ngọc trưởng thành liền đến hái.vừa rồi nghe các ngươi nói băng hương mạn ngọc ở đâu cũng không biết hai tiểu oa nhi nói xem băng hương mạn ngọc là ai thấy trước?"
Lăng Phong cùng Y Y nghe xong trong lòng vui vẻ,quả nhiên ở đây còn băng hương mạn ngọc,chính là không tìm ra được,Từ Tông Hán tự nhiên là đến hái,sao mình có thể đem cho người ta. Lăng Phong đang nghĩ sao có thể xuống tay với Từ Tông Hán,không nghĩ tới Y Y lại đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Từ Tông Hán,khóc nói : " Từ lão tiền bối,vãn bối muốn băng hương mạn ngọc vì cứu tính mạng mẫu thân,một khi ở đây có nhiều như vậy,tiền bối mở lòng từ bi,cho chúng ta hái một ýt rồi trở về nếu không chỉ sợ không cứu được tính mạng mẫu thân. Khẩn cầu lão tiền bối,vãn bối nguyện dùng hết gia sản cùng bảo vật trân quý đến trao đổi,khẩn cầu lão tiền bối thành toàn."
Nói xong cúi đầu thật sâu.
Từ Tông Hán bất động cười nói : " tiểu oa nhi nói đơn giản,băng hương mạn ngọc giải được bách độc,lão phu luyện chế thuốc dẫn phi thăng thành tiên,lão phu tìm hơn 40 năm mới thấy,nếu cho các ngươi một chút vạn nhất ta không đủ dùng thì làm sao?sắp tới lão phu sắp phi thăng tâm nguyện mấy chục năm đã được đền bù,lão phu sẽ không đem băng hương mạn ngọc tặng cho ngươi.vật thế tục đối với lão phu không có ý nghĩa hơn nữa…" nói xong đôi mắt tam giác Từ Tông Hán lộ ra tia hung ác. "một khi các ngươi đã biết truyện hôm nay,nếu như người trong thiên hạ biết được băng hương mạn ngọc ở trong tay,lão phu không thể chuyên tâm luyện đan,bỏi vậy các ngươi không thể còn sống rời khỏi nơi đây."
Từ Tông hán một lòng mê luyện võ chế đan,bởi vậy không hỏi sự vụ Phích Lịch Đường,cũng vì vậy,võ công hắn hơn xa phích lịch đường chưởng môn.tại giang triều không ai không biết Từ Tông Hán là võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh nhưng võ công hắn cao bao nhiêu thì chưa từng có người nhìn thấy.ĐƯờng NGạo Thiên võ công hơn xa Phích Lịch ĐƯờng chương môn,mấy năm nay thực lực Đường Môn đại tăng,nhưng vì sao ĐƯờng Ngạo Thiên không động thủ với Phích lịch Đường,cũng không phải phích lịch đường lợi hại mà bởi vì có Từ Tông Hán,thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bởi vậy có thể thấy Từ Tông Hán là nhân vật không bình thường,giang hồ ngọa hổ tàng long,đó là việc bình thường.nếu bài danh anh hùng trên Bách Hiểu Sanh thì sai mười phần. chính như năm đó Lý Tầm Hoan – Tiểu Lý Phi Đao đứng bài danh thứ 3,nhưng vì sao bài danh thứ hai là Thượng Quan Kim Hồng lại thua? A Phi Liên bài danh cũng không có,nhưng không ai dám coi thường hắn.?
Nhưng lời Từ Tông Hán nói đến Lăng Phong cùng Y Y chấn động. Lăng Phong kéo Y Y ra sau người,nói : " Từ tiền bối,ngươi muốn băng hương mạn ngọc không nói,cư nhiên còn muốn giết người giệt khẩu,làm như vậy đạo nghĩa lương tâm ở đâu? Dùng cái kia cứu người có gì phân biệt"
Từ Tông Hán nhe răng cười : " Tiểu oa nhi thật sự ấu trĩ,lão phu làm việc băng yêu ghét,cũng không nói tới đạo nghĩa,huống chi việc này liên quan đến đại sự lão phu phi thăng.lão phu đương nhiên không lưu tình.lão phu tâm ý đã định,ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi."
Nói xong liền đánh ra một chưởng,đúng là tuyệt kỹ nổi danh của phích lịch đường " Phích Lịch hỏa diễm chưởng" chỉ thấy một cố nhiệt từ tay lão phát ra,chính là không đánh về phía Lăng Phong cùng Y Y mà là đánh vào thiên tàm ti tác treo ở vách đá,thiên tàm ti tác chịu được lạnh nhưng lại cực kỳ sợ lửa,chưởng phong tới nơi lập tức toàn bộ thiên tàm ti tác bốc cháy,chỉ chốc lát toàn bộ thiên tàm đã hóa thành tro tàn/
Thì ra ác tâm của Từ Tông Hán vì đề phòng vạn nhất trước hết đốt đi ti tác tuyệt đường lui của bọn Lăng Phong,cho dù không giết được bọn lăng Phong thì chỉ cần cưỡi điêu mà đi để Lăng Phong cùng Y Y ở lại nơi này,trên không tời trời ,dưới không đến đất,có vách đá dựng đứng sẽ không có ai đến cứu.Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y chỉ có một đường chờ chết.
Lúc này Từ Tông Hán đã thấy ti tác hóa thành tro tàn,liền nhe răng mà cười : " nơi này sơn thanh thủy bích,là nơi chôn cất rất tốt,các ngươi chuẩn bị chịu chết đi."
Chỉ thấy đạo bào gồ cao lên,thanh thế làm cho người ra sợ hãi,hiển nhiên là vận nội lực chuẩn bị xuống tay với Lăng Phong và Thượng Quan Y Y.
Lăng Phong đã sớm đề phòng,khí tụ đan điền,thấy Từ Tông Hán phát rồ,tình thế không ổn liền nhanh chóng thi triển chưởng phong toàn lực đánh tới Từ Tông Hán đồng thời nói với Thượng Quan Y Y : " nàng nhanh hạ cây,ta ngăn cản hắn."
Thượng Quan Y Y kêu lên : " thiếp không, chúng ta cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ."
Thượng quan y y nói không hết, Từ Tông Hán đã phóng ra một chưởng nghênh đón chưởng lực của Lăng Phong,hai chưởng giao nhau chỉ nghe phịch một tiếng,cành cây đại thụ bay toán loạn,thân hình Từ Tông Hán nhẹ nhàng lung lay,lăng Phong lui lại năm bước,không chống đỡ được ngã ngồi xuống,chỉ thấy một sự khó chịu nói không nên lời.
Thượng Quan Y Y thấy thế chạy gấp đến bên người Lăng Phong đỡ lên cấp thiết hỏi han : " Tướng công,chàng không sao chứ?"
Lăng Phong hít một hơi,miễn cưỡng khống chế cảm giác khó chịu,lắc đầu nói : " không sao cả."
Nói xong hung hăng nhìn Từ Tông Hán,trong lòng không khỏi có một tia tiếc nuối,bởi vì bên dưới là vực sâu vạn trượng,nơi hắn đang đứng chỉ có một cành cây,Lăng Phong căn bản không thể thi triển thân pháp,biện pháp duy nhất là đánh đối mặt với Từ Tông Hán đánh bừa.không thể nghi ngờ là rất bất lợi với Lăng Phong.
Từ Tông Hán đi đến trước mặt Lăng Phong,Lăng Phong đem Y Y chắn sau người,từ Tông Hán trên mặt xuất hiện một tia ngạc nhiên nói : " tiểu oa nhi,công phu không kém,ngươi không phải là người Liễu Gia các ngươi là người phương nào."
Lăng Phong biết hôm nay người không chết thì ta mất mạng,bởi vậy không cần giấu giếm nói : " ta là Nam Cung Vũ của Nam Cung Thế gia,vị này chính là nương tử Thượng Quan Y Y ,thúc thúc của nàng là Tái Hoa đà." " tốt tốt rôt cục nói thật,khó trách các ngươi ở đây,nhất định là chủ ý của lão thất thiên,năm xưa hắn cướp linh chi vạn năm của ta không tính,hôm nay lại phái hai tiểu oa nhi đến cướp băng hương mạn ngọc của ta,xem ta thu thập các ngươi."
Nói xong xuất thủ.hữu chưởng xuất ra,như tia chơp tới Huyệt Kiên tỉnh của Lăng Phong.tả chưởng đánh về phía Hệ thống cấm nói bậyg ngực của Lăng Phong.
Từ Tông Hán không đề cập đến thù giết Từ Hoằng Đào,ngược lại với Tái Hoa đà cướp linh chi vẫn canh cánh trong lòng,bởi vậy có thể thấy người này đam mê luyện thuốc thế nào,bản thân không quan tâm đến nữ nhân thân tình.
Trong lúc nguy cấp tả chưởng Lăng Phong rung lên xuất chiêu Cầm Long Thủ móc vào mạch môn từ Tông Hán,tay phải lại dùng chiêu Độc Phách Hoa Sơn bổ về cánh tay đánh vào Hệ thống cấm nói bậyg ngực Lăng Phong.
Hai chưởng của Lăng Phong dùng hai loại chưởng lực bất đồng,một cương một nhu,Từ Tông Hán cảm giác khác thường,để cho mưu kế của Lăng pHong đạt được,tả chưởng hắn đánh về phía Hệ thống cấm nói bậyg ngực Lăng Phong bị hữu chưởng lăng Phong hóa giả,tiếp theo tay phải bị lăng Phong thừa cơ bắt được cổ tay,mắt thấy sắp bị Lăng phong chế trụ uyển mạch ở tay phải.
Nhưng Từ Tông Hán dù sao cũng là cao thủ trong võ lâm,kinh nghiệm hơn xa Lăng Phong,lập tức ứng biến,hắn ỷ vào nội công thâm hậu,tương kế tựu kế thừa dịp tay trái Lăng Phong chưa móc vào uyển mạch,hắn vận nội lực tới cổ tay phải,biến chưởng,ngón tay Lăng Phong vừa chạm vào uyển mạch vì nội lực thua kém lập tức bị bắn ra,từ Tông Hán mượn cơ hội đưa hữu chưởng đánh vào ngực Lăng Phong,trong nháy mắt đã đến trước ngực Lăng Phong.
Lúc này Lăng Phong muốn biến chiêu đã không kịp rồi,Vốn Lăng Phong có thể mượn lực của từ Tông Hán lộn về phía sau,nhưng Thượng Quan Y Y lại ở phía sau người,công phu của nàng không bằng mình,nếu Lăng Phong lộn về phía sau sẽ làm hại nàng,bởi vậy Lăng Phong không có chọn lừa đành đón nhận một chưởng của Từ Tông Hán.
Trong nháy mắt hữu chưởng của Từ Tông Hán đanh vào trước ngực Lăng Phong " phanh"một tiếng.toàn lực công kích của Từ Tông Hán mà Lăng Phong chỉ dùng ba thành công lực ngăn cản,cư nhiên đỡ không được,liền ngã về sau,cùng Thượng Quan Y Y đụng vào cây rơi xuống may mắn là hai người rơi xuống sườn núi hơi nghiêng,không có rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Thượng Quan Y Y tuy rằng sốt ruột nhưng cũng không thể miễn cưỡng ở lại.vì thế gật đầu.
Bọn họ bò lên ngọn cây,bám vào cây mà lên.đột nhiên giữa không trung truyền đến tiếng chim kêu,Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y kinh hãi nhìn lại,chỉ thấy trên không trung một điểm đen đang tiếp cận bọn họ rất nhanh,điểm đen càng lớn,càng ngày càng rõ ràng,khi bọn hắn thấy rõ,không khỏi nuốt một ngụm khí,hóa ra điểm đen là một đầu đại điêu,trên lưng đại điêu là bộ mặt đáng ghê tởm của Lão Tích.
Lần thứ hai Lăng Phong rơi vào tình thế này,chính lúc này lại nhớ đến cảm giác lúc đó cùng Tĩnh Du tiên tử cưỡi hạc trong lòng nói không nên lời,có thêm một cảm giác bất an.Thượng Quan Y Y cùng Lăng Phong có một loại cảm giác,không khỏi gắt gao nắm chặt cánh tay Lăng Phong.
Đại điêu đứng lại trên cành cây ở trước mặt Thượng Quan Y Y và Lăng Phong,nhìn bọn hắn chằm chằm " thận" một tiếng kêu to,thân hình lão già chợt lóe thấy hắn không có động tác gì mà Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y cảm thấy hoa mắt,lão già từ trên lưng điêu dùng khinh công đi tới trước mặt bọn họ.
Chỉ thấy thân hình hắn hơi béo,bộ mặt màu hơi đen,đôi mắt tam giác không có chút hảo ý,sau lưng có một cây phất trần,cả người có một loại khó coi nói không nên lời.hắn dùng tinh nhãn nhìn Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y một lúc,sau đó lại mê đắm nhìn chằm chằm dung mạo tuyệt thế của Thượng Quan Y Y một hồi lâu,cuối cùng nhìn lên đỉnh núi,nói : " hai tiểu oa nhi các người là ai? ở chỗ này làm gì vậy?"
Lăng Phong thấy khẩu khí lão già không tốt,võ công lại rất cao,chẳng biết hắn có ý đồ gì,liền trả lời trước : " vãn bối là tiểu nhị của Hồ Môn cửa hiệu thuốc ở Hàng Châu,hôm nay được phái đi hái thuốc,chả biết lão tiền bối có gì chỉ giáo?"
Lúc này trên người Lăng Phong cùng Y Y đều là trang phục leo núi,cũng vì tìm băng hương mạn ngọc mà biến thành rối bù,từ bề ngoài thật giống người hái thuốc bình thường.
Lão già nhìn không tin,trong mũi hừ một tiếng nói : " hai tiểu oa nhi không cần giấu giếm ta,một thân võ công các ngươi nhất định không phải người tầm thường,thấy lão phu ngồi điêu mà đến cư nhiên không hoảng loạn tiểu nhị bình thường phản ứng được như thế sao? Các ngươi lừa lão phu sao? Các ngươi ở chỗ này không nói lão phu cũng biết là vì tìm hoa kỳ trân đúng không?"
Lăng Phong cùng Y Y chấn động,nhìn nhau không nghĩ tới ánh mắt lão già này lợi hại như thế,hơn nữa theo khẩu khí của hắn dường như còn biết chuyện băng hương mạn ngọc,lão già này lai lịch không rõ,võ công lại cao như vậy,lại không biết hắn có ý gì với mình,cái này có chút phiền phức.
Lăng Phong nhìn lão già này không biết có phải bằng hữu của Nam Cung thế gia,hơn nữa cũng chưa từng gặp qua,nếu nói ra tính danh không chừng dính vào một hồi đại chiến,hay là giấu giếm tiếp,bởi vậy liền nói với lão già : " lão tiền bối một khi đã là người trong võ lâm,pháp nhãn như đuốc,vãn bối không dám giấu giếm,tại hạ là Hàng Châu Liễu gia,tên là Liễu Hùng Phi,vị này là nương tử của tại hạ Tử Hà,chẳng biết tôn tính đại danh của lão tiền bối?"
Lão già cười quái dị nói : " thì ra là danh môn,nói cho các ngươi cũng không sao,lão phu là Chưởng môn Phích Lôi đường tên Từ Tông Hán."
Lăng Phong cùng Y Y nhìn nhau,trong lòng cả kinh,đúng là oan gia ngõ hẹp,Lăng Phong vừa mới giết Từ Hoằng Đào,hiện tại tới một Từ Tông Hán còn lợi hại hơn Từ HOằng Đào gấp trăm lần,bên người lại mang theo Y Y,lại trên vách núi,nếu động thủ chỉ sợ ngộ thương đến Y Y a.
Lúc này Lăng Phong thấy trời dần tối quyết định trước hết rời khỏi đây,bảo đảm an toàn cho Thượng Quan Y Y đã.
Lăng Phong nói : " thì ra là Từ tiền bối,như sấm bên tai,tại hạ có chút thất kính.lúc này trời đã tối,hai người vãn bối muốn trước khi trời tối sẽ trở lại đỉnh núi,tiền bối có gì phân phối đợi hai người vãn bối trở lại đỉnh núi sẽ chăm chú lắng nghe."
Từ Tông Hán cười quái dị nói : " các ngươi nghĩ lão phu không biết 2 ngươi vì Băng hương mạn ngọc mà đến sao?"
Lăng Phong cùng Y Y không khỏi động dung,cũng hỏi : " tiền bối người cũng vì Băng hương mạn ngọc mà đến?"
Lời vừa nói ra,Lăng Phong cảm thấy mình phạm sai lầm lớn,Từ Tông Hán xuất hiện chỗ này,tự nhiên là vì băng hương mạn ngọc mà đến,Phích lịch Đường cũng giống ĐƯờng MÔn đều giỏi về dụng độc,mà băng hương mạn ngọc là linh dược giải độc,làm người dùng độc càng am hiểu giải độc đây là tất nhiên.
Từ Tông Hán nói : " nói,các ngươi muốn băng hương mạn ngọc làm gì?"
Lăng Phong nói : " mẹ ta thân trúng kịch độc,không phải băng hương mạn ngọc không thể cứu" Từ Tông Hán gào to một tiếng : " tiểu oa nhi,băng hương mạn ngọc là giải độc thánh,một giáp mới có thể thành một gốc,lão phu là người đầu tiên phát hiện ra,nên sẽ thuộc về lão phu,hiện tại các ngươi cư nhiên đến hái" Lăng phóng lại nói : " tiền bối,hôm nay rõ ràng là vãn bối ở trước,tiền bối đến sau,sao lại nói thế?"
Từ Tông Hán cười lạnh nói : " lão phu phát hiện từ năm năm trước ở đây có một số lượng lớn băng hương mạn ngọc,lúc đó nó còn chưa trưởng thành cho nên lão phu chưa đem hái,nên mới đem băng hương mạn ngọc giấu đi,mấy hôm nay lão phu tính ngày cũng đã tới lúc băng hương mạn ngọc trưởng thành liền đến hái.vừa rồi nghe các ngươi nói băng hương mạn ngọc ở đâu cũng không biết hai tiểu oa nhi nói xem băng hương mạn ngọc là ai thấy trước?"
Lăng Phong cùng Y Y nghe xong trong lòng vui vẻ,quả nhiên ở đây còn băng hương mạn ngọc,chính là không tìm ra được,Từ Tông Hán tự nhiên là đến hái,sao mình có thể đem cho người ta. Lăng Phong đang nghĩ sao có thể xuống tay với Từ Tông Hán,không nghĩ tới Y Y lại đột nhiên quỳ rạp xuống trước mặt Từ Tông Hán,khóc nói : " Từ lão tiền bối,vãn bối muốn băng hương mạn ngọc vì cứu tính mạng mẫu thân,một khi ở đây có nhiều như vậy,tiền bối mở lòng từ bi,cho chúng ta hái một ýt rồi trở về nếu không chỉ sợ không cứu được tính mạng mẫu thân. Khẩn cầu lão tiền bối,vãn bối nguyện dùng hết gia sản cùng bảo vật trân quý đến trao đổi,khẩn cầu lão tiền bối thành toàn."
Nói xong cúi đầu thật sâu.
Từ Tông Hán bất động cười nói : " tiểu oa nhi nói đơn giản,băng hương mạn ngọc giải được bách độc,lão phu luyện chế thuốc dẫn phi thăng thành tiên,lão phu tìm hơn 40 năm mới thấy,nếu cho các ngươi một chút vạn nhất ta không đủ dùng thì làm sao?sắp tới lão phu sắp phi thăng tâm nguyện mấy chục năm đã được đền bù,lão phu sẽ không đem băng hương mạn ngọc tặng cho ngươi.vật thế tục đối với lão phu không có ý nghĩa hơn nữa…" nói xong đôi mắt tam giác Từ Tông Hán lộ ra tia hung ác. "một khi các ngươi đã biết truyện hôm nay,nếu như người trong thiên hạ biết được băng hương mạn ngọc ở trong tay,lão phu không thể chuyên tâm luyện đan,bỏi vậy các ngươi không thể còn sống rời khỏi nơi đây."
Từ Tông hán một lòng mê luyện võ chế đan,bởi vậy không hỏi sự vụ Phích Lịch Đường,cũng vì vậy,võ công hắn hơn xa phích lịch đường chưởng môn.tại giang triều không ai không biết Từ Tông Hán là võ lâm cao thủ tuyệt đỉnh nhưng võ công hắn cao bao nhiêu thì chưa từng có người nhìn thấy.ĐƯờng NGạo Thiên võ công hơn xa Phích Lịch ĐƯờng chương môn,mấy năm nay thực lực Đường Môn đại tăng,nhưng vì sao ĐƯờng Ngạo Thiên không động thủ với Phích lịch Đường,cũng không phải phích lịch đường lợi hại mà bởi vì có Từ Tông Hán,thần long thấy đầu không thấy đuôi.
Bởi vậy có thể thấy Từ Tông Hán là nhân vật không bình thường,giang hồ ngọa hổ tàng long,đó là việc bình thường.nếu bài danh anh hùng trên Bách Hiểu Sanh thì sai mười phần. chính như năm đó Lý Tầm Hoan – Tiểu Lý Phi Đao đứng bài danh thứ 3,nhưng vì sao bài danh thứ hai là Thượng Quan Kim Hồng lại thua? A Phi Liên bài danh cũng không có,nhưng không ai dám coi thường hắn.?
Nhưng lời Từ Tông Hán nói đến Lăng Phong cùng Y Y chấn động. Lăng Phong kéo Y Y ra sau người,nói : " Từ tiền bối,ngươi muốn băng hương mạn ngọc không nói,cư nhiên còn muốn giết người giệt khẩu,làm như vậy đạo nghĩa lương tâm ở đâu? Dùng cái kia cứu người có gì phân biệt"
Từ Tông Hán nhe răng cười : " Tiểu oa nhi thật sự ấu trĩ,lão phu làm việc băng yêu ghét,cũng không nói tới đạo nghĩa,huống chi việc này liên quan đến đại sự lão phu phi thăng.lão phu đương nhiên không lưu tình.lão phu tâm ý đã định,ngày này năm sau sẽ là ngày giỗ của các ngươi."
Nói xong liền đánh ra một chưởng,đúng là tuyệt kỹ nổi danh của phích lịch đường " Phích Lịch hỏa diễm chưởng" chỉ thấy một cố nhiệt từ tay lão phát ra,chính là không đánh về phía Lăng Phong cùng Y Y mà là đánh vào thiên tàm ti tác treo ở vách đá,thiên tàm ti tác chịu được lạnh nhưng lại cực kỳ sợ lửa,chưởng phong tới nơi lập tức toàn bộ thiên tàm ti tác bốc cháy,chỉ chốc lát toàn bộ thiên tàm đã hóa thành tro tàn/
Thì ra ác tâm của Từ Tông Hán vì đề phòng vạn nhất trước hết đốt đi ti tác tuyệt đường lui của bọn Lăng Phong,cho dù không giết được bọn lăng Phong thì chỉ cần cưỡi điêu mà đi để Lăng Phong cùng Y Y ở lại nơi này,trên không tời trời ,dưới không đến đất,có vách đá dựng đứng sẽ không có ai đến cứu.Lăng Phong cùng Thượng Quan Y Y chỉ có một đường chờ chết.
Lúc này Từ Tông Hán đã thấy ti tác hóa thành tro tàn,liền nhe răng mà cười : " nơi này sơn thanh thủy bích,là nơi chôn cất rất tốt,các ngươi chuẩn bị chịu chết đi."
Chỉ thấy đạo bào gồ cao lên,thanh thế làm cho người ra sợ hãi,hiển nhiên là vận nội lực chuẩn bị xuống tay với Lăng Phong và Thượng Quan Y Y.
Lăng Phong đã sớm đề phòng,khí tụ đan điền,thấy Từ Tông Hán phát rồ,tình thế không ổn liền nhanh chóng thi triển chưởng phong toàn lực đánh tới Từ Tông Hán đồng thời nói với Thượng Quan Y Y : " nàng nhanh hạ cây,ta ngăn cản hắn."
Thượng Quan Y Y kêu lên : " thiếp không, chúng ta cho dù chết cũng phải chết cùng một chỗ."
Thượng quan y y nói không hết, Từ Tông Hán đã phóng ra một chưởng nghênh đón chưởng lực của Lăng Phong,hai chưởng giao nhau chỉ nghe phịch một tiếng,cành cây đại thụ bay toán loạn,thân hình Từ Tông Hán nhẹ nhàng lung lay,lăng Phong lui lại năm bước,không chống đỡ được ngã ngồi xuống,chỉ thấy một sự khó chịu nói không nên lời.
Thượng Quan Y Y thấy thế chạy gấp đến bên người Lăng Phong đỡ lên cấp thiết hỏi han : " Tướng công,chàng không sao chứ?"
Lăng Phong hít một hơi,miễn cưỡng khống chế cảm giác khó chịu,lắc đầu nói : " không sao cả."
Nói xong hung hăng nhìn Từ Tông Hán,trong lòng không khỏi có một tia tiếc nuối,bởi vì bên dưới là vực sâu vạn trượng,nơi hắn đang đứng chỉ có một cành cây,Lăng Phong căn bản không thể thi triển thân pháp,biện pháp duy nhất là đánh đối mặt với Từ Tông Hán đánh bừa.không thể nghi ngờ là rất bất lợi với Lăng Phong.
Từ Tông Hán đi đến trước mặt Lăng Phong,Lăng Phong đem Y Y chắn sau người,từ Tông Hán trên mặt xuất hiện một tia ngạc nhiên nói : " tiểu oa nhi,công phu không kém,ngươi không phải là người Liễu Gia các ngươi là người phương nào."
Lăng Phong biết hôm nay người không chết thì ta mất mạng,bởi vậy không cần giấu giếm nói : " ta là Nam Cung Vũ của Nam Cung Thế gia,vị này chính là nương tử Thượng Quan Y Y ,thúc thúc của nàng là Tái Hoa đà." " tốt tốt rôt cục nói thật,khó trách các ngươi ở đây,nhất định là chủ ý của lão thất thiên,năm xưa hắn cướp linh chi vạn năm của ta không tính,hôm nay lại phái hai tiểu oa nhi đến cướp băng hương mạn ngọc của ta,xem ta thu thập các ngươi."
Nói xong xuất thủ.hữu chưởng xuất ra,như tia chơp tới Huyệt Kiên tỉnh của Lăng Phong.tả chưởng đánh về phía Hệ thống cấm nói bậyg ngực của Lăng Phong.
Từ Tông Hán không đề cập đến thù giết Từ Hoằng Đào,ngược lại với Tái Hoa đà cướp linh chi vẫn canh cánh trong lòng,bởi vậy có thể thấy người này đam mê luyện thuốc thế nào,bản thân không quan tâm đến nữ nhân thân tình.
Trong lúc nguy cấp tả chưởng Lăng Phong rung lên xuất chiêu Cầm Long Thủ móc vào mạch môn từ Tông Hán,tay phải lại dùng chiêu Độc Phách Hoa Sơn bổ về cánh tay đánh vào Hệ thống cấm nói bậyg ngực Lăng Phong.
Hai chưởng của Lăng Phong dùng hai loại chưởng lực bất đồng,một cương một nhu,Từ Tông Hán cảm giác khác thường,để cho mưu kế của Lăng pHong đạt được,tả chưởng hắn đánh về phía Hệ thống cấm nói bậyg ngực Lăng Phong bị hữu chưởng lăng Phong hóa giả,tiếp theo tay phải bị lăng Phong thừa cơ bắt được cổ tay,mắt thấy sắp bị Lăng phong chế trụ uyển mạch ở tay phải.
Nhưng Từ Tông Hán dù sao cũng là cao thủ trong võ lâm,kinh nghiệm hơn xa Lăng Phong,lập tức ứng biến,hắn ỷ vào nội công thâm hậu,tương kế tựu kế thừa dịp tay trái Lăng Phong chưa móc vào uyển mạch,hắn vận nội lực tới cổ tay phải,biến chưởng,ngón tay Lăng Phong vừa chạm vào uyển mạch vì nội lực thua kém lập tức bị bắn ra,từ Tông Hán mượn cơ hội đưa hữu chưởng đánh vào ngực Lăng Phong,trong nháy mắt đã đến trước ngực Lăng Phong.
Lúc này Lăng Phong muốn biến chiêu đã không kịp rồi,Vốn Lăng Phong có thể mượn lực của từ Tông Hán lộn về phía sau,nhưng Thượng Quan Y Y lại ở phía sau người,công phu của nàng không bằng mình,nếu Lăng Phong lộn về phía sau sẽ làm hại nàng,bởi vậy Lăng Phong không có chọn lừa đành đón nhận một chưởng của Từ Tông Hán.
Trong nháy mắt hữu chưởng của Từ Tông Hán đanh vào trước ngực Lăng Phong " phanh"một tiếng.toàn lực công kích của Từ Tông Hán mà Lăng Phong chỉ dùng ba thành công lực ngăn cản,cư nhiên đỡ không được,liền ngã về sau,cùng Thượng Quan Y Y đụng vào cây rơi xuống may mắn là hai người rơi xuống sườn núi hơi nghiêng,không có rớt xuống vực sâu vạn trượng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.