Chương 67: Võ Lâm Phu Nhân
Thanh Trà Đạm Phạn
12/04/2013
Lăng Phong đi theo mỹ nữ trước mắt vòng vo qua vài hành lang, cuối cùng tiến vào sân của một biệt viện, đất trống trong sân đều nơi nơi đều là tuyết trắng, nhưng là những kỷ khoả tuyết mai ngạo nghễ phân phương, vừa tiến vào phòng, liền tràn ngập hương thơm, làm cho lăng Phong có thể cảm thấy rất rõ rằng hương thơm tuyệt vời của nữ nhân, loại hương thơm này không phải là nước hoa, cũng không phải là mùi thơm yên chi thuỷ phấn(phấn nước thơm), đây là mùi thơm đặc hữu trên cơ thể nữ nhân.
Hoàn cảnh như vậy làm cho dục vọng của Lăng Phong bành trướng, Lăng Phong không thích dùng bạo lực với mỹ nữ, khai mở tâm hồn của mỹ nữ không bằng cởi bỏ quần áo của nàng. Nữ nhân này đã vô cùng thành công trong việc thôi thúc dục vọng của Lăng Phong. Lăng Phong muốn cường bạo nàng, dùng phương thức hung mãnh nhất cường bạo nàng.
Nữ nhân này cơ hồ có thể cảm thấy được tâm ý của Lăng Phong, nàng nhìn Lăng Phong thật sâu, nói: “Từ khi ta còn rất bé, ta nếu muốn thứ gì không bao giờ không có được, vô luận là thứ gì, kể cả nam nhân. Không một ai có thể tranh giành với ta!”
Nữ nhân này gọi hắn đến dám chắc không phải chỉ nói vài lời như thế, nàng nói như vậy, chỉ là muốn thể hiện cường thế của mình, chỉ là lúc này nàng lại gặp phải Lăng Phong.
Lăng Phong nhàn nhạt nói: “Nàng biết ta nhất định sẽ thích nàng sao? Nàng cho ta biết nàng so với mỹ nữ trong mắt ta có gì khác biệt nhau?”
Mữ nữ mỉm cười, ra vẻ vũ mị nói: “Nam nhân bình thường khi gặp một mỹ nhân thì trong lòng đều có tâm tư, ta đối với bản thân mình rất tự tin.” Nói xong, nàng cư nhiên thở hổn hển nép vào bên người Lăng Phong, nói: “Thử hỏi trên đời này có nữ nhân nào có thể so bì với ta chứ? Nếu công tử nói chính chàng không động tâm với ta, trừ phi chàng là thái giám…”
Lăng Phong cảm thấy tay nàng chỉ nhẹ nhàng xoa bóp sau gáy, nàng tựa hồ dùng thủ đoạn nào đó, khiến cho dục hoả của Lăng Phong nhanh chóng bị thiêu khởi. Lăng Phong hưởng thụ sự xoa bóp của nàng, cảm thụ bộ ngực sữa của nàng thật đàn hồi, hắn không thể không thừa nhận nàng rất có bản lĩnh.
“Ha ha… động tâm rồi nha.” Nữ nhân này đột nhiên buông tay ra, nói: “Ta muốn tìm một nam nhân để thống nhất võ lâm, mà chàng chính là người ta cần tìm.”
Nữ nhân này thật trực tiếp, cũng thật lớn mật, đối với sự lớn mật này Lăng Phong có chút ăn không tiêu. Nhưng mà hắn vẫn có thể khống chế được tâm tình của mình, nói: “Hôm nay ta tới, chỉ muốn biết kẻ chủ mưu đứng phía sau vụ dạ tập(tập kích ban đêm) phái Hoa Sơn.”
“Chuyện này còn phải hỏi sao?” Mỹ nhân hiển nhiên không có hứng thú với chủ đề này.
Lăng Phong nói: “Chẳng lẽ là nàng?”
Mỹ nữ nhàn nhạn nói: “Chân Dương Tử làm ta quá thất vọng, ta vốn hy vọng hắn có thể giết toàn bộ Hoa Sơn nam đệ tử, sau đó hạ Tiêu Hồn Mê Tình Dâm Hương Tán, khiến cho nữ đệ tử phái Hoa Sơn toàn bộ luân lạc trên đường cái của Hoa Âm huyện thành để mọi người chứng kiến…”
“Im miệng!!” Lăng Phong hoàn toàn phẫn nộ, hắn vạn vạn lần không nghĩ ra nữ nhân trước mắt này lại là kẻ chủ mưu phía sau vụ dạ tập Hoa Sơn phái.
Mữ nữ tựa hồ bất vi sở động, tiếp tục nói: “Phái Hoa Sơn chẳng phải tự nhận là danh môn chính phái sao, Lục Thanh Phong cũng tốt, Bạch Thanh Tùng cũng được, năm đó làm ra chuyện này, muốn người khác không biết trừ khi mình đừng làm.”
Lăng Phong thấy nàng nói tới vấn đề này thì nhớ tới một người, Cửu Vĩ Hồ, nàng đối với Hoa Sơn phái cũng vô cùng thù hận, chẳng lẽ nữ nhân trước mắt cũng giống nàng ta mang trong mình thù hận với phái Hoa Sơn sao?
Lăng Phong nói: “Nàng rốt cuộc là ai? Sao lại muốn bày đặt âm mưu hãm hại phái Hoa Sơn?”
Mỹ nữ mỉm cười, nói: “Ta có thể thẳng thắn nói cho thiếu hiệp, kỳ thực ái thiếp Thuý Dung của Chân Dương Tử chính là người của ta, ả lẻn vào Điểm Thương Sơn là để nắm Chân Dương Tử trong tay, sau đó là nắm cả Điểm Thương Sơn trong tay. Trần Phất Hiểu cưỡng gian Thuý Dung bất quá là một vở kịch do ta an bài, cái tên hỗn tiểu tử đó bị chúng ta hạ mê dược, đêm đó tự mình ** kỹ nữ mà không biết, còn tưởng rằng đã ** ái thiếp của chưởng môn Điểm Thương Sơn, thật là kẻ ngu mà. Ta có thể nói cho chàng biết, hắn trên đường chạy trốn đã sớm bị bị chúng ta giết đi rồi. Chúng ta an bài như vậy, chính là để hãm hại phái Hoa Sơn, kích động Điểm Thương phái hưng sư vấn tội(lên núi hỏi tội). Bất quá Lục Thanh Phong dù sao cũng là võ lâm minh chủ, trên giang hồ cũng có chút uy tín, ta biết Chân Dương Tử thành sự thì ít bại sự có dư, cho nên mới dạ tập các chàng, không ngờ lại bị chàng phá hỏng, hại ta tổn hao mất Tây Môn Ngạo cùng Ngô Chinh. Còn để cho chàng một chút tiện nghi, thê tử của chưởng môn Hoa Sơn, sư nương chàng mùi vị không tệ chứ?”
“Ngươi… im miệng!” Lăng Phong vạn vạn lần không ngờ tất cả đều là âm mưu của nữ nhân này.
“Nói, ngươi rốt cuộc là ai?”
Mữ nữ cười lạnh, nói: “Thiếp là ai ư? Trọng yếu sao? Tên chỉ là một danh hiệu mà thôi, chàng có thể gọi thiếp là Tuyết Phượng Hoàng.”
“Huyết Phượng Hoàng?” Lăng Phong nói: “Ngươi không sợ ra giết ngươi ư?”
“Huyết Phượng Hoàng có vẻ quá máu tanh, là Tuyết trong tuyết trắng.” Tuyết Phượng Hoàng đính chính lại, nói: “Thiếp đã thành toàn tâm nguyện nam nhân cho chàng, chàng bây giờ còn mong muốn giết người diệt khẩu sao?”
Lăng Phong có chút không thể nhịn được, nói: “Không ngờ rằng Điểm Thương Sơn Chân Dương Tử đường đường là chưởng môn một phái, lại cư nhiên bị ngươi sai khiến… thật là đáng thương.”
“Hừ, hắn căn bản không xứng là thủ hạ của ta!! Tập kích là ta an bài Tây Môn Ngạo cùng Ngô Chinh chấp hành, hắn bây giờ đang tìm người khắp nơi để tính sổ đó!” Tuyết Phượng Hoàng nói: “Hắn bất quá chỉ là một tên vũ phu, không đủ gây ra nguy cơ. Nhưng thật ra ta đã nói với chàng rồi, nếu chàng đã làm chuyện cẩu thả với sư nương rồi thì chàng còn có thể quay đầu lại sao? Lên làm võ lâm minh chủ, để thiên hạ thuần phục chàng, thành lập một hậu cung thật lớn, cưới vô số mỹ nữ, chẳng phải là mộng tưởng của đám nam nhân sao? Nếu thế, chàng không cần một thê tử tốt giúp chàng bày mưu tính kế sao? Đến lúc đó chàng dùng thân phận võ lâm minh chủ tiến hành thảo phạt ma giáo, nếu trên giang hồ chàng có đối thủ cạnh tranh hoặc kẻ thù thiếp sẽ xử lý thay chàng! Đến lúc đó chàng là vị thần cao cao tại thượng của bạch đạo, những việc nhỏ này cứ giao cho thiếp xử lý.”
Lăng Phong kinh hãi, hắn không ngờ rằng nữ nhân này đang cùng mình đàm luận đại kế võ lâm như vậy, hơn nữa dù mình đích thực muốn làm chuyện này, thì tại sao Tuyết Phượng hoàng muốn giúp đỡ chứ?
“Ta thực không nghĩ ra việc này đối với ngươi có chỗ tốt nào?” Lăng Phong lạnh lùng nói.
Tuyết Phượng Hoàng nói: “Đến lúc đó thiếp chính là Hoàng thái hậu của chàng…”(lưu ý TPH muốn hơn cả LP cơ nên mới đòi làm Hoàng thái hậu)
“Thật sao? Đáng tiếc trong thế giới của ta, chỉ tồn tại Hoàng đế chí cao vô thượng, không tồn tại Hoàng thái hậu chỉ tay năm ngón bao giờ, hơn nữa ngươi không xứng…” Lăng Phong bị mỹ nữ này chọc giận, toàn thân tràn ngập một cỗ khí bạo ngược, trong lòng tràn đầy ngọn lửa phẫn nộ cùng sát khí ngập trời, cần phải phát tiết ngay lập tức, hú dài một tiếng, đột nhiên nhìn về phía Tuyết Phượng Hoàng, trong mắt tinh quang bắn ra, bắn ra hai đạo ánh sáng quỷ dị, cả người trên dưới tản ra cỗ khí thế bức nhân khó hiểu!
Khí phách vương giả, giờ phút này biểu hiện trên người Lăng Phong vô cùng sâu sắc.
Hết thảy biến hoá trên người Lăng Phong đều lọt vào mắt Tuyết Phượng Hoàng, ánh mắt nàng kinh dị không hiểu, nội tâm kinh hoảng, thấy Lăng Phong nhìn sang, ánh mắt nàng co lại, cảnh giác nói: “Ngươi… ngươi đừng quên, nếu ta đem chuyện ngươi cùng sư nương nói ra ngoài, ngươi sẽ chết không có chỗ chôn…”
“Chỉ sợ ngươi không có cơ hội đó đâu!!” Lúc Lăng Phong nói những lời này, hắn đã bắt đầu tích tụ lực lượng, tuỳ thời nhất kích. Nếu hắn nắm được mọi chuyện trong tay, thì sẽ chinh phục nữ nhân trước mắt, nếu không sẽ trở thành một con rối của nàng ta. Lăng Phong không có khả năng làm con rối, cho nên hắn chỉ có hai lựa chọn, nếu không chinh phục được Tuyết Phượng Hoàng, thì phải giết nàng ta.
Tuyết Phượng Hoàng cảm nhận rõ ràng sát khí của Lăng Phong, trong mắt hiện lên một tia kinh hoảng, nàng sở dĩ cùng Lăng Phong ước hẹn, là bởi vì nàng có tin tưởng trong lòng. Lúc này, Tuyết Phượng Hoàng mượn lực tránh qua bên phải một bước. Cả người lăng không, chân phải vươn ra, mang theo tiếng gió rít, hướng Lăng Phong đá tới.
Tiên hạ thủ vi cường.
Chân phải của Tuyết Phượng Hoàng nhanh chóng mở rộng lên phía trên, đá tới Lăng Phong vừa nặng vừa nhẹ, bình bình một cước không tầm thường chút nào, hiển xuất công lực kiền chuy bách luyện(công lực thâm hậu do thường xuyên tu luyện), chỗ xuất thần nhập hóa trong đó, nếu chưa từng thấy qua, tuyệt không thể tin nổi một cước trông có vẻ bình thường lại đạt đến cảnh giới như thế.
Toàn thân Lăng Phong bao phủ kình khí, như ma pháp biến ảo lách qua nửa trượng, hắn hét lớn một tiếng, tung ra một quyền, đáng về phía Tuyết Phượng Hoàng, cực kỳ tiêu sái phóng khoáng, trong cương có nhu, trong nhu có cương.
Quyền thế với tốc độ kinh người đánh tới, không thể tránh né, càng không thể phản kháng, tuy nhìn qua thấy không có biến hóa, mà lực vốn có tụ tập tại một chỗ, lại có vẻ thiên biến vạn hóa trong cái bất biến đó, võ công như thế, như hoàn toàn đạt đến cảnh giơi sáng tạo ra thiên địa rồi!
Tuyết Phượng Hoàng hoảng hốt, không nghĩ công lực của Lăng Phong đã đạt đến cảnh giới này, trong lúc quan trọng, Tuyết Phượng Hoàng hiển lộ ra một thân công lực bất phàm, nàng giữa không trung chuyển hướng, né quyền của Lăng Phong, ngọc thối thon dài thẳng tắp của nàng hướng tới Lăng Phong xuất ra liên hoàn cước, mỗi cước đều nhanh như chớp giật, nặng tựa núi cao.
Nàng không ngừng xuất cước.
Chân không rời khỏi các vị trí yếu hại trên người Lăng Phong! Lực đạo hung mãnh dị thường, mang theo tiếng gió vù vù! Cặp đùi dài xinh đẹp cực kỳ linh hoạt, không ngừng đá tới các vị trí bất đồng, tại các góc độ không ngờ, tựa như cuồng phong bạo vũ hướng tới Lăng Phong.
“Chút tài mọn!” Lăng Phong căn bản không để công kích của nàng vào mắt, trong lòng khí tức bạo ngược đã lên tới đỉnh điểm, hắn tức giận ‘hừ’ một tiếng, thân thể mềm mại của Tuyết Phượng Hoàng không khỏi chấn động. Chỉ ‘hừ’ một tiếng, đã làm cho nàng cảm thấy trong tai đau đớn, có thể thấy nội lực Lăng Phong mạnh cỡ nào, vượt xa những gì nàng dự đoán.
Trong mắt Lăng Phong thần mang hé lộ, nhìn vào Tuyết Phượng Hoàng, Tuyết Phượng Hoàng cảm thấy sát khí mãnh liệt của đối thủ, so với Lăng Phong lúc bình thường khác xa nhau, trong lòng không khỏi cảm thấy sợ hãi. Khí thế của nàng hoàn toàn bị Lăng Phong áp đảo.
Trong mắt Tuyết Phượng Hoàng hiện lên một tia sợ hãi, nàng đột nhiên quát: “Lăng Phong, nếu ta không rời khỏi nơi này, chuyện của ngươi và sư nương sẽ được truyền ra toàn võ lâm…”
Lăng Phong làm như không thấy! Song quyền trước mắt hoa lên vài đạo hồ tuyến, biến thành quyền ảnh đầy trời, vô cùng vô tận bức tới.
Tuyết Phượng Hoàng thấy vậy lại càng hoảng sợ, cấp tốc lùi lại.
Nàng lùi một mực tới tận chân tường, tay nàng vung lên, trên tay là một thanh loan đao! Tựa như Viên Nguyệt Loan Đao(của Đinh Bằng trong truyện của “Viên Nguyệt Loan Đao” của Cổ Long), đao vừa vào trong tay, thân đao lưu đọng các tia sáng màu bạc, tựa như giao long rục rịch ngóc đầu dậy.
Còn chưa thấy Tuyết Phượng Hoàng có động tác gì, bất ngờ thay đổi giữa không trung lộ ra vô số hình cong màu bạc, tựa như thuỷ ngân hướng kéo về phía Lăng Phong, kình khí sắc bén không thể địch nổi.
Lăng Phong tâm tĩnh như nước, lãnh nhược như băng tuyết, với tốc độ người thường không thể tưởng tượng được, tính toán góc tới, thế tới, quỹ đạo của loan đao, thân hình bỗng dưng tiến tới, đồng thời vươn song chỉ.
“Linh Tê Nhất Chỉ!?”(Võ công của Lục Tiểu Phụng) Viên Nguyệt loan đao của Tuyết Phượng Hoàng bị hai ngón tay của Lăng Phong kẹp chặt, thật là kinh người.
Chẳng lẽ đây là Linh Tê Nhất Chỉ đã thất truyền từ lâu?!
Tuyết Phượng Hoàng kinh hô một tiếng, mặt khác Lăng Phong vươn tay điểm vào huyệt đạo trên người nàng.
“Ngươi… ngươi muốn làm gì?” Tuyết Phượng
Hoàng thở gấp từng ngụm từng ngụm, nhìn chằm chằm Lăng Phong, trong mắt hiện lên vẻ không thể tin được. Có lẽ trước đây nàng là nữ nhân quật cường, gặp phải chuyện gì cũng không chịu thua! Nhưng giờ phút này đối mặt với Lăng Phong, trong lòng nàng tràn ngập nỗi sợ hãi.
Lăng Phong vướn hai tay, đột nhiên ôm chặt Tuyết Phượng Hoàng vào trong lòng, nàng có chút mơ màng, thân thể nóng lên, yết hầu khô khốc. Tuyết Phượng Hoàng hoảng sợ vì huyệt đạo đã bị điểm trụ, chỉ có thể dùng ánh mắt để phản kháng, nhưng cũng chỉ là phản kháng trong vô vọng.
Rất nhanh, Tuyết Phượng hoàng đã biết mình sai rồi, hơn nữa là sai lầm nghiêm trọng, vĩnh viễn không nên coi thường nam nhân, nhất là Lăng Phong, giờ phút này trong ánh mắt hắn loé lên tia sáng thanh quang của dã thú, làm cho Tuyết Phượng Hoàng lạnh cả người.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.