Chương 136: Xuân sắc trên Ngọc Nữ Phong
Thanh Trà Đạm Phạn
28/05/2017
Khi Lăng Phong trở lại Hoa sơn, nhiều người rất vui mừng nhưng cũng có
nhiều người không thích điều này. Vui mừng là đa số nữ đệ tử, còn không
vui mừng đương nhiêu là nam đệ tử rồi. Trong số những người không thích
thì có ltt cùng vbh.
đup nhìn thấy Lăng Phong bình yên trở về biểu hiện của nàng vui vẻ không kém tll và Lục Phỉ Nhi. Đúng ra nàng biết ơn Lăng Phong, không có hắn, chỉ sợ bây giờ nàng đã trở thành loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng. Trên giang hồ ngụy quân tử còn làm cho người ta ghê tởm sợ hãi hơn yêu râu xanh, nhất là với những mỹ nhân có chút tư sắc, một khi bị bắt được rất ít người có thể thoát khỏi số kiếp bị lăng nhục.
Trong khi nghênh đón sư nương cùng Lăng Phong quay về, tll và Lục Phỉ Nhi cố gắng kiềm chế tình cảm của mình nhưng nhìn đôi mắt lệ vòng quanh của hai nàng, Lăng Phong hiểu được tình cảm chân thành, sâu đậm của hai nàng.
" Thất sư đệ của các ngươi đã trở về, ngày mai sẽ thông báo với tứ đại trưởng lão sẽ tổ chức tỷ thí để tứ đại trưởng lão lựa chọn đệ tử bế quan tu hành, các ngươi cũng trở về chuẩn bị, hy vọng kết quả thi đấu ngày mai sẽ tốt". Tại ngày mở đầu đại hội, ltp tuyên bố mục đích quan trọng nhất. Phải biết rằng mỗi năn một lần tứ đại trưởng lão lựa chọn đệ tử bế quan tu luyện trong đám đệ tử Hoa Sơn phái, có thể nói đây là khảo nghiệm lớn nhất, mà đệ tử được chọn lại càng cảm thấy vinh dự và tự hào. Sẽ được đích thân tứ đại trưởng lão truyền thụ võ công, từ nay về sau thẳng tiến lên mây xanh, trở thành một người xuất sắc trong thế hệ trẻ võ lâm.
Xa không nói, chỉ riêng 5 năm trước ltt, dup, Hà Vĩ Thu, Thẩm Nhạn Băng, ngoại trừ Thẩm Nhạn Băng sau khi bế quan liền được gả ra ngoài cho Lăng gia, còn lại ba người trong võ lâm ai mà chẳng có một danh hào. ltt cùng Thiếu Lâm Tuệ Năng, Võ Đang Vân Tùng, Đường Thiếu Suất truyền nhân Kiếm Thần được xưng là võ lâm tứ đại thanh niên tài tuấn. mà đup thì cùng thiên hạ đệ nhất Tĩnh Du, Vũ Thanh của Nga My phái, Nam Cung Vân của Nam Cung thế gia được xưng là tứ đại mỹ nữ kiếm khách.
Lần này tứ đại trưởng lão bế quan 5 năm sẽ xuất quan để truyền thừa những chiêu thức vừa sáng tạo, vô luận là ai được truyền thụ thì chính là kỳ ngộ khó gặp được, thậm chí có thể thay đổi số phận của mình.
Nếu như nói có người nào đó trong những đệ tử phái Hoa Sơn không hứng thú đối với vinh dự này, thì không ai khác ngoài Lăng Phong. Lăng Phong nghĩ rằng, tốt nhất chính là sư phụ bế quan, ba sư huynh khác đều được tuyển bế quan, sau đó ở Hoa Sơn chỉ có mình cùng sư nương cùng các sư tỷ cùng nhau vui sướng, thật tươi đẹp biết bao! Tốt nhất nhân cơ hội này mang theo sư nương cùng sư tỷ rời khỏi Hoa Sơn thì càng thêm hoàn mỹ.
Nghĩ tới đây, Lăng Phong nằm mơ cũng bật cười.
Hội nghị chấm dứt, Lăng Phong muốn về phòng mình thì trên đượng bị Lục Phỉ Nhi chặn lại, tiểu nha đầu nhiều ngày như vậy chưa được gặp Lăng Phong tất nhiên là toàn thân khó chịu. Vì vậy liền ôm lấy cánh tay Lăng Phong cùng nhau hướng về phía thường hẹn hò ở hậu sơn
"Tướng công, chàng ra ngoài nhiều ngày như vậy làm thiếp buồn bực lo lắng đến chết đi được" Lục Phỉ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói, dáng vẻ xinh đẹp của nàng làm cho Lăng Phong thấy vô cùng động tâm.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Nàng muốn ta chết à, bộ dạng của nàng bây giờ chẳng giống thục nữ tý nào, giống như tiểu phụ hơn"
" Tiểu phụ thì tiểu phụ, thiếp chỉ muốn là tiểu phụ của chàng thôi" Lục Phỉ Nhi cười hỏi: "Tướng công, hôm nay thiếp có đẹp không? "
" Đẹp lắm" Lăng Phong bâng quơ nói
"Hừ" Lục Phỉ Nhi không hài lòng hừ một tiếng, tất nhiên nàng đã nhìn ra Lăng Phong căn bản không chú ý quan sát mình.
Không xong rồi, làm tiểu bảo bối này mất hứng thì hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế lúc này Lăng Phong mới cẩn thận đánh giá cô bé đáng yêu trước mặt. Lúc này, trên người Lục Phỉ Nhi có một chiếc váy tơ tằm màu trắng tinh khiết, phía dưới chiếc váy ngắn tới đầu gối lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng như tuyết, càng dễ thương là hai chân được bao bọc bởi một đôi giầy vải màu trắng rất thanh nhã, đôi tai nhỏ nhắn đỏ bừng, trên mái tóc dài còn mang cài một cái ngọc trâm rất xinh đẹp, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo, chẳng khác gì một tiểu nữ hạ phạm.
"Oa, thật là đẹp, hắc hắc hắc..." Lăng Phong xoa xoa tay, nhân lúc Lục Phỉ Nhi không phòng bị ôm nàng vào trong lòng, nhìn quanh không có ai, một bàn tay sắc lang nhanh chóng xốc chiếc váy ngắn của tiểu bảo bối lên, lộ ra hai phiến trắng như tuyết khéo léo bọc lấy tiểu tuyết đồn, đang muốn làm một vài động tác "thân mật" thì Lục Phỉ Nhi đã hồi phục lại tinh thần vội vàng giãy ra.
"Đáng ghét" Lục Phỉ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn vừa mới được nhả ra, trên khuôn mặt đỏ hồng lộ ra hai giọt mồ hôi.
"Bé ngoai tới đây nào, ca ca lau mồ hôi cho nàng!" Lăng Phong yêu thương hôn lên giọt mồ hôi.
"Ha ha, tướng công chàng tới bắt Phỉ Nhi đi" Sau khi hưởng thụ sự ôn nhu của Lăng Phong, Lục Phỉ Nhi bắt đầu trở nên nghịch ngợm.
"Được lắm, nàng... xem ta mà bắt được nàng ta có đánh cái mông nhỏ của nàng hay không!" Lăng Phong vừa nói, giả bộ đánh về phía nàng.
Giữa sườn núi Ngọc Nữ Phong của Hoa Sơn, một tiểu kiều nữ hoạt bát, ở phía sau một tiểu sắc lang đang giương nanh múa vuốt đuổi theo. Khiến cho ngay cả Thái Dương ở trên cao cũng không đành lòng mà lặng lẽ thu lại ánh nắng chói chang.
Thật vất vả mới đi tới được địa điểm vắng người để hội họp, Lục Phỉ Nhi thở hổn hển chạy tới bên người tls: "Sư tỷ, tưởng công khi dễ Phỉ Nhi!"
tls từ sáng sớm đã tới đây đợi Lăng Phong, hai người xa cách lâu ngày nay gặp lại, tất nhiên chính là rất vui sướng cũng như cừu biệt thắng tân hôn.
"Hắc hắc, làm gì có. Lâm Lan đừng nghe nàng nói bậy". Lăng Phong mỉm cười nói
"Phỉ Nhi, muội đừng chuyển tai họa lên người tỷ. Năng lực của tướng công không phải muội không biết. Đừng nói là muội, ngay cả tỷ cũng không lo được cho bản thân còn nói gì đến việc bảo vệ muội?" Ngất, lại thêm một tiểu ma nữ, câu nói đầu tiên đã làm cho mặt Lăng Phong đỏ bừng.
"Hảo sư tỷ, ta mặc kệ, tỷ phải cứu ta, ta thật sự bị tướng công đại sắc lang khi dễ mà, rất đáng thương". Xoay người nhào vào trong lòng tll, tiểu nha đầu này giả bộ thật là giỏi, vài ngày không gặp, trình độ làm nũng cũng tiến bộ không ít. Thật sự là người gặp người yêu thương, hoa gặp hoa liền nở."Được rồi, chúng ta quay về là xong, miễn cho cô nam quả nữ ở chỗ này rồi bị hắn khi phụ!" tll vừa nói vừa ôm Lục Phỉ Nhi làm bộ muốn đi ra ngoài, khi không lại còn ném cho Lăng Phong một cái liếc mắt phong tình vạn chúng.
"Còn muốn chạy, đại hôi lang tới rồi đây!" Lăng Phong quát to một tiếng.
"Ân." Không đợi người ngọc ở phía trước kịp phản ứng, thân thể mềm mại của tll đã bị Lăng Phong gắt gao ôm lấy, đã khá lâu không có chạm vào thân thể Lâm Lan, Lăng Phong hơi run lên.
"A, tướng công hư hỏng, chàng ôm thiếp chặt quá làm thiếp không thở nổi!" tll vùng vẫy một hồi, Lục Phỉ Nhi sớm đã trốn ở bên cạnh nhìn cảnh náo nhiệt hi hi cười không ngớt.
"Lâm lan, thời gian vừa rồi ta nhớ nàng vô cùng!" Lăng Phong thâm tình nhìn vào đôi mắt long lanh như thu thủy của tll.
"Tướng công, thiếp...thiếp cũng rất nhớ chàng!" tll vừa thở dốc vừa nói.
"Lâm Lan, nàng muốn ta làm gì nào?" Lăng Phong hắc hắc cười hỏi, một lần nữa trở lại tính cách nghịch ngợm.
"Chàng...hư hỏng!" tll hờn dỗi nói.
Nhưng không đợi nàng nói xong, Lăng Phong đã hôn lên đôi môi mềm mại thơm mát của nàng, Lăng Phong hôn nhẹ nhàng, giống như hôn một viên bảo thạch vô giá, Lăng Phong đem toàn bộ tình yêu của mình thông qua nụ hôn mà đưa vào thân thể tll, mùi hương trên thân thể tll cùng với hương lộ trong miệng nàng dễ dàng đem Lăng Phong hòa tan.
"Hảo nương tử, còn muốn sao?" Lăng Phong xấu xa hỏi.
"Đại sắc lang, không để ý tới chàng nữa!" tll đỏ mặt rời khỏi bả vai của Lăng Phong
"Hắc hắc, ta để ý tới nàng là được rồi." Lăng Phong đắc ý nói.
"Không được, ngày mai còn phải tỷ thí, không thể buông thả quá độ!" tll đành phải nói sáng chuyện khác.
"Nàng quên ư, chúng ta song Tiêu Dao ngự nữ tâm kinh, càng buông thả dục vọng, nội lực càng tăng mạnh". Lăng Phong đắc ý nói.
"Thiếp chỉ sợ chàng vui vẻ mà quên hết mọi việc." tll hờn dỗi nói.
Lăng Phong nói: "Thật ra ta căn bản không muốn tu luyện cùng đại trưởng lão".
"Tại sao" tll với Lục Phỉ Nhi đang ở bên cạnh cả kinh cùng nói.
Lăng Phong nói ra lý do của mình.
Lúc này Lục Phỉ Nhi nói: "Tướng công, chàng nên thay đổi cách suy nghĩ đi, nếu chúng ta ba người đều được lựa chọn đi tu luyện, như vậy ở trong thâm sơn cùng cốc chúng ta càng có cơ hội gần gũi nhau hơn. Bởi vì việc tu luyện rất bí mất, các đệ tử thông thường không thể tiếp cận chúng ta nên tu luyện có thể nói chính là giấc mộng thiên đường của chúng ta..."
"Vậy cũng đúng, vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta cùng nhau song tu nha!" Lăng Phong cười ha hả nói.
"Tướng công bại hoại, chàng không thể thành thật một chút hả!" Giọng điệu hờn dỗi của tll, hơn nữa trước ngực phập phồng, còn có nhũ hoa hồng hồng như ẩn như hiện, khiến Lăng Phong không kìm được vùi đầu vào đó.
"Khách khách, đúng là sắc lang mà!" Thấy bộ dạng háo sưacs của hắn tll nở nụ cười ngượng ngùng, vừa dùng ngọc thủ vuốt ve mái tóc hắn, vừa yêu kiều cười.
"Sắc lang ở đâu?" Lăng Phong cố ý nói to, đôi bàn tay của hắn không ngừng chiếm tiện nghi.
"Chính là chàng, đúng là khéo giả đò" Lục Phỉ Nhi thò tay véo tai Lăng Phong khiến cho hắn kêu ầm ĩ. Âm thanh đùa cợt, hạnh phúc tràn ngập trong Ngọc Nữ Phong.
đup nhìn thấy Lăng Phong bình yên trở về biểu hiện của nàng vui vẻ không kém tll và Lục Phỉ Nhi. Đúng ra nàng biết ơn Lăng Phong, không có hắn, chỉ sợ bây giờ nàng đã trở thành loại nữ nhân ai cũng có thể làm chồng. Trên giang hồ ngụy quân tử còn làm cho người ta ghê tởm sợ hãi hơn yêu râu xanh, nhất là với những mỹ nhân có chút tư sắc, một khi bị bắt được rất ít người có thể thoát khỏi số kiếp bị lăng nhục.
Trong khi nghênh đón sư nương cùng Lăng Phong quay về, tll và Lục Phỉ Nhi cố gắng kiềm chế tình cảm của mình nhưng nhìn đôi mắt lệ vòng quanh của hai nàng, Lăng Phong hiểu được tình cảm chân thành, sâu đậm của hai nàng.
" Thất sư đệ của các ngươi đã trở về, ngày mai sẽ thông báo với tứ đại trưởng lão sẽ tổ chức tỷ thí để tứ đại trưởng lão lựa chọn đệ tử bế quan tu hành, các ngươi cũng trở về chuẩn bị, hy vọng kết quả thi đấu ngày mai sẽ tốt". Tại ngày mở đầu đại hội, ltp tuyên bố mục đích quan trọng nhất. Phải biết rằng mỗi năn một lần tứ đại trưởng lão lựa chọn đệ tử bế quan tu luyện trong đám đệ tử Hoa Sơn phái, có thể nói đây là khảo nghiệm lớn nhất, mà đệ tử được chọn lại càng cảm thấy vinh dự và tự hào. Sẽ được đích thân tứ đại trưởng lão truyền thụ võ công, từ nay về sau thẳng tiến lên mây xanh, trở thành một người xuất sắc trong thế hệ trẻ võ lâm.
Xa không nói, chỉ riêng 5 năm trước ltt, dup, Hà Vĩ Thu, Thẩm Nhạn Băng, ngoại trừ Thẩm Nhạn Băng sau khi bế quan liền được gả ra ngoài cho Lăng gia, còn lại ba người trong võ lâm ai mà chẳng có một danh hào. ltt cùng Thiếu Lâm Tuệ Năng, Võ Đang Vân Tùng, Đường Thiếu Suất truyền nhân Kiếm Thần được xưng là võ lâm tứ đại thanh niên tài tuấn. mà đup thì cùng thiên hạ đệ nhất Tĩnh Du, Vũ Thanh của Nga My phái, Nam Cung Vân của Nam Cung thế gia được xưng là tứ đại mỹ nữ kiếm khách.
Lần này tứ đại trưởng lão bế quan 5 năm sẽ xuất quan để truyền thừa những chiêu thức vừa sáng tạo, vô luận là ai được truyền thụ thì chính là kỳ ngộ khó gặp được, thậm chí có thể thay đổi số phận của mình.
Nếu như nói có người nào đó trong những đệ tử phái Hoa Sơn không hứng thú đối với vinh dự này, thì không ai khác ngoài Lăng Phong. Lăng Phong nghĩ rằng, tốt nhất chính là sư phụ bế quan, ba sư huynh khác đều được tuyển bế quan, sau đó ở Hoa Sơn chỉ có mình cùng sư nương cùng các sư tỷ cùng nhau vui sướng, thật tươi đẹp biết bao! Tốt nhất nhân cơ hội này mang theo sư nương cùng sư tỷ rời khỏi Hoa Sơn thì càng thêm hoàn mỹ.
Nghĩ tới đây, Lăng Phong nằm mơ cũng bật cười.
Hội nghị chấm dứt, Lăng Phong muốn về phòng mình thì trên đượng bị Lục Phỉ Nhi chặn lại, tiểu nha đầu nhiều ngày như vậy chưa được gặp Lăng Phong tất nhiên là toàn thân khó chịu. Vì vậy liền ôm lấy cánh tay Lăng Phong cùng nhau hướng về phía thường hẹn hò ở hậu sơn
"Tướng công, chàng ra ngoài nhiều ngày như vậy làm thiếp buồn bực lo lắng đến chết đi được" Lục Phỉ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn nói, dáng vẻ xinh đẹp của nàng làm cho Lăng Phong thấy vô cùng động tâm.
Lăng Phong mỉm cười nói: "Nàng muốn ta chết à, bộ dạng của nàng bây giờ chẳng giống thục nữ tý nào, giống như tiểu phụ hơn"
" Tiểu phụ thì tiểu phụ, thiếp chỉ muốn là tiểu phụ của chàng thôi" Lục Phỉ Nhi cười hỏi: "Tướng công, hôm nay thiếp có đẹp không? "
" Đẹp lắm" Lăng Phong bâng quơ nói
"Hừ" Lục Phỉ Nhi không hài lòng hừ một tiếng, tất nhiên nàng đã nhìn ra Lăng Phong căn bản không chú ý quan sát mình.
Không xong rồi, làm tiểu bảo bối này mất hứng thì hậu quả rất nghiêm trọng, vì thế lúc này Lăng Phong mới cẩn thận đánh giá cô bé đáng yêu trước mặt. Lúc này, trên người Lục Phỉ Nhi có một chiếc váy tơ tằm màu trắng tinh khiết, phía dưới chiếc váy ngắn tới đầu gối lộ ra một đoạn chân nhỏ trắng như tuyết, càng dễ thương là hai chân được bao bọc bởi một đôi giầy vải màu trắng rất thanh nhã, đôi tai nhỏ nhắn đỏ bừng, trên mái tóc dài còn mang cài một cái ngọc trâm rất xinh đẹp, phối hợp với khuôn mặt tinh xảo, chẳng khác gì một tiểu nữ hạ phạm.
"Oa, thật là đẹp, hắc hắc hắc..." Lăng Phong xoa xoa tay, nhân lúc Lục Phỉ Nhi không phòng bị ôm nàng vào trong lòng, nhìn quanh không có ai, một bàn tay sắc lang nhanh chóng xốc chiếc váy ngắn của tiểu bảo bối lên, lộ ra hai phiến trắng như tuyết khéo léo bọc lấy tiểu tuyết đồn, đang muốn làm một vài động tác "thân mật" thì Lục Phỉ Nhi đã hồi phục lại tinh thần vội vàng giãy ra.
"Đáng ghét" Lục Phỉ Nhi chu cái miệng nhỏ nhắn vừa mới được nhả ra, trên khuôn mặt đỏ hồng lộ ra hai giọt mồ hôi.
"Bé ngoai tới đây nào, ca ca lau mồ hôi cho nàng!" Lăng Phong yêu thương hôn lên giọt mồ hôi.
"Ha ha, tướng công chàng tới bắt Phỉ Nhi đi" Sau khi hưởng thụ sự ôn nhu của Lăng Phong, Lục Phỉ Nhi bắt đầu trở nên nghịch ngợm.
"Được lắm, nàng... xem ta mà bắt được nàng ta có đánh cái mông nhỏ của nàng hay không!" Lăng Phong vừa nói, giả bộ đánh về phía nàng.
Giữa sườn núi Ngọc Nữ Phong của Hoa Sơn, một tiểu kiều nữ hoạt bát, ở phía sau một tiểu sắc lang đang giương nanh múa vuốt đuổi theo. Khiến cho ngay cả Thái Dương ở trên cao cũng không đành lòng mà lặng lẽ thu lại ánh nắng chói chang.
Thật vất vả mới đi tới được địa điểm vắng người để hội họp, Lục Phỉ Nhi thở hổn hển chạy tới bên người tls: "Sư tỷ, tưởng công khi dễ Phỉ Nhi!"
tls từ sáng sớm đã tới đây đợi Lăng Phong, hai người xa cách lâu ngày nay gặp lại, tất nhiên chính là rất vui sướng cũng như cừu biệt thắng tân hôn.
"Hắc hắc, làm gì có. Lâm Lan đừng nghe nàng nói bậy". Lăng Phong mỉm cười nói
"Phỉ Nhi, muội đừng chuyển tai họa lên người tỷ. Năng lực của tướng công không phải muội không biết. Đừng nói là muội, ngay cả tỷ cũng không lo được cho bản thân còn nói gì đến việc bảo vệ muội?" Ngất, lại thêm một tiểu ma nữ, câu nói đầu tiên đã làm cho mặt Lăng Phong đỏ bừng.
"Hảo sư tỷ, ta mặc kệ, tỷ phải cứu ta, ta thật sự bị tướng công đại sắc lang khi dễ mà, rất đáng thương". Xoay người nhào vào trong lòng tll, tiểu nha đầu này giả bộ thật là giỏi, vài ngày không gặp, trình độ làm nũng cũng tiến bộ không ít. Thật sự là người gặp người yêu thương, hoa gặp hoa liền nở."Được rồi, chúng ta quay về là xong, miễn cho cô nam quả nữ ở chỗ này rồi bị hắn khi phụ!" tll vừa nói vừa ôm Lục Phỉ Nhi làm bộ muốn đi ra ngoài, khi không lại còn ném cho Lăng Phong một cái liếc mắt phong tình vạn chúng.
"Còn muốn chạy, đại hôi lang tới rồi đây!" Lăng Phong quát to một tiếng.
"Ân." Không đợi người ngọc ở phía trước kịp phản ứng, thân thể mềm mại của tll đã bị Lăng Phong gắt gao ôm lấy, đã khá lâu không có chạm vào thân thể Lâm Lan, Lăng Phong hơi run lên.
"A, tướng công hư hỏng, chàng ôm thiếp chặt quá làm thiếp không thở nổi!" tll vùng vẫy một hồi, Lục Phỉ Nhi sớm đã trốn ở bên cạnh nhìn cảnh náo nhiệt hi hi cười không ngớt.
"Lâm lan, thời gian vừa rồi ta nhớ nàng vô cùng!" Lăng Phong thâm tình nhìn vào đôi mắt long lanh như thu thủy của tll.
"Tướng công, thiếp...thiếp cũng rất nhớ chàng!" tll vừa thở dốc vừa nói.
"Lâm Lan, nàng muốn ta làm gì nào?" Lăng Phong hắc hắc cười hỏi, một lần nữa trở lại tính cách nghịch ngợm.
"Chàng...hư hỏng!" tll hờn dỗi nói.
Nhưng không đợi nàng nói xong, Lăng Phong đã hôn lên đôi môi mềm mại thơm mát của nàng, Lăng Phong hôn nhẹ nhàng, giống như hôn một viên bảo thạch vô giá, Lăng Phong đem toàn bộ tình yêu của mình thông qua nụ hôn mà đưa vào thân thể tll, mùi hương trên thân thể tll cùng với hương lộ trong miệng nàng dễ dàng đem Lăng Phong hòa tan.
"Hảo nương tử, còn muốn sao?" Lăng Phong xấu xa hỏi.
"Đại sắc lang, không để ý tới chàng nữa!" tll đỏ mặt rời khỏi bả vai của Lăng Phong
"Hắc hắc, ta để ý tới nàng là được rồi." Lăng Phong đắc ý nói.
"Không được, ngày mai còn phải tỷ thí, không thể buông thả quá độ!" tll đành phải nói sáng chuyện khác.
"Nàng quên ư, chúng ta song Tiêu Dao ngự nữ tâm kinh, càng buông thả dục vọng, nội lực càng tăng mạnh". Lăng Phong đắc ý nói.
"Thiếp chỉ sợ chàng vui vẻ mà quên hết mọi việc." tll hờn dỗi nói.
Lăng Phong nói: "Thật ra ta căn bản không muốn tu luyện cùng đại trưởng lão".
"Tại sao" tll với Lục Phỉ Nhi đang ở bên cạnh cả kinh cùng nói.
Lăng Phong nói ra lý do của mình.
Lúc này Lục Phỉ Nhi nói: "Tướng công, chàng nên thay đổi cách suy nghĩ đi, nếu chúng ta ba người đều được lựa chọn đi tu luyện, như vậy ở trong thâm sơn cùng cốc chúng ta càng có cơ hội gần gũi nhau hơn. Bởi vì việc tu luyện rất bí mất, các đệ tử thông thường không thể tiếp cận chúng ta nên tu luyện có thể nói chính là giấc mộng thiên đường của chúng ta..."
"Vậy cũng đúng, vậy còn chần chờ gì nữa, chúng ta cùng nhau song tu nha!" Lăng Phong cười ha hả nói.
"Tướng công bại hoại, chàng không thể thành thật một chút hả!" Giọng điệu hờn dỗi của tll, hơn nữa trước ngực phập phồng, còn có nhũ hoa hồng hồng như ẩn như hiện, khiến Lăng Phong không kìm được vùi đầu vào đó.
"Khách khách, đúng là sắc lang mà!" Thấy bộ dạng háo sưacs của hắn tll nở nụ cười ngượng ngùng, vừa dùng ngọc thủ vuốt ve mái tóc hắn, vừa yêu kiều cười.
"Sắc lang ở đâu?" Lăng Phong cố ý nói to, đôi bàn tay của hắn không ngừng chiếm tiện nghi.
"Chính là chàng, đúng là khéo giả đò" Lục Phỉ Nhi thò tay véo tai Lăng Phong khiến cho hắn kêu ầm ĩ. Âm thanh đùa cợt, hạnh phúc tràn ngập trong Ngọc Nữ Phong.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.