Chương 106: Sau khi trở về
Lâm Gia Thành
05/05/2017
Thấy đội tàu Hắc Giao rời đi, nhóm bộ khúc vẫn vây xung quanh Cơ Tự,
giúp nàng cản lại cái nhìn xoi mói của đám người trên thuyền, bảo vệ
nàng đi vào trong. Vừa vào khoang, Tạ Quảng liền đóng chặt cửa, lúc quay đầu lại, sắc mặt hắn đã vô cùng khó coi.
Trên thực tế, không chỉ có mỗi sắc mặt Tạ Quảng khó coi, mà sắc mặt của tất cả bộ khúc Tạ thị đều như vậy cả. Đám người trên thuyền kia đều hân hoan vui mừng vì được cứu, thậm chí kích động đến mức vừa khóc vừa cười, còn Cơ Tự là người đã hi sinh cứu bọn họ thì vẻ mặt lại đang tái nhợt, mờ mịt. Mọi sự trên thế gian này vốn không công bằng. Sau cùng tất cả mọi người đều thoát khỏi cái bóng ma của kiếp nạn này, duy chỉ có một mình Cơ Tự phải gánh chịu hậu quả này suốt cuộc đời.
Ban đầu lang quân đã đích thân giao nàng cho đám bộ khúc bọn họ, bây giờ bọn họ còn mặt mũi nào mà đi gặp lang quân đây?
Nhìn mấy nam tử hán cứ đứng nghệch cả ra đấy, Cơ Tự khẽ gượng cười, khàn giọng nói: "Khi nãy ta nói đều là sự thật, tên thủ lĩnh Hắc Giao kia không hề đụng vào ta, hắn bị thương rất nặng, chưa nói được quá hai câu vết thương đã nứt ra rồi, còn chảy máu không ngừng nữa."
Tạ Quảng lập tức tiếp lời: "Nhất định là vậy, từ đầu chúng tôi đã chú ý thấy cả boong tàu của bên Hắc Giao toàn là vết máu, dù cho lúc đi ra môi tên thủ lĩnh kia không tái lắm nhưng vẫn thấy được hắn bị trọng thương chưa lành."
Thấy Tạ Quảng nói thế, mấy bộ khúc Tạ thị khác cũng hoàn toàn tin tưởng. Với lại, trên thế gian này có nhiều người biết xem cốt tướng, chuyên Cơ tiểu cô thân vẫn còn là xử nữ, chỉ cần là người sáng suốt nhìn sẽ biết ngay thôi.
Nhưng vấn đề này không quan trọng...
Đúng vậy, vấn đề này có quan trọng gì đâu! Quan trọng là hôm nay Cơ tiểu cô đã ở chung khoang với tên thủ lĩnh Hắc Giao kia, trai đơn gái chiếc bên nhau suốt cả một canh giờ. Và cả, giả sử hắn không làm gì nàng thế thì tại sao lại phải mạo hiểm đuổi kẻ địch giúp họ cơ chứ? Nhất là... tên thủ lĩnh Hắc Giao lại còn ôm Cơ Tự hiên ngang lẫm liệt đi vào trong khoang thuyền trước mặt bao nhiêu người kia kìa.
Cho nên dù có một nghìn, một vạn lý do có thể chứng minh Cơ tiểu cô vẫn còn trong sạch, nhưng rốt cuộc thanh danh của nàng đã bị hủy hoại triệt để rồi. Hơn nữa Trần Quận Tạ thị là một dòng dõi như thế, làm sao có thể chấp nhận cho một cô nương đã bị hủy danh tiết tiến vào phủ cơ chứ?
Mấy bộ khúc Tạ thị cứ đứng lặng ra đó, trong lòng họ thấy rất khổ sở, chỉ nghĩ đến việc lang quân nhà mình phải chịu nổi tức hận là họ đã đau lòng đến tột độ rồi.
Làm sao Cơ Tự không biết trong lòng họ đang nghĩ gì. Nhưng mặc kệ thế nào, tất cả đều là sự thật. Vả lại, đối với nàng, chuyện này cũng coi như nằm trong ý liệu. Nàng vốn không thể gả cho Tạ Lang làm chính thê, mà bản thân lại không muốn làm thiếp cho chàng. Ý định ban đầu của nàng chính là cả đời này không lập gia đình. Bây giờ nhân lúc còn trẻ, có thể gặp gỡ chàng, có thể cùng chàng yêu thương, nàng đã thấy rất thỏa mãn, nàng chưa bao giờ trông mong cuộc tình này sẽ đơm hoa kết quả.
Nàng chỉ nghĩ giờ nàng còn xinh đẹp, còn tươi tắn thì hãy cố gắng ở bên nam nhân mình thích nhiều thêm chút nữa là được. Sau này, đến một ngày chàng có thê thiếp con cái của chàng, khi đó chắc rằng nhan sắc nàng cũng đã suy tàn, lòng cũng đã mỏi mệt rồi. Lúc ấy, bất kể là chàng buông tay trước hay là nàng nguội lòng trước, kết quả cũng sẽ là nàng dứt khoát nói một tiếng mà quay người rời đi. Sau đó nữa, nếu nàng cảm thấy cô đơn tịch mịch quá thì cứ thế ra chợ nô lệ, chọn mua một trượng phu về, coi như có người để bầu bạn đến cuối đời.
Những ngày tiếp theo, nhóm bộ khúc Tạ thị ai nấy đều trầm mặc, còn Cơ Tự lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa. Chẳng qua là lúc nàng đi ra cửa khoang, mấy người trên thuyền gặp nàng sẽ tự động tránh xa ra, nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại và tỏ ra rất khách khí. Thậm chí, Cơ Tự còn loáng thoáng nghe được vị mỹ nhân đất Thục kia từng lén lút chế giễu nàng nữa.
Vì không ai có gan dám đến trước mặt nàng gây sự, nên hành trình tiếp theo có thể nói là hoàn toàn bình an. Một tháng sau, đội tàu đã đến Xích Bích, nhóm Tạ Quảng đi đón Tạ Lang thì mới phát hiện hóa ra chàng không có ở đây, chỉ để lại chút tin tức, nhắn rằng trùng hợp có bạn đến nên chàng đã đi cùng người bạn ấy về Kiến Khang trước rồi, bảo mọi người cứ đi tiếp là được.
Không gặp được Tạ Lang, nhóm Tạ Quảng vô thức cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy con người Tạ Thập Bát luôn ôn hòa, nhưng trong lòng họ đều biết chuyện của Cơ Tự lần này quá lớn, đã chạm đến ranh giới của lang quân mình. Bọn họ thật không dám tưởng tượng ra chàng sẽ có phản ứng gì khi biết việc này nữa.
Thêm một tháng trôi qua, vào mùa hè tháng Bảy nóng bức, thành Kiến Khang đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Bọn họ cuối cùng đã đến Kiến Khang rồi, trong phút chốc trên thuyền khách loáng thoáng truyền đến tiếng khóc.
Trong lúc Cơ Tự bận thu dọn hành lý, Tạ Quảng đã phái người lần lượt gõ cửa từng khoang, cảnh cáo họ không được thêm chuyện bịa đặt lung tung. Hắn nói, Cơ Tự là vì cứu bọn họ nên mới phải đi qua đấy, nếu để hắn nghe thấy ai nói nhảm nhí thì đừng trách Trần Quận Tạ thị ra tay vô tình.
Lần này đám người Tạ Quảng đã giở cả chiêu bài Trần Quận Tạ thị mà ngày thường bọn hắn hiếm khi vận dụng ra rồi. Tuy biết rõ rằng làm vậy thật ra cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng bọn hắn cảm thấy nếu không cảnh cáo đám người kia một phen thì chắc chắn bản thân sẽ phải mang nỗi áy náy suốt đời.
Lúc Cơ Tự rời Kiến Khang là tháng Tư năm ngoái, mà bây giờ quay lại, đã là tháng Bảy, một năm lẻ ba tháng trôi qua, nàng thật sự cảm thấy rất nhớ nhà.
Sau khi thuyền cập bến, nhóm Tạ Quảng không bỏ đi ngay, họ đưa Cơ Tự lên xe lừa, hộ tống nàng về tận trang viên ở ngoại ô mới từ biệt nàng.
Cơ Tự đẩy cửa, cánh cổng vang lên tiếng cót két, thấy bên trong nhóm Tôn Phù, Dữ Trầm, Tần Tiểu Mộc đang sốt sắng chạy tới chạy lui. Khi nhìn thấy Cơ Tự, mặc dù vẻ mặt họ vô cùng kích động nhưng vẫn có một nỗi ủ dột không sao diễn tả.Cơ Tự cong mắt cười với họ: "Ta trở về rồi đây!"
Trong lúc mọi người vây quanh thăm hỏi, nàng lại bảo: "Tần Tiểu Mộc, đến thư viện một chuyến, báo với A Đạo ta đã trở về rồi, bảo đệ ấy về nhà sớm một chút."
Nhưng đáp lại lời nàng chính là sự im lặng của mọi người. Lòng Cơ Tự chùng xuống. Đến khi sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, môi run run, Tôn Phù mới vội vàng lên tiếng: "Tiểu cô, tiểu lang không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là, chỉ là... được người nhà của tiểu lang nhận lại thôi."
Gì cơ? Cơ Tự kinh hãi: "Đệ ấy bị người nhà đón đi sao?"
Tôn Phù gật đầu liên hồi, Tần Tiểu Mộc bên cạnh khẽ nói: "Thân thế tiểu lang thật khó lường, hóa ra người là thứ trưởng tử phòng ba của Lan Lăng Tiêu thị đấy ạ. Lan Lăng Tiêu thị là thế tộc, họ rất khinh thường người khác, giờ chúng ta muốn gặp mặt tiểu lang là điều không thể."
"Nhưng mà... làm sao Lan Lăng Tiêu thị nhận ra đệ ấy? Rốt cuộc chuyện này xảy ra thế nào?"
Tôn Phù bẩm: "Nói ra chúng tôi thật xấu hổ, đến tận khi Lan Lăng Tiêu thị phái người đến trang viên báo, chúng tôi mới biết được chuyện này. Mà kể từ ngày đó, chúng tôi cũng chưa từng gặp lại tiểu lang lần nào." Y sợ Cơ Tự lo lắng vội nói thêm, "Nhưng họ cũng không bạc đãi tiểu lang đâu ạ. Tôi đã sớm hỏi thăm được, tiểu lang vừa được nhận về không lâu thì đã được ghi tên vào gia phả, những người đó còn sửa tên lại cho tiểu lang thành Tiêu Đạo Thành nữa."
Đương nhiên Cơ Tự biết chuyện Cơ Đạo sau này được gọi là Tiêu Đạo Thành, nàng đờ đẫn nhìn phía trước, thầm nghĩ: Ở kiếp trước, lúc xảy ra chuyện này thì ta đã chết rồi. A Đạo cũng đã tròn mười bốn tuổi. Mà A Đạo lúc mười bốn tuổi ở Lan Lăng Tiêu thị đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức, những bài xích, sự lạnh nhạt vô hình như có như không đó khiến người ta không sao thở nổi. Nàng là một hồn ma còn cảm thấy phẫn nộ, huống chi bây giờ A Đạo chỉ mới mười tuổi thôi.
Nghĩ ngợi một hồi, Cơ Tự lại hỏi Tôn Phù: "Thúc bảo mọi người đã nghĩ hết cách cũng không thể gặp A Đạo một lần à?"
Tôn Phù gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đã đút lót không ít vàng nhưng vẫn không gặp được tiểu lang."
"Vậy lúc ở thư viện thì sao, thúc có nghĩ tới cách đến thư viện gặp đệ ấy không?"
"Tiểu lang đã không còn học ở thư viện nữa, nghe nói Lan Lăng Tiêu thị có tộc học riêng, tiểu lang vào đấy học rồi."
Cơ Tự lại ngẫm nghĩ một hồi mới nói: "Chuyện này không vội được, ta biết Tiêu Dịch trưởng tử của Lan Lăng Tiêu thị, ta sẽ đi tìm y sau vậy."
Trần Quận Tạ thị.
Một vị thiếu phụ đang ngồi trong đình viện nghe mấy tỳ phụ báo cáo công việc hằng ngày.
Nghe một hồi, thiếu phụ ấy thẳng lưng, quay đầu lại, trợn to đôi mắt ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ? Khiến Thập Bát đệ hao phí một trang viên to như thế mà chỉ trong chớp mắt đã có thể kiếm tiền trả lại rồi cơ à? Cơ tiểu cô này đúng là giỏi kinh doanh thật. Như vậy cũng tốt, ta đã nói con cháu sĩ tộc không thể tùy tiện nạp cơ thiếp mà, muốn nạp thì phải nạp người như Cơ tiểu cô đấy. Có dăm ba cơ thiếp như vậy, cộng thêm một chính thê vọng tộc trấn giữ gia đình, kẻ làm trượng phu cũng có thể an tâm phần nào."
Nói đến đây, thiếu phu nhân kia lại điềm nhiên ra lệnh: "Đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đến báo với người nhà Cơ tiểu cô. Tuy nhiên các ngươi cũng phải nói rõ ràng trước, dù Cơ tiểu cô được Thập Bát đệ thương yêu, bản thân cũng có bản lĩnh, nhưng dòng dõi quá thấp, trong nhà không còn phụ tổ, thân phận như vậy mà bước vào phủ Trần Quận Tạ thị của chúng ta chỉ có thể làm tiện thiếp mà thôi. Nhưng các ngươi cũng có thể nói cho bọn họ biết, ngày sau nếu Cơ tiểu cô có công sinh con nối dõi, nể tình nàng họ Cơ, muốn lên đến lương thiếp cũng không phải là không thể đâu."
Một tỳ phụ liền nở nụ cười: "Phu nhân làm Tam tẩu mà quan tâm lo nghĩ cho đệ đệ đến mức này thật đúng là có tâm. Thiết nghĩ Cơ tiểu cô kia mới lập được công lớn, chính là lúc dã tâm chuẩn bị bành trướng, hiện tại cho nàng ta một cái đích được làm lương thiếp để khích lệ, nói như vậy nghe ra rất tốt."
Trong lúc chủ tớ họ đang bàn bạc thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tỳ phụ khác đi đến bên cạnh thiếu phụ kia, rỉ tai nới với nàng ta vài câu, sắc mặt thiếu phụ chợt trở nên khó coi. Mãi một lúc sau nàng ta mới phất tay cho tỳ phụ kia rời đi, rồi nàng ngẩng đầu nhìn mọi người khẽ nói: "Không cần chuẩn bị nữa, Cơ tiểu cô kia đã không còn trong sạch, không có tư cách bước chân vào Trần Quận Tạ thị ta nữa rồi." Nàng ta khẽ thở dài, "Thật đáng tiếc, một người tài hiếm có như vậy..."
Nhìn mặt đám hạ nhân đều tỏ ra kinh ngạc, thiếu phụ kia mới kể lại tin tức ấy một lần, rồi lẩm bẩm: "Thật ra thì lúc nàng ta bị giữ ở chỗ Lưu Nghĩa Khang mấy ngày, được Thập Bát đệ chuộc lại vốn đã không còn trong sạch gì nữa rồi. Nhưng giờ xảy ra thêm chuyện này, danh tiếng coi như đã hoàn toàn bị vấy bẩn."
Song, dù có thấy đáng tiếc đến mấy thì với vị thiếu phụ này, đây cũng chỉ là chuyện nạp thiếp vặt vãnh chẳng đáng kể gì. Chỉ cảm khái một câu như vậy rồi nàng ta lại quên sạch tiểu cô có tên Cơ Tự kia đi.
Trên thực tế, không chỉ có mỗi sắc mặt Tạ Quảng khó coi, mà sắc mặt của tất cả bộ khúc Tạ thị đều như vậy cả. Đám người trên thuyền kia đều hân hoan vui mừng vì được cứu, thậm chí kích động đến mức vừa khóc vừa cười, còn Cơ Tự là người đã hi sinh cứu bọn họ thì vẻ mặt lại đang tái nhợt, mờ mịt. Mọi sự trên thế gian này vốn không công bằng. Sau cùng tất cả mọi người đều thoát khỏi cái bóng ma của kiếp nạn này, duy chỉ có một mình Cơ Tự phải gánh chịu hậu quả này suốt cuộc đời.
Ban đầu lang quân đã đích thân giao nàng cho đám bộ khúc bọn họ, bây giờ bọn họ còn mặt mũi nào mà đi gặp lang quân đây?
Nhìn mấy nam tử hán cứ đứng nghệch cả ra đấy, Cơ Tự khẽ gượng cười, khàn giọng nói: "Khi nãy ta nói đều là sự thật, tên thủ lĩnh Hắc Giao kia không hề đụng vào ta, hắn bị thương rất nặng, chưa nói được quá hai câu vết thương đã nứt ra rồi, còn chảy máu không ngừng nữa."
Tạ Quảng lập tức tiếp lời: "Nhất định là vậy, từ đầu chúng tôi đã chú ý thấy cả boong tàu của bên Hắc Giao toàn là vết máu, dù cho lúc đi ra môi tên thủ lĩnh kia không tái lắm nhưng vẫn thấy được hắn bị trọng thương chưa lành."
Thấy Tạ Quảng nói thế, mấy bộ khúc Tạ thị khác cũng hoàn toàn tin tưởng. Với lại, trên thế gian này có nhiều người biết xem cốt tướng, chuyên Cơ tiểu cô thân vẫn còn là xử nữ, chỉ cần là người sáng suốt nhìn sẽ biết ngay thôi.
Nhưng vấn đề này không quan trọng...
Đúng vậy, vấn đề này có quan trọng gì đâu! Quan trọng là hôm nay Cơ tiểu cô đã ở chung khoang với tên thủ lĩnh Hắc Giao kia, trai đơn gái chiếc bên nhau suốt cả một canh giờ. Và cả, giả sử hắn không làm gì nàng thế thì tại sao lại phải mạo hiểm đuổi kẻ địch giúp họ cơ chứ? Nhất là... tên thủ lĩnh Hắc Giao lại còn ôm Cơ Tự hiên ngang lẫm liệt đi vào trong khoang thuyền trước mặt bao nhiêu người kia kìa.
Cho nên dù có một nghìn, một vạn lý do có thể chứng minh Cơ tiểu cô vẫn còn trong sạch, nhưng rốt cuộc thanh danh của nàng đã bị hủy hoại triệt để rồi. Hơn nữa Trần Quận Tạ thị là một dòng dõi như thế, làm sao có thể chấp nhận cho một cô nương đã bị hủy danh tiết tiến vào phủ cơ chứ?
Mấy bộ khúc Tạ thị cứ đứng lặng ra đó, trong lòng họ thấy rất khổ sở, chỉ nghĩ đến việc lang quân nhà mình phải chịu nổi tức hận là họ đã đau lòng đến tột độ rồi.
Làm sao Cơ Tự không biết trong lòng họ đang nghĩ gì. Nhưng mặc kệ thế nào, tất cả đều là sự thật. Vả lại, đối với nàng, chuyện này cũng coi như nằm trong ý liệu. Nàng vốn không thể gả cho Tạ Lang làm chính thê, mà bản thân lại không muốn làm thiếp cho chàng. Ý định ban đầu của nàng chính là cả đời này không lập gia đình. Bây giờ nhân lúc còn trẻ, có thể gặp gỡ chàng, có thể cùng chàng yêu thương, nàng đã thấy rất thỏa mãn, nàng chưa bao giờ trông mong cuộc tình này sẽ đơm hoa kết quả.
Nàng chỉ nghĩ giờ nàng còn xinh đẹp, còn tươi tắn thì hãy cố gắng ở bên nam nhân mình thích nhiều thêm chút nữa là được. Sau này, đến một ngày chàng có thê thiếp con cái của chàng, khi đó chắc rằng nhan sắc nàng cũng đã suy tàn, lòng cũng đã mỏi mệt rồi. Lúc ấy, bất kể là chàng buông tay trước hay là nàng nguội lòng trước, kết quả cũng sẽ là nàng dứt khoát nói một tiếng mà quay người rời đi. Sau đó nữa, nếu nàng cảm thấy cô đơn tịch mịch quá thì cứ thế ra chợ nô lệ, chọn mua một trượng phu về, coi như có người để bầu bạn đến cuối đời.
Những ngày tiếp theo, nhóm bộ khúc Tạ thị ai nấy đều trầm mặc, còn Cơ Tự lại khôi phục dáng vẻ ngày xưa. Chẳng qua là lúc nàng đi ra cửa khoang, mấy người trên thuyền gặp nàng sẽ tự động tránh xa ra, nhìn nàng bằng ánh mắt thương hại và tỏ ra rất khách khí. Thậm chí, Cơ Tự còn loáng thoáng nghe được vị mỹ nhân đất Thục kia từng lén lút chế giễu nàng nữa.
Vì không ai có gan dám đến trước mặt nàng gây sự, nên hành trình tiếp theo có thể nói là hoàn toàn bình an. Một tháng sau, đội tàu đã đến Xích Bích, nhóm Tạ Quảng đi đón Tạ Lang thì mới phát hiện hóa ra chàng không có ở đây, chỉ để lại chút tin tức, nhắn rằng trùng hợp có bạn đến nên chàng đã đi cùng người bạn ấy về Kiến Khang trước rồi, bảo mọi người cứ đi tiếp là được.
Không gặp được Tạ Lang, nhóm Tạ Quảng vô thức cùng thở phào nhẹ nhõm. Tuy con người Tạ Thập Bát luôn ôn hòa, nhưng trong lòng họ đều biết chuyện của Cơ Tự lần này quá lớn, đã chạm đến ranh giới của lang quân mình. Bọn họ thật không dám tưởng tượng ra chàng sẽ có phản ứng gì khi biết việc này nữa.
Thêm một tháng trôi qua, vào mùa hè tháng Bảy nóng bức, thành Kiến Khang đã hiện ra trong tầm mắt mọi người.
Bọn họ cuối cùng đã đến Kiến Khang rồi, trong phút chốc trên thuyền khách loáng thoáng truyền đến tiếng khóc.
Trong lúc Cơ Tự bận thu dọn hành lý, Tạ Quảng đã phái người lần lượt gõ cửa từng khoang, cảnh cáo họ không được thêm chuyện bịa đặt lung tung. Hắn nói, Cơ Tự là vì cứu bọn họ nên mới phải đi qua đấy, nếu để hắn nghe thấy ai nói nhảm nhí thì đừng trách Trần Quận Tạ thị ra tay vô tình.
Lần này đám người Tạ Quảng đã giở cả chiêu bài Trần Quận Tạ thị mà ngày thường bọn hắn hiếm khi vận dụng ra rồi. Tuy biết rõ rằng làm vậy thật ra cũng không có tác dụng gì mấy, nhưng bọn hắn cảm thấy nếu không cảnh cáo đám người kia một phen thì chắc chắn bản thân sẽ phải mang nỗi áy náy suốt đời.
Lúc Cơ Tự rời Kiến Khang là tháng Tư năm ngoái, mà bây giờ quay lại, đã là tháng Bảy, một năm lẻ ba tháng trôi qua, nàng thật sự cảm thấy rất nhớ nhà.
Sau khi thuyền cập bến, nhóm Tạ Quảng không bỏ đi ngay, họ đưa Cơ Tự lên xe lừa, hộ tống nàng về tận trang viên ở ngoại ô mới từ biệt nàng.
Cơ Tự đẩy cửa, cánh cổng vang lên tiếng cót két, thấy bên trong nhóm Tôn Phù, Dữ Trầm, Tần Tiểu Mộc đang sốt sắng chạy tới chạy lui. Khi nhìn thấy Cơ Tự, mặc dù vẻ mặt họ vô cùng kích động nhưng vẫn có một nỗi ủ dột không sao diễn tả.Cơ Tự cong mắt cười với họ: "Ta trở về rồi đây!"
Trong lúc mọi người vây quanh thăm hỏi, nàng lại bảo: "Tần Tiểu Mộc, đến thư viện một chuyến, báo với A Đạo ta đã trở về rồi, bảo đệ ấy về nhà sớm một chút."
Nhưng đáp lại lời nàng chính là sự im lặng của mọi người. Lòng Cơ Tự chùng xuống. Đến khi sắc mặt nàng trở nên trắng bệch, môi run run, Tôn Phù mới vội vàng lên tiếng: "Tiểu cô, tiểu lang không xảy ra chuyện gì cả, chỉ là, chỉ là... được người nhà của tiểu lang nhận lại thôi."
Gì cơ? Cơ Tự kinh hãi: "Đệ ấy bị người nhà đón đi sao?"
Tôn Phù gật đầu liên hồi, Tần Tiểu Mộc bên cạnh khẽ nói: "Thân thế tiểu lang thật khó lường, hóa ra người là thứ trưởng tử phòng ba của Lan Lăng Tiêu thị đấy ạ. Lan Lăng Tiêu thị là thế tộc, họ rất khinh thường người khác, giờ chúng ta muốn gặp mặt tiểu lang là điều không thể."
"Nhưng mà... làm sao Lan Lăng Tiêu thị nhận ra đệ ấy? Rốt cuộc chuyện này xảy ra thế nào?"
Tôn Phù bẩm: "Nói ra chúng tôi thật xấu hổ, đến tận khi Lan Lăng Tiêu thị phái người đến trang viên báo, chúng tôi mới biết được chuyện này. Mà kể từ ngày đó, chúng tôi cũng chưa từng gặp lại tiểu lang lần nào." Y sợ Cơ Tự lo lắng vội nói thêm, "Nhưng họ cũng không bạc đãi tiểu lang đâu ạ. Tôi đã sớm hỏi thăm được, tiểu lang vừa được nhận về không lâu thì đã được ghi tên vào gia phả, những người đó còn sửa tên lại cho tiểu lang thành Tiêu Đạo Thành nữa."
Đương nhiên Cơ Tự biết chuyện Cơ Đạo sau này được gọi là Tiêu Đạo Thành, nàng đờ đẫn nhìn phía trước, thầm nghĩ: Ở kiếp trước, lúc xảy ra chuyện này thì ta đã chết rồi. A Đạo cũng đã tròn mười bốn tuổi. Mà A Đạo lúc mười bốn tuổi ở Lan Lăng Tiêu thị đã phải chịu đựng rất nhiều ấm ức, những bài xích, sự lạnh nhạt vô hình như có như không đó khiến người ta không sao thở nổi. Nàng là một hồn ma còn cảm thấy phẫn nộ, huống chi bây giờ A Đạo chỉ mới mười tuổi thôi.
Nghĩ ngợi một hồi, Cơ Tự lại hỏi Tôn Phù: "Thúc bảo mọi người đã nghĩ hết cách cũng không thể gặp A Đạo một lần à?"
Tôn Phù gật đầu: "Đúng vậy, chúng tôi đã đút lót không ít vàng nhưng vẫn không gặp được tiểu lang."
"Vậy lúc ở thư viện thì sao, thúc có nghĩ tới cách đến thư viện gặp đệ ấy không?"
"Tiểu lang đã không còn học ở thư viện nữa, nghe nói Lan Lăng Tiêu thị có tộc học riêng, tiểu lang vào đấy học rồi."
Cơ Tự lại ngẫm nghĩ một hồi mới nói: "Chuyện này không vội được, ta biết Tiêu Dịch trưởng tử của Lan Lăng Tiêu thị, ta sẽ đi tìm y sau vậy."
Trần Quận Tạ thị.
Một vị thiếu phụ đang ngồi trong đình viện nghe mấy tỳ phụ báo cáo công việc hằng ngày.
Nghe một hồi, thiếu phụ ấy thẳng lưng, quay đầu lại, trợn to đôi mắt ngạc nhiên hỏi: "Gì cơ? Khiến Thập Bát đệ hao phí một trang viên to như thế mà chỉ trong chớp mắt đã có thể kiếm tiền trả lại rồi cơ à? Cơ tiểu cô này đúng là giỏi kinh doanh thật. Như vậy cũng tốt, ta đã nói con cháu sĩ tộc không thể tùy tiện nạp cơ thiếp mà, muốn nạp thì phải nạp người như Cơ tiểu cô đấy. Có dăm ba cơ thiếp như vậy, cộng thêm một chính thê vọng tộc trấn giữ gia đình, kẻ làm trượng phu cũng có thể an tâm phần nào."
Nói đến đây, thiếu phu nhân kia lại điềm nhiên ra lệnh: "Đi chuẩn bị một chút, ngày mai sẽ đến báo với người nhà Cơ tiểu cô. Tuy nhiên các ngươi cũng phải nói rõ ràng trước, dù Cơ tiểu cô được Thập Bát đệ thương yêu, bản thân cũng có bản lĩnh, nhưng dòng dõi quá thấp, trong nhà không còn phụ tổ, thân phận như vậy mà bước vào phủ Trần Quận Tạ thị của chúng ta chỉ có thể làm tiện thiếp mà thôi. Nhưng các ngươi cũng có thể nói cho bọn họ biết, ngày sau nếu Cơ tiểu cô có công sinh con nối dõi, nể tình nàng họ Cơ, muốn lên đến lương thiếp cũng không phải là không thể đâu."
Một tỳ phụ liền nở nụ cười: "Phu nhân làm Tam tẩu mà quan tâm lo nghĩ cho đệ đệ đến mức này thật đúng là có tâm. Thiết nghĩ Cơ tiểu cô kia mới lập được công lớn, chính là lúc dã tâm chuẩn bị bành trướng, hiện tại cho nàng ta một cái đích được làm lương thiếp để khích lệ, nói như vậy nghe ra rất tốt."
Trong lúc chủ tớ họ đang bàn bạc thì bên ngoài truyền đến tiếng bước chân dồn dập, một tỳ phụ khác đi đến bên cạnh thiếu phụ kia, rỉ tai nới với nàng ta vài câu, sắc mặt thiếu phụ chợt trở nên khó coi. Mãi một lúc sau nàng ta mới phất tay cho tỳ phụ kia rời đi, rồi nàng ngẩng đầu nhìn mọi người khẽ nói: "Không cần chuẩn bị nữa, Cơ tiểu cô kia đã không còn trong sạch, không có tư cách bước chân vào Trần Quận Tạ thị ta nữa rồi." Nàng ta khẽ thở dài, "Thật đáng tiếc, một người tài hiếm có như vậy..."
Nhìn mặt đám hạ nhân đều tỏ ra kinh ngạc, thiếu phụ kia mới kể lại tin tức ấy một lần, rồi lẩm bẩm: "Thật ra thì lúc nàng ta bị giữ ở chỗ Lưu Nghĩa Khang mấy ngày, được Thập Bát đệ chuộc lại vốn đã không còn trong sạch gì nữa rồi. Nhưng giờ xảy ra thêm chuyện này, danh tiếng coi như đã hoàn toàn bị vấy bẩn."
Song, dù có thấy đáng tiếc đến mấy thì với vị thiếu phụ này, đây cũng chỉ là chuyện nạp thiếp vặt vãnh chẳng đáng kể gì. Chỉ cảm khái một câu như vậy rồi nàng ta lại quên sạch tiểu cô có tên Cơ Tự kia đi.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.