Chương 154: Sự cám dỗ của Thôi Huyền
Lâm Gia Thành
02/05/2024
Edit: Hàn Vũ Phi
Tạ Lang đã xuất hiện tại thành Dương Châu.
Đây là tin tức nóng sốt nhất sau việc Thôi lang đất Bắc cầu hôn Cơ Đại lang.
Mà sự xuất hiện của Tạ Lang cũng nhấc lên làn sóng mững rỡ của người Dương Châu lần nữa, mang đến ảnh hưởng đặc biệt. Người bao vây phủ đệ của chàng cũng như đến thăm hỏi cũng tăng lên rõ rệt. Chẳng hạn như mấy tiểu cô của Lang Gia Vương thị và nhóm Lạc Hoa Nùng cũng có mặt.
Các tiểu cô vô cùng phách lối, bộ khúc của họ treo cờ gia tộc từng người lên xe lừa, xe cũng được trang trí hết sức xa hoa. Một người hầu cỏn con của họ cũng khí thế hơn mười người bình thường khác, khiến người ta gần như tưởng rằng mấy người này cũng xuất thân từ thế gia.
Đương nhiên, người của Lang Gia Vương thị quả thật có căn cơ để phô trương như vậy, dù sao phụ thân của đương kim Thái Hậu có xuất thân từ người đánh xe của họ mà.
Những người này muốn vào, người hầu gác cửa cũng không dám ngăn cản, họ cứ thế đi thẳng vào thôn trang.
Người bên ngoài nhìn họ với ánh mắt vô cùng hâm mộ lẫn ganh tị, đặc biệt là hai tiểu cô Dương Châu được mấy tiểu cô Lang Gia Vương thị thích cũng được theo họ vào trong, cằm hất cao, kiêu ngạo khôn tả.
Mười mấy tiểu cô tiểu lang vừa vào thôn trang, chợt nghe thấy tiếng sáo truyền đến văng vẳng từ xa.
Tiếng sáo kia du dương trầm bổng khó tả, nhóm tiểu cô tiểu lang lắng tai nghe chốc lát, một tiểu cô trong đó hỏi han, "Người thổi sáo là ai?"
Người bên cạnh cung kính trả lời, "Là Cơ sư đang thổi sáo."
Hóa ra là Cơ Đại lang, cả đám đồng loạt tỏ vẻ khinh thường, tiểu cô kia không vui ra mặt, "Cơ Đại lang này tính tình giống hệt muội muội của hắn, đều là loại thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Không biết Thôi lang Bắc Ngụy kia nghĩ thế nào mà đi cầu hôn với hắn nữa!"
Tiểu cô này hiển nhiên là người si mê Thôi Huyền, giọng ganh ghét lồ lộ.
Cô ta vừa dứt lời, Lạc Hoa Nồng lập tức nhíu mày hạ giọng, "Đừng nói mấy câu này! Thôi Huyền là người Bắc Ngụy, Cơ Đại lang là người Lưu Tống chúng ta, Cơ Đại lang vừa thắng quốc sư Bắc Ngụy một trận, Thôi Huyền kia vì muốn sỉ nhục Cơ sư mới sai người đến cửa cầu hôn!"
Lúc này, Tạ Lang trùng hợp từ bên ngoài đi vào, còn chưa đến gần đã nghe một tiểu cô chậm rãi cất giọng, "Tuy Cơ sư giành sĩ diện cho Lưu Tống ta, nhưng mấy ngày nay mọi người đã tâng bốc hắn quá mức rồi. Chỉ là một kẻ hàn môn, dù giỏi cỡ nào cũng chẳng khác gì tiện nô!" Thoắt cái, tiểu cô kia lại cao giọng, "Ta đã sớm hối hận, lần này không nên đến Dương Châu, hôm đó không nên tham gia vào trò náo nhiệt kia, đúng là dưng dưng làm nền cho Cơ Việt. Chỉ là trò hề của kẻ hàn môn, đáng để người thế gia như chúng ta cổ vũ cho à, hắn xứng sao?"
Tạ Lang ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trong veo sâu thẳm của chàng nhìn thẳng vào tiểu cô đang nói kia. Tiểu cô này khá lạ mặt, không biết là nữ nhi của sĩ tộc nào. Cô ta ngồi sát hai tiểu cô Lang Gia Vương thị, vẻ mặt hết sức kiêu căng.
Một tiểu cô thế này tất nhiên không đáng để Tạ Lang chú ý, điều khiến Tạ Lang thảng thốt chính là câu cuối cùng của cô ta, "Hắn xứng sao?"
Ba chữ này, A Tự cũng từng nói.
Nàng nói, tiểu cô ba nhà Vương - Tạ - Viên đều là dạng người như Vương Ly Viên Nhàn, chẳng có tài cán gì mà muốn đè đầu cưỡi cổ nàng, bọn họ xứng sao?
Nàng còn nói, tự nàng có tài có sắc tiêu dao tự tại, mấy tiểu cô này ngoại trừ gia tộc hiển hách ra chẳng có gì đáng để khen, nhưng kết quả bọn họ lại có thể làm thê tử của chàng, làm chủ mẫu cao sang quyền quý nắm giữ hạnh phúc cả đời của nàng, bọn họ xứng sao?
Nghĩ lại, Tạ Lang thoáng hoảng hốt, lại ngẩng đầu nhìn về phía tiểu cô đang nói kia.
Tiểu cô kia mặt mũi thanh tú, da trắng tóc đen, nhưng cô ta cũng chỉ có những ưu điểm này thôi, vẻ mặt hất cao khinh bỉ chua ngoa của cô ta là thứ mà mấy năm qua Tạ Lang thường gặp được từ vô số tiểu cô thế gia.
Nghĩ đến đây, Tạ Lang bỗng trào dâng phiền chán vô cớ, chàng lập tức quay người, đi đường khác tránh mặt bọn họ.
Cùng lúc này, tiếng sao trong phủ dần ngừng. Cơ Việt buông thanh sáo ngọc trong tay xuống, chắp tay nhìn người hầu Thôi Huyền cử đến, cười lạnh, "Nói vậy, lang quân nhà ngươi nhất quyết bắt ta phải sang đó à?"
Người hầu Thôi thị cúi đầu, nghiêm túc đáp, "Đúng vậy."
Cơ Việt hờ hững nhìn gã, gật đầu, "Mời đợi." Rồi quay người đi vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, Cơ Việt thay bộ y phục màu đen gọn gàng, dẫn theo nhóm Quý Nguyên tao nhã đi đến trước mặt người hầu của Thôi thị, "Được rồi, đi thôi."
Thế là, bên này nhóm tiểu lang tiểu cô vừa đi vào theo đường hành lang, bên kia Cơ Việt mặc bộ bào đen lạnh như kiếm ngọc dẫn mười mấy người đi ra.
Có điều, nhóm Cơ Việt đi là đường mòn trong rừng, cách hành lang gỗ mấy tiểu cô tiểu lang kia ba bốn mươi bước.
Đi một hồi, Cơ Việt nghe được tiếng nói xôn xao của bọn họ, lập tức chau mày, lạnh nhạt nhìn sang rồi tức thì dời mắt đi.
Cái nhìn này của Cơ Việt quá rõ ràng, ánh mắt coi thường chẳng chút kiêng nể kia thật khiến người ta căm tức.
Trong phút chốc, bên tai Lạc Hoa Nồng vang tiếng lẩm bẩm bất mãn tức giận không thôi.
Hắn không quan tâm đến mấy lời này, nếu là trường hợp khác, hắn cũng sẽ không thích một kẻ hàn môn lại kiêu căng lãnh đạm như vậy trước mặt mình.
Nhưng hiện tại, Lạc Hoa Nồng không kiềm lòng được nhìn sang Cơ Việt, tim hắn rộn rã, đưa mắt dõi theo bóng lưng cao dong dỏng của Cơ Việt rời đi, lòng tiếc hùi hụi: Đáng tiếc ta không thể như Thôi lang Bắc Ngụy, công khai cầu hôn với người này...
***
Hai khắc sau, xe lừa của Cơ Việt chạy đến phủ đệ của Thôi Huyền.
Giống với chỗ Tạ Lang, ngoài nhà Thôi Huyền đều đỗ đầy xe lừa, từ xa thấy xe lừa Cơ Việt đến, xung quanh dậy tiếng hoan hô.
Cơ Việt vừa xuống xe, đã có mấy trăm người Dương Châu bao quanh.
Cơ Việt khẽ nghiêng đầu, hai tay chắp lại, chào bốn phía rồi bước qua cổng lớn trong tiếng hoan hô tung trời.
Kể từ khi Cơ Việt mượn sức mạnh của trời đất, mạnh mẽ san bằng kỳ trận Khấu Khiêm Chi bày ra, chỉ riêng thành Dương Châu thôi cũng đã tăng thêm vô số người hàn môn sùng bái kính ngưỡng.
Thôi Huyền đứng trên gác xép, trùng hợp chứng kiến cảnh này.
Ánh mắt thâm sâu của hắn đong đầy nét cười, mơn trớn chiếc cằm nhẵn bóng, thầm nghĩ: Nữ tử Cơ thị này giả trang nam tử cũng ra dáng ra điệu lắm.
Hắn cúi đầu quan sát bóng dáng thẳng tắp như kiếm kia, tuy dung nhan đẹp như tranh, nhưng biểu cảm lại lạnh lùng quá mức, hắn nhủ bụng: Rõ ràng là một cô nương nhu mì quyến rũ toát ra từ cốt cách, vậy mà giờ lại mang dáng vẻ lạnh lẽo như băng, đúng là mê hoặc tâm tư người ta...
Bấy giờ, Khấu Khiêm Chi đứng sau Thôi Huyền.
Hắn nhìn theo ánh mắt Thôi Huyền, thấy được Cơ Việt đã đến. Hai mắt Khấu Khiêm Chi ngưng đọng, vẻ mặt tập trung cao độ.
Thấy nhân vật tai to mặt lớn phong thái như thần tiên này của Bắc Ngụy cứ nhìn chằm chằm Cơ Việt không chớp mắt, Thôi Huyền cười trêu, "Sao đây, ngươi cũng có hứng với Cơ Đại lang này à?"
Khấu Khiêm Chi lạnh nhạt lườm Thôi Huyền rồi quay đầu tiếp tục quan sát Cơ Việt, lát sau nói: "Ta tính hai ngày, láng máng tính ra bệ hạ sẽ có vài quyết định, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì khó mà nói rõ."
Im lặng chốc lát, Khấu Khiêm Chi hạ giọng, "Bình sinh ta bày vô số trận, đây là lần đầu tiên gặp phải người dùng cách kia phá trận của ta... Cơ Việt này, ta nhìn không thấu."
Thôi Huyền bật cười, ung dung bước vào trong, cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống cạn, vứt bình rượu sang một bên, "Tiểu... tiểu lang kia ta cũng không nhìn thấu."
Khấu Khiêm Chi bỗng nhận xét, "Mặt mũi hắn thật mơ hồ, hình như là nữ không phải là nam."
Nói xong hồi lâu vẫn không nghe được Thôi Huyền tiếp lời, Khấu Khiêm Chi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Thôi Huyền đang nhàn nhã ngồi xếp bằng rút kiếm tỉ mỉ chà lau. Giờ phút này, môi Thôi Huyền mím lại, vẻ mặt chuyên tâm, không biết có nghe được lời Khấu Khiêm Chi nói không.
Khấu Chi Khiêm vừa lắc đầu thì thình lình Thôi Huyền khẽ cười, không hề ngẩng đầu lên, "Tiểu lang kia sắp lên đây rồi, dù sao hắn cũng là người ta muốn cưới, kính mời quốc sư đại nhân đi xuống chốc lát, chờ ta và hắn bàn bạc chung thân đại sự xong, lại lên nói đến việc hai người đánh cược được chứ."
Thôi Huyền còn chưa nói xong, Khấu Khiêm Chi đã khó chịu lắc đầu lần nữa, phất tay áo rời đi.
***
Cơ Việt đi một hồi thì có một người hầu bước đến, khẽ giọng thông báo vài câu.
Cơ Việt lập tức dừng bước, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn về phía Thôi Huyền chốc lát mới nhẹ gật đầu, ra hiệu toàn bộ người bên cạnh ở lại đây rồi cất bước đi về phía lầu các Thôi Huyền đang ở.
Tiếng bước chân của Cơ Việt vang vọng giữa cầu thang gỗ.
Gần như vừa vào lầu các, Cơ Việt đã thấy ngay bóng dáng mặc áo bào đỏ nổi bần bật.
Thôi Huyền đứng tựa vào cửa sổ, ánh nắng vàng óng soi đến từ phía sau, mạ lên áo choàng đỏ thẫm chói mắt như ngọn lửa.
Xiêm y có đắt tiền thế nào cũng là vật chết, điều thật sự khiến Cơ Việt phải nheo mắt lại chính là Thôi lang đang đắm chìm trong ánh nắng kia. Thôi Huyền dáng vẻ anh tuấn, khí chất xuất chúng là chuyện khỏi phải bàn. Mà giờ đây, lang quân tuyệt thế hoàn mỹ đến mức không giống người thật này đang cầm một chén rượu, ánh mắt sáng ngời như sao kia đang tĩnh lặng nhìn mình.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thôi Huyền khẽ nở nụ cười, nụ cười này khiến cho Cơ Việt dù trong lòng đã có đối tượng, lại nghe thấy âm thanh như có hàng nghìn hàng vạn cây đào nở hoa.
Tên này đúng là yêu nghiệt!
Thoáng chốc Cơ Việt hoàn hồn lại, không kiềm được đánh giá Thôi Huyền từ trên xuống dưới một phen, bỗng hỏi: "Nghe nói mấy quý nữ người Hồ vô cùng ngang ngược, Thôi lang đẹp vậy mà không bị người ta bắt ép à?"
Nói thật, Thôi Huyền không nghĩ Cơ Việt lại nói ra lời này.
Hắn thoáng sửng sốt, song chỉ trong nháy mắt, hắn lại nhẹ cười, giọng nói trầm ấm khẽ khàng, "Ồ, ban đầu từng có hai người, nhưng sau khi ta tính kế gia tộc của họ, không còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Hắn lại nheo mắt thích thú, "Nghe giọng của Cơ lang, hình như rất hợp ý với nhan sắc của ta nhỉ? Nếu hai ta đều thích nhau, không bằng hôm nay định ngày thành hôn đi?"
Cơ Việt suýt trợn trừng mắt.
Thấy Cơ Việt đứng yên, Thôi Huyền bèn sải đôi chân thon dài thẳng tắp dưới lớp quần hồ, chỉ vài ba bước đã đến cạnh Cơ Việt.
Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn Cơ Việt với ánh mắt sâu hút, nói hết sức dịu dàng, "Nghe nói khuê danh của nàng là Tự, vậy ta gọi nàng là A Tự được không?"
Giọng nói người này vốn êm tai, giờ khắc này cố ý hạ thấp, giọng trầm ấm đến mức khiến cõi lòng người ta rộn ràng! Cơ Việt lùi lại một bước, lạnh mặt, "Thôi lang, có thể thu hồi thủ đoạn dịu dàng này của người không? Ta không thích chút nào."
Cơ Việt vừa dứt lời, Thôi Huyền đưa tay sờ cằm.
Hắn như cười như không quan sát Cơ Việt, thầm nhủ: Đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên ta gặp được nữ lang không bị sắc đẹp của ta mê hoặc.
Thôi Huyền sải bước, quay người ngồi xuống sạp.
Hắn rót cho mình một chén rượu, cất giọng trầm khàn, "Hiện giờ là tháng Ba mùa xuân, trong thành Dương Châu cũng nở đầy hoa, ngồi đây cũng ngửi được hương thơm nồng nàn. Cơ A Tự, mọi chuyện trên đời này, chẳng qua là duyên đến duyên đi, hoa nở hoa tàn. Giống như ta và nàng, ta ở Bắc Ngụy xa xăm, nàng lại ở Lưu Tống. Trước đây, ta không bao giờ nghĩ sẽ đến Nam Triều, còn gặp được nữ tử độc đáo như nàng. Cũng như nàng sẽ không bao giờ biết được, cuộc gặp gỡ này của chúng ta, rốt cuộc có phải là kết quả kiếp trước dập đầu trước Phật mấy trăm nghìn lần, hay chỉ là một cái ngoảnh đầu khi đi lướt qua nhau hay không."
Nói đến đây, Thôi lang nhoẻn môi cười tươi tắn, váy dài vung lên, động tác tao nhã tỏa hương, khẽ giọng thỉnh cầu, "A Tự có nguyện thay nữ trang để Huyền chiêm ngưỡng dáng vẻ của nàng không? Nếu A Tự có thể tác thành giấc mộng này của Thôi Huyền, Huyền sẽ giúp A Tự giữ bí mật thân phận của nàng."
Khi nói câu "Tác thành cho giấc mơ này của Thôi Huyền", giọng hắn trầm đến mức làm tim người ta loạn nhịp, trong lúc ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh sâu hút cũng thêm phần đa tình khiến nữ nhi thiên hạ chìm đắm!
Cơ Tự lại thầm nhủ lần nữa: Tên này thật sự là một yêu nghiệt.
Cơ Tự tự biết như vậy không ổn chút nào. Dù là Thôi Huyền hay Tạ Lang, nhan sắc và khí chất đều ngút trời, người thế này chỉ đứng yên thôi đã có thể thu hút mọi ánh mắt nữ nhi thiên hạ, họ thật sự không cần nói lời đa tình, nhìn người khác bằng ánh mắt dịu dàng thế kia, bởi vì, như thế rất khó chống cự.
Nghĩ ngợi, Cơ Tự lại dằn xuống nỗi bồn chồn, thận trọng cân nhắc. Nếu chỉ thay nữ trang một lần là có thể khiến Thôi Huyền không tiết lộ thân phận nữ nhi của nàng, vậy không còn gì tốt hơn. Vậy nên Cơ Tự nhìn xoáy vào Thôi Huyền, gật đầu, "Được!"
Tạ Lang đã xuất hiện tại thành Dương Châu.
Đây là tin tức nóng sốt nhất sau việc Thôi lang đất Bắc cầu hôn Cơ Đại lang.
Mà sự xuất hiện của Tạ Lang cũng nhấc lên làn sóng mững rỡ của người Dương Châu lần nữa, mang đến ảnh hưởng đặc biệt. Người bao vây phủ đệ của chàng cũng như đến thăm hỏi cũng tăng lên rõ rệt. Chẳng hạn như mấy tiểu cô của Lang Gia Vương thị và nhóm Lạc Hoa Nùng cũng có mặt.
Các tiểu cô vô cùng phách lối, bộ khúc của họ treo cờ gia tộc từng người lên xe lừa, xe cũng được trang trí hết sức xa hoa. Một người hầu cỏn con của họ cũng khí thế hơn mười người bình thường khác, khiến người ta gần như tưởng rằng mấy người này cũng xuất thân từ thế gia.
Đương nhiên, người của Lang Gia Vương thị quả thật có căn cơ để phô trương như vậy, dù sao phụ thân của đương kim Thái Hậu có xuất thân từ người đánh xe của họ mà.
Những người này muốn vào, người hầu gác cửa cũng không dám ngăn cản, họ cứ thế đi thẳng vào thôn trang.
Người bên ngoài nhìn họ với ánh mắt vô cùng hâm mộ lẫn ganh tị, đặc biệt là hai tiểu cô Dương Châu được mấy tiểu cô Lang Gia Vương thị thích cũng được theo họ vào trong, cằm hất cao, kiêu ngạo khôn tả.
Mười mấy tiểu cô tiểu lang vừa vào thôn trang, chợt nghe thấy tiếng sáo truyền đến văng vẳng từ xa.
Tiếng sáo kia du dương trầm bổng khó tả, nhóm tiểu cô tiểu lang lắng tai nghe chốc lát, một tiểu cô trong đó hỏi han, "Người thổi sáo là ai?"
Người bên cạnh cung kính trả lời, "Là Cơ sư đang thổi sáo."
Hóa ra là Cơ Đại lang, cả đám đồng loạt tỏ vẻ khinh thường, tiểu cô kia không vui ra mặt, "Cơ Đại lang này tính tình giống hệt muội muội của hắn, đều là loại thích trêu hoa ghẹo nguyệt. Không biết Thôi lang Bắc Ngụy kia nghĩ thế nào mà đi cầu hôn với hắn nữa!"
Tiểu cô này hiển nhiên là người si mê Thôi Huyền, giọng ganh ghét lồ lộ.
Cô ta vừa dứt lời, Lạc Hoa Nồng lập tức nhíu mày hạ giọng, "Đừng nói mấy câu này! Thôi Huyền là người Bắc Ngụy, Cơ Đại lang là người Lưu Tống chúng ta, Cơ Đại lang vừa thắng quốc sư Bắc Ngụy một trận, Thôi Huyền kia vì muốn sỉ nhục Cơ sư mới sai người đến cửa cầu hôn!"
Lúc này, Tạ Lang trùng hợp từ bên ngoài đi vào, còn chưa đến gần đã nghe một tiểu cô chậm rãi cất giọng, "Tuy Cơ sư giành sĩ diện cho Lưu Tống ta, nhưng mấy ngày nay mọi người đã tâng bốc hắn quá mức rồi. Chỉ là một kẻ hàn môn, dù giỏi cỡ nào cũng chẳng khác gì tiện nô!" Thoắt cái, tiểu cô kia lại cao giọng, "Ta đã sớm hối hận, lần này không nên đến Dương Châu, hôm đó không nên tham gia vào trò náo nhiệt kia, đúng là dưng dưng làm nền cho Cơ Việt. Chỉ là trò hề của kẻ hàn môn, đáng để người thế gia như chúng ta cổ vũ cho à, hắn xứng sao?"
Tạ Lang ngẩng đầu lên.
Ánh mắt trong veo sâu thẳm của chàng nhìn thẳng vào tiểu cô đang nói kia. Tiểu cô này khá lạ mặt, không biết là nữ nhi của sĩ tộc nào. Cô ta ngồi sát hai tiểu cô Lang Gia Vương thị, vẻ mặt hết sức kiêu căng.
Một tiểu cô thế này tất nhiên không đáng để Tạ Lang chú ý, điều khiến Tạ Lang thảng thốt chính là câu cuối cùng của cô ta, "Hắn xứng sao?"
Ba chữ này, A Tự cũng từng nói.
Nàng nói, tiểu cô ba nhà Vương - Tạ - Viên đều là dạng người như Vương Ly Viên Nhàn, chẳng có tài cán gì mà muốn đè đầu cưỡi cổ nàng, bọn họ xứng sao?
Nàng còn nói, tự nàng có tài có sắc tiêu dao tự tại, mấy tiểu cô này ngoại trừ gia tộc hiển hách ra chẳng có gì đáng để khen, nhưng kết quả bọn họ lại có thể làm thê tử của chàng, làm chủ mẫu cao sang quyền quý nắm giữ hạnh phúc cả đời của nàng, bọn họ xứng sao?
Nghĩ lại, Tạ Lang thoáng hoảng hốt, lại ngẩng đầu nhìn về phía tiểu cô đang nói kia.
Tiểu cô kia mặt mũi thanh tú, da trắng tóc đen, nhưng cô ta cũng chỉ có những ưu điểm này thôi, vẻ mặt hất cao khinh bỉ chua ngoa của cô ta là thứ mà mấy năm qua Tạ Lang thường gặp được từ vô số tiểu cô thế gia.
Nghĩ đến đây, Tạ Lang bỗng trào dâng phiền chán vô cớ, chàng lập tức quay người, đi đường khác tránh mặt bọn họ.
Cùng lúc này, tiếng sao trong phủ dần ngừng. Cơ Việt buông thanh sáo ngọc trong tay xuống, chắp tay nhìn người hầu Thôi Huyền cử đến, cười lạnh, "Nói vậy, lang quân nhà ngươi nhất quyết bắt ta phải sang đó à?"
Người hầu Thôi thị cúi đầu, nghiêm túc đáp, "Đúng vậy."
Cơ Việt hờ hững nhìn gã, gật đầu, "Mời đợi." Rồi quay người đi vào phòng.
Chỉ chốc lát sau, Cơ Việt thay bộ y phục màu đen gọn gàng, dẫn theo nhóm Quý Nguyên tao nhã đi đến trước mặt người hầu của Thôi thị, "Được rồi, đi thôi."
Thế là, bên này nhóm tiểu lang tiểu cô vừa đi vào theo đường hành lang, bên kia Cơ Việt mặc bộ bào đen lạnh như kiếm ngọc dẫn mười mấy người đi ra.
Có điều, nhóm Cơ Việt đi là đường mòn trong rừng, cách hành lang gỗ mấy tiểu cô tiểu lang kia ba bốn mươi bước.
Đi một hồi, Cơ Việt nghe được tiếng nói xôn xao của bọn họ, lập tức chau mày, lạnh nhạt nhìn sang rồi tức thì dời mắt đi.
Cái nhìn này của Cơ Việt quá rõ ràng, ánh mắt coi thường chẳng chút kiêng nể kia thật khiến người ta căm tức.
Trong phút chốc, bên tai Lạc Hoa Nồng vang tiếng lẩm bẩm bất mãn tức giận không thôi.
Hắn không quan tâm đến mấy lời này, nếu là trường hợp khác, hắn cũng sẽ không thích một kẻ hàn môn lại kiêu căng lãnh đạm như vậy trước mặt mình.
Nhưng hiện tại, Lạc Hoa Nồng không kiềm lòng được nhìn sang Cơ Việt, tim hắn rộn rã, đưa mắt dõi theo bóng lưng cao dong dỏng của Cơ Việt rời đi, lòng tiếc hùi hụi: Đáng tiếc ta không thể như Thôi lang Bắc Ngụy, công khai cầu hôn với người này...
***
Hai khắc sau, xe lừa của Cơ Việt chạy đến phủ đệ của Thôi Huyền.
Giống với chỗ Tạ Lang, ngoài nhà Thôi Huyền đều đỗ đầy xe lừa, từ xa thấy xe lừa Cơ Việt đến, xung quanh dậy tiếng hoan hô.
Cơ Việt vừa xuống xe, đã có mấy trăm người Dương Châu bao quanh.
Cơ Việt khẽ nghiêng đầu, hai tay chắp lại, chào bốn phía rồi bước qua cổng lớn trong tiếng hoan hô tung trời.
Kể từ khi Cơ Việt mượn sức mạnh của trời đất, mạnh mẽ san bằng kỳ trận Khấu Khiêm Chi bày ra, chỉ riêng thành Dương Châu thôi cũng đã tăng thêm vô số người hàn môn sùng bái kính ngưỡng.
Thôi Huyền đứng trên gác xép, trùng hợp chứng kiến cảnh này.
Ánh mắt thâm sâu của hắn đong đầy nét cười, mơn trớn chiếc cằm nhẵn bóng, thầm nghĩ: Nữ tử Cơ thị này giả trang nam tử cũng ra dáng ra điệu lắm.
Hắn cúi đầu quan sát bóng dáng thẳng tắp như kiếm kia, tuy dung nhan đẹp như tranh, nhưng biểu cảm lại lạnh lùng quá mức, hắn nhủ bụng: Rõ ràng là một cô nương nhu mì quyến rũ toát ra từ cốt cách, vậy mà giờ lại mang dáng vẻ lạnh lẽo như băng, đúng là mê hoặc tâm tư người ta...
Bấy giờ, Khấu Khiêm Chi đứng sau Thôi Huyền.
Hắn nhìn theo ánh mắt Thôi Huyền, thấy được Cơ Việt đã đến. Hai mắt Khấu Khiêm Chi ngưng đọng, vẻ mặt tập trung cao độ.
Thấy nhân vật tai to mặt lớn phong thái như thần tiên này của Bắc Ngụy cứ nhìn chằm chằm Cơ Việt không chớp mắt, Thôi Huyền cười trêu, "Sao đây, ngươi cũng có hứng với Cơ Đại lang này à?"
Khấu Khiêm Chi lạnh nhạt lườm Thôi Huyền rồi quay đầu tiếp tục quan sát Cơ Việt, lát sau nói: "Ta tính hai ngày, láng máng tính ra bệ hạ sẽ có vài quyết định, nhưng cụ thể xảy ra chuyện gì thì khó mà nói rõ."
Im lặng chốc lát, Khấu Khiêm Chi hạ giọng, "Bình sinh ta bày vô số trận, đây là lần đầu tiên gặp phải người dùng cách kia phá trận của ta... Cơ Việt này, ta nhìn không thấu."
Thôi Huyền bật cười, ung dung bước vào trong, cầm lấy chén rượu ngửa đầu uống cạn, vứt bình rượu sang một bên, "Tiểu... tiểu lang kia ta cũng không nhìn thấu."
Khấu Khiêm Chi bỗng nhận xét, "Mặt mũi hắn thật mơ hồ, hình như là nữ không phải là nam."
Nói xong hồi lâu vẫn không nghe được Thôi Huyền tiếp lời, Khấu Khiêm Chi ngạc nhiên quay đầu lại, thấy Thôi Huyền đang nhàn nhã ngồi xếp bằng rút kiếm tỉ mỉ chà lau. Giờ phút này, môi Thôi Huyền mím lại, vẻ mặt chuyên tâm, không biết có nghe được lời Khấu Khiêm Chi nói không.
Khấu Chi Khiêm vừa lắc đầu thì thình lình Thôi Huyền khẽ cười, không hề ngẩng đầu lên, "Tiểu lang kia sắp lên đây rồi, dù sao hắn cũng là người ta muốn cưới, kính mời quốc sư đại nhân đi xuống chốc lát, chờ ta và hắn bàn bạc chung thân đại sự xong, lại lên nói đến việc hai người đánh cược được chứ."
Thôi Huyền còn chưa nói xong, Khấu Khiêm Chi đã khó chịu lắc đầu lần nữa, phất tay áo rời đi.
***
Cơ Việt đi một hồi thì có một người hầu bước đến, khẽ giọng thông báo vài câu.
Cơ Việt lập tức dừng bước, ngẩng đầu lẳng lặng nhìn về phía Thôi Huyền chốc lát mới nhẹ gật đầu, ra hiệu toàn bộ người bên cạnh ở lại đây rồi cất bước đi về phía lầu các Thôi Huyền đang ở.
Tiếng bước chân của Cơ Việt vang vọng giữa cầu thang gỗ.
Gần như vừa vào lầu các, Cơ Việt đã thấy ngay bóng dáng mặc áo bào đỏ nổi bần bật.
Thôi Huyền đứng tựa vào cửa sổ, ánh nắng vàng óng soi đến từ phía sau, mạ lên áo choàng đỏ thẫm chói mắt như ngọn lửa.
Xiêm y có đắt tiền thế nào cũng là vật chết, điều thật sự khiến Cơ Việt phải nheo mắt lại chính là Thôi lang đang đắm chìm trong ánh nắng kia. Thôi Huyền dáng vẻ anh tuấn, khí chất xuất chúng là chuyện khỏi phải bàn. Mà giờ đây, lang quân tuyệt thế hoàn mỹ đến mức không giống người thật này đang cầm một chén rượu, ánh mắt sáng ngời như sao kia đang tĩnh lặng nhìn mình.
Ánh mắt hai người giao nhau, Thôi Huyền khẽ nở nụ cười, nụ cười này khiến cho Cơ Việt dù trong lòng đã có đối tượng, lại nghe thấy âm thanh như có hàng nghìn hàng vạn cây đào nở hoa.
Tên này đúng là yêu nghiệt!
Thoáng chốc Cơ Việt hoàn hồn lại, không kiềm được đánh giá Thôi Huyền từ trên xuống dưới một phen, bỗng hỏi: "Nghe nói mấy quý nữ người Hồ vô cùng ngang ngược, Thôi lang đẹp vậy mà không bị người ta bắt ép à?"
Nói thật, Thôi Huyền không nghĩ Cơ Việt lại nói ra lời này.
Hắn thoáng sửng sốt, song chỉ trong nháy mắt, hắn lại nhẹ cười, giọng nói trầm ấm khẽ khàng, "Ồ, ban đầu từng có hai người, nhưng sau khi ta tính kế gia tộc của họ, không còn ai dám hành động thiếu suy nghĩ nữa."
Hắn lại nheo mắt thích thú, "Nghe giọng của Cơ lang, hình như rất hợp ý với nhan sắc của ta nhỉ? Nếu hai ta đều thích nhau, không bằng hôm nay định ngày thành hôn đi?"
Cơ Việt suýt trợn trừng mắt.
Thấy Cơ Việt đứng yên, Thôi Huyền bèn sải đôi chân thon dài thẳng tắp dưới lớp quần hồ, chỉ vài ba bước đã đến cạnh Cơ Việt.
Hắn cúi đầu, chăm chú nhìn Cơ Việt với ánh mắt sâu hút, nói hết sức dịu dàng, "Nghe nói khuê danh của nàng là Tự, vậy ta gọi nàng là A Tự được không?"
Giọng nói người này vốn êm tai, giờ khắc này cố ý hạ thấp, giọng trầm ấm đến mức khiến cõi lòng người ta rộn ràng! Cơ Việt lùi lại một bước, lạnh mặt, "Thôi lang, có thể thu hồi thủ đoạn dịu dàng này của người không? Ta không thích chút nào."
Cơ Việt vừa dứt lời, Thôi Huyền đưa tay sờ cằm.
Hắn như cười như không quan sát Cơ Việt, thầm nhủ: Đến từng tuổi này, đây là lần đầu tiên ta gặp được nữ lang không bị sắc đẹp của ta mê hoặc.
Thôi Huyền sải bước, quay người ngồi xuống sạp.
Hắn rót cho mình một chén rượu, cất giọng trầm khàn, "Hiện giờ là tháng Ba mùa xuân, trong thành Dương Châu cũng nở đầy hoa, ngồi đây cũng ngửi được hương thơm nồng nàn. Cơ A Tự, mọi chuyện trên đời này, chẳng qua là duyên đến duyên đi, hoa nở hoa tàn. Giống như ta và nàng, ta ở Bắc Ngụy xa xăm, nàng lại ở Lưu Tống. Trước đây, ta không bao giờ nghĩ sẽ đến Nam Triều, còn gặp được nữ tử độc đáo như nàng. Cũng như nàng sẽ không bao giờ biết được, cuộc gặp gỡ này của chúng ta, rốt cuộc có phải là kết quả kiếp trước dập đầu trước Phật mấy trăm nghìn lần, hay chỉ là một cái ngoảnh đầu khi đi lướt qua nhau hay không."
Nói đến đây, Thôi lang nhoẻn môi cười tươi tắn, váy dài vung lên, động tác tao nhã tỏa hương, khẽ giọng thỉnh cầu, "A Tự có nguyện thay nữ trang để Huyền chiêm ngưỡng dáng vẻ của nàng không? Nếu A Tự có thể tác thành giấc mộng này của Thôi Huyền, Huyền sẽ giúp A Tự giữ bí mật thân phận của nàng."
Khi nói câu "Tác thành cho giấc mơ này của Thôi Huyền", giọng hắn trầm đến mức làm tim người ta loạn nhịp, trong lúc ngẩng đầu, ánh mắt lấp lánh sâu hút cũng thêm phần đa tình khiến nữ nhi thiên hạ chìm đắm!
Cơ Tự lại thầm nhủ lần nữa: Tên này thật sự là một yêu nghiệt.
Cơ Tự tự biết như vậy không ổn chút nào. Dù là Thôi Huyền hay Tạ Lang, nhan sắc và khí chất đều ngút trời, người thế này chỉ đứng yên thôi đã có thể thu hút mọi ánh mắt nữ nhi thiên hạ, họ thật sự không cần nói lời đa tình, nhìn người khác bằng ánh mắt dịu dàng thế kia, bởi vì, như thế rất khó chống cự.
Nghĩ ngợi, Cơ Tự lại dằn xuống nỗi bồn chồn, thận trọng cân nhắc. Nếu chỉ thay nữ trang một lần là có thể khiến Thôi Huyền không tiết lộ thân phận nữ nhi của nàng, vậy không còn gì tốt hơn. Vậy nên Cơ Tự nhìn xoáy vào Thôi Huyền, gật đầu, "Được!"
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.