Chương 168: Vui mừng
Lâm Gia Thành
02/05/2024
Edit: Frenalis
Ngoài xe, đám người Tạ Quảng nhìn phía sau thỉnh thoảng xuất hiện thêm tiểu cô, bèn thúc xe lừa chậm rãi rời đi, giơ cao tấm lệnh bài, bất tri bất giác chiếm trụ cả trung tâm đường phố, khiến nhóm xe lừa của các tiểu cô không thể đến gần bên xe lừa của Tạ Lang.
Đây thật sự là tình huống bất đắc dĩ. Lúc lang quân trở về phủ, nghe tin Cơ Tự bị An Hoa công chúa mời dự yến hội, chàng liền vội vàng chạy tới phủ công chúa. Nguyên nhân chính là vì hành tung của chàng đã sớm bị các tiểu cô chú ý, bất cứ lúc nào cũng có người kịp thời truyền tin tức về những chuyện xảy ra trong phủ An Hoa công chúa, lúc này mới có màn chặn đường này.
Sau khi các bộ khúc nhìn thoáng qua những chiếc xe lừa của các tiểu cô ở phía sau, họ lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào đè thấp từ trong xe lừa truyền đến. Ngay lập tức họ nhìn nhau, lại lùi ra sau một ít, cố gắng giữ khoảng cách với xe lừa.
Trong xe lừa, Tạ Lang siết chặt môi Cơ Tự, vươn đầu lưỡi tách môi nàng ra, tham nhập vào sâu bên trong khoang miệng của nàng.
Mặc dù loại rượu này có thể giải dược tính, nhưng hiệu quả chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi. Giống như hiện tại, Cơ Tự lại trở nên mơ hồ.
Thần trí không rõ ràng, toàn thân Cơ Tự hoảng loạn, một bên dùng lưỡi đinh hương đáp lại nụ hôn của Tạ Lang, một bên liên tục sờ soạng trên đầu. Nàng muốn tìm chiếc kim thoa để tự đâm chính mình, nhưng sau khi nghe Tạ Lang ôn nhu nói rằng mình đã không còn nguy hiểm, Cơ Tự lại bật khóc nức nở.
Lần thứ mười Cơ Tự tìm kiếm kim thoa, Tạ Lang vừa ngăn cản tay nàng sờ lên đầu, vừa không thể kiềm chế mà ôm lấy Cơ Tự.
Chàng khẩn thiết ôm nàng đến như thế, thậm chí cả đôi tay cũng có chút run rẩy.
...... Nàng đối với sự trong sạch của mình trân trọng đến vậy, lúc này đây lại một lần nữa muốn tự hành hạ mình, quả thực khiến chàng kinh hãi!
...... Kỳ thật, từ lâu chàng đã biết, Cơ Tự là một người cố chấp. Loại cố chấp này biểu hiện ở chỗ, đến một thời điểm nào đó, nàng thậm chí không sợ sinh tử!
...... Khoảnh khắc nàng bị dược vật mê đến choáng váng, tuy là chính miệng nói "Sẽ không hận", nhưng đến giờ khắc này, Tạ Lang mới rành mạch minh bạch, nàng tất nhiên là sẽ hận!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tạ Lang khàn khàn lên tiếng từ trong xe lừa: "Tạ Quảng."
Tạ Quảng vội vàng thúc lừa đến gần.
Trong xe lừa, Tạ Lang thấp giọng nói: "Đi lấy giải dược mê tình hương đến."
Lời vừa dứt, Tạ Quảng ngẩn ra. Là một người từng trải, Tạ Quảng do dự mà nhỏ giọng nói: "Lang quân, đây chẳng phải là một cơ hội khó có được sao? Chính nhưng..."
Tạ Quảng chưa nói hết lời, Tạ Lang trong xe lừa đã cười khổ. Giọng chàng khàn đặc đến lợi hại, nên tiếng cười khổ kia như nén lại trong cổ họng: "Ta không muốn nàng mơ hồ rồi tiếc nuối... Ta muốn nàng thanh tỉnh cho ta!"
Một lát sau, Tạ Lang lại khàn khàn nói: "Đi lấy giải dược đi."
Bên ngoài, Tạ Quảng nhẹ giọng nói: "Nhưng lang quân, cho dù có giải dược, lượng thuốc trong cơ thể tiểu cô cũng quá nặng, chỉ sợ không thể giải hoàn toàn."
Ngay khi những lời này vừa dứt, Tạ Quảng lập tức im bặt, khi hắn xoay người rời đi, Tạ Lang đột nhiên lại nói: "Mang thêm một chung nhỏ rượu liệt nữ tới."
Câu nói cuối cùng của Tạ Lang khiến Tạ Quảng sững sờ đứng im tại chỗ hơn nửa ngày. Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, thúc lừa rời đi.
Màn xe lừa lại lần nữa được vén lên. Cơ Tự mất hết ý thức, một bên bất lực, một bên lôi kéo lung tung xiêm y của mình và Tạ Lang.
Tạ Lang nắm chặt tay Cơ Tự, nhưng dù tay nàng bị nắm chặt, trong nháy mắt môi lưỡi nàng lại cùng nhau tiến lên.
Đây quả thực là lúc chật vật nhất trong đời Tạ Lang!
Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều vô cùng khó khăn với chàng. Cuối cùng, tiếng bước chân lừa vang lên, Tạ Quảng nhanh chóng tiến đến với một bình rượu giải dược mê tình hương và một chung rượu liệt nữ.
Từ sau thời Ngụy Tấn, nghiên cứu về dược và rượu của con người đã đạt đến đỉnh cao. Trong số đó, các loại dược vật đa dạng được bày bán khắp nơi, và các loại thuốc được giới sĩ tộc ưa chuộng nhất không gì hơn ngũ thạch tán, trường sinh đan cùng xuân dược.
Sống trong hoàn cảnh sinh tồn lo âu về ngày mai, vô số sĩ tộc và quyền quý chỉ biết hưởng thụ lạc thú trước mắt. Loại hưởng thụ này bao trùm toàn bộ xã hội, chủ yếu thể hiện qua việc phóng túng bản thân. Như danh sĩ phóng túng tính tình, như ác đồ phóng túng hung hãn. Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là những quyền quý cường hào đắm chìm trong thú vui cảm quan, tận hưởng hết mình mọi giác quan. Có thể nói, những người đắm chìm trong thú vui cảm quan này chiếm đến tám chín phần mười tầng lớp thượng lưu.
Có điều, dưới ảnh hưởng của tầng lớp trên, bầu không khí này trở nên thịnh hành đến mức đời sau có người đã nói quá rằng "Vô dược vô rượu không Ngụy Tấn".
Cũng bởi vậy, mê tình hương giải dược cũng được điều chế có rượu ở bên trong .
Tiếp nhận rượu liệt nữ, Tạ Lang ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chàng súc miệng, rồi nhận lấy giải dược từ tay Tạ Quảng. Chàng ngậm một ngụm giải dược, cúi đầu đút vào trong miệng Cơ Tự.
Sau hơn mười ngụm thuốc, ánh mắt Cơ Tự dần có thần nhìn về phía Tạ Lang, thanh âm khàn khàn hỏi: "Thập Bát Lang?"
Tạ Lang đặt bình rượu xuống, quay đầu nhìn Cơ Tự. Do bị nàng lôi kéo, ngọc quan của chàng đã rơi, vạt áo xộc xệch, đai ngọc cũng văng trên mặt đất, trông vô cùng chật vật.
Đối diện với Cơ Tự, nụ cười rạng rỡ hiện lên trong đôi mắt trong veo của Tạ Lang. Chàng ôn nhu đáp: "Ừ, là ta."
Cơ Tự ngẩn ngơ nhìn chàng.
Nửa khắc sau, nàng cuối cùng cũng nhớ lại mọi chuyện. Mặt Cơ Tự đỏ bừng, vội cuống quýt cúi đầu, nhìn thấy mình vẫn còn mặc xiêm y, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi cảm nhận được những chỗ kín đáo trên người vẫn bình thường, Cơ Tự mới hoàn toàn thả lỏng.
Vừa thả lỏng, Cơ Tự đã cảm thấy từng luồng ngứa ngáy từ giữa hai chân truyền đến. Nàng vội vàng khép chặt hai chân, cố gắng giữ phong thái.
Cơ Tự rũ mắt, ánh mắt trốn tránh mà nhìn xe lừa, nhỏ giọng nói: "Thập Bát Lang, đa tạ chàng lại cứu ta."
Tạ Lang lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: "Ta chỉ hận mình đến chậm một bước." Nói rồi, chàng nâng cổ tay bị thương của Cơ Tự lên, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Hành động của chàng tao nhã mà ôn nhu, khiến tim Cơ Tự đập nhanh, cả người ửng đỏ.
Nàng vội vàng hít một hơi, nhưng lại cảm thấy nơi không thể nói nên lời trào ra một luồng dịch ấm, không khỏi cắn môi cúi đầu.
Hai mắt né tránh nhìn trái nhìn phải, không dám đối diện với Tạ Lang. Cơ Tự lẩm bẩm: "Ta, ta, đúng rồi Thập Bát Lang, lúc ấy mơ mơ màng màng, ta cảm giác có nam nhân đi vào, là chàng sao?"
Nàng cảm nhận được, đó chính là Thái Tử.
Tạ Lang chăm chú nhìn nàng, giọng trầm thấp: "Ừ, là ta."
Ngay khi Tạ Lang dứt lời, Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm, nụ cười nở trên môi.
Tạ Lang nhìn nàng không chớp mắt. Khi thấy Cơ Tự cười, chàng cũng mỉm cười nhẹ. Một lúc sau, Tạ Lang khẽ gọi: "A Tự."
Cơ Tự vội vàng đáp: "Hả?"
Tạ Lang nhẹ giọng nói: "Tư Đồ thần y dặn dò ta nghỉ ngơi nửa tháng, nhưng ta không tuân theo. Hiện tại trong người có chút không khoẻ, nàng xem giúp ta." Dứt lời, chàng chậm rãi cởi bỏ bộ bạch y.
Nghe Tạ Lang nói không khoẻ, Cơ Tự vội vàng ngẩng đầu lên. Nhưng vừa ngẩng đầu, nàng đã đối diện với Tạ Lang đang hơi nghiêng người. Nàng nhìn thấy mái tóc đen rối tung của chàng, nhìn thấy bộ xiêm y xộc xệch, lộ ra hơn phân nửa ngực.
Bỗng nhiên, mặt Cơ Tự đỏ bừng.
Đúng lúc này, Tạ Lang lại đã cởi bỏ xiêm y, để lộ phần thân trên rắn rỏi.
Tạ Lang vốn thuộc dạng người mặc đồ trông gầy gò, nhưng khi cởi ra thì lại có thịt, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt Cơ Tự.
Đáng thương Cơ Tự, vốn dĩ trong lòng xuân triều chưa yên, giờ đây lại đột ngột nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của người thương, ngửi thấy hương vị nam tính thanh tao tỏa ra từ người chàng, khiến nàng bỗng chốc cảm thấy ngứa ngáy khó tả, không thể kiềm chế mà lén lút cọ xát vài lần.
Lúc này, Cơ Tự cũng không chú ý tới, khóe môi của Tạ Lang đang khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý.
Vất vả lắm mới đè nén được tiếng tim đập loạn, Cơ Tự vừa kéo lại xiêm y của mình, cố gắng làm cho mình đỡ chật vật hơn, vừa rón rén di chuyển về phía sau Tạ Lang.
Nàng chợt nhìn thấy trên bờ vai rắn rỏi của Tạ Lang có một vết thương dài hằn rõ. Tuy nhiên, lúc này vết thương đã khép lại, chỉ để lại một vệt sẹo màu hồng nhạt. Nhờ từng đọc qua 《Bệnh thương hàn tạp bệnh luận》, Cơ Tự hiểu được rằng đây là dấu hiệu cho thấy vết thương của Tạ Lang đang trong giai đoạn hồi phục, hẳn là có chút ngứa.
Cơ Tự không kìm được mà đưa tay vỗ nhẹ lên vết thương, khẽ hỏi: "Là lúc ở Dương Châu bị thương sao?"
Tạ Lang gật đầu: "Ừ."
Cơ Tự cảm thấy đau lòng, giọng nàng nhỏ nhẹ: "Vết thương không sưng đỏ hay rỉ máu, không sao đâu."
Tạ Lang im lặng một lát rồi nói: "Phía dưới còn có một chỗ, cũng có chút không ổn."
Phía dưới?
Cơ Tự ngẩn ra, theo ánh mắt chàng nhìn xuống, vừa nhìn thấy, nàng phát hiện đai ngọc của chàng đã tuột, lộ ra một vết thương.
Vị trí của vết thương khiến Cơ Tự đỏ mặt tía tai khi thoáng nhìn qua.
Phảng phất nghe được tiếng Cơ Tự nuốt nước miếng, Tạ Lang quay lưng về phía nàng, khóe môi lại lần nữa nhếch lên.
Một lát sau, Cơ Tự lắp bắp nói: "Hay là... gọi Tạ Quảng đến xem?"
Vừa dứt lời, nàng liền đối diện với ánh mắt trong suốt của Tạ Lang. Cũng không cần chàng nhắc nhở, Cơ Tự lập tức nhận ra sự ngu ngốc của mình: Nàng đang ở trong xe ngựa, quần áo xộc xệch, sao có thể gọi người ngoài vào?
Cúi đầu xuống, Cơ Tự lại lặng lẽ nhìn về phía dưới đai ngọc của Tạ Lang. Sau một hồi suy nghĩ, nàng đỏ mặt nhẹ nhàng kéo đai ngọc ra, rồi lại cúi đầu đi nhìn.
May mắn thay, tuy chỉ nhìn ước chừng, nàng cũng có thể nhận ra vết thương ở đây giống như vết thương trên vai chàng, đều đang trong giai đoạn hồi phục.
Ngay khi Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm, lại không cẩn thận nhìn tới nơi nào đó, cơ thể nàng lập tức trào ra một cổ tình triều mãnh liệt, khiến nàng bồn chồn không yên.
Cơ Tự vội vàng nhìn sang Tạ Lang, phát hiện chàng đang ngửa đầu dựa vào vách xe, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song lại ửng hồng một màu.
Lúc này, Tạ Lang đã cởi bỏ ngọc quan, mái tóc đen rối tung xõa xuống bờ vai trần hoàn mỹ của chàng.
Vị lang quân luôn bình tĩnh tự chủ như Tạ Lang giờ đây lại ửng đỏ mặt mày, đôi mắt trong veo của chàng cũng nhuốm màu lưu ly, phảng phất ánh hồng khiến người ta mặt đỏ tim đập. Lông mày chàng hơi nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú ngửa ra sau, từ vầng trán rộng lớn chảy xuống vài giọt mồ hôi trong suốt. Dòng mồ hôi chậm rãi lướt qua chiếc cằm hoàn mỹ của chàng, chảy xuống cổ, khi đến chỗ yết hầu, Cơ Tự rõ ràng nhìn thấy yết hầu của chàng lăn lộn vài cái.
Từ trước đến nay, Tạ Lang luôn là người tự chủ, trầm ổn, ung dung, tiêu sái, thoát tục. Nhưng thời khắc này, chàng lại biến đổi, trở nên nóng bỏng, câu hồn, mê người, biến thành một lang quân si tình không thể giải thoát nhưng lại dụ hoặc cực hạn.....
Nhìn bộ dáng Tạ Lang thống khổ nhưng lại mạnh mẽ nhẫn nại, Cơ Tự bò đến trước mặt chàng, lo lắng hỏi: "A Lang, chàng sao thế?"
Lời nói của Cơ Tự khiến Tạ Lang mở mắt nhìn.
Ánh mắt của chàng long lanh như nước, cánh môi mím chặt, cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn vào mắt Cơ Tự, ánh mắt chuyên chú của chàng khiến tim Cơ Tự đập nhanh.
Bị Tạ Lang nhìn như vậy, Cơ Tự nuốt nước miếng càng lợi hại.
Bất tri bất giác, Cơ Tự chìm đắm trong dòng chảy dục vọng, khao khát mãnh liệt được gần gũi da thịt với Tạ Lang. Nàng tiến sát lại Tạ Lang, giọng khàn khàn hỏi: "A Lang, chàng cảm thấy không thoải mái chăng?"
Như một phản ứng tự nhiên, bàn tay to lớn của Tạ Lang đột nhiên đặt lên hông Cơ Tự. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, khơi dậy từng đợt sóng dục vọng khiến toàn thân Cơ Tự rùng mình. Không thể kiềm chế, nàng rên rỉ khe khẽ, rồi ngã vào lòng Tạ Lang một cách vô thức.
Ngay khi hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau, Cơ Tự vô thức phát ra một tiếng rên thỏa mãn. Tạ Lang đột nhiên nâng nàng lên đặt xuống sàn xe, cả người đè lên. Một tay chàng chống lên sàn nhà, giữ khoảng cách, giọng khàn khàn ôn nhu nhưng đầy kiềm chế vang lên: "Được cùng A Tự vui vẻ, A Lang vẫn luôn khao khát... A Tự, A Lang muốn nàng, có được không?"
Tuy rằng chàng hỏi rất ôn nhu, lại không đợi Cơ Tự trả lời, cúi đầu hôn lên môi nàng. Tạ Lang một đường hôn xuống dưới men theo đường cong cơ thể, dần dần khiến Cơ Tự mất đi lý trí, chìm đắm trong khoái cảm...
Về bản chất mà nói, Cơ Tự ở kiếp trước đã trải qua quá trình tình yêu nam nữ. Người như vậy, so với xử nữ chân chính, càng khó lòng cưỡng lại sự kích thích của dục vọng. Bởi vậy, trong vô thức, Cơ Tự đã ngưỡng cổ, tùy ý Tạ Lang hôn lên gáy ngọc và xương quai xanh của mình.
Tạ Lang dời xuống phía dưới, môi răng nhẹ nhàng khẽ cắn vào một bên thỏ ngọc của nàng. Cơn khoái cảm mãnh liệt ập đến khiến cơ thể Cơ Tự run rẩy. Trong cơn rùng mình, nàng đem đồi tuyết của mình hướng đến môi chàng, si mê mút mát, đồng thời, hai chân nàng cũng vô thức tách ra, cọ xát vào đùi chàng một cách cuồng nhiệt.
Chốc lát sau, quần lót Cơ Tự rơi xuống, vật cứng rắn của Tạ Lang đỉnh nhập vào trong cơ thể nàng, kiên định không lay chuyển mà thẳng tiến bên trong, từng chút từng chút xé rách trinh tiết mà nàng gìn giữ suốt hai mươi năm. Cơ Tự nghẹn ngào ra tiếng, ôm chặt lấy cổ Tạ Lang, liều mạng đưa đồi tuyết vào miệng chàng để chàng mút lấy khẽ cắn, nước mắt lăn dài trên má, đau khổ kêu lên: "A Lang, A Lang, Thập Bát Lang, Thập Bát Lang!". Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi như mưa, không hiểu vì sao mình lại bi thương đến vậy.
Ngoài xe, đám người Tạ Quảng nhìn phía sau thỉnh thoảng xuất hiện thêm tiểu cô, bèn thúc xe lừa chậm rãi rời đi, giơ cao tấm lệnh bài, bất tri bất giác chiếm trụ cả trung tâm đường phố, khiến nhóm xe lừa của các tiểu cô không thể đến gần bên xe lừa của Tạ Lang.
Đây thật sự là tình huống bất đắc dĩ. Lúc lang quân trở về phủ, nghe tin Cơ Tự bị An Hoa công chúa mời dự yến hội, chàng liền vội vàng chạy tới phủ công chúa. Nguyên nhân chính là vì hành tung của chàng đã sớm bị các tiểu cô chú ý, bất cứ lúc nào cũng có người kịp thời truyền tin tức về những chuyện xảy ra trong phủ An Hoa công chúa, lúc này mới có màn chặn đường này.
Sau khi các bộ khúc nhìn thoáng qua những chiếc xe lừa của các tiểu cô ở phía sau, họ lại nghe thấy tiếng nghẹn ngào đè thấp từ trong xe lừa truyền đến. Ngay lập tức họ nhìn nhau, lại lùi ra sau một ít, cố gắng giữ khoảng cách với xe lừa.
Trong xe lừa, Tạ Lang siết chặt môi Cơ Tự, vươn đầu lưỡi tách môi nàng ra, tham nhập vào sâu bên trong khoang miệng của nàng.
Mặc dù loại rượu này có thể giải dược tính, nhưng hiệu quả chỉ duy trì trong thời gian ngắn ngủi. Giống như hiện tại, Cơ Tự lại trở nên mơ hồ.
Thần trí không rõ ràng, toàn thân Cơ Tự hoảng loạn, một bên dùng lưỡi đinh hương đáp lại nụ hôn của Tạ Lang, một bên liên tục sờ soạng trên đầu. Nàng muốn tìm chiếc kim thoa để tự đâm chính mình, nhưng sau khi nghe Tạ Lang ôn nhu nói rằng mình đã không còn nguy hiểm, Cơ Tự lại bật khóc nức nở.
Lần thứ mười Cơ Tự tìm kiếm kim thoa, Tạ Lang vừa ngăn cản tay nàng sờ lên đầu, vừa không thể kiềm chế mà ôm lấy Cơ Tự.
Chàng khẩn thiết ôm nàng đến như thế, thậm chí cả đôi tay cũng có chút run rẩy.
...... Nàng đối với sự trong sạch của mình trân trọng đến vậy, lúc này đây lại một lần nữa muốn tự hành hạ mình, quả thực khiến chàng kinh hãi!
...... Kỳ thật, từ lâu chàng đã biết, Cơ Tự là một người cố chấp. Loại cố chấp này biểu hiện ở chỗ, đến một thời điểm nào đó, nàng thậm chí không sợ sinh tử!
...... Khoảnh khắc nàng bị dược vật mê đến choáng váng, tuy là chính miệng nói "Sẽ không hận", nhưng đến giờ khắc này, Tạ Lang mới rành mạch minh bạch, nàng tất nhiên là sẽ hận!
Cũng không biết trải qua bao lâu, Tạ Lang khàn khàn lên tiếng từ trong xe lừa: "Tạ Quảng."
Tạ Quảng vội vàng thúc lừa đến gần.
Trong xe lừa, Tạ Lang thấp giọng nói: "Đi lấy giải dược mê tình hương đến."
Lời vừa dứt, Tạ Quảng ngẩn ra. Là một người từng trải, Tạ Quảng do dự mà nhỏ giọng nói: "Lang quân, đây chẳng phải là một cơ hội khó có được sao? Chính nhưng..."
Tạ Quảng chưa nói hết lời, Tạ Lang trong xe lừa đã cười khổ. Giọng chàng khàn đặc đến lợi hại, nên tiếng cười khổ kia như nén lại trong cổ họng: "Ta không muốn nàng mơ hồ rồi tiếc nuối... Ta muốn nàng thanh tỉnh cho ta!"
Một lát sau, Tạ Lang lại khàn khàn nói: "Đi lấy giải dược đi."
Bên ngoài, Tạ Quảng nhẹ giọng nói: "Nhưng lang quân, cho dù có giải dược, lượng thuốc trong cơ thể tiểu cô cũng quá nặng, chỉ sợ không thể giải hoàn toàn."
Ngay khi những lời này vừa dứt, Tạ Quảng lập tức im bặt, khi hắn xoay người rời đi, Tạ Lang đột nhiên lại nói: "Mang thêm một chung nhỏ rượu liệt nữ tới."
Câu nói cuối cùng của Tạ Lang khiến Tạ Quảng sững sờ đứng im tại chỗ hơn nửa ngày. Sau một lúc lâu, hắn mới lên tiếng, thúc lừa rời đi.
Màn xe lừa lại lần nữa được vén lên. Cơ Tự mất hết ý thức, một bên bất lực, một bên lôi kéo lung tung xiêm y của mình và Tạ Lang.
Tạ Lang nắm chặt tay Cơ Tự, nhưng dù tay nàng bị nắm chặt, trong nháy mắt môi lưỡi nàng lại cùng nhau tiến lên.
Đây quả thực là lúc chật vật nhất trong đời Tạ Lang!
Mỗi phút mỗi giây trôi qua đều vô cùng khó khăn với chàng. Cuối cùng, tiếng bước chân lừa vang lên, Tạ Quảng nhanh chóng tiến đến với một bình rượu giải dược mê tình hương và một chung rượu liệt nữ.
Từ sau thời Ngụy Tấn, nghiên cứu về dược và rượu của con người đã đạt đến đỉnh cao. Trong số đó, các loại dược vật đa dạng được bày bán khắp nơi, và các loại thuốc được giới sĩ tộc ưa chuộng nhất không gì hơn ngũ thạch tán, trường sinh đan cùng xuân dược.
Sống trong hoàn cảnh sinh tồn lo âu về ngày mai, vô số sĩ tộc và quyền quý chỉ biết hưởng thụ lạc thú trước mắt. Loại hưởng thụ này bao trùm toàn bộ xã hội, chủ yếu thể hiện qua việc phóng túng bản thân. Như danh sĩ phóng túng tính tình, như ác đồ phóng túng hung hãn. Tuy nhiên, chủ yếu vẫn là những quyền quý cường hào đắm chìm trong thú vui cảm quan, tận hưởng hết mình mọi giác quan. Có thể nói, những người đắm chìm trong thú vui cảm quan này chiếm đến tám chín phần mười tầng lớp thượng lưu.
Có điều, dưới ảnh hưởng của tầng lớp trên, bầu không khí này trở nên thịnh hành đến mức đời sau có người đã nói quá rằng "Vô dược vô rượu không Ngụy Tấn".
Cũng bởi vậy, mê tình hương giải dược cũng được điều chế có rượu ở bên trong .
Tiếp nhận rượu liệt nữ, Tạ Lang ngửa đầu uống một hơi cạn sạch, chàng súc miệng, rồi nhận lấy giải dược từ tay Tạ Quảng. Chàng ngậm một ngụm giải dược, cúi đầu đút vào trong miệng Cơ Tự.
Sau hơn mười ngụm thuốc, ánh mắt Cơ Tự dần có thần nhìn về phía Tạ Lang, thanh âm khàn khàn hỏi: "Thập Bát Lang?"
Tạ Lang đặt bình rượu xuống, quay đầu nhìn Cơ Tự. Do bị nàng lôi kéo, ngọc quan của chàng đã rơi, vạt áo xộc xệch, đai ngọc cũng văng trên mặt đất, trông vô cùng chật vật.
Đối diện với Cơ Tự, nụ cười rạng rỡ hiện lên trong đôi mắt trong veo của Tạ Lang. Chàng ôn nhu đáp: "Ừ, là ta."
Cơ Tự ngẩn ngơ nhìn chàng.
Nửa khắc sau, nàng cuối cùng cũng nhớ lại mọi chuyện. Mặt Cơ Tự đỏ bừng, vội cuống quýt cúi đầu, nhìn thấy mình vẫn còn mặc xiêm y, nàng âm thầm thở phào nhẹ nhõm. Khi cảm nhận được những chỗ kín đáo trên người vẫn bình thường, Cơ Tự mới hoàn toàn thả lỏng.
Vừa thả lỏng, Cơ Tự đã cảm thấy từng luồng ngứa ngáy từ giữa hai chân truyền đến. Nàng vội vàng khép chặt hai chân, cố gắng giữ phong thái.
Cơ Tự rũ mắt, ánh mắt trốn tránh mà nhìn xe lừa, nhỏ giọng nói: "Thập Bát Lang, đa tạ chàng lại cứu ta."
Tạ Lang lắc đầu, giọng nhẹ nhàng: "Ta chỉ hận mình đến chậm một bước." Nói rồi, chàng nâng cổ tay bị thương của Cơ Tự lên, nhẹ nhàng hôn lên đó.
Hành động của chàng tao nhã mà ôn nhu, khiến tim Cơ Tự đập nhanh, cả người ửng đỏ.
Nàng vội vàng hít một hơi, nhưng lại cảm thấy nơi không thể nói nên lời trào ra một luồng dịch ấm, không khỏi cắn môi cúi đầu.
Hai mắt né tránh nhìn trái nhìn phải, không dám đối diện với Tạ Lang. Cơ Tự lẩm bẩm: "Ta, ta, đúng rồi Thập Bát Lang, lúc ấy mơ mơ màng màng, ta cảm giác có nam nhân đi vào, là chàng sao?"
Nàng cảm nhận được, đó chính là Thái Tử.
Tạ Lang chăm chú nhìn nàng, giọng trầm thấp: "Ừ, là ta."
Ngay khi Tạ Lang dứt lời, Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm, nụ cười nở trên môi.
Tạ Lang nhìn nàng không chớp mắt. Khi thấy Cơ Tự cười, chàng cũng mỉm cười nhẹ. Một lúc sau, Tạ Lang khẽ gọi: "A Tự."
Cơ Tự vội vàng đáp: "Hả?"
Tạ Lang nhẹ giọng nói: "Tư Đồ thần y dặn dò ta nghỉ ngơi nửa tháng, nhưng ta không tuân theo. Hiện tại trong người có chút không khoẻ, nàng xem giúp ta." Dứt lời, chàng chậm rãi cởi bỏ bộ bạch y.
Nghe Tạ Lang nói không khoẻ, Cơ Tự vội vàng ngẩng đầu lên. Nhưng vừa ngẩng đầu, nàng đã đối diện với Tạ Lang đang hơi nghiêng người. Nàng nhìn thấy mái tóc đen rối tung của chàng, nhìn thấy bộ xiêm y xộc xệch, lộ ra hơn phân nửa ngực.
Bỗng nhiên, mặt Cơ Tự đỏ bừng.
Đúng lúc này, Tạ Lang lại đã cởi bỏ xiêm y, để lộ phần thân trên rắn rỏi.
Tạ Lang vốn thuộc dạng người mặc đồ trông gầy gò, nhưng khi cởi ra thì lại có thịt, thân hình tam giác ngược hoàn mỹ lập tức hiện ra trước mắt Cơ Tự.
Đáng thương Cơ Tự, vốn dĩ trong lòng xuân triều chưa yên, giờ đây lại đột ngột nhìn thấy thân hình hoàn mỹ của người thương, ngửi thấy hương vị nam tính thanh tao tỏa ra từ người chàng, khiến nàng bỗng chốc cảm thấy ngứa ngáy khó tả, không thể kiềm chế mà lén lút cọ xát vài lần.
Lúc này, Cơ Tự cũng không chú ý tới, khóe môi của Tạ Lang đang khẽ nhếch lên một nụ cười ẩn ý.
Vất vả lắm mới đè nén được tiếng tim đập loạn, Cơ Tự vừa kéo lại xiêm y của mình, cố gắng làm cho mình đỡ chật vật hơn, vừa rón rén di chuyển về phía sau Tạ Lang.
Nàng chợt nhìn thấy trên bờ vai rắn rỏi của Tạ Lang có một vết thương dài hằn rõ. Tuy nhiên, lúc này vết thương đã khép lại, chỉ để lại một vệt sẹo màu hồng nhạt. Nhờ từng đọc qua 《Bệnh thương hàn tạp bệnh luận》, Cơ Tự hiểu được rằng đây là dấu hiệu cho thấy vết thương của Tạ Lang đang trong giai đoạn hồi phục, hẳn là có chút ngứa.
Cơ Tự không kìm được mà đưa tay vỗ nhẹ lên vết thương, khẽ hỏi: "Là lúc ở Dương Châu bị thương sao?"
Tạ Lang gật đầu: "Ừ."
Cơ Tự cảm thấy đau lòng, giọng nàng nhỏ nhẹ: "Vết thương không sưng đỏ hay rỉ máu, không sao đâu."
Tạ Lang im lặng một lát rồi nói: "Phía dưới còn có một chỗ, cũng có chút không ổn."
Phía dưới?
Cơ Tự ngẩn ra, theo ánh mắt chàng nhìn xuống, vừa nhìn thấy, nàng phát hiện đai ngọc của chàng đã tuột, lộ ra một vết thương.
Vị trí của vết thương khiến Cơ Tự đỏ mặt tía tai khi thoáng nhìn qua.
Phảng phất nghe được tiếng Cơ Tự nuốt nước miếng, Tạ Lang quay lưng về phía nàng, khóe môi lại lần nữa nhếch lên.
Một lát sau, Cơ Tự lắp bắp nói: "Hay là... gọi Tạ Quảng đến xem?"
Vừa dứt lời, nàng liền đối diện với ánh mắt trong suốt của Tạ Lang. Cũng không cần chàng nhắc nhở, Cơ Tự lập tức nhận ra sự ngu ngốc của mình: Nàng đang ở trong xe ngựa, quần áo xộc xệch, sao có thể gọi người ngoài vào?
Cúi đầu xuống, Cơ Tự lại lặng lẽ nhìn về phía dưới đai ngọc của Tạ Lang. Sau một hồi suy nghĩ, nàng đỏ mặt nhẹ nhàng kéo đai ngọc ra, rồi lại cúi đầu đi nhìn.
May mắn thay, tuy chỉ nhìn ước chừng, nàng cũng có thể nhận ra vết thương ở đây giống như vết thương trên vai chàng, đều đang trong giai đoạn hồi phục.
Ngay khi Cơ Tự thở phào nhẹ nhõm, lại không cẩn thận nhìn tới nơi nào đó, cơ thể nàng lập tức trào ra một cổ tình triều mãnh liệt, khiến nàng bồn chồn không yên.
Cơ Tự vội vàng nhìn sang Tạ Lang, phát hiện chàng đang ngửa đầu dựa vào vách xe, trên khuôn mặt tuấn mỹ vô song lại ửng hồng một màu.
Lúc này, Tạ Lang đã cởi bỏ ngọc quan, mái tóc đen rối tung xõa xuống bờ vai trần hoàn mỹ của chàng.
Vị lang quân luôn bình tĩnh tự chủ như Tạ Lang giờ đây lại ửng đỏ mặt mày, đôi mắt trong veo của chàng cũng nhuốm màu lưu ly, phảng phất ánh hồng khiến người ta mặt đỏ tim đập. Lông mày chàng hơi nhíu lại, khuôn mặt tuấn tú ngửa ra sau, từ vầng trán rộng lớn chảy xuống vài giọt mồ hôi trong suốt. Dòng mồ hôi chậm rãi lướt qua chiếc cằm hoàn mỹ của chàng, chảy xuống cổ, khi đến chỗ yết hầu, Cơ Tự rõ ràng nhìn thấy yết hầu của chàng lăn lộn vài cái.
Từ trước đến nay, Tạ Lang luôn là người tự chủ, trầm ổn, ung dung, tiêu sái, thoát tục. Nhưng thời khắc này, chàng lại biến đổi, trở nên nóng bỏng, câu hồn, mê người, biến thành một lang quân si tình không thể giải thoát nhưng lại dụ hoặc cực hạn.....
Nhìn bộ dáng Tạ Lang thống khổ nhưng lại mạnh mẽ nhẫn nại, Cơ Tự bò đến trước mặt chàng, lo lắng hỏi: "A Lang, chàng sao thế?"
Lời nói của Cơ Tự khiến Tạ Lang mở mắt nhìn.
Ánh mắt của chàng long lanh như nước, cánh môi mím chặt, cố gắng giữ bình tĩnh khi nhìn vào mắt Cơ Tự, ánh mắt chuyên chú của chàng khiến tim Cơ Tự đập nhanh.
Bị Tạ Lang nhìn như vậy, Cơ Tự nuốt nước miếng càng lợi hại.
Bất tri bất giác, Cơ Tự chìm đắm trong dòng chảy dục vọng, khao khát mãnh liệt được gần gũi da thịt với Tạ Lang. Nàng tiến sát lại Tạ Lang, giọng khàn khàn hỏi: "A Lang, chàng cảm thấy không thoải mái chăng?"
Như một phản ứng tự nhiên, bàn tay to lớn của Tạ Lang đột nhiên đặt lên hông Cơ Tự. Những ngón tay thon dài nhẹ nhàng vuốt ve, khơi dậy từng đợt sóng dục vọng khiến toàn thân Cơ Tự rùng mình. Không thể kiềm chế, nàng rên rỉ khe khẽ, rồi ngã vào lòng Tạ Lang một cách vô thức.
Ngay khi hai cơ thể trần trụi áp sát vào nhau, Cơ Tự vô thức phát ra một tiếng rên thỏa mãn. Tạ Lang đột nhiên nâng nàng lên đặt xuống sàn xe, cả người đè lên. Một tay chàng chống lên sàn nhà, giữ khoảng cách, giọng khàn khàn ôn nhu nhưng đầy kiềm chế vang lên: "Được cùng A Tự vui vẻ, A Lang vẫn luôn khao khát... A Tự, A Lang muốn nàng, có được không?"
Tuy rằng chàng hỏi rất ôn nhu, lại không đợi Cơ Tự trả lời, cúi đầu hôn lên môi nàng. Tạ Lang một đường hôn xuống dưới men theo đường cong cơ thể, dần dần khiến Cơ Tự mất đi lý trí, chìm đắm trong khoái cảm...
Về bản chất mà nói, Cơ Tự ở kiếp trước đã trải qua quá trình tình yêu nam nữ. Người như vậy, so với xử nữ chân chính, càng khó lòng cưỡng lại sự kích thích của dục vọng. Bởi vậy, trong vô thức, Cơ Tự đã ngưỡng cổ, tùy ý Tạ Lang hôn lên gáy ngọc và xương quai xanh của mình.
Tạ Lang dời xuống phía dưới, môi răng nhẹ nhàng khẽ cắn vào một bên thỏ ngọc của nàng. Cơn khoái cảm mãnh liệt ập đến khiến cơ thể Cơ Tự run rẩy. Trong cơn rùng mình, nàng đem đồi tuyết của mình hướng đến môi chàng, si mê mút mát, đồng thời, hai chân nàng cũng vô thức tách ra, cọ xát vào đùi chàng một cách cuồng nhiệt.
Chốc lát sau, quần lót Cơ Tự rơi xuống, vật cứng rắn của Tạ Lang đỉnh nhập vào trong cơ thể nàng, kiên định không lay chuyển mà thẳng tiến bên trong, từng chút từng chút xé rách trinh tiết mà nàng gìn giữ suốt hai mươi năm. Cơ Tự nghẹn ngào ra tiếng, ôm chặt lấy cổ Tạ Lang, liều mạng đưa đồi tuyết vào miệng chàng để chàng mút lấy khẽ cắn, nước mắt lăn dài trên má, đau khổ kêu lên: "A Lang, A Lang, Thập Bát Lang, Thập Bát Lang!". Nàng nghẹn ngào, nước mắt tuôn rơi như mưa, không hiểu vì sao mình lại bi thương đến vậy.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.