Chương 3: Ấm áp
Bắc Thiếu
06/05/2016
Edit: Biabia, Thủy Lưu Ly
Beta: Bess
Vừa mở cửa phòng, một luồng hơi thở ấm áp lập tức phả vào mặt, Kiều Mặc nhất thời cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như người lữ khách tha phương nay được trở về nhà vậy, mệt mỏi nhất thời tiêu tan, cả người đều nhẹ nhõm hẳn. Kiều Kiều nhẹ nhàng kéo tay của Kiều Mặc, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh hai, anh đang tức giận sao?”
Kiều Mặc cúi đầu nhìn khuôn mặt dè chừng của bé cưng, mỉm cười: “Anh hai chỉ thấy bọn họ quá phiền phức, bây giờ cuối cùng chúng ta cũng được yên tĩnh một chút.”
Nhìn quanh bốn phía, phòng khách không lớn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, không khí gia đình ấm áp vây quanh Kiều Mặc. Từng việc từng việc mà anh đã cùng Kiều Kiều trải qua bỗng hiện rõ trước mắt. Lúc trước, khi nhặt được Kiều Kiều ở trước cửa nhà, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, đến giờ cũng đã được mười một năm rồi. Nghĩ đến những điều đã trải qua giữa bọn hắn đúng là vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Vụng về ôm thân hình nho nhỏ của Kiều Kiều dỗ bé ngủ, lại chạy tới nông trường gần đấy trộm bánh kem đem về cho bé con đang đói bụng đến phát khóc. Lại không cẩn thận đánh rơi bánh kem của bé, đành nằm trên chiếc giường thô sơ thích thú lắc lắc cánh tay cùng bắp chân nho nhỏ của cô bé…
Từ nhỏ Kiều Mặc vẫn luôn sống một mình, cha mẹ ly dị, ai cũng không cần anh, anh không khác gì đứa trẻ mồ côi. Nuôi thêm Kiều Kiều nữa thì càng khổ cực hơn, hai người cũng chưa được mặc quần áo mới một lần nào. Kiều Kiều lúc nào cũng mặc y phục lúc nhỏ của Kiều Mặc, vừa rộng vừa dài lại chắp vá vụng về, đứng chung với các bạn Kiều Kiều luôn luôn là đứa nghèo nhất, nhưng cũng là cô bé xinh đẹp nhất, vui vẻ nhất. Tuy Kiều Mặc giúp bé bện tóc bên cao bên thấp, nhưng bé luôn luôn tự hào khoe với người khác: “Cái này là anh hai giúp tớ làm đấy!”
Khi ấy, chỉ cần Kiều Mặc ra ngoài vào buổi tối, dù rất khuya mới trở về, nhưng khi về tới đầu ngõ luôn có thể nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Kiều Kiều ngồi xổm bên tường chờ anh. Thấy anh về, lập tức cao hứng chạy vội tới, vô cùng thân thiết kéo bàn tay thô ráp của anh, ngọt ngào gọi: “Anh hai, chúng ta về nhà thôi!”
Biết bé cưng nhát gan, hắn không cho phép bé chờ anh ở đầu ngõ nữa. Sau đó Kiều Kiều sẽ làm tốt cơm tối rồi ngoan ngoãn ngồi ở cửa nhà chờ anh về. Lúc đó tuy hai người sống trong nghèo khó nhưng lại tràn đầy tình cảm ấm áp của gia đình.
Khi còn bé khổ sở gì bọn họ cũng đã trải qua, Kiều Kiều vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình nắm chặt bàn tay anh, vui vẻ dịu dàng nhìn anh, trong đôi mắt to trong suốt tràn đầy tin cậy cùng quyến luyến. Kiều Mặc nhìn Kiều Kiều càng lớn càng trở nên xinh đẹp, trong lòng lúc nào cũng thỏa mãn, giống như chỉ cần có em gái nhỏ này đã đủ làm cho cuộc sống khổ cực của anh trở nên hạnh phúc vô cùng…
Kiều Kiều thấy anh hai đứng ở cửa ngây người, bé có chút khó hiểu, túm lấy góc áo của Kiều Mặc, vừa cười vừa nói: “Anh hai, anh đi tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi, em đi làm cơm.” Nói xong giúp Kiều Mặc lấy hành lí trên vai xuống, lại từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ sạch sẽ chỉnh tề đưa cho Kiều Mặc.
“Ừ…” Nhận lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày, anh vẫn cảm thấy có chút mơ hồ không thật. Đã hai năm xa cách, cái cảm giác thân thiết này vẫn còn hơi xa lạ. Kiều Kiều thấy Kiều Mặc ngẩn ngơ, khẽ cười đẩy anh vào phòng tắm:
“Anh hai, anh làm gì mà ngẩn ra vậy..”
Ngoài phòng tuyết rơi dày đặc, trong phòng ấm áp dạt dào, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào còn phòng bếp lại vang lên tiếng leng keng, cảnh tượng sinh hoạt ấm áp như những gia đình bình thường. Nhưng hạnh phúc bé nhỏ giản đơn như vậy đã hai năm rồi không xuất hiện ở trong căn nhà trệt này. Kiều Kiều vui vẻ bận bịu trong phòng bếp, khóe miệng hiện rõ nụ cười ngọt ngào mê người, bé đã lâu không được vui vẻ như vậy. Rõ ràng chỉ có hai người ăn trưa, lại chuẩn bị bàn đồ ăn.
Kiều Mặc tắm rửa thay quần áo xong cảm thấy thần thanh khí sảng, cuối cùng cũng cảm nhận được là mình đã về nhà. Trên cổ tùy ý vắt một cái khăn lông to màu trắng, hai tay ôm ngực mỉm cười dựa vào khung cửa phòng bếp, lông mày hắn giãn ra, ánh mắt ôn nhu như nước bao vây bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn.
Tay Kiều Kiều vừa không ngừng đảo măng xào trong chảo, vừa phải để ý đến nồi cơm đang sôi bên cạnh, bận rộn mà thỏa mãn. Mồ hôi trên trán lăn xuống theo gò má, tiếp tục chảy xuống cái cổ trắng nõn của cô bé, sau cùng chảy vào trong áo lông màu vàng nhạt. Tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt, khẽ dán trên gương mặt. Kiều Mặc trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng tiến lên, cúi người xuống ôm chặt thân thể của cô bé, nếu như không phải thân hình anh to lớn thì thoạt nhìn giống như là đứa trẻ thích bám người. Cằm tựa trên hõm vai của bé cưng, nhẹ nhàng cọ cọ, rầu rĩ nói nhỏ:
“Bé cưng… Bé cưng… “
“Hi hi… ” Kiều Kiều cười khẽ, đánh nhẹ vào cánh tay đang ôm lấy bé, nhíu mày nói: “Anh hai, em đang bận nha, anh xem đồ ăn còn đang phải xào…”
“Xào thì xào…” Kiều Mặc vẫn ôm chặt như cũ, làm nũng cọ cọ đầu vai của bé cưng.
“Không được đâu, vì món thịt bò xào măng này mà em phải mất ba tiếng ngồi nghe ông Bảy kể chuyện cũ, ông mới dạy cho đấy, anh hai không được phá hư đâu…”
Ông Bảy mà Kiều Kiều nói đến này thuộc thế hệ trưởng bối cao tuổi nhất trong ngõ, sống ở nơi này cũng đã mấy thập niên, bạn già đi trước, con cái lại không ở bên người, nhiều lần hội những người cao tuổi muốn nhận ông đến sống cùng, nhưng ông nói rằng ông ở chỗ này cũng hơn nửa đời người, đã mọc rễ ở đây rồi, dù có khuyên thế nào ông cũng không đi. Ông cụ sinh hoạt một mình nên cảm thấy rất cô đơn, đó là lí do mà ông đặc biệt thích bọn nhỏ trong ngõ. Nhưng mấy năm gần đây, thành phố Lăng Hải phát triển quá nhanh, người sống trong ngõ nhỏ cũng dần dần rời đi hết, đến bây giờ chỉ còn lại mỗi Kiều Kiều nên bình thường ông cụ đều lôi kéo Kiều Kiều kể chuyện xưa cho cô bé nghe, đến mức Kiều Kiều đọc thuộc làu làu. Người trong ngõ đều biết Ông Bảy rất có tài nấu nướng, lúc còn trẻ đã từng làm bếp trưởng ở nhà hàng lớn, như ông nói thì tổ tiên của ông đã từng làm Ngự trù, làm đồ ăn cho hoàng đế nhà Thanh, điều này khiến Kiều Kiều cảm giác hứng thú, thỉnh thoảng quấn quít lấy ông bắt ông dạy bé mấy món sở trường để bé nấu cho anh hai ăn, ông cụ cũng dựa vào đó mà lừa dối cô nhóc Kiều Kiều kia, chỉ cần ngồi nghe ông lải nhải xong sẽ dạy cho.
Kiều Mặc nghe bé cưng nói như vậy, hứng thú nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi thơm thức ăn xộc lên mũi, cười đắc ý nói: “Bé cưng đặc biệt vì anh hai mới học làm a!” Giọng anh khẳng định.
Kiều Kiều hiếm khi lại không cãi anh, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, cũng vì…. Anh hai, anh buông em ra trước đã!”
“Thưởng cho bé cưng!” Kiều Mặc cười vô lại, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều hôn một cái, xoay người đoạt lấy cái xẻng trong tay Kiều Kiều, hăng hái bừng bừng nói: “Bé cưng, để anh hai làm được rồi!”
Kiều Kiều nghi ngờ nhìn anh một cái: “Anh hai, anh có làm được hay không?”
“Có gì mà không được? Đi ra ngoài ngồi đi, xem anh hai thể hiện bản lãnh!”
“Anh hai! Không phải như vậy…trời ơi, như vậy cũng không phải… Anh hai đưa xẻng cho em đi!” Kiều Kiều cảm thấy Kiều Mặc phá mình, bực mình đẩy hắn ra khỏi phòng bếp: “Anh hai đi ra ngoài đi, đi ra ngoài!”
“Được được được, không làm phiền bé cưng nữa… ” Kiều Mặc vẻ mặt cưng chìu nở nụ cười, mặc cho Kiều Kiều đẩy mình ra ngoài.
Không có Kiều Mặc phá đám, động tác của Kiều Kiều nhanh hơn, chỉ trong chốc lát một bàn cơm trưa phong phú đã được bày ở phòng khách. Kiều Mặc ngồi xuống, vui vẻ kêu: “Bé cưng, mang rượu lên!”
Kiều Kiều cũng thành thật là bê một bình rượu ra, rót một chén đưa cho Kiều Mặc, không quên căn dặn:
“Anh hai chỉ được uống một chén thôi!”
Kiều Mặc từ chối cho ý kiến, ôm lấy Kiều Kiều, bưng ly rượu qua, cảm khái nói: “Rượu ngon món ngon, lại có Bé cưng tri kỷ thế này, loại cuộc sống này có làm thần tiên cũng không đổi!”
“Anh hai, anh nói lăng nhăng gì đấy?” Kiều Kiều gắp măng xào bỏ vào miệng Kiều Mặc, vẻ mặt mong đợi hỏi “Anh hai, ăn ngon không?”
Kiều Kiều tuổi còn nhỏ nhưng tài nấu ăn cũng không kém, thế nên Kiều Mặc mới có lộc ăn. Măng vào miệng thơm ngát, Kiều Mặc vô sỉ cười: “Bé cưng làm thì sao lại không ngon được?”
“Đúng nha!” Kiều Kiều kiêu ngạo hếch cằm, vẻ mặt đắc ý, không ngừng gắp rau cho Kiều Mặc, trong miệng lẩm bẩm: “Anh hai, ăn cái này… Nếm thử cái này…”
“Bé cưng… Bé cưng muốn chiều hư anh hai sao!”
Trong miệng Kiều Mặc nhét đầy thức ăn, mơ hồ nói:
“Sau này thì đồ ăn do người khác làm làm sao anh hai có thể ăn được nữa….”
“Vậy em sẽ tiếp tục nấu cho anh hai ăn là được mà…”
Kiều Mặc thấp giọng nói: “Sau này bé cưng sẽ phải lập gia đình…”
Vốn là một câu hỏi vui đùa, nhưng lúc này đối với phản ứng của Kiều Kiều, Kiều Mặc lại có chút hồi hộp không rõ.
“Kiều Kiều không lấy chồng, Kiều Kiều vĩnh viễn bên cạnh anh hai!” Cô bé dù sao vẫn hay ngượng ngùng làm nũng với ba mẹ như vậy, cũng thường nói sau khi lớn lên cũng sẽ không lập gia đình, muốn được ở bên ba mẹ mãi mãi, còn Kiều Kiều cũng không riêng gì do ngượng ngùng mà trong trong giọng của bé còn lộ ra sự nghiêm túc thật sự.
“Đúng là bé cưng tốt của anh hai!” Kiều Mặc không dấu vết thở dài một hơi, vui vẻ gắp măng nhét đầy bát Kiều Kiều: “Bây giờ anh hai phải đút Bé cưng ăn thật no!”
Kiều Kiều nhìn bát được nhét đầy thức ăn như tòa núi nhỏ trước mắt, không khỏi lúng túng: “Anh hai, em sẽ ăn không hết đâu… “
“Mặc kệ, toàn bộ đều phải ăn hết, một chút cũng không được để thừa, xem bé cưng kìa, đều gầy thành dạng gì rồi!” Kiều Mặc đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò trước mắt, nghiêm túc nói. “Bé cưng, hạn cho bé cưng trong vòng một tuần phải béo lên cho anh hai!”
“Người ta cũng không phải bọt biển, làm sao nói béo liền béo được chứ…”
“Mặc kệ, dù thế nào Bé cưng cũng phải béo lên cho anh hai…” Kiều Mặc uống một ngụm rượu, có chút lâng lâng. Được trêu chọc bé cưng, ăn đồ ăn bé cưng làm, uống rượu bé cưng rót như thế này, cảm giác hạnh phúc vương vấn ở xung quanh hắn, cảm giác đẹp đẽ không sao tả xiết.
Thấy Kiều Kiều trừng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn mình chằm chằm, bất chợt muốn trêu chọc bé cưng một chút, cầm ly rượu trong tay đưa tới, trong mắt phượng tràn đầy trêu tức: “Bé cưng, nếm thử?”
“Uống ngon không ạ?” Kiều Kiều hiển nhiên thật tò mò, nhìn thấy anh hai uống rượu rất thích ý, cũng không biết mùi vị thế nào.
“Ừ, uống ngon, rất ngọt!” Hắn dụ dỗ từng bước.
“Vậy em nếm thử một chút… ” Kiều Kiều nghĩ Kiều Mặc nói thật, bưng ly rượu lên, xem như đồ uống mà tu một ngụm, rượu mạnh sặc trong cổ họng, cay đến mức nước mắt lưng tròng: “A…….cay….cay…”
Kiều Mặc đưa cốc nước qua, vỗ lưng cho cô bé, vừa thương lại vừa giận, ngoài miệng vẫn còn không quên đùa bé: “Bé cưng, bé cưng uống rượu còn khí phách hơn so với anh hai đấy….”
“Anh hai…. anh thật đáng ghét… ” Kiều Kiều nước mắt trong suốt, tủi thân oán giận:“Đáng ghét… Đáng ghét… “
Kiều Mặc cười ha hả nhìn Kiều Kiều tu nước ùng ục, đột nhiên nghiêm túc nói: “Vì thế mới nói, bé cưng sau này nhất định không thể uống rượu, biết chưa nào?” phương thức giáo dục thật là ác độc mà!
Hai người cãi nhau ầm ĩ hi hi ha ha một hồi, bữa trưa vì vậy mới kéo dài đến tận mười hai giờ trưa mới xong.
Ngoài phòng tuyết vẫn rơi không ngừng. Thành phố Lăng Hải ở ven biển, nhưng vừa đến mùa Đông thì giống như một cái “ổ tuyết”, cứ vài ngày lại đón một trận tuyết lớn. Gốc cây tuyết tùng trong sân phủ một lớp tuyết trắng rất dày, đúng như tên gọi của nó là “tuyết” tùng. Ngoài phòng tuyết rơi ngập trời, trong phòng lại ấm áp như mặt trời mùa xuân vậy. Trên cửa sổ, hơi nước mờ mờ trăng trắng. Kiều Kiều ngồi trên sô pha. Bé khoác một cái áo lông màu vàng nhạt, tóc ngắn chỉnh tề thả sau tai, màu tóc đen nhánh nổi bật đôi môi hồng phấn và hàm răng trắng của bé. Lông mi của bé thật dài, che khuất đôi mắt to linh động, dưới mí mắt có quầng thâm nhàn nhạt, nhìn qua giống như một cô bé búp bê đáng yêu cực kì. Môi bé khẽ mím lại, lúm đồng tiền lộ ra. Bé siết chặt bàn tay thành quả đấm nhỏ, rồi nghiêm túc ấn một quyền lên cửa sổ thủy tinh, sau đó dùng ngón trỏ vẽ năm vòng tròn nhỏ xung quanh. Thế là một cái chân nhỏ xinh xắn xuất hiện trên mặt kính. Kiều Mặc lười biếng tựa trên sô pha, cánh tay tùy ý thả trên thành ghế, cằm đặt trên cánh tay, nghiêng đầu, ánh mắt híp lại, im lặng nhìn bé con xinh xắn đang chơi đùa gần đó. Nhìn bé vẽ mấy cái chân nhỏ, hắn có cảm giác đám chân kia đang chạy râm ran trong lòng, vừa mềm mại, vừa ấm áp, cũng hơi ngứa ngáy một chút…
“Bé cưng?” Vẫn duy trì tư thế lười biếng không đổi. Thanh âm hắn vang lên êm dịu, ung dung, không hề làm náo động không khí yên tĩnh vốn có.
“Dạ?” Kiều Kiều dừng động tác, quay đầu, ánh mắt trong suốt.
“Anh hai đã bao giờ nói qua anh hai rất yêu bé cưng chưa?”
Kiều Kiều nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm: “Tuần trước anh hai đã nói qua, sau đó đã 8 ngày rồi anh hai không nói lại nữa!”
“A… Vậy sau này, mỗi ngày anh hai đều nói cho bé cưng nghe nha!”
“Được ạ!”
…
“Bé cưng?”
“Dạ?”
“Ngày hôm nay bé cưng không đi học sao?”
“Em xin nghỉ mà!”
“À…”
…
“Bé cưng?”
“Dạ?”
“Lúc anh hai không ở bên cạnh thì bọn Đại Hoàng có ăn hiếp em không?”
“Có ạ! Cả ngày đều ăn hiếp em!”
“Hôm nào anh hai giúp bé cưng báo thù nhé!”
“Vâng, anh hai!”
…
“Bé cưng?”
“Dạ?”
“Thấy anh hai trở về, em có vui vẻ không?”
“Tất nhiên là em rất vui!”
Trên cửa sổ thủy tinh lấp ló hình ảnh mấy cái chân nhỏ yêu yêu. Trong căn phòng yên tĩnh ấm áp có hai thanh âm một hỏi một đáp. Một âm thanh như sóng biển xô vào cát, từng đợt từng đợt, chầm chậm, miễn cưỡng, dịu dàng; một âm thanh đinh đang vang dội như suối nước, thanh thúy, hoạt bát, đáng yêu. Suối nước rồi sẽ chảy ra biển rộng, bị lớp lớp nước biển vây quanh, lòng biển ôm chặt. Giống như lúc này, chàng trai anh tuấn mà lười biếng kia mở cánh tay thon dài ôm lấy bé gái đang đưa tay vẽ loạn trên cửa sổ, ôm chặt vào trong ngực…
Beta: Bess
Vừa mở cửa phòng, một luồng hơi thở ấm áp lập tức phả vào mặt, Kiều Mặc nhất thời cảm thấy thoải mái vô cùng, giống như người lữ khách tha phương nay được trở về nhà vậy, mệt mỏi nhất thời tiêu tan, cả người đều nhẹ nhõm hẳn. Kiều Kiều nhẹ nhàng kéo tay của Kiều Mặc, nhỏ nhẹ hỏi: “Anh hai, anh đang tức giận sao?”
Kiều Mặc cúi đầu nhìn khuôn mặt dè chừng của bé cưng, mỉm cười: “Anh hai chỉ thấy bọn họ quá phiền phức, bây giờ cuối cùng chúng ta cũng được yên tĩnh một chút.”
Nhìn quanh bốn phía, phòng khách không lớn nhưng được dọn dẹp sạch sẽ, không khí gia đình ấm áp vây quanh Kiều Mặc. Từng việc từng việc mà anh đã cùng Kiều Kiều trải qua bỗng hiện rõ trước mắt. Lúc trước, khi nhặt được Kiều Kiều ở trước cửa nhà, cô bé vẫn chỉ là một đứa trẻ sơ sinh, đến giờ cũng đã được mười một năm rồi. Nghĩ đến những điều đã trải qua giữa bọn hắn đúng là vừa ngọt ngào lại vừa chua xót. Vụng về ôm thân hình nho nhỏ của Kiều Kiều dỗ bé ngủ, lại chạy tới nông trường gần đấy trộm bánh kem đem về cho bé con đang đói bụng đến phát khóc. Lại không cẩn thận đánh rơi bánh kem của bé, đành nằm trên chiếc giường thô sơ thích thú lắc lắc cánh tay cùng bắp chân nho nhỏ của cô bé…
Từ nhỏ Kiều Mặc vẫn luôn sống một mình, cha mẹ ly dị, ai cũng không cần anh, anh không khác gì đứa trẻ mồ côi. Nuôi thêm Kiều Kiều nữa thì càng khổ cực hơn, hai người cũng chưa được mặc quần áo mới một lần nào. Kiều Kiều lúc nào cũng mặc y phục lúc nhỏ của Kiều Mặc, vừa rộng vừa dài lại chắp vá vụng về, đứng chung với các bạn Kiều Kiều luôn luôn là đứa nghèo nhất, nhưng cũng là cô bé xinh đẹp nhất, vui vẻ nhất. Tuy Kiều Mặc giúp bé bện tóc bên cao bên thấp, nhưng bé luôn luôn tự hào khoe với người khác: “Cái này là anh hai giúp tớ làm đấy!”
Khi ấy, chỉ cần Kiều Mặc ra ngoài vào buổi tối, dù rất khuya mới trở về, nhưng khi về tới đầu ngõ luôn có thể nhìn thấy bóng dáng nho nhỏ của Kiều Kiều ngồi xổm bên tường chờ anh. Thấy anh về, lập tức cao hứng chạy vội tới, vô cùng thân thiết kéo bàn tay thô ráp của anh, ngọt ngào gọi: “Anh hai, chúng ta về nhà thôi!”
Biết bé cưng nhát gan, hắn không cho phép bé chờ anh ở đầu ngõ nữa. Sau đó Kiều Kiều sẽ làm tốt cơm tối rồi ngoan ngoãn ngồi ở cửa nhà chờ anh về. Lúc đó tuy hai người sống trong nghèo khó nhưng lại tràn đầy tình cảm ấm áp của gia đình.
Khi còn bé khổ sở gì bọn họ cũng đã trải qua, Kiều Kiều vẫn luôn dùng bàn tay nhỏ bé ấm áp của mình nắm chặt bàn tay anh, vui vẻ dịu dàng nhìn anh, trong đôi mắt to trong suốt tràn đầy tin cậy cùng quyến luyến. Kiều Mặc nhìn Kiều Kiều càng lớn càng trở nên xinh đẹp, trong lòng lúc nào cũng thỏa mãn, giống như chỉ cần có em gái nhỏ này đã đủ làm cho cuộc sống khổ cực của anh trở nên hạnh phúc vô cùng…
Kiều Kiều thấy anh hai đứng ở cửa ngây người, bé có chút khó hiểu, túm lấy góc áo của Kiều Mặc, vừa cười vừa nói: “Anh hai, anh đi tắm rửa thay quần áo rồi nghỉ ngơi một chút đi, em đi làm cơm.” Nói xong giúp Kiều Mặc lấy hành lí trên vai xuống, lại từ trong tủ quần áo lấy ra một bộ đồ sạch sẽ chỉnh tề đưa cho Kiều Mặc.
“Ừ…” Nhận lấy quần áo và đồ dùng hàng ngày, anh vẫn cảm thấy có chút mơ hồ không thật. Đã hai năm xa cách, cái cảm giác thân thiết này vẫn còn hơi xa lạ. Kiều Kiều thấy Kiều Mặc ngẩn ngơ, khẽ cười đẩy anh vào phòng tắm:
“Anh hai, anh làm gì mà ngẩn ra vậy..”
Ngoài phòng tuyết rơi dày đặc, trong phòng ấm áp dạt dào, phòng tắm vang lên tiếng nước chảy ào ào còn phòng bếp lại vang lên tiếng leng keng, cảnh tượng sinh hoạt ấm áp như những gia đình bình thường. Nhưng hạnh phúc bé nhỏ giản đơn như vậy đã hai năm rồi không xuất hiện ở trong căn nhà trệt này. Kiều Kiều vui vẻ bận bịu trong phòng bếp, khóe miệng hiện rõ nụ cười ngọt ngào mê người, bé đã lâu không được vui vẻ như vậy. Rõ ràng chỉ có hai người ăn trưa, lại chuẩn bị bàn đồ ăn.
Kiều Mặc tắm rửa thay quần áo xong cảm thấy thần thanh khí sảng, cuối cùng cũng cảm nhận được là mình đã về nhà. Trên cổ tùy ý vắt một cái khăn lông to màu trắng, hai tay ôm ngực mỉm cười dựa vào khung cửa phòng bếp, lông mày hắn giãn ra, ánh mắt ôn nhu như nước bao vây bóng dáng nhỏ bé đang bận rộn.
Tay Kiều Kiều vừa không ngừng đảo măng xào trong chảo, vừa phải để ý đến nồi cơm đang sôi bên cạnh, bận rộn mà thỏa mãn. Mồ hôi trên trán lăn xuống theo gò má, tiếp tục chảy xuống cái cổ trắng nõn của cô bé, sau cùng chảy vào trong áo lông màu vàng nhạt. Tóc cũng bị mồ hôi thấm ướt, khẽ dán trên gương mặt. Kiều Mặc trong lòng khẽ động, nhẹ nhàng tiến lên, cúi người xuống ôm chặt thân thể của cô bé, nếu như không phải thân hình anh to lớn thì thoạt nhìn giống như là đứa trẻ thích bám người. Cằm tựa trên hõm vai của bé cưng, nhẹ nhàng cọ cọ, rầu rĩ nói nhỏ:
“Bé cưng… Bé cưng… “
“Hi hi… ” Kiều Kiều cười khẽ, đánh nhẹ vào cánh tay đang ôm lấy bé, nhíu mày nói: “Anh hai, em đang bận nha, anh xem đồ ăn còn đang phải xào…”
“Xào thì xào…” Kiều Mặc vẫn ôm chặt như cũ, làm nũng cọ cọ đầu vai của bé cưng.
“Không được đâu, vì món thịt bò xào măng này mà em phải mất ba tiếng ngồi nghe ông Bảy kể chuyện cũ, ông mới dạy cho đấy, anh hai không được phá hư đâu…”
Ông Bảy mà Kiều Kiều nói đến này thuộc thế hệ trưởng bối cao tuổi nhất trong ngõ, sống ở nơi này cũng đã mấy thập niên, bạn già đi trước, con cái lại không ở bên người, nhiều lần hội những người cao tuổi muốn nhận ông đến sống cùng, nhưng ông nói rằng ông ở chỗ này cũng hơn nửa đời người, đã mọc rễ ở đây rồi, dù có khuyên thế nào ông cũng không đi. Ông cụ sinh hoạt một mình nên cảm thấy rất cô đơn, đó là lí do mà ông đặc biệt thích bọn nhỏ trong ngõ. Nhưng mấy năm gần đây, thành phố Lăng Hải phát triển quá nhanh, người sống trong ngõ nhỏ cũng dần dần rời đi hết, đến bây giờ chỉ còn lại mỗi Kiều Kiều nên bình thường ông cụ đều lôi kéo Kiều Kiều kể chuyện xưa cho cô bé nghe, đến mức Kiều Kiều đọc thuộc làu làu. Người trong ngõ đều biết Ông Bảy rất có tài nấu nướng, lúc còn trẻ đã từng làm bếp trưởng ở nhà hàng lớn, như ông nói thì tổ tiên của ông đã từng làm Ngự trù, làm đồ ăn cho hoàng đế nhà Thanh, điều này khiến Kiều Kiều cảm giác hứng thú, thỉnh thoảng quấn quít lấy ông bắt ông dạy bé mấy món sở trường để bé nấu cho anh hai ăn, ông cụ cũng dựa vào đó mà lừa dối cô nhóc Kiều Kiều kia, chỉ cần ngồi nghe ông lải nhải xong sẽ dạy cho.
Kiều Mặc nghe bé cưng nói như vậy, hứng thú nhìn thoáng qua, nhẹ nhàng ngửi một cái, mùi thơm thức ăn xộc lên mũi, cười đắc ý nói: “Bé cưng đặc biệt vì anh hai mới học làm a!” Giọng anh khẳng định.
Kiều Kiều hiếm khi lại không cãi anh, nghiêm túc gật đầu: “Đúng vậy, cũng vì…. Anh hai, anh buông em ra trước đã!”
“Thưởng cho bé cưng!” Kiều Mặc cười vô lại, nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Kiều Kiều hôn một cái, xoay người đoạt lấy cái xẻng trong tay Kiều Kiều, hăng hái bừng bừng nói: “Bé cưng, để anh hai làm được rồi!”
Kiều Kiều nghi ngờ nhìn anh một cái: “Anh hai, anh có làm được hay không?”
“Có gì mà không được? Đi ra ngoài ngồi đi, xem anh hai thể hiện bản lãnh!”
“Anh hai! Không phải như vậy…trời ơi, như vậy cũng không phải… Anh hai đưa xẻng cho em đi!” Kiều Kiều cảm thấy Kiều Mặc phá mình, bực mình đẩy hắn ra khỏi phòng bếp: “Anh hai đi ra ngoài đi, đi ra ngoài!”
“Được được được, không làm phiền bé cưng nữa… ” Kiều Mặc vẻ mặt cưng chìu nở nụ cười, mặc cho Kiều Kiều đẩy mình ra ngoài.
Không có Kiều Mặc phá đám, động tác của Kiều Kiều nhanh hơn, chỉ trong chốc lát một bàn cơm trưa phong phú đã được bày ở phòng khách. Kiều Mặc ngồi xuống, vui vẻ kêu: “Bé cưng, mang rượu lên!”
Kiều Kiều cũng thành thật là bê một bình rượu ra, rót một chén đưa cho Kiều Mặc, không quên căn dặn:
“Anh hai chỉ được uống một chén thôi!”
Kiều Mặc từ chối cho ý kiến, ôm lấy Kiều Kiều, bưng ly rượu qua, cảm khái nói: “Rượu ngon món ngon, lại có Bé cưng tri kỷ thế này, loại cuộc sống này có làm thần tiên cũng không đổi!”
“Anh hai, anh nói lăng nhăng gì đấy?” Kiều Kiều gắp măng xào bỏ vào miệng Kiều Mặc, vẻ mặt mong đợi hỏi “Anh hai, ăn ngon không?”
Kiều Kiều tuổi còn nhỏ nhưng tài nấu ăn cũng không kém, thế nên Kiều Mặc mới có lộc ăn. Măng vào miệng thơm ngát, Kiều Mặc vô sỉ cười: “Bé cưng làm thì sao lại không ngon được?”
“Đúng nha!” Kiều Kiều kiêu ngạo hếch cằm, vẻ mặt đắc ý, không ngừng gắp rau cho Kiều Mặc, trong miệng lẩm bẩm: “Anh hai, ăn cái này… Nếm thử cái này…”
“Bé cưng… Bé cưng muốn chiều hư anh hai sao!”
Trong miệng Kiều Mặc nhét đầy thức ăn, mơ hồ nói:
“Sau này thì đồ ăn do người khác làm làm sao anh hai có thể ăn được nữa….”
“Vậy em sẽ tiếp tục nấu cho anh hai ăn là được mà…”
Kiều Mặc thấp giọng nói: “Sau này bé cưng sẽ phải lập gia đình…”
Vốn là một câu hỏi vui đùa, nhưng lúc này đối với phản ứng của Kiều Kiều, Kiều Mặc lại có chút hồi hộp không rõ.
“Kiều Kiều không lấy chồng, Kiều Kiều vĩnh viễn bên cạnh anh hai!” Cô bé dù sao vẫn hay ngượng ngùng làm nũng với ba mẹ như vậy, cũng thường nói sau khi lớn lên cũng sẽ không lập gia đình, muốn được ở bên ba mẹ mãi mãi, còn Kiều Kiều cũng không riêng gì do ngượng ngùng mà trong trong giọng của bé còn lộ ra sự nghiêm túc thật sự.
“Đúng là bé cưng tốt của anh hai!” Kiều Mặc không dấu vết thở dài một hơi, vui vẻ gắp măng nhét đầy bát Kiều Kiều: “Bây giờ anh hai phải đút Bé cưng ăn thật no!”
Kiều Kiều nhìn bát được nhét đầy thức ăn như tòa núi nhỏ trước mắt, không khỏi lúng túng: “Anh hai, em sẽ ăn không hết đâu… “
“Mặc kệ, toàn bộ đều phải ăn hết, một chút cũng không được để thừa, xem bé cưng kìa, đều gầy thành dạng gì rồi!” Kiều Mặc đau lòng sờ sờ khuôn mặt nhỏ nhắn gầy gò trước mắt, nghiêm túc nói. “Bé cưng, hạn cho bé cưng trong vòng một tuần phải béo lên cho anh hai!”
“Người ta cũng không phải bọt biển, làm sao nói béo liền béo được chứ…”
“Mặc kệ, dù thế nào Bé cưng cũng phải béo lên cho anh hai…” Kiều Mặc uống một ngụm rượu, có chút lâng lâng. Được trêu chọc bé cưng, ăn đồ ăn bé cưng làm, uống rượu bé cưng rót như thế này, cảm giác hạnh phúc vương vấn ở xung quanh hắn, cảm giác đẹp đẽ không sao tả xiết.
Thấy Kiều Kiều trừng đôi mắt to đen lúng liếng nhìn mình chằm chằm, bất chợt muốn trêu chọc bé cưng một chút, cầm ly rượu trong tay đưa tới, trong mắt phượng tràn đầy trêu tức: “Bé cưng, nếm thử?”
“Uống ngon không ạ?” Kiều Kiều hiển nhiên thật tò mò, nhìn thấy anh hai uống rượu rất thích ý, cũng không biết mùi vị thế nào.
“Ừ, uống ngon, rất ngọt!” Hắn dụ dỗ từng bước.
“Vậy em nếm thử một chút… ” Kiều Kiều nghĩ Kiều Mặc nói thật, bưng ly rượu lên, xem như đồ uống mà tu một ngụm, rượu mạnh sặc trong cổ họng, cay đến mức nước mắt lưng tròng: “A…….cay….cay…”
Kiều Mặc đưa cốc nước qua, vỗ lưng cho cô bé, vừa thương lại vừa giận, ngoài miệng vẫn còn không quên đùa bé: “Bé cưng, bé cưng uống rượu còn khí phách hơn so với anh hai đấy….”
“Anh hai…. anh thật đáng ghét… ” Kiều Kiều nước mắt trong suốt, tủi thân oán giận:“Đáng ghét… Đáng ghét… “
Kiều Mặc cười ha hả nhìn Kiều Kiều tu nước ùng ục, đột nhiên nghiêm túc nói: “Vì thế mới nói, bé cưng sau này nhất định không thể uống rượu, biết chưa nào?” phương thức giáo dục thật là ác độc mà!
Hai người cãi nhau ầm ĩ hi hi ha ha một hồi, bữa trưa vì vậy mới kéo dài đến tận mười hai giờ trưa mới xong.
Ngoài phòng tuyết vẫn rơi không ngừng. Thành phố Lăng Hải ở ven biển, nhưng vừa đến mùa Đông thì giống như một cái “ổ tuyết”, cứ vài ngày lại đón một trận tuyết lớn. Gốc cây tuyết tùng trong sân phủ một lớp tuyết trắng rất dày, đúng như tên gọi của nó là “tuyết” tùng. Ngoài phòng tuyết rơi ngập trời, trong phòng lại ấm áp như mặt trời mùa xuân vậy. Trên cửa sổ, hơi nước mờ mờ trăng trắng. Kiều Kiều ngồi trên sô pha. Bé khoác một cái áo lông màu vàng nhạt, tóc ngắn chỉnh tề thả sau tai, màu tóc đen nhánh nổi bật đôi môi hồng phấn và hàm răng trắng của bé. Lông mi của bé thật dài, che khuất đôi mắt to linh động, dưới mí mắt có quầng thâm nhàn nhạt, nhìn qua giống như một cô bé búp bê đáng yêu cực kì. Môi bé khẽ mím lại, lúm đồng tiền lộ ra. Bé siết chặt bàn tay thành quả đấm nhỏ, rồi nghiêm túc ấn một quyền lên cửa sổ thủy tinh, sau đó dùng ngón trỏ vẽ năm vòng tròn nhỏ xung quanh. Thế là một cái chân nhỏ xinh xắn xuất hiện trên mặt kính. Kiều Mặc lười biếng tựa trên sô pha, cánh tay tùy ý thả trên thành ghế, cằm đặt trên cánh tay, nghiêng đầu, ánh mắt híp lại, im lặng nhìn bé con xinh xắn đang chơi đùa gần đó. Nhìn bé vẽ mấy cái chân nhỏ, hắn có cảm giác đám chân kia đang chạy râm ran trong lòng, vừa mềm mại, vừa ấm áp, cũng hơi ngứa ngáy một chút…
“Bé cưng?” Vẫn duy trì tư thế lười biếng không đổi. Thanh âm hắn vang lên êm dịu, ung dung, không hề làm náo động không khí yên tĩnh vốn có.
“Dạ?” Kiều Kiều dừng động tác, quay đầu, ánh mắt trong suốt.
“Anh hai đã bao giờ nói qua anh hai rất yêu bé cưng chưa?”
Kiều Kiều nghiêng đầu nhỏ, nghiêm túc giơ ngón tay lên đếm: “Tuần trước anh hai đã nói qua, sau đó đã 8 ngày rồi anh hai không nói lại nữa!”
“A… Vậy sau này, mỗi ngày anh hai đều nói cho bé cưng nghe nha!”
“Được ạ!”
…
“Bé cưng?”
“Dạ?”
“Ngày hôm nay bé cưng không đi học sao?”
“Em xin nghỉ mà!”
“À…”
…
“Bé cưng?”
“Dạ?”
“Lúc anh hai không ở bên cạnh thì bọn Đại Hoàng có ăn hiếp em không?”
“Có ạ! Cả ngày đều ăn hiếp em!”
“Hôm nào anh hai giúp bé cưng báo thù nhé!”
“Vâng, anh hai!”
…
“Bé cưng?”
“Dạ?”
“Thấy anh hai trở về, em có vui vẻ không?”
“Tất nhiên là em rất vui!”
Trên cửa sổ thủy tinh lấp ló hình ảnh mấy cái chân nhỏ yêu yêu. Trong căn phòng yên tĩnh ấm áp có hai thanh âm một hỏi một đáp. Một âm thanh như sóng biển xô vào cát, từng đợt từng đợt, chầm chậm, miễn cưỡng, dịu dàng; một âm thanh đinh đang vang dội như suối nước, thanh thúy, hoạt bát, đáng yêu. Suối nước rồi sẽ chảy ra biển rộng, bị lớp lớp nước biển vây quanh, lòng biển ôm chặt. Giống như lúc này, chàng trai anh tuấn mà lười biếng kia mở cánh tay thon dài ôm lấy bé gái đang đưa tay vẽ loạn trên cửa sổ, ôm chặt vào trong ngực…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.