Chương 14: Cha
Bắc Thiếu
06/05/2016
Edit: Cát Chan
Beta: Bess
Làm việc sứt đầu mẻ trán cả ngày, Kiều Mặc rời khỏi cửa hàng sửa xe Thịnh Hành lúc trời đã sập tối. Một tay anh xách túi đồ dùng thường ngày, một tay kéo Kiều Kiều quẹo vào con đường có cánh đồng nhỏ. Từ nội thành đến vùng ngoại thành giống như ngang qua hai thế giới, không có tiếng còi xe ồn ã, không có đèn màu nhấp nháy lóa mắt, xung quanh tĩnh lặng, ánh trăng sáng trưng, không khí lành lạnh, làm cho tinh thần con người sảng khoái, vơi đi những mệt mỏi của cuộc sống thực tại. Ngõ nhỏ yên tĩnh kì lạ, Kiều Kiều nhát gan, dựa vào Kiều Mặc thật gần. Kiều Mặc thân mật nắm bả vai nhỏ của bé, nhẹ giọng nói:
"Bé cưng, cuối tuần anh dẫn em đến núi Lam Sơn chơi."
"Thật không? Giờ cây mai đã nở hoa rồi anh nhỉ, đẹp lắm cho coi. Không biết tuyết trên núi tan chưa? Nước sông chắc là còn đóng băng rồi..."
Vườn Mai Lam Sơn là một trong những công viên của thành phố Lăng Hải. Bình thường nơi đây cho người dân tham quan miễn phí. Tháng chạp trời đông giá rét, phả khí lạnh căm căm, bóng cây cô tịch âm thầm tỏa hương thơm ngát, vẻ đẹp ấy thế mà không tranh với sắc xuân hồng, tuyết làm nổi bật sắc hồng, hoa mai làm rực rỡ màu tuyết, cảnh vật thêm bao nhiêu đường nét hài hòa đẹp đẽ, lộng lẫy đến nỗi rung động lòng người. Ngay cả Kiều Mặc nghỉ học cũng đã mấy năm, chẳng có một chút tế bào thưởng thức nào cũng bắt đầu thích mê Vườn Mai Lam Sơn. Hằng năm, khi hoa mai nở rộ, anh quấn Kiều Kiều như một cái bánh chưng, rồi dẫn bé lên núi ngắm mai. Xuyên Quân thường nói móc rằng anh học đòi văn vẻ. Nhưng ai cấm người nghèo thư giãn giải trí chứ, anh không thể dẫn bé cưng đi du lịch tiêu tiền vô tư, nhưng dư sức dẫn cô bé đi dạo Vườn Mai Lam Sơn.
"Anh hai... Hai năm rồi chúng ta không đi, anh hai nghĩ cây mai có cao lên nhiều lắm không?" Bé gái ngửa đầu nhìn anh hai, mắt to trong màn đêm tỏa ánh sáng lấp lánh. Kiều Mặc vỗ vỗ làn da lành lạnh trên khuôn mặt bé, khẽ cười nói: "Hai năm rồi nhỉ, cây mai chắc chắn cũng sẽ cao lên như bé cưng vậy."
Cuộc sống cứ như trở lại trước đây, đơn giản mà hạnh phúc. Hai năm ngục tù như một đoạn nhạc đệm, dần dần xóa nhòa trong tâm trí, ngoại trừ mảng da đầu bị cạo trọc rỉ máu đến tím xanh lại vẫn còn đó.
"Anh hai... Nhìn nè..." Kiều Kiều vô thức chạy đến cửa nhà, lại bị một bóng đen ngồi trước cửa làm hoảng sợ chạy ngược vào trong. Bóng đen lắc lư lắc lư đứng lên. Đó là một người đàn ông bẩn thỉu, lưng hơi cong, áo khoác cũ nát, tóc tai râu ria xồm xoàng nhìn không rõ mặt, uống đến say khướt , mùi rượu tỏa ra nồng nặc, trên tay còn cằm hẳn một vỏ chai rỗng tuếch. Kiều Mặc đi đến gần, lạnh lùng liếc lão ta một cái, nhanh chóng kéo Kiều Kiều vòng qua người lão mở cửa vào nhà. Lão không ngờ mình sẽ gặp lại Kiều Mặc. Khi thấy anh đến gần, lão hơi lùi bước chân, thoạt nhìn lão có chút sợ anh. Thấy Kiều Mặc vờ như không thấy mình, lão vội vàng cười tươi rói, cất giọng giả lả:
"A Mặc, con ra tù ..." Giọng nói có chút run run, không biết là vì đêm đông giá lạnh, hay vì sợ hãi.
Bước chân Kiều Mặc dừng lại một chút, anh lạnh lùng cười: "Sao thế? Thua hết tiền rồi à?"
"Không... Không... Không phải..." Người đàn ông túm lấy góc áo dơ bẩn của mình, lòng có chút gấp gáp.
"Không phải?" Kiều Mặc quay đầu lạnh lùng nhìn lão ta, sau đó lấy tiền từ trong túi quăng xuống trước mặt lão. Người đàn ông nằm úp sấp xuống đất, vội vàng nhặt lấy từng tờ tiền nhét vào túi áo. Sau đó lão đứng dậy cười nịnh nọt rồi nhanh chóng rời đi. Thấy lão đi ngang qua mình, Kiều Kiều nắm chặt tay Kiều Mặc, đồng thời bé vùi mặt vào hông Kiều Mặc không dám nhìn lão. Lão ta liếc mắt nhìn Kiều Kiều, chửi thầm trong miệng:
"Thứ con hoang!"
Lời còn chưa dứt, cổ lão ngay lập tức bị một bàn tay to như kìm cắt sắt bóp chặt. Trong màn đêm sâu thẳm, gương mặt Kiều Mặc mờ mờ ảo ảo, chỉ riêng đôi mắt đang tức giận cùng cực là nổi bật đến đáng sợ. Hai tay lão ta nắm lấy tay Kiều Mặc, ý định gỡ cái kìm sắt khiến lão khó thở muốn điên. Vấn đề là lão chỉ phí sức mà thôi.
"Anh hai..." Sự phẫn nộ của Kiều Mặc khiến lòng Kiều Kiều dấy lên nỗi sợ hãi. Bé cẩn thận nắm góc áo của anh, lay nhẹ.
"Biến khỏi tầm mắt của tao đi!" Kiều Mặc nghiến răng nghiến lợi nói. Anh đã chịu đựng lão ta đủ rồi. Vừa rồi anh chỉ muốn bóp chết lão ta luôn cho rảnh nợ.
Lão bị ném thật mạnh xuống đất, mặt mũi bầm dập. Dù vậy, lão vẫn nhanh chóng đứng dậy, chạy đi thật xa, vừa chạy vừa chửi.
Không thèm quan tâm mấy câu nguyền rủa ác ý của lão, Kiều Mặc ôm Kiều Kiều đi vào nhà, rồi đặt bé lên sô pha. Anh quỳ một chân xuống, thấp giọng hỏi:
"Hai năm nay lão ta thường xuyên đến đây đúng không?"
"Không có..." Cô bé cúi thấp đầu, không dám nhìn người ngồi trước mặt.
"Nói dối!" Ánh mắt anh hơi run, càng hạ giọng xuống. Kiều Kiều ngẩng đầu, mắt nhòe nước nhìn Kiều Mặc, uất ức gật gật đầu.
Hai mắt Kiều Mặt muốn long lên sòng sọc. Anh ôm bé vào lòng, nghe bé uất ức khóc kể:
"Ông ta là người xấu... tự nhiên xông vào nhà mình, bới tung đồ đạc cả lên... Ông ta còn mắng em là thứ con hoang, do anh hai nhặt về ... Ông ta còn đánh em, bắt em không được nói với anh hai... Anh hai, ông ta là người xấu, là người xấu..."
Nghe Kiều Kiều khóc kể, Kiều Mặc tức giận đến cả người phát run, nắm cánh tay em gái cứng ngắc. Anh gác cằm lên đỉnh đầu của em gái, cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt lạnh buốt:
"Đúng, lão ta là người xấu!"
Lão không chỉ là người xấu, mà còn là một tên khốn nạn, vô lại, lưu manh. Nhưng cái tên cầm thú còn không bằng đó lại là cha ruột hắn. Lão từng say rượu đánh người, mắc tội hiếp dâm bị bắt vào tù, nghiện bài bạc đến tán gia bại sản. Người mẹ vô trách nhiệm theo trai bỏ nhà đi biệt xứ, để lại đứa con trai mười tuổi ngày ngày đối mặt với tên vừa nát rượu, vừa nghiện bài bạc, lại dâm dê, đểu cáng. Không chịu nổi những trận đòn vô cớ hung hiểm của lão, Kiều Mặc cãi nhau với lão một trận. Bây giờ anh trưởng thành rồi, thân thể khỏe mạnh. Lão ta dần sợ hãi mỗi lần đứng trước mặt anh. Đến khi Kiều mặc dần quên đi sự tồn tại của lão, hôm nay lão lại xuất hiện, không biết xấu hổ xin tiền anh, lại còn ác độc nhục mạ bé cưng của anh. Chỉ cần nhớ đến tên khốn đó, tưởng tượng đến cảnh lão không ngừng quấy rối Kiều Kiều trong suốt hai năm liền, anh hận đến run người, tởm lợm muốn chết. Nếu có thể, anh muốn vặn cổ lão. Thằng già khốn nạn chết tiệt!
"Sau này, anh hai sẽ không để ai bắt nạt bé cưng cả." Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nước mắt của bé. Kiều Mặc cảm thấy lòng hơi chua xót.
Anh vẫn chưa thể cho bé một cuộc sống an toàn ấm cúng. Anh từng nghĩ mình sẽ sống tốt dù không dựa vào cha mẹ. Thậm chí, anh chắc chắn mình sẽ nuôi đứa bé mới sinh ngày ấy trở thành một bé gái dễ thương có nụ cười hồn nhiên hạnh phúc. Nhưng hiện tại, Kiều Mặc nhìn bé gái trong lòng mình, anh cảm thấy bản thân không thể làm điều đó thật tốt. Bé cưng của anh so với bạn bè cùng tuổi gầy hơn rất nhiều nhưng lại vừa giỏi giang, vừa hiểu chuyện. Nhưng đối với Kiều mặc những thứ đó chẳng có gì đáng tự hào, đáng để anh vui vẻ, bởi vì điều đó đang nhắc nhở anh, bé cưng không thể như những đứa trẻ khác, có thể nũng nịu, có thể ham chơi, có thể tiêu tiền mua thứ bé thích, làm điều bé muốn. Bé phải làm việc nhà, chăm sóc cho anh, thậm chí cả đám bạn bè của anh, ngay tới cả lúc bé bị mắng cũng chẳng dám nói với anh một lời mà cứ âm thầm chịu đựng...
Nhiều năm về sau, người con gái ấy ôm anh thật chặt và thật ấm. Cô nhắc lại những ngày trải qua cùng anh dưới gian nhà nhỏ. Trong sâu thẳm trái tim, cô luôn muốn bày tỏ: "Nếu không có anh, có lẽ em đã chết dưới trận tuyết mùa đông năm ấy." Cô không nói rõ cô biết ơn hay ỷ lại anh. Bọn họ chỉ biết rằng: Nếu họ không gặp nhau, bên nhau, bánh răng thời gian không thể chuyển động nữa, cuộc sống của họ sẽ dừng lại ở khoảnh khắc nào đó...
Beta: Bess
Làm việc sứt đầu mẻ trán cả ngày, Kiều Mặc rời khỏi cửa hàng sửa xe Thịnh Hành lúc trời đã sập tối. Một tay anh xách túi đồ dùng thường ngày, một tay kéo Kiều Kiều quẹo vào con đường có cánh đồng nhỏ. Từ nội thành đến vùng ngoại thành giống như ngang qua hai thế giới, không có tiếng còi xe ồn ã, không có đèn màu nhấp nháy lóa mắt, xung quanh tĩnh lặng, ánh trăng sáng trưng, không khí lành lạnh, làm cho tinh thần con người sảng khoái, vơi đi những mệt mỏi của cuộc sống thực tại. Ngõ nhỏ yên tĩnh kì lạ, Kiều Kiều nhát gan, dựa vào Kiều Mặc thật gần. Kiều Mặc thân mật nắm bả vai nhỏ của bé, nhẹ giọng nói:
"Bé cưng, cuối tuần anh dẫn em đến núi Lam Sơn chơi."
"Thật không? Giờ cây mai đã nở hoa rồi anh nhỉ, đẹp lắm cho coi. Không biết tuyết trên núi tan chưa? Nước sông chắc là còn đóng băng rồi..."
Vườn Mai Lam Sơn là một trong những công viên của thành phố Lăng Hải. Bình thường nơi đây cho người dân tham quan miễn phí. Tháng chạp trời đông giá rét, phả khí lạnh căm căm, bóng cây cô tịch âm thầm tỏa hương thơm ngát, vẻ đẹp ấy thế mà không tranh với sắc xuân hồng, tuyết làm nổi bật sắc hồng, hoa mai làm rực rỡ màu tuyết, cảnh vật thêm bao nhiêu đường nét hài hòa đẹp đẽ, lộng lẫy đến nỗi rung động lòng người. Ngay cả Kiều Mặc nghỉ học cũng đã mấy năm, chẳng có một chút tế bào thưởng thức nào cũng bắt đầu thích mê Vườn Mai Lam Sơn. Hằng năm, khi hoa mai nở rộ, anh quấn Kiều Kiều như một cái bánh chưng, rồi dẫn bé lên núi ngắm mai. Xuyên Quân thường nói móc rằng anh học đòi văn vẻ. Nhưng ai cấm người nghèo thư giãn giải trí chứ, anh không thể dẫn bé cưng đi du lịch tiêu tiền vô tư, nhưng dư sức dẫn cô bé đi dạo Vườn Mai Lam Sơn.
"Anh hai... Hai năm rồi chúng ta không đi, anh hai nghĩ cây mai có cao lên nhiều lắm không?" Bé gái ngửa đầu nhìn anh hai, mắt to trong màn đêm tỏa ánh sáng lấp lánh. Kiều Mặc vỗ vỗ làn da lành lạnh trên khuôn mặt bé, khẽ cười nói: "Hai năm rồi nhỉ, cây mai chắc chắn cũng sẽ cao lên như bé cưng vậy."
Cuộc sống cứ như trở lại trước đây, đơn giản mà hạnh phúc. Hai năm ngục tù như một đoạn nhạc đệm, dần dần xóa nhòa trong tâm trí, ngoại trừ mảng da đầu bị cạo trọc rỉ máu đến tím xanh lại vẫn còn đó.
"Anh hai... Nhìn nè..." Kiều Kiều vô thức chạy đến cửa nhà, lại bị một bóng đen ngồi trước cửa làm hoảng sợ chạy ngược vào trong. Bóng đen lắc lư lắc lư đứng lên. Đó là một người đàn ông bẩn thỉu, lưng hơi cong, áo khoác cũ nát, tóc tai râu ria xồm xoàng nhìn không rõ mặt, uống đến say khướt , mùi rượu tỏa ra nồng nặc, trên tay còn cằm hẳn một vỏ chai rỗng tuếch. Kiều Mặc đi đến gần, lạnh lùng liếc lão ta một cái, nhanh chóng kéo Kiều Kiều vòng qua người lão mở cửa vào nhà. Lão không ngờ mình sẽ gặp lại Kiều Mặc. Khi thấy anh đến gần, lão hơi lùi bước chân, thoạt nhìn lão có chút sợ anh. Thấy Kiều Mặc vờ như không thấy mình, lão vội vàng cười tươi rói, cất giọng giả lả:
"A Mặc, con ra tù ..." Giọng nói có chút run run, không biết là vì đêm đông giá lạnh, hay vì sợ hãi.
Bước chân Kiều Mặc dừng lại một chút, anh lạnh lùng cười: "Sao thế? Thua hết tiền rồi à?"
"Không... Không... Không phải..." Người đàn ông túm lấy góc áo dơ bẩn của mình, lòng có chút gấp gáp.
"Không phải?" Kiều Mặc quay đầu lạnh lùng nhìn lão ta, sau đó lấy tiền từ trong túi quăng xuống trước mặt lão. Người đàn ông nằm úp sấp xuống đất, vội vàng nhặt lấy từng tờ tiền nhét vào túi áo. Sau đó lão đứng dậy cười nịnh nọt rồi nhanh chóng rời đi. Thấy lão đi ngang qua mình, Kiều Kiều nắm chặt tay Kiều Mặc, đồng thời bé vùi mặt vào hông Kiều Mặc không dám nhìn lão. Lão ta liếc mắt nhìn Kiều Kiều, chửi thầm trong miệng:
"Thứ con hoang!"
Lời còn chưa dứt, cổ lão ngay lập tức bị một bàn tay to như kìm cắt sắt bóp chặt. Trong màn đêm sâu thẳm, gương mặt Kiều Mặc mờ mờ ảo ảo, chỉ riêng đôi mắt đang tức giận cùng cực là nổi bật đến đáng sợ. Hai tay lão ta nắm lấy tay Kiều Mặc, ý định gỡ cái kìm sắt khiến lão khó thở muốn điên. Vấn đề là lão chỉ phí sức mà thôi.
"Anh hai..." Sự phẫn nộ của Kiều Mặc khiến lòng Kiều Kiều dấy lên nỗi sợ hãi. Bé cẩn thận nắm góc áo của anh, lay nhẹ.
"Biến khỏi tầm mắt của tao đi!" Kiều Mặc nghiến răng nghiến lợi nói. Anh đã chịu đựng lão ta đủ rồi. Vừa rồi anh chỉ muốn bóp chết lão ta luôn cho rảnh nợ.
Lão bị ném thật mạnh xuống đất, mặt mũi bầm dập. Dù vậy, lão vẫn nhanh chóng đứng dậy, chạy đi thật xa, vừa chạy vừa chửi.
Không thèm quan tâm mấy câu nguyền rủa ác ý của lão, Kiều Mặc ôm Kiều Kiều đi vào nhà, rồi đặt bé lên sô pha. Anh quỳ một chân xuống, thấp giọng hỏi:
"Hai năm nay lão ta thường xuyên đến đây đúng không?"
"Không có..." Cô bé cúi thấp đầu, không dám nhìn người ngồi trước mặt.
"Nói dối!" Ánh mắt anh hơi run, càng hạ giọng xuống. Kiều Kiều ngẩng đầu, mắt nhòe nước nhìn Kiều Mặc, uất ức gật gật đầu.
Hai mắt Kiều Mặt muốn long lên sòng sọc. Anh ôm bé vào lòng, nghe bé uất ức khóc kể:
"Ông ta là người xấu... tự nhiên xông vào nhà mình, bới tung đồ đạc cả lên... Ông ta còn mắng em là thứ con hoang, do anh hai nhặt về ... Ông ta còn đánh em, bắt em không được nói với anh hai... Anh hai, ông ta là người xấu, là người xấu..."
Nghe Kiều Kiều khóc kể, Kiều Mặc tức giận đến cả người phát run, nắm cánh tay em gái cứng ngắc. Anh gác cằm lên đỉnh đầu của em gái, cổ họng nghẹn ngào, ánh mắt lạnh buốt:
"Đúng, lão ta là người xấu!"
Lão không chỉ là người xấu, mà còn là một tên khốn nạn, vô lại, lưu manh. Nhưng cái tên cầm thú còn không bằng đó lại là cha ruột hắn. Lão từng say rượu đánh người, mắc tội hiếp dâm bị bắt vào tù, nghiện bài bạc đến tán gia bại sản. Người mẹ vô trách nhiệm theo trai bỏ nhà đi biệt xứ, để lại đứa con trai mười tuổi ngày ngày đối mặt với tên vừa nát rượu, vừa nghiện bài bạc, lại dâm dê, đểu cáng. Không chịu nổi những trận đòn vô cớ hung hiểm của lão, Kiều Mặc cãi nhau với lão một trận. Bây giờ anh trưởng thành rồi, thân thể khỏe mạnh. Lão ta dần sợ hãi mỗi lần đứng trước mặt anh. Đến khi Kiều mặc dần quên đi sự tồn tại của lão, hôm nay lão lại xuất hiện, không biết xấu hổ xin tiền anh, lại còn ác độc nhục mạ bé cưng của anh. Chỉ cần nhớ đến tên khốn đó, tưởng tượng đến cảnh lão không ngừng quấy rối Kiều Kiều trong suốt hai năm liền, anh hận đến run người, tởm lợm muốn chết. Nếu có thể, anh muốn vặn cổ lão. Thằng già khốn nạn chết tiệt!
"Sau này, anh hai sẽ không để ai bắt nạt bé cưng cả." Bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa nước mắt của bé. Kiều Mặc cảm thấy lòng hơi chua xót.
Anh vẫn chưa thể cho bé một cuộc sống an toàn ấm cúng. Anh từng nghĩ mình sẽ sống tốt dù không dựa vào cha mẹ. Thậm chí, anh chắc chắn mình sẽ nuôi đứa bé mới sinh ngày ấy trở thành một bé gái dễ thương có nụ cười hồn nhiên hạnh phúc. Nhưng hiện tại, Kiều Mặc nhìn bé gái trong lòng mình, anh cảm thấy bản thân không thể làm điều đó thật tốt. Bé cưng của anh so với bạn bè cùng tuổi gầy hơn rất nhiều nhưng lại vừa giỏi giang, vừa hiểu chuyện. Nhưng đối với Kiều mặc những thứ đó chẳng có gì đáng tự hào, đáng để anh vui vẻ, bởi vì điều đó đang nhắc nhở anh, bé cưng không thể như những đứa trẻ khác, có thể nũng nịu, có thể ham chơi, có thể tiêu tiền mua thứ bé thích, làm điều bé muốn. Bé phải làm việc nhà, chăm sóc cho anh, thậm chí cả đám bạn bè của anh, ngay tới cả lúc bé bị mắng cũng chẳng dám nói với anh một lời mà cứ âm thầm chịu đựng...
Nhiều năm về sau, người con gái ấy ôm anh thật chặt và thật ấm. Cô nhắc lại những ngày trải qua cùng anh dưới gian nhà nhỏ. Trong sâu thẳm trái tim, cô luôn muốn bày tỏ: "Nếu không có anh, có lẽ em đã chết dưới trận tuyết mùa đông năm ấy." Cô không nói rõ cô biết ơn hay ỷ lại anh. Bọn họ chỉ biết rằng: Nếu họ không gặp nhau, bên nhau, bánh răng thời gian không thể chuyển động nữa, cuộc sống của họ sẽ dừng lại ở khoảnh khắc nào đó...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.