Chương 45: Hít thở không thông
Bắc Thiếu
03/06/2016
Kiều Mặc nằm ở trên
giường nhắm mắt lại, gương mặt tuấn mỹ tái nhợt, khóe miệng lại hơi hơi
nhếch lên. Kiều Kiều ngồi chồm hỗm bên cạnh anh, vươn bàn tay nhỏ bé nhẹ nhàng xoa huyệt thái dương giúp anh. Trên cái trán trơn bóng của cô bé
rịn ra một chút mồ hôi, mái tóc dài thỉnh thoảng lại đảo qua hai má Kiều Mặc, làm cho Kiều Mặc cảm thấy ngưa ngứa.
"Anh hai, có thoải mái hơn chút nào không..."
Kiều Mặc đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán cô bé, kéo cô bé nằm xuống bên cạnh mình, khẽ cười nói: "Có bé cưng bên cạnh, bệnh đã sắp khỏi rồi!"
"Thật sao?" Kiều Kiều ngẩng đầu, cặp mắt to đen trắng rõ ràng tràn ngập hoài nghi. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Kiều Mặc vẫn có chút suy yếu.
Kiều Mặc bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô nhóc: "Anh hai đã gạt bé cưng bao giờ chưa?"
"Mặc kệ, khỏe rồi cũng phải nghỉ ngơi!" Kiều Kiều mạnh mẽ hơn cũng là vì Kiều Mặc, thực hiển nhiên, hiện tại mọi chuyện trong nhà đều là do cô bé lo liệu.
"Được rồi, nghe lời bé cưng..."
Kiều Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé trong lòng. Toàn thân không có một chút sức lực, anh cũng không biết rốt cuộc là mình bị làm sao nữa. Thân thể anh không thể có chuyện không chịu nổi một trận ốm như vậy, nhưng hiện tại toàn thân mệt rã rời, không muốn cử động, không muốn làm gì, chỉ tham luyến cảm giác này, không cần làm gì, cứ như vậy, chỉ có hai người trong phòng, lúc nào cũng cảm nhận được sự quan tâm lo lắng bé cưng dành cho mình. Những chuyện này vốn là hạnh phúc của anh, nhưng hiện tại lại giống như đi ăn trộm được. lúc nào cũng lo lắng bất an không yên..
"Reng reng reng..." Di động trên tủ đầu giường vang lên, tiếng chuông vô cùng chói tai. Kiều Kiều giật mình một cái đứng lên, lấy điện thoại đưa cho Kiều Mặc. Kiều Mặc đưa lên nghe, không biết người nọ nói gì, khuôn mặt Kiều Mặc trong khoảnh khắc tái nhợt giống như giấy trắng, hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói một câu "Ông nhầm rồi" liền cúp điện thoại.
Kiều Mặc ngồi mạnh dậy, hai mắt đỏ đậm, ngực kịch liệt phập phồng , di động bị anh nắm chặt trong tay, giống như sắp bị bóp nát. Kiều Kiều cẩn thận nhìn anh, trong lòng loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì đó khiến anh hai vô cùng tức giận.
"Anh hai... A..." Kiều Kiều vừa định giữ chặt tay Kiều Mặc, Kiều Mặc lại đột nhiên tức giận ném thẳng điện thoại vào tường, linh kiện bắn ra bốn phía, khiến Kiều Kiều hoảng sợ gọi to.
"Anh hai, đừng nóng giận..."
Cô bé bị hoảng sợ nhưng cũng không né tránh, chủ động nhào vào lòng Kiều Mặc, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lồng ngực rộng lớn của anh, trấn an trái tim cuồng nộ bên trong. Kiều Mặc nhìn chằm chằm điện thoại di động rơi dưới đất, ánh mắt âm trầm. Cũng không phải anh chủ ý nhìn cái gì, chẳng qua chỉ là tìm một tiêu điểm nhìn, trong đầu thoáng hiện một suy nghĩ ác độc.
"Bé cưng, lời anh hai nói em có nghe không?"
Kiều Kiều vội vàng gật đầu, từ trong lòng Kiều Mặc ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, lại phát hiện anh không nhìn cô bé, chỉ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại vỡ kia, cô bé vội vàng lớn tiếng đáp ứng: "Nghe, anh hai nói gì em cũng nghe theo!"
"Vậy em nhớ kỹ, em không có ba mẹ, chỉ có anh hai, từ mười hai năm trước, tới bây giờ, và cả sau này cũng chỉ có anh hai mà thôi. Cho nên, nếu có người tự xưng là cha mẹ em, vậy thì bọn họ chính là kẻ lừa đảo, là người xấu, bé cưng không được để ý đến bọn họ, không được nói chuyện với bọn họ, thậm chí liếc mắt nhìn một cái cũng không được! Nhớ kỹ chưa?"
Lúc nói những lời này, Kiều Mặc vẫn không nhìn Kiều Kiều. Anh không cách nào đối mặt với cặp mắt trong veo đầy tin tưởng của cô bé. Anh không muốn suy nghĩ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người kia có thể đem lại rất nhiều điều cho cô bé, có thể cho cô bé sống một cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng anh không cách nào, không cách nào để cô bé rời khỏi mình được, không thể làm được ...
"Nhớ kỹ, Kiều Kiều chuyện gì cũng nghe theo anh hai!" Cô bé tựa vào lòng anh, mở to cặp mắt trong veo nhìn anh, nhu thuận khiến cho người ta đau lòng.
Nghe được lời cam đoan này, Kiều Mặc mới gắt gao ôm chặt cô bé trong lòng, giọng nói khàn khàn không thể che giấu lo lắng cùng bối rối:"Bé cưng, anh sẽ dành cho em những gì tốt đẹp nhất, anh sẽ làm tất cả vì em, đừng rời khỏi anh... Đừng..."
"Có anh hai là đủ rồi..." Kiều Kiều an ủi người thanh niên đang vô cùng yếu đuối trước mặt. Thực ra cô bé không hiểu hết những lo lắng của Kiều Mặc. Cô bé biết anh hai không muốn mình rời đi, mà cô bé cũng sẽ không rời khỏi anh hai, như vậy không phải là được rồi sao? Vì sao anh hai lại phải lo lắng như vậy? Thống khổ như vậy?
Tuy rằng lo lắng, tuy rằng bối rối, nhưng công việc vẫn phải làm, tiền vẫn phải kiếm, củi gạo dầu muối vẫn phải lo, bởi vì thời gian vẫn trôi qua. Kiều Mặc vốn thích nhất là những ngày bình yên, nhưng gần đây, mọi chuyện lại bình yên đến mức làm anh phát điên. Cổ Bách Lâm không gọi điện thoại đến, càng không tìm tới cửa, tất cả mọi chuyện giống như sau cơn mưa trời quang mây tạnh, như một cơn ác mộng, khiến anh toát mồ hôi lạnh, lúc tỉnh lại mới phát hiện ra tất cả đều chưa từng xảy ra. Kiều Mặc cũng thường tự lừa mình dối người mà nghĩ như vậy, nhưng ai tin được?
Thời tiết đã vào giữa hè, lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Ngồi ở bãi sửa xe cũng có thể chiêm ngưỡng cảnh biển đẹp đẽ này, nhưng đáng tiếc là không ai có tâm trạng thưởng thức. Hai người thanh niên ngồi dưới đất hút thuốc, một người trầm mặc nhìn xa xa, một người vẻ mặt đau khổ muốn nói lại thôi.
"Kiều ca, không chừng sẽ có cách... Nghe nói người mua khu đất này có thế lực rất lớn, bãi sửa xe không chừng sẽ phải dẹp bỏ... Việc làm ăn ở khách sạn của chú Sơn cũng không tốt lắm. Khu Tân Hải bên kia rõ ràng là phố buôn bán, vậy mà lại muốn chuyển hết đi, chú Sơn đã lo đến mức bệnh tim tái phát rồi, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện kia kìa, hôm nào chúng ta tới thăm..."
Từng lời than thở của A Nại giống như dây thừng, không ngừng quấn quanh cổ Kiều Mặc, càng cuốn càng chặt, càng cuốn càng nhiều, làm cho anh cảm thấy sắp không thở nổi. Anh không ngừng hút thuốc, muốn làm dịu đi trái tim đang bất an lo lắng của mình. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, chẳng qua thành phố đang có quy hoạch, mà đám buôn bất động sản lại trùng hợp coi trọng khu đất này, việc này cũng không phải do anh tạo thành, không có liên quan gì tới anh, lại càng không liên quan tới bé cưng. Anh không mang tới phiền toái cho người khác, nhất định không phải!
"Kiều ca, anh nói sao, sao gần đây lại lắm chuyện không hay vậy. Mấy ngày trước em thấy Lý Ương ngồi uống rượu giải sầu một mình. Nó vì kỳ thi đại học mà cố gắng nhiều như vậy, hiện tại ngay cả tư cách tham dự cũng không có, thật sự là con mẹ nó chán ốm..." A Nại càng nói càng cảm thấy ủ rũ. Con người ta đúng là lúc xui thì uống nước cũng sặc chết. Mấy anh em cậu không người nào không gặp vận đen. Chuyện của Xuyên Quân cậu không dám nhắc tới.Cậu biết Kiều Mặc vẫn còn tức giận với Xuyên Quân vì chuyện của Kiều Kiều.
Đừng nghe nữa, những chuyện này không liên quan tới mình! Kiều Mặc ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di mạnh, đứng lên lạnh lùng nói: "Những chuyện đó liên quan gì tới tao?"
A Nại nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt. Kiều Mặc mà cậu biết tuy rằng tính tình dữ dằn, tính cách quái gở lạnh lùng, nhưng cực kỳ nghĩa khí với anh em, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời vô tình như vậy. Đây không phải Kiều Mặc mà cậu biết. A Nại bực mình, nói năng cũng không thèm suy nghĩ.
"Kiều Mặc, sao anh có thể nói như vậy? Không liên quan gì tới anh? Có phải ngoại trừ Kiều Kiều, tất cả mọi người đều không có liên quan gì tới anh phải không? Bởi vì Kiều Kiều mà anh và Xuyên Quân trở mặt không nhìn nhau, lạnh nhạt với đám anh em? Chúng ta lớn lên bên nhau bao nhiêu năm rồi? Hai mươi năm! Còn có chú Sơn đã chiếu cố anh em ta từ nhỏ, hiện tại anh lại nói là không liên quan gì tới anh? Nói lại, Kiều Kiều bất quá là anh nhặt được, có một ngày cha mẹ con bé sẽ tìm tới, cho dù không có người tới nhận, sau này con bé lớn lên cũng sẽ lập gia đình, sớm muộn gì cũng sẽ là người nhà khác, anh liều mạng như vậy làm gì? Cho rằng con bé sẽ ở với anh cả đời chắc? Con bé với anh mới là không có liên quan gì!"
Kiều Mặc giáng một đấm trúng mặt A Nại, hai mắt đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi quát: "Mày lặp lại lần nữa!"
A Nại từ từ đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, không phục hét to: "Nói thì nói! Người có quan hệ với anh là bọn em đây này, chúng ta là anh em, là bạn bè. Kiều Kiều với anh không có quan hệ gì. Mười hai tuổi nuôi thêm một đứa bé, bọn em không làm được, nhưng anh làm được. Mấy đứa em đều bội phục anh, nhưng giờ anh nghĩ cái gì? Ngoại trừ con bé ra, cái gì cũng không cần nữa à? Anh là đàn ông cơ mà, phải thành gia lập nghiệp mà sống chứ, đừng có cả ngày ôm khư khư lấy con bé như ôm cả thế giới vậy, cha mẹ ruột của con bé cũng chẳng đối xử với nó như thế!"
Kiều Mặc lạnh lùng nhìn A Nại, những lời này lọt vào đầu, khiến anh cực kỳ tức giận. Đáng chết. Sao cậu có thể nói bé cưng của anh như vậy? Anh không cho phép kẻ nào nói bé cưng của anh như vậy, lẽ ra anh nên đấm cho cậu ta vài phát cho gã câm miệng lại, nhưng như vậy thì sao? Anh quả thực cho rằng bé cưng sẽ rời khỏi mình, cho rằng bé cưng sẽ không có liên quan gì tới mình nữa, lại có rất nhiều người giống như đang "nguyền rủa" anh, dường như có rất nhiều người không muốn bọn họ ở cùng nhau, dường như... không ai muốn bọn họ ở cùng nhau, như vậy anh phải làm sao giờ? Anh không biết, thực sự không biết...
Đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Kiều Mặc buông nắm đấm, mờ mịt xoay người, lại nhìn thấy hai người rụt rè lo lắng đi từ bên ngoài vào. Hai người kia muốn đi tới, dường như lại lo sợ điều gì, cúi đầu thương lượng một chút mới đi vào.
"A Mặc..." Người đàn ông lôi thôi nhìn Kiều Mặc cười đến đáng khinh, thấy anh cũng tức giận, ông ta hơi yên tâm tiếp tục nói:
"Ba với mẹ con đến thăm con..."
Người phụ nữ trung niên kia ăn mặc tục tằng, môi đỏ tươi, tóc sáng bóng, cầm trong tay một cái ví hàng nhái, trên người mang theo mùi nước hoa rẻ tiền. Bà ta nhìn người đàn ông kia, có chút khó xử khi đối mặt với Kiều Mặc. Kiều Mặc trào phúng nhìn hai người trước mắt. Ngay cả bọn họ cũng đến đây, lại định nói gì với anh đây?
"Ông ta cho các người bao nhiêu tiền để đến làm thuyết khách?"
Nghe thấy lời của Kiều Mặc, người phụ nữ trung niên có chút thẹn thùng, bà ta hơi ngượng ngùng cười, lời nói thấm thía khuyên nhủ: "A Mặc, nếu đứa nhỏ là con nhà người ta thì trả lại cho người ta, nếu không cha mẹ nó nhất định sẽ lo lắng. Cha mẹ mà, nhất định sẽ đối xử tốt với đứa bé. Người ta là đại phú hào, đứa bé kia trở về nhất định sẽ sống sung sướng hơn giờ, đừng để thiên kim tiểu thư nhà giàu phải sống vất vả với chúng ta..."
"Cha mẹ? Là cái gì vậy?" Kiều Mặc lạnh lùng ngắt lời bà ta. Mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo trào phúng, các người cũng xứng nói tới hai chữ ‘cha mẹ’??
"... A Mặc, mẹ biết trước kia không chăm sóc tốt cho con, con yên tâm, về sau mẹ với cha con nhất định sẽ..."
Kiều Mặc ghét bỏ hất bàn tay đang túm lấy cánh tay mình của người phụ nữ ra, lạnh lùng ngắt lời bà ta: "Không cần!"
Lúc này A Nại đã đi tới. Cậu đương nhiên biết hai người trước mắt là ai, cũng hiểu bọn họ đang nói đến chuyện gì. Cậu bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của mình trở nên nặng nề: "Kiều ca, có phải cha mẹ Kiều Kiều đã tìm tới hay không?"
"Con bé giống tôi, không có cha mẹ!" Kiều Mặc nghiến răng nghiến lợi nói. Ánh mắt anh như muốn giết người quét qua từng người một, nhìn ánh mắt tham lam của "Cha mẹ", nhìn ánh mắt lo lắng của "anh em", anh cảm thấy mình sắp hít thở không thông, anh phải về nhà, về nhà là được, về nhà sẽ không có chuyện gì nữa ...
"Anh hai, có thoải mái hơn chút nào không..."
Kiều Mặc đưa tay lau giọt mồ hôi trên trán cô bé, kéo cô bé nằm xuống bên cạnh mình, khẽ cười nói: "Có bé cưng bên cạnh, bệnh đã sắp khỏi rồi!"
"Thật sao?" Kiều Kiều ngẩng đầu, cặp mắt to đen trắng rõ ràng tràn ngập hoài nghi. Bệnh đến như núi đổ, bệnh đi như kéo tơ, ở nhà nghỉ ngơi vài ngày, Kiều Mặc vẫn có chút suy yếu.
Kiều Mặc bất đắc dĩ nhéo nhéo cái mũi nhỏ của cô nhóc: "Anh hai đã gạt bé cưng bao giờ chưa?"
"Mặc kệ, khỏe rồi cũng phải nghỉ ngơi!" Kiều Kiều mạnh mẽ hơn cũng là vì Kiều Mặc, thực hiển nhiên, hiện tại mọi chuyện trong nhà đều là do cô bé lo liệu.
"Được rồi, nghe lời bé cưng..."
Kiều Mặc nhẹ nhàng vuốt tóc cô bé trong lòng. Toàn thân không có một chút sức lực, anh cũng không biết rốt cuộc là mình bị làm sao nữa. Thân thể anh không thể có chuyện không chịu nổi một trận ốm như vậy, nhưng hiện tại toàn thân mệt rã rời, không muốn cử động, không muốn làm gì, chỉ tham luyến cảm giác này, không cần làm gì, cứ như vậy, chỉ có hai người trong phòng, lúc nào cũng cảm nhận được sự quan tâm lo lắng bé cưng dành cho mình. Những chuyện này vốn là hạnh phúc của anh, nhưng hiện tại lại giống như đi ăn trộm được. lúc nào cũng lo lắng bất an không yên..
"Reng reng reng..." Di động trên tủ đầu giường vang lên, tiếng chuông vô cùng chói tai. Kiều Kiều giật mình một cái đứng lên, lấy điện thoại đưa cho Kiều Mặc. Kiều Mặc đưa lên nghe, không biết người nọ nói gì, khuôn mặt Kiều Mặc trong khoảnh khắc tái nhợt giống như giấy trắng, hắn hít một hơi thật sâu, trầm giọng nói một câu "Ông nhầm rồi" liền cúp điện thoại.
Kiều Mặc ngồi mạnh dậy, hai mắt đỏ đậm, ngực kịch liệt phập phồng , di động bị anh nắm chặt trong tay, giống như sắp bị bóp nát. Kiều Kiều cẩn thận nhìn anh, trong lòng loáng thoáng cảm thấy có chuyện gì đó khiến anh hai vô cùng tức giận.
"Anh hai... A..." Kiều Kiều vừa định giữ chặt tay Kiều Mặc, Kiều Mặc lại đột nhiên tức giận ném thẳng điện thoại vào tường, linh kiện bắn ra bốn phía, khiến Kiều Kiều hoảng sợ gọi to.
"Anh hai, đừng nóng giận..."
Cô bé bị hoảng sợ nhưng cũng không né tránh, chủ động nhào vào lòng Kiều Mặc, bàn tay nhỏ bé vỗ nhẹ lồng ngực rộng lớn của anh, trấn an trái tim cuồng nộ bên trong. Kiều Mặc nhìn chằm chằm điện thoại di động rơi dưới đất, ánh mắt âm trầm. Cũng không phải anh chủ ý nhìn cái gì, chẳng qua chỉ là tìm một tiêu điểm nhìn, trong đầu thoáng hiện một suy nghĩ ác độc.
"Bé cưng, lời anh hai nói em có nghe không?"
Kiều Kiều vội vàng gật đầu, từ trong lòng Kiều Mặc ngước lên, nhìn thẳng vào mắt anh, lại phát hiện anh không nhìn cô bé, chỉ nhìn chằm chằm vào cái điện thoại vỡ kia, cô bé vội vàng lớn tiếng đáp ứng: "Nghe, anh hai nói gì em cũng nghe theo!"
"Vậy em nhớ kỹ, em không có ba mẹ, chỉ có anh hai, từ mười hai năm trước, tới bây giờ, và cả sau này cũng chỉ có anh hai mà thôi. Cho nên, nếu có người tự xưng là cha mẹ em, vậy thì bọn họ chính là kẻ lừa đảo, là người xấu, bé cưng không được để ý đến bọn họ, không được nói chuyện với bọn họ, thậm chí liếc mắt nhìn một cái cũng không được! Nhớ kỹ chưa?"
Lúc nói những lời này, Kiều Mặc vẫn không nhìn Kiều Kiều. Anh không cách nào đối mặt với cặp mắt trong veo đầy tin tưởng của cô bé. Anh không muốn suy nghĩ, nhưng cũng không thể không thừa nhận, người kia có thể đem lại rất nhiều điều cho cô bé, có thể cho cô bé sống một cuộc sống rất tốt đẹp, nhưng anh không cách nào, không cách nào để cô bé rời khỏi mình được, không thể làm được ...
"Nhớ kỹ, Kiều Kiều chuyện gì cũng nghe theo anh hai!" Cô bé tựa vào lòng anh, mở to cặp mắt trong veo nhìn anh, nhu thuận khiến cho người ta đau lòng.
Nghe được lời cam đoan này, Kiều Mặc mới gắt gao ôm chặt cô bé trong lòng, giọng nói khàn khàn không thể che giấu lo lắng cùng bối rối:"Bé cưng, anh sẽ dành cho em những gì tốt đẹp nhất, anh sẽ làm tất cả vì em, đừng rời khỏi anh... Đừng..."
"Có anh hai là đủ rồi..." Kiều Kiều an ủi người thanh niên đang vô cùng yếu đuối trước mặt. Thực ra cô bé không hiểu hết những lo lắng của Kiều Mặc. Cô bé biết anh hai không muốn mình rời đi, mà cô bé cũng sẽ không rời khỏi anh hai, như vậy không phải là được rồi sao? Vì sao anh hai lại phải lo lắng như vậy? Thống khổ như vậy?
Tuy rằng lo lắng, tuy rằng bối rối, nhưng công việc vẫn phải làm, tiền vẫn phải kiếm, củi gạo dầu muối vẫn phải lo, bởi vì thời gian vẫn trôi qua. Kiều Mặc vốn thích nhất là những ngày bình yên, nhưng gần đây, mọi chuyện lại bình yên đến mức làm anh phát điên. Cổ Bách Lâm không gọi điện thoại đến, càng không tìm tới cửa, tất cả mọi chuyện giống như sau cơn mưa trời quang mây tạnh, như một cơn ác mộng, khiến anh toát mồ hôi lạnh, lúc tỉnh lại mới phát hiện ra tất cả đều chưa từng xảy ra. Kiều Mặc cũng thường tự lừa mình dối người mà nghĩ như vậy, nhưng ai tin được?
Thời tiết đã vào giữa hè, lúc này đã là hoàng hôn, ánh chiều chiếu xuống mặt nước lấp lánh. Ngồi ở bãi sửa xe cũng có thể chiêm ngưỡng cảnh biển đẹp đẽ này, nhưng đáng tiếc là không ai có tâm trạng thưởng thức. Hai người thanh niên ngồi dưới đất hút thuốc, một người trầm mặc nhìn xa xa, một người vẻ mặt đau khổ muốn nói lại thôi.
"Kiều ca, không chừng sẽ có cách... Nghe nói người mua khu đất này có thế lực rất lớn, bãi sửa xe không chừng sẽ phải dẹp bỏ... Việc làm ăn ở khách sạn của chú Sơn cũng không tốt lắm. Khu Tân Hải bên kia rõ ràng là phố buôn bán, vậy mà lại muốn chuyển hết đi, chú Sơn đã lo đến mức bệnh tim tái phát rồi, bây giờ còn đang nằm ở bệnh viện kia kìa, hôm nào chúng ta tới thăm..."
Từng lời than thở của A Nại giống như dây thừng, không ngừng quấn quanh cổ Kiều Mặc, càng cuốn càng chặt, càng cuốn càng nhiều, làm cho anh cảm thấy sắp không thở nổi. Anh không ngừng hút thuốc, muốn làm dịu đi trái tim đang bất an lo lắng của mình. Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi, chẳng qua thành phố đang có quy hoạch, mà đám buôn bất động sản lại trùng hợp coi trọng khu đất này, việc này cũng không phải do anh tạo thành, không có liên quan gì tới anh, lại càng không liên quan tới bé cưng. Anh không mang tới phiền toái cho người khác, nhất định không phải!
"Kiều ca, anh nói sao, sao gần đây lại lắm chuyện không hay vậy. Mấy ngày trước em thấy Lý Ương ngồi uống rượu giải sầu một mình. Nó vì kỳ thi đại học mà cố gắng nhiều như vậy, hiện tại ngay cả tư cách tham dự cũng không có, thật sự là con mẹ nó chán ốm..." A Nại càng nói càng cảm thấy ủ rũ. Con người ta đúng là lúc xui thì uống nước cũng sặc chết. Mấy anh em cậu không người nào không gặp vận đen. Chuyện của Xuyên Quân cậu không dám nhắc tới.Cậu biết Kiều Mặc vẫn còn tức giận với Xuyên Quân vì chuyện của Kiều Kiều.
Đừng nghe nữa, những chuyện này không liên quan tới mình! Kiều Mặc ném tàn thuốc xuống đất, dùng chân di mạnh, đứng lên lạnh lùng nói: "Những chuyện đó liên quan gì tới tao?"
A Nại nghe thấy thế, không khỏi sửng sốt. Kiều Mặc mà cậu biết tuy rằng tính tình dữ dằn, tính cách quái gở lạnh lùng, nhưng cực kỳ nghĩa khí với anh em, tuyệt đối sẽ không nói ra những lời vô tình như vậy. Đây không phải Kiều Mặc mà cậu biết. A Nại bực mình, nói năng cũng không thèm suy nghĩ.
"Kiều Mặc, sao anh có thể nói như vậy? Không liên quan gì tới anh? Có phải ngoại trừ Kiều Kiều, tất cả mọi người đều không có liên quan gì tới anh phải không? Bởi vì Kiều Kiều mà anh và Xuyên Quân trở mặt không nhìn nhau, lạnh nhạt với đám anh em? Chúng ta lớn lên bên nhau bao nhiêu năm rồi? Hai mươi năm! Còn có chú Sơn đã chiếu cố anh em ta từ nhỏ, hiện tại anh lại nói là không liên quan gì tới anh? Nói lại, Kiều Kiều bất quá là anh nhặt được, có một ngày cha mẹ con bé sẽ tìm tới, cho dù không có người tới nhận, sau này con bé lớn lên cũng sẽ lập gia đình, sớm muộn gì cũng sẽ là người nhà khác, anh liều mạng như vậy làm gì? Cho rằng con bé sẽ ở với anh cả đời chắc? Con bé với anh mới là không có liên quan gì!"
Kiều Mặc giáng một đấm trúng mặt A Nại, hai mắt đỏ đậm, nghiến răng nghiến lợi quát: "Mày lặp lại lần nữa!"
A Nại từ từ đứng lên, lau vết máu trên khóe miệng, không phục hét to: "Nói thì nói! Người có quan hệ với anh là bọn em đây này, chúng ta là anh em, là bạn bè. Kiều Kiều với anh không có quan hệ gì. Mười hai tuổi nuôi thêm một đứa bé, bọn em không làm được, nhưng anh làm được. Mấy đứa em đều bội phục anh, nhưng giờ anh nghĩ cái gì? Ngoại trừ con bé ra, cái gì cũng không cần nữa à? Anh là đàn ông cơ mà, phải thành gia lập nghiệp mà sống chứ, đừng có cả ngày ôm khư khư lấy con bé như ôm cả thế giới vậy, cha mẹ ruột của con bé cũng chẳng đối xử với nó như thế!"
Kiều Mặc lạnh lùng nhìn A Nại, những lời này lọt vào đầu, khiến anh cực kỳ tức giận. Đáng chết. Sao cậu có thể nói bé cưng của anh như vậy? Anh không cho phép kẻ nào nói bé cưng của anh như vậy, lẽ ra anh nên đấm cho cậu ta vài phát cho gã câm miệng lại, nhưng như vậy thì sao? Anh quả thực cho rằng bé cưng sẽ rời khỏi mình, cho rằng bé cưng sẽ không có liên quan gì tới mình nữa, lại có rất nhiều người giống như đang "nguyền rủa" anh, dường như có rất nhiều người không muốn bọn họ ở cùng nhau, dường như... không ai muốn bọn họ ở cùng nhau, như vậy anh phải làm sao giờ? Anh không biết, thực sự không biết...
Đột nhiên cảm thấy cực kỳ mệt mỏi, Kiều Mặc buông nắm đấm, mờ mịt xoay người, lại nhìn thấy hai người rụt rè lo lắng đi từ bên ngoài vào. Hai người kia muốn đi tới, dường như lại lo sợ điều gì, cúi đầu thương lượng một chút mới đi vào.
"A Mặc..." Người đàn ông lôi thôi nhìn Kiều Mặc cười đến đáng khinh, thấy anh cũng tức giận, ông ta hơi yên tâm tiếp tục nói:
"Ba với mẹ con đến thăm con..."
Người phụ nữ trung niên kia ăn mặc tục tằng, môi đỏ tươi, tóc sáng bóng, cầm trong tay một cái ví hàng nhái, trên người mang theo mùi nước hoa rẻ tiền. Bà ta nhìn người đàn ông kia, có chút khó xử khi đối mặt với Kiều Mặc. Kiều Mặc trào phúng nhìn hai người trước mắt. Ngay cả bọn họ cũng đến đây, lại định nói gì với anh đây?
"Ông ta cho các người bao nhiêu tiền để đến làm thuyết khách?"
Nghe thấy lời của Kiều Mặc, người phụ nữ trung niên có chút thẹn thùng, bà ta hơi ngượng ngùng cười, lời nói thấm thía khuyên nhủ: "A Mặc, nếu đứa nhỏ là con nhà người ta thì trả lại cho người ta, nếu không cha mẹ nó nhất định sẽ lo lắng. Cha mẹ mà, nhất định sẽ đối xử tốt với đứa bé. Người ta là đại phú hào, đứa bé kia trở về nhất định sẽ sống sung sướng hơn giờ, đừng để thiên kim tiểu thư nhà giàu phải sống vất vả với chúng ta..."
"Cha mẹ? Là cái gì vậy?" Kiều Mặc lạnh lùng ngắt lời bà ta. Mắt phượng hẹp dài lạnh lẽo trào phúng, các người cũng xứng nói tới hai chữ ‘cha mẹ’??
"... A Mặc, mẹ biết trước kia không chăm sóc tốt cho con, con yên tâm, về sau mẹ với cha con nhất định sẽ..."
Kiều Mặc ghét bỏ hất bàn tay đang túm lấy cánh tay mình của người phụ nữ ra, lạnh lùng ngắt lời bà ta: "Không cần!"
Lúc này A Nại đã đi tới. Cậu đương nhiên biết hai người trước mắt là ai, cũng hiểu bọn họ đang nói đến chuyện gì. Cậu bỗng nhiên cảm thấy giọng nói của mình trở nên nặng nề: "Kiều ca, có phải cha mẹ Kiều Kiều đã tìm tới hay không?"
"Con bé giống tôi, không có cha mẹ!" Kiều Mặc nghiến răng nghiến lợi nói. Ánh mắt anh như muốn giết người quét qua từng người một, nhìn ánh mắt tham lam của "Cha mẹ", nhìn ánh mắt lo lắng của "anh em", anh cảm thấy mình sắp hít thở không thông, anh phải về nhà, về nhà là được, về nhà sẽ không có chuyện gì nữa ...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.