Chương 33: Hoảng sợ
Bắc Thiếu
31/05/2016
Edit: Thủy lưu ly
Beta: Kim Hoàn Lương
“A Chùy…” Xuyên Quân nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt dữ tợn của người đàn ông trước mặt, anh che bụng, lảo đảo lui về sau từng bước để ổn định thân thể.
“Dám đùa giỡn lão tử, mày ngại mình sống quá lâu sao!” A Chùy cười lạnh, bước từng bước lại gần, giơ con dao lên, nghĩ muốn đâm Xuyên Quân thêm một nhát nữa. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Kiều Kiều chạy tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn trong nháy mắt sợ ngây người, mắt to trừng lên tràn ngập kinh hãi.
“Anh Xuyên Quân!” Đầu óc Kiều Kiều trống rỗng, sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Từ trước đến giờ bé chưa gặp loại chuyện này lần nào, anh hai và mọi người đã bảo vệ bé rất tốt khiến mọi nguy hiểm cũng không chạm tới được bé. Bây giờ thấy cảnh này bé không biết mình phải làm gì cả, chỉ có một suy nghĩ mạnh mẽ là không để cho kẻ xấu này làm hại anh Xuyên Quân.
Phản xạ có điều kiện, bé vươn tay cản lại một dao đang đâm xuống của người nọ, hoàn toàn không nghĩ tới việc mình sẽ vì vậy mà bị thương. Chất lỏng màu đỏ tươi theo khe hở từ bàn tay trắng nõn của bé chảy xuống dưới, Kiều Kiều dũng cảm ngẩng đầu trừng mắt, căm giận nhìn người nọ hét lớn: “Kẻ xấu! Không được làm hại anh Xuyên Quân!”
“Cút ngay! Con nhóc chết tiệt!” A Chùy nổi giận gầm lên, hắn mạnh mẽ rút dao trong tay Kiều Kiều ra, máu tươi vẩy ra, Kiều Kiều bị hắn đá đến ven đường.
“Kiều Kiều…” Xuyên Quân đau lòng nhìn cô bé bị té trên đất, anh thậm chí còn nghi ngờ đôi tay nhỏ bé kia đã gần như bị chặt đứt…
“Mày nên lo cho thân mày trước đi…” A Chùy cười lạnh một tiếng, tung một đấm, đánh Xuyên Quân lảo đảo ngã xuống đất, đầu gối đè trên ngực anh, khiến anh không thể cử động được nữa. Rồi hắn lại tiếp tục cầm dao đặt trên cổ anh quơ quơ.
Bị mất máu quá nhiều, tầm mắt của Xuyên Quân cũng trở nên không rõ ràng, anh chỉ nghe thấy tiếng A Chùy cười lạnh rồi cơn đau từ bụng do bị dao cắt qua ập đến. Lần này, anh nhất định xong đời rồi, cho dù không bị A Chùy đâm chết thì Kiều Mặc cũng không bỏ qua cho anh…
A Chùy dùng sức đá một cái vào người Xuyên Quân đã dần dần lâm vào hôn mê, hắn chửi ầm lên: “Muốn giả chết sao, mày còn thiếu tao một bàn tay đấy!”
Hắn cầm lấy con dao sắc bén đặt lên cổ tay Xuyên Quân, ý đồ muốn phế một tay của anh. Đột nhiên đau đớn trên đùi làm tay hắn run lên, con dao trong tay cũng rơi xuống đất. Nhanh chóng quay đầu lại, hắn nhìn thấy con nhóc vừa rồi đang cắn chặt chân hắn, máu tươi thẩm thấu qua lớp vải, chảy tới khóe miệng con nhóc. Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nó chăm chú trừng trừng theo dõi hắn, dưới đèn đường mờ mờ, nhìn qua rất quỷ dị.
A Chùy bị ánh mắt chấp nhất của bé dọa một trận. Sau đó, giống như đã thêm can đảm cho mình, hắn nhấc chân đá Kiều Kiều ra ngoài, giận dữ hét lên: “Muốn chết sao, đồ con hoang!”
Mơ hồ có âm thanh ô tô truyền đến, A Chùy cũng mất đi kiên quyết muốn đưa Xuyên Quân vào chỗ chết, nhặt con dao lên, lại đá Xuyên Quân đang hôn mê một cái mới vội vã thoát khỏi hiện trường. Nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu, bé nhanh chóng đứng dậy một lần nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh anh…
Một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lướt nhanh trên đường cái thưa thớt người, Lê Mặc Kiền không chút để ý một tay cầm tay lái. Nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, khóe miệng anh hiện lên một chút cười khẽ, lười biếng nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Cổ Diệc Phàm, không tiếp tục theo đuôi Cổ Bách Lâm nữa à, tôi thật sự rất khinh bỉ cậu đấy”
Đầu bên kia truyền đến âm thanh trầm tĩnh, ôn hòa: “Nói bậy bạ gì đó! Mặc Kiền, hôm nay tớ có chuyện nghiêm túc muốn tìm cậu.”
“Cổ đại thiếu gia, ngài khi nào thì làm việc không nghiêm túc…”
Lê Mặc Kiền cười giễu cợt một câu. Cậu ta bị Cổ Bách Lâm và Cổ gia nuôi như một con chó mười năm, lại còn có thể bình tĩnh, nhẫn nhịn như thế, trung thành tận tâm mà bán mạng vì Cổ gia, thật đúng là khiến người ta phải bội phục!
Người đầu bên kia hoàn toàn không vì thái độ giễu cợt của Lê Mặc Kiền mà tức giận, thản nhiên cười nói: “Lê nhị thiếu, tớ thật sự có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ, cậu có nhiều nhân lực, giúp tớ tra một người.”
“Gửi tư liệu lại đây, ba ngày sau cho cậu kết quả!” Lê Mặc Kiền không thèm để ý nhận lời, vừa định gác điện thoại lại do dự một chút: “Diệc Phàm, lão hồ ly kia thực chất không xem cậu là con mình, dù cậu ở Cổ gia mười năm cũng không thay đổi được việc gì. Trước kia tớ cũng đã nói qua chuyện này với cậu, cậu nên lo lắng một chút thì hơn!”
“Tớ làm sao có thể so với cậu, hai ngày trước Lê Mặc Diễn còn nói với tớ muốn cậu giải quyết mọi chuyện, chuyện của Lê thị hắn không quan tâm…” Thanh âm đầu bên kia vẫn ôn hòa như nước, nhưng lời nói ra thì dường như lại có thâm ý khác.
Lê Mặc Kiền ngắt điện thoại, một tay chống cằm suy nghĩ về việc của Cổ Diệc Phàm. Sau như nghĩ tới điều gì, ánh mắt anh hơi nheo lại, bắn ra một chút tinh quang, rồi lại bĩu môi tự giễu. Anh cảm thấy có vẻ mình lo lắng hơi nhiều rồi.
Trên đường không có nhiều xe cộ, Lê Mặc Kiền lập tức tăng tốc, tóc dài bị gió thổi lên, nhìn có chút phiêu dật. Hai nút áo trên cùng được cởi ra, caravat trễ xuống dưới, lộ ra một đoạn cổ thon dài. Bộ dạng tùy tiện nhưng cũng đẹp trai lạ thường.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, màn hình hiển hiện tên một người phụ nữ. Lê Mặc Kiền nhíu mày bởi vì anh không thể nhớ nổi người này là ai. Anh có chút không kiên nhẫn tiếp điện thoại, lại mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu mạng. Còn chưa phân biệt được âm thanh từ đâu truyền đến, lại đột nhiên nhìn thấy một người chạy ra giữa đường ngăn xe anh lại...
Lê Mặc Kiền dùng sức phanh xe, thanh âm phanh gấp vô cùng chói tai cắt qua bầu trời đêm. Tốc độ xe quá nhanh, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe đang lao đến thân hình gầy yếu trước mặt.
Thời gian như đã trôi qua thật lâu, lại như mới vừa chớp mắt, chiếc xe kịp thời dừng lại trước mặt người kia. Người kia lập tức gục xuống trước xe anh, không rõ sống chết.
Lê Mặc Kiền nhanh chóng xuống xe chạy qua, lấy tay cẩn thận đụng vào người nọ, lại phát hiện người nọ đang chậm rãi ngẩng đầu lên. Là một cô bé con! Lúc này trên mặt cô bé đầy máu tươi đang đem bàn tay nhỏ bé của mình lấy xuống khỏi mui xe. Lê Mặc Kiền cũng cúi đầu nhìn lại, trên mui xe của anh in hình hai bàn tay máu.
Kinh hãi qua đi, lửa giận ngập trời bùng phát, lại phân vân không biết có nên phát hỏa trên thân thể gầy gò của cô bé trước mặt không. Anh thở hắt ra một hơi, ảo não kéo áo, phẫn nộ nhìn cô bé trước mặt. Nghĩ nghĩ lại thấy rằng vẫn nên dạy dỗ cô bé này một chút. Nhưng cô bé đang ngơ ngác lại đột nhiên nắm lấy góc áo của anh, dùng đôi mắt to đầy hoang mang hoảng sợ nhìn anh, nói năng lộn xộn cầu xin.
“Cứu…Cứu cứu anh Xuyên Quân… Máu, thật nhiều máu… Anh Xuyên Quân…”
Lê Mặc Kiền nhìn chiếc áo sơ mi đầy máu trên người cô bé, theo bản năng nhìn lướt qua xung quanh, lập tức hình ảnh một người đàn ông nằm trên vũng máu rơi vào tầm mắt anh…
Beta: Kim Hoàn Lương
“A Chùy…” Xuyên Quân nhìn thấy rõ ràng vẻ mặt dữ tợn của người đàn ông trước mặt, anh che bụng, lảo đảo lui về sau từng bước để ổn định thân thể.
“Dám đùa giỡn lão tử, mày ngại mình sống quá lâu sao!” A Chùy cười lạnh, bước từng bước lại gần, giơ con dao lên, nghĩ muốn đâm Xuyên Quân thêm một nhát nữa. Trong lúc nước sôi lửa bỏng, Kiều Kiều chạy tới nơi, nhìn thấy cảnh tượng này, khuôn mặt tươi cười nhỏ nhắn trong nháy mắt sợ ngây người, mắt to trừng lên tràn ngập kinh hãi.
“Anh Xuyên Quân!” Đầu óc Kiều Kiều trống rỗng, sững sờ đứng tại chỗ không nhúc nhích. Từ trước đến giờ bé chưa gặp loại chuyện này lần nào, anh hai và mọi người đã bảo vệ bé rất tốt khiến mọi nguy hiểm cũng không chạm tới được bé. Bây giờ thấy cảnh này bé không biết mình phải làm gì cả, chỉ có một suy nghĩ mạnh mẽ là không để cho kẻ xấu này làm hại anh Xuyên Quân.
Phản xạ có điều kiện, bé vươn tay cản lại một dao đang đâm xuống của người nọ, hoàn toàn không nghĩ tới việc mình sẽ vì vậy mà bị thương. Chất lỏng màu đỏ tươi theo khe hở từ bàn tay trắng nõn của bé chảy xuống dưới, Kiều Kiều dũng cảm ngẩng đầu trừng mắt, căm giận nhìn người nọ hét lớn: “Kẻ xấu! Không được làm hại anh Xuyên Quân!”
“Cút ngay! Con nhóc chết tiệt!” A Chùy nổi giận gầm lên, hắn mạnh mẽ rút dao trong tay Kiều Kiều ra, máu tươi vẩy ra, Kiều Kiều bị hắn đá đến ven đường.
“Kiều Kiều…” Xuyên Quân đau lòng nhìn cô bé bị té trên đất, anh thậm chí còn nghi ngờ đôi tay nhỏ bé kia đã gần như bị chặt đứt…
“Mày nên lo cho thân mày trước đi…” A Chùy cười lạnh một tiếng, tung một đấm, đánh Xuyên Quân lảo đảo ngã xuống đất, đầu gối đè trên ngực anh, khiến anh không thể cử động được nữa. Rồi hắn lại tiếp tục cầm dao đặt trên cổ anh quơ quơ.
Bị mất máu quá nhiều, tầm mắt của Xuyên Quân cũng trở nên không rõ ràng, anh chỉ nghe thấy tiếng A Chùy cười lạnh rồi cơn đau từ bụng do bị dao cắt qua ập đến. Lần này, anh nhất định xong đời rồi, cho dù không bị A Chùy đâm chết thì Kiều Mặc cũng không bỏ qua cho anh…
A Chùy dùng sức đá một cái vào người Xuyên Quân đã dần dần lâm vào hôn mê, hắn chửi ầm lên: “Muốn giả chết sao, mày còn thiếu tao một bàn tay đấy!”
Hắn cầm lấy con dao sắc bén đặt lên cổ tay Xuyên Quân, ý đồ muốn phế một tay của anh. Đột nhiên đau đớn trên đùi làm tay hắn run lên, con dao trong tay cũng rơi xuống đất. Nhanh chóng quay đầu lại, hắn nhìn thấy con nhóc vừa rồi đang cắn chặt chân hắn, máu tươi thẩm thấu qua lớp vải, chảy tới khóe miệng con nhóc. Đôi mắt to trắng đen rõ ràng của nó chăm chú trừng trừng theo dõi hắn, dưới đèn đường mờ mờ, nhìn qua rất quỷ dị.
A Chùy bị ánh mắt chấp nhất của bé dọa một trận. Sau đó, giống như đã thêm can đảm cho mình, hắn nhấc chân đá Kiều Kiều ra ngoài, giận dữ hét lên: “Muốn chết sao, đồ con hoang!”
Mơ hồ có âm thanh ô tô truyền đến, A Chùy cũng mất đi kiên quyết muốn đưa Xuyên Quân vào chỗ chết, nhặt con dao lên, lại đá Xuyên Quân đang hôn mê một cái mới vội vã thoát khỏi hiện trường. Nhìn người đàn ông nằm trong vũng máu, bé nhanh chóng đứng dậy một lần nữa, nghiêng ngả lảo đảo chạy đến bên cạnh anh…
Một chiếc xe thể thao màu xanh ngọc lướt nhanh trên đường cái thưa thớt người, Lê Mặc Kiền không chút để ý một tay cầm tay lái. Nhìn lướt qua màn hình điện thoại di động, khóe miệng anh hiện lên một chút cười khẽ, lười biếng nhấn nút nhận cuộc gọi.
“Cổ Diệc Phàm, không tiếp tục theo đuôi Cổ Bách Lâm nữa à, tôi thật sự rất khinh bỉ cậu đấy”
Đầu bên kia truyền đến âm thanh trầm tĩnh, ôn hòa: “Nói bậy bạ gì đó! Mặc Kiền, hôm nay tớ có chuyện nghiêm túc muốn tìm cậu.”
“Cổ đại thiếu gia, ngài khi nào thì làm việc không nghiêm túc…”
Lê Mặc Kiền cười giễu cợt một câu. Cậu ta bị Cổ Bách Lâm và Cổ gia nuôi như một con chó mười năm, lại còn có thể bình tĩnh, nhẫn nhịn như thế, trung thành tận tâm mà bán mạng vì Cổ gia, thật đúng là khiến người ta phải bội phục!
Người đầu bên kia hoàn toàn không vì thái độ giễu cợt của Lê Mặc Kiền mà tức giận, thản nhiên cười nói: “Lê nhị thiếu, tớ thật sự có việc muốn nhờ cậu hỗ trợ, cậu có nhiều nhân lực, giúp tớ tra một người.”
“Gửi tư liệu lại đây, ba ngày sau cho cậu kết quả!” Lê Mặc Kiền không thèm để ý nhận lời, vừa định gác điện thoại lại do dự một chút: “Diệc Phàm, lão hồ ly kia thực chất không xem cậu là con mình, dù cậu ở Cổ gia mười năm cũng không thay đổi được việc gì. Trước kia tớ cũng đã nói qua chuyện này với cậu, cậu nên lo lắng một chút thì hơn!”
“Tớ làm sao có thể so với cậu, hai ngày trước Lê Mặc Diễn còn nói với tớ muốn cậu giải quyết mọi chuyện, chuyện của Lê thị hắn không quan tâm…” Thanh âm đầu bên kia vẫn ôn hòa như nước, nhưng lời nói ra thì dường như lại có thâm ý khác.
Lê Mặc Kiền ngắt điện thoại, một tay chống cằm suy nghĩ về việc của Cổ Diệc Phàm. Sau như nghĩ tới điều gì, ánh mắt anh hơi nheo lại, bắn ra một chút tinh quang, rồi lại bĩu môi tự giễu. Anh cảm thấy có vẻ mình lo lắng hơi nhiều rồi.
Trên đường không có nhiều xe cộ, Lê Mặc Kiền lập tức tăng tốc, tóc dài bị gió thổi lên, nhìn có chút phiêu dật. Hai nút áo trên cùng được cởi ra, caravat trễ xuống dưới, lộ ra một đoạn cổ thon dài. Bộ dạng tùy tiện nhưng cũng đẹp trai lạ thường.
Tiếng chuông điện thoại lại vang lên, màn hình hiển hiện tên một người phụ nữ. Lê Mặc Kiền nhíu mày bởi vì anh không thể nhớ nổi người này là ai. Anh có chút không kiên nhẫn tiếp điện thoại, lại mơ hồ nghe thấy tiếng kêu cứu mạng. Còn chưa phân biệt được âm thanh từ đâu truyền đến, lại đột nhiên nhìn thấy một người chạy ra giữa đường ngăn xe anh lại...
Lê Mặc Kiền dùng sức phanh xe, thanh âm phanh gấp vô cùng chói tai cắt qua bầu trời đêm. Tốc độ xe quá nhanh, anh chỉ có thể trơ mắt nhìn chiếc xe đang lao đến thân hình gầy yếu trước mặt.
Thời gian như đã trôi qua thật lâu, lại như mới vừa chớp mắt, chiếc xe kịp thời dừng lại trước mặt người kia. Người kia lập tức gục xuống trước xe anh, không rõ sống chết.
Lê Mặc Kiền nhanh chóng xuống xe chạy qua, lấy tay cẩn thận đụng vào người nọ, lại phát hiện người nọ đang chậm rãi ngẩng đầu lên. Là một cô bé con! Lúc này trên mặt cô bé đầy máu tươi đang đem bàn tay nhỏ bé của mình lấy xuống khỏi mui xe. Lê Mặc Kiền cũng cúi đầu nhìn lại, trên mui xe của anh in hình hai bàn tay máu.
Kinh hãi qua đi, lửa giận ngập trời bùng phát, lại phân vân không biết có nên phát hỏa trên thân thể gầy gò của cô bé trước mặt không. Anh thở hắt ra một hơi, ảo não kéo áo, phẫn nộ nhìn cô bé trước mặt. Nghĩ nghĩ lại thấy rằng vẫn nên dạy dỗ cô bé này một chút. Nhưng cô bé đang ngơ ngác lại đột nhiên nắm lấy góc áo của anh, dùng đôi mắt to đầy hoang mang hoảng sợ nhìn anh, nói năng lộn xộn cầu xin.
“Cứu…Cứu cứu anh Xuyên Quân… Máu, thật nhiều máu… Anh Xuyên Quân…”
Lê Mặc Kiền nhìn chiếc áo sơ mi đầy máu trên người cô bé, theo bản năng nhìn lướt qua xung quanh, lập tức hình ảnh một người đàn ông nằm trên vũng máu rơi vào tầm mắt anh…
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.