Chương 42: Lựa chọn
Bắc Thiếu
03/06/2016
Có vài người sững sờ
đứng trước cửa nhà Kiều Mặc,khí thế giống như sắp đi đánh trận, Kiều
Kiều chỉ dám trốn phía sau Kiều Mặc để tránh ánh mắt nóng bỏng của Cổ
Bách Lâm.
"Đinh!", Phương Thành đỗ xe ở cạnh cái ngõ nhỏ sau đó mạnh mẽ lại gần, anh cảm giác được không khí lúc này giữa Cổ Bách lâm và Kiều Mặc có chút kì lạ liền dùng ánh mắt dò xét hai người, rồi lại đưa tay lên gãi đầu suy nghĩ, anh thật sự không hiểu hai người khác nhau như trời với đất này làm thế nào mà lại có thể cùng xuất hiện.
Kiều Mặc lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên đã làm cho cuộc sống gần đây của anh trở nên khó khăn rồi lại nhẹ nhàng đẩy Kiều Kiều về phía Phương Thành, thấp giọng nói: "Phương Thành, cậu mang Kiều Kiều đi dạo một lúc!"
"Em không đi!" Kiều Kiều vội vàng ôm chặt lấy tay Kiều mặc, ánh mắt tràn đầy tia kiên trì.
Kiều Mặc ngồi xổm người xuống, sau đó dịu dàng vén lọn tóc ra sau tai cho Kiều Kiều, giọng nói có chút khàn khàn tựa như đang mệt mỏi: "Ngoan, bé cưng nghe lời anh nào, em cùng với anh Thành đi dạo gần đây một chút.... ..."
"Em không đi!" Kiều Kiều thở hồng hộc đẩy bàn tay của Kiều Mặc ra, bướng bỉnh mím chặt môi, dáng người tuy nhỏ bé gầy yếu nhưng lại kiên định làm cho người khác phải ngạc nhiên.
Cổ Bách Lâm nhìn thấy bộ dạng này Kiều Kiều thì lòng tràn lên một nỗi chua xót, hé miệng gọi tên cô bé: "Kiều Kiều......."
Trong lòng Kiều Mặc cảm thấy rối tung hết lên, anh đứng dậy thô bạo đem cô bé bế đặt lên tay Phương Thành rồi quát lớn: "Đưa em ấy đi"
Phương Thành vội vàng đón lấy thân thể Kiều Kiều, vừa đau lòng, khó hiểu lại khó xử, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thấy Kiều Mặc đối xử mạnh mẽ với Kiều Kiều như vậy.
"Em không muốn đi!" Mắt Kiều Kiều đã đỏ lên, dù muốn khóc nhưng lại cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống, quay đầu cố nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều Mặc, vẻ mặt tràn đầy uất ức.
"Đại ca, anh làm cái gì vậy,tại sao lại đem Kiều Nhi đuổi ra ngoài.... ..." Phương Thành ôm lấy Kiều Kiều cảm thấy khó chịu với hành động của Kiều Mặc.
"Anh Kiều, tôi nghĩ nên nói chuyện trước mặt Kiều Kiều thì sẽ tốt hơn....." Hôm nay Cổ Bách Lâm rất điềm tĩnh, sâu trong ánh mắt của ông đều là tình cảm chân thành, trước mặt ông là cô bé mà ông đã mong đợi rất lâu nay, tuy rằng trước mắt mọi thứ đều đã thay đổi , tuy rằng ông không có cùng chung sống với cô bé một ngày nào hoàn chỉnh nhưng lúc này chỉ cần nhìn thấy bé con kia thì tình thương của người cha cứ dâng trào trong lòng ông.
Toàn thân cảm thấy sợ hãi, đôi mắt Kiều Mặc đỏ ngầu trợn lên như muốn vỡ tan, anh nhìn Phương Thành rồi gào lên: "Tôi bảo cậu đưa em ấy đi cơ mà!"
Phương Thành nhìn thấy hai người đang đối chọi lại nhau,lại theo tầm mắt của hai người nhìn về phía cô bé đang đứng bên cạnh mình thì đột nhiên anh hiểu được một chút, anh bối rối đem cô bé ôm vào lòng rồi lao như điên chạy ra ngoài ngõ nhỏ.
Nhìn thấy Phương Thành ôm Kiều Kiều chạy mất vẻ mặt Cổ Bách Lâm cũng trở nên u ám, ông quay lại nhìn về phía Kiều Mặc, chậm rãi nói: "Chúng ta có thể ngồi xuống rồi nói chuyện hay không?"
"Tôi nói rồi, xin ông đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Kiều Mặc tiến lại gần, hất tay rồi giáng cho Cổ Bách Lâm một quyền. Thật ra lúc này Kiều Mặc đang vừa bối rối, tức giận, vừa sợ hãi, lo lắng, anh không có cách nào để anh trở lại như bình thường nên chỉ có cách dùng bạo lực để che dấu đi sự yếu đuối của mình trước người này.
Cổ Bách lâm bị đánh lảo đảo lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã úp xuống đất, mười mấy năm nay ông vẫn luôn là người ngồi ở trên cao, mọi người xung quanh đều hết sức tôn kính ông, nịnh nọt lấy lòng ông chứ ông chưa từng có bộ dạng thảm hại như lúc này, ở trên thương trường đã lâu, theo thói quen của ông thì đã muốn là sẽ mạnh mẽ cướp về, cho nên ngày hôm nay khi đến đây ông mang theo cả luật sư, lại cầm theo cả chứng cứ "đã định sẵn" tới. Nhưng là, khi ông nhìn thấy bé con ỷ lại vào Kiều Mặc, lại cảm nhận được Kiều Mặc rất bá đạo với Kiều Kiều, ông đã do dự. Ông điều tra Kiều Mặc, thấy anh chẳng qua là một tên lính quèn, nóng nảy, ngang ngược không có tố chất, không nói lí lẽ lại ích kỉ ngang bướng, lúc nào cũng chỉ biết liều mạng, ông không tin người như vậy lại có thể đối xử tốt với nhóc con, nhưng mà bé con của ông lại thích anh ta, có lẽ là bởi vì sống với nhau đã lâu nên trở thành thói quen. Cưng chiều ư? Ông làm được, hơn nữa ông còn có thể cưng chiều bé nhiều hơn, anh ta có thể làm cái gì tốt chứ, vốn là không thể đem so sánh với ông.
"Chủ tịch....ngài không sao chứ....Anh này...sao anh có thể ra tay đánh người chứ, anh có biết chủ tịch của chúng tôi là ai không?... ..." Lái xe vẫn đứng bên cạnh vội vàng chạy lên đỡ lấy Cổ Bách Lâm, sau đó mặt mày xám xịt quay ra mắng chửi Kiều Mặc.
"Được rồi, Tiểu Lí!"
Cổ Bách Lâm đưa tay lên lau đi vết máu ở khóe miệng, tự cười bản thân mình: "Thật ra cậu đánh tôi cũng không sai, tôi đã không làm tốt nghĩa vụ của một người cha, mười hai năm nay cũng không hề biết đến tự tồn tại của con gái mình......"
"Ở đây không có ai là con gái của ông!" Kiều Mặc lạnh lùng cắt ngang câu nói của Cổ Bách Lâm.
Cổ Bách Lâm làm như không nghe thấy lời nói của anh vẫn tiếp tục chìm đắm trong đau thương của mình:
"Tôi đã từng yêu một người phụ nữ, mười hai năm trước tôi hồi hộp mong chờ đứa con của mình sắp ra đời nhưng chính là trời không theo ý người, tôi không ngờ được mẹ của con bé đã đem con bé.....Lần đầu tiên gặp Kiều Kiều tôi đã cảm thấy con bé rất đáng yêu, sau đó lúc nào cũng nhớ tới nó....."
Chìm đắm trong suy nghĩ của mình khóe miệng Cổ Bách Lâm cũng hiện lên nụ cười hiền từ ấm áp, từ lần đầu tiên ông gặp được Kiều Kiều đến bây giờ cũng không đến nửa năm, hai người từ người xa lạ bỗng biến thành người thân, thật sự là rất kì diệu, có lẽ đây chính là số trời định. Kiều Mặc tựa vào bức tường bên cạnh, ngực phập phồng chứa đầy sự tức giận, nhưng cũng lại chứa cả sự vô lực, anh không nghe thấy Cổ Bách Lâm nói gì, anh chỉ nhìn thấy bờ môi của ông đang khép mở liên tục, giống như là ông ta đang đọc bùa chú gì đó ép anh phát điên lên.
"Hôm đấy khi nhìn thấy chiếc nhẫn, tôi thực sự cảm thấy không chân thật, tôi còn tưởng mẹ con bé đã trở về, ở trên thương trường đã nhiều năm nhưng tôi đều rất bình tâm, rất hiếm khi có chuyện có thể làm cho tôi kích động, mà đến khi Diệc Tiêu nói cho tôi biết chiếc nhẫn kia là của Kiều Kiều, cậu không thể tưởng tượng được lúc đó tôi đã vui sướng đến như thế nào đâu......"
"Nhưng sau khi cảm xúc vui sướng ấy qua đi thì tôi lại bắt đầu lo lắng, mười hai năm liền tôi đều không có làm tròn trách nhiệm của một người cha, nghĩ lại thì thật buồn cười, lúc ấy tôi lại có thể tin lời nói của mẹ con bé nói để rồi làm chính mình bị mất đi con gái......."
"Con bé thật sự rất hiểu chuyện, lại rất đáng yêu, bây giờ lớn lên lại trông rất giống mẹ nó, rất hấp dẫn, tính tình không giống mẹ nó, rất hoạt bát, nghịch ngợm, lúc tức giận thì có xù lông lên giống như một con sử tử nhỏ....Hiện tại tôi không có cách nào tập trung làm việc được, nhắm vào rồi lại mở mắt ra, tất cả đều là hình ảnh của Kiều Kiều, bây giờ tôi đứng ở đây liền có một cảm giác đặc biệt không chân thật, tôi thấy mình giống như là đang nằm mơ vậy.... ....."
Ở trước mặt Kiều Mặc, Cổ Bách Lâm cứ nói đủ mọi chuyện liên quan tới Kiều Kiều, nói mình cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng, Kiều mặc không nói gì, cơ bản là anh không thể nghe một người ngoài kể về bé cưng của anh. Trong ngõ nhỏ thật yên tĩnh chỉ còn lại giọng nói đều đều của Cổ Bách Lâm, đến khi ông cảm giác được chỉ có một mình mình nói chuyện thì tầm mắt mới nhìn đến Kiều Mặc, có lẽ cậu ấy cũng cảm động, tuy rằng bản thân mình không làm tròn được trách nhiệm của một người cha nhưng ông chính là một người cha rất yêu con cái, có lẽ.......
"Anh Kiều, tôi biết cậu nuôi lớn con bé không dễ dàng , tôi biết hai người rất khổ cực, cũng biết cậu đối xử với con bé rất tốt, con bé cũng rất thích cậu.... ...."
Nói liên man mãi rồi cũng tới lúc phải vào đề chính, chẳng qua là hôm nay Cổ Bách Lâm nói chuyện thấu tình đạt lí một chút mà thôi.
"Giờ nếu tôi bất ngờ đem con bé đi thì cậu cũng sẽ không chấp nhận mà như vậy thì cũng có chút không hợp tình hợp lí, dù sao thì cậu cùng con bé cũng chung sống với nhau mười hai năm rồi cho nên.....Tôi nghĩ cậu nên cùng con bé nói chuyện một chút về việc rời đi của con bé, đương nhiên Kiều Kiều vẫn sẽ luôn coi cậu là anh hai, mà tôi là cha của con bé, như vậy thì chúng ta chẳng có gì phải xảy ra tranh chấp cả, cả tôi và cậu đều có thể yêu thương nuông chiều con bé".
Kiều Mặc cau mày nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt bỗng trở nên mù mịt. Anh không hiểu vì sao người này có thể vô lí như vậy, bỗng dưng cầm cái tờ báo cáo nào đó rồi công bố quyền sở hữu Kiều Kiều, lại còn luôn mồm nói Kiều Kiều là con gái của hắn, hắn là cái gì cơ chứ? Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, anh còn luôn cẩn thận che chở yêu thương bé cưng, nhưng bây giờ lại thành ra cái gì cũng không phải của mình. Tuy rằng hai người không phải ruột thịt nhưng với anh Kiều Kiều như chính là máu mủ của mình, anh không giống người nào đó chỉ biết cầm vài tờ giấy gọi là báo cáo gì đó đùng một cái tới tuyên bố Kiều Kiều chính là của ông ta.
"Nhưng nếu ...cậu không đồng ý thì tôi cũng có thể cho cậu một cái biệt thự, nhưng là ở chỗ này không được, các cậu dọn khỏi chỗ này đi, tôi không hi vọng xa vời rằng ngày nào cũng phải ở bên con bé nhưng ít nhất hãy để cho tôi một cơ hội thực hiện trách nhiệm của một người cha, dù sao thì con bé cũng đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi...Bây giờ con bé còn nhỏ, có một số việc nó không thể hiểu hết được, chờ tới lúc nó mười tám tuổi, tôi sẽ để cho con bé tự quyết định.... ...."
Trong lúc nói Cổ Bách Lâm vẫn nhìn Kiều Mặc, đây là nhân nhượng cuối cùng của ông nhưng mà ông không hề nghĩ tới trong việc này đến cái tư cách để nhân nhượng ông cũng không đáng có, từ trước cho tới giờ ông đều không ở bên cạnh Kiều
Kiều, lúc này lại xuất hiện diễn vai diễn của một người cha tốt làm cho người khác không thể tiếp nhận được, mà Kiều Mặc thì càng không có khả năng chấp nhận, cái gì mà được lựa chọn cơ chứ?
Kiều Mặc không muốn cùng ông ta nói thêm chuyện gì nữa, anh đi tới trước mặt Cổ Bách Lâm, đôi mắt quyết liệt nhìn chằm chằm cặp mắt sâu thẳm kia: "Tôi nói lại lần nữa, ở đây không có ai là con gái ông cả!"
"Cậu không cần vội vàng quyết định, cậu cứ từ từ suy nghĩ rồi ba ngày sau hãy cho tôi câu trả lời thuyết phục!"
Cổ Bách Lâm không hề tức giận, đối với sự vô lí của Kiều Mặc ông chỉ cười lớn, hôm nay ông tới đây là để đàm phán nhưng lại ở thế chủ động có lợi, ông không cần phải tức giận... Ông có nhiều cách để mang con gái trở về nhưng ông đã chọn cách nhẹ nhàng vì ông không muốn nhìn con gái mình đau khổ, chỉ cần cho ông thời gian ông tin rằng mình có thể thay thế vị trí của Kiều Mặc trong lòng Kiều Kiều, vì vậy ông không cần phải sốt ruột. Nhưng nhiều năm về sau ông mới nhận ra rằng nơi tận sâu trong lòng con gái mình sẽ không vì thời gian mà bị lãng quên, ông không có cách nào có thể chạm đến vị trí đó được.
"Đinh!", Phương Thành đỗ xe ở cạnh cái ngõ nhỏ sau đó mạnh mẽ lại gần, anh cảm giác được không khí lúc này giữa Cổ Bách lâm và Kiều Mặc có chút kì lạ liền dùng ánh mắt dò xét hai người, rồi lại đưa tay lên gãi đầu suy nghĩ, anh thật sự không hiểu hai người khác nhau như trời với đất này làm thế nào mà lại có thể cùng xuất hiện.
Kiều Mặc lạnh lùng nhìn người đàn ông trung niên đã làm cho cuộc sống gần đây của anh trở nên khó khăn rồi lại nhẹ nhàng đẩy Kiều Kiều về phía Phương Thành, thấp giọng nói: "Phương Thành, cậu mang Kiều Kiều đi dạo một lúc!"
"Em không đi!" Kiều Kiều vội vàng ôm chặt lấy tay Kiều mặc, ánh mắt tràn đầy tia kiên trì.
Kiều Mặc ngồi xổm người xuống, sau đó dịu dàng vén lọn tóc ra sau tai cho Kiều Kiều, giọng nói có chút khàn khàn tựa như đang mệt mỏi: "Ngoan, bé cưng nghe lời anh nào, em cùng với anh Thành đi dạo gần đây một chút.... ..."
"Em không đi!" Kiều Kiều thở hồng hộc đẩy bàn tay của Kiều Mặc ra, bướng bỉnh mím chặt môi, dáng người tuy nhỏ bé gầy yếu nhưng lại kiên định làm cho người khác phải ngạc nhiên.
Cổ Bách Lâm nhìn thấy bộ dạng này Kiều Kiều thì lòng tràn lên một nỗi chua xót, hé miệng gọi tên cô bé: "Kiều Kiều......."
Trong lòng Kiều Mặc cảm thấy rối tung hết lên, anh đứng dậy thô bạo đem cô bé bế đặt lên tay Phương Thành rồi quát lớn: "Đưa em ấy đi"
Phương Thành vội vàng đón lấy thân thể Kiều Kiều, vừa đau lòng, khó hiểu lại khó xử, từ trước tới giờ anh chưa bao giờ thấy Kiều Mặc đối xử mạnh mẽ với Kiều Kiều như vậy.
"Em không muốn đi!" Mắt Kiều Kiều đã đỏ lên, dù muốn khóc nhưng lại cố gắng ngăn không cho nước mắt rơi xuống, quay đầu cố nhìn chằm chằm ánh mắt của Kiều Mặc, vẻ mặt tràn đầy uất ức.
"Đại ca, anh làm cái gì vậy,tại sao lại đem Kiều Nhi đuổi ra ngoài.... ..." Phương Thành ôm lấy Kiều Kiều cảm thấy khó chịu với hành động của Kiều Mặc.
"Anh Kiều, tôi nghĩ nên nói chuyện trước mặt Kiều Kiều thì sẽ tốt hơn....." Hôm nay Cổ Bách Lâm rất điềm tĩnh, sâu trong ánh mắt của ông đều là tình cảm chân thành, trước mặt ông là cô bé mà ông đã mong đợi rất lâu nay, tuy rằng trước mắt mọi thứ đều đã thay đổi , tuy rằng ông không có cùng chung sống với cô bé một ngày nào hoàn chỉnh nhưng lúc này chỉ cần nhìn thấy bé con kia thì tình thương của người cha cứ dâng trào trong lòng ông.
Toàn thân cảm thấy sợ hãi, đôi mắt Kiều Mặc đỏ ngầu trợn lên như muốn vỡ tan, anh nhìn Phương Thành rồi gào lên: "Tôi bảo cậu đưa em ấy đi cơ mà!"
Phương Thành nhìn thấy hai người đang đối chọi lại nhau,lại theo tầm mắt của hai người nhìn về phía cô bé đang đứng bên cạnh mình thì đột nhiên anh hiểu được một chút, anh bối rối đem cô bé ôm vào lòng rồi lao như điên chạy ra ngoài ngõ nhỏ.
Nhìn thấy Phương Thành ôm Kiều Kiều chạy mất vẻ mặt Cổ Bách Lâm cũng trở nên u ám, ông quay lại nhìn về phía Kiều Mặc, chậm rãi nói: "Chúng ta có thể ngồi xuống rồi nói chuyện hay không?"
"Tôi nói rồi, xin ông đừng xuất hiện trước mặt tôi nữa!" Kiều Mặc tiến lại gần, hất tay rồi giáng cho Cổ Bách Lâm một quyền. Thật ra lúc này Kiều Mặc đang vừa bối rối, tức giận, vừa sợ hãi, lo lắng, anh không có cách nào để anh trở lại như bình thường nên chỉ có cách dùng bạo lực để che dấu đi sự yếu đuối của mình trước người này.
Cổ Bách lâm bị đánh lảo đảo lùi về sau mấy bước, thiếu chút nữa ngã úp xuống đất, mười mấy năm nay ông vẫn luôn là người ngồi ở trên cao, mọi người xung quanh đều hết sức tôn kính ông, nịnh nọt lấy lòng ông chứ ông chưa từng có bộ dạng thảm hại như lúc này, ở trên thương trường đã lâu, theo thói quen của ông thì đã muốn là sẽ mạnh mẽ cướp về, cho nên ngày hôm nay khi đến đây ông mang theo cả luật sư, lại cầm theo cả chứng cứ "đã định sẵn" tới. Nhưng là, khi ông nhìn thấy bé con ỷ lại vào Kiều Mặc, lại cảm nhận được Kiều Mặc rất bá đạo với Kiều Kiều, ông đã do dự. Ông điều tra Kiều Mặc, thấy anh chẳng qua là một tên lính quèn, nóng nảy, ngang ngược không có tố chất, không nói lí lẽ lại ích kỉ ngang bướng, lúc nào cũng chỉ biết liều mạng, ông không tin người như vậy lại có thể đối xử tốt với nhóc con, nhưng mà bé con của ông lại thích anh ta, có lẽ là bởi vì sống với nhau đã lâu nên trở thành thói quen. Cưng chiều ư? Ông làm được, hơn nữa ông còn có thể cưng chiều bé nhiều hơn, anh ta có thể làm cái gì tốt chứ, vốn là không thể đem so sánh với ông.
"Chủ tịch....ngài không sao chứ....Anh này...sao anh có thể ra tay đánh người chứ, anh có biết chủ tịch của chúng tôi là ai không?... ..." Lái xe vẫn đứng bên cạnh vội vàng chạy lên đỡ lấy Cổ Bách Lâm, sau đó mặt mày xám xịt quay ra mắng chửi Kiều Mặc.
"Được rồi, Tiểu Lí!"
Cổ Bách Lâm đưa tay lên lau đi vết máu ở khóe miệng, tự cười bản thân mình: "Thật ra cậu đánh tôi cũng không sai, tôi đã không làm tốt nghĩa vụ của một người cha, mười hai năm nay cũng không hề biết đến tự tồn tại của con gái mình......"
"Ở đây không có ai là con gái của ông!" Kiều Mặc lạnh lùng cắt ngang câu nói của Cổ Bách Lâm.
Cổ Bách Lâm làm như không nghe thấy lời nói của anh vẫn tiếp tục chìm đắm trong đau thương của mình:
"Tôi đã từng yêu một người phụ nữ, mười hai năm trước tôi hồi hộp mong chờ đứa con của mình sắp ra đời nhưng chính là trời không theo ý người, tôi không ngờ được mẹ của con bé đã đem con bé.....Lần đầu tiên gặp Kiều Kiều tôi đã cảm thấy con bé rất đáng yêu, sau đó lúc nào cũng nhớ tới nó....."
Chìm đắm trong suy nghĩ của mình khóe miệng Cổ Bách Lâm cũng hiện lên nụ cười hiền từ ấm áp, từ lần đầu tiên ông gặp được Kiều Kiều đến bây giờ cũng không đến nửa năm, hai người từ người xa lạ bỗng biến thành người thân, thật sự là rất kì diệu, có lẽ đây chính là số trời định. Kiều Mặc tựa vào bức tường bên cạnh, ngực phập phồng chứa đầy sự tức giận, nhưng cũng lại chứa cả sự vô lực, anh không nghe thấy Cổ Bách Lâm nói gì, anh chỉ nhìn thấy bờ môi của ông đang khép mở liên tục, giống như là ông ta đang đọc bùa chú gì đó ép anh phát điên lên.
"Hôm đấy khi nhìn thấy chiếc nhẫn, tôi thực sự cảm thấy không chân thật, tôi còn tưởng mẹ con bé đã trở về, ở trên thương trường đã nhiều năm nhưng tôi đều rất bình tâm, rất hiếm khi có chuyện có thể làm cho tôi kích động, mà đến khi Diệc Tiêu nói cho tôi biết chiếc nhẫn kia là của Kiều Kiều, cậu không thể tưởng tượng được lúc đó tôi đã vui sướng đến như thế nào đâu......"
"Nhưng sau khi cảm xúc vui sướng ấy qua đi thì tôi lại bắt đầu lo lắng, mười hai năm liền tôi đều không có làm tròn trách nhiệm của một người cha, nghĩ lại thì thật buồn cười, lúc ấy tôi lại có thể tin lời nói của mẹ con bé nói để rồi làm chính mình bị mất đi con gái......."
"Con bé thật sự rất hiểu chuyện, lại rất đáng yêu, bây giờ lớn lên lại trông rất giống mẹ nó, rất hấp dẫn, tính tình không giống mẹ nó, rất hoạt bát, nghịch ngợm, lúc tức giận thì có xù lông lên giống như một con sử tử nhỏ....Hiện tại tôi không có cách nào tập trung làm việc được, nhắm vào rồi lại mở mắt ra, tất cả đều là hình ảnh của Kiều Kiều, bây giờ tôi đứng ở đây liền có một cảm giác đặc biệt không chân thật, tôi thấy mình giống như là đang nằm mơ vậy.... ....."
Ở trước mặt Kiều Mặc, Cổ Bách Lâm cứ nói đủ mọi chuyện liên quan tới Kiều Kiều, nói mình cảm thấy vừa vui mừng vừa lo lắng, Kiều mặc không nói gì, cơ bản là anh không thể nghe một người ngoài kể về bé cưng của anh. Trong ngõ nhỏ thật yên tĩnh chỉ còn lại giọng nói đều đều của Cổ Bách Lâm, đến khi ông cảm giác được chỉ có một mình mình nói chuyện thì tầm mắt mới nhìn đến Kiều Mặc, có lẽ cậu ấy cũng cảm động, tuy rằng bản thân mình không làm tròn được trách nhiệm của một người cha nhưng ông chính là một người cha rất yêu con cái, có lẽ.......
"Anh Kiều, tôi biết cậu nuôi lớn con bé không dễ dàng , tôi biết hai người rất khổ cực, cũng biết cậu đối xử với con bé rất tốt, con bé cũng rất thích cậu.... ...."
Nói liên man mãi rồi cũng tới lúc phải vào đề chính, chẳng qua là hôm nay Cổ Bách Lâm nói chuyện thấu tình đạt lí một chút mà thôi.
"Giờ nếu tôi bất ngờ đem con bé đi thì cậu cũng sẽ không chấp nhận mà như vậy thì cũng có chút không hợp tình hợp lí, dù sao thì cậu cùng con bé cũng chung sống với nhau mười hai năm rồi cho nên.....Tôi nghĩ cậu nên cùng con bé nói chuyện một chút về việc rời đi của con bé, đương nhiên Kiều Kiều vẫn sẽ luôn coi cậu là anh hai, mà tôi là cha của con bé, như vậy thì chúng ta chẳng có gì phải xảy ra tranh chấp cả, cả tôi và cậu đều có thể yêu thương nuông chiều con bé".
Kiều Mặc cau mày nhìn người đàn ông trước mắt, ánh mắt bỗng trở nên mù mịt. Anh không hiểu vì sao người này có thể vô lí như vậy, bỗng dưng cầm cái tờ báo cáo nào đó rồi công bố quyền sở hữu Kiều Kiều, lại còn luôn mồm nói Kiều Kiều là con gái của hắn, hắn là cái gì cơ chứ? Ngày này qua ngày khác, năm này qua năm khác, anh còn luôn cẩn thận che chở yêu thương bé cưng, nhưng bây giờ lại thành ra cái gì cũng không phải của mình. Tuy rằng hai người không phải ruột thịt nhưng với anh Kiều Kiều như chính là máu mủ của mình, anh không giống người nào đó chỉ biết cầm vài tờ giấy gọi là báo cáo gì đó đùng một cái tới tuyên bố Kiều Kiều chính là của ông ta.
"Nhưng nếu ...cậu không đồng ý thì tôi cũng có thể cho cậu một cái biệt thự, nhưng là ở chỗ này không được, các cậu dọn khỏi chỗ này đi, tôi không hi vọng xa vời rằng ngày nào cũng phải ở bên con bé nhưng ít nhất hãy để cho tôi một cơ hội thực hiện trách nhiệm của một người cha, dù sao thì con bé cũng đã phải chịu rất nhiều thiệt thòi...Bây giờ con bé còn nhỏ, có một số việc nó không thể hiểu hết được, chờ tới lúc nó mười tám tuổi, tôi sẽ để cho con bé tự quyết định.... ...."
Trong lúc nói Cổ Bách Lâm vẫn nhìn Kiều Mặc, đây là nhân nhượng cuối cùng của ông nhưng mà ông không hề nghĩ tới trong việc này đến cái tư cách để nhân nhượng ông cũng không đáng có, từ trước cho tới giờ ông đều không ở bên cạnh Kiều
Kiều, lúc này lại xuất hiện diễn vai diễn của một người cha tốt làm cho người khác không thể tiếp nhận được, mà Kiều Mặc thì càng không có khả năng chấp nhận, cái gì mà được lựa chọn cơ chứ?
Kiều Mặc không muốn cùng ông ta nói thêm chuyện gì nữa, anh đi tới trước mặt Cổ Bách Lâm, đôi mắt quyết liệt nhìn chằm chằm cặp mắt sâu thẳm kia: "Tôi nói lại lần nữa, ở đây không có ai là con gái ông cả!"
"Cậu không cần vội vàng quyết định, cậu cứ từ từ suy nghĩ rồi ba ngày sau hãy cho tôi câu trả lời thuyết phục!"
Cổ Bách Lâm không hề tức giận, đối với sự vô lí của Kiều Mặc ông chỉ cười lớn, hôm nay ông tới đây là để đàm phán nhưng lại ở thế chủ động có lợi, ông không cần phải tức giận... Ông có nhiều cách để mang con gái trở về nhưng ông đã chọn cách nhẹ nhàng vì ông không muốn nhìn con gái mình đau khổ, chỉ cần cho ông thời gian ông tin rằng mình có thể thay thế vị trí của Kiều Mặc trong lòng Kiều Kiều, vì vậy ông không cần phải sốt ruột. Nhưng nhiều năm về sau ông mới nhận ra rằng nơi tận sâu trong lòng con gái mình sẽ không vì thời gian mà bị lãng quên, ông không có cách nào có thể chạm đến vị trí đó được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.