Chương 25: Tiểu Lâu
Bắc Thiếu
27/05/2016
Xuyên Quân là bị đói mà tỉnh lại. Lúc tỉnh lại đã là buổi chiều. Ngủ cả đêm,
vết thương trên người lại càng đau. Xem ra hắn phải chịu khó tĩnh dưỡng
một thời gian rồi. Xuyên Quân gọi Kiều Kiều đến rát cổ họng, lại chẳng
thấy ai trả lời mới biết hai người bọn họ còn chưa về. Ăn cơm là quan
trọng nhất, hắn đành phải nhịn đau đi nấu cơm. Tự mình ra tay cơm no áo
ấm, trông chờ vào người khác có mà chết đói. Đang lúc ở trong nhà bếp
trình diễn một buổi hòa âm chén bát leng keng, bên ngoài lại truyền đến
tiếng gõ cửa kỳ quái.
Nói là kỳ quái bởi vì nhà Kiều Mặc căn bản không có người ngoài tới chơi, còn bọn họ vào nhà xưa nay chưa hề biết gõ cửa là gì. Anh mở cửa ra, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi dáng vẻ thanh tú. Cô gái kia mặc một chiếc áo bông đã cũ có vẻ quê mùa, mái tóc dài bị gió thổi hơi rối, sắc mặt tái nhợt, dưới mi mắt có quầng thâm đen, hẳn là không được nghỉ ngơi tốt. Lúc nhìn thấy người mở cửa là Xuyên Quân, ánh mắt cô ta ánh lên sự kinh ngạc, lập tức ngượng ngập túm chặt góc áo không biết phải làm sao. Xuyên Quân nhìn thấy cô gái đứng bên ngoài, kinh ngạc đến há hốc cả miệng, làm cho gương mặt đang sưng như đầu heo của hắn có vẻ buồn cười. Kinh ngạc qua đi, Xuyên Quân nở một nụ cười tự cho là đẹp mê người, thử hỏi chuyện: "Này cô, cô đi nhầm nhà sao?"
Hắn không cười không sao, cười lên lại càng kinh khủng. Cô gái trẻ tuổi sợ hãi lui lại mấy bước, thật cẩn thận hỏi "Xin hỏi, đây là nhà anh Kiều phải không?"
"Cô tìm Kiều Mặc?" Xuyên Quân tự cho là đúng cười xấu xa, không thể tưởng tượng được Kiều ca còn có chiêu này, im hơi lặng tiếng câu được một em gái xinh đẹp thế này, hơn nữa người ta còn đuổi theo tới tận cửa nha, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng mà.
Xuyên Quân miên man suy nghĩ như vậy cũng không phải là lạ. Anh cùng Kiều Mặc chơi với nhau từ nhỏ, đối với Kiều Mặc, anh hiểu khá rõ. Kiều Mặc dường như không có tình cảm với phụ nữ, suốt ngày chỉ chăm chăm chút chút cho cô nhóc Kiều Kiều. Anh rất tò mò, chẳng lẽ Kiều Mặc không có nhu cầu kia? Anh cũng thực đáng khinh nghĩ rằng Kiều Mặc có khả năng mắc chứng yêu trẻ con, có khả năng có tâm tư đối với Kiều Kiều… Kiều Mặc mà biết trong đầu anh có cái suy nghĩ xấu xa này, tuyệt đối sẽ không do dự vặn gãy cổ anh mất.
Cô gái ngoài cửa gật gật đầu, sắc mặt càng tái hơn, thân hình lảo đảo không đứng vững. Xuyên Quân vội bước lên đỡ lấy cô ta. Đây có thể là chị dâu tương lai đấy nha, không thể bỏ mặc được. Cô gái kia lại lui về phía sau một chút. Cũng không thể trách người ta sợ hãi. Dáng vẻ hiện tại của Xuyên Quân quả thực không nên để người khác nhìn thấy kẻo dọa chết người ta.
"Hiện tại anh ấy không ở nhà, có lẽ tối mới về. Cô có muốn vào trong chờ anh ấy không?" Đối với sự tránh né của cô gái, Xuyên Quân cũng không thèm để ý. Dù sao hắn cũng quen rồi. Lúc trước hắn chọc ghẹo các cô gái khác, người ta cũng hay tránh né hắn như vậy, gặp phải người mạnh bạo hơn thì trực tiếp chửi mắng ầm lên ấy chứ.
Cô gái cẩn thận nhìn nhìn Xuyên Quân, do dự nhỏ giọng nói:
"Tôi... Tôi ở bên ngoài chờ ..."
"Bên ngoài trời lạnh lắm, vào nhà đi! Bằng không lát nữa anh Kiều trở về sẽ mắng tôi mất ..." Xuyên Quân cũng bất chấp tất cả, kéo cô gái vào nhà.
Cô gái đi vào phòng khách, cúi đầu ngồi trên sofa. Xuyên Quân rất là ân cần giúp cô ta bưng trà rót nước. Cô gái cầm ly trà, không nhìn Xuyên Quân, cũng không nói câu nào. Xuyên Quân cau mày lẩm bẩm, anh Kiều sao lại quen với một cô gái như vậy chứ, chả có gì thú vị.
"Cô tên là gì?" Giờ phút này Xuyên Quân giống như cán bộ điều tra nhân khẩu. Ở phương diện bắt chuyện với con gái, hắn xem như có kinh nghiệm phong phú. Tuy rằng hắn gọi Kiều Mặc một tiếng anh, nhưng ở phương diện này hắn tuyệt đối có thể làm sư phụ của Kiều Mặc, hắn nên đánh giá hộ người anh em của mình một chút.
Cô gái có chút đề phòng nhìn anh một cái, bất an nắm chặt ly trà.
"Tiểu Lâu, Hà Tiểu Lâu..."
"Ồ... Nhà cô ở đâu?"
"Phòng Sơn... Một vùng quê nhỏ, có lẽ anh chưa từng nghe nói tới..."
"Đến Lăng Hải đã bao lâu rồi?"
"... Nửa năm..."
"Làm nghề gì?"
"... Làm công bình thường thôi..."
"Trong nhà còn có người thân nào không?"
"Còn có một em trai..."
"Mấy tuổi rồi?"
"... Hai mươi ba..."
"Đang học đại học à?"
"Chưa tốt nghiệp trung học..."
"..."
Xuyên Quân chỉ thiếu điều đào tổ tông mười tám đời người ta ra mà hỏi. Mắt thấy cô gái trước mắt giống như sắp phát khóc, mới không hỏi nữa, lúc đó mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm đâu, hắn khách sáo hỏi: "Cô ăn cơm chưa?"
"Ăn... Ăn rồi ..." Tiểu Lâu ấp úng, càng không được tự nhiên. Cho dù là ai đi chăng nữa, bị Xuyên Quân oanh tạc một hồi như vậy hẳn cũng phải lâm vào hôn mê. Cũng may tính tình Tiểu Lâu hiền lành, nếu là người khác không khéo đã tức giận đến giơ chân, người này có bệnh à, vừa gặp mặt đã hỏi thăm tới tận phần mộ tổ tiên nhà người ta!
Xuyên Quân nhìn cô ta một cái, cũng không hỏi nữa, lê chân vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau trong phòng bếp lại bắt đầu vang lên tiếng loảng xoảng leng keng, giống như có người đang cầm nồi niêu xoong chảo đánh nhau vậy. Hắn cầm sủi cảo, quăng vào nồi giống như quăng bom, nước sôi bắn tung tóe, khiến hắn sợ tới mức ôm đầu nhảy dựng, dáng vẻ chật vật khiến người ta không nhìn nổi.
"Để tôi giúp anh nhé?" Phía sau truyền đến giọng nữ sợ sệt, Xuyên Quân nhìn lại, Tiểu Lâu xắn tay áo đứng ngoài cửa bếp, anh cũng không khách khí, vội vàng nhét thìa đũa vào tay cô, khập khiễng chạy khỏi phòng bếp, trong lòng còn cảm khái, lại là một Kiều Kiều nữa à...
Xuyên Quân ngồi trên sofa ăn hùng hục không để ý đến hình tượng, gặm một miệng đầy, anh lúng búng hỏi: "Sao cô lại biết anh Kiều?"
Trên gương mặt tái nhợt của Tiểu Lâu hiện lên một vệt đỏ ửng. Cô cúi đầu nhẹ giọng nói "Anh Kiều... đã cứu tôi..."
"À..." Xuyên Quân rất là khoa trương gật đầu, thảo nào, bình thường anh em có chuyện, Kiều ca đều lười hỗ trợ, hóa ra anh hùng người ta chỉ cứu mỹ nhân thôi.
Xuyên Quân cười xấu xa ghé sát lại nhìn Tiểu Lâu, thần bí hỏi: "Nói thật đi, cô thích anh Kiều của tôi phải không?"
Vệt đỏ ửng trên mặt Tiểu Lâu lại càng lan rộng, lại còn sốt ruột xua tay phủ nhận, lại giống như giấu đầu hở đuôi ...
--- ------ ------ ------ ------ ------
Kiều Mặc lạnh mặt đi về nhà, bàn tay cầm tay một cô bé. Cô bé phải cố hết sức mới theo kịp bước chân của anh, anh lại giống như không nhìn thấy, vẫn không để ý mà bước đi rất nhanh. Anh vẫn còn đang rất tức giận vì chuyện lúc sáng. Buổi sáng, từ nhà ông Bảy đi ra, anh phải đi vòng vèo hết đường to ngõ nhỏ mới tìm được cô em gái đang chơi vui quên trời đất với cậu công tử nhà giàu kia. Tóc đã bị mồ hôi làm ướt, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng đầy vết bẩn, áo bông trên người đã sớm cởi ra không biết quăng đi chỗ nào rồi. Lúc anh tìm được bé, bé đang đứng trên bờ tường, kiễng chân, đưa bàn tay nhỏ bé lên gỡ nhũ băng dưới mái hiên nhà người ta xuống. Thằng nhóc kia đứng bên dưới lo lắng nhắc nhở gì đó. Cô nhóc cầm hai cột nhũ băng thật to trong tay, quay đầu cười vui vẻ với thằng bé, lại đột nhiên bị trượt chân, rơi từ trên bờ tường xuống. Nếu anh không chạy nhanh tới, nếu anh không đỡ được bé, vậy...
Một khắc kia, anh cảm thấy trái tim mình như nhảy khỏi lồng ngực. Anh ôm chặt cô bé vào lòng, chặt đến mức như muốn bẻ gãy xương cốt của cô. Trái tim vừa trở về đúng chỗ, trong lòng lại tràn ngập lửa giận. Anh ấn cô bé nằm trên đùi mình, hung hăng phát mông bé, lại lập tức đau lòng kéo bé vào trong lòng. Mười mấy năm sống với nhau, đây là lần đầu tiên anh đánh bé. Anh vốn không muốn đánh, nhưng lúc anh giơ tay lên, thằng bé kia lại ngăn cản anh, anh không biết lúc đó mình nghĩ gì, có lẽ là bị chọc tức, có lẽ là... anh thực sự coi cô bé kia như vật sở hữu của mình, không cho phép người khác xen vào, cho nên lúc bị ngăn cản lại càng tức giận mà hạ tay.
Kiều Kiều không khóc, cô bé biết mình sai rồi, làm cho anh hai lo lắng. Từ ngõ nhỏ nhà ông Bảy đến nhà chú Sơn, cô bé không dám nói một câu, chỉ gắt gao nắm chặt tay Kiều Mặc, chỉ sợ Kiều Mặc cả đời không thèm để ý đến cô bé nữa. Chú Sơn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, Kiều Mặc lại bướng bỉnh kéo Kiều Kiều về nhà. Hiện tại anh không muốn làm gì nữa cả, chỉ muốn về nhà, giữ mình và Kiều Kiều trong không gian nhỏ hẹp kia, không cho phép người khác quấy rầy.
"Anh hai..." Kiều Kiều lảo đảo đi theo Kiều Mặc, có chút ủy khuất, anh hai từ lúc đó tới giờ không thèm để ý tới cô bé. Cô bé không sợ anh hai đánh mình, mắng mình. Cô bé chỉ sợ anh hai không thèm để ý tới mình nữa, bé sợ, sợ bị bỏ rơi…
Kiều Mặc không đáp lời, nhưng thả chậm bước chân để cô bé có thể theo kịp. Kiều Kiều cảm nhận được động tác của anh hai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút ý cười. Cô bé sụt sịt mũi, tội nghiệp nói: "Anh hai... em lạnh."
Bước chân Kiều Mặc không ngừng lại, vẫn đi đằng trước không chút thay đổi. Thấy anh hai không có phản ứng gì, Kiều Kiều cảm thấy thất bại, cúi đầu đi theo bước chân anh. Mới đi được vài bước, thân mình lại bị người khác ôm lấy, cuốn vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Kiều Kiều vội vàng vươn tay ôm chặt cổ Kiều Mặc, hơi đắc ý nhỏ giọng nói: "Em đã sớm biết anh hai thương em mà..."
Kiều Mặc buồn bực cúi đầu trừng mắt nhìn cô bé, tức giận nói: "Em cũng biết thế à?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kiều Mặc đầy vẻ tức giận, Kiều Kiều vội vàng hôn một cái lấy lòng, quy củ nói: "Anh hai, em sai rồi, về sau em không dám nữa. Anh hai đừng tức giận nữa, về sau chuyện gì em cũng nghe lời anh mà, anh nói thế nào thì là như vậy, anh cho làm gì thì em làm đó, chuyện gì cũng nghe theo anh hai. Em cam đoan sẽ thực ngoan, thực ngoan!"
Kiều Mặc nhìn cái miệng nhỏ nhắn mấp máy kia, nỗi tức giận cũng xẹp bớt. Qua năm mới, lớn hơn một tuổi, cái miệng nhỏ này càng ngày càng lưu loát: "Nhớ kỹ, đây là chính em nói đấy nhé!"
Kiều Kiều mở to cặp mắt sáng ngời, son sắt gật đầu. Kiều Mặc phụng phịu nhéo mũi cô bé, ra vẻ nghiêm khắc nói: "Về sau còn tái phạm, xem anh hai phạt em thế nào!"
Kiều Kiều chẳng hề để ý quệt miệng, rất là tự tin cười nói: "Anh hai không nỡ đâu mà!"
Kiều Mặc không phản bác, chỉ ôm chặt thân thể bé nhỏ trong lòng, trầm mặc bước đi nhanh hơn. Lúc Kiều Kiều mệt mỏi buồn ngủ, mơ hồ nghe thấy một giọng nói trầm thấp khe khẽ vang lên bên tai: "Bé cưng, thực xin lỗi, về sau sẽ không ..." Thực xin lỗi, anh hai không nên đánh em.
Có lẽ dọc đường đi cũng không phải là anh đang giận cô bé, anh chính là đang giận bản thân mình, giận mình sao lại nóng giận, không lý trí mà đánh cô bé...
Có lẽ là vì vội về nhà, con đường dường như lại càng dài hơn. Lúc đi tới cửa nhà, thần kinh căng thẳng đột nhiên trầm tĩnh lại, nhưng vừa mở cửa nhà, anh lại thấy phiền não đập vào mặt. Cô gái thanh tú sắc mặt tái nhợt đứng lên, cặp mắt trong suốt nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng gọi: "Anh Kiều...", mà người anh em của mình lại đứng một bên cười trộm nhìn thật muốn ăn đòn...
Nói là kỳ quái bởi vì nhà Kiều Mặc căn bản không có người ngoài tới chơi, còn bọn họ vào nhà xưa nay chưa hề biết gõ cửa là gì. Anh mở cửa ra, bên ngoài là một cô gái trẻ tuổi dáng vẻ thanh tú. Cô gái kia mặc một chiếc áo bông đã cũ có vẻ quê mùa, mái tóc dài bị gió thổi hơi rối, sắc mặt tái nhợt, dưới mi mắt có quầng thâm đen, hẳn là không được nghỉ ngơi tốt. Lúc nhìn thấy người mở cửa là Xuyên Quân, ánh mắt cô ta ánh lên sự kinh ngạc, lập tức ngượng ngập túm chặt góc áo không biết phải làm sao. Xuyên Quân nhìn thấy cô gái đứng bên ngoài, kinh ngạc đến há hốc cả miệng, làm cho gương mặt đang sưng như đầu heo của hắn có vẻ buồn cười. Kinh ngạc qua đi, Xuyên Quân nở một nụ cười tự cho là đẹp mê người, thử hỏi chuyện: "Này cô, cô đi nhầm nhà sao?"
Hắn không cười không sao, cười lên lại càng kinh khủng. Cô gái trẻ tuổi sợ hãi lui lại mấy bước, thật cẩn thận hỏi "Xin hỏi, đây là nhà anh Kiều phải không?"
"Cô tìm Kiều Mặc?" Xuyên Quân tự cho là đúng cười xấu xa, không thể tưởng tượng được Kiều ca còn có chiêu này, im hơi lặng tiếng câu được một em gái xinh đẹp thế này, hơn nữa người ta còn đuổi theo tới tận cửa nha, thật sự là biết người biết mặt không biết lòng mà.
Xuyên Quân miên man suy nghĩ như vậy cũng không phải là lạ. Anh cùng Kiều Mặc chơi với nhau từ nhỏ, đối với Kiều Mặc, anh hiểu khá rõ. Kiều Mặc dường như không có tình cảm với phụ nữ, suốt ngày chỉ chăm chăm chút chút cho cô nhóc Kiều Kiều. Anh rất tò mò, chẳng lẽ Kiều Mặc không có nhu cầu kia? Anh cũng thực đáng khinh nghĩ rằng Kiều Mặc có khả năng mắc chứng yêu trẻ con, có khả năng có tâm tư đối với Kiều Kiều… Kiều Mặc mà biết trong đầu anh có cái suy nghĩ xấu xa này, tuyệt đối sẽ không do dự vặn gãy cổ anh mất.
Cô gái ngoài cửa gật gật đầu, sắc mặt càng tái hơn, thân hình lảo đảo không đứng vững. Xuyên Quân vội bước lên đỡ lấy cô ta. Đây có thể là chị dâu tương lai đấy nha, không thể bỏ mặc được. Cô gái kia lại lui về phía sau một chút. Cũng không thể trách người ta sợ hãi. Dáng vẻ hiện tại của Xuyên Quân quả thực không nên để người khác nhìn thấy kẻo dọa chết người ta.
"Hiện tại anh ấy không ở nhà, có lẽ tối mới về. Cô có muốn vào trong chờ anh ấy không?" Đối với sự tránh né của cô gái, Xuyên Quân cũng không thèm để ý. Dù sao hắn cũng quen rồi. Lúc trước hắn chọc ghẹo các cô gái khác, người ta cũng hay tránh né hắn như vậy, gặp phải người mạnh bạo hơn thì trực tiếp chửi mắng ầm lên ấy chứ.
Cô gái cẩn thận nhìn nhìn Xuyên Quân, do dự nhỏ giọng nói:
"Tôi... Tôi ở bên ngoài chờ ..."
"Bên ngoài trời lạnh lắm, vào nhà đi! Bằng không lát nữa anh Kiều trở về sẽ mắng tôi mất ..." Xuyên Quân cũng bất chấp tất cả, kéo cô gái vào nhà.
Cô gái đi vào phòng khách, cúi đầu ngồi trên sofa. Xuyên Quân rất là ân cần giúp cô ta bưng trà rót nước. Cô gái cầm ly trà, không nhìn Xuyên Quân, cũng không nói câu nào. Xuyên Quân cau mày lẩm bẩm, anh Kiều sao lại quen với một cô gái như vậy chứ, chả có gì thú vị.
"Cô tên là gì?" Giờ phút này Xuyên Quân giống như cán bộ điều tra nhân khẩu. Ở phương diện bắt chuyện với con gái, hắn xem như có kinh nghiệm phong phú. Tuy rằng hắn gọi Kiều Mặc một tiếng anh, nhưng ở phương diện này hắn tuyệt đối có thể làm sư phụ của Kiều Mặc, hắn nên đánh giá hộ người anh em của mình một chút.
Cô gái có chút đề phòng nhìn anh một cái, bất an nắm chặt ly trà.
"Tiểu Lâu, Hà Tiểu Lâu..."
"Ồ... Nhà cô ở đâu?"
"Phòng Sơn... Một vùng quê nhỏ, có lẽ anh chưa từng nghe nói tới..."
"Đến Lăng Hải đã bao lâu rồi?"
"... Nửa năm..."
"Làm nghề gì?"
"... Làm công bình thường thôi..."
"Trong nhà còn có người thân nào không?"
"Còn có một em trai..."
"Mấy tuổi rồi?"
"... Hai mươi ba..."
"Đang học đại học à?"
"Chưa tốt nghiệp trung học..."
"..."
Xuyên Quân chỉ thiếu điều đào tổ tông mười tám đời người ta ra mà hỏi. Mắt thấy cô gái trước mắt giống như sắp phát khóc, mới không hỏi nữa, lúc đó mới nhớ tới mình còn chưa ăn cơm đâu, hắn khách sáo hỏi: "Cô ăn cơm chưa?"
"Ăn... Ăn rồi ..." Tiểu Lâu ấp úng, càng không được tự nhiên. Cho dù là ai đi chăng nữa, bị Xuyên Quân oanh tạc một hồi như vậy hẳn cũng phải lâm vào hôn mê. Cũng may tính tình Tiểu Lâu hiền lành, nếu là người khác không khéo đã tức giận đến giơ chân, người này có bệnh à, vừa gặp mặt đã hỏi thăm tới tận phần mộ tổ tiên nhà người ta!
Xuyên Quân nhìn cô ta một cái, cũng không hỏi nữa, lê chân vào phòng bếp. Chỉ chốc lát sau trong phòng bếp lại bắt đầu vang lên tiếng loảng xoảng leng keng, giống như có người đang cầm nồi niêu xoong chảo đánh nhau vậy. Hắn cầm sủi cảo, quăng vào nồi giống như quăng bom, nước sôi bắn tung tóe, khiến hắn sợ tới mức ôm đầu nhảy dựng, dáng vẻ chật vật khiến người ta không nhìn nổi.
"Để tôi giúp anh nhé?" Phía sau truyền đến giọng nữ sợ sệt, Xuyên Quân nhìn lại, Tiểu Lâu xắn tay áo đứng ngoài cửa bếp, anh cũng không khách khí, vội vàng nhét thìa đũa vào tay cô, khập khiễng chạy khỏi phòng bếp, trong lòng còn cảm khái, lại là một Kiều Kiều nữa à...
Xuyên Quân ngồi trên sofa ăn hùng hục không để ý đến hình tượng, gặm một miệng đầy, anh lúng búng hỏi: "Sao cô lại biết anh Kiều?"
Trên gương mặt tái nhợt của Tiểu Lâu hiện lên một vệt đỏ ửng. Cô cúi đầu nhẹ giọng nói "Anh Kiều... đã cứu tôi..."
"À..." Xuyên Quân rất là khoa trương gật đầu, thảo nào, bình thường anh em có chuyện, Kiều ca đều lười hỗ trợ, hóa ra anh hùng người ta chỉ cứu mỹ nhân thôi.
Xuyên Quân cười xấu xa ghé sát lại nhìn Tiểu Lâu, thần bí hỏi: "Nói thật đi, cô thích anh Kiều của tôi phải không?"
Vệt đỏ ửng trên mặt Tiểu Lâu lại càng lan rộng, lại còn sốt ruột xua tay phủ nhận, lại giống như giấu đầu hở đuôi ...
--- ------ ------ ------ ------ ------
Kiều Mặc lạnh mặt đi về nhà, bàn tay cầm tay một cô bé. Cô bé phải cố hết sức mới theo kịp bước chân của anh, anh lại giống như không nhìn thấy, vẫn không để ý mà bước đi rất nhanh. Anh vẫn còn đang rất tức giận vì chuyện lúc sáng. Buổi sáng, từ nhà ông Bảy đi ra, anh phải đi vòng vèo hết đường to ngõ nhỏ mới tìm được cô em gái đang chơi vui quên trời đất với cậu công tử nhà giàu kia. Tóc đã bị mồ hôi làm ướt, trên khuôn mặt xinh đẹp nhỏ nhắn cũng đầy vết bẩn, áo bông trên người đã sớm cởi ra không biết quăng đi chỗ nào rồi. Lúc anh tìm được bé, bé đang đứng trên bờ tường, kiễng chân, đưa bàn tay nhỏ bé lên gỡ nhũ băng dưới mái hiên nhà người ta xuống. Thằng nhóc kia đứng bên dưới lo lắng nhắc nhở gì đó. Cô nhóc cầm hai cột nhũ băng thật to trong tay, quay đầu cười vui vẻ với thằng bé, lại đột nhiên bị trượt chân, rơi từ trên bờ tường xuống. Nếu anh không chạy nhanh tới, nếu anh không đỡ được bé, vậy...
Một khắc kia, anh cảm thấy trái tim mình như nhảy khỏi lồng ngực. Anh ôm chặt cô bé vào lòng, chặt đến mức như muốn bẻ gãy xương cốt của cô. Trái tim vừa trở về đúng chỗ, trong lòng lại tràn ngập lửa giận. Anh ấn cô bé nằm trên đùi mình, hung hăng phát mông bé, lại lập tức đau lòng kéo bé vào trong lòng. Mười mấy năm sống với nhau, đây là lần đầu tiên anh đánh bé. Anh vốn không muốn đánh, nhưng lúc anh giơ tay lên, thằng bé kia lại ngăn cản anh, anh không biết lúc đó mình nghĩ gì, có lẽ là bị chọc tức, có lẽ là... anh thực sự coi cô bé kia như vật sở hữu của mình, không cho phép người khác xen vào, cho nên lúc bị ngăn cản lại càng tức giận mà hạ tay.
Kiều Kiều không khóc, cô bé biết mình sai rồi, làm cho anh hai lo lắng. Từ ngõ nhỏ nhà ông Bảy đến nhà chú Sơn, cô bé không dám nói một câu, chỉ gắt gao nắm chặt tay Kiều Mặc, chỉ sợ Kiều Mặc cả đời không thèm để ý đến cô bé nữa. Chú Sơn giữ bọn họ lại ăn cơm trưa, Kiều Mặc lại bướng bỉnh kéo Kiều Kiều về nhà. Hiện tại anh không muốn làm gì nữa cả, chỉ muốn về nhà, giữ mình và Kiều Kiều trong không gian nhỏ hẹp kia, không cho phép người khác quấy rầy.
"Anh hai..." Kiều Kiều lảo đảo đi theo Kiều Mặc, có chút ủy khuất, anh hai từ lúc đó tới giờ không thèm để ý tới cô bé. Cô bé không sợ anh hai đánh mình, mắng mình. Cô bé chỉ sợ anh hai không thèm để ý tới mình nữa, bé sợ, sợ bị bỏ rơi…
Kiều Mặc không đáp lời, nhưng thả chậm bước chân để cô bé có thể theo kịp. Kiều Kiều cảm nhận được động tác của anh hai, trên khuôn mặt nhỏ nhắn hiện lên một chút ý cười. Cô bé sụt sịt mũi, tội nghiệp nói: "Anh hai... em lạnh."
Bước chân Kiều Mặc không ngừng lại, vẫn đi đằng trước không chút thay đổi. Thấy anh hai không có phản ứng gì, Kiều Kiều cảm thấy thất bại, cúi đầu đi theo bước chân anh. Mới đi được vài bước, thân mình lại bị người khác ôm lấy, cuốn vào lồng ngực ấm áp quen thuộc. Kiều Kiều vội vàng vươn tay ôm chặt cổ Kiều Mặc, hơi đắc ý nhỏ giọng nói: "Em đã sớm biết anh hai thương em mà..."
Kiều Mặc buồn bực cúi đầu trừng mắt nhìn cô bé, tức giận nói: "Em cũng biết thế à?"
Nhìn khuôn mặt tuấn tú của Kiều Mặc đầy vẻ tức giận, Kiều Kiều vội vàng hôn một cái lấy lòng, quy củ nói: "Anh hai, em sai rồi, về sau em không dám nữa. Anh hai đừng tức giận nữa, về sau chuyện gì em cũng nghe lời anh mà, anh nói thế nào thì là như vậy, anh cho làm gì thì em làm đó, chuyện gì cũng nghe theo anh hai. Em cam đoan sẽ thực ngoan, thực ngoan!"
Kiều Mặc nhìn cái miệng nhỏ nhắn mấp máy kia, nỗi tức giận cũng xẹp bớt. Qua năm mới, lớn hơn một tuổi, cái miệng nhỏ này càng ngày càng lưu loát: "Nhớ kỹ, đây là chính em nói đấy nhé!"
Kiều Kiều mở to cặp mắt sáng ngời, son sắt gật đầu. Kiều Mặc phụng phịu nhéo mũi cô bé, ra vẻ nghiêm khắc nói: "Về sau còn tái phạm, xem anh hai phạt em thế nào!"
Kiều Kiều chẳng hề để ý quệt miệng, rất là tự tin cười nói: "Anh hai không nỡ đâu mà!"
Kiều Mặc không phản bác, chỉ ôm chặt thân thể bé nhỏ trong lòng, trầm mặc bước đi nhanh hơn. Lúc Kiều Kiều mệt mỏi buồn ngủ, mơ hồ nghe thấy một giọng nói trầm thấp khe khẽ vang lên bên tai: "Bé cưng, thực xin lỗi, về sau sẽ không ..." Thực xin lỗi, anh hai không nên đánh em.
Có lẽ dọc đường đi cũng không phải là anh đang giận cô bé, anh chính là đang giận bản thân mình, giận mình sao lại nóng giận, không lý trí mà đánh cô bé...
Có lẽ là vì vội về nhà, con đường dường như lại càng dài hơn. Lúc đi tới cửa nhà, thần kinh căng thẳng đột nhiên trầm tĩnh lại, nhưng vừa mở cửa nhà, anh lại thấy phiền não đập vào mặt. Cô gái thanh tú sắc mặt tái nhợt đứng lên, cặp mắt trong suốt nhìn anh, vẻ mặt ngượng ngùng gọi: "Anh Kiều...", mà người anh em của mình lại đứng một bên cười trộm nhìn thật muốn ăn đòn...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.