Chương 35: Xa cách
Bắc Thiếu
31/05/2016
Edit: Gia Lăng Tần
Beta: Kim Hoàn Lương
Trong sân có một cây dung lâu năm, cành lá sum xuê, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây sàn sạt rung động. Trong tán lá thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu khe khẽ. Giữa đêm xuân, ánh trăng dịu dàng, gió xuân ấm áp phất qua hai má, làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà lười biếng không muốn nhúc nhích. Kiều Mặc ôm Kiều Kiều lẳng lặng ngồi dưới gốc cây, bàn tay to vỗ nhẹ phía sau lưng cô bé, khóe miệng mang theo một nụ cười kín đáo.
"‘Tảng đá bản, bản thạch thanh, tảng đá bản thượng đinh đinh sắt’*, anh hai đoán xem là cái gì?" Tiếng cô bé trong trẻo vang lên xua tan yên tĩnh, đôi mắt to chớp chớp, tựa như ánh sao sáng trên bầu trời đêm thăm thẳm.
*Một câu đố. Thứ cho tài năng có hạn không edit thuần việt được ))
Kiều Mặc cúi đầu, chóp mũi cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vô cùng thân thiết, thể hiện tình yêu không muốn xa rời. Anh cười nhẹ mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, giống như đêm xuân làm say lòng người, khiến người ta say mê chìm đắm trong đó: "Bé cưng thông minh như vậy, anh hai không đoán được..."
Cô bé bất mãn mím miệng, nhẹ giọng oán giận làm nũng: "Anh hai lười thế, không thèm đoán câu đố của Kiều Kiều..."
Kiều Mặc hưởng thụ tựa lên hõm vai gầy yếu của Kiều Kiều, nặng nề muốn ngủ, anh cúi đầu nhẹ giọng: "Là bé cưng rất thông minh, anh hai già rồi, không đoán được ..."
"Anh hai chưa già, anh hai vĩnh viễn trẻ tuổi, sống lâu trăm tuổi..." Cô bé ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng giữa bầu trời đêm, lầm bầm nói, lại giống như thành tâm hứa nguyện.
"Sống lâu như vậy, đến lúc đó chỉ còn lại một mình anh, em bảo anh phải làm sao đây?"
"Không phải chỉ có một mình, em sẽ mãi ở cùng anh hai..." Cô bé cúi đầu vô cùng thân thiết tựa vào má anh, nhẹ giọng hát: "Ánh trăng sáng ngời, anh hai ngồi đó, nhìn xem anh hai, ôm bé cưng trong lòng, bé cưng tên Kiều Kiều..."
Đôi lông mày mấy ngày liền vẫn nhíu chặt dần giãn ra. Trong tiếng hát của cô bé, Kiều Mặc dần dần buồn ngủ. Anh đã nhiều ngày không chợp mắt. Tình cảnh đêm đó giống như cơn ác mộng cứ cuốn lấy anh, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh cô bé cả người đầy máu, hoảng sợ lo lắng gọi "Anh hai... anh hai..." lại hiện lên trước mắt anh. Anh không dám ngủ, chỉ có thể cẩn thận ôm cô bé trong lòng, thức cả đêm nhìn cô bé kia say ngủ...
Từ bệnh viện trở về đã ba ngày. Ba ngày nay Kiều Kiều cơ hồ chưa hề rời khỏi vòng tay Kiều Mặc, tất cả mọi chuyện dường như đều là Kiều Mặc làm giúp. Kiều Mặc cũng chưa hề nhắc tới chuyện của Xuyên Quân trước mặt Kiều Kiều, mà Kiều Kiều thấy anh hai lo lắng vì mình, cũng không dám nói gì. A Nại, Lý Ương cùng Phương Thành đều đến thăm Kiều Kiều, lại bị Kiều Mặc lạnh lùng chặn ngoài cửa. Anh sợ, cho dù ôm Kiều Kiều trong lòng, anh cũng vẫn lo lắng, làm sao có thể yên tâm với đám thanh niên cẩu thả ngoài kia.
Xuyên Quân chậm rãi mở to mắt. Ngọn đèn sáng chói mắt, hắn khó chịu muốn che mắt lại, cánh tay lại yếu ớt không nhấc lên nổi, đành phải nhắm mắt lại. Hắn đã hôn mê ba ngày, một giọt nước cũng chưa uống, trên người chẳng có tý sức lực nào. Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, lại mở to mắt, chỉ nhìn thấy xung quanh toàn màu trắng. Trần nhà màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, giường màu trắng, chăn đệm cũng trắng nốt, nhất thời hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nơi này là... phòng bệnh? Sao mình lại ở đây? Xuyên Quân nhíu mày cố gắng nhớ lại, trí nhớ lại mơ hồ không rõ ràng, tiếng kêu khóc của cô bé, vết chém dữ tợn, mũi dao lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé dính đầy máu... Cơn đau đầu dữ dội khiến hắn rên lên một tiếng, đúng lúc này cửa phòng mở ra, có người đi vào. Xuyên Quân còn chưa thấy rõ người tới đã nghe được giọng nam vui mừng:
"Xuyên Quân, anh tỉnh rồi à?"
A Nại mừng rỡ, vội vàng chạy tới bên giường bệnh. Xuyên Quân thấy cậu, há miệng thở dốc muốn nói, lại phát hiện cổ họng nghẹn chặt lại không thốt lên lời. A Nại vội vàng rót một chén nước, đỡ hắn uống xong, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Xuyên Quân, cuối cùng thì anh cũng tỉnh, anh đã hôn mê ba ngày rồi đấy..."
Xuyên Quân sắc mặt tái nhợt, suy yếu mở miệng hỏi: "Sao lại thế này?"
A Nại nghi hoặc nhìn hắn, vừa định giải thích, phía sau lại truyền đến một giọng nói mạnh mẽ đầy tức giận: "Sao lại thế này? Mày còn dám hỏi, mày xem mày dọa Kiều Kiều thành dạng gì rồi ???"
"Kiều Kiều..." Xuyên Quân nghi hoặc nhìn Phương Thành đang trợn mắt, đột nhiên hai mắt mở to, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn vội vàng ngồi dậy, túm lấy A Nại, dùng thanh âm khàn như tiếng loa rè mà hét lớn: "Kiều Kiều làm sao vậy? Bé làm sao vậy?"
A Nại bất đắc dĩ thở dài, muốn đỡ hắn nằm xuống, Xuyên Quân lại gắt gao túm chặt cánh tay cậu chờ cậu trả lời. Một khắc trước lúc hôn mê, hắn chỉ nhớ cô bé kia hai bàn tay dính đầy máu, quỳ gối bên người hắn bối rối khóc gọi, hẳn là không có việc gì, bản thân hắn không phải là cũng không có việc gì sao? Cô bé ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, sao có thể có chuyện gì được?
"Hỏi qua bác sĩ trong bệnh viện, nghe nói tay bé bị thương nặng, đến thăm bé mấy lần nhưng đều bị Kiều ca đuổi ra..." A Nại chần chờ nhìn Xuyên Quân đang hối hận không thôi, tận lực uyển chuyển nói: "Kiều ca... rất tức giận..."
"Tức giận? Tức giận vẫn còn là may." Phương Thành ôm tay tựa vào cửa, lạnh mặt nhìn Xuyên Quân, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đại ca định giết mày luôn ấy chứ!"
"Phương Thành, anh có thể đừng tranh cãi nữa được không, Kiều ca lúc đó tức giận mới nói thế..."
"Tức giận mới nói vậy? Đến tao cũng muốn chém thằng ranh này mấy phát. Mày mà thấy dáng vẻ Kiều Kiều hôm đó cũng phải sợ. Trình Xuyên Quân, mày muốn gây chuyện thì tự mày đi mà gánh vác hậu quả, đừng để người khác phải đi theo chịu tội." Phương Thành máu dồn lên đầu, trong lòng tức giận không kìm được, chỉ vào Xuyên Quân giận dữ hét lớn: "Mẹ nó, ngoại trừ gây chuyện thị phi thì mày còn làm được cái gì nữa hả? Ông đây mấy ngày nay đều phải giúp mày dọn dẹp tàn cục đấy, lại còn lôi cả Kiều Kiều vào chuyện này, mày muốn gì hả!"
Thấy Phương Thành càng nói càng khó nghe, A Nại đứng lên ngăn anh lại. Nhìn Xuyên Quân ảm đạm trầm mặc, A Nại bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Cậu biết cho dù Kiều Mặc có không làm gì Xuyên Quân đi chăng nữa, tình anh em xem như cũng mất rồi. Nhưng chuyện này phải trách ai được? Trách Xuyên Quân? Quả thật, chuyện này là hắn gây ra, nhưng nhất định hắn cũng không muốn Kiều Kiều bị thương; trách Kiều Mặc? Trách anh ấy quá mức coi trọng Kiều Kiều? Không khỏi quá mức mâu thuẫn đi ...
Phương Thành đã không chịu được khi phải nhìn thấy Xuyên Quân xuất hiện trong tầm mắt mình, anh lạnh lùng nói cho Xuyên Quân biết ngày mai sẽ có người đến điều tra tình hình hôm đó, sau đó liền đá cửa rời đi. A Nại nhìn Xuyên Quân ngây người nằm trên giường, có chút không đành lòng, nhưng lại không biết nên khuyên giải như thế nào. Tuy rằng xảy ra chuyện này cậu cũng tức giận, nhưng thấy người anh em của mình tìm đường sống trong cái chết, giờ lại nằm đây thế này, sao nỡ quở trách gì nữa, vẫn nên chờ hắn khỏe lại rồi tính sau.
"Xuyên Quân, bác sĩ nói anh phải nằm viện mấy hôm nữa. Trong khoảng thời gian này em cùng Ương Tử sẽ thay phiên tới trông anh. Ban ngày Ương Tử ở đây, buổi tối em đến... Qua một thời gian, đến xin lỗi Kiều ca vậy. Đều là anh em với nhau, anh ấy cũng chỉ là nhất thời nóng giận mới thế, qua một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi ..." A Nại nói những lời này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không chắc chắn, nhưng cũng chỉ có thể an ủi Xuyên Quân như thế.
Có lẽ vậy đi. Có lẽ qua nửa năm, một năm nữa, vết thương của Kiều Kiều lành rồi, mọi người sẽ dần dần phai nhạt chuyện này. Nhưng ông trời lại cố tình không chiều ý bọn họ. Không có nửa năm, càng không có một năm, chỉ có hai tháng. Hai tháng sau, Kiều Mặc vẫn không ngừng nhớ tới chuyện ngày hôm nay. Anh không muốn quên, càng không thể quên. Mỗi đêm giãy giụa trong bóng đêm, nhớ tới hạnh phúc ấm áp mình từng có, lại càng nhớ tới lý do mất đi, hận ý từng chút từng chút theo ký ức đào móc ra, chồng chất. Mà giờ phút này, Xuyên Quân mỏi mệt nằm trên giường, lấy mu bàn tay che khuất tầm mắt. Dưới ánh đèn sáng ngời có thể thấy rõ nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống...
Beta: Kim Hoàn Lương
Trong sân có một cây dung lâu năm, cành lá sum xuê, từng cơn gió nhẹ thổi qua, lá cây sàn sạt rung động. Trong tán lá thỉnh thoảng có tiếng côn trùng kêu khe khẽ. Giữa đêm xuân, ánh trăng dịu dàng, gió xuân ấm áp phất qua hai má, làm cho người ta cảm thấy thoải mái mà lười biếng không muốn nhúc nhích. Kiều Mặc ôm Kiều Kiều lẳng lặng ngồi dưới gốc cây, bàn tay to vỗ nhẹ phía sau lưng cô bé, khóe miệng mang theo một nụ cười kín đáo.
"‘Tảng đá bản, bản thạch thanh, tảng đá bản thượng đinh đinh sắt’*, anh hai đoán xem là cái gì?" Tiếng cô bé trong trẻo vang lên xua tan yên tĩnh, đôi mắt to chớp chớp, tựa như ánh sao sáng trên bầu trời đêm thăm thẳm.
*Một câu đố. Thứ cho tài năng có hạn không edit thuần việt được ))
Kiều Mặc cúi đầu, chóp mũi cọ cọ vào khuôn mặt nhỏ nhắn của cô bé vô cùng thân thiết, thể hiện tình yêu không muốn xa rời. Anh cười nhẹ mở miệng, giọng nói hơi khàn khàn, giống như đêm xuân làm say lòng người, khiến người ta say mê chìm đắm trong đó: "Bé cưng thông minh như vậy, anh hai không đoán được..."
Cô bé bất mãn mím miệng, nhẹ giọng oán giận làm nũng: "Anh hai lười thế, không thèm đoán câu đố của Kiều Kiều..."
Kiều Mặc hưởng thụ tựa lên hõm vai gầy yếu của Kiều Kiều, nặng nề muốn ngủ, anh cúi đầu nhẹ giọng: "Là bé cưng rất thông minh, anh hai già rồi, không đoán được ..."
"Anh hai chưa già, anh hai vĩnh viễn trẻ tuổi, sống lâu trăm tuổi..." Cô bé ngẩng đầu nhìn ánh trăng sáng giữa bầu trời đêm, lầm bầm nói, lại giống như thành tâm hứa nguyện.
"Sống lâu như vậy, đến lúc đó chỉ còn lại một mình anh, em bảo anh phải làm sao đây?"
"Không phải chỉ có một mình, em sẽ mãi ở cùng anh hai..." Cô bé cúi đầu vô cùng thân thiết tựa vào má anh, nhẹ giọng hát: "Ánh trăng sáng ngời, anh hai ngồi đó, nhìn xem anh hai, ôm bé cưng trong lòng, bé cưng tên Kiều Kiều..."
Đôi lông mày mấy ngày liền vẫn nhíu chặt dần giãn ra. Trong tiếng hát của cô bé, Kiều Mặc dần dần buồn ngủ. Anh đã nhiều ngày không chợp mắt. Tình cảnh đêm đó giống như cơn ác mộng cứ cuốn lấy anh, chỉ cần nhắm mắt lại là hình ảnh cô bé cả người đầy máu, hoảng sợ lo lắng gọi "Anh hai... anh hai..." lại hiện lên trước mắt anh. Anh không dám ngủ, chỉ có thể cẩn thận ôm cô bé trong lòng, thức cả đêm nhìn cô bé kia say ngủ...
Từ bệnh viện trở về đã ba ngày. Ba ngày nay Kiều Kiều cơ hồ chưa hề rời khỏi vòng tay Kiều Mặc, tất cả mọi chuyện dường như đều là Kiều Mặc làm giúp. Kiều Mặc cũng chưa hề nhắc tới chuyện của Xuyên Quân trước mặt Kiều Kiều, mà Kiều Kiều thấy anh hai lo lắng vì mình, cũng không dám nói gì. A Nại, Lý Ương cùng Phương Thành đều đến thăm Kiều Kiều, lại bị Kiều Mặc lạnh lùng chặn ngoài cửa. Anh sợ, cho dù ôm Kiều Kiều trong lòng, anh cũng vẫn lo lắng, làm sao có thể yên tâm với đám thanh niên cẩu thả ngoài kia.
Xuyên Quân chậm rãi mở to mắt. Ngọn đèn sáng chói mắt, hắn khó chịu muốn che mắt lại, cánh tay lại yếu ớt không nhấc lên nổi, đành phải nhắm mắt lại. Hắn đã hôn mê ba ngày, một giọt nước cũng chưa uống, trên người chẳng có tý sức lực nào. Hắn liếm liếm đôi môi khô khốc, lại mở to mắt, chỉ nhìn thấy xung quanh toàn màu trắng. Trần nhà màu trắng, rèm cửa sổ màu trắng, giường màu trắng, chăn đệm cũng trắng nốt, nhất thời hắn không rõ đã xảy ra chuyện gì. Nơi này là... phòng bệnh? Sao mình lại ở đây? Xuyên Quân nhíu mày cố gắng nhớ lại, trí nhớ lại mơ hồ không rõ ràng, tiếng kêu khóc của cô bé, vết chém dữ tợn, mũi dao lạnh lẽo, bàn tay nhỏ bé dính đầy máu... Cơn đau đầu dữ dội khiến hắn rên lên một tiếng, đúng lúc này cửa phòng mở ra, có người đi vào. Xuyên Quân còn chưa thấy rõ người tới đã nghe được giọng nam vui mừng:
"Xuyên Quân, anh tỉnh rồi à?"
A Nại mừng rỡ, vội vàng chạy tới bên giường bệnh. Xuyên Quân thấy cậu, há miệng thở dốc muốn nói, lại phát hiện cổ họng nghẹn chặt lại không thốt lên lời. A Nại vội vàng rót một chén nước, đỡ hắn uống xong, rốt cục thở dài nhẹ nhõm một hơi: "Xuyên Quân, cuối cùng thì anh cũng tỉnh, anh đã hôn mê ba ngày rồi đấy..."
Xuyên Quân sắc mặt tái nhợt, suy yếu mở miệng hỏi: "Sao lại thế này?"
A Nại nghi hoặc nhìn hắn, vừa định giải thích, phía sau lại truyền đến một giọng nói mạnh mẽ đầy tức giận: "Sao lại thế này? Mày còn dám hỏi, mày xem mày dọa Kiều Kiều thành dạng gì rồi ???"
"Kiều Kiều..." Xuyên Quân nghi hoặc nhìn Phương Thành đang trợn mắt, đột nhiên hai mắt mở to, sắc mặt trắng như tờ giấy. Hắn vội vàng ngồi dậy, túm lấy A Nại, dùng thanh âm khàn như tiếng loa rè mà hét lớn: "Kiều Kiều làm sao vậy? Bé làm sao vậy?"
A Nại bất đắc dĩ thở dài, muốn đỡ hắn nằm xuống, Xuyên Quân lại gắt gao túm chặt cánh tay cậu chờ cậu trả lời. Một khắc trước lúc hôn mê, hắn chỉ nhớ cô bé kia hai bàn tay dính đầy máu, quỳ gối bên người hắn bối rối khóc gọi, hẳn là không có việc gì, bản thân hắn không phải là cũng không có việc gì sao? Cô bé ngoan như vậy, đáng yêu như vậy, sao có thể có chuyện gì được?
"Hỏi qua bác sĩ trong bệnh viện, nghe nói tay bé bị thương nặng, đến thăm bé mấy lần nhưng đều bị Kiều ca đuổi ra..." A Nại chần chờ nhìn Xuyên Quân đang hối hận không thôi, tận lực uyển chuyển nói: "Kiều ca... rất tức giận..."
"Tức giận? Tức giận vẫn còn là may." Phương Thành ôm tay tựa vào cửa, lạnh mặt nhìn Xuyên Quân, nghiến răng nghiến lợi nói:
"Đại ca định giết mày luôn ấy chứ!"
"Phương Thành, anh có thể đừng tranh cãi nữa được không, Kiều ca lúc đó tức giận mới nói thế..."
"Tức giận mới nói vậy? Đến tao cũng muốn chém thằng ranh này mấy phát. Mày mà thấy dáng vẻ Kiều Kiều hôm đó cũng phải sợ. Trình Xuyên Quân, mày muốn gây chuyện thì tự mày đi mà gánh vác hậu quả, đừng để người khác phải đi theo chịu tội." Phương Thành máu dồn lên đầu, trong lòng tức giận không kìm được, chỉ vào Xuyên Quân giận dữ hét lớn: "Mẹ nó, ngoại trừ gây chuyện thị phi thì mày còn làm được cái gì nữa hả? Ông đây mấy ngày nay đều phải giúp mày dọn dẹp tàn cục đấy, lại còn lôi cả Kiều Kiều vào chuyện này, mày muốn gì hả!"
Thấy Phương Thành càng nói càng khó nghe, A Nại đứng lên ngăn anh lại. Nhìn Xuyên Quân ảm đạm trầm mặc, A Nại bỗng nhiên cảm thấy buồn bã. Cậu biết cho dù Kiều Mặc có không làm gì Xuyên Quân đi chăng nữa, tình anh em xem như cũng mất rồi. Nhưng chuyện này phải trách ai được? Trách Xuyên Quân? Quả thật, chuyện này là hắn gây ra, nhưng nhất định hắn cũng không muốn Kiều Kiều bị thương; trách Kiều Mặc? Trách anh ấy quá mức coi trọng Kiều Kiều? Không khỏi quá mức mâu thuẫn đi ...
Phương Thành đã không chịu được khi phải nhìn thấy Xuyên Quân xuất hiện trong tầm mắt mình, anh lạnh lùng nói cho Xuyên Quân biết ngày mai sẽ có người đến điều tra tình hình hôm đó, sau đó liền đá cửa rời đi. A Nại nhìn Xuyên Quân ngây người nằm trên giường, có chút không đành lòng, nhưng lại không biết nên khuyên giải như thế nào. Tuy rằng xảy ra chuyện này cậu cũng tức giận, nhưng thấy người anh em của mình tìm đường sống trong cái chết, giờ lại nằm đây thế này, sao nỡ quở trách gì nữa, vẫn nên chờ hắn khỏe lại rồi tính sau.
"Xuyên Quân, bác sĩ nói anh phải nằm viện mấy hôm nữa. Trong khoảng thời gian này em cùng Ương Tử sẽ thay phiên tới trông anh. Ban ngày Ương Tử ở đây, buổi tối em đến... Qua một thời gian, đến xin lỗi Kiều ca vậy. Đều là anh em với nhau, anh ấy cũng chỉ là nhất thời nóng giận mới thế, qua một thời gian nữa chắc sẽ ổn thôi ..." A Nại nói những lời này, ngay cả bản thân cũng cảm thấy không chắc chắn, nhưng cũng chỉ có thể an ủi Xuyên Quân như thế.
Có lẽ vậy đi. Có lẽ qua nửa năm, một năm nữa, vết thương của Kiều Kiều lành rồi, mọi người sẽ dần dần phai nhạt chuyện này. Nhưng ông trời lại cố tình không chiều ý bọn họ. Không có nửa năm, càng không có một năm, chỉ có hai tháng. Hai tháng sau, Kiều Mặc vẫn không ngừng nhớ tới chuyện ngày hôm nay. Anh không muốn quên, càng không thể quên. Mỗi đêm giãy giụa trong bóng đêm, nhớ tới hạnh phúc ấm áp mình từng có, lại càng nhớ tới lý do mất đi, hận ý từng chút từng chút theo ký ức đào móc ra, chồng chất. Mà giờ phút này, Xuyên Quân mỏi mệt nằm trên giường, lấy mu bàn tay che khuất tầm mắt. Dưới ánh đèn sáng ngời có thể thấy rõ nước mắt theo khóe mắt chậm rãi chảy xuống...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.