Chương 16:
Đường Miên
10/07/2022
Nghe được tin Ngọc Đào đi Kỳ Lân viện, Thanh Trúc không biết nên bày ra biểu tình gì.
Tuy rằng nàng ta đưa cho Ngọc Đào một cơ hội, nhưng không nghĩ tới Ngọc Đào sẽ thật sự đi.
Trên dưới cả pphủ đều cảm thấy Ngọc Đào xui xẻo, muốn đi Kỳ Lân viện chịu chết, nhưng nàng ta nghĩ đến chuyện trước khi mình rời khỏi Phúc Hoa viện, nói mấy câu với Ngọc Đào, lại cảm thấy Ngọc Đào sẽ không rơi vào kết cục giống những hạ nhân lúc trước.
Nói không chừng Tứ thiếu gia âm lệ ngoan tuyệt, đối với mỹ nhân lại có thêm vài phần nhẫn nại.
Vừa nghĩ trà trong tay cũng đã pha xong, Thanh Trúc bưng đĩa trà vào thư phòng.
Đem chén trà hàn mai nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh tay Tam thiếu gia, Thanh Trúc yên lặng đứng bên cạnh chờ phân phó.
Nửa canh giờ trôi qua, Tam thiếu gia nâng chén uống ba ngụm, nhưng lại không liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Hơn mười ngày trôi qua, Thanh Trúc đã sớm quen với chuyện khi xử lý công việc hắn sẽ hết sức chăm chú, nhưng hôm nay nghe được tin tức của Ngọc Đào, lại nhịn không được nghĩ, nếu nàng ta có diện mạo như Ngọc Đào, Tam thiếu gia có thể đối xử với nàng ta hơi khác biệt một chút hay không.
Ít nhất khi ngửi thấy mùi đào ngọt ngào, cho dù như thế nào cũng sẽ ngẩng đầu lên.
Buổi tối chạm được dáng người mềm mại sẽ có thêm vài phần thương tiếc.
Ước chừng ánh mắt của nàng ta quá mức nhập tâm, Hàn Trọng Thời cũng phát hiện ra nên nghiêng mắt nhìn nàng ta: "Chuyện gì?"
Thanh Trúc lắc lắc đầu, nhưng mà chợt nghĩ đến Hàn Trọng Thời không thích người khác giấu diếm mình, cười nói: "Nô tỳ chỉ là nghe được một tin tức, cho nên suy nghĩ xuất thần."
"Ừm?" Hàn Trọng Thời lật công văn trước mắt, thất thần mà đáp một tiếng.
"Lúc trước nô tỳ ở Phúc Hoa viện có một tỷ muội cùng lớn lên, nàng ấy từng cầu xin lão phu nhân cùng đến chỗ thiếu gia, nhưng không biết thay đổi tâm ý như thế nào, lại cầu lão phu nhân để cho nàng ấy đến chỗ của Tứ thiếu gia, chỉ là một chuyện nhàn rỗi..."
Vốn dĩ Thanh Trúc còn tưởng rằng việc này nói xong liền xong, nhưng lại không nghĩ tới bàn tay đang lật sách của Hàn Trọng Thời dừng một chút, bởi vì lời nói của nàng ta mà trong đầu hắn hiện lên một người.
Đúng lúc là bởi vì cách đây không lâu hắn ta đã gặp qua người đó, mà nha đầu kia lớn lên cũng tính là xuất chúng.
"Ngọc Đào?"
Thanh Trúc sửng sốt: "Thiếu gia biết Ngọc Đào?"
Hàn Trọng Thời hơi hơi gật đầu cũng không nói nhiều, theo lời của Hàn Trọng Giác, nha đầu kia muốn đến chỗ của hắn, nhưng mẫu thân hắn không muốn, mà hiện tại nha đầu kia lại đi Kỳ Lân viện, chỉ sợ là vì tránh Hàn Trọng Giác.
Khóe miệng Hàn Trọng Thời nhếch lên nụ cười nhạt, xem ra ánh mắt của nha đầu kia cũng giống với hắn, đều nhìn ra được so với Hàn Trọng Giác, Hàn Trọng Hoài mạnh hơn một bậc.
Thanh Trúc thật sự không nghĩ tới Hàn Trọng Thời sẽ biết Ngọc Đào, nhìn nụ cười trên mặt hắn, Thanh Trúc bất giác mím môi, không biết Ngọc Đào giở trò gì, chẳng lẽ mục đích nàng đi Kỳ Lân viện vẫn là vì muốn đến bên cạnh Tam thiếu gia?
Chính phòng kiệu tám người khiêng, tiểu thiếp chỉ có một cái kiệu nhỏ, làm thông phòng, phải dựa vào hai chân của mình để đi đến trước mặt đối phương, để cho người ta ngủ.
Ngọc Đào cầm tay nải nhỏ màu xanh trắng, nghĩ đến khí lạnh tự nhiên của Kỳ Lân viện, tất cả mồ hôi trên người đều là mồ hôi vui sướng.
Một đường đi tới Kỳ Lân viện, đứng ở lối vào ở cửa viện, Ngọc Đào thoải mái híp mắt, nghĩ đến gì đó nên nghiêng mặt nhìn xuống dưới gốc cây thông, hôm nay Hàn Trọng Hoài không phơi nắng ở bên ngoài.
Thật sự là đáng tiếc, nàng cảm thấy vẻ mặt bởi vì thoải mái mà vui sướng vừa rồi của nàng, nhất định là vừa tự nhiên vừa đáng yêu.
"Thiếu gia đang nghỉ ngơi ở trong phòng."
Người tới ăn mặc không giống gã sai vặt mà giống thị vệ, khuôn mặt chữ điền, khóe miệng có đường vân mím chặt, có loại khí thế cẩn thận đã quen với hoàn cảnh, hắn nhìn tay nải trong tay Ngọc Đào, "Trước tiên đi cất đồ rồi đi vấn an thiếu gia."
Thấy bộ dáng của hắn, giống như đã biết sẽ có một người như nàng đến, Ngọc Đào âm thầm cảm thấy may mắn, vốn dĩ nàng còn nghĩ lão phu nhân đang tức giận nên không có phái người của Phúc Hoa viện đưa nàng tới đây, khi nàng tới nơi này nhất định phải giải thích nàng là người do lão phu nhân đưa tới để làm thông phòng.
"Tiểu muội tên là Ngọc Đào, mấy ngày trước phụng mệnh lão phu nhân đến đưa đồ cho Tứ thiếu gia, khi đó mơ hồ nhìn thấy thị vệ đại ca một lần, không biết vị đại ca này tên gì?"
Kỳ Lân viện vô cùng bí ẩn, giống như là nơi có nhiều tin tức nhất, Hàn Trọng Hoài chém chân người, một lát cũng có thể truyền khắp toàn phủ, nhưng nếu thật sự muốn hỏi thăm Kỳ Lân viện có những người nào, căn bản là cái gì cũng không nghe được.
Tuy rằng nàng ta đưa cho Ngọc Đào một cơ hội, nhưng không nghĩ tới Ngọc Đào sẽ thật sự đi.
Trên dưới cả pphủ đều cảm thấy Ngọc Đào xui xẻo, muốn đi Kỳ Lân viện chịu chết, nhưng nàng ta nghĩ đến chuyện trước khi mình rời khỏi Phúc Hoa viện, nói mấy câu với Ngọc Đào, lại cảm thấy Ngọc Đào sẽ không rơi vào kết cục giống những hạ nhân lúc trước.
Nói không chừng Tứ thiếu gia âm lệ ngoan tuyệt, đối với mỹ nhân lại có thêm vài phần nhẫn nại.
Vừa nghĩ trà trong tay cũng đã pha xong, Thanh Trúc bưng đĩa trà vào thư phòng.
Đem chén trà hàn mai nhẹ nhàng đặt ở bên cạnh tay Tam thiếu gia, Thanh Trúc yên lặng đứng bên cạnh chờ phân phó.
Nửa canh giờ trôi qua, Tam thiếu gia nâng chén uống ba ngụm, nhưng lại không liếc mắt nhìn nàng ta một cái.
Hơn mười ngày trôi qua, Thanh Trúc đã sớm quen với chuyện khi xử lý công việc hắn sẽ hết sức chăm chú, nhưng hôm nay nghe được tin tức của Ngọc Đào, lại nhịn không được nghĩ, nếu nàng ta có diện mạo như Ngọc Đào, Tam thiếu gia có thể đối xử với nàng ta hơi khác biệt một chút hay không.
Ít nhất khi ngửi thấy mùi đào ngọt ngào, cho dù như thế nào cũng sẽ ngẩng đầu lên.
Buổi tối chạm được dáng người mềm mại sẽ có thêm vài phần thương tiếc.
Ước chừng ánh mắt của nàng ta quá mức nhập tâm, Hàn Trọng Thời cũng phát hiện ra nên nghiêng mắt nhìn nàng ta: "Chuyện gì?"
Thanh Trúc lắc lắc đầu, nhưng mà chợt nghĩ đến Hàn Trọng Thời không thích người khác giấu diếm mình, cười nói: "Nô tỳ chỉ là nghe được một tin tức, cho nên suy nghĩ xuất thần."
"Ừm?" Hàn Trọng Thời lật công văn trước mắt, thất thần mà đáp một tiếng.
"Lúc trước nô tỳ ở Phúc Hoa viện có một tỷ muội cùng lớn lên, nàng ấy từng cầu xin lão phu nhân cùng đến chỗ thiếu gia, nhưng không biết thay đổi tâm ý như thế nào, lại cầu lão phu nhân để cho nàng ấy đến chỗ của Tứ thiếu gia, chỉ là một chuyện nhàn rỗi..."
Vốn dĩ Thanh Trúc còn tưởng rằng việc này nói xong liền xong, nhưng lại không nghĩ tới bàn tay đang lật sách của Hàn Trọng Thời dừng một chút, bởi vì lời nói của nàng ta mà trong đầu hắn hiện lên một người.
Đúng lúc là bởi vì cách đây không lâu hắn ta đã gặp qua người đó, mà nha đầu kia lớn lên cũng tính là xuất chúng.
"Ngọc Đào?"
Thanh Trúc sửng sốt: "Thiếu gia biết Ngọc Đào?"
Hàn Trọng Thời hơi hơi gật đầu cũng không nói nhiều, theo lời của Hàn Trọng Giác, nha đầu kia muốn đến chỗ của hắn, nhưng mẫu thân hắn không muốn, mà hiện tại nha đầu kia lại đi Kỳ Lân viện, chỉ sợ là vì tránh Hàn Trọng Giác.
Khóe miệng Hàn Trọng Thời nhếch lên nụ cười nhạt, xem ra ánh mắt của nha đầu kia cũng giống với hắn, đều nhìn ra được so với Hàn Trọng Giác, Hàn Trọng Hoài mạnh hơn một bậc.
Thanh Trúc thật sự không nghĩ tới Hàn Trọng Thời sẽ biết Ngọc Đào, nhìn nụ cười trên mặt hắn, Thanh Trúc bất giác mím môi, không biết Ngọc Đào giở trò gì, chẳng lẽ mục đích nàng đi Kỳ Lân viện vẫn là vì muốn đến bên cạnh Tam thiếu gia?
Chính phòng kiệu tám người khiêng, tiểu thiếp chỉ có một cái kiệu nhỏ, làm thông phòng, phải dựa vào hai chân của mình để đi đến trước mặt đối phương, để cho người ta ngủ.
Ngọc Đào cầm tay nải nhỏ màu xanh trắng, nghĩ đến khí lạnh tự nhiên của Kỳ Lân viện, tất cả mồ hôi trên người đều là mồ hôi vui sướng.
Một đường đi tới Kỳ Lân viện, đứng ở lối vào ở cửa viện, Ngọc Đào thoải mái híp mắt, nghĩ đến gì đó nên nghiêng mặt nhìn xuống dưới gốc cây thông, hôm nay Hàn Trọng Hoài không phơi nắng ở bên ngoài.
Thật sự là đáng tiếc, nàng cảm thấy vẻ mặt bởi vì thoải mái mà vui sướng vừa rồi của nàng, nhất định là vừa tự nhiên vừa đáng yêu.
"Thiếu gia đang nghỉ ngơi ở trong phòng."
Người tới ăn mặc không giống gã sai vặt mà giống thị vệ, khuôn mặt chữ điền, khóe miệng có đường vân mím chặt, có loại khí thế cẩn thận đã quen với hoàn cảnh, hắn nhìn tay nải trong tay Ngọc Đào, "Trước tiên đi cất đồ rồi đi vấn an thiếu gia."
Thấy bộ dáng của hắn, giống như đã biết sẽ có một người như nàng đến, Ngọc Đào âm thầm cảm thấy may mắn, vốn dĩ nàng còn nghĩ lão phu nhân đang tức giận nên không có phái người của Phúc Hoa viện đưa nàng tới đây, khi nàng tới nơi này nhất định phải giải thích nàng là người do lão phu nhân đưa tới để làm thông phòng.
"Tiểu muội tên là Ngọc Đào, mấy ngày trước phụng mệnh lão phu nhân đến đưa đồ cho Tứ thiếu gia, khi đó mơ hồ nhìn thấy thị vệ đại ca một lần, không biết vị đại ca này tên gì?"
Kỳ Lân viện vô cùng bí ẩn, giống như là nơi có nhiều tin tức nhất, Hàn Trọng Hoài chém chân người, một lát cũng có thể truyền khắp toàn phủ, nhưng nếu thật sự muốn hỏi thăm Kỳ Lân viện có những người nào, căn bản là cái gì cũng không nghe được.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.