Chương 9:
Đường Miên
10/07/2022
Editor: Hannah
Mấy ngày nay Ngọc Đào nghe nhiều nhất chính là những lời này, người bên ngoài hỏi nàng có sợ Hàn Trọng Hoài hay không, nghe nhiều, ngay cả chuyện nhẫn nại cười mà không trả lời cũng không có, dứt khoát trợn mắt nói dối.
"Tứ thiếu ôn tồn lễ độ, tư thế oai hùng vô song, cơ hội đưa hạ lễ cho Tứ thiếu gia, người bên ngoài cướp cũng không cướp được, có thể rơi vào trên người chúng ta chính là phúc khí của chúng ta..."
Nghĩ đến chuyện bước vào địa bàn của Hàn Trọng Hoài, nói thêm vài câu tốt, cho dù chỉ là hạ nhân trong viện hắn nghe được thì nàng cũng có thể có chỗ tốt, ai ngờ vận khí của nàng lại tốt như vậy, vừa bước vào cửa viện, Ngọc Đào liếc mắt đã thấy được chính chủ.
Nhìn cỏ dại mọc um tùm bên ngoài Kỳ Lân viện, hoa cỏ cũng không có người cắt tỉa, nhưng đình viện bên trong lại vô cùng tao nhã, đình viện muôn hồng nghìn tía, có thược dược, hải đường, cây trúc đào, cây thông rợp bóng râm, Hàn Trọng Hoài ngồi dưới tàng cây, hai mắt híp lại nhìn giống như đang phơi nắng.
Nhìn thấy Hàn Trọng Hoài, vốn dĩ trong lòng Ngọc Đào còn đang thầm oán trời nóng, hắn ngồi ở bên ngoài chính là muốn làm heo sữa nướng, nhưng đi vào trong viện đã lập tức cảm giác được một cỗ khí lạnh đập vào mặt.
Cũng không biết là địa hình của sân viện, hay là trên phương diện trồng cây xanh có bí quyết, so với nơi khác Kỳ Lân viện đều mát mẻ hơn rất nhiều.
Mông ngựa bị chính chủ nghe được, sắc mặt Ngọc Đào không xấu hổ, hành lễ ở trước mặt Hàn Trọng Hoài, vẻ sắc bình tĩnh giống như người vừa mới nói chuyện không phải nàng.
"Vấn an Tứ thiếu gia, lão phu nhân sai nô tỳ đến tặng hạ lễ mừng sinh nhật cho Tứ thiếu gia."
Hai tiểu nha đầu phía sau nơm nớp lo sợ đi theo thỉnh an, vốn dĩ các nàng đã sợ hãi, vừa vào Kỳ Lân viện lại cảm giác được từng trận gió lạnh, sợ tới mức thanh âm run rẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.
Đôi mắt Hàn Trọng Hoài nửa mở, lộ ra tròng mắt đen tròn, cũng không biết tối hôm qua hắn có chuyện gì cần hắn ngày lý vạn cơ, làm cho hắn □□ buồn ngủ lười biếng thành như vậy, lúc này hắn nghe được giọng nói của nàng, nâng khuôn mặt buồn ngủ lên nhìn mặt nàng một cái, sau đó ánh mắt thẳng tắp dừng ở trước ngực nàng.
Có vòng eo mảnh khảnh làm nổi bật, thỉnh thoảng rung động ở đâu đó lại càng thêm nổi bật, mượt mà.
Áo mỏng xanh biếc bởi vì mồ hôi mà hơi xuyên thấu, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn thêu màu vàng nhạt ở bên trong, nếu nhìn kỹ hơn nữa, còn có thể phẩm ra vài phần hình dạng.
Ánh mắt của Hàn Trọng Hoài giống như là bình thường nhìn thẳng về phía trước, chỉ là cái nhìn thẳng này làm cho Ngọc Đào có loại ảo giác xiêm y của mình sắp bị lột sạch.
"Tứ thiếu gia, hạ lễ nên đặt ở nơi nào?"
"Này..."
Âm điệu lười biếng kéo dài của Hàn Trọng Hoài giống như đang chậm rãi lý giải vấn đề của Ngọc Đào, "Trong phòng."
Nghe được chỉ thị của Hàn Trọng Hoài, trong lòng Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, dẫn hai tiểu nha đầu nhanh chóng đi đặt đồ.
Lại nói tiếp có phải Hàn Trọng Hoài quá mức keo kiệt hay không, mấy lần nàng gặp hắn, bên cạnh hắn cũng không có hạ nhân, hiện giờ đang ở trong viện của hắn, thế nhưng cũng không có hạ nhân nào hầu hạ ở bên cạnh hắn.
Chẳng lẽ chân đều bị hắn chém sạch.
Sau khi mở cửa phòng chính sảnh, nhất thời những ý nghĩ như vậy ở trong đầu Ngọc Đào đều tan thành mây khói.
Chính sảnh của Kỳ Lân viện cùng Phúc Hoa viện không sai biệt lắm.
Vì thuận tiện cho hành động của Hàn Trọng Hoài, trên mặt đất đều trải chiếu mềm, phía sau bình phong vẽ tranh sơn thủy núi đen ngà voi là một chiếc giường la hán không quá cao.
Để cho thoải mái thế nhưng trên giường lại trải thảm mềm bằng lông cáo trắng tinh khiết vào mùa này.
Mà để cho căn phòng này không nóng vào mùa hè, trong phòng đặt bốn tòa băng sơn.
Băng sơn điêu khắc thành hình mai lan trúc cúc, nếu không phải cảm giác được hơi lạnh tản mát ra, nàng còn tưởng rằng đây là chạm ngọc dùng để bài trí.
Hàn lão phu nhân thích một ít đồ trang sức bằng vàng bằng bạc, vốn dĩ Ngọc Đào còn tưởng rằng trong phòng Hàn lão phu nhân đã là nơi xa hoa nhất phủ Quốc công, nhưng lúc này nhìn thấy nơi này Hàn Trọng Hoài, nàng mới biết cái gì gọi là xa hoa thật sự.
Sự xa hoa thật sự không nằm ở đồ trang trí quý giá, mà là vào mùa hè lớn có thể làm cho căn phòng tràn ngập sự thoải mái của mùa đông, đồng thời cũng có thể kiểm soát được nhiệt độ, làm cho người ta nhìn thấy lông cáo không phải là oi bức mà là buồn ngủ muốn ngủ.
Nàng không biết bình thường khi Thanh Trúc tặng lễ có vào phòng này hay không, nếu đã vào mà còn chọn Tam thiếu gia, chỉ có thể nói cách hành sự của nữ chủ thật sự là không giống với người khác, so với phú quý trước mắt, nàng ta có thể nhìn thấy vinh hoa ở phía xa.
Về phần nàng, nàng vẫn luôn có giác ngộ rõ ràng, nàng chính là một con cá mặn, không có suy nghĩ không có tầm nhìn, tuổi tác của Hàn phu nhân không thể chịu lạnh, chậu băng trong phòng càng ngày càng nhỏ, chính sảnh của Hàn Trọng Hoài lại có thể đặt bốn chậu băng sơn này, chỉ như vậy đã có thể làm cho nàng trở về trước mặt hắn, để cho hắn dùng đôi mắt hẹp dài lười biếng mà nhìn nàng một trăm tám mươi lần.
Mấy ngày nay Ngọc Đào nghe nhiều nhất chính là những lời này, người bên ngoài hỏi nàng có sợ Hàn Trọng Hoài hay không, nghe nhiều, ngay cả chuyện nhẫn nại cười mà không trả lời cũng không có, dứt khoát trợn mắt nói dối.
"Tứ thiếu ôn tồn lễ độ, tư thế oai hùng vô song, cơ hội đưa hạ lễ cho Tứ thiếu gia, người bên ngoài cướp cũng không cướp được, có thể rơi vào trên người chúng ta chính là phúc khí của chúng ta..."
Nghĩ đến chuyện bước vào địa bàn của Hàn Trọng Hoài, nói thêm vài câu tốt, cho dù chỉ là hạ nhân trong viện hắn nghe được thì nàng cũng có thể có chỗ tốt, ai ngờ vận khí của nàng lại tốt như vậy, vừa bước vào cửa viện, Ngọc Đào liếc mắt đã thấy được chính chủ.
Nhìn cỏ dại mọc um tùm bên ngoài Kỳ Lân viện, hoa cỏ cũng không có người cắt tỉa, nhưng đình viện bên trong lại vô cùng tao nhã, đình viện muôn hồng nghìn tía, có thược dược, hải đường, cây trúc đào, cây thông rợp bóng râm, Hàn Trọng Hoài ngồi dưới tàng cây, hai mắt híp lại nhìn giống như đang phơi nắng.
Nhìn thấy Hàn Trọng Hoài, vốn dĩ trong lòng Ngọc Đào còn đang thầm oán trời nóng, hắn ngồi ở bên ngoài chính là muốn làm heo sữa nướng, nhưng đi vào trong viện đã lập tức cảm giác được một cỗ khí lạnh đập vào mặt.
Cũng không biết là địa hình của sân viện, hay là trên phương diện trồng cây xanh có bí quyết, so với nơi khác Kỳ Lân viện đều mát mẻ hơn rất nhiều.
Mông ngựa bị chính chủ nghe được, sắc mặt Ngọc Đào không xấu hổ, hành lễ ở trước mặt Hàn Trọng Hoài, vẻ sắc bình tĩnh giống như người vừa mới nói chuyện không phải nàng.
"Vấn an Tứ thiếu gia, lão phu nhân sai nô tỳ đến tặng hạ lễ mừng sinh nhật cho Tứ thiếu gia."
Hai tiểu nha đầu phía sau nơm nớp lo sợ đi theo thỉnh an, vốn dĩ các nàng đã sợ hãi, vừa vào Kỳ Lân viện lại cảm giác được từng trận gió lạnh, sợ tới mức thanh âm run rẩy, đầu cũng không dám ngẩng lên một chút.
Đôi mắt Hàn Trọng Hoài nửa mở, lộ ra tròng mắt đen tròn, cũng không biết tối hôm qua hắn có chuyện gì cần hắn ngày lý vạn cơ, làm cho hắn □□ buồn ngủ lười biếng thành như vậy, lúc này hắn nghe được giọng nói của nàng, nâng khuôn mặt buồn ngủ lên nhìn mặt nàng một cái, sau đó ánh mắt thẳng tắp dừng ở trước ngực nàng.
Có vòng eo mảnh khảnh làm nổi bật, thỉnh thoảng rung động ở đâu đó lại càng thêm nổi bật, mượt mà.
Áo mỏng xanh biếc bởi vì mồ hôi mà hơi xuyên thấu, mơ hồ có thể nhìn thấy hoa văn thêu màu vàng nhạt ở bên trong, nếu nhìn kỹ hơn nữa, còn có thể phẩm ra vài phần hình dạng.
Ánh mắt của Hàn Trọng Hoài giống như là bình thường nhìn thẳng về phía trước, chỉ là cái nhìn thẳng này làm cho Ngọc Đào có loại ảo giác xiêm y của mình sắp bị lột sạch.
"Tứ thiếu gia, hạ lễ nên đặt ở nơi nào?"
"Này..."
Âm điệu lười biếng kéo dài của Hàn Trọng Hoài giống như đang chậm rãi lý giải vấn đề của Ngọc Đào, "Trong phòng."
Nghe được chỉ thị của Hàn Trọng Hoài, trong lòng Ngọc Đào thở phào nhẹ nhõm, dẫn hai tiểu nha đầu nhanh chóng đi đặt đồ.
Lại nói tiếp có phải Hàn Trọng Hoài quá mức keo kiệt hay không, mấy lần nàng gặp hắn, bên cạnh hắn cũng không có hạ nhân, hiện giờ đang ở trong viện của hắn, thế nhưng cũng không có hạ nhân nào hầu hạ ở bên cạnh hắn.
Chẳng lẽ chân đều bị hắn chém sạch.
Sau khi mở cửa phòng chính sảnh, nhất thời những ý nghĩ như vậy ở trong đầu Ngọc Đào đều tan thành mây khói.
Chính sảnh của Kỳ Lân viện cùng Phúc Hoa viện không sai biệt lắm.
Vì thuận tiện cho hành động của Hàn Trọng Hoài, trên mặt đất đều trải chiếu mềm, phía sau bình phong vẽ tranh sơn thủy núi đen ngà voi là một chiếc giường la hán không quá cao.
Để cho thoải mái thế nhưng trên giường lại trải thảm mềm bằng lông cáo trắng tinh khiết vào mùa này.
Mà để cho căn phòng này không nóng vào mùa hè, trong phòng đặt bốn tòa băng sơn.
Băng sơn điêu khắc thành hình mai lan trúc cúc, nếu không phải cảm giác được hơi lạnh tản mát ra, nàng còn tưởng rằng đây là chạm ngọc dùng để bài trí.
Hàn lão phu nhân thích một ít đồ trang sức bằng vàng bằng bạc, vốn dĩ Ngọc Đào còn tưởng rằng trong phòng Hàn lão phu nhân đã là nơi xa hoa nhất phủ Quốc công, nhưng lúc này nhìn thấy nơi này Hàn Trọng Hoài, nàng mới biết cái gì gọi là xa hoa thật sự.
Sự xa hoa thật sự không nằm ở đồ trang trí quý giá, mà là vào mùa hè lớn có thể làm cho căn phòng tràn ngập sự thoải mái của mùa đông, đồng thời cũng có thể kiểm soát được nhiệt độ, làm cho người ta nhìn thấy lông cáo không phải là oi bức mà là buồn ngủ muốn ngủ.
Nàng không biết bình thường khi Thanh Trúc tặng lễ có vào phòng này hay không, nếu đã vào mà còn chọn Tam thiếu gia, chỉ có thể nói cách hành sự của nữ chủ thật sự là không giống với người khác, so với phú quý trước mắt, nàng ta có thể nhìn thấy vinh hoa ở phía xa.
Về phần nàng, nàng vẫn luôn có giác ngộ rõ ràng, nàng chính là một con cá mặn, không có suy nghĩ không có tầm nhìn, tuổi tác của Hàn phu nhân không thể chịu lạnh, chậu băng trong phòng càng ngày càng nhỏ, chính sảnh của Hàn Trọng Hoài lại có thể đặt bốn chậu băng sơn này, chỉ như vậy đã có thể làm cho nàng trở về trước mặt hắn, để cho hắn dùng đôi mắt hẹp dài lười biếng mà nhìn nàng một trăm tám mươi lần.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.