Chương 37: 31: Phoenix người lớn!
Thu Tiểu Cửu
09/08/2017
Editor: Chu Muội
Tháng mười hai rất nhanh đã tới. Vào tuần thứ hai, giáo sư Snape thông báo danh sách học viên ở lại trong dịp Giáng sinh này.
Phoenix vô cùng ngạc nhiên khi biết Draco sẽ ở lại, và tất nhiên hai anh chàng cao to giúp việc bên cạnh hắn cũng vậy.
“Mình nghĩ cậu sẽ về nhà chứ?” Cô đang định về nhà, trong trường học sợ không an toàn.
Draco chơi cờ cùng Blaise vui vẻ nói: “Cha mình cho phép ở lại trường.”
Blaise cười rộ lên: "Cục cưng thật ngoan!"
“Im miệng!” Draco ra lệnh, đồng thời ăn luôn một binh sĩ của Blaise.
Không lâu sau đó, bao cỏ Lockhart tổ chức một câu lạc bộ đấu tay đôi, hắn còn mời giáo sư Snape tham gia cùng.
“Hắn ta nhất định là rất muốn gặp Merlin!" Dominica bình luận.
Thế mà cái câu lại bộ này lại rất hấp dẫn, thu hút hầu như các học viên. Mười phần thì chắc chín là muốn xem cảnh giáo sư Snape đánh bay Lockhart. Một sự việc xen ngang vào đó làm mọi người xôn xao, Potter có thể nói tiếng rắn.
Phoenix lúc ấy cũng sợ ngây người. Từ trước đến nay, người có thể nói chuyện với rắn chỉ có mỗi Salazar Slytherin!
Sau đó, lời đồn đại và phóng đại xuất hiện dày đặc.
Nick suýt mất đầu và Justin nhà Hufflepuff cũng bị hóa đá, Potter lại ngu ngốc có mặt ở hiện trường vụ án, trở thành nhân chứng duy nhất.
Đó là những thông tin mà Phoenix biết.
Cô mong lễ Giáng sinh đến thật nhanh. Đến cả ma cũng bị hóa đá, cái trường học này hiện tại rất không an toàn!
Nhưng buổi sáng hôm đó, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!!!
Phoenix vừa ngủ dậy, cảm giác phía dưới ẩm ướt, bụng cũng đau quặn khó chịu.
Cô kéo chăn ra xem, và thất thanh hét một tiếng, rồi không biết nên làm gì nữa…
“Phoenix?!” Dominica vừa nghe thấy tiếng hét của Phoenix, vội vã chạy từ phòng tắm ra ngoài.
Phoenix giở chăn ra cho Dominica xem, cô nàng vui mừng ra mặt.
“Chúc mừng cậu, Phoenix! Từ giờ đã trở thành người lớn rồi!”
Tiếp theo, Dominica lấy trong vali ra vài gói băng vệ sinh cho Phoenix.
“Đây là Donna chuẩn bị cho mình, chắc cũng đủ dùng đấy! Cậu nên viết thư cho bà nội gửi một chút đến.”
Phoenix chậm chạp xuống giường, cô hiện đang rất xấu hổ. Váy ngủ bê bết máu, chắc cũng phải mua thêm mấy cái váy nữa rồi!
Đợi đến khi Phoenix bước ra từ phòng tắm, Dominica đã giúp cô thu dọn đống đồ dính máu kia ra.
“Mình khuyên cậu nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Donna nói lần đầu tiên rất khó chịu, bên ngoài còn lạnh nữa.”
Phoenix nhìn qua ô cửa sổ, tuyết đã phủ một lớp dày, cảm giác bụng lại đau đau.
“Mình đi gọi gia tinh đến dọn phòng, cậu có muốn ngủ một giấc không?”
Dominica mặc áo choàng, đội mũ xong xuôi.
“Mình xin phép giáo sư Snape cho, rằng cậu không được khỏe.”
“Còn Neville nữa!” Phoenix bật thốt.
“Nếu anh ấy hỏi mình bị bệnh gì thì nói như thế nào bây giờ?” Giáo sư Snape sẽ không hỏi nhiều, nhưng anh trai Neville thì khác.
“Cậu bảo bà nội chỉ cho hắn đi!” Dominica cười tủm tỉm bước ra ngoài.
Phoenix ngồi trên bàn học bắt đầu viết thư. Cô không định trở về nhà, ở lại trường học cũng được, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng xem ra hung thủ chỉ hướng đến Muggle. Cô là thuần huyết chắc sẽ không sao.
Phoenix tỉnh dậy đã đến giờ trà chiều. Bụng cô kêu òn ọt, nhưng cả người bủn rủn khó chịu. Đặc biệt là ở bụng dưới, chỉ cử động nhẹ thôi cũng đủ cho cô đau đến mờ mắt.
Phoenix chuẩn bị sơ qua, khoác áo choàng, chuẩn bị đi lấy chút đồ ăn mang về phòng.
“Phoenix? Có khỏe không?” Lúc đi ngang qua phòng sinh hoạt, có người gọi cô, là Draco.
Phoenix nghĩ tới ‘bệnh’ của mình, hơi ngại ngùng, cảm thấy mặt nóng bừng bừng, lắp bắp đáp:
“Ừ… Vẫn khỏe…Còn có thể đi được..”
Draco nghi ngờ. Hắn hiếm khi thấy Phoenix nói lắp. Hơn nữa mặt cô đều đã đỏ rực hết rồi!
“Cậu nên đến Bệnh thất đi!” Draco đứng lên, định đưa Phoenix đến Bệnh thất để bà Pomfrey khám
“Không! Mình có bị bệnh đâu!” Phoenix vội vã từ chối, phủ nhận.
Draco không nghĩ rằng Phoenix mà cũng sợ khám như thế, nhưng hắn đã kịp túm tay cô rồi!
“Cô bạn máu lai cùng phòng cậu khi xin phép có nói như vậy đâu?”
Draco khỏe hơn Phoenix, thuận lợi lôi kéo cô đến tầng hầm Slytherin.
“Hay là ăn chút gì đã!” Phoenix phản kháng lần cuối, chiêu đánh lạc hướng.
“Lát nữa sẽ lấy đồ ăn cho cậu.”
Draco ‘an ủi’ Phoenix. Hắn cảm thấy Phoenix lúc này mới giống một cô bé 12 tuổi, biểu cảm lạnh lùng hàng ngày chẳng phù hợp với cô chút nào.
Hai người, một đẩy một kéo, đi qua hơn nửa tòa thành, đúng lúc gặp ba người Potter đang nói chuyện.
Hermione và Harry lập tức lấy ra đũa phép làm tư thế sẵn sàng. Họ nghĩ rằng Malfoy đã tìm được mục tiêu hóa đá tiếp theo, đó là Phoenix.
Lí do, rất đơn giản, hắn ghen tị với thành tích của Phoenix!
Hai bên dừng lại, nhìn nhau. Draco nhìn ba người, tức cười vì hành động ngu ngốc của họ.
Phoenix thấy sắp có chuyện xảy ra, mà mình cũng chính là nguyên nhân sự việc, đành lên tiếng.
“Các cậu cất đũa phép đi.” Phoenix thở dài, lại thấy đau đau, giọng nhỏ xuống: “Là mình muốn… À không! Ý mình là các cậu không cần lo lắng, không cần đi theo đâu!”
Phoenix và Draco đi rất xa, đám người Harry mới phản ứng lại.
"Phoenix là tự nguyện sao?" Harry hỏi.
"Mình cảm thấy Malfoy rất muốn đem cậu ấy đi… " Ron suy nghĩ mông lung.
"Không thể nào!" Hermione cũng suy nghĩ mông lung: "Chúng ta mới năm hai, mới 12 tuổi thôi!"
--------
Lại nói, Draco thành công đưa Phoenix vào phòng y tế, đưa đến tay bà Pomfrey xong mới đi lấy đồ ăn.
Bà Pomfrey biết chuyện, cũng chúc mừng Phoenix rồi lấy cho cô ít thuốc bổ máu.
"Cậu Malfoy đưa cháu đi?" Bà có vẻ rất kinh ngạc, lại rất vui vẻ, săn sóc: "Bạn trai cháu thật biết cách chăm sóc!"
"Không phải…" Phoenix nằm trên giường, hữu khí vô lực nhưng vẫn cố sức phủ nhận: "Quan hệ của bọn cháu không phải là như thế.."
Bà Pomfrey lại cười một cái thông cảm ‘biết rồi, khỏi nói’. Phoenix biết không thể thanh minh được nữa, chịu thua vùi đầu vào trong chăn.
Draco trở lại rất nhanh, nhưng đến thì Phoenix đã ngủ thiếp.
"Bà Pomfrey, cậu ấy không sao chứ? "
Draco lo lắng nhìn tấm rèm trắng đã được kéo che đi giường bệnh của Phoenix. Cô ấy rời phòng còn chưa được một tiếng.
Bà Pomfrey nhìn Draco không chớp mắt: "Không sao, tiểu thư Longbottom không có bệnh gì cả. Cô bé thành người lớn rồi."
"hả?" Hắn ngơ ngác.
Draco nhận từ chỗ Pomfrey bình thuốc bổ máu.
Một lúc sau, trên làn da trắng nhạt của ai đó cũng hiện một mảng hồng hồng. Draco cuối cùng cũng biết vì sao Phoenix không chịu đi…
Cuối cùng, bạch kim tiểu thiếu gia tái nhợt khuôn mặt nổi lên một tia nhàn nhạt đỏ ửng, hắn rốt cục biết vì sao Phoenix không đến phòng y tế...
Tháng mười hai rất nhanh đã tới. Vào tuần thứ hai, giáo sư Snape thông báo danh sách học viên ở lại trong dịp Giáng sinh này.
Phoenix vô cùng ngạc nhiên khi biết Draco sẽ ở lại, và tất nhiên hai anh chàng cao to giúp việc bên cạnh hắn cũng vậy.
“Mình nghĩ cậu sẽ về nhà chứ?” Cô đang định về nhà, trong trường học sợ không an toàn.
Draco chơi cờ cùng Blaise vui vẻ nói: “Cha mình cho phép ở lại trường.”
Blaise cười rộ lên: "Cục cưng thật ngoan!"
“Im miệng!” Draco ra lệnh, đồng thời ăn luôn một binh sĩ của Blaise.
Không lâu sau đó, bao cỏ Lockhart tổ chức một câu lạc bộ đấu tay đôi, hắn còn mời giáo sư Snape tham gia cùng.
“Hắn ta nhất định là rất muốn gặp Merlin!" Dominica bình luận.
Thế mà cái câu lại bộ này lại rất hấp dẫn, thu hút hầu như các học viên. Mười phần thì chắc chín là muốn xem cảnh giáo sư Snape đánh bay Lockhart. Một sự việc xen ngang vào đó làm mọi người xôn xao, Potter có thể nói tiếng rắn.
Phoenix lúc ấy cũng sợ ngây người. Từ trước đến nay, người có thể nói chuyện với rắn chỉ có mỗi Salazar Slytherin!
Sau đó, lời đồn đại và phóng đại xuất hiện dày đặc.
Nick suýt mất đầu và Justin nhà Hufflepuff cũng bị hóa đá, Potter lại ngu ngốc có mặt ở hiện trường vụ án, trở thành nhân chứng duy nhất.
Đó là những thông tin mà Phoenix biết.
Cô mong lễ Giáng sinh đến thật nhanh. Đến cả ma cũng bị hóa đá, cái trường học này hiện tại rất không an toàn!
Nhưng buổi sáng hôm đó, một chuyện ngoài ý muốn đã xảy ra!!!
Phoenix vừa ngủ dậy, cảm giác phía dưới ẩm ướt, bụng cũng đau quặn khó chịu.
Cô kéo chăn ra xem, và thất thanh hét một tiếng, rồi không biết nên làm gì nữa…
“Phoenix?!” Dominica vừa nghe thấy tiếng hét của Phoenix, vội vã chạy từ phòng tắm ra ngoài.
Phoenix giở chăn ra cho Dominica xem, cô nàng vui mừng ra mặt.
“Chúc mừng cậu, Phoenix! Từ giờ đã trở thành người lớn rồi!”
Tiếp theo, Dominica lấy trong vali ra vài gói băng vệ sinh cho Phoenix.
“Đây là Donna chuẩn bị cho mình, chắc cũng đủ dùng đấy! Cậu nên viết thư cho bà nội gửi một chút đến.”
Phoenix chậm chạp xuống giường, cô hiện đang rất xấu hổ. Váy ngủ bê bết máu, chắc cũng phải mua thêm mấy cái váy nữa rồi!
Đợi đến khi Phoenix bước ra từ phòng tắm, Dominica đã giúp cô thu dọn đống đồ dính máu kia ra.
“Mình khuyên cậu nên ở trong phòng nghỉ ngơi đi. Donna nói lần đầu tiên rất khó chịu, bên ngoài còn lạnh nữa.”
Phoenix nhìn qua ô cửa sổ, tuyết đã phủ một lớp dày, cảm giác bụng lại đau đau.
“Mình đi gọi gia tinh đến dọn phòng, cậu có muốn ngủ một giấc không?”
Dominica mặc áo choàng, đội mũ xong xuôi.
“Mình xin phép giáo sư Snape cho, rằng cậu không được khỏe.”
“Còn Neville nữa!” Phoenix bật thốt.
“Nếu anh ấy hỏi mình bị bệnh gì thì nói như thế nào bây giờ?” Giáo sư Snape sẽ không hỏi nhiều, nhưng anh trai Neville thì khác.
“Cậu bảo bà nội chỉ cho hắn đi!” Dominica cười tủm tỉm bước ra ngoài.
Phoenix ngồi trên bàn học bắt đầu viết thư. Cô không định trở về nhà, ở lại trường học cũng được, mặc dù có chút nguy hiểm nhưng xem ra hung thủ chỉ hướng đến Muggle. Cô là thuần huyết chắc sẽ không sao.
Phoenix tỉnh dậy đã đến giờ trà chiều. Bụng cô kêu òn ọt, nhưng cả người bủn rủn khó chịu. Đặc biệt là ở bụng dưới, chỉ cử động nhẹ thôi cũng đủ cho cô đau đến mờ mắt.
Phoenix chuẩn bị sơ qua, khoác áo choàng, chuẩn bị đi lấy chút đồ ăn mang về phòng.
“Phoenix? Có khỏe không?” Lúc đi ngang qua phòng sinh hoạt, có người gọi cô, là Draco.
Phoenix nghĩ tới ‘bệnh’ của mình, hơi ngại ngùng, cảm thấy mặt nóng bừng bừng, lắp bắp đáp:
“Ừ… Vẫn khỏe…Còn có thể đi được..”
Draco nghi ngờ. Hắn hiếm khi thấy Phoenix nói lắp. Hơn nữa mặt cô đều đã đỏ rực hết rồi!
“Cậu nên đến Bệnh thất đi!” Draco đứng lên, định đưa Phoenix đến Bệnh thất để bà Pomfrey khám
“Không! Mình có bị bệnh đâu!” Phoenix vội vã từ chối, phủ nhận.
Draco không nghĩ rằng Phoenix mà cũng sợ khám như thế, nhưng hắn đã kịp túm tay cô rồi!
“Cô bạn máu lai cùng phòng cậu khi xin phép có nói như vậy đâu?”
Draco khỏe hơn Phoenix, thuận lợi lôi kéo cô đến tầng hầm Slytherin.
“Hay là ăn chút gì đã!” Phoenix phản kháng lần cuối, chiêu đánh lạc hướng.
“Lát nữa sẽ lấy đồ ăn cho cậu.”
Draco ‘an ủi’ Phoenix. Hắn cảm thấy Phoenix lúc này mới giống một cô bé 12 tuổi, biểu cảm lạnh lùng hàng ngày chẳng phù hợp với cô chút nào.
Hai người, một đẩy một kéo, đi qua hơn nửa tòa thành, đúng lúc gặp ba người Potter đang nói chuyện.
Hermione và Harry lập tức lấy ra đũa phép làm tư thế sẵn sàng. Họ nghĩ rằng Malfoy đã tìm được mục tiêu hóa đá tiếp theo, đó là Phoenix.
Lí do, rất đơn giản, hắn ghen tị với thành tích của Phoenix!
Hai bên dừng lại, nhìn nhau. Draco nhìn ba người, tức cười vì hành động ngu ngốc của họ.
Phoenix thấy sắp có chuyện xảy ra, mà mình cũng chính là nguyên nhân sự việc, đành lên tiếng.
“Các cậu cất đũa phép đi.” Phoenix thở dài, lại thấy đau đau, giọng nhỏ xuống: “Là mình muốn… À không! Ý mình là các cậu không cần lo lắng, không cần đi theo đâu!”
Phoenix và Draco đi rất xa, đám người Harry mới phản ứng lại.
"Phoenix là tự nguyện sao?" Harry hỏi.
"Mình cảm thấy Malfoy rất muốn đem cậu ấy đi… " Ron suy nghĩ mông lung.
"Không thể nào!" Hermione cũng suy nghĩ mông lung: "Chúng ta mới năm hai, mới 12 tuổi thôi!"
--------
Lại nói, Draco thành công đưa Phoenix vào phòng y tế, đưa đến tay bà Pomfrey xong mới đi lấy đồ ăn.
Bà Pomfrey biết chuyện, cũng chúc mừng Phoenix rồi lấy cho cô ít thuốc bổ máu.
"Cậu Malfoy đưa cháu đi?" Bà có vẻ rất kinh ngạc, lại rất vui vẻ, săn sóc: "Bạn trai cháu thật biết cách chăm sóc!"
"Không phải…" Phoenix nằm trên giường, hữu khí vô lực nhưng vẫn cố sức phủ nhận: "Quan hệ của bọn cháu không phải là như thế.."
Bà Pomfrey lại cười một cái thông cảm ‘biết rồi, khỏi nói’. Phoenix biết không thể thanh minh được nữa, chịu thua vùi đầu vào trong chăn.
Draco trở lại rất nhanh, nhưng đến thì Phoenix đã ngủ thiếp.
"Bà Pomfrey, cậu ấy không sao chứ? "
Draco lo lắng nhìn tấm rèm trắng đã được kéo che đi giường bệnh của Phoenix. Cô ấy rời phòng còn chưa được một tiếng.
Bà Pomfrey nhìn Draco không chớp mắt: "Không sao, tiểu thư Longbottom không có bệnh gì cả. Cô bé thành người lớn rồi."
"hả?" Hắn ngơ ngác.
Draco nhận từ chỗ Pomfrey bình thuốc bổ máu.
Một lúc sau, trên làn da trắng nhạt của ai đó cũng hiện một mảng hồng hồng. Draco cuối cùng cũng biết vì sao Phoenix không chịu đi…
Cuối cùng, bạch kim tiểu thiếu gia tái nhợt khuôn mặt nổi lên một tia nhàn nhạt đỏ ửng, hắn rốt cục biết vì sao Phoenix không đến phòng y tế...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.