Chương 56: 49: Phoenix và Neville
Thu Tiểu Cửu
02/11/2017
editor: Chu Muội
Trong suốt hai tuần qua Neville tránh mặt cô, nay anh trai muốn nói chuyện với mình, Phoenix đương nhiên rất vui. Cô ra hiệu Draco đi trước, hai anh em đi đến cạnh hồ nước Đen, địa điểm nói chuyện quen thuộc. Trời tối dần, nhiệt độ đạng hạ thấp, các học viên lũ lượt đi vào trong để tham gia bữa tiệc thành ra xung quanh đó không có ai.
Phát hiện có người đến, mấy con mực đen trong hồ nhanh chóng lặn hết đi. Phoenix muốn hỏi và kể cho Neville rất nhiều thứ nhưng cô biết, Neville có tâm sự, hơn nữa chuyện này có liên quan tới cô, tất nhiên, nó cũng chẳng phải là chuyện vui gì.
“Neville, dạo này anh làm sao vậy!”
Hai tuần nay Neville tránh mặt Phoenix là có lí do khó nói. Từ sau lần Ông Kẹ ấy, đầu óc hắn như được khai thông, cẩn thận xen xét lại sự việc thật lâu. Những gì giáo sư Lupin nói hắn cũng nhớ rất rõ.
Là anh trai sinh đôi với Phoenix, Neville tuy rằng nhát gan nhưng khi được vào nhà Gryffindor, hắn cảm thấy vinh dự, cho hắn, cho bà, và cho cả người cha người mẹ anh hùng… Hắn tự hào vì chiến công của họ. Thế nhưng em gái Phoenix còn tài giỏi và dũng cảm hơn hắn rất nhiều, lại sợ chính cha mẹ mình, nỗi sợ nhất lại là hình ảnh tượng trung cho sự hiện diện của họ…
Tâm thức thiếu niên luôn sùng bái thứ này, phát hiện ra đây lại là thứ mà em gái sợ nhất… Đây căn bản là không thể nào!
Điều này như một sự sỉ nhục! Chẳng lẽ Phoenix không muốn trở thành anh hừng như cha mẹ sao? Phoenix không đồng ý cách làm của cha mẹ ư? Chẳng lẽ em ấy lại là một người dễ khuất phục, không muốn đứng về phe chính nghĩa sao?
Những câu hỏi này dày vò hắn, dù trong mơ cũng không ngừng gặp ác mộng. Hắn muốn quên cũng không quên được. Càng cố gắng thì nội tâm lại càng bất an, hắn muốn Phoenix phải giải thích rõ ràng!
Bây giờ hai người đối mặt nhau, hắn có thể dễ dàng hỏi, nhưng sao lời nói đến miệng rồi lại không thể phát ra tiếng.
Hắn biết mình không phải là một người anh thất bại, rất nhiều người nói như vậy… Nhưng cho dù thật vậy, hắn cũng có quyền quản thúc em gái, uốn nắn suy nghĩ Phoenix trở nên bình thường!
Neville hít sâu mấy lần, cơ miệng cũng thả lỏng, nhưng những lời hắn nói ra lại không kiểm soát được a!
“Phoenix, anh thấy nỗi sợ của em là một điều nhục nhã.”
Phoenix không biết nghĩ gì lúc này, cô kinh ngạc, nét mặt buồn bã.
Cô cho rằng Neville sẽ không bao giờ nói những điều như vậy. Từng câu từng chữ như những lưỡi dao găm dài và sắc nhọn cứa vào lòng cô.
Neville nói xong cũng rất đau lòng, hắn không hề muốn nói như vậy, lại không dám mở miệng thêm, hắn thật sự không quản được cái miệng của mình!
Thấy Neville dắn vặt như vậy, Phoenix biết rõ hắn không cố ý, cô không trách hắn, nhưng câu nói kia, thực sự làm tổn thương cô rất nhiều.
Khi ở Slytherin Phoenix dùng chính năng lực xuất sắc của mình để chặn họng bọn người đó. Còn đối với Neville, cô căn bản không có cách nào. Người cô quan tâm nhất lại chính miệng nói ra câu làm cô tổn thương, dù là thế nào cô cũng rất đau lòng.
Phoenix không dám nhìn thẳng Neville nữa, cô cố gắng giữ những giọt nước mắt sắp rơi ra. Neville chột dạ đã sớm cúi đầu xuống đất.
“Vì sao?”
Cô thì thầm, tiếng gió đã sớm át đi giọng cô.
Neville hoảng hốt, Phoenix như một người khác vậy, hắn vội vã nói:
“À à Phoenix, có phải em không muốn anh gần gũi với Harry là để tránh bị thương như cha mẹ phải không?”
Phoenix không đáp lại, ánh mắt cô rơi vào khoảng không. Neville càng lóng ngóng.
“Cha mẹ chúng ta là anh hừng, em quên bà nội đã nói như vậy sao? Hai người bị bọn tủ thần thực tử tra tấn bằng Crucio đến nỗi thần trí bất mình, dù vậy cũng không tiết lộ nửa chữ! Có cha mẹ anh hùng dũng cảm như vậy em không cảm thấy tự hào sao? Em không hy vọng có thể trở thành người anh hùng như vậy sao?”
Neville càng nói càng hăng, rốt cục đã đem hết ruột gan suy nghĩ nói ra ngoài. Phoenix tuy biết rõ anh trai sùng bái cha mẹ nhưng không nghĩ rằng Neville cũng hy vọng cô trở thành anh hùng giống như vậy, trong lòng có chút xót xa.
Giờ Phoenix đã biết rõ, cô trả lời, dõng dạc từng chữ:
“Em rất tự hào vì cha mẹ, nhưng xin lỗi, em không muốn trở thành anh hùng theo cách như vậy!”
“Phoenix, em có biết mình đang nói cái gì không?”
Neville cảm thấy thất vọng.
Phoenix đứng thẳng lưng, như có nguồn sức mạnh cổ vũ cô, nhìn thẳng vào Neville.
“Em nói, em tự hào vì cha mẹ, họ chính là anh hùng. Nhưng em hy vọng họ chỉ là phù thủy bình thường như những phù thủy khác. Có thể vào ngày lễ mua tặng em chổi bay, vào lúc em gặp rắc rối sẽ giúp em giải quyết, có thể ôm em, có thể dỗ dành em bằng những chiếc kẹo hay những lời yêu thương.”
Phoenix kiên cường, cô như trưởng thành thêm một chút. Một cảm xúc xa lạ ập tới trong Neville.
“Neville, em muốn được cha mẹ yêu thương dỗ dành.”
Đây chính là khát khao lớn nhất của cô, điều cô đã chôn sâu trong lòng suốt bấy nhiêu năm. Cô rất ghen tỵ với Draco, mỗi lần thấy gói kẹo thơm nức được gói trong chiếc hộp xinh đẹp hay đưng trong chiếc giỏ nhỏ nhắn mà phu nhân Malfoy gửi đến, nỗi khát khao ấy lại âm thầm trỗi dậy. Ước mơ muốn có một gia đình bình thường ấm áp, không cần cái thứ danh vọng anh hùng hão huyền kia.
Neville ngây như phỗng.
Phoenix cảm thấy ở vấn đề này là hai anh em họ rất khó để hiểu nhau, anh trai cô tránh cô nhiều ngày cũng là phải.
Phoenix thở dài, cảm thấy mất mát và bất lực khi lần đầu tiên hai anh em tỏ rõ lập trường trái chiều nhau.
“Neville, chúng ta không thể sống mãi với niềm tự hào này được. Ngay từ đầu chiếc mũ phân loại không hề sai, em chính là một Slytherin chân chính.”
Cô nói tới đây liền xoay người đi luôn. Hai người đã rõ suy nghĩ của nhau, bây giờ chính là lúc cần thiết để tự mình xem xét lại.
Nếu là bà nội hay bác Algie, cô có lẽ đã thuận theo họ, nhưng là Neville, cô muốn ít nhất có một người hiểu mình.
Trong suốt hai tuần qua Neville tránh mặt cô, nay anh trai muốn nói chuyện với mình, Phoenix đương nhiên rất vui. Cô ra hiệu Draco đi trước, hai anh em đi đến cạnh hồ nước Đen, địa điểm nói chuyện quen thuộc. Trời tối dần, nhiệt độ đạng hạ thấp, các học viên lũ lượt đi vào trong để tham gia bữa tiệc thành ra xung quanh đó không có ai.
Phát hiện có người đến, mấy con mực đen trong hồ nhanh chóng lặn hết đi. Phoenix muốn hỏi và kể cho Neville rất nhiều thứ nhưng cô biết, Neville có tâm sự, hơn nữa chuyện này có liên quan tới cô, tất nhiên, nó cũng chẳng phải là chuyện vui gì.
“Neville, dạo này anh làm sao vậy!”
Hai tuần nay Neville tránh mặt Phoenix là có lí do khó nói. Từ sau lần Ông Kẹ ấy, đầu óc hắn như được khai thông, cẩn thận xen xét lại sự việc thật lâu. Những gì giáo sư Lupin nói hắn cũng nhớ rất rõ.
Là anh trai sinh đôi với Phoenix, Neville tuy rằng nhát gan nhưng khi được vào nhà Gryffindor, hắn cảm thấy vinh dự, cho hắn, cho bà, và cho cả người cha người mẹ anh hùng… Hắn tự hào vì chiến công của họ. Thế nhưng em gái Phoenix còn tài giỏi và dũng cảm hơn hắn rất nhiều, lại sợ chính cha mẹ mình, nỗi sợ nhất lại là hình ảnh tượng trung cho sự hiện diện của họ…
Tâm thức thiếu niên luôn sùng bái thứ này, phát hiện ra đây lại là thứ mà em gái sợ nhất… Đây căn bản là không thể nào!
Điều này như một sự sỉ nhục! Chẳng lẽ Phoenix không muốn trở thành anh hừng như cha mẹ sao? Phoenix không đồng ý cách làm của cha mẹ ư? Chẳng lẽ em ấy lại là một người dễ khuất phục, không muốn đứng về phe chính nghĩa sao?
Những câu hỏi này dày vò hắn, dù trong mơ cũng không ngừng gặp ác mộng. Hắn muốn quên cũng không quên được. Càng cố gắng thì nội tâm lại càng bất an, hắn muốn Phoenix phải giải thích rõ ràng!
Bây giờ hai người đối mặt nhau, hắn có thể dễ dàng hỏi, nhưng sao lời nói đến miệng rồi lại không thể phát ra tiếng.
Hắn biết mình không phải là một người anh thất bại, rất nhiều người nói như vậy… Nhưng cho dù thật vậy, hắn cũng có quyền quản thúc em gái, uốn nắn suy nghĩ Phoenix trở nên bình thường!
Neville hít sâu mấy lần, cơ miệng cũng thả lỏng, nhưng những lời hắn nói ra lại không kiểm soát được a!
“Phoenix, anh thấy nỗi sợ của em là một điều nhục nhã.”
Phoenix không biết nghĩ gì lúc này, cô kinh ngạc, nét mặt buồn bã.
Cô cho rằng Neville sẽ không bao giờ nói những điều như vậy. Từng câu từng chữ như những lưỡi dao găm dài và sắc nhọn cứa vào lòng cô.
Neville nói xong cũng rất đau lòng, hắn không hề muốn nói như vậy, lại không dám mở miệng thêm, hắn thật sự không quản được cái miệng của mình!
Thấy Neville dắn vặt như vậy, Phoenix biết rõ hắn không cố ý, cô không trách hắn, nhưng câu nói kia, thực sự làm tổn thương cô rất nhiều.
Khi ở Slytherin Phoenix dùng chính năng lực xuất sắc của mình để chặn họng bọn người đó. Còn đối với Neville, cô căn bản không có cách nào. Người cô quan tâm nhất lại chính miệng nói ra câu làm cô tổn thương, dù là thế nào cô cũng rất đau lòng.
Phoenix không dám nhìn thẳng Neville nữa, cô cố gắng giữ những giọt nước mắt sắp rơi ra. Neville chột dạ đã sớm cúi đầu xuống đất.
“Vì sao?”
Cô thì thầm, tiếng gió đã sớm át đi giọng cô.
Neville hoảng hốt, Phoenix như một người khác vậy, hắn vội vã nói:
“À à Phoenix, có phải em không muốn anh gần gũi với Harry là để tránh bị thương như cha mẹ phải không?”
Phoenix không đáp lại, ánh mắt cô rơi vào khoảng không. Neville càng lóng ngóng.
“Cha mẹ chúng ta là anh hừng, em quên bà nội đã nói như vậy sao? Hai người bị bọn tủ thần thực tử tra tấn bằng Crucio đến nỗi thần trí bất mình, dù vậy cũng không tiết lộ nửa chữ! Có cha mẹ anh hùng dũng cảm như vậy em không cảm thấy tự hào sao? Em không hy vọng có thể trở thành người anh hùng như vậy sao?”
Neville càng nói càng hăng, rốt cục đã đem hết ruột gan suy nghĩ nói ra ngoài. Phoenix tuy biết rõ anh trai sùng bái cha mẹ nhưng không nghĩ rằng Neville cũng hy vọng cô trở thành anh hùng giống như vậy, trong lòng có chút xót xa.
Giờ Phoenix đã biết rõ, cô trả lời, dõng dạc từng chữ:
“Em rất tự hào vì cha mẹ, nhưng xin lỗi, em không muốn trở thành anh hùng theo cách như vậy!”
“Phoenix, em có biết mình đang nói cái gì không?”
Neville cảm thấy thất vọng.
Phoenix đứng thẳng lưng, như có nguồn sức mạnh cổ vũ cô, nhìn thẳng vào Neville.
“Em nói, em tự hào vì cha mẹ, họ chính là anh hùng. Nhưng em hy vọng họ chỉ là phù thủy bình thường như những phù thủy khác. Có thể vào ngày lễ mua tặng em chổi bay, vào lúc em gặp rắc rối sẽ giúp em giải quyết, có thể ôm em, có thể dỗ dành em bằng những chiếc kẹo hay những lời yêu thương.”
Phoenix kiên cường, cô như trưởng thành thêm một chút. Một cảm xúc xa lạ ập tới trong Neville.
“Neville, em muốn được cha mẹ yêu thương dỗ dành.”
Đây chính là khát khao lớn nhất của cô, điều cô đã chôn sâu trong lòng suốt bấy nhiêu năm. Cô rất ghen tỵ với Draco, mỗi lần thấy gói kẹo thơm nức được gói trong chiếc hộp xinh đẹp hay đưng trong chiếc giỏ nhỏ nhắn mà phu nhân Malfoy gửi đến, nỗi khát khao ấy lại âm thầm trỗi dậy. Ước mơ muốn có một gia đình bình thường ấm áp, không cần cái thứ danh vọng anh hùng hão huyền kia.
Neville ngây như phỗng.
Phoenix cảm thấy ở vấn đề này là hai anh em họ rất khó để hiểu nhau, anh trai cô tránh cô nhiều ngày cũng là phải.
Phoenix thở dài, cảm thấy mất mát và bất lực khi lần đầu tiên hai anh em tỏ rõ lập trường trái chiều nhau.
“Neville, chúng ta không thể sống mãi với niềm tự hào này được. Ngay từ đầu chiếc mũ phân loại không hề sai, em chính là một Slytherin chân chính.”
Cô nói tới đây liền xoay người đi luôn. Hai người đã rõ suy nghĩ của nhau, bây giờ chính là lúc cần thiết để tự mình xem xét lại.
Nếu là bà nội hay bác Algie, cô có lẽ đã thuận theo họ, nhưng là Neville, cô muốn ít nhất có một người hiểu mình.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.