Chương 27
Thu Tiểu Cửu
11/07/2017
Những tiết kế
tiếp của môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, giáo sư Lockhart thay đổi
liên tục các phương thức giảng bài cũng như phô bày đủ loại tư thế
khuyến rũ, các loại áo choàng thời trang,… Lần này, Lockhart đưa đến một loại bài tập mới lạ chưa từng có trong lịch sử Hogwarts, sân khấu kịch.
Như lúc này đây, Phoenix như muốn ngã ngửa trong tiếng reo hò hoan nghênh của nữ sinh Gryffindor.
“Nếu mình diễn vai thiếu nữ hiền lành gặp người sói hung ác, giáo sư Lockhart đóng vai dũng sĩ, dũng sĩ điển trai sẽ ôm thiếu nữ chăng!?” Một nữ sinh ảo tưởng nói.
“Lúc nãy giáo sư Lockhart vừa chớp mắt với mình đấy! Ôi, mình nguyện chết vì đôi mắt ấy!” Một nữ sinh khác lên cơn.
“Tiết sau nói về người tuyết Tây Tạng, liệu giáo sư có mời mình là nữ chính không nhỉ?” Hermione thẫn thờ.
Tại sao ngay cả Hermione cũng…
Parkinson hiện giờ lúc nào cũng dán mắt lên người Lockhart, gần như không đoái hoài gì đến Malfoy.
“Thư tình của mình dạo này thật ít!” Blaise hạ một quân cờ xuống, thở dài ảo não. Phoenix ngồi đối diện, kết thúc ván cờ. Cô đã đánh thắng ba ván rồi. “Quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm tốt.” Blaise cười tủm tỉm, tinh thần phấn chấn, như thể chưa từng buồn rầu vậy.
Draco một bên đang học môn Độc dược học lại ngẩng đầu trợn mắt. Người hôm qua coi chiếc gối như mặt Lockhart rồi dày vò đến rách tơi tả không phải là hắn ư? Lockhart xuất hiện, Blaise lập tức tụt hạng. Blaise còn bỏ không làm bài tập môn Lịch sử phép thuật, chạy đến mật thất tìm các loại lời nguyền hắc ám nữa chứ.
“Cứ như là hắn đã dùng thuật mê hoặc vậy.” Phoenix phụ họa, cô nói đủ cho ba người nghe, tránh mấy thiếu nữ hâm mộ Lockhart đến điên cuồng kia.
“Hiệu quả cũng thật kinh người.” Blaise dùng quân Hoàng hậu đập nát quân Quốc vương của Phoenix, hắn thắng.
Bọn họ không chơi nữa, bởi sắp vào giờ học rồi!
“Lần đầu tiên mình thấy viết luận văn lại khó như vậy!” Phoenix dùng bút lông gãi đầu, than thở với Dominica. Cô nàng hôm trước tiết lộ đã ưng mắt một anh chàng Ravenclaw, hành tung từ đó luôn luôn xuất quỷ nhập thần. Dominica truyền kinh nghiệm: “Phải tạo ‘cuộc gặp gỡ bất ngờ không lường trước’ để gây ấn tượng với đối phương.”
Cô thấy yêu đương ở độ tuổi này là quá sớm, thêm ba năm nữa thì thích hợp hơn.
“Lockhart làm cậu khó chịu sao? Xem ra hắn cũng có chút ít tác dụng.” Malfoy tất nhiên chẳng để mắt đến lượng lớn fan của Lockhart. Lại nói, bài tập hôm nay là viết luận văn ca ngợi dũng khí của hắn trong chương đầu Lang thang với người sói.
“Đúng vậy, cậu còn phải cảm ơn Lockhart ấy chứ.” Phoenix bắt chước ánh mắt của Parkinson nhìn Malfoy, dù là ai cũng không chịu được mà nổ tung óc. Malfoy chẳng lẽ không để ý sao? Blaise và Dominica đều nói đó là ánh mắt thèm khát cực độ.
“Làm luận văn của cậu đi! Mai không chừng sẽ bị T đó!” Draco xù lông nói.
“Các cậu làm xong rồi ư?” Phoenix hỏi. Dạo này tâm trạng tiểu Malfoy ngày càng thất thường khó đoán, chẳng lẽ hắn đã biết fan của mình đang giảm dần, bỏ sang phe Lockhart rồi sao?
Blaise gật đầu cười, lấy trong tay áo ra một bức thư tình: “Chỉ cần sửa lại một chút là xong.”
Phoenix mở ra, là một bức thư khen ngợi thân thể Blaise cơ bắp cường tráng, nụ cười chói lọi như mặt trời ban trưa,…
Quả thực… loại này rất đúng ý Lockhart.
“Xem ra chất lượng thư tình ngày nay càng lúc càng thấp rồi.” Phoenix giả vờ cảm thán. Ở Slytherin một năm, cô lại bị nhiễm mấy cái tật xấu này.
“Thật đáng tiếc, Longbottom lại không có lấy một lá.” Malfoy vòng vèo đả kích.
Tiểu Malfoy đắc ý đi ra để lại Phoenix và Blaise bốn mắt nhìn nhau.
Hừ! Cái này mà cũng lấy ra để châm chọc nhau, Malfoy đúng là tên ngốc.
“Đừng để ý đến hắn. Viết luận văn của cậu đi.” Blaise đứng lên, tạm biệt “Còn có một vị tiểu thư xinh đẹp đang chờ mình. Đi đây!” còn tặng kèm một nụ hôn gió.
“Rồi, rồi. Đi nhanh đi!” Phoenix đen mặt. “Đúng rồi, cảm ơn luận văn mẫu của cậu.”
“Đó là đương nhiên.” Blaise đột nhiên ghé sát tai Phoenix thì thầm: “Quên mất. Tiểu thư Villa của cậu đâu? Mấy ngày nay chưa nhìn thấy nó.”
Blaise vẻ mặt nghiêm túc. Thật ra hắn rất hy vọng con mèo kia không phá đám cuộc hẹn của hắn nữa. Villa là vật nuôi của Phoenix, cô ấy rất cưng con mèo, Blaise ước gì Phoenix quản thúc nó chặt hơn. Tiểu thư kia rất khó cưa, hắn tốn bao thời gian công sức đối phương mới chịu hẹn hò một lần. Nếu Villa xuất hiện lần nữa, hắn sẽ không nhịn được mà cho nó một phép Deletrius (xóa sạch) đâu.
“Villa? Chắc vẫn còn ngủ trong phòng. Sao vậy?” Phoenix nghi hoặc.
“Không có gì. Chỉ là… mình thấy nếu có tiểu thư Villa ngồi cạnh cậu thì luận văn sẽ sớm được viết xong thôi.” Blaise lại nháy mắt một cái rồi mới đi.
Phoenix cảm thấy tư duy của con trai không thể lý giải theo cách bình thường...
Như lúc này đây, Phoenix như muốn ngã ngửa trong tiếng reo hò hoan nghênh của nữ sinh Gryffindor.
“Nếu mình diễn vai thiếu nữ hiền lành gặp người sói hung ác, giáo sư Lockhart đóng vai dũng sĩ, dũng sĩ điển trai sẽ ôm thiếu nữ chăng!?” Một nữ sinh ảo tưởng nói.
“Lúc nãy giáo sư Lockhart vừa chớp mắt với mình đấy! Ôi, mình nguyện chết vì đôi mắt ấy!” Một nữ sinh khác lên cơn.
“Tiết sau nói về người tuyết Tây Tạng, liệu giáo sư có mời mình là nữ chính không nhỉ?” Hermione thẫn thờ.
Tại sao ngay cả Hermione cũng…
Parkinson hiện giờ lúc nào cũng dán mắt lên người Lockhart, gần như không đoái hoài gì đến Malfoy.
“Thư tình của mình dạo này thật ít!” Blaise hạ một quân cờ xuống, thở dài ảo não. Phoenix ngồi đối diện, kết thúc ván cờ. Cô đã đánh thắng ba ván rồi. “Quan trọng nhất vẫn là nhân phẩm tốt.” Blaise cười tủm tỉm, tinh thần phấn chấn, như thể chưa từng buồn rầu vậy.
Draco một bên đang học môn Độc dược học lại ngẩng đầu trợn mắt. Người hôm qua coi chiếc gối như mặt Lockhart rồi dày vò đến rách tơi tả không phải là hắn ư? Lockhart xuất hiện, Blaise lập tức tụt hạng. Blaise còn bỏ không làm bài tập môn Lịch sử phép thuật, chạy đến mật thất tìm các loại lời nguyền hắc ám nữa chứ.
“Cứ như là hắn đã dùng thuật mê hoặc vậy.” Phoenix phụ họa, cô nói đủ cho ba người nghe, tránh mấy thiếu nữ hâm mộ Lockhart đến điên cuồng kia.
“Hiệu quả cũng thật kinh người.” Blaise dùng quân Hoàng hậu đập nát quân Quốc vương của Phoenix, hắn thắng.
Bọn họ không chơi nữa, bởi sắp vào giờ học rồi!
“Lần đầu tiên mình thấy viết luận văn lại khó như vậy!” Phoenix dùng bút lông gãi đầu, than thở với Dominica. Cô nàng hôm trước tiết lộ đã ưng mắt một anh chàng Ravenclaw, hành tung từ đó luôn luôn xuất quỷ nhập thần. Dominica truyền kinh nghiệm: “Phải tạo ‘cuộc gặp gỡ bất ngờ không lường trước’ để gây ấn tượng với đối phương.”
Cô thấy yêu đương ở độ tuổi này là quá sớm, thêm ba năm nữa thì thích hợp hơn.
“Lockhart làm cậu khó chịu sao? Xem ra hắn cũng có chút ít tác dụng.” Malfoy tất nhiên chẳng để mắt đến lượng lớn fan của Lockhart. Lại nói, bài tập hôm nay là viết luận văn ca ngợi dũng khí của hắn trong chương đầu Lang thang với người sói.
“Đúng vậy, cậu còn phải cảm ơn Lockhart ấy chứ.” Phoenix bắt chước ánh mắt của Parkinson nhìn Malfoy, dù là ai cũng không chịu được mà nổ tung óc. Malfoy chẳng lẽ không để ý sao? Blaise và Dominica đều nói đó là ánh mắt thèm khát cực độ.
“Làm luận văn của cậu đi! Mai không chừng sẽ bị T đó!” Draco xù lông nói.
“Các cậu làm xong rồi ư?” Phoenix hỏi. Dạo này tâm trạng tiểu Malfoy ngày càng thất thường khó đoán, chẳng lẽ hắn đã biết fan của mình đang giảm dần, bỏ sang phe Lockhart rồi sao?
Blaise gật đầu cười, lấy trong tay áo ra một bức thư tình: “Chỉ cần sửa lại một chút là xong.”
Phoenix mở ra, là một bức thư khen ngợi thân thể Blaise cơ bắp cường tráng, nụ cười chói lọi như mặt trời ban trưa,…
Quả thực… loại này rất đúng ý Lockhart.
“Xem ra chất lượng thư tình ngày nay càng lúc càng thấp rồi.” Phoenix giả vờ cảm thán. Ở Slytherin một năm, cô lại bị nhiễm mấy cái tật xấu này.
“Thật đáng tiếc, Longbottom lại không có lấy một lá.” Malfoy vòng vèo đả kích.
Tiểu Malfoy đắc ý đi ra để lại Phoenix và Blaise bốn mắt nhìn nhau.
Hừ! Cái này mà cũng lấy ra để châm chọc nhau, Malfoy đúng là tên ngốc.
“Đừng để ý đến hắn. Viết luận văn của cậu đi.” Blaise đứng lên, tạm biệt “Còn có một vị tiểu thư xinh đẹp đang chờ mình. Đi đây!” còn tặng kèm một nụ hôn gió.
“Rồi, rồi. Đi nhanh đi!” Phoenix đen mặt. “Đúng rồi, cảm ơn luận văn mẫu của cậu.”
“Đó là đương nhiên.” Blaise đột nhiên ghé sát tai Phoenix thì thầm: “Quên mất. Tiểu thư Villa của cậu đâu? Mấy ngày nay chưa nhìn thấy nó.”
Blaise vẻ mặt nghiêm túc. Thật ra hắn rất hy vọng con mèo kia không phá đám cuộc hẹn của hắn nữa. Villa là vật nuôi của Phoenix, cô ấy rất cưng con mèo, Blaise ước gì Phoenix quản thúc nó chặt hơn. Tiểu thư kia rất khó cưa, hắn tốn bao thời gian công sức đối phương mới chịu hẹn hò một lần. Nếu Villa xuất hiện lần nữa, hắn sẽ không nhịn được mà cho nó một phép Deletrius (xóa sạch) đâu.
“Villa? Chắc vẫn còn ngủ trong phòng. Sao vậy?” Phoenix nghi hoặc.
“Không có gì. Chỉ là… mình thấy nếu có tiểu thư Villa ngồi cạnh cậu thì luận văn sẽ sớm được viết xong thôi.” Blaise lại nháy mắt một cái rồi mới đi.
Phoenix cảm thấy tư duy của con trai không thể lý giải theo cách bình thường...
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.