Chương 63: Món quà giáng sinh và kết thúc năm thứ ba.
Thu Tiểu Cửu
16/01/2018
Đã đến lễ Giáng Sinh, học sinh trong trường lục đục về nhà, năm nay Draco và Phoenix đều không ở lại trường.
Ngồi trên tàu, Neville và Phoenix có chút không quen, cứ thấy là lạ. Bọn họ rời khỏi học viện, thời gian trước đó còn cãi nhau, không cùng nhau lên lớp, càng lúc càng ít gặp, ít nói chuyện hơn, hai anh em xa cách cũng là hợp lí.
Hai người nói chuyện đều tránh không đề cập gì đến vấn đề lần trước, nhưng đều hiểu rõ là cả hai không cùng quan điểm, họ quyết tâm giữ vững suy nghĩ và nguyên tắc của riêng mình.
Trở lại trang viên Longbottom, Bà Longbottom từ chỗ Neville đã biết Phoenix là người đã rửa sạch oan khuất cho Black, lúc này đây bà lại ngập tràn hy vọng về đứa cháu gái này. Bà dự định sau khi Phoenix tốt nghiệp trường Hogwarts sẽ gả cho cho một gia đình thuần huyết đứng ở thế trung lập. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến danh dự nhà Longbottom, vừa tốt cho cuộc sống sau này của cháu gái.
Vì thế bà Longbottom bắt đầu hỏi bóng hỏi gió quan hệ của cô với Cedric. Thiếu gia nhà Diggory là thích hợp nhất cho vị trí này. Phoenix từng đến trang viên Diggory ở nửa kỳ nghỉ hè, vợ chồng Diggory cũng rất quan tâm tới con bé, gia cảnh hai gia đình cũng ngang nhau, bà Longbottom cảm thấy điều này là vô cùng khả quan.
Trong lúc nói chuyện, Phoenix ‘vô tình’ nói qua Cedric đã thích một cô gái Châu Á ở nhà Ravenclaw, bà Longbottom nghe được liền thay đổi sắc mặt. Bà không có quyền gì mà chỉ trích chuyện này, nhưng thiếu gia tiểu thư ở các gia tộc thuần huyết ở độ tuổi Phoenix vốn không nhiều, người như vậy ở phe Trung lập lại càng ít ỏi.
Hơn nữa, những gia tộc thuần huyết đều có truyền thống đính hôn trong bảy năm học, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Bà Longbottom cảm thấy hôn nhân đại sự của cháu gái thật khó thu xếp. Bà thậm chí còn nghĩ đến nhà Weasley, nhà Weasley có nhiều con trai, chỉ là có chút nghèo khó thôi, mà … nghèo khó này không chỉ là một chút
Phoenix không biết những suy nghĩ của bà Longbottom, cô chỉ cảm nhận bà nội đối xử với cô tốt hơn trước, đây là một dấu hiệu tốt. Trong đêm Bình An, bà đã nhận lấy món quà gói giấy màu xanh lại chỉ hừ lạnh một cái, không nói gì cả.
Ở một nơi khác, trang viên Malfoy đèn đuốc sáng trưng, cả tòa phủ bừng sáng trong đêm tối. Ngày xưa, vua William đệ nhất khi chinh phục được Anh Quốc đã cấp cho Adlemand Malfoy một lô đất để thưởng công. Các thế hệ về sau đã mở rộng lô đất đó bằng cách cướp đất của các hộ dân Muggle lân cận. Tòa phủ Malfoy này chỉ có thành viên nhà Malfoy mới có thể đi vào, cho nên để tiện cho việc mở các bữa tiệc chiêu đãi, Malfoy đã xây thêm một trang viên Malfoy xa hoa lộng lẫy không kém bên cạnh.
Tới nay vẫn không có một tòa dinh thự nào có thể sánh ngang với phủ Malfoy, một dinh phủ bậc nhất với phong cách kiến trúc châu Âu trang nhã thanh lịch cùng những đồ vật trang trí trị giá liên thành được bày đặt khắp nơi từ cánh cổng cho đến mặt sàn đều âm thầm biểu hiện cho tài phú và thực lực nhà Malfoy.
Astoria nhớ tới một câu nói của cha, nhà Malfoy là gia tộc ở Anh quốc là một trong bảy đại gia tộc quyền lực nhất trong giới pháp thuật, nghĩ đến đây, cô thấy hài lòng vì mình đã trở thành Astoria Greengrass.
Cùng được mời đến còn có nhà Paskinson, Goyle, Crabbe, Nott, đợi chút, những Tử thần thực tử cũng tôn sùng dòng máu thuần huyết, cái này không cần phải nói mà đã trở thành quy tắc ngầm, đều phải tự hiểu.
Mở màn ca vũ, Draco mời Pansy lên biểu diễn, ở Hogwarts cô nàng luôn bị Phoenix chèn ép cả về mặt thành tích lẫn quan hệ với Draco, lần này được chính Draco ngỏ lời khiến Pansy thật vui sướng, cô cảm thấy tự tin hẳn. Tuy rằng khá đáng tiếc, cô nhiều lần ám chỉ hy vọng cùng ngài Lucius nhảy một điệu, nhưng vì thân phận và tuổi tác khác biệt và một ít nguyên nhân khác, đối phương đều không dấu vết mà lảng tránh lời mời.
Nhìn như để cân bằng, hoặc là để chèn ép màn ca múa mở đầu của Pansy, màn biểu diễn tiếp theo Draco chọn hai chi em nhà Greengrass là Daphne và Astoria. Điều này khiến gia tộc Greengrass đang đi xuống rất cao hứng, mặc kệ là ai, chỉ cần là con cháu mình có thể được nhà Malfoy nhìn trúng, cũng có thể giúp ích thật nhiều cho gia tộc Greengrass.
Vũ hội tiến hành được một nửa, Daphne cùng Astoria đi ra bãi cỏ, nơi này có những ngọn lửa được phù phép lơ lửng giữa không trung, kết hợp với những bông tuyết trắng, hòa quyện vào nhau ấm áp xinh đẹp.
Daphne có một mái tóc màu lá cọ, dung mạo cô không quá giống với người mẹ đã qua đời, nhưng Astoria lại rất giống bà. Khuôn mặt Astoria xinh đẹp, tinh xảo, so sánh với mẹ như cùng đúc từ một khuôn, trong lòng Daphne ghen tị dữ dội. Chính vì cái gương mặt này, lão Greengrass luôn bênh vực nó, chăm sóc và lo lắng duy nhất cho nó.
“Chúng ta đều sẽ phải đính hôn vào năm học thứ bảy.”
Daphne nhìn Astoria, lại nhìn ra phu nhân Parkinson và phu nhân Malfoy đang nói về Pansy.
“Có lẽ gia tộc Malfoy cũng không nhất thiết phải tìm một gia tộc môn đăng hộ đối.”
Daphne cũng giống Astoria, đều nghĩ là chính mình.
Cuối cùng được chọn là gia tộc Greengrass, thì ra Daphne vẫn luôn ấp ủ giấc mộng này, Astoria nghĩ. Cô cười gật đầu, sở dĩ gia tộc Greengrass được chọn là vì lúc hỗn chiến đó đã bảo trì vị trí trung lập.
Hai người hai suy nghĩ, lần nữa đi vào yến hội, thẳng đến mười hai giờ đêm, sau khi tiếng chuông năm mới đã hết, một tiếng sau mọi người mới dần rút đi, tiệc đã hết.
Công tác thu dọn là việc của gia tinh, Draco chúc cha mẹ ngủ ngon rồi đi về phòng.
Phòng của Draco ở trên tầng hai, nằm phía đông. Draco đi vào, lấy ra đũa thần niệm chú làm ngăn kéo bàn bay ra. Bên trong là một chiếc gương pha lê xanh hoa lệ đặt trên nền khăn nhung thượng phẩm.
Tấm gương hai chiều này là quà giáng sinh Draco tặng cho Phoenix, tặng cùng lúc với Blaise. Hắn biết sơ sơ quan hệ trong nhà Longbottom, cũng biết gia tộc mình và Phoenix nằm khác chiến tuyến, nếu hắn một mình tặng quà cho cô thì chỉ khiến cô thêm bối rối.
Draco lại nhớ tới Phoenix, bộ dáng cô khi cười, đặt gương trên giường, hắn phải đi tắm đã.
Lúc hắn tắm xong trời đã rạng sáng, Draco thử cầm gương hai mặt lên, ngỏ giọng kêu một câu:
“Phoenix?”
Phoenix vừa lau tóc xong, đang chuẩn bị ngủ, thấy chiếc gương sáng lên, ngồi dậy nói chuyện với Draco, nhân tiện lau tóc cho khô thêm.
“Draco, cảm ơn quà của cậu?”
Phoenix không mặc váy ngủ màu bạc như ở trường, cô mặc ở nhà mặc váy ngủ màu vàng, cổ chữ V. Phoenix giơ tay lau tóc, mái tóc lá cọ theo động tác rue xuống, đối lập màu với màu da cô, theo mái tóc đi xuống, có thể nhìn thấy độ cong bầu ngực như ẩn hiện.
Draco hơi khó chịu di dời tầm mắt, hắn cười khổ một tiếng, đôi mắt màu lam như sáng lên ánh dịu dàng ôn nhu.
“Vậy, Giáng sinh vui vẻ.”
Phoenix dừng lại động tác, cô thất thần nhìn Draco trong gương, nhưng chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô bỏ khăn xuống, giơ chiếc gương lên.
“Giáng sinh vui vẻ, Draco. Mình rất thích món quà của cậu.”
“Mình cũng vậy.”
Draco đem gương soi ra chỗ treo khăn quàng.
“Đan rất đẹp.”
Hắn hoàn toàn không biết Phoenix bắt đầu đan khăn khi nào. Chiếc khăn màu xanh trắng giao nhau, từng mũi đều nhau, quả thực rất đẹp.
Cũng đã rất muộn, hai người chúc nhau ngủ ngon, sau mới chìm vào giấc ngủ.
Đèn trong phòng Draco vừa tắt, ánh đèn trong phòng vợ chồng Malfoy lại như trước vẫn sáng đều.
Narcissa ngồi trên chiếc ghế nằm phong cách Baroque, chỉnh sửa lại vạt áo ngủ, cảm khái nói:
“Tiểu hoàng tử đã trưởng thành rồi.”
Biểu hiện của hắn ở yến hội hôm nay rất xuất sắc, việc sắp xếp các tiết mục nhằm cân bằng các thế lực quả thật khiến bà phải thay đổi cái nhìn với con trai.
Lucius gật đầu, đi đến bên Narcissa, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà.
“Mệt lắm sao?” Người bình thường luôn bày ra bộ dáng huênh hoang ngang ngược, chặn họng người khác nay lại như ân cần săn sóc như mới đêm tân hôn.
Narcissa bắt lấy tay Lucius, mười ngón đan vào nhau, tùy ý hắn vuốt ve mái tóc.
“Như vậy, là nó sao?”
“nó” không chỉ cụ thể là ai nhưng làm vợ chồng đã có sự ăn ý.
“Em vẫn nên tự mình đi nhìn xem.”
Lucius thở dài.
“Tiểu hoàng tử một năm nay thay đổi rất nhiều.”
Narcissa bình tĩnh trần thuật một câu. Quá trình trưởng thành của Draco, bọn họ vẫn luôn dõi theo từng chút, kể cả giáng sinh này.
“Thằng bé vì nó, tặng cả lễ vật vốn định tặng nhà Zabini.”
Quả thực việc này là Draco làm chưa đủ cẩn trọng, có lẽ là đang ở trong trang viên nhà Malfoy nên tính cảnh giác của hắn đã thấp xuống.
Lucius không đồng quan điểm với vợ, hắn ôn Narcissa lên giường, hôn một cái mới nói:
“Có lẽ là cố ý.”
Hắn cố ý để lộ liễu như vậy, là muốn để bọn họ nhìn thấy, muốn lảng tránh cũng không được.
Trang viên Malfoy lúc này đã tắt hết ánh đèn, tuyết rơi suốt một đêm Noel, ban cho mọi người những giấc mộng đẹp.
Kỳ nghỉ giáng sinh này rất nhanh kết thúc, có lẽ đây là thời kỳ phát triển của mấy người độ tuổi Phoenix, lúc gặp mặt nhau, ai cũng thay đổi rất nhiều. Những chàng trai cao vọt hẳn lên, còn các cô gái đã lộ ra đường cong rõ nét.
Có thể vì đã làm sáng tỏ vụ Black, toàn bộ Hogwarts vui mừng phấn khởi. Ron mất đi con chuột Scabbers cũng quên phải buồn bã, thay vào đó cậu đã kiếm được một tiểu thư cú mèo làm vật nuôi mới.
Tháng tư, vụ án của Buckbeak và Black đều đã được xử lí xong. Harry vui mừng cho cha đỡ đầu của hắn không những được giải oan mà còn được trai huy chương Merlin hạng nhất, hắn còn được Black mời đến nhà ở vào kỳ nghỉ hè tới. Được thoát khỏi nhà Dursley với cậu mà nói quả không còn gì tốt hơn. Những tin tức xấu là Buckbeak bị phán tử hình, hơn nữa Hagrid cũng bị cách chức, thay thế vị trí đó là giáo sư Grubbly Plank.
Tuy rất buồn và cảm thông cho Hagrid, ba người Harry phải thừa nhận rằng giáo sư Grubbly Plank giảng bài hay hơn hẳn.
Rất nhanh đã kết thúc học kỳ, một lần nữa toàn bộ học sinh năm ba lại phải nghiến răng nghiến lợi khi nhìn vào bảng xếp hạng, Phoenix Longbottom vẫn trụ lại ở hạng nhất. Draco Malfoy xếp hạng hai dù khoảng cách giữa hai người chỉ là vài điểm.
“So với Malfoy, mình càng ủng hộ Phoenix đạt hạng nhất.”
Gryffindor vô tình nói câu này, lại được đông đảo mọi người tán thành, oán niệm với Phoenix liền biến thành may mắn và sùng bái, ít ra không phải là Malfoy.
Draco không nói gì thêm, trong ba năm qua, thuật biến hình của Phoenix vẫn là kém nhất trong các môn. Nếu hắn viết nhiều một chút ở phần bài luận thì hai người khó phân thắng bại. Nhưng hắn hiểu vì sao cô luôn nỗ lực học tập giành hạng nhất, cho nên mới ‘cố ý’ viết ít đi một chút.
Mà Hermione đứng thứ ba, là hoàn toàn bế tắc ở môn bói toán của giáo sư Trelawney, bà cho rằng Granger không hề có thiên phú ở phương diện này, cho nên thành tích bói toán của cô là vô cùng thê thảm, vì vậy mà tổng điểm mới kém một chút.
Một lần nữa lên chuyến tàu Hogwarts, Phoenix mới nhận ra bảy năm học giờ đã trôi qua một nửa, nhìn lại khung cảnh bến tàu nhốn nháo, chính mình đã trải qua nhiều chuyện, cũng thay đổi ít nhiều.
Mọi chuyện đều đã tốt rồi, không phải sao?
Phoenix vẫy tay với Hermione, cùng Neville đi lên tàu.
Ngồi trên tàu, Neville và Phoenix có chút không quen, cứ thấy là lạ. Bọn họ rời khỏi học viện, thời gian trước đó còn cãi nhau, không cùng nhau lên lớp, càng lúc càng ít gặp, ít nói chuyện hơn, hai anh em xa cách cũng là hợp lí.
Hai người nói chuyện đều tránh không đề cập gì đến vấn đề lần trước, nhưng đều hiểu rõ là cả hai không cùng quan điểm, họ quyết tâm giữ vững suy nghĩ và nguyên tắc của riêng mình.
Trở lại trang viên Longbottom, Bà Longbottom từ chỗ Neville đã biết Phoenix là người đã rửa sạch oan khuất cho Black, lúc này đây bà lại ngập tràn hy vọng về đứa cháu gái này. Bà dự định sau khi Phoenix tốt nghiệp trường Hogwarts sẽ gả cho cho một gia đình thuần huyết đứng ở thế trung lập. Như vậy vừa không ảnh hưởng đến danh dự nhà Longbottom, vừa tốt cho cuộc sống sau này của cháu gái.
Vì thế bà Longbottom bắt đầu hỏi bóng hỏi gió quan hệ của cô với Cedric. Thiếu gia nhà Diggory là thích hợp nhất cho vị trí này. Phoenix từng đến trang viên Diggory ở nửa kỳ nghỉ hè, vợ chồng Diggory cũng rất quan tâm tới con bé, gia cảnh hai gia đình cũng ngang nhau, bà Longbottom cảm thấy điều này là vô cùng khả quan.
Trong lúc nói chuyện, Phoenix ‘vô tình’ nói qua Cedric đã thích một cô gái Châu Á ở nhà Ravenclaw, bà Longbottom nghe được liền thay đổi sắc mặt. Bà không có quyền gì mà chỉ trích chuyện này, nhưng thiếu gia tiểu thư ở các gia tộc thuần huyết ở độ tuổi Phoenix vốn không nhiều, người như vậy ở phe Trung lập lại càng ít ỏi.
Hơn nữa, những gia tộc thuần huyết đều có truyền thống đính hôn trong bảy năm học, sau khi tốt nghiệp sẽ kết hôn. Bà Longbottom cảm thấy hôn nhân đại sự của cháu gái thật khó thu xếp. Bà thậm chí còn nghĩ đến nhà Weasley, nhà Weasley có nhiều con trai, chỉ là có chút nghèo khó thôi, mà … nghèo khó này không chỉ là một chút
Phoenix không biết những suy nghĩ của bà Longbottom, cô chỉ cảm nhận bà nội đối xử với cô tốt hơn trước, đây là một dấu hiệu tốt. Trong đêm Bình An, bà đã nhận lấy món quà gói giấy màu xanh lại chỉ hừ lạnh một cái, không nói gì cả.
Ở một nơi khác, trang viên Malfoy đèn đuốc sáng trưng, cả tòa phủ bừng sáng trong đêm tối. Ngày xưa, vua William đệ nhất khi chinh phục được Anh Quốc đã cấp cho Adlemand Malfoy một lô đất để thưởng công. Các thế hệ về sau đã mở rộng lô đất đó bằng cách cướp đất của các hộ dân Muggle lân cận. Tòa phủ Malfoy này chỉ có thành viên nhà Malfoy mới có thể đi vào, cho nên để tiện cho việc mở các bữa tiệc chiêu đãi, Malfoy đã xây thêm một trang viên Malfoy xa hoa lộng lẫy không kém bên cạnh.
Tới nay vẫn không có một tòa dinh thự nào có thể sánh ngang với phủ Malfoy, một dinh phủ bậc nhất với phong cách kiến trúc châu Âu trang nhã thanh lịch cùng những đồ vật trang trí trị giá liên thành được bày đặt khắp nơi từ cánh cổng cho đến mặt sàn đều âm thầm biểu hiện cho tài phú và thực lực nhà Malfoy.
Astoria nhớ tới một câu nói của cha, nhà Malfoy là gia tộc ở Anh quốc là một trong bảy đại gia tộc quyền lực nhất trong giới pháp thuật, nghĩ đến đây, cô thấy hài lòng vì mình đã trở thành Astoria Greengrass.
Cùng được mời đến còn có nhà Paskinson, Goyle, Crabbe, Nott, đợi chút, những Tử thần thực tử cũng tôn sùng dòng máu thuần huyết, cái này không cần phải nói mà đã trở thành quy tắc ngầm, đều phải tự hiểu.
Mở màn ca vũ, Draco mời Pansy lên biểu diễn, ở Hogwarts cô nàng luôn bị Phoenix chèn ép cả về mặt thành tích lẫn quan hệ với Draco, lần này được chính Draco ngỏ lời khiến Pansy thật vui sướng, cô cảm thấy tự tin hẳn. Tuy rằng khá đáng tiếc, cô nhiều lần ám chỉ hy vọng cùng ngài Lucius nhảy một điệu, nhưng vì thân phận và tuổi tác khác biệt và một ít nguyên nhân khác, đối phương đều không dấu vết mà lảng tránh lời mời.
Nhìn như để cân bằng, hoặc là để chèn ép màn ca múa mở đầu của Pansy, màn biểu diễn tiếp theo Draco chọn hai chi em nhà Greengrass là Daphne và Astoria. Điều này khiến gia tộc Greengrass đang đi xuống rất cao hứng, mặc kệ là ai, chỉ cần là con cháu mình có thể được nhà Malfoy nhìn trúng, cũng có thể giúp ích thật nhiều cho gia tộc Greengrass.
Vũ hội tiến hành được một nửa, Daphne cùng Astoria đi ra bãi cỏ, nơi này có những ngọn lửa được phù phép lơ lửng giữa không trung, kết hợp với những bông tuyết trắng, hòa quyện vào nhau ấm áp xinh đẹp.
Daphne có một mái tóc màu lá cọ, dung mạo cô không quá giống với người mẹ đã qua đời, nhưng Astoria lại rất giống bà. Khuôn mặt Astoria xinh đẹp, tinh xảo, so sánh với mẹ như cùng đúc từ một khuôn, trong lòng Daphne ghen tị dữ dội. Chính vì cái gương mặt này, lão Greengrass luôn bênh vực nó, chăm sóc và lo lắng duy nhất cho nó.
“Chúng ta đều sẽ phải đính hôn vào năm học thứ bảy.”
Daphne nhìn Astoria, lại nhìn ra phu nhân Parkinson và phu nhân Malfoy đang nói về Pansy.
“Có lẽ gia tộc Malfoy cũng không nhất thiết phải tìm một gia tộc môn đăng hộ đối.”
Daphne cũng giống Astoria, đều nghĩ là chính mình.
Cuối cùng được chọn là gia tộc Greengrass, thì ra Daphne vẫn luôn ấp ủ giấc mộng này, Astoria nghĩ. Cô cười gật đầu, sở dĩ gia tộc Greengrass được chọn là vì lúc hỗn chiến đó đã bảo trì vị trí trung lập.
Hai người hai suy nghĩ, lần nữa đi vào yến hội, thẳng đến mười hai giờ đêm, sau khi tiếng chuông năm mới đã hết, một tiếng sau mọi người mới dần rút đi, tiệc đã hết.
Công tác thu dọn là việc của gia tinh, Draco chúc cha mẹ ngủ ngon rồi đi về phòng.
Phòng của Draco ở trên tầng hai, nằm phía đông. Draco đi vào, lấy ra đũa thần niệm chú làm ngăn kéo bàn bay ra. Bên trong là một chiếc gương pha lê xanh hoa lệ đặt trên nền khăn nhung thượng phẩm.
Tấm gương hai chiều này là quà giáng sinh Draco tặng cho Phoenix, tặng cùng lúc với Blaise. Hắn biết sơ sơ quan hệ trong nhà Longbottom, cũng biết gia tộc mình và Phoenix nằm khác chiến tuyến, nếu hắn một mình tặng quà cho cô thì chỉ khiến cô thêm bối rối.
Draco lại nhớ tới Phoenix, bộ dáng cô khi cười, đặt gương trên giường, hắn phải đi tắm đã.
Lúc hắn tắm xong trời đã rạng sáng, Draco thử cầm gương hai mặt lên, ngỏ giọng kêu một câu:
“Phoenix?”
Phoenix vừa lau tóc xong, đang chuẩn bị ngủ, thấy chiếc gương sáng lên, ngồi dậy nói chuyện với Draco, nhân tiện lau tóc cho khô thêm.
“Draco, cảm ơn quà của cậu?”
Phoenix không mặc váy ngủ màu bạc như ở trường, cô mặc ở nhà mặc váy ngủ màu vàng, cổ chữ V. Phoenix giơ tay lau tóc, mái tóc lá cọ theo động tác rue xuống, đối lập màu với màu da cô, theo mái tóc đi xuống, có thể nhìn thấy độ cong bầu ngực như ẩn hiện.
Draco hơi khó chịu di dời tầm mắt, hắn cười khổ một tiếng, đôi mắt màu lam như sáng lên ánh dịu dàng ôn nhu.
“Vậy, Giáng sinh vui vẻ.”
Phoenix dừng lại động tác, cô thất thần nhìn Draco trong gương, nhưng chỉ là vài giây ngắn ngủi, cô bỏ khăn xuống, giơ chiếc gương lên.
“Giáng sinh vui vẻ, Draco. Mình rất thích món quà của cậu.”
“Mình cũng vậy.”
Draco đem gương soi ra chỗ treo khăn quàng.
“Đan rất đẹp.”
Hắn hoàn toàn không biết Phoenix bắt đầu đan khăn khi nào. Chiếc khăn màu xanh trắng giao nhau, từng mũi đều nhau, quả thực rất đẹp.
Cũng đã rất muộn, hai người chúc nhau ngủ ngon, sau mới chìm vào giấc ngủ.
Đèn trong phòng Draco vừa tắt, ánh đèn trong phòng vợ chồng Malfoy lại như trước vẫn sáng đều.
Narcissa ngồi trên chiếc ghế nằm phong cách Baroque, chỉnh sửa lại vạt áo ngủ, cảm khái nói:
“Tiểu hoàng tử đã trưởng thành rồi.”
Biểu hiện của hắn ở yến hội hôm nay rất xuất sắc, việc sắp xếp các tiết mục nhằm cân bằng các thế lực quả thật khiến bà phải thay đổi cái nhìn với con trai.
Lucius gật đầu, đi đến bên Narcissa, nhẹ nhàng xoa bóp vai cho bà.
“Mệt lắm sao?” Người bình thường luôn bày ra bộ dáng huênh hoang ngang ngược, chặn họng người khác nay lại như ân cần săn sóc như mới đêm tân hôn.
Narcissa bắt lấy tay Lucius, mười ngón đan vào nhau, tùy ý hắn vuốt ve mái tóc.
“Như vậy, là nó sao?”
“nó” không chỉ cụ thể là ai nhưng làm vợ chồng đã có sự ăn ý.
“Em vẫn nên tự mình đi nhìn xem.”
Lucius thở dài.
“Tiểu hoàng tử một năm nay thay đổi rất nhiều.”
Narcissa bình tĩnh trần thuật một câu. Quá trình trưởng thành của Draco, bọn họ vẫn luôn dõi theo từng chút, kể cả giáng sinh này.
“Thằng bé vì nó, tặng cả lễ vật vốn định tặng nhà Zabini.”
Quả thực việc này là Draco làm chưa đủ cẩn trọng, có lẽ là đang ở trong trang viên nhà Malfoy nên tính cảnh giác của hắn đã thấp xuống.
Lucius không đồng quan điểm với vợ, hắn ôn Narcissa lên giường, hôn một cái mới nói:
“Có lẽ là cố ý.”
Hắn cố ý để lộ liễu như vậy, là muốn để bọn họ nhìn thấy, muốn lảng tránh cũng không được.
Trang viên Malfoy lúc này đã tắt hết ánh đèn, tuyết rơi suốt một đêm Noel, ban cho mọi người những giấc mộng đẹp.
Kỳ nghỉ giáng sinh này rất nhanh kết thúc, có lẽ đây là thời kỳ phát triển của mấy người độ tuổi Phoenix, lúc gặp mặt nhau, ai cũng thay đổi rất nhiều. Những chàng trai cao vọt hẳn lên, còn các cô gái đã lộ ra đường cong rõ nét.
Có thể vì đã làm sáng tỏ vụ Black, toàn bộ Hogwarts vui mừng phấn khởi. Ron mất đi con chuột Scabbers cũng quên phải buồn bã, thay vào đó cậu đã kiếm được một tiểu thư cú mèo làm vật nuôi mới.
Tháng tư, vụ án của Buckbeak và Black đều đã được xử lí xong. Harry vui mừng cho cha đỡ đầu của hắn không những được giải oan mà còn được trai huy chương Merlin hạng nhất, hắn còn được Black mời đến nhà ở vào kỳ nghỉ hè tới. Được thoát khỏi nhà Dursley với cậu mà nói quả không còn gì tốt hơn. Những tin tức xấu là Buckbeak bị phán tử hình, hơn nữa Hagrid cũng bị cách chức, thay thế vị trí đó là giáo sư Grubbly Plank.
Tuy rất buồn và cảm thông cho Hagrid, ba người Harry phải thừa nhận rằng giáo sư Grubbly Plank giảng bài hay hơn hẳn.
Rất nhanh đã kết thúc học kỳ, một lần nữa toàn bộ học sinh năm ba lại phải nghiến răng nghiến lợi khi nhìn vào bảng xếp hạng, Phoenix Longbottom vẫn trụ lại ở hạng nhất. Draco Malfoy xếp hạng hai dù khoảng cách giữa hai người chỉ là vài điểm.
“So với Malfoy, mình càng ủng hộ Phoenix đạt hạng nhất.”
Gryffindor vô tình nói câu này, lại được đông đảo mọi người tán thành, oán niệm với Phoenix liền biến thành may mắn và sùng bái, ít ra không phải là Malfoy.
Draco không nói gì thêm, trong ba năm qua, thuật biến hình của Phoenix vẫn là kém nhất trong các môn. Nếu hắn viết nhiều một chút ở phần bài luận thì hai người khó phân thắng bại. Nhưng hắn hiểu vì sao cô luôn nỗ lực học tập giành hạng nhất, cho nên mới ‘cố ý’ viết ít đi một chút.
Mà Hermione đứng thứ ba, là hoàn toàn bế tắc ở môn bói toán của giáo sư Trelawney, bà cho rằng Granger không hề có thiên phú ở phương diện này, cho nên thành tích bói toán của cô là vô cùng thê thảm, vì vậy mà tổng điểm mới kém một chút.
Một lần nữa lên chuyến tàu Hogwarts, Phoenix mới nhận ra bảy năm học giờ đã trôi qua một nửa, nhìn lại khung cảnh bến tàu nhốn nháo, chính mình đã trải qua nhiều chuyện, cũng thay đổi ít nhiều.
Mọi chuyện đều đã tốt rồi, không phải sao?
Phoenix vẫy tay với Hermione, cùng Neville đi lên tàu.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.