Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Chương 23: Nhóm chiến đấu.

Thu Tiểu Cửu

05/07/2017

Người dịch: Chu Muội

Ngày hôm sau, huynh trưởng Flinders gọi cô vào một phòng học trống, dùng phép biến hình biến hai thanh ghế dựa thành hai chiếc ghế salon thoải mái, mời Phoenix ngồi xuống.

"Phoenix Longbottom." Huynh trưởng Flinders đột nhiên nghiêm túc, đánh giá Phoenix.

Phoenix nắm chặt tay, lưng thẳng tắp: "Vâng, huynh trưởng."

"Em nắm lý thuyết rất vững, tốc độ né tránh và tốc độ dùng chú ngữ cũng rất nhanh. Trình độ ma lực tuy không phải là xuất sắc nhưng đã tốt hơn các bạn cùng trang lứa rất nhiều.” Huynh trưởng Flinders mặt không biểu cảm.

"Cảm ơn đã khích lệ." Phoenix không lạnh không nhạt trả lời.

Huynh trưởng Flinders khá hài lòng với câu trả lời của phoenix.

Khi Phoenix được phân vào Slytherin, hắn cùng mọi người đều cho rằng chiếc mũ phân loại đã nhầm lẫn. Càng về sau, tất cả đều phải thừa nhận rằng Phoenix chính là một Slytherin hàng thật giá thật. Khuyết điểm duy nhất chính là họ Longbottom, tuy nhiên thân phận thuần huyết đã giảm đi cho cô rất nhiều khó khăn.

“Slytherin có một nhóm chiến đấu” Flinders biến ra một quyển da dê đưa cho phoenix.

Phoenix cúi đầu, xem văn tự ở giữa trang bìa, được trang trí bằng họa tiết hoa lá xung quanh: Nhóm chiến đấu. (Nguyên văn là ‘Quyết đấu kỹ xảo hứng thú nhóm nhỏ’.)

Phoenix khẳng định, giáo sư Dumbledore tuyệt đối sẽ không cho phép một nhóm chiến đấu nào tồn tại riêng lẻ mà không có sự kiểm soát của nhà trường. Hơn nữa Phoenix chưa từng nghe nói có kiểu nhóm như vậy.

Phoenix hoài nghi nhìn về phía Flinders.

“Nhà Slytherin đã tự lập nên nhóm chiến đấu này.” Flinders giải thích: “Chúng ta chỉ tuyển chọn những người có năng lực. Người trong nhóm có thể khiêu chiến lẫn nhau, trao đổi kỹ năng chiến đấu và phương thức sắp xếp chú ngữ.”

Phoenix cảm thấy trong lời nói của Flinders có gì đó không ổn. Flinders tươi cười, tiếp tục nói: “phép thuật, sử dụng càng nhiều thì càng hấp dẫn, không phải sao? Với tôi, mời em gia nhập hội là vinh hạnh của tôi.”

Cuốn da dê này ghi những điều luật bắt buộc phải tuân thủ, kèm theo đó là những lợi ích béo bở khi là một thành viên trong nhóm. Phoenix đọc đến ba lần, ngẩng đầu trả lời: “Nếu em nói không, sẽ như thế nào?”



"Obliviate (Đổi trí nhớ)." Flinders trả lời gần như ngay lập tức, rành mạch và rõ ràng. Phải, ý của anh ta đã quá rõ ràng.

“Phép ‘Obliviate’ này sẽ tạo ra thương tổn rất lớn, em cũng không thể lấy thành tích môn Lịch sử pháp thuật ra mạo hiểm.” Phoenix vô cùng chân thành, tươi cười hướng Flinders: “Có thể nhận được lời mời của anh, em thật sự là rất may mắn.”

“Nói như vậy, em đồng ý?” Flinders biến ra một chiếc bút lông vũ.

Phoenix nhận lấy bút, ký tên tại trang cuối của cuốn da dê. Cô viết ‘L’ tức đại diện cho Longbottom.

“Thứ sáu, sau bữa tối, đến phòng nghỉ ngơi chờ anh.” Flinders đứng lên, cùng Phoenix bắt tay, cuốn da dê đã biến mất: “Anh nghĩ, em biết nên làm thế nào đối với cô bạn máu lai cùng phòng của em, phải không?”

"Đương nhiên." Phoenix gật đầu. Ai cũng có bí mật và bí mật thì nên được giữ gìn cẩn thận.

Phoenix trở lại phòng nghỉ của Slytherin thấy mấy học sinh năm nhất đang ngồi đó tám chuyện. Nào là về thư Sấm của phu nhân Weasley gửi cho Ron, hay Nhật báo tiên tri đưa tin có ít nhất bảy Muggle đã thấy một chiếc xe bay giữa bầu trời Luân Đôn, trong xe là Chúa cứu thế và bạn của hắn.

Lại nói, lời mời của Flinders làm Phoenix ngạc nhiên. Cảm thấy có chút hứng phấn, lại thấy nghi hoặc. Nếu đây là một âm mưu dành cho cô, căn bản là không cần huynh trưởng Flinders đích thân ra tay, chỉ cần vài học sinh lớp trên là được.

Nghĩ như vậy, Phoenix thấy yên tâm hẳn, mặc kệ như thế nào, đây chính là một cơ hội dành cho cô.

Những tân sinh năm nhất kia không chú ý nhiều tới Phoenix, âm thanh bàn luận to hơn, chủ đề cũng thay đổi liên tục.

Đột nhiên, một giọng nói lạnh lùng, hàm chứa sự tức giận đổ xuống.

"Chú ý đến âm lượng của các người."

Phoenix ngẩng đầu, thì ra là tiểu Malfoy. Dễ dàng nhận ra rằng thần kinh hắn hiện không ổn định lắm, phía sau vẫn là hai bóng dáng cao to, Goyle và Crabbe.

Không khí trong phòng lập tức yên tĩnh lại, những tân sinh năm nhất vừa rồi lục tục đứng dậy, yên lặng về phòng.

Sau đó, Phoenix đã bị tiểu Malfoy nã đạn.

"Một Longbottom ở trong phòng nghỉ." Hắn kỳ quái nói.



Phoenix khẳng định, Malfoy lại bị đánh bại dưới tay chúa cứu thế Potter. Phoenix không đáp lại cũng không để ý hắn. Malfoy bước đến ngồi vào chiếc sofa đối diện Phoenix, làm bộ dáng chủ nhà cao cao tự đại.

Phoenix nghĩ đến một phút bại trận hôm trước, ánh mắt dừng ở mái tóc bạc kim chói lọi, cố gắng kìm nén khát vọng mãnh liệt.

Draco bỗng dưng thấy lạnh gáy, một cảm giác tê buốt từ da đầu như bị cái gì đó bắn xuyên qua.

“Tóc và mặt cậu, có nhìn thế nào cũng thấy không khác với bùn là bao!” Draco rất nhanh phát hiện ánh mắt nguy hiểm của Phoenix dừng lại trên đầu mình. Chẳng lẽ nó có hứng thú với mái tóc của mình? Hắn không cho phép!

“Ôi!” Phoenix mệt mỏi than thở. Nỗ lực bắt chước ánh mắt chan hòa tình cảm yêu thương của dì Ainy, cố gắng tưởng tượng cơn giận dỗi của Malfoy giống với người anh trai hiền lành tốt tính, tất nhiên, cô lại đau dạ dày.

“Màu tóc cậu làm mình liên tưởng đến giáo sư Lockhart, buổi chiều hôm đó chúng ta có môn Phòng chống nghệ thuật hắc ám, không phải sao?”

Malfoy lập tức xù lông trước câu đáp lại qua loa của cô.

Draco nghiến răng nghiến liệu nói: “Đầu chim công đang cùng chúa cứu thế Potter ở cùng nhau. ‘Đầu thẹo’ nói người ta muốn lấy chữ ký của hắn, cậu không muốn một bản sao?”

Không đợi Phoenix trả lời, Malfoy lập tức nói: “A! Quên mất, có người có anh trai ở nhà Gryffindor mà, hắn ta nhất định sẽ giúp cậu lấy một bản nhỉ?”

Goyle cùng Crabbe cười rộ lên, giống như là hai con gấu lớn đang run rẩy.

Bọn họ cười thật kỳ cục, làm bộ rất muốn cười to nhưng cố kìm nén lại, nhìn hai cơ thể đô con đang không ngừng rung rung, bàn tay béo múp che không hết cái miệng vô duyên, để hở đôi mắt ti hí đã gần như là một đường thẳng. Thật là nhàm chán.

Phoenix bĩu môi, làm bộ không biết Malfoy đang trào phúng, cô nghiêm túc nhìn hắn: "Potter? Không, tôi thích loại người ga lăng và nam tính."

Phoenix nói xong lập tức hất áo choàng mạnh mẽ quay đi. Biết tiếng cười phía sau đột ngột dừng lại, phoenix cười thầm sung sướng, nghĩ đến vẻ mặt muôn màu của tiểu Malfoy, trong lòng hả hê một trận.

Đi được một đoạn, cô như nhớ ra gì đó: “Nói đến chim công… Thật là tò mò, trong trang viên nhà Malfoy có chim công trắng thật ư?” Cái này là Dominica đoán, từ sau trận xung đột ở tiệm sách Phú quý và cơ hàn, Phoenix liền thắc mắc vấn đề này.

“Bịch” Phoenix đoán một chiếc ghế ở phòng nghỉ đã bị tiểu Malfoy ngược đãi.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiêu Ngạo Và Định Kiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook