Chương 67: Worldcup Quidditch (3)
Thu Tiểu Cửu
03/07/2018
Chu Muội
Rất nhanh sau đó, trong các lều trại đều lên đèn, mọi người ở bên ngoài đốt mấy thanh củi đã được chồng lên nhau, người Muggle gọi là lửa trại. Không khí trở nên náo nhiệt, Phoenix hào hứng đứng xem một nhóm phù thủy châu Phi vừa khiêu vũ quanh đống lửa, vừa nói lẩm bẩm gì đó.
“Bọn họ đang làm gì vậy?
Cedric thấy đây giống như một loại truyền thống.
Phoenix nhớ mình đã đọc qua ở đâu đó, giải thích với Cedric:
“Ở Châu Phi có một loại tục lệ, cái này giống như người dân Muggle theo đạo Cơ Đốc giáo luôn cầu nguyện trước khi ăn, thì phù thủy ở Châu Phi thể hiện lòng biết ơn với Merlin bằng phương thức nhảy múa xung quanh nơi ăn uống.”
Cedric không tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên đối với vốn hiểu biết của Phoenix, như nhớ tới điều gì đó, bèn hỏi:
“Em nghiên cứu Muggle học thật sao?”
Phoenix ngượng ngùng gật đầu, có rất ít phù thủy thuần huyết đăng ký học môn này. Lúc này, có mấy cô gái đùa giỡn nhau chạy đến chỗ hai người, trong đó có một cô gái cao cao, vung đũa phép biến ra một bó hoa ném cho Cedric.
Cedric cười lịch sự, gật đầu với đối phương.
Phoenix nháy mắt mấy cái trêu đùa, anh đành bất đắc dĩ nói:
“Những phù thủy ở nước Mỹ, cha anh luôn nói rằng ở đó đã không còn phù thủy thuần huyết, cùng người thường không khác là bao.”
Phoenix liên tưởng tới phụ nữ Muggle bình thường hay trang điểm đậm, cảm thấy Ngài Diggory vì đó mới nói như vậy, hoặc là họ thật sự đã đánh mất huyết thống phù thủy.
Nói đến ngài Diggory, thấy ông đang đứng trước cửa lều, nói chuyện cùng một người đàn ông tóc vàng, hai người cười nói vui vẻ, còn vỗ vai nhau, có vẻ rất thân thiết.
“Ced, Phoenix, lại đây! Gặp người bạn già lâu năm của ta, Ludo Bagman.”
Amos Diggory vẫy tay gọi hai người. Phoenix mấy lần thấy ông ta diễn thuyết trên Nhật báo tiên tri, Ludo Bagman là Bộ trưởng Bộ Thể dục Thể thao phù thủy.
Bagman đã biết Cedric, ánh mắt tìm tòi nhìn Phoenix, Amos lập tức giới thiệu:
“Phoenix Longbottom, cô gái nhỏ sinh đôi nhà Longbottom đó!”
“A, ta quen cha mẹ cháu!”
Ludo Bagman như khám phá thêm một chủ đề mới, xoa xoa hai bàn tay, bừng bừng hứng trí:
“Họ chính là rất giỏi a, chúng ta quen nhau chính là mười mấy năm trước…”
Nhận ra điều mình sắp nói có vẻ nhạy cảm, lão lập tức đổi đề tài.
“Ôi, càng đông càng vui mà! Tôi đã thuyết phục Roddy Pontner đánh cá với tôi rằng Bungary sẽ ghi điểm trước. Tôi chấp ông ta, bởi vì ba cầu thủ Ireland là những người mạnh nhất mà tôi gặp trong nhiều năm nay. Arthur cũng tham gia nhưng không đặt cược nhiều, tuy nhiên hai đứa sinh đôi nhà lão thì rất có mắt nhìn…”
Ludo Bagman tựa hồ rất thích cá độ, lão thao thao bất tuyệt một hồi lâu.
Amos cười nói:
“Mười galleon.”
Quay ra nói với Phoenix: “Cháu tốt nhất đừng nên chơi!”
Rồi quàng vai Cedric: “Lần này con đặt cược.”
Cedric xem chừng đã chuẩn bị sẵn nói: “Con cá Ireland thắng, nhưng Krum sẽ bắt được trái Snitch vàng.”
“Cũng giống với hai đứa sinh đôi nhà Weasley, nếu thắng mấy đứa cũng kiếm được kha khá đấy. Được rồi, tôi phải đi kiếm ông Barty Crouch đây. Đối tác Bungary của tôi đang gây ra nhiều khó khăn mà tôi chẳng hiểu họ nói cái gì. Barty chắc giúp được tôi, ông ta nói được một trăm sáu chục loại thứ tiếng thì phải.”
Ludo lảm nhảm, chào tạm biệt ba người, xóc xóc túi tiền trong tay mà rời đi.
“Một trăm sáu mươi loại ngôn ngữ…” Phoenix còn chưa hết kinh ngạc. “Hiệu trưởng Dumbledore có thể nói được nhiều như vậy không nhỉ?”
“Bác cũng không biết rã, lão Crouch là một tay phù thủy lợi hại nếu không con hắn..” Nói đến đây Amos đột nhiên dừng lại. “À hai đứa nhanh đi ăn chút gì đi, buổi tối còn có sức cổ vũ.”
Amos không nói tiếp chuyện kia, Phoenix cũng không tò mò, cô vào phòng, lấy tờ giấy nhỏ trong tay ra. Bị nắm trong tay hồi lâu, tờ giấy hơi nhăn, ẩm ẩm. Lưng cô dựa vào cửa, hai tay giơ tờ giấy lên cao ngắm nghía. Một dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp hiện ra:
Sau trận đấu, đợi cậu ở rừng cây nhỏ. D. M
Phoenix dần cảm thấy da mặt mình trở nên nóng bỏng, khoảnh khắc bàn tay Draco nắm bàn tay cô như được tua chậm lại trong đầu. Cô nắm lấy bàn tay đặt lên ngực, trái tim đập mạnh và rõ từng nhịp một, cả mu bàn tay lẫn lòng bàn tay như bị tê đi. Phoenix không biết làm sao với cảm giác thẹn thùng xấu hổ thất thường của mình.
Cố gắng một lúc để trở lại trạng thái bình thường, tiếng gõ của vừa hay vang lên, Cedric nói đến lúc đi rồi. Phoenix nghĩ buổi tối nhiệt độ có thể sẽ hạ thấp, thay một bộ quần áo dài, mang theo gương hai chiều rồi mới xuất phát.
Dọc đường đi, bọn họ mua rất nhiều thứ linh tinh. Cedric mua một chiếc mũ Bungary Clever, Phoenix cũng mua vài đồ lưu niệm, mỗi người đều mua một hình nộm Krum tý hon, Phoenix định mang về cho Neville, anh trai hẳn sẽ rất thích.
Ba người tiếp tục đi đến cánh rừng, khoảng chừng hai mươi phút đi trên con đường mòn nhỏ, một sân vận động vĩ đại xuất hiện trước tầm mắt. Phoenix và Cedric ngạc nhiên mà há to miệng, sân vận động này phải chứa được ít nhất hai mươi cái Đại sảnh đường của Hogwarts.
Amos Diggory tự hào giới thiệu: “Năm trăm phù thủy công tác ở Bộ pháp thuật đã làm ròng rã một năm trời để xây dựng sân vận động này, khắp nơi đều được ếm bùa trục xuất Muggle đó.”
Mấy người nhìn ngắm khung cảnh hùng vĩ này một lúc rồi mới đi vào. Lối vào có rất nhiều người, vô cùng ồn ào. Amos che chở cho Cedric và Phoenix đi qua, đưa vé cho một phù thủy kiểm tra.
“Ghế đầu tiên! Khán đài danh dự! Đi thẳng lên lô ghế cao nhất!”
Phù thủy nọ xem xong, nói vừa nhanh vừa lớn, xong lại tiếp tục kiểm tra người khác.
Ba người hòa theo dòng người từ từ đi lên, những người khá lần lượt tản ra hai phía trái phải, bọn họ vẫn tiếp tục lên cao. Bước đi trên tấm thảm màu tím đến lô ghế trên cùng, phía bên trái là mấy người tóc vàng, bên phải là một nhóm người tóc đỏ.
“Nhà Malfoy với Nhà Weasley!” Amos Diggory ảm đạm nói.
Phoenix lo lắng nhìn đám người, sợ rằng sự tình trong hiệu sách lại xảy ra lần nữa.
Hermione thấy ba người, như chút được gánh nặng mà nhẹ thở một hơi. Nhà Malfoy ai cũng mang cái thần thái quý tộc nhìn người bằng nửa con mắt, làm người ta cảm thấy thật khó chịu. Cho nên cô vội vã vẫy tay cao, hét to:
“Phoenix!”
Vì tiếng kêu này mà những người xung quanh Hermione đều quay lại nhìn cô, Phoenix ngại ngùng đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống.
“Bạn học của con sao?”
Lucius mang vẻ mặt cao ngạo nhìn đám người nhà Weasley đang khẩn trương và lộn xộn, tao nhã ngồi xuống, tiếp đó là Narcissa và Draco.
“Đúng vậy.”
Draco nhìn Phoenix, cô đang nói chuyện cùng Cedric, hai cái đầu như sắp chạm vào nhau luôn. Draco nhăn mày, cắn môi. Biểu cảm này bị Narcissa nhìn thấy, bà thầm than một tiếng, sợ là đứa bé nhà Longbottom rất có sức ảnh hưởng đến Draco.
Rất nhanh, một chùm sáng rực rỡ được bắn lên không trung, ngay lúc đó giọng nói của Ludo Bagman cũng vang lên khắp sân vận động.
“Thưa quý bà và quý ông… Xin được chào mừng! Trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới lần thứ bốn trăm hai mươi hai!”
Phoenix cũng vỗ tay cùng một trăm ngàn cổ động viên khác, cô thật sự tiếc nuối vì Neville không ở đây.
“Và bây giờ, không cần vòng vo nữa, tôi xin giới thiệu các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Bungary.”
Ludo Bagman giới thiệu xong, đông đảo cổ động viên đứng lên, nhoài người về phía sân bóng nhìn xuống.
“Bọn họ chuẩn bị làm gì vậy… Tiên Nữ!!”
Phoenix đã đọc rất nhiều tư liệu về Tiên nữ, nhưng lần đầu nhìn thấy cả trăm tiên nữ đi tới chỗ mình thì thật xúc động không thể nói lên lời. Tiên nữ không phải là người, nhưng là sinh vật giống cái xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp. Làn da của chúng như được ánh trăng chiếu sáng mượt mà, hay mái tóc bạch kim bay phất phơ đằng sau khi không hề có chút gió nào. Còn có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, cô nhìn thấy cũng phải xấu hổ thay cho bản thân mình.
“Ced, ngồi ngay ngắn!” Amos lớn tiếng quát.
Cedric sắc mặt đỏ bừng, nhưng hắn vẫn chưa làm cái hành động khiếm nhã nào. Cách mấy chiếc ghế, Potter và Weasley đã đem một chân đặt lên thành chắn của khán đài, Phoenix lập tức nhìn đến chỗ nhà Malfoy.
Như cảm nhận được Phoenix đang nhìn mình, Draco thu lại biểu cảm châm biếng hành động ngu ngốc của Potter và Weasley, nghiêng đầu bắt lấy ánh mắt của cô. Thấy cô liếc mắt nhìn mình hoài nghi, hắn tức giận trừng lại một cái. Hắn giống người sẽ bị mê hoặc làm ra mấy hành động ngu ngốc như thế sao?
Phoenix nhún vai bày tỏ lời xin lỗi, xem ra Draco để ý Potter còn hơn cả Tiên nữ.
m nhạc ngừng, Tiên nữ dần rời đi, rất nhiều người tức giận kêu la nhưng họ rất nhanh ngừng lại trước linh vật của đội tuyển Ireland.
Đó là hàng ngàn con quỷ râu rậm mặc vét đỏ và cầm một ngọn đèn tí hon, chúng bay lượn trên không trung và hợp thành hình sao chổi màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay một vòng quanh sân vận động rồi chẻ thành hai sao chổi nhỏ hơn quét mạnh về hai phía cột gôn rồi bất thình lình nối vào nhau tạo thành một chiếc cầu vồng bắc ngang sân đấu, và cuối cùng là vòm ba lá bay khắp sân vận động rải đồng tiền vàng.
Lần đầu tiên Phoenix xem một trận đấu Quidditch mà cảm thấy phấn khích như vậy. Đúng như Cedric dự đoán, đội Ireland chiến thắng Bungary với điểm số 170:160 kể cả khi Krum bắt được trái Snitch vàng.
“Anh ấy quả nhiên là tuyệt nhất!” Trên đường về Cedric không ngừng nói về Krum. “Lúc anh ấy lách người nghiêng đầu tránh trái Bludger thật là quá suất rồi!”
Phoenix không chú ý phụ họa, cô đang nghĩ lấy lý do đi tìm Hermione để đi gặp Draco thì có ổn không? Như vậy thì rất dễ bị phát hiện, cuối cùng cô đành nói:
“Ced, em đánh rơi buộc tóc ở đoạn kia, em ra tìm chút.”
Cedric đương nhiên muốn đi cùng, bọn họ đã gần về tới lều rồi.
“Không cần đâu.” Phoenix chỉ lều nhà Diggory: “Anh báo bác Amos một tiếng hộ em, em sẽ quay lại ngay.”
Thấy cô kiên trì như vậy, Cedric đành thỏa hiệp.
Phoenix bước đi thật nhanh, cô tự hỏi Draco muốn gặp cô làm gì? Cái kiểu hẹn gặp riêng tư thế này khiến cô thật hồi hộp. Đến nơi, cô lấy gương hai chiều ra liên lạc, bên kia không hề có phản ứng.
Bỗng có tiếng ồn ào từ bên trái truyền tới, cô nhìn thấy ánh lửa, hình như có lều bị cháy. Tiếng thét chói tai cùng với tiếng cười man rợ đồng thời truyền tới. Phoenix lấy ra đũa phép, cầm chặt trong tay, cô một tay cầm đũa phép, một tay cầm gương hai chiều cố gắng liên lạc với Draco.
Đó là một đám phù thủy mặc áo khoác đen kín trùm toàn thân. Qua ánh lửa, Phoenix cho rằng họ đang sử dụng gậy phép làm mấy người Muggle bay lên không trung, sau đó đùa nghịch họ. Đèn ở sân vận động đã tắt, Phoenix cảm nhận đám người đang đến gần mình, có tiếng thét gào, có tiếng nức nở, từng trận âm thanh làm người ta hoảng hốt.
Phoenix vội vàng lui về sau, cô lo lắng Draco có bị họ bắt không? Cô liên tục gọi Draco, gương vẫn không hề phản ứng.
Tốc độ đám người đó rất nhanh, bọn họ càn rỡ cười lớn. Một đứa trẻ Muggle bị bọn họ dày vò trên không trung, Phoenix không đành lòng bỏ mặc.
Những phù thủy đó toàn thân đen kịt, mang mặt nạ dữ tợn. Thừa dịp chúng đang quay lưng về phía cô, Phoenix vung đũa phép, nhắm ngay phù thủy đang hành hạ đứa trẻ mà niệm chú:
“Mơ màng ngã xuống đất.”
Cô đã cố gắng giúp đỡ nhiều nhất có thể, cô không kịp nhìn xem đã bắn trúng hay chưa mà phải chạy ngay đi bởi khi cô vừa đọc thần chú đã có người phát hiện ra và đuổi theo.
Ánh lửa càng lúc càng lớn, Phoenix nhận ra bọn chúng là ai, phù thủy mặc áo choàng đen, mặt nạ bạc, còn làm những việc độc ác như vậy… là tử thần thực tử sao!
Phoenix mải suy nghĩ, chân mắc phải một rễ cây khô, cô ngã ập xuống đất, gò má truyền tới cảm giác đau rát như bị rách da.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay trái của cô, Phoenix lập tức dí đũa phép vào ngực tên đó.
“Phoenie, là anh!” Là tiếng Cedric. “Em có sao không?”
Cảm giác thất vọng khi nãy cùng với cơn khủng hoảng khi phát hiện ra tử thần thực tử, Phoenix cảm thấy trong lòng rối bời, âm thanh cô có chút nức nở:
“Chúng ta chạy mau.”
Cedric nâng cô dậy, kéo tay cô chạy đi.
“Em sao lại đến chỗ này?” Cedric vừa chạy vừa hỏi.
Thì ra từ đầu Cedric đã biết Phoenix đi tìm buộc tóc chỉ là cái cớ, Phoenix nghĩ đến lý do thực sự, nhẹ giọng nói:
“Em chờ một người nhưng cậu ta không tới.”
p/s: lại quay lại làm tiếp thôi, bởi không có người làm mà =)))
Rất nhanh sau đó, trong các lều trại đều lên đèn, mọi người ở bên ngoài đốt mấy thanh củi đã được chồng lên nhau, người Muggle gọi là lửa trại. Không khí trở nên náo nhiệt, Phoenix hào hứng đứng xem một nhóm phù thủy châu Phi vừa khiêu vũ quanh đống lửa, vừa nói lẩm bẩm gì đó.
“Bọn họ đang làm gì vậy?
Cedric thấy đây giống như một loại truyền thống.
Phoenix nhớ mình đã đọc qua ở đâu đó, giải thích với Cedric:
“Ở Châu Phi có một loại tục lệ, cái này giống như người dân Muggle theo đạo Cơ Đốc giáo luôn cầu nguyện trước khi ăn, thì phù thủy ở Châu Phi thể hiện lòng biết ơn với Merlin bằng phương thức nhảy múa xung quanh nơi ăn uống.”
Cedric không tỏ ra quá đỗi ngạc nhiên đối với vốn hiểu biết của Phoenix, như nhớ tới điều gì đó, bèn hỏi:
“Em nghiên cứu Muggle học thật sao?”
Phoenix ngượng ngùng gật đầu, có rất ít phù thủy thuần huyết đăng ký học môn này. Lúc này, có mấy cô gái đùa giỡn nhau chạy đến chỗ hai người, trong đó có một cô gái cao cao, vung đũa phép biến ra một bó hoa ném cho Cedric.
Cedric cười lịch sự, gật đầu với đối phương.
Phoenix nháy mắt mấy cái trêu đùa, anh đành bất đắc dĩ nói:
“Những phù thủy ở nước Mỹ, cha anh luôn nói rằng ở đó đã không còn phù thủy thuần huyết, cùng người thường không khác là bao.”
Phoenix liên tưởng tới phụ nữ Muggle bình thường hay trang điểm đậm, cảm thấy Ngài Diggory vì đó mới nói như vậy, hoặc là họ thật sự đã đánh mất huyết thống phù thủy.
Nói đến ngài Diggory, thấy ông đang đứng trước cửa lều, nói chuyện cùng một người đàn ông tóc vàng, hai người cười nói vui vẻ, còn vỗ vai nhau, có vẻ rất thân thiết.
“Ced, Phoenix, lại đây! Gặp người bạn già lâu năm của ta, Ludo Bagman.”
Amos Diggory vẫy tay gọi hai người. Phoenix mấy lần thấy ông ta diễn thuyết trên Nhật báo tiên tri, Ludo Bagman là Bộ trưởng Bộ Thể dục Thể thao phù thủy.
Bagman đã biết Cedric, ánh mắt tìm tòi nhìn Phoenix, Amos lập tức giới thiệu:
“Phoenix Longbottom, cô gái nhỏ sinh đôi nhà Longbottom đó!”
“A, ta quen cha mẹ cháu!”
Ludo Bagman như khám phá thêm một chủ đề mới, xoa xoa hai bàn tay, bừng bừng hứng trí:
“Họ chính là rất giỏi a, chúng ta quen nhau chính là mười mấy năm trước…”
Nhận ra điều mình sắp nói có vẻ nhạy cảm, lão lập tức đổi đề tài.
“Ôi, càng đông càng vui mà! Tôi đã thuyết phục Roddy Pontner đánh cá với tôi rằng Bungary sẽ ghi điểm trước. Tôi chấp ông ta, bởi vì ba cầu thủ Ireland là những người mạnh nhất mà tôi gặp trong nhiều năm nay. Arthur cũng tham gia nhưng không đặt cược nhiều, tuy nhiên hai đứa sinh đôi nhà lão thì rất có mắt nhìn…”
Ludo Bagman tựa hồ rất thích cá độ, lão thao thao bất tuyệt một hồi lâu.
Amos cười nói:
“Mười galleon.”
Quay ra nói với Phoenix: “Cháu tốt nhất đừng nên chơi!”
Rồi quàng vai Cedric: “Lần này con đặt cược.”
Cedric xem chừng đã chuẩn bị sẵn nói: “Con cá Ireland thắng, nhưng Krum sẽ bắt được trái Snitch vàng.”
“Cũng giống với hai đứa sinh đôi nhà Weasley, nếu thắng mấy đứa cũng kiếm được kha khá đấy. Được rồi, tôi phải đi kiếm ông Barty Crouch đây. Đối tác Bungary của tôi đang gây ra nhiều khó khăn mà tôi chẳng hiểu họ nói cái gì. Barty chắc giúp được tôi, ông ta nói được một trăm sáu chục loại thứ tiếng thì phải.”
Ludo lảm nhảm, chào tạm biệt ba người, xóc xóc túi tiền trong tay mà rời đi.
“Một trăm sáu mươi loại ngôn ngữ…” Phoenix còn chưa hết kinh ngạc. “Hiệu trưởng Dumbledore có thể nói được nhiều như vậy không nhỉ?”
“Bác cũng không biết rã, lão Crouch là một tay phù thủy lợi hại nếu không con hắn..” Nói đến đây Amos đột nhiên dừng lại. “À hai đứa nhanh đi ăn chút gì đi, buổi tối còn có sức cổ vũ.”
Amos không nói tiếp chuyện kia, Phoenix cũng không tò mò, cô vào phòng, lấy tờ giấy nhỏ trong tay ra. Bị nắm trong tay hồi lâu, tờ giấy hơi nhăn, ẩm ẩm. Lưng cô dựa vào cửa, hai tay giơ tờ giấy lên cao ngắm nghía. Một dòng chữ ngay ngắn xinh đẹp hiện ra:
Sau trận đấu, đợi cậu ở rừng cây nhỏ. D. M
Phoenix dần cảm thấy da mặt mình trở nên nóng bỏng, khoảnh khắc bàn tay Draco nắm bàn tay cô như được tua chậm lại trong đầu. Cô nắm lấy bàn tay đặt lên ngực, trái tim đập mạnh và rõ từng nhịp một, cả mu bàn tay lẫn lòng bàn tay như bị tê đi. Phoenix không biết làm sao với cảm giác thẹn thùng xấu hổ thất thường của mình.
Cố gắng một lúc để trở lại trạng thái bình thường, tiếng gõ của vừa hay vang lên, Cedric nói đến lúc đi rồi. Phoenix nghĩ buổi tối nhiệt độ có thể sẽ hạ thấp, thay một bộ quần áo dài, mang theo gương hai chiều rồi mới xuất phát.
Dọc đường đi, bọn họ mua rất nhiều thứ linh tinh. Cedric mua một chiếc mũ Bungary Clever, Phoenix cũng mua vài đồ lưu niệm, mỗi người đều mua một hình nộm Krum tý hon, Phoenix định mang về cho Neville, anh trai hẳn sẽ rất thích.
Ba người tiếp tục đi đến cánh rừng, khoảng chừng hai mươi phút đi trên con đường mòn nhỏ, một sân vận động vĩ đại xuất hiện trước tầm mắt. Phoenix và Cedric ngạc nhiên mà há to miệng, sân vận động này phải chứa được ít nhất hai mươi cái Đại sảnh đường của Hogwarts.
Amos Diggory tự hào giới thiệu: “Năm trăm phù thủy công tác ở Bộ pháp thuật đã làm ròng rã một năm trời để xây dựng sân vận động này, khắp nơi đều được ếm bùa trục xuất Muggle đó.”
Mấy người nhìn ngắm khung cảnh hùng vĩ này một lúc rồi mới đi vào. Lối vào có rất nhiều người, vô cùng ồn ào. Amos che chở cho Cedric và Phoenix đi qua, đưa vé cho một phù thủy kiểm tra.
“Ghế đầu tiên! Khán đài danh dự! Đi thẳng lên lô ghế cao nhất!”
Phù thủy nọ xem xong, nói vừa nhanh vừa lớn, xong lại tiếp tục kiểm tra người khác.
Ba người hòa theo dòng người từ từ đi lên, những người khá lần lượt tản ra hai phía trái phải, bọn họ vẫn tiếp tục lên cao. Bước đi trên tấm thảm màu tím đến lô ghế trên cùng, phía bên trái là mấy người tóc vàng, bên phải là một nhóm người tóc đỏ.
“Nhà Malfoy với Nhà Weasley!” Amos Diggory ảm đạm nói.
Phoenix lo lắng nhìn đám người, sợ rằng sự tình trong hiệu sách lại xảy ra lần nữa.
Hermione thấy ba người, như chút được gánh nặng mà nhẹ thở một hơi. Nhà Malfoy ai cũng mang cái thần thái quý tộc nhìn người bằng nửa con mắt, làm người ta cảm thấy thật khó chịu. Cho nên cô vội vã vẫy tay cao, hét to:
“Phoenix!”
Vì tiếng kêu này mà những người xung quanh Hermione đều quay lại nhìn cô, Phoenix ngại ngùng đáp lại một tiếng rồi ngồi xuống.
“Bạn học của con sao?”
Lucius mang vẻ mặt cao ngạo nhìn đám người nhà Weasley đang khẩn trương và lộn xộn, tao nhã ngồi xuống, tiếp đó là Narcissa và Draco.
“Đúng vậy.”
Draco nhìn Phoenix, cô đang nói chuyện cùng Cedric, hai cái đầu như sắp chạm vào nhau luôn. Draco nhăn mày, cắn môi. Biểu cảm này bị Narcissa nhìn thấy, bà thầm than một tiếng, sợ là đứa bé nhà Longbottom rất có sức ảnh hưởng đến Draco.
Rất nhanh, một chùm sáng rực rỡ được bắn lên không trung, ngay lúc đó giọng nói của Ludo Bagman cũng vang lên khắp sân vận động.
“Thưa quý bà và quý ông… Xin được chào mừng! Trận chung kết Cúp Quidditch Thế giới lần thứ bốn trăm hai mươi hai!”
Phoenix cũng vỗ tay cùng một trăm ngàn cổ động viên khác, cô thật sự tiếc nuối vì Neville không ở đây.
“Và bây giờ, không cần vòng vo nữa, tôi xin giới thiệu các phước thần linh vật của đội tuyển quốc gia Bungary.”
Ludo Bagman giới thiệu xong, đông đảo cổ động viên đứng lên, nhoài người về phía sân bóng nhìn xuống.
“Bọn họ chuẩn bị làm gì vậy… Tiên Nữ!!”
Phoenix đã đọc rất nhiều tư liệu về Tiên nữ, nhưng lần đầu nhìn thấy cả trăm tiên nữ đi tới chỗ mình thì thật xúc động không thể nói lên lời. Tiên nữ không phải là người, nhưng là sinh vật giống cái xinh đẹp nhất mà nàng từng gặp. Làn da của chúng như được ánh trăng chiếu sáng mượt mà, hay mái tóc bạch kim bay phất phơ đằng sau khi không hề có chút gió nào. Còn có khuôn mặt tinh xảo xinh đẹp, cô nhìn thấy cũng phải xấu hổ thay cho bản thân mình.
“Ced, ngồi ngay ngắn!” Amos lớn tiếng quát.
Cedric sắc mặt đỏ bừng, nhưng hắn vẫn chưa làm cái hành động khiếm nhã nào. Cách mấy chiếc ghế, Potter và Weasley đã đem một chân đặt lên thành chắn của khán đài, Phoenix lập tức nhìn đến chỗ nhà Malfoy.
Như cảm nhận được Phoenix đang nhìn mình, Draco thu lại biểu cảm châm biếng hành động ngu ngốc của Potter và Weasley, nghiêng đầu bắt lấy ánh mắt của cô. Thấy cô liếc mắt nhìn mình hoài nghi, hắn tức giận trừng lại một cái. Hắn giống người sẽ bị mê hoặc làm ra mấy hành động ngu ngốc như thế sao?
Phoenix nhún vai bày tỏ lời xin lỗi, xem ra Draco để ý Potter còn hơn cả Tiên nữ.
m nhạc ngừng, Tiên nữ dần rời đi, rất nhiều người tức giận kêu la nhưng họ rất nhanh ngừng lại trước linh vật của đội tuyển Ireland.
Đó là hàng ngàn con quỷ râu rậm mặc vét đỏ và cầm một ngọn đèn tí hon, chúng bay lượn trên không trung và hợp thành hình sao chổi màu vàng kim và xanh lá quét qua sân vận động. Nó bay một vòng quanh sân vận động rồi chẻ thành hai sao chổi nhỏ hơn quét mạnh về hai phía cột gôn rồi bất thình lình nối vào nhau tạo thành một chiếc cầu vồng bắc ngang sân đấu, và cuối cùng là vòm ba lá bay khắp sân vận động rải đồng tiền vàng.
Lần đầu tiên Phoenix xem một trận đấu Quidditch mà cảm thấy phấn khích như vậy. Đúng như Cedric dự đoán, đội Ireland chiến thắng Bungary với điểm số 170:160 kể cả khi Krum bắt được trái Snitch vàng.
“Anh ấy quả nhiên là tuyệt nhất!” Trên đường về Cedric không ngừng nói về Krum. “Lúc anh ấy lách người nghiêng đầu tránh trái Bludger thật là quá suất rồi!”
Phoenix không chú ý phụ họa, cô đang nghĩ lấy lý do đi tìm Hermione để đi gặp Draco thì có ổn không? Như vậy thì rất dễ bị phát hiện, cuối cùng cô đành nói:
“Ced, em đánh rơi buộc tóc ở đoạn kia, em ra tìm chút.”
Cedric đương nhiên muốn đi cùng, bọn họ đã gần về tới lều rồi.
“Không cần đâu.” Phoenix chỉ lều nhà Diggory: “Anh báo bác Amos một tiếng hộ em, em sẽ quay lại ngay.”
Thấy cô kiên trì như vậy, Cedric đành thỏa hiệp.
Phoenix bước đi thật nhanh, cô tự hỏi Draco muốn gặp cô làm gì? Cái kiểu hẹn gặp riêng tư thế này khiến cô thật hồi hộp. Đến nơi, cô lấy gương hai chiều ra liên lạc, bên kia không hề có phản ứng.
Bỗng có tiếng ồn ào từ bên trái truyền tới, cô nhìn thấy ánh lửa, hình như có lều bị cháy. Tiếng thét chói tai cùng với tiếng cười man rợ đồng thời truyền tới. Phoenix lấy ra đũa phép, cầm chặt trong tay, cô một tay cầm đũa phép, một tay cầm gương hai chiều cố gắng liên lạc với Draco.
Đó là một đám phù thủy mặc áo khoác đen kín trùm toàn thân. Qua ánh lửa, Phoenix cho rằng họ đang sử dụng gậy phép làm mấy người Muggle bay lên không trung, sau đó đùa nghịch họ. Đèn ở sân vận động đã tắt, Phoenix cảm nhận đám người đang đến gần mình, có tiếng thét gào, có tiếng nức nở, từng trận âm thanh làm người ta hoảng hốt.
Phoenix vội vàng lui về sau, cô lo lắng Draco có bị họ bắt không? Cô liên tục gọi Draco, gương vẫn không hề phản ứng.
Tốc độ đám người đó rất nhanh, bọn họ càn rỡ cười lớn. Một đứa trẻ Muggle bị bọn họ dày vò trên không trung, Phoenix không đành lòng bỏ mặc.
Những phù thủy đó toàn thân đen kịt, mang mặt nạ dữ tợn. Thừa dịp chúng đang quay lưng về phía cô, Phoenix vung đũa phép, nhắm ngay phù thủy đang hành hạ đứa trẻ mà niệm chú:
“Mơ màng ngã xuống đất.”
Cô đã cố gắng giúp đỡ nhiều nhất có thể, cô không kịp nhìn xem đã bắn trúng hay chưa mà phải chạy ngay đi bởi khi cô vừa đọc thần chú đã có người phát hiện ra và đuổi theo.
Ánh lửa càng lúc càng lớn, Phoenix nhận ra bọn chúng là ai, phù thủy mặc áo choàng đen, mặt nạ bạc, còn làm những việc độc ác như vậy… là tử thần thực tử sao!
Phoenix mải suy nghĩ, chân mắc phải một rễ cây khô, cô ngã ập xuống đất, gò má truyền tới cảm giác đau rát như bị rách da.
Đột nhiên, một bàn tay nắm lấy tay trái của cô, Phoenix lập tức dí đũa phép vào ngực tên đó.
“Phoenie, là anh!” Là tiếng Cedric. “Em có sao không?”
Cảm giác thất vọng khi nãy cùng với cơn khủng hoảng khi phát hiện ra tử thần thực tử, Phoenix cảm thấy trong lòng rối bời, âm thanh cô có chút nức nở:
“Chúng ta chạy mau.”
Cedric nâng cô dậy, kéo tay cô chạy đi.
“Em sao lại đến chỗ này?” Cedric vừa chạy vừa hỏi.
Thì ra từ đầu Cedric đã biết Phoenix đi tìm buộc tóc chỉ là cái cớ, Phoenix nghĩ đến lý do thực sự, nhẹ giọng nói:
“Em chờ một người nhưng cậu ta không tới.”
p/s: lại quay lại làm tiếp thôi, bởi không có người làm mà =)))
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.