Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Chương 27

Bạch Giới Tử

11/12/2020

Lúc ăn cơm Tần Tranh tiện tay post một tấm hình chụp bánh sinh nhật lên trên mạng, về đến nhà xem lại bình luận bên dưới, tất cả đều là vừa chúc hắn sinh nhật vui vẻ lại vừa lên án hắn trọng sắc khinh bạn, Tần Tranh ôm điện thoại di động nằm nhoài trên ghế sô pha lạch cạch gõ chữ trả lời, vui không tả xiết.

Hoắc Chiêu Lâm đi tới ngồi xuống dựa vào hắn, đem người ôm vào trong lòng, hỏi: “Vui vẻ như vậy sao?”

“Được toại nguyện đương nhiên là vui vẻ, anh xem bao nhiêu người ao ước ghen tị đây này.”

Tần Tranh quơ quơ điện thoại trước mặt Hoắc Chiêu Lâm, cười đến thấy răng không thấy mắt, hắn xem những lời đám hồ cẩu bằng hữu trêu đùa chính là đang ghen tị. Hoắc Chiêu Lâm là của hắn, cả thân và tâm đều là của hắn rồi, có thể không khiến người ta hận sao?

Hoắc Chiêu Lâm kề sát vào Tần Tranh, dùng sức hôn một cái lên trên gáy hắn: “Đừng đùa, đi tắm đi.”

Tần Tranh ngửi thấy hương vị thơm mát sau khi tắm trên người anh liền say mê dán vào người ta cà cà, từ khi chuyển đến nơi này ở chung mấy ngày nay Tần Tranh thích dùng đồ giống với Hoắc Chiêu Lâm, chỉ vì yêu thích cảm giác này, cảm giác được hơi thở giao hòa cùng với anh.

Hoắc Chiêu Lâm thấy hắn y như con cún nhỏ không nhịn được mà cười, đem người khiêng lên. Trời đất bỗng dưng quay cuồng khiến Tần Tranh sợ hết hồn, đợi khi hắn lấy lại tinh thần đã bị Hoắc Chiêu Lâm khiêng vào trong phòng tắm.

“Tắm đi.”

“Anh tắm cho em.”

Hoắc Chiêu Lâm liếc mắt nhìn xuống đảo qua thân dưới của Tần Tranh một vòng, như cười như không nói: “Em chắc chắn là muốn anh tắm cho hả?”

Tần Tranh suy nghĩ một chút cuối cùng vẫn đuổi anh ra ngoài, bọn họ đúng là đã ‘hài hòa’ không sai nhưng hắn thật sự không muốn làm ở phòng tắm cho lắm, quá mệt người.

Khi Tần Tranh tắm xong đi ra Hoắc Chiêu Lâm đã tắt hết đèn trong phòng chỉ để lại vài ngọn đèn ánh sáng lờ mờ, loa phát nhạc đang chảy ra một giai điệu du dương, trên bàn vẫn còn đặt song song hai ly rượu Champagne tản ra hương rượu dụ người, bầu không khí càng thêm tuyệt.

Hoắc Chiêu Lâm đem Tần Tranh kéo vào trong lồng ngực, hai tay cuốn quanh eo hắn, Tần Tranh cười giơ tay ôm cổ anh, bọn họ tựa trán vào nhau cùng lắc lư theo điệu nhạc.

Khi tới bên cạnh bàn Hoắc Chiêu Lâm thuận tay cầm lên một ly rượu, trong ánh mắt nóng bỏng của Tần Tranh anh chậm rãi đổ thứ chất lỏng vào trong miệng rồi cúi thấp đầu đặt lên môi hắn.

Hương rượu thơm tinh khiết quanh quẩn đẩy qua đẩy lại giữa hai đôi môi, đầu lưỡi mềm mại cuốn lấy thành một khối. Tần Tranh cảm thấy đầu óc bắt đầu mơ hồ, dán vào Hoắc Chiêu Lâm thấp giọng nỉ non: “Chúng ta lên giường đi.”

Hắn để trần nửa người trên nằm úp sấp trên ga trải giường màu xanh đậm, khăn tắm màu trắng che khuất cái mông đang vểnh cao. Tần Tranh quay đầu lại vứt cho Hoắc Chiêu Lâm một cái mị nhãn, Hoắc Chiêu Lâm cười cười, nghiêng người tiến lên, ngón tay thon dài dọc theo đường nét xương sống của hắn lướt xuống, cho đến đi vào cái nơi khe hở mờ ám dụ người kia mới ngừng lại.

Rượu lạnh lẽo tản ra theo đường nét trên lưng Tần Tranh, bởi vì hắn vô thức nhỏm dậy nên dọc theo lưng hắn lướt xuống lộ ra một vùng da trắng nõn tăng thêm mấy phần lôi kéo khiến người ta mơ màng bởi tình sắc. Kích thích thị giác mãnh liệt đánh thẳng vào thần kinh Hoắc Chiêu Lâm, anh không nhịn được cúi đầu, đầu lưỡi đảo qua liếm đi chút rượu dư thừa, thành kính giống như đang bái tế.

Tiếng rên rit ngọt ngào tràn ra từ khóe miệng Tần Tranh, hai cơ thể chồng lên nhau lên xuống trập trùng, mười ngón tay chặt chẽ nắm lấy nhau, là động tác trữ tình nhất.

Sau khi tình sự kết thúc, hai người ướt đẫm mồ hôi nằm đè lên nhau, Hoắc Chiêu Lâm hôn nhẹ lên cái gáy cùng chỗ tóc ướt đẫm mồ hôi của Tần Tranh, hỏi hắn: “Thích không?”

Tần Tranh nheo mắt lại cười, cổ họng cũng đã khàn: “Không tệ, anh càng ngày càng lợi hại, thưởng cho anh một bông hoa hồng.”



Hoắc Chiêu Lâm khẽ cười thành tiếng: “Còn sức nói linh tinh, xem ra em vẫn chưa mệt.”

Tần Tranh lật tay vỗ vỗ eo anh: “Ngoan, em là sợ anh mệt.”

Hoắc Chiêu Lâm sẽ không tiếp tục phí lời với hắn, nắm lấy hai điểm mẫn cảm nhất trên ngực hắn, đẩy thân lên bắt đầu vòng dây dưa thứ hai.

Tần Tranh mệt nhọc quá độ về sau không thốt ra nổi mấy tiếng mơ hồ nữa, hắn mơ mơ màng màng được Hoắc Chiêu Lâm ôm đi tắm, trước khi ngủ còn nghe thấy Hoắc Chiêu Lâm nghiêm túc nói bên tai một câu: “Sinh nhật vui vẻ.”

Hắn trong giấc mơ khẽ nhếch miệng, nhiều năm như vậy cuois cùng cũng được toại nguyện trải qua một sinh nhật cái nằm mơ cũng có thể cười tỉnh.

Đón lấy hai ngày cuối tuần Hoắc Chiêu Lâm hiếm khi không cần tăng ca, bọn họ có thể phát ngấy cùng nhau hưởng thụ một kì nghỉ cuối tuần vui vẻ. Tần Tranh đã đồng ý mời đồng nghiệp và đám bạn xấu một bữa cũng dời lại sang tuần, cái gì cũng không sánh được với việc xây dựng thế giới hai người cùng Hoắc Chiêu Lâm.

Bọn họ đến sơn trang ở ngoại ô nghỉ một hôm, thuận tiện bay thử máy bay trực thăng, quà sinh nhật từ anh trai vừa tới tay Tần Tranh.

Tần Tranh không có giấy phép lái máy bay nhưng Hoắc Chiêu Lâm có, nhìn thấy Hoắc Chiêu Lâm ngồi trên chỗ điều khiển Tần Tranh nhướng mày, rất kinh ngạc: “Anh cả cái này cũng biết?”

“Lúc du học ở nước ngoài đã học.”

Tần Tranh cũng là người to gan không hề nghi ngờ việc Hoắc Chiêu Lâm có đủ trình độ hay không, hắn hưng phấn nhảy lên ngồi kế bên tay lái, chỉ cảm thấy người đàn ông của mình giỏi đến muốn hỏng, ngay cả máy bay cũng biết lái: “Trước đây anh gọi là đi du học nhưng thật ra là đi chơi mỗi ngày đúng không?”

Hoắc Chiêu Lâm bình tĩnh nhưng bên trong lại mang vẻ đắc ý nói: “Ít nhất anh còn tốt nghiệp.”

Anh tốt nghiệp trường đại học tư lớn nhất nước E, không có bản lãnh thật sự cho dù trong nhà có tiền đi nữa cũng không thể mua được bằng tốt nghiệp, đây là điểm không thể nghi ngờ.

Về bản chất mà nói Hoắc Chiêu Lâm và Tần Tranh thật ra là một loại người, đồng dạng là thiếu gia nhà giàu sinh ra đã ngậm muỗng vàng từ nhỏ áo cơm không lo muốn cái gì cũng có, người cũng đều rất thông minh, giữ được ranh giới cuối cùng. Tần Tranh thích chơi, thật ra mấy năm Hoắc Chiêu Lâm du học ở nước ngoài so với hắn ăn chơi càng thêm ác, thế nhưng anh vẫn có nguyên tắc của mình, không ưa đám người thất học ngu ngốc chỉ biết tiêu xài, lại càng không thể chấp nhận Tần Tranh cũng thay đổi thành người như vậy, cho nên trước giờ vẫn dùng thái độ không có tình người để đối xwrr với hắn, mà trên thực tế anh cũng hiểu lầm Tần Tranh rất nhiều.

“Biết rồi, anh là siêu nhất.” Tần Tranh chút nào không keo kiệt thổi phồng Hoắc Chiêu Lâm, tuy rằng hắn cảm thấy mình cũng không kém là bao.

“Ngồi xong.”

Tần Tranh nhanh chóng thắt chặt dây an toàn rồi đeo tai nghe, trong tiếng nổ máy của độgn cơ máy bay từ từ cất cánh.

Mặt đất ngày càng xa, Tần Tranh cũng ngày càng hưng phấn giơ điện thoại di động không ngừng chụp ảnh, Hoắc Chiêu Lâm thông qua ống nghe ôn nhu nhắc nhở hắn: “Em nhìn về phía trước bên trái xem, có phải là rất giống một con phượng hoàng cất cánh không?”

Tần Tranh nhìn theo hướng anh chỉ, cả một vùng rộng lớn phía trước là khu nghỉ dưỡng Hoắc gia đang pát triển và xây dựng, bên trong những dãy núi đan xen những con sông chằng chịt, hai bờ sông là từng căn từng căn biệt thự nhỏ mọc lên từ mặt đất, từ trên cao nhìn ra toàn thể quả thật giống như một con phượng hoàng đang sải cánh bay cao, chẳng trách khu du lịch này  tên là Phượng Hoàng sơn trang.

“Nhìn bên phải.”



Tần Tranh chuyển ánh mắt về bên phải, phương xa phía chân trời tầng tầng lớp lớp những đám mây bị ánh nắng chiều nhuộm đẫm một màu hồng vàng chói mắt, bọn họ cách bầu trời gần như vậy giống như chỉ cần giơ tay là có thể chạm vào ánh hào quang chói lóa kia.

Tần Tranh nhìn ra có chút sững sờ, hắn không phải lần đầu tiên ngồi máy bay trực thăng nhưng là đàu tiên ngồi máy bay trực thăng nhìn thấy ánh sáng hoàng hôn đẹp đến tận cùng như vậy, hơn nữa còn là cùng với Hoắc Chiêu Lâm.

“Đẹp không?”

Giọng Hoắc Chiêu Lâm từ trong ống nghe truyền đến, so với bình thường lại càng trầm thấp dịu đàng hơn, Tần Tranh nhẹ nhàng gật đầu, khó giải thích được mà có một loại xung động muốn khóc, hắn cố gắng nhịn xuống không lại khóc thành cái túi khóc.

Khi xuống khỏi trực thăng ánh tà dương cũng chỉ còn sót lại vài tia cuối cùng, Tần Tranh ôm eo Hoắc Chiêu Lâm, ở trước máy bay cùng nhau chụp một tấm ảnh, muốn đem khoảnh khắc này vĩnh viễn lưu lại.

Đêm xuống có một chút tuyết lơ lửng trên bầu trời, bọn họ ở biệt thự trong sơn trang vây quanh lò sưởi ăn một bữa lẩu, Tần Tranh nhìn tuyết ngoài cửa vẫn kéo dài không dứt có xu thế ngày một dày thở dài nói: “Đã tháng ba mà vẫn còn tuyết lớn như vật.”

Hoắc Chiêu Lâm gắp một đũa thịt dê đã chín vào trong bát của hắn: “Tuyết rơi thôi mà em cũng vui như vậy?”

Tần Tranh quay đầu lại cười với anh: “Thích chứ, khi còn bé em thích nhất là đắp người tuyết nhưng đáng tiếc không ai muốn chơi cùng em.”

Tần Ý cảm thấy loại trò chơi trẻ nhỏ này quá ngây thơ, ngay cả Tần Dao cũng ghét bỏ quá đàn bà không chịu chơi với hắn, chỉ có Tần Tranh thích chơi cái này. Khi còn bé mỗi lần tuyết rơi hắn đều sẽ đắp một người tuyết nhỏ trong phòng mình, và nói đây là bí mật không thể cho người khác biết, chỉ có vậy cũng có thể tự vui một mình.

Nghe Tần Tranh nói, Hoắc Chiêu Lâm tưởng tượng một chút hình ảnh đó không nhịn được cười lại có chút lo lắng nhắc nhở hắn: “Qua sinh nhật em đã hai mươi bốn, bạn nhỏ Tần Tranh ạ.”

“Vẫn trẻ hơn anh, Hoắc ba ba.” Kỳ thực Tần Tranh vẫn luôn nghi ngờ Hoắc Chiêu Lâm côi mình là con mà quản, có lúc còn dông dài hơn cả anh hắn, này không cho kia cũng không cho mặc dù bây giờ tật xấu này đã thay đổi không ít.

Hoắc Chiêu Lâm lắc đầu cười, tiếp tục gắp rau cho hắn: “Ăn đồ ăn của em đi.”

Đang ăn cũng uống thêm mấy chén rượu, Tần Tranh rất sớm liền ngủ, ngủ một giấc đến tận hừng đông. Hoắc Chiêu Lâm không ở trong phòng, trên điện thoại di động có một tin nhắn anh gửi từ một tiếng trước: “Công ty có việc gấp, anh về trước, em tỉnh giấc ăn sáng xong rồi tự về nhà, đi đường cẩn thận một chút, bên ngoài biệt thự quà anh để cho em, nhớ tới xem một chút.”

Tần Tranh bò dậy mặc áo khoác rồi ra cửa, bên ngoài biệt thự có một người tuyết cao tầm một mét đáng yêu, cũng không biết Hoắc Chiêu Lâm rốt cuộc là nửa đêm mấy giờ đi làm, cũng không rõ mất bao lâu mới xong.

Tần Tranh vừa kinh ngạc vừa vui mừng, gọi điện thoại cho Hoắc Chiêu Lâm, bên kia rất nhanh đã nhấc máy, giọng Hoắc Chiêu Lâm có chút uể oải nhưng mang theo ý cười: “Dậy rồi? Nhìn thấy quà chưa?”

“Ừm… Anh vừa sáng sớm đã về, công ty xảy ra chuyện gì?”

“Xác thực xảy ra chút vấn đề, không có việc lớn gì nên không cần lo lắng, em ăn sáng xong cũng về đi làm đi.”

“Thật sự không có chuyện gì?”

“Không có chuyện gì.”

Nói đơn giản vài câu Hoắc Chiêu Lâm bên kia hình như rất bận vội vã cúp điện thoại, Tần Tranh nhíu nhíu mày nhưng nhìn người tuyết thấy trước mắt có chút ngu ngốc liền không nhịn cười được. Hắn không ăn sáng mà trở về phòng thay quần áo liền dự định rời đi. Trước khi đi hắn cởi xuống khăn quàng trên cổ quàng lên cho người tuyết rồi chụp một bức ảnh tự sướng gửi cho Hoắc Chiêu Lâm: “Cảm ơn quà của anh, em rất thích, moah~”

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

truyện Đam Mỹ
truyện sắc

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

ngôn tình sắc

Nhận xét của độc giả về truyện Kiêu Ngạo Với Định Kiến

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook