Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Chương 18: Gian Phu Dâm Phụ, Gạo Nấu Thành Cơm

Phương Tiểu Khả

09/01/2025

"Hoàng Hậu nương nương, lối này", Ly mỹ nhân với vẻ mặt nghiêm trọng vừa dẫn đường vừa nói.

Đám gia quyến, vương công quý tộc phía sau cũng tò mò đi xem.

"Nương nương, cửa không mở được", chưởng quản cung nữ lắc đầu thưa.

Mặt Hoàng Hậu đanh lại, cố tỏ ra nghiêm nghị nhưng trong lòng đang thầm đắc ý:

"Người đâu, phá cửa!"

Hai tên thị vệ đô con nhảy vào, nháy mắt, chiếc cửa gỗ đáng thương bị cưỡng chế mở tung ra. Tất cả sững sờ nhìn khung cảnh ái muội bên trong.

Tiếng kêu rên của thiếu nữ, tiếng giường kêu lên kẽo kẹt cùng tiếng da thịt chạm vào nhau lập tức khiến mọi người im bặt, có kẻ không nhịn được che miệng, mặt đỏ ửng, quay đầu đi.

Kế Hậu không giấu được vẻ đắc ý trên mặt, đi mới vén rèm ra bắt tại trận đôi gian phu dâm phụ. Nào ngờ, nụ cười trên môi cứng đờ đổi lại là sự bàng hoàng đến thất kinh, thần sắc trắng bệch.

Nhan diện của hai kẻ bên trong đều bị mọi người chứng kiến.

Ly mỹ nhân đứng rìa, chưa rõ là ai, còn tưởng theo đúng kế hoạch lại hô hoán vào nhiều hơn.

"Chát!!"

Kế Hậu phẫn nộ giáng cho nàng ta một cái bạt tai đau điếng. Ly mỹ nhân thất kinh ôm má, đưa mắt nhìn về phía chiếc giường, nàng ta còn hoảng sợ hơn.

"Các ngươi còn đứng nhìn ra đó!", Kế Hậu quát lớn, lệnh người đi tìm nước.

Đôi gian phu dâm phụ ấy tình dược chưa tỉnh hẳn, thấy mặt Kế Hậu đăm đăm chỉ có Yến Trác Vũ nhổm dậy run sợ, túm quần áo che đi cái bộ phận đáng ghê tởm kia của hắn.

Sao lại thế này? Đáng lý ra theo kế hoạch, Tốn Vương phải là người còn tỉnh táo mới đúng, đáng lý ra người nằm đó...

Lưu Đổng Ngạc thế mà vẫn quấn lấy hắn một cách mị hoặc phóng đãng, rên ra những tiếng nỉ non, ướt át.

Kế Hậu nhìn không nổi lập tức cầm ly trà chưởng quản cung nữ bê tới ném về phía Lưu Đống Ngạc với vẻ giận dữ đến tím tái mặt mày.

Nàng ta gặp nước liền tỉnh, run rẩy nhìn hàng bao con mắt đang hướng về mình, vội vã lấy chăn che người.



Rốt cuộc chuyện này là thế nào!?

Người gây ra chuyện lúc này đã bỏ đi. Cố Cửu Tư không muốn Kế Hậu biết mình đã xuất cung đành chịu khó cuốc bộ một quãng đường dài về phủ Khang Vương.

Mị Xuyên bên cạnh vừa đi vừa cười khúc khích.

"Vương phi, người nói xem, làm sao người phát hiện ra trong bánh hoa quế có độc?"

Cửu Tư lấy bọc bánh từ trong túi áo, cẩn thận chỉ cho Mị Xuyên xem.

"Em nhìn chiếc này, lúc ở yến hội nó nằm bên rìa trái. Ta lại thuận tay trái, dù đã chuyển qua dùng tay phải đã lâu nhưng vẫn là thói quen khó bỏ, em nói xem cả cái hoàng cung, ngoài Lưu Đổng Ngạc ra có ai biết điều này. Vậy góc trái của đĩa thức ăn càng phải để ý kĩ càng đầu tiên."

Mị Xuyên nhìn rồi gật gù, Cố Cửu Tư nói tiếp:

"Tay nghề thợ bánh trong cung rất khá, không bao giờ để lưu lại vụn bột hay dấu vân tay trên bề mặt bánh. Nhưng mấy cái ta nhặt đây lại có dính dấu vân tay, vậy liền có thể khẳng định bánh này đã có người đụng qua. Xuân dược để mạnh thì đương nhiên phải trộn với cả nguyên liệu làm bánh, có điều làm vậy thì đúng thực là lộ liễu vì có thể khiến vỏ đổi màu, ta đoán là cô ta đã cầm bánh, cẩn thận đưa độc vào nhân bên trong, vô tình để lại dấu vân tay."

Vỏ bánh mềm và ẩm, song vẫn giữ được khuôn bánh, nếu không phải tinh mắt và có phòng bị từ trước, Cửu Tư cũng không dám đảm bảo mình sẽ phát hiện ra. Xem chừng Lưu Đổng Ngạc dồn không ít tâm tư cho kế hoạch này.

Mị Xuyên ồ lên một tiếng dài:

"Vương phi quả thực nhanh trí tài tình", cô nàng lại quay ra thắc mắc: "Nhưng mà sao người lại đem bánh về?"

Cửu Tư cười ranh mãnh, cái này lại là để phục vụ trí tò mò của nàng:

"Ta từng chế xuân dược. Nhưng làm thế nào nó cũng vẫn còn mùi ngai ngái của rượu. Bánh này lại không mùi, ta rất tò mò cô ta đào đâu ra, chế thế nào được loại độc quý thế này."

"..."

Trí tò mò của một đặc công đúng là khác người.

Nhắc đến độc, Cửu Tư quay ra hỏi Mị Xuyên:

"Ám vệ đã có ai gửi em thành phần của gói độc hôm trước ta đưa chưa?"



Là gói độc nàng trộm một ít từ phía Lưu Đổng Ngạc.

Mị Xuyên lắc đầu:

"Khó lắm ạ, độc này đến từ hoàng thất, bao giờ cũng cần một thời gian khá dài để nghiên cứu."

Chuyện vừa dứt mắt Mị Xuyên đã sáng lên tiếp tục thắc mắc:

"Vậy Vương phi, còn chuyện bên phía Đổng Ngạc thì sao? Người kể nốt đi, em tò mò quá!"

Lúc nàng hành động không dẫn tiểu cô nương theo. Thấy dáng vẻ trẻ con hóng chuyện cũng đành bất lực kể cho Mị Xuyên đầu đuôi.

Ban đầu, Cửu Tư giả vờ ăn bánh và ngất đi để người ta đem nàng tới căn phòng đã được chuẩn bị sẵn.

Nàng nấp trong tủ quần áo, lúc Yến Trác Vũ tới theo lệnh Kế Hậu bèn đánh ngất hắn đi. Dùng xuân dược nàng chế dạng hương liệu sộc khắp căn phòng.

Lưu Đổng Ngạc tới hóng chuyện liền bị nàng đánh thuốc mê, nhốt đôi gian phu dâm phụ vào chung một chỗ.

Khi tỉnh lại, cả hai đều đã bị xuân dược của nàng làm cho mụ mị đầu óc, chắc chắn không nhận ra nổi đối phương là ai.

Không có Lưu Đổng Ngạc báo tin nàng biết chắc Kế Hậu sẽ không vội dẫn người xông vào, vì vậy đã nhờ một cung nữ khoảng canh giờ sau đem nước đến căn phòng đó cho nàng.

Nàng cung nữ sau một canh giờ trở lại, thấy chuyện gạo nấu thành cơm, ắt sẽ hốt hoảng cấp báo lên phía trên.

Cuối cùng, chỉ còn cảnh Kế Hậu hùng hổ dẫn người xông vào cùng chiêm ngưỡng trò vui bà ta bày ra.

Thành thực, nàng không có ý định động vào Lưu Đổng Ngạc quá sớm, người nàng hận nhất là Tốn Vương Yến Trác Vũ.

Những nếu cô ta có lòng ám toán nàng, sẵn sàng nằm lên thớt trước tiên, nàng liền ban cho cô ta ân huệ được là người khai màn cho đợt trả thù của nàng.

Đêm tối đường lại vắng, lúc này cả hai đã gần về đến Vương phủ. Chợt một mùi máu tanh xộc lên thu hút sự chú ý của Cửu Tư.

Lo sợ có kẻ sẽ động đến Khanh Vương, nàng hớt hải chạy về phía có mùi máu thoát ra, kết quả, lại gặp được ân nhân đang vật vã ôm bên bụng máu chảy đầm đìa.

Bắc Phong Chiến Thần.

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook