Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia
Chương 20: Nữ Nhân Của Hắn
Phương Tiểu Khả
09/01/2025
Vĩnh Xương Quốc năm Diên Khánh thứ ba mươi.
"Vương gia, người đã không còn nữa rồi ạ...."
Liên Thất quỳ xuống nói với chủ thượng. Không phải để thông báo, mà là để gàn hắn hãy buông tha cho thân xác đáng thương của nàng.
Hắn đã ôm nàng được một ngày trời với tư thế đó. Đã đến lúc mai táng nàng, để nàng rời đi.
Cố Cửu Tư, Thái Tử phi người đã sống một đời trong sạch, thanh khiết hơn bất kì ai khác, vậy mà lại cay đắng ra đi khi nàng mới hai lăm tuổi.
Gương mặt của nàng chỉ có sự đau đớn và thống khổ.
Nàng ở đó có gặp được người thân không? Ở đó liệu sẽ có ai yêu thương nàng? Liệu nàng có biết còn người ở đây đang chờ đợi nàng, đang ôm một nỗi ân hận tuyệt vọng trước thân xác nàng?
Hàng vạn câu hỏi chạy qua trong đầu Yến Tư Thành.
Là hắn đến muộn. Đáng lí ra hắn phải khải hoàn sớm hơn nửa tháng. Đáng lí ra có thể cứu nàng.
Năm đó Tốn Vương Yến Trác Vũ âm thầm tạo phản, hắn nơi biên cương viễn xứ nhận tin bèn duyệt binh cấp tốc công phá cổng thành. Trong một tháng, liền đã có thể chém đầu phản tặc trả lại bình yên cho Vĩnh Xương quốc.
Song đóa phù dung của hắn lại đã từ trần rời đi trước thời khắc hắn chém đầu phản tặc chỉ vỏn vẹn một ngày. Đáng lí ra hắn đã có thể cứu nàng và Cố gia.
Cố Cửu Tư của hắn...
Hắn bế nàng lên chầm chậm đặt nàng vào bên trong áo quan, từ từ đóng lại cổng quan ngắm nhìn tư dung diễm lệ của nàng lần cuối. Một dòng huyết lệ lăn dài trên gò má hắn.
Ngày hắn trở về, tin tức đầu tiên sau khi lập công lại là Thái Tử phi Cố Cửu Tư bị kết tội mưu phản, đã bị ban rượu độc chết.
Hắn lần lượt trả thù cho nàng, bất kể ai chỉ cần có chút dính líu đến cái chết của nàng hắn đều hạ thủ không chút nương tay.
Hoàng Đế chiếu cáo thiên hạ phong hắn làm Nhiếp Chính Vương với những công trạng hiển hách. Nhưng hắn lại không nhận cũng xin Hoàng Đế đừng công cáo thiên hạ về thân phận hắn.
Ngày giỗ thứ bốn chín Cửu Tư, hắn đem mạng Kế Hậu tế cho linh hồn oan khuất của nàng cùng hàng ngàn người bại vong Cố gia.
Hắn tựa người dựa trên bia mộ nàng. Đông năm ấy Yến Tư Thành ba mươi, vậy mà phong sương đã bạc mái đầu.
Hắn nâng chén rượu đầy nhớ về những ngày hắn được gặp nàng, đóa phù dung thanh khiết.
"Cửu Tử nàng có nhớ những ngày yến hội trong cung?"
"Nàng có nhớ những ngày rong ruổi dạo chơi đêm hội kinh thành?"
Làm sao nàng nhớ được, với nàng đâu cũng là kí ức đau thương chỉ muốn quên càng nhanh càng tốt.
Hắn lúc nào cũng tham dự yến hội với thân phận Chiến Thần, lúc nào cũng thấy nàng Tốn Vương phi cô lẻ một mình, buồn buồn tủi tủi. Hắn chỉ thấy nực cười, hôn nhân do nàng ta chọn, có gì phải nuối tiếc.
Lúc nào hắn cũng nhìn về phía nàng, sự tĩnh lặng trong như nước thu của nàng cứ thế thu hút hắn. Bất giác, Yến Tư Thành lại tìm hiểu về nàng chẳng hay.
Đặc công? Tiểu thư thế gia? Tiềm năng đặc biệt? Sao hắn chẳng còn thấy những dáng vẻ đó ở nàng.
Cố Cửu Tư có gì đó giống hắn, đều phải nén mình để sinh tồn trong cuộc sống âm hiểm thâm cung.
Đáng lí ra nàng phải là cánh bồ công anh ung dung tự tại, lại trở thành con chinh hoàng yến bị nhốt trong cũi sắt là bốn bức tường Đông cung lạnh lẽo.
Yến Tư Thành từng thấy Yến Trác Vũ lăng mạ nàng, lại giáng cho nàng cái bạt tai đau đớn chỉ vì phi lễ với Kế Hậu, một kẻ cũng chẳng ra gì như hắn.
Hắn chỉ thắc mắc vì sao nàng có thể bình tĩnh đến vậy. Rồi lúc sau lại thấy nàng xả tức bằng cách ăn thật nhiều, thật thỏa, nhìn bầu má phúng phính của Cửu Tư, hắn lại vô thức bật cười vì thấy nàng dễ thương.
Nhiều lần như thế, Yến Tư Thành đã yêu nàng. Lần đó trước khi thân chinh đánh trận biên ải. Hắn đã gặp nàng.
Nàng đến để đưa áo khoác cho Yến Trác Vũ lúc đó đang tập bắn cung ở trường săn.
Nàng đi lướt qua hắn, chỉ nói bốn chữ: "Tướng quân bảo trọng", vậy mà khiến hắn tan chảy.
Hắn tự nhủ sẽ về thật sớm, lật đổ Tốn Vương lại xin bệ hạ ban nàng cho hắn. Nhưng hắn không nghĩ lần đó hắn đi mất đến một năm.
Trong một năm thế sự đổi thay, Tốn Vương trở thành Thái tử, không lâu sau thì âm thầm tạo phản, đẩy tội phản quốc lên đầu Cố gia, thủ tiêu những kẻ ngày xưa từng bợ đỡ hắn để cướp lấy quyền lực trong tay họ, giành quyền chuyên chính.
Biết tin, Yến Tư Thành nhanh chóng đánh tan quân Thục quốc trở về để dẹp loạn. Nhưng làm thế nào vẫn là không kịp cứu nàng.
Phải làm sao đây Cửu Tư, phải biết đi đâu tìm một người có thể cùng hắn san sẻ cùng hắn cáng đáng chuyện tương lai ngoài nàng?
Hắn đã xin Hoàng Đế sẽ vĩnh viễn chôn mình nơi biên ải, mài mình trên trận mạc.
Năm năm sau kể từ ngày Cố Cửu Tư mất, hắn cũng theo nàng tuẫn táng. Hắn không chết trên giáo gươm của địch, hắn chết vì kiệt quệ.
Thành công dùng năm vạn binh đối chọi với mười lăm vạn quân nước Thục nhưng đổi lại cũng là kiệt sức, mất máu mà chết đứng.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời hắn chỉ có gương mặt lặng yên như biển hồ của nàng. Hắn đã cười.
Cửu Tư, giờ ta xuống đó, nàng có nhớ ta không?
Hay đến tên hắn nàng cũng chẳng biết. Họ vốn chẳng có giao hảo với nhau.
Nếu cho hắn lần nữa làm lại, nhất định hắn sẽ níu kéo nàng bảo vệ nàng trong vòng tay hắn...
Yến Tư Thành cũng đã trùng sinh, hắn có lại kí ức ngay khoảng khắc nàng dùng chú thuật cứu hắn.
Năm nay, Diên Khánh hai mươi mốt, hắn thầm cười đầy hạnh phúc.
Nàng là nương tử hắn. Cửu Tư... Là nữ nhân của hắn.
"Vương gia, người đã không còn nữa rồi ạ...."
Liên Thất quỳ xuống nói với chủ thượng. Không phải để thông báo, mà là để gàn hắn hãy buông tha cho thân xác đáng thương của nàng.
Hắn đã ôm nàng được một ngày trời với tư thế đó. Đã đến lúc mai táng nàng, để nàng rời đi.
Cố Cửu Tư, Thái Tử phi người đã sống một đời trong sạch, thanh khiết hơn bất kì ai khác, vậy mà lại cay đắng ra đi khi nàng mới hai lăm tuổi.
Gương mặt của nàng chỉ có sự đau đớn và thống khổ.
Nàng ở đó có gặp được người thân không? Ở đó liệu sẽ có ai yêu thương nàng? Liệu nàng có biết còn người ở đây đang chờ đợi nàng, đang ôm một nỗi ân hận tuyệt vọng trước thân xác nàng?
Hàng vạn câu hỏi chạy qua trong đầu Yến Tư Thành.
Là hắn đến muộn. Đáng lí ra hắn phải khải hoàn sớm hơn nửa tháng. Đáng lí ra có thể cứu nàng.
Năm đó Tốn Vương Yến Trác Vũ âm thầm tạo phản, hắn nơi biên cương viễn xứ nhận tin bèn duyệt binh cấp tốc công phá cổng thành. Trong một tháng, liền đã có thể chém đầu phản tặc trả lại bình yên cho Vĩnh Xương quốc.
Song đóa phù dung của hắn lại đã từ trần rời đi trước thời khắc hắn chém đầu phản tặc chỉ vỏn vẹn một ngày. Đáng lí ra hắn đã có thể cứu nàng và Cố gia.
Cố Cửu Tư của hắn...
Hắn bế nàng lên chầm chậm đặt nàng vào bên trong áo quan, từ từ đóng lại cổng quan ngắm nhìn tư dung diễm lệ của nàng lần cuối. Một dòng huyết lệ lăn dài trên gò má hắn.
Ngày hắn trở về, tin tức đầu tiên sau khi lập công lại là Thái Tử phi Cố Cửu Tư bị kết tội mưu phản, đã bị ban rượu độc chết.
Hắn lần lượt trả thù cho nàng, bất kể ai chỉ cần có chút dính líu đến cái chết của nàng hắn đều hạ thủ không chút nương tay.
Hoàng Đế chiếu cáo thiên hạ phong hắn làm Nhiếp Chính Vương với những công trạng hiển hách. Nhưng hắn lại không nhận cũng xin Hoàng Đế đừng công cáo thiên hạ về thân phận hắn.
Ngày giỗ thứ bốn chín Cửu Tư, hắn đem mạng Kế Hậu tế cho linh hồn oan khuất của nàng cùng hàng ngàn người bại vong Cố gia.
Hắn tựa người dựa trên bia mộ nàng. Đông năm ấy Yến Tư Thành ba mươi, vậy mà phong sương đã bạc mái đầu.
Hắn nâng chén rượu đầy nhớ về những ngày hắn được gặp nàng, đóa phù dung thanh khiết.
"Cửu Tử nàng có nhớ những ngày yến hội trong cung?"
"Nàng có nhớ những ngày rong ruổi dạo chơi đêm hội kinh thành?"
Làm sao nàng nhớ được, với nàng đâu cũng là kí ức đau thương chỉ muốn quên càng nhanh càng tốt.
Hắn lúc nào cũng tham dự yến hội với thân phận Chiến Thần, lúc nào cũng thấy nàng Tốn Vương phi cô lẻ một mình, buồn buồn tủi tủi. Hắn chỉ thấy nực cười, hôn nhân do nàng ta chọn, có gì phải nuối tiếc.
Lúc nào hắn cũng nhìn về phía nàng, sự tĩnh lặng trong như nước thu của nàng cứ thế thu hút hắn. Bất giác, Yến Tư Thành lại tìm hiểu về nàng chẳng hay.
Đặc công? Tiểu thư thế gia? Tiềm năng đặc biệt? Sao hắn chẳng còn thấy những dáng vẻ đó ở nàng.
Cố Cửu Tư có gì đó giống hắn, đều phải nén mình để sinh tồn trong cuộc sống âm hiểm thâm cung.
Đáng lí ra nàng phải là cánh bồ công anh ung dung tự tại, lại trở thành con chinh hoàng yến bị nhốt trong cũi sắt là bốn bức tường Đông cung lạnh lẽo.
Yến Tư Thành từng thấy Yến Trác Vũ lăng mạ nàng, lại giáng cho nàng cái bạt tai đau đớn chỉ vì phi lễ với Kế Hậu, một kẻ cũng chẳng ra gì như hắn.
Hắn chỉ thắc mắc vì sao nàng có thể bình tĩnh đến vậy. Rồi lúc sau lại thấy nàng xả tức bằng cách ăn thật nhiều, thật thỏa, nhìn bầu má phúng phính của Cửu Tư, hắn lại vô thức bật cười vì thấy nàng dễ thương.
Nhiều lần như thế, Yến Tư Thành đã yêu nàng. Lần đó trước khi thân chinh đánh trận biên ải. Hắn đã gặp nàng.
Nàng đến để đưa áo khoác cho Yến Trác Vũ lúc đó đang tập bắn cung ở trường săn.
Nàng đi lướt qua hắn, chỉ nói bốn chữ: "Tướng quân bảo trọng", vậy mà khiến hắn tan chảy.
Hắn tự nhủ sẽ về thật sớm, lật đổ Tốn Vương lại xin bệ hạ ban nàng cho hắn. Nhưng hắn không nghĩ lần đó hắn đi mất đến một năm.
Trong một năm thế sự đổi thay, Tốn Vương trở thành Thái tử, không lâu sau thì âm thầm tạo phản, đẩy tội phản quốc lên đầu Cố gia, thủ tiêu những kẻ ngày xưa từng bợ đỡ hắn để cướp lấy quyền lực trong tay họ, giành quyền chuyên chính.
Biết tin, Yến Tư Thành nhanh chóng đánh tan quân Thục quốc trở về để dẹp loạn. Nhưng làm thế nào vẫn là không kịp cứu nàng.
Phải làm sao đây Cửu Tư, phải biết đi đâu tìm một người có thể cùng hắn san sẻ cùng hắn cáng đáng chuyện tương lai ngoài nàng?
Hắn đã xin Hoàng Đế sẽ vĩnh viễn chôn mình nơi biên ải, mài mình trên trận mạc.
Năm năm sau kể từ ngày Cố Cửu Tư mất, hắn cũng theo nàng tuẫn táng. Hắn không chết trên giáo gươm của địch, hắn chết vì kiệt quệ.
Thành công dùng năm vạn binh đối chọi với mười lăm vạn quân nước Thục nhưng đổi lại cũng là kiệt sức, mất máu mà chết đứng.
Khoảnh khắc cuối cùng của cuộc đời hắn chỉ có gương mặt lặng yên như biển hồ của nàng. Hắn đã cười.
Cửu Tư, giờ ta xuống đó, nàng có nhớ ta không?
Hay đến tên hắn nàng cũng chẳng biết. Họ vốn chẳng có giao hảo với nhau.
Nếu cho hắn lần nữa làm lại, nhất định hắn sẽ níu kéo nàng bảo vệ nàng trong vòng tay hắn...
Yến Tư Thành cũng đã trùng sinh, hắn có lại kí ức ngay khoảng khắc nàng dùng chú thuật cứu hắn.
Năm nay, Diên Khánh hai mươi mốt, hắn thầm cười đầy hạnh phúc.
Nàng là nương tử hắn. Cửu Tư... Là nữ nhân của hắn.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.