Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Chương 10: Nương Tử Sẽ Không Để Chàng Chịu Thiệt

Phương Tiểu Khả

09/01/2025

“Nương tử, nàng làm gì vậy?”

Yến Tư Thành vừa dụi mắt vừa ngơ ngác nhìn ra hướng đại sảnh. Cố Cửu Tư lúc này đang tập dùng nỏ, thấy Khang Vương, vẻ nghiêm túc trên gương mặt nàng biến mất dạng.

Nàng cười tươi rói:

“Vương gia dậy rồi?”, nàng giơ chiếc nỏ trong tay: “Ta đang chuẩn bị vài thứ cho yến hội trong cung sắp tới.”

“Nàng đi sao?”, hắn hỏi.

Câu hỏi đó khiến Cửu Tư có chút xót thương. Hắn chưa từng được tham dự bất kì yến hội nào trong cung. Hoàng Đế thực sự không coi hắn như nhi tử mình, hoàn toàn bỏ mặc hắn.

Cửu Tư chủ động đến chỗ Tư Thành, vén tóc mai cho hắn, sự dịu dàng trong đáy mắt nàng vô ngần, thực sự coi hắn như tiểu đệ khả ái.

“Năm nay chàng cũng sẽ tham gia nhưng với tư cách là thính giả. Ta sẽ thay mặt vương phủ tham gia đại hội săn bắn.”

Hắn cúi gằm đầu, tì vào vai nàng:

“Nhiều thú dữ lắm, nương tử không sợ sao?”

“Không sợ. Tư Thành có muốn học dùng nỏ không?”

Hắn giương đôi mắt ngơ ngác nhìn nàng:

“Sẽ không đau chứ?”

“Y chang cún con vậy”, Cửu Tư nghĩ bụng.

Nàng kéo tay hắn đi về phía có bia hồng tâm, để hắn cầm nỏ, còn nàng chỉnh nắn cho hắn.

“Không sao đâu, có ta ở đây Tư Thành đừng sợ.”

Nhìn nàng thực sự chú tâm dạy cho chỉ huy cấm quân cầm nỏ, Tư Thành thoáng thấy nực cười.

Hắn thuần thục tỏ ra vẻ hậu đậu lóng ngóng, nhưng đôi mắt lại dấy lên tia sát ý mỗi khi ánh mắt lướt qua chiếc cổ nhỏ nhắn của nàng.

Chợt Cửu Tư ngước lên khiến hắn lập tức thay đổi sắc mặt, nàng cười tươi tắn.

“Thấy không Vương gia, trúng hồng tâm rồi.”

Nàng ta thực sự biết dùng nỏ. Một vũ khí mà đến cả trong đại quân của hắn ít có ai dùng được.



Cố Cửu Tư đã trải qua những gì? Cố gia chủ cưng con gái như châu báu ngọc ngà lại để nữ nhi học mấy thứ nguy hiểm thế này sao? Dùng nỏ nếu không có kĩ năng rất dễ bị thương.

Đôi tay nàng giờ nhìn kĩ mới thấy không được nuột nà, trắng nhẵn được như tiểu thư thế gia khác.

Càng lúc, hắn lại càng thấy Vương phi này của hắn có chút ý vị. Đáng tiếc, hắn là Yến Tư Thành, sẽ không vì điều đó mà động lòng tha cho cái mạng nhỏ của nàng.

“Nương tử, nàng biết võ công sao?”, hắn nghiêng đầu hỏi ngô nghê, đôi mắt trong veo như nắng hạ.

Cửu Tư gật đầu, càng lúc càng thấy nàng tin tưởng tuyệt đối vào gương mặt nai tơ ngơ ngác không vương bụi trần ấy.

“Vì sao vậy?”

“Hửm... để nếu như không thể bảo vệ người khác cũng phải biết giữ lấy mạng mình.”

Nghe câu nói đó, Yến Tư Thành thoáng chút sững sờ. Hệt như thể Cố Cửu Tư từng trải qua biến cố nguy hiểm đến tính mạng.

Bỗng chốc, hắn nhớ lại ngày trước, tuổi thơ cùng mẫu phi giam cầm trong lãnh cung.

Du phi thất sủng lại khiến một phi tần khác sảy thai khiến Hoàng Đế nổi trận lôi đình giáng làm thứ dân vĩnh viễn nhốt lại điện Tiêu Du.

Từ đó nữ tử này hóa điên. Bà đọa đày chính đứa con của mình, nhét lấy nhét để miếng màn thầu thiu vào miệng hắn, đôi mắt long sòng sọc, cười đầy man rợ liên tục nói “Ăn đi, ăn đi con” mà nước mắt vẫn chảy ròng ròng.

Nhiều ngày như thế, cho đến khi Bắc Tề tướng quân tìm được cách đón hắn ra, dạy dỗ hắn, lại có cách dàn xếp để trong cung không ai phát giác, hắn mới thực sự thoát được chuỗi ngày ám ảnh.

“Tư Thành, nếu con không thể bảo vệ người khác, chí ra cũng phải biết bảo vệ mình.”

Cửu Tư ngẫm một lúc, sửa lại lời vừa nói vì chợt nhận ra một đứa trẻ không nghĩ được nhiều đến thế.

“Có chút võ công, cũng sẽ bảo vệ được Tư Thành khỏi kẻ xấu.”

Nàng nói câu đó mà không hề biết người trước mắt thường trực muốn chôn cái mạng nhỏ của nàng.

Nàng nói với vẻ tự hào:

“Nhất định yến hội năm nay ta sẽ không để chàng thiệt thòi, thua phủ Tốn vương.”

Không phải nàng thích hơn thua, chỉ là nàng muốn tên khốn Yến Trác Vũ cái gì cũng chỉ có thể chấp nhận đứng sau lưng Khang Vương phủ, cho hắn tức chết.

Mới ngày hôm qua còn ở trong cung, sau khi bị đám người Kế Hậu hạch sách, nàng lại vớ phải bãi phân trâu hắn.

Có không được thì đạp đổ, hắn đay nghiến vụ bị người ta chế giễu trong lễ cập kê của nàng. Hôm đó hắn dày công chuẩn bị lễ vật, nàng lại không thèm nhận quà của hắn khiến hắn mất mặt, hắn bèn lôi Khang Vương ra chế giễu.

Nói rằng nếu Khang Vương là tên ngốc thì nàng chính là đứa mất não nương nhờ, gọi chàng khờ là phu quân.



Nếu lúc đó không phải trong cung nhiều người qua kẻ lại, nàng thực sự sẽ vả cho hắn cái bạt tai điếng người.

Ngẫm mà thấy sôi máu, nàng nhìn Tư Thành với đôi mắt sáng hơn ánh dương:

“Tư Thành, nhất định nương tử sẽ không để chàng thua thiệt!”

Nhan sắc này mà chải chuốt cẩn thận, nhất định sẽ là đốm sáng lớn khiến người ta nhìn rớt mắt. Đẹp hơn gấp ngàn vạn lần bãi phân trâu Yến Trác Vũ.

Chợt nhớ ra chuyện gì Cửu Tư mới nói với hắn:

“Vương gia này, ta có chuyện muốn hỏi qua ý chàng.”

Tư Thành nghiêng đầu thắc mắc.

“Ta muốn kinh doanh. Vì sẽ dùng đến danh nghĩa Khang Vương phủ, nên ta nghĩ tốt xấu gì cũng bàn bạc trước với chàng.”

Nàng bắt đầu kể lể về kế hoạch của nàng một cách đầy thích thú. Từ lúc gả cho Tư Thành, dường như nàng cũng nhiễm chút gì đó của hắn.

Dáng vẻ hồn nhiên này của đóa phù dung, có lẽ ngoài phụ mẫu nàng và Mị Xuyên, cũng chưa từng ai được chiêm ngưỡng.

Bất giác, Cố Cửu Tư cũng đã coi hắn như người thân thích với nàng. Yến Tư Thành cho nàng cảm giác được quan tâm, điều mà kiếp trước Tốn Vương chưa từng cho nàng cảm nhận.

“Ta muốn mở tiệm bán giấy thơm. Trước mắt sẽ phải dùng chút vốn, làm không công gửi đến các tiệm buôn vải để hương liệu phổ biến đến nhiều người. Có chút vốn liếng làm ăn, ta sẽ bán thêm dầu thơm nữa...”

Vì nàng là người trùng sinh vì vậy biết trước những năm sắp tới dầu thơm sẽ rất thịnh ở kinh thành, được cả quý tộc và thường dân săn đón.

Kiếp trước, Yến Trác Vũ đã đánh hơi ra điều này vì tra nam hắn thường xuyên qua lại thanh lâu. Giấy thơm nổi tiếng cũng từ các vũ nữ mà ra. Tốn Vương phủ giàu lên nhanh chóng.

Kiếp này, nàng đương nhiên không để hắn vớ được món hời như thế. Luận chuyện triều chính, nàng trên cơ hắn. Song xét kinh tế, hiện tại phủ Khang Vương lại thua xa Tốn Vương phủ.

Nàng lại từng có kinh nghiệm chế hương liệu khi cùng mẫu thân làm nến thơm ở Cố phủ, thành thử ra cũng muốn mở tiệm kinh doanh.

Nàng kiễng chân xoa đầu Khang Vương:

“Vì cần chút vốn làm ăn, nên Tư Thành sẽ phải chịu thiệt, mọi thứ đều phải tiết kiệm hơn trước. Nhưng Tư Thành yên tâm, thời gian tới nếu chuyện làm ăn khấm khá hơn, nhất định cơm ăn sẽ ngon hơn trước, nội thất trong phủ cũng sẽ trang hoàng hơn. Gia nhân có lương bổng đàng hoàng cũng sẽ không ai dám bất tuân chàng.”

Ngân sách bị đám gia nhân trước kia chuộc lợi là rất lớn, của hồi môn nàng lại không phải vô tận, muốn trang trải chỉ có thể tự dựa sức mình.

Một khung cảnh gia thất yên bề thoáng hiện qua trong tâm trí Yến Tư Thành khiến hắn cũng phải tròn mắt sững sờ.

Chục năm qua, chưa từng có một viễn cảnh tươi sáng như thế xuất hiện trong tâm trí hắn. Bao giờ cũng là giết chóc, bao giờ cũng là vòng tranh đấu loạn quyền...

Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net

Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.

Nhận xét của độc giả về truyện Kiều Ngạo Vương Phi Của Chàng Khờ Vương Gia

Số ký tự: 0

    Bình luận Facebook