Kiều Nhi Sống Lại, Mưa Nhẹ Bay Bay
Chương 24: Nhân Chi Sơ Tính Bản Thiện
Ngọc Tỉnh Liên
16/10/2024
Vương Kiều Nhi lúc này vẫn chưa nhận ra rằng trong nỗi lo lắng của nàng dành cho chàng trai chưa từng quen biết trước mình còn kèm theo sự quan tâm. Nàng chỉ đơn giản nghĩ rằng bản thân không muốn liên lụy đến người khác, hơn nữa, chàng trai này cư xử cũng không tệ khiến nàng rất có thiện cảm nên nàng mới càng lo sợ sự xui xẻo của mình sẽ vô tình làm tổn hại đến chàng ấy mà thôi. Nghĩ nhanh trong đầu, Vương Kiều Nhi quyết định nói rõ sự băn khoăn của mình ra cho chàng trai mà nàng tin là đang có thiện chí muốn giúp đỡ nàng:
- Ta không phải là không tin ngài. Nhưng mà ta không thể lên trên đó được... Ta... ta đã ướt hết cả rồi.
Vương Kiều Nhi nói xong thì có cảm giác cả gương mặt nóng bừng. Mặc dù hiện tại nàng đang rất lạnh nhưng sự e thẹn kia vẫn đủ để đôi gò má non tơ ửng hồng lên như quả đào vừa chín, trông càng thêm yêu kiều lại tăng hơn vẻ nhu nhược đáng yêu khiến bất cứ người lương thiện nào cũng dễ dàng nảy sinh thương cảm, trong lòng đều bất giác muốn bảo vệ nàng, hoặc ít ra là không muốn làm khó dễ nàng nữa. Dĩ nhiên, sự thương cảm và tấm lòng muốn bảo vệ kia chỉ xuất phát từ những người lương thiện mà thôi. Còn những gã đàn ông ăn chơi trụy lạc là khách quen của chốn lầu xanh thì khác. Mỗi khi Vương Kiều Nhi ở kiếp trước tỏ vẻ thẹn thùng hay xấu hổ, ngượng ngập thì bọn đàn ông bại hoại kia chỉ càng tăng thêm dục vọng muốn điên cuồng chà đạp, dày vò nàng thô bạo hơn, tàn tệ hơn, biến thái hơn mà thôi.
Cho nên trong kiếp trước, chỉ trong nửa năm rơi vào vũng bùn có tên gọi thanh lâu ấy, Vương Kiều Nhi đã không còn để lộ sự e thẹn trước mặt bất cứ kẻ nào nữa, kể cả những người đã từng làm chồng của nàng một thời gian dài. Dù trong lòng vẫn luôn xấu hổ lúc gặp những tình huống phải để lộ da thịt giữa đám khách làng chơi, Vương Kiều Nhi của kiếp trước vẫn có thể che giấu rất tốt, không hé ra một chút kẽ hở nào để lũ khách truy hoan kia có thêm cái cớ vần vò, lăng nhục nàng thậm tệ hơn.
Thế nhưng hôm nay, Vương Kiều Nhi lại bất giác cảm thấy e lệ khi nhắc tới tình trạng đáng ngượng ngùng của bản thân trước mặt những người xa lạ. Có lẽ vì nàng đã dần chấp nhận việc bản thân được sống lại, thời gian êm đềm vừa qua đã khiến Vương Kiều Nhi lơi lỏng cảnh giác. Lúc nhận ra ánh mắt ngẩn ngơ của Hạ Khinh Vũ, trong lòng Vương Kiều Nhi mới giật thót, sợ hãi thì đã muộn.
Dáng vẻ của nàng khi ấy lại có thêm cả sự hoảng hốt, khiến người ta nhìn thấy mà càng thêm thương xót. May là tất cả những người đang đứng quanh miệng giếng lúc này đều là những người lương thiện. Du Thiên Vân vừa nghe Vương Kiều Nhi nói ra lý do thì đã hiểu được chút ít, vội vã chạy ngược trở vào bên trong đại sảnh của Hắc Giao trại, hất đám t.h.i t.h.ể của lũ sơn tắc lên, tìm một chiếc áo khoác ngoài dính m.á.u ít nhất.
Trong lúc đó, các cô gái không hẹn mà đều di chuyển lên vài bước, đứng thành một bức tường người che chắn cho Vương Kiều Nhi. Các cô gái ở đây cũng hiểu được tình thế khó xử và xấu hổ của nữ nhân khi phải ướt sũng trước mặt nam giới. Nhưng họ lại không đến mức xấu hổ tới không dám ra khỏi giếng như thế.
Bởi vì đa số bọn họ vốn đều là con nhà bình dân, từ bé đến giờ vẫn thường xuyên phải lội ao, lội ruộng, việc bị ướt cả người trước mặt nam nhân cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhưng họ không hề được mặc những loại y phục đắt tiền may bằng loại vải mỏng manh như thế, mà áo quần bằng loại vải vừa thô vừa dày khi mặc lên người chẳng hề đẹp đẽ một chút nào, tuy nhiên lại có tác dụng che chắn cho thân thể của họ rất tốt.
Vì vậy, các cô gái này thậm chí còn chuẩn bị cùng với hai chàng trai lặn sâu xuống giếng, bơi ra một hồ nước lớn mà không cảm thấy có vấn đề gì quá lớn lao. Dù sao đi nữa, thoát được ra khỏi nơi hang hùm miệng sói này mới là quan trọng nhất đối với họ.
Nhưng cô gái xinh đẹp ở dưới giếng kia vừa nhìn là đã biết con nhà giàu có, trọng gia phong lễ tiết, cho dù vẫn còn trong trắng ngây thơ hay đã kết nghĩa vợ chồng với ai thì đều xem trọng danh tiết hơn cả mạng sống. Nghĩ lại số phận của bản thân đều đã bị đàn ông lừa gạt, phụ bạc, các cô gái còn lại bỗng có chung suy nghĩ muốn bảo vệ, che chở cho sự trong trắng thuần khiết của cô gái dưới giếng kia.
- Ta không phải là không tin ngài. Nhưng mà ta không thể lên trên đó được... Ta... ta đã ướt hết cả rồi.
Vương Kiều Nhi nói xong thì có cảm giác cả gương mặt nóng bừng. Mặc dù hiện tại nàng đang rất lạnh nhưng sự e thẹn kia vẫn đủ để đôi gò má non tơ ửng hồng lên như quả đào vừa chín, trông càng thêm yêu kiều lại tăng hơn vẻ nhu nhược đáng yêu khiến bất cứ người lương thiện nào cũng dễ dàng nảy sinh thương cảm, trong lòng đều bất giác muốn bảo vệ nàng, hoặc ít ra là không muốn làm khó dễ nàng nữa. Dĩ nhiên, sự thương cảm và tấm lòng muốn bảo vệ kia chỉ xuất phát từ những người lương thiện mà thôi. Còn những gã đàn ông ăn chơi trụy lạc là khách quen của chốn lầu xanh thì khác. Mỗi khi Vương Kiều Nhi ở kiếp trước tỏ vẻ thẹn thùng hay xấu hổ, ngượng ngập thì bọn đàn ông bại hoại kia chỉ càng tăng thêm dục vọng muốn điên cuồng chà đạp, dày vò nàng thô bạo hơn, tàn tệ hơn, biến thái hơn mà thôi.
Cho nên trong kiếp trước, chỉ trong nửa năm rơi vào vũng bùn có tên gọi thanh lâu ấy, Vương Kiều Nhi đã không còn để lộ sự e thẹn trước mặt bất cứ kẻ nào nữa, kể cả những người đã từng làm chồng của nàng một thời gian dài. Dù trong lòng vẫn luôn xấu hổ lúc gặp những tình huống phải để lộ da thịt giữa đám khách làng chơi, Vương Kiều Nhi của kiếp trước vẫn có thể che giấu rất tốt, không hé ra một chút kẽ hở nào để lũ khách truy hoan kia có thêm cái cớ vần vò, lăng nhục nàng thậm tệ hơn.
Thế nhưng hôm nay, Vương Kiều Nhi lại bất giác cảm thấy e lệ khi nhắc tới tình trạng đáng ngượng ngùng của bản thân trước mặt những người xa lạ. Có lẽ vì nàng đã dần chấp nhận việc bản thân được sống lại, thời gian êm đềm vừa qua đã khiến Vương Kiều Nhi lơi lỏng cảnh giác. Lúc nhận ra ánh mắt ngẩn ngơ của Hạ Khinh Vũ, trong lòng Vương Kiều Nhi mới giật thót, sợ hãi thì đã muộn.
Dáng vẻ của nàng khi ấy lại có thêm cả sự hoảng hốt, khiến người ta nhìn thấy mà càng thêm thương xót. May là tất cả những người đang đứng quanh miệng giếng lúc này đều là những người lương thiện. Du Thiên Vân vừa nghe Vương Kiều Nhi nói ra lý do thì đã hiểu được chút ít, vội vã chạy ngược trở vào bên trong đại sảnh của Hắc Giao trại, hất đám t.h.i t.h.ể của lũ sơn tắc lên, tìm một chiếc áo khoác ngoài dính m.á.u ít nhất.
Trong lúc đó, các cô gái không hẹn mà đều di chuyển lên vài bước, đứng thành một bức tường người che chắn cho Vương Kiều Nhi. Các cô gái ở đây cũng hiểu được tình thế khó xử và xấu hổ của nữ nhân khi phải ướt sũng trước mặt nam giới. Nhưng họ lại không đến mức xấu hổ tới không dám ra khỏi giếng như thế.
Bởi vì đa số bọn họ vốn đều là con nhà bình dân, từ bé đến giờ vẫn thường xuyên phải lội ao, lội ruộng, việc bị ướt cả người trước mặt nam nhân cũng không phải là chưa từng xảy ra, nhưng họ không hề được mặc những loại y phục đắt tiền may bằng loại vải mỏng manh như thế, mà áo quần bằng loại vải vừa thô vừa dày khi mặc lên người chẳng hề đẹp đẽ một chút nào, tuy nhiên lại có tác dụng che chắn cho thân thể của họ rất tốt.
Vì vậy, các cô gái này thậm chí còn chuẩn bị cùng với hai chàng trai lặn sâu xuống giếng, bơi ra một hồ nước lớn mà không cảm thấy có vấn đề gì quá lớn lao. Dù sao đi nữa, thoát được ra khỏi nơi hang hùm miệng sói này mới là quan trọng nhất đối với họ.
Nhưng cô gái xinh đẹp ở dưới giếng kia vừa nhìn là đã biết con nhà giàu có, trọng gia phong lễ tiết, cho dù vẫn còn trong trắng ngây thơ hay đã kết nghĩa vợ chồng với ai thì đều xem trọng danh tiết hơn cả mạng sống. Nghĩ lại số phận của bản thân đều đã bị đàn ông lừa gạt, phụ bạc, các cô gái còn lại bỗng có chung suy nghĩ muốn bảo vệ, che chở cho sự trong trắng thuần khiết của cô gái dưới giếng kia.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.