Chương 14: Lần sau tạt nước sôi.
Yên Vũ Phương Đinh
04/04/2019
Việt Vương thu hồi
tầm mắt, không bao lâu có hai gã thị vệ chạy tới: "Gặp qua chủ tử, thuộc hạ đến chậm, thỉnh chủ tử trừng phạt."
Việt Vương cúi đầu, nhìn sợi dây đỏ quấn quanh một mặt trăng lưỡi liềm, phía dưới còn có hai cái chuông bạc nho nhỏ, vang tiếng 'đinh linh' vui tai: "Hạ Yển thôn, tra!" Dám lấy chủy thủ của hắn, cũng là người gan lớn.
"Vâng."
... ...... .....
"Ai nha, Vân Dao nha đầu, ngươi đi làm cái gì vậy?" Dương thẩm nhìn thấy Mộc Vân Dao làn váy ướt đẫm, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, mùa đông lạnh như vậy, không phải là thời điểm nghịch nước.
"Chân tổ mẫu bị thương khá nghiêm trọng, cháu cùng mẫu thân lại không có bạc để thỉnh đại phu, chỉ có thể lên núi tìm chút thảo dược, giúp tổ mẫu trị liệu thương mà thôi." Mộc Vân Dao rũ mắt xuống, trên mặt hiện vài phần luống cuống: "Cháu nghĩ phía sau núi có ôn tuyền sẽ khá ấm áp, chắc sẽ có thảo dược còn sống, không cẩn thận bị té xuống nước....."
"Nha đầu ngươi sao mà thành thật, tổ mẫu ngươi là thứ không có lương tâm, đi, ta cùng ngươi đi xem, hai mẹ con ngươi ốm yếu như vậy sao đỡ nổi bà ta."
"Đa tạ Dương thẩm"
... .....
Vừa tới cửa nhà, chợt nghe thấy tiếng Lý thị chửi bậy.
"Tiện nhân, độc phụ, đồ đáng chết, kêu ngươi đút nước cho lão nương, ngươi thế mà hất lên người của ta. Đồ vô dụng, sao không chết cháy luôn cho rồi, tốt nhất hủy khuôn mặt chỉ biết quyến rũ nam nhân kia đi! Thành nhi a, ngươi chết sớm, lưu lại lão nương chịu vợ ngươi giày vò....."
Mộc Vân Dao vội chạy vào phòng, nhìn Lý thị đang nhéo nương nàng cho hết giận, cánh tay mẫu thân đã đầy vết xanh tím, nàng nắm chặt nắm tay, tức đến người phát run.
Dương thị vội vàng tiến đến, một tay gỡ tay Lý thị, nhìn Tô Thanh, hận không thể rèn sắt thành thép*: "Bà ta nhéo ngươi, ngươi không biết chạy sao? Hiện giờ, bà ta chỉ ngồi phịch trên giường, có thể đuổi theo ngươi thế nào?"
*hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
"Dương đại tẩu, tôi...." Tô Thanh mắt rưng rưng.
Lý thị càng chửi khó nghe hơn: "Yêu, chó ở đâu tới xen vào việc người khác thế nhở, đến nhà ta bắt chuột hay Tô Thanh cùng nam nhân ngươi thân mật nên ngươi mới che chở nàng? Đều ăn cây củ cải, bớt bận tâm chuyện nhà người khác!"
Dương thị hận không thể tát mạnh một cái: "Ngươi nên tích điểm khẩu đức, có ai như ngươi nói xấu tức phụ chính mình sao?"
"Ngươi quan tâm thật nhiều, tức phụ nhà tôi, tôi muốn đối xử ra sao thì không ảnh hưởng đến ngươi tới nói, thứ gà mái đẻ trứng! Có giỏi thì nhanh nhanh để ra một cái trứng a, đồ vô dụng! Tôi khinh!"
Dương thị gả tới đây đã mười mấy năm vẫn không có đứa nhỏ, việc này là nỗi đau trong lòng nàng, hiện tại lại bị Lý thị ác ý nói đến, tức đến sắc mặt chuyển đen.
Mộc Vân Dao tiến lại giữ chặt tay Dương thị: "Thẩm, tổ mẫu bà ấy.... Xin lỗi thẩm, thẩm nên về trước đi ạ"
Dương thị môi run run, một lúc lâu mới nhả ra khí: "Vân Dao nha đầu, các ngươi... các ngươi cũng không cần nhịn nhục nhiều, mặc dù đây là việc nhà, nhưng ở Lý Chính cũng có thể giành được lẽ phải.
Xem vết thương của Lý thị, đã được cẩn thận rửa sạch rồi, sáng sớm Vân Dao còn đi lên núi hái thuốc, đối với Lý thị hết lòng quan tâm chăm sóc, mà lão bà Lý thị này còn không biết tốt xấu!
Mộc Vân Dao cắn môi, ánh mắt sa sút cùng khổ sở: "Phụ thân từng nói, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cho nên..."
Xem bộ dạng nàng, Dương thị chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng: "Ngươi nha... ôi, mau đi thay quần áo khác đi, đừng để bị lạnh."
"A, cảm ơn thẩm."
Đợi cho Dương thị rời đi, Mộc Vân Dao trên mặt ủy khuất cũng khó xử trong nháy mắt đã biến mất, nàng quay đầu nhìn về phía Lý thị, bỗng nhiên cười thật sáng lạn: "Tổ mẫu, tật xấu thích nhéo người, nên sửa lại."
Lý thị thấy nàng cười cảm thấy trong lòng phát run: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Mộc Vân Dao đón lấy bát nước trong tay Tô Thanh, sau đó cho thêm nắm muối vào, ở ánh mắt hết hồn của Lý thị, tạt nước vào trên đùi bà ta.
"A... Tiện nhân, Mộc Vân Dao, tiểu tiện nhân, ta muốn đánh chết ngươi, giết ngươi!"
Ý cười trên mặt Mộc Vân Dao vẫn không đổi: "Tổ mẫu, tật xấu mắng chửi người của bà cũng nên sửa lại, nếu không, lần sau tôi sẽ không cẩn thận đem nước sôi đổ lên người bà thì làm sao bây giờ?
"Ngươi dám?" Lý thị trừng lớn mắt, tiểu tiện nhân này khi nào có gan như vậy?
"Ha ha..." Mộc Vân Dao cười ra tiếng, âm thanh trong trẻo du dương, lại mang theo một sự hung hãn: "Đến bây giờ ngươi còn không thấy rõ tình hình, hiện giờ, tôi là dao thớt, ngươi là thịt, muốn giết chết ngươi, quả thực so với đè chết một con kiến còn đơn giản hơn nhiều."
Việt Vương cúi đầu, nhìn sợi dây đỏ quấn quanh một mặt trăng lưỡi liềm, phía dưới còn có hai cái chuông bạc nho nhỏ, vang tiếng 'đinh linh' vui tai: "Hạ Yển thôn, tra!" Dám lấy chủy thủ của hắn, cũng là người gan lớn.
"Vâng."
... ...... .....
"Ai nha, Vân Dao nha đầu, ngươi đi làm cái gì vậy?" Dương thẩm nhìn thấy Mộc Vân Dao làn váy ướt đẫm, trong lòng cảm thấy nghi hoặc, mùa đông lạnh như vậy, không phải là thời điểm nghịch nước.
"Chân tổ mẫu bị thương khá nghiêm trọng, cháu cùng mẫu thân lại không có bạc để thỉnh đại phu, chỉ có thể lên núi tìm chút thảo dược, giúp tổ mẫu trị liệu thương mà thôi." Mộc Vân Dao rũ mắt xuống, trên mặt hiện vài phần luống cuống: "Cháu nghĩ phía sau núi có ôn tuyền sẽ khá ấm áp, chắc sẽ có thảo dược còn sống, không cẩn thận bị té xuống nước....."
"Nha đầu ngươi sao mà thành thật, tổ mẫu ngươi là thứ không có lương tâm, đi, ta cùng ngươi đi xem, hai mẹ con ngươi ốm yếu như vậy sao đỡ nổi bà ta."
"Đa tạ Dương thẩm"
... .....
Vừa tới cửa nhà, chợt nghe thấy tiếng Lý thị chửi bậy.
"Tiện nhân, độc phụ, đồ đáng chết, kêu ngươi đút nước cho lão nương, ngươi thế mà hất lên người của ta. Đồ vô dụng, sao không chết cháy luôn cho rồi, tốt nhất hủy khuôn mặt chỉ biết quyến rũ nam nhân kia đi! Thành nhi a, ngươi chết sớm, lưu lại lão nương chịu vợ ngươi giày vò....."
Mộc Vân Dao vội chạy vào phòng, nhìn Lý thị đang nhéo nương nàng cho hết giận, cánh tay mẫu thân đã đầy vết xanh tím, nàng nắm chặt nắm tay, tức đến người phát run.
Dương thị vội vàng tiến đến, một tay gỡ tay Lý thị, nhìn Tô Thanh, hận không thể rèn sắt thành thép*: "Bà ta nhéo ngươi, ngươi không biết chạy sao? Hiện giờ, bà ta chỉ ngồi phịch trên giường, có thể đuổi theo ngươi thế nào?"
*hận không thể rèn sắt thành thép: ý chỉ thái độ nghiêm khắc vì muốn tốt cho ai đó hoặc gấp gáp muốn làm gì đó mà không được.
"Dương đại tẩu, tôi...." Tô Thanh mắt rưng rưng.
Lý thị càng chửi khó nghe hơn: "Yêu, chó ở đâu tới xen vào việc người khác thế nhở, đến nhà ta bắt chuột hay Tô Thanh cùng nam nhân ngươi thân mật nên ngươi mới che chở nàng? Đều ăn cây củ cải, bớt bận tâm chuyện nhà người khác!"
Dương thị hận không thể tát mạnh một cái: "Ngươi nên tích điểm khẩu đức, có ai như ngươi nói xấu tức phụ chính mình sao?"
"Ngươi quan tâm thật nhiều, tức phụ nhà tôi, tôi muốn đối xử ra sao thì không ảnh hưởng đến ngươi tới nói, thứ gà mái đẻ trứng! Có giỏi thì nhanh nhanh để ra một cái trứng a, đồ vô dụng! Tôi khinh!"
Dương thị gả tới đây đã mười mấy năm vẫn không có đứa nhỏ, việc này là nỗi đau trong lòng nàng, hiện tại lại bị Lý thị ác ý nói đến, tức đến sắc mặt chuyển đen.
Mộc Vân Dao tiến lại giữ chặt tay Dương thị: "Thẩm, tổ mẫu bà ấy.... Xin lỗi thẩm, thẩm nên về trước đi ạ"
Dương thị môi run run, một lúc lâu mới nhả ra khí: "Vân Dao nha đầu, các ngươi... các ngươi cũng không cần nhịn nhục nhiều, mặc dù đây là việc nhà, nhưng ở Lý Chính cũng có thể giành được lẽ phải.
Xem vết thương của Lý thị, đã được cẩn thận rửa sạch rồi, sáng sớm Vân Dao còn đi lên núi hái thuốc, đối với Lý thị hết lòng quan tâm chăm sóc, mà lão bà Lý thị này còn không biết tốt xấu!
Mộc Vân Dao cắn môi, ánh mắt sa sút cùng khổ sở: "Phụ thân từng nói, việc xấu trong nhà không thể nói ra ngoài, cho nên..."
Xem bộ dạng nàng, Dương thị chỉ cảm thấy đau lòng vô cùng: "Ngươi nha... ôi, mau đi thay quần áo khác đi, đừng để bị lạnh."
"A, cảm ơn thẩm."
Đợi cho Dương thị rời đi, Mộc Vân Dao trên mặt ủy khuất cũng khó xử trong nháy mắt đã biến mất, nàng quay đầu nhìn về phía Lý thị, bỗng nhiên cười thật sáng lạn: "Tổ mẫu, tật xấu thích nhéo người, nên sửa lại."
Lý thị thấy nàng cười cảm thấy trong lòng phát run: "Ngươi... ngươi muốn làm gì?"
Mộc Vân Dao đón lấy bát nước trong tay Tô Thanh, sau đó cho thêm nắm muối vào, ở ánh mắt hết hồn của Lý thị, tạt nước vào trên đùi bà ta.
"A... Tiện nhân, Mộc Vân Dao, tiểu tiện nhân, ta muốn đánh chết ngươi, giết ngươi!"
Ý cười trên mặt Mộc Vân Dao vẫn không đổi: "Tổ mẫu, tật xấu mắng chửi người của bà cũng nên sửa lại, nếu không, lần sau tôi sẽ không cẩn thận đem nước sôi đổ lên người bà thì làm sao bây giờ?
"Ngươi dám?" Lý thị trừng lớn mắt, tiểu tiện nhân này khi nào có gan như vậy?
"Ha ha..." Mộc Vân Dao cười ra tiếng, âm thanh trong trẻo du dương, lại mang theo một sự hung hãn: "Đến bây giờ ngươi còn không thấy rõ tình hình, hiện giờ, tôi là dao thớt, ngươi là thịt, muốn giết chết ngươi, quả thực so với đè chết một con kiến còn đơn giản hơn nhiều."
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.