Chương 29: Rời đi, đi Giang Nam!
Yên Vũ Phương Đinh
04/07/2019
"Đã muốn chuẩn bị tốt." Chưởng quầy cũng không có dây dưa, đem ngân
phiếu thống khoái cầm lên: "Cô nương với tay nghề này nếu là không phát
triển lên, thật sự là đáng tiếc."
"Tay nghề gia truyền, chưởng quầy không phải nghĩ muốn mưu đoạt đi?" Mộc Vân Dao hơi hơi nghiêng đầu, bên môi ý cười dần dần biến mất.
"Không dám, không dám, chính là hỏi hai câu, cô nương không cần lo lắng." Hắn còn muốn từ tay cô nương bắt lại thêu pháp lại đây, hiện tại quan hệ tự nhiên không thể lộng cương.
"Tiền hàng thanh toán xong, bút mua bán này đã hoàn thành, chúng ta cũng sẽ không nhiều quấy rầy."
"Hảo, hảo, ta đưa ba vị đi ra ngoài, có cần giúp các vị kêu xe ngựa?"
"Không cần, chúng ta còn muốn đưa tổ mẫu xem bệnh, tự mình an bài có thể." Mộc Vân Dao cự tuyệt, lấy được ngân phiếu, không chút hoang mang ly khai Xuân Tú Phường.
Dương thị trong lòng lo lắng, chờ trở lại nơi để xe lừa, lại thấy được Lưu ngỗ tác.
"Đã khiến Lưu ngỗ tác đợi lâu." Mộc Vân Dao tiến lên chào.
"Không ngại, nhìn thấy một tiểu hài tử truyền lời, ta còn tưởng rằng là có người đùa giỡn, không nghĩ tới thật là các ngươi, đến yển thành giúp tổ mẫu xem bệnh?"
"Thứ nhất là cho tổ mẫu xem bệnh, thứ hai là muốn thỉnh ngài giúp cái việc."
Lưu ngỗ tác gật đầu: "Chính là gặp cái gì việc khó cứ nói đừng ngại.
(*nhắc lại lần nữa: Ngỗ tác là tên chức quan để khám xét thương người chết hay gọi là khám nghiệm tử thi. Tại mấy chương đầu GL gọi là Lưu khám nghiệm tự thi.)
Mộc Vân Dao có chút ngượng ngùng nói: "oPhía trước ngài làm cho xe ngựa đưa chúng ta về thôn, hiện giờ, chúng ta muốn đi địa phương xa hơn một chút, lại tìm không thấy người có thể tin được, cho nên muốn nhờ ngài hỗ trợ tìm một."
"Địa phương xa?" Lưu ngỗ tác ngừng một lát, cũng không có hỏi các nàng muốn đi đâu, còn gật gật đầu: "Đi thôi, đi xe ngựa đi, ta giúp các ngươi đi tìm người."
Mộc Vân Dao lại nói lời cảm tạ, trước khi đi thời điểm nhìn về phía Dương thị, nhẹ nhàng mà cầm tay bà: "Thẩm, làm phiền thẩm trước giúp chúng ta chiếu khán tổ mẫu một chút."
Dương thị gật đầu: "Yên tâm."
Người làm trong tiệm xe ngựa nhìn thấy Lưu ngỗ tác, đều đứng dậy vấn an. Lưu ngỗ tác cùng Lưu Huyện lệnh chính là anh em bà con, bọn họ tuyệt đối đắc tội không nổi.
"Lão Triệu đâu?"
"Lão Triệu, mau lại đây, Lưu ngỗ tác đến đây."
"Ai, Lưu sai gia như thế nào có thời gian đến xem ta?" Xa phu được gọi là lão Triệu đi tới, ông nhìn qua hẳn là có bốn, năm chục tuổi, tóc đều có chút hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng tốt, trên tay chính cầm một thanh bàn chải, nghĩ đến chắc là đang ở hậu viện chải lông ngựa.
"Có cái việc, tìm ngươi giúp cái vội, hai vị này là người nhà cố hữu phải đi xa nhà, ngươi hỗ trợ đưa một chuyến."
(*cố hữu: bạn cũ, bạn đã mất)
Lão Triệu đánh giá một chút Tô Thanh cùng Mộc Vân Dao, mang ý cười trên mặt chất phác: "Hảo, yên tâm, hai vị gọi ta là lãoTriệu có thể."
"Đa tạ Triệu lão bá." Tô Thanh mở miệng tạ ơn.
Lão Triệu vội vàng khoát tay, bước nhanh đến hậu viện mà đi, một lúc liền vội vàng một chiếc xe ngựa mới đi ra: "Hai vị lên đây đi, muốn đi địa phương nào?"
Mộc Vân Dao quay đầu đối với Lưu ngỗ tác hành lễ: "Đa tạ Lưu ngỗ tác."
"Nhanh đi thôi, một đường cẩn thận."
"Hảo."
Lên xe ngựa, một đường chạy tới cửa thành, Dương thị hỗ trợ đem Lý thị đưa lên xe ngựa, trong mắt tràn đầy không tha: "Các ngươi...... Các ngươi cũng phải cẩn thận một ít."
"Yên tâm đi, không có việc gì." Tô Thanh hốc mắt rưng rưng, gắt gao cầm tay Dương thị.
"Thẩm, đợi cho phong ba bình ổn, nói không chính xác một năm rưỡi nữa, chúng ta sẽ trở lại, đến lúc đó, còn muốn ăn đồ thẩm nấu nha."
"Hảo, ngươi ăn nhiều ít cũng được, thẩm đều làm hết."
"Ân." (Dạ)
Lý thị cảm thấy được trong lòng hốt hoảng, ánh mắt của bà ta nhìn nhìn chung quanh, khàn giọng kêu khóc: "Đám các người đáng bị chém ngàn đao, muốn đem lão bà tử mang đi chỗ nào nga, các ngươi kiếm nhiều bạc như vậy......"
Mộc Vân Dao ánh mắt rét lạnh, quay đầu túm cái bao tiền bao, một phen nhét vào miệng Lý thị.
Dương thị bị hoảng sợ, cũng không dám lại làm cho nhóm các nàng nhiều chậm trễ, cầm lấy hành trang đưa cho Mộc Vân Dao: "Đây là ta ấn lời của ngươi mua gì đó, lấy hảo, mau chút đi thôi, đi thôi."
Mộc Vân Dao gật gật đầu, giúp đỡ Tô Thanh ngồi vào bên trong xe ngựa: "Triệu lão bá, đi thôi."
"Hảo, hây!" Ngựa nhẹ giọng quăng cái phát ra tiếng phì phì trong mũi, rất nhanh đi ra yển thành hướng về phương nam mà đi.
Đi ra ngoài ước chừng nửa canh giờ, đường gặp phân nhánh: "Này ở đây có hai con đường, một cái là hướng Lâm Giang thành, một cái hướng Đông Khôi thành, không biết phu nhân cùng cô nương muốn đi địa phương nào?"
Mộc Vân Dao xốc lên màn xe: "Triệu lão bá, xe ngựa này bán hay không?"
"A?" Lão Triệu cho là mình không có nghe rõ: "Cô nương, xe ngựa này không bán."
"Lão bá, dựa theo giá cả hiện giờ, ngựa cùng xe ngựa cộng lên, một trăm lượng bạc cũng kém không nhiều lắm, ta cho ngài bốn trăm lượng, trong đó hai trăm lượng là tiền xe ngựa cùng con ngựa, mặt khác hai trăm lượng, thỉnh ngài mang về giao cho Lưu ngỗ tác, đã nói là tạ lễ của ta, như thế nào?"
Hai trăm lượng, lão Triệu ánh mắt trợn tròn, cô nương này nhìn tuổi không lớn lắm, ăn mắc cũng không xuất sắc, như thế nào sẽ có nhiều bạc như vậy?
Mộc Vân Dao lén lút xiết chặt trong tay thuốc bột, thẳng nhìn đến lão Triệu gật đầu đáp ứng, lúc này mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Lấy được ngân phiếu, lão Triệu chỉ điểm nàng như thế nào khu đuổi ngựa, lúc này mới quay đầu rời đi.
Tô Thanh có chút e ngại, đây là nàng lần đầu tiên đi xa nhà.
"Dao nhi......"
Mộc Vân Dao cười khẽ trấn an nàng: "Mẫu thân không sợ, con đã sớm hỏi qua, từ nơi này đến Lâm Giang thành, tổng cộng cũng liền một cái nửa canh giờ, tới trong thành rồi, chúng ta lại tính toán tiếp.” Nói xong, nàng chui vào xe ngựa, mở ra túi Dương thị hỗ trợ chuẩn bị, thay một thân nam trang, sau đó theo trên mặt đất đào một đám đất, hướng trên mặt trét trét, ngồi vào trên xe, vội vàng đuổi xe ngựa đi nhanh hướng Lâm Giang thành mà đi.
Vốn là mùa đông, trên đường người đi đường rất thưa thớt. Mộc Vân Dao cùng Tô Thanh một đường lo lắng đề phòng, cuối cùng là bình an thấy được cửa thành của Lâm Giang thành.
Mộc Vân Dao tìm một chỗ ít dấu chân người ở một góc khuất cánh rừng đem xe ngựa dừng lại, đem Lý thị từ trên xe ngựa nâng xuống dưới, rồi sau đó nàng nhẹ nhàng mà sờ sờ cổ con ngựa: "Đều nói người già thuộc đường, nơi này khoảng cách Yển thành cũng không xa, ngươi nên biết đường trở về, đi tìm chủ nhân của ngươi đi." Nói xong, vỗ nhẹ nhẹ lưng ngựa, nhìn đến ngựa lôi kéo xe ngựa rời xa, nhẹ nhàng mà thở phào một cái.
"Dao nhi, con vì sao phải đem ngựa thả rời đi?"
"Mẫu thân, đường xá đến Giang Nam xa xôi, đi đường bộ quá mức gian nan, dọc theo đường đi không biết phải qua nhiều ít thành trấn, con và nương hai người đi, quá mức nguy hiểm, ai cũng đi thủy lộ, thủy lộ vững vàng, tốc độ cũng mau, có thể thoải mái một ít. Chúng ta hai người, đuổi xe ngựa đi vào quá mức chú ý, khiến cho người có tâm chú ý sẽ không tốt, không bằng điệu thấp một ít, tuỳ cơ ứng biến."
"Ân (Ừ), vẫn là Dao nhi cân nhắc chu đáo." Nhìn đến Mộc Vân Dao làm việc cân nhắc chu toàn, Tô Thanh trong lòng thả lỏng rất nhiều: "Chính là tổ mẫu của ngươi, hai mẫu tử chúng ta có thể nâng nổi bà ấy sao?"
Mộc Vân Dao lạnh lùng cười: "Tổ mẫu, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta hai người nâng không nổi ngươi, không bằng ngươi liền mình ở nơi này nghỉ một lát đi."
"Dao nhi, ta là tổ mẫu của ngươi, ngươi không thể đem ta ném ở trong này nha......" Lý thị trong mắt kinh hoảng, hiện giờ, bà trừ bỏ dựa vào Mộc Vân Dao cùng Tô Thanh, đã muốn đã không có những đường sống nào khác.
Tô Thanh trong tâm nhảy dựng: "Dao nhi, bà ấy rốt cuộc là......"
"Mẫu thân, nhớ rõ chuyện con và nương nói qua sao? Khi con bị gãy chân, bà ta lại đối với con như vậy! Mẫu thân, chúng ta không có giết bà ta, đã muốn không làm thất vọng phụ thân rồi! Nương ngẫm lại chuyện bà ta từng làm, biết rõ Trương gia là một hố lửa, đi vào sẽ không có đường sống, bà ta vẫn như trước phải bán chúng ta đổi bạc, người như vậy, có cái gì đáng giá đồng tình chứ?"
Tô Thanh gắt gao cắn môi, sau một lúc lâu, rốt cục bỏ đi, xoay người đi ra cánh rừng.
"Tay nghề gia truyền, chưởng quầy không phải nghĩ muốn mưu đoạt đi?" Mộc Vân Dao hơi hơi nghiêng đầu, bên môi ý cười dần dần biến mất.
"Không dám, không dám, chính là hỏi hai câu, cô nương không cần lo lắng." Hắn còn muốn từ tay cô nương bắt lại thêu pháp lại đây, hiện tại quan hệ tự nhiên không thể lộng cương.
"Tiền hàng thanh toán xong, bút mua bán này đã hoàn thành, chúng ta cũng sẽ không nhiều quấy rầy."
"Hảo, hảo, ta đưa ba vị đi ra ngoài, có cần giúp các vị kêu xe ngựa?"
"Không cần, chúng ta còn muốn đưa tổ mẫu xem bệnh, tự mình an bài có thể." Mộc Vân Dao cự tuyệt, lấy được ngân phiếu, không chút hoang mang ly khai Xuân Tú Phường.
Dương thị trong lòng lo lắng, chờ trở lại nơi để xe lừa, lại thấy được Lưu ngỗ tác.
"Đã khiến Lưu ngỗ tác đợi lâu." Mộc Vân Dao tiến lên chào.
"Không ngại, nhìn thấy một tiểu hài tử truyền lời, ta còn tưởng rằng là có người đùa giỡn, không nghĩ tới thật là các ngươi, đến yển thành giúp tổ mẫu xem bệnh?"
"Thứ nhất là cho tổ mẫu xem bệnh, thứ hai là muốn thỉnh ngài giúp cái việc."
Lưu ngỗ tác gật đầu: "Chính là gặp cái gì việc khó cứ nói đừng ngại.
(*nhắc lại lần nữa: Ngỗ tác là tên chức quan để khám xét thương người chết hay gọi là khám nghiệm tử thi. Tại mấy chương đầu GL gọi là Lưu khám nghiệm tự thi.)
Mộc Vân Dao có chút ngượng ngùng nói: "oPhía trước ngài làm cho xe ngựa đưa chúng ta về thôn, hiện giờ, chúng ta muốn đi địa phương xa hơn một chút, lại tìm không thấy người có thể tin được, cho nên muốn nhờ ngài hỗ trợ tìm một."
"Địa phương xa?" Lưu ngỗ tác ngừng một lát, cũng không có hỏi các nàng muốn đi đâu, còn gật gật đầu: "Đi thôi, đi xe ngựa đi, ta giúp các ngươi đi tìm người."
Mộc Vân Dao lại nói lời cảm tạ, trước khi đi thời điểm nhìn về phía Dương thị, nhẹ nhàng mà cầm tay bà: "Thẩm, làm phiền thẩm trước giúp chúng ta chiếu khán tổ mẫu một chút."
Dương thị gật đầu: "Yên tâm."
Người làm trong tiệm xe ngựa nhìn thấy Lưu ngỗ tác, đều đứng dậy vấn an. Lưu ngỗ tác cùng Lưu Huyện lệnh chính là anh em bà con, bọn họ tuyệt đối đắc tội không nổi.
"Lão Triệu đâu?"
"Lão Triệu, mau lại đây, Lưu ngỗ tác đến đây."
"Ai, Lưu sai gia như thế nào có thời gian đến xem ta?" Xa phu được gọi là lão Triệu đi tới, ông nhìn qua hẳn là có bốn, năm chục tuổi, tóc đều có chút hoa râm, nhưng tinh thần vô cùng tốt, trên tay chính cầm một thanh bàn chải, nghĩ đến chắc là đang ở hậu viện chải lông ngựa.
"Có cái việc, tìm ngươi giúp cái vội, hai vị này là người nhà cố hữu phải đi xa nhà, ngươi hỗ trợ đưa một chuyến."
(*cố hữu: bạn cũ, bạn đã mất)
Lão Triệu đánh giá một chút Tô Thanh cùng Mộc Vân Dao, mang ý cười trên mặt chất phác: "Hảo, yên tâm, hai vị gọi ta là lãoTriệu có thể."
"Đa tạ Triệu lão bá." Tô Thanh mở miệng tạ ơn.
Lão Triệu vội vàng khoát tay, bước nhanh đến hậu viện mà đi, một lúc liền vội vàng một chiếc xe ngựa mới đi ra: "Hai vị lên đây đi, muốn đi địa phương nào?"
Mộc Vân Dao quay đầu đối với Lưu ngỗ tác hành lễ: "Đa tạ Lưu ngỗ tác."
"Nhanh đi thôi, một đường cẩn thận."
"Hảo."
Lên xe ngựa, một đường chạy tới cửa thành, Dương thị hỗ trợ đem Lý thị đưa lên xe ngựa, trong mắt tràn đầy không tha: "Các ngươi...... Các ngươi cũng phải cẩn thận một ít."
"Yên tâm đi, không có việc gì." Tô Thanh hốc mắt rưng rưng, gắt gao cầm tay Dương thị.
"Thẩm, đợi cho phong ba bình ổn, nói không chính xác một năm rưỡi nữa, chúng ta sẽ trở lại, đến lúc đó, còn muốn ăn đồ thẩm nấu nha."
"Hảo, ngươi ăn nhiều ít cũng được, thẩm đều làm hết."
"Ân." (Dạ)
Lý thị cảm thấy được trong lòng hốt hoảng, ánh mắt của bà ta nhìn nhìn chung quanh, khàn giọng kêu khóc: "Đám các người đáng bị chém ngàn đao, muốn đem lão bà tử mang đi chỗ nào nga, các ngươi kiếm nhiều bạc như vậy......"
Mộc Vân Dao ánh mắt rét lạnh, quay đầu túm cái bao tiền bao, một phen nhét vào miệng Lý thị.
Dương thị bị hoảng sợ, cũng không dám lại làm cho nhóm các nàng nhiều chậm trễ, cầm lấy hành trang đưa cho Mộc Vân Dao: "Đây là ta ấn lời của ngươi mua gì đó, lấy hảo, mau chút đi thôi, đi thôi."
Mộc Vân Dao gật gật đầu, giúp đỡ Tô Thanh ngồi vào bên trong xe ngựa: "Triệu lão bá, đi thôi."
"Hảo, hây!" Ngựa nhẹ giọng quăng cái phát ra tiếng phì phì trong mũi, rất nhanh đi ra yển thành hướng về phương nam mà đi.
Đi ra ngoài ước chừng nửa canh giờ, đường gặp phân nhánh: "Này ở đây có hai con đường, một cái là hướng Lâm Giang thành, một cái hướng Đông Khôi thành, không biết phu nhân cùng cô nương muốn đi địa phương nào?"
Mộc Vân Dao xốc lên màn xe: "Triệu lão bá, xe ngựa này bán hay không?"
"A?" Lão Triệu cho là mình không có nghe rõ: "Cô nương, xe ngựa này không bán."
"Lão bá, dựa theo giá cả hiện giờ, ngựa cùng xe ngựa cộng lên, một trăm lượng bạc cũng kém không nhiều lắm, ta cho ngài bốn trăm lượng, trong đó hai trăm lượng là tiền xe ngựa cùng con ngựa, mặt khác hai trăm lượng, thỉnh ngài mang về giao cho Lưu ngỗ tác, đã nói là tạ lễ của ta, như thế nào?"
Hai trăm lượng, lão Triệu ánh mắt trợn tròn, cô nương này nhìn tuổi không lớn lắm, ăn mắc cũng không xuất sắc, như thế nào sẽ có nhiều bạc như vậy?
Mộc Vân Dao lén lút xiết chặt trong tay thuốc bột, thẳng nhìn đến lão Triệu gật đầu đáp ứng, lúc này mới hơi hơi nhẹ nhàng thở ra.
Lấy được ngân phiếu, lão Triệu chỉ điểm nàng như thế nào khu đuổi ngựa, lúc này mới quay đầu rời đi.
Tô Thanh có chút e ngại, đây là nàng lần đầu tiên đi xa nhà.
"Dao nhi......"
Mộc Vân Dao cười khẽ trấn an nàng: "Mẫu thân không sợ, con đã sớm hỏi qua, từ nơi này đến Lâm Giang thành, tổng cộng cũng liền một cái nửa canh giờ, tới trong thành rồi, chúng ta lại tính toán tiếp.” Nói xong, nàng chui vào xe ngựa, mở ra túi Dương thị hỗ trợ chuẩn bị, thay một thân nam trang, sau đó theo trên mặt đất đào một đám đất, hướng trên mặt trét trét, ngồi vào trên xe, vội vàng đuổi xe ngựa đi nhanh hướng Lâm Giang thành mà đi.
Vốn là mùa đông, trên đường người đi đường rất thưa thớt. Mộc Vân Dao cùng Tô Thanh một đường lo lắng đề phòng, cuối cùng là bình an thấy được cửa thành của Lâm Giang thành.
Mộc Vân Dao tìm một chỗ ít dấu chân người ở một góc khuất cánh rừng đem xe ngựa dừng lại, đem Lý thị từ trên xe ngựa nâng xuống dưới, rồi sau đó nàng nhẹ nhàng mà sờ sờ cổ con ngựa: "Đều nói người già thuộc đường, nơi này khoảng cách Yển thành cũng không xa, ngươi nên biết đường trở về, đi tìm chủ nhân của ngươi đi." Nói xong, vỗ nhẹ nhẹ lưng ngựa, nhìn đến ngựa lôi kéo xe ngựa rời xa, nhẹ nhàng mà thở phào một cái.
"Dao nhi, con vì sao phải đem ngựa thả rời đi?"
"Mẫu thân, đường xá đến Giang Nam xa xôi, đi đường bộ quá mức gian nan, dọc theo đường đi không biết phải qua nhiều ít thành trấn, con và nương hai người đi, quá mức nguy hiểm, ai cũng đi thủy lộ, thủy lộ vững vàng, tốc độ cũng mau, có thể thoải mái một ít. Chúng ta hai người, đuổi xe ngựa đi vào quá mức chú ý, khiến cho người có tâm chú ý sẽ không tốt, không bằng điệu thấp một ít, tuỳ cơ ứng biến."
"Ân (Ừ), vẫn là Dao nhi cân nhắc chu đáo." Nhìn đến Mộc Vân Dao làm việc cân nhắc chu toàn, Tô Thanh trong lòng thả lỏng rất nhiều: "Chính là tổ mẫu của ngươi, hai mẫu tử chúng ta có thể nâng nổi bà ấy sao?"
Mộc Vân Dao lạnh lùng cười: "Tổ mẫu, ngươi cũng thấy đấy, chúng ta hai người nâng không nổi ngươi, không bằng ngươi liền mình ở nơi này nghỉ một lát đi."
"Dao nhi, ta là tổ mẫu của ngươi, ngươi không thể đem ta ném ở trong này nha......" Lý thị trong mắt kinh hoảng, hiện giờ, bà trừ bỏ dựa vào Mộc Vân Dao cùng Tô Thanh, đã muốn đã không có những đường sống nào khác.
Tô Thanh trong tâm nhảy dựng: "Dao nhi, bà ấy rốt cuộc là......"
"Mẫu thân, nhớ rõ chuyện con và nương nói qua sao? Khi con bị gãy chân, bà ta lại đối với con như vậy! Mẫu thân, chúng ta không có giết bà ta, đã muốn không làm thất vọng phụ thân rồi! Nương ngẫm lại chuyện bà ta từng làm, biết rõ Trương gia là một hố lửa, đi vào sẽ không có đường sống, bà ta vẫn như trước phải bán chúng ta đổi bạc, người như vậy, có cái gì đáng giá đồng tình chứ?"
Tô Thanh gắt gao cắn môi, sau một lúc lâu, rốt cục bỏ đi, xoay người đi ra cánh rừng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.