Chương 100: Không nói
Hi Hành
26/04/2016
Tú Vương là Thân Vương, con nối dõi chỉ có thể là quốc công.
Tấn An Quận Vương do Hoàng Đế đặc biệt phong, tuy rằng cùng là huynh đệ tỷ muội, thân phận cao hơn đám người này.
Tấn An Quận Vương đi nhanh vài bước, dừng ở giữa, thi lễ với Vương phi, sau đó hoàn lễ với huynh đệ tỷ muội.
"Được rồi, người một nhà, không cần đa lễ." Tú Vương phi lúc này mới nói, đưa tay.
Lúc này những người trong phòng mới sôi nổi ngồi xuống.
"Tông nhi, nghe nói đêm qua ngươi ở lại túc trực ở Linh đường phụ Vương." Tú Vương phi nói, nhìn thiếu niên, trong mắt rưng rưng, "Ngươi đừng tiếp tục làm như thế, ngươi đường dài mà đến, vừa khóc linh ba ngày, nếu ngã bệnh, ta biết giải thích thế nào với Hoàng thượng."
"Ơn sinh thành của cha mẹ, nếu con không thể tận hiếu, trong lòng thực khó chịu." Tấn An Quận Vương cúi người nói, giọng khàn khàn.
Tú Vương phi nâng tay lau lệ.
"Ngươi mau đứng lên đi, những lời này không cần nói nữa." Nàng nói.
Bên kia một huynh đệ tránh ra, Tấn An Quận Vương thi lễ sau đó lui về ngồi xuống.
Bên trong im lặng cảm thấy kính nể.
"Phụ vương con không còn nữa, gánh nặng của mọi người cũng lớn hơn." Tú Vương phi nói.
Mấy đứa con cùng vâng một tiếng.
Tú Vương phi còn nói một số chuyện, là phân công công việc hằng ngày.
Đang nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói.
"Mẫu thân."
Sau tiếng nói, một trận gió bình theo thiếu niên tiến vào, cũng mặc đồ tang, tầm mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt giống Tấn An Quận Vương.
Thấy hắn tiến vào, Tú Vương phi đang ngồi phía trên mỉm cười, vươn tay.
Thiếu niên kia vẫn chưa thi lễ, mà là lập tức đi đến trước người Vương phi ngồi xuống.
"Hoàng Lang, lại đi nơi nào rồi? Muộn như vậy mới trở về?" Tú Vương phi đưa tay vỗ vai hắn, không che dấu chút từ ái nào hỏi.
"Mẫu thân, ta đi kho, tìm tranh chữ trước đây phụ vương tặng ta." Thiếu niên nói. Mặt mang ảm đạm, "Trước đây ta nhàn hạ, phụ vương dạy thư họa cho ta, ta cố ý trốn, lúc này phụ vương không còn nữa, ta. . ."
Hắn nói đến đoạn này. Mắt đỏ lên, nghẹn ngào không nói.
Nước mắt Tú Vương phi đã sớm rơi xuống rồi.
"Hài tử ngoan, phụ vương ngươi biết tâm tư này của ngươi, ngươi đừng đau lòng nữa." Nàng vội nói.
Thiếu niên gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía trong phòng, tươi cười với Tấn An Quận Vương.
"Ca ca." Hắn nói. Đứng dậy thi lễ.
Tấn An Quận Vương mỉm cười hoàn lễ.
Nói chuyện một lúc, Tấn An Quận Vương đứng dậy cáo lui.
"Ngươi đi đi. Đi nghỉ sớm." Tú Vương phi nói, nói xong lại bổ sung một câu, "Ở nhà không cần câu nệ."
Tấn An Quận Vương cúi đầu cảm ơn, lại từ biệt huynh đệ tỷ muội, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, ngăn cách tầm mắt của người ngoài. Nhưng tiếng nói cười càng náo nhiệt hơn.
". . Mẫu thân, người cũng nghỉ ngơi nhiều. . ."
". . . Ca ca, ngươi có thấy được hôm qua ai cầm ngọc trượng của ta . . ."
Huynh đệ tỷ muội trong đó nói chuyện với nhau thân thiết. Không còn không khí nặng nề câu nệ lúc trước.
Thân hình Tấn An Quận Vương đưa lưng về trong phòng, bước chân ngừng một khắc chưa động.
"Quận Vương?" Vú già đứng dưới hành lang thấp giọng hỏi.
Tấn An Quận Vương quay đầu, lộ ra khuôn mặt mỉm cười, lại cúi đầu thi lễ vào bên trong, xoay người đi nhanh.
Hắn một đường đi nhanh, ngẩng đầu sải bước, người hầu chờ ở ngoài viện Vương phi bước nhanh mới có thể đuổi kịp.
Vẫn đi vẫn đi, dường như không biết đi nơi nào, rồi lại không chút sợ hãi.
Người hầu phía sau và tùy tùng cũng không dám lên tiếng, đến khi Tấn An Quận Vương dừng lại.
"Ồ." Hắn nhìn bốn phía một khắc, "Ta đang ở nơi nào?"
Nói xong lại nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, ngọn đèn bên đường tôn nhau màu áo tang.
"Ta đi lúc còn quá nhỏ, tuy trong nhà cũng chưa thay đổi, nhưng ta đã không còn nhớ rõ rồi." Hắn cười nói.
Người hầu cũng vội mỉm cười xác nhận, vội dẫn đường.
Mọi người thay đổi hướng đi.
Đêm khuya, Tú Vương phủ trở nên im lặng, từng lớp đèn lồng trắng giống như những vì sao, nhiều không đếm hết, không xua nổi bóng đêm dày đặc.
Một tiếng kêu quỷ dị từ một góc Tú Vương phủ truyền đến, trong đêm yên tĩnh dường như càng to, lại giống như tiếng người khóc, nhưng vừa kêu liền dừng, cũng không khiến cho người khác chú ý.
Một người hầu nhấc chân đạp một chút, người trên trở mình lăn.
Bên trong ngọn đèn nhỏ, lờ mờ.
"Miệng thật là cứng rắn, Quận Vương, vẫn không nói." Hắn xoay người thấp giọng nói.
Tấn An Quận Vương trong bóng đen đi tới, vẫn mặc đồ tang như trước, chỉ khác là trong tay cầm thêm một tấm khăn gấm trắng, lúc này đang để ở bên miệng.
"Nhưng là hán tử trung liệt." Hắn chậm rãi nói, lấy khăn tay, trên mặt mang theo ý cười sáng lạn, nhìn người không còn biết gì trên mặt đất.
Người hầu nhấc chân đá người kia một cái, người kia lăn một vòng, cũng không tỉnh lại.
Tấn An Quận Vương nhìn người đang nằm, ngọn đèn mơ màng làm cho mặt hắn trở nên lúc sáng lúc tối.
"Kỳ thật, ngươi nói hay không nói, không có gì khác nhau, ta không muốn biết ai muốn hại ta, ta chỉ muốn biết, có người muốn hại chết ta là được." Hắn chậm rãi nói, khoát tay bước đi, "Không cần hỏi hắn nữa, các ngươi tùy tiện xử lý đi, cũng phải thành toàn cho lòng trung thành của hắn mới đúng."
Người hầu cười vâng một tiếng.
Lập tức lại có hai ba người đi tới, hai chân đá người nọ trở mình lăn một vòng, dưới ánh đèn, lộ ra hai chân người nọ, trên đó chỉ còn xương trắng, treo lên một ít da thịt, đúng là mới bị róc xuống.
Lần này, người cũng tỉnh lại, há mồm kêu, sớm có một người hầu đưa tay nắm miệng, đồng thời trong tay lóe ra hàn quang.
"Liêu gia, ngươi yên tâm đi, Quận Vương nói, không cần ngươi đáp rồi." Người hầu cười nhẹ nói.
Người nọ dường như biết cái gì, ra sức giãy dụa, nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhưng vẫn chậm một bước, người hầu này một đao cắt lấy đầu lưỡi hắn.
Máu tươi phun ra, Tấn An Quận Vương lui về phía sau vài bước, lấy khăn tay nhẹ nhàng quơ quơ, dường như muốn xua tan mùi máu.
Liêu quản sự hôn mê trên mặt đất.
Tấn An Quận Vương nhìn thoáng qua, xoay người đi ra ngoài.
Gió đêm đông phong gào thét, thổi trúng đèn lồng dưới hành lang kêu xoát xoát.
Thiếu niên đưa mắt nhìn bầu trời đêm, một vòng trăng rằm chênh chếch, ngọn đèn lắc lắc, chiếu trên mặt như ngọc cũng không nửa điểm tươi cười, hắn liền im lặng nhìn một khắc như vậy, xoay người đi dọc theo hành lang, dưới ánh đèn, bóng dáng trắng loá có vẻ rất thon dài cùng với tịch liêu (Yên lặng, vắng vẻ).
Sắc trời sáng rõ, Trần Thiệu đã ra cửa cung tới dưới chân Hoàng thành.
Dọc theo đường đi tan triều văn võ quan chức sôi nổi né tránh.
Đây là lần đầu tiên sau gần hai tháng, Lại bộ tướng công một lần nữa vào triều. Chung quanh, vô số ánh mắt nhìn theo, trong đó có cao hứng cũng có ghen ghét.
Ngay mới vừa rồi, sau khi tan triều, Đại hoàng tử tự mình gọi Trần Thiệu lại, nói Hoàng Đế muốn gặp hắn.
Đây nói lên cái gì. Nói lên ở trong mắt Hoàng Đế, Trần Thiệu vẫn là người được coi trọng, vốn muốn lật đổ địa vị cơ hội của hắn chỉ có đại tang của phụ thân hắn, nhưng giờ đây, cơ hội này cũng không còn.
Rõ ràng ngay cả thái y đều không thể làm gì được, thế nhưng thật sự trị được.
Vận khí của Trần Thiệu thật sự rất tốt rồi.
Đối với những ánh mắt này, Trần Thiệu không để ý. Trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện mới diện thánh (Gặp vua í ạ).
Đại hoàng tử được cho lui, Hoàng Đế đàm luận triều chính với hắn. Vua tôi hai người trò chuyện với nhau thật vui, có thể thấy được Hoàng Đế tuy rằng nói bệnh nhưng tinh thần vẫn tốt lắm, thứ hai cũng nói lên Hoàng đế nể trọng hắn.
Hắn thiếu niên thành danh, may mà không trầm luân, thi đậu Tiến Sĩ, Hoàng Đế cố ý vun trồng. Nhưng khi nắm lấy trọng trách, mẫu thân lại ốm chết, tuy rằng có thể không để tang. Chỉ vì thanh danh của hắn, Hoàng Đế cũng không làm như thế, mà là làm cho hắn chịu tang ba năm, không nghĩ tới lại đến lúc về nắm trọng trách, phụ thân hắn lại. . . .
May mắn, may mắn.
Nhìn ra được Hoàng Đế cũng nhẹ nhàng thở ra, bằng không cũng sẽ không vui đùa như vậy.
"Nghe nói toàn thành bắt chim sẻ, chỉ cầu cách làm của Trần gia." Hoàng Đế cười nói, "Nhớ đưa tới cho trẫm nếm thử món ngon của Trần gia."
Trần Thiệu không khỏi cười cười.
Mình dựa vào văn danh tại triều đã nổi tiếng, không nghĩ tới lại dựa vào cái ăn lại nổi tiếng ở trong dân chúng kinh thành.
Nghĩ không đến bao lâu, Trần Thiệu hắn ở trong dân chúng sẽ có cái danh Trần chim sẻ chứ?
Trần thần đồng, biến thành Trần chim sẻ, từ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc đến tiết mục cây nhà lá vườn, chiều ngang cũng quá lớn rồi.
Sao đột nhiên cứ như vậy rồi?
Từ lúc cô gái kia vào cửa, bệnh tình phụ thân chuyển biến, hơn nữa, lúc ban đầu món chim sẻ này là nàng muốn ăn, bằng không đầu bếp cũng sẽ không làm ra.
Món thôn dã không đáng để mắt, thế nhưng cũng có thể ăn như mỹ vị.
Quả nhiên đó là phong nhã.
Nữ tử này, thật sự là cổ quái lại có thú.
Trần Thiệu vào cửa chính, thay đổi thường phục, lập tức liền đi tới sân viện phụ thân, đến cửa viện liền thấy cửa phòng mở rộng, bên trong già trẻ ngồi đối diện.
Tuy rằng gầy yếu nhưng lão giả đầu bạc tinh thần quắc thước khoanh chân dựa vào ghế ngồi, cô gái mặc áo trắng tóc đen ngồi đoan chính, bên kia bàn cờ là nữ đồng áo đỏ tươi.
Trong nháy mắt Trần Thiệu dừng bước chân, dường như không muốn phá vỡ ván cờ.
"Tiểu thư, sẽ không chơi cờ?" Trần lão thái gia hỏi.
Trình Kiều Nương đã nhìn bàn cờ một khắc rồi.
"Nghĩ không ra." Nàng nói.
Nghĩ không ra? Là sẽ? Hay là không?
Trần lão thái gia nhất thời có chút khó hiểu.
"Ta sẽ cùng chơi, ông nội, tỷ tỷ chúng ta cùng chơi." Đan Nương nói, cắt ngang câu chuyện của hai người.
Lão giả lắc đầu, sau một lát, lại xoa đầu cháu gái, hóa ra là mình ông tự chơi cờ tiêu khiển.
"Phụ thân." Đan Nương liếc mắt ra cửa một cái thấy phụ thân, cao hứng kêu lên.
Trần Thiệu vào cửa thi lễ, ân cần thăm hỏi phụ thân, lại tỏ vẻ cảm tạ Trình Kiều Nương.
Trình Kiều Nương hoàn lễ.
"Mặc dù tốt hơn rất nhiều, nhưng trước mắt, không nên đi nhiều."Nàng nói với Trần thái lão gia, "Dục tốc bất đạt (những ý muốn hay việc làm nôn nóng, vội vã không phù hợp với quy luật khách quan thì không thể thành công được), nếu lúc này bệnh tái phát, nhiều tiền hơn, ta cũng không có biện pháp."
Trần thái lão gia cười ha ha, đưa tay vỗ chân, thật sự là có thể đi đường là hấp dẫn quá lớn rồi.
"Tiếp tục thi châm năm ngày, là có thể, chỉ cần uống thuốc khôi phục rồi." Trình Kiều Nương nói.
Phụ tử hai người mừng rỡ, rốt cục không cần chịu loại đau đớn này rồi, hai là, ngày khỏi hẳn càng ngày càng gần rồi.
"Thật sự là cám ơn tiểu thư." Vẻ mặt Trần Thiệu - nghiêm túc lại cảm ơn.
Để phụ tử bọn hắn nói chuyện, Trình Kiều Nương liền đứng dậy cáo từ, Đan Nương cũng đuổi theo.
"Đan Nương, chớ làm phiền tiểu thư." Trần Thiệu vội dặn.
Đan Nương vui vẻ nắm ống tay áo của nàng đi tới.
Trời đã lạnh hơn rất nhiều.
"Ba năm ngày sau, sẽ có tuyết rơi." Trình Kiều Nương nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá, vậy thì có thể đi trên núi ngắm tuyết rồi." Đan Nương cao hứng nói.
Đi không xa, phía đối diện có tiếng nữ tử cười nói truyền đến, sau đó liền thấy bốn năm nữ tử sắc màu rực rỡ đi tới, nhìn Trình Kiều Nương cùng Trần Đan Nương, đều dừng chân lại.
Tấn An Quận Vương do Hoàng Đế đặc biệt phong, tuy rằng cùng là huynh đệ tỷ muội, thân phận cao hơn đám người này.
Tấn An Quận Vương đi nhanh vài bước, dừng ở giữa, thi lễ với Vương phi, sau đó hoàn lễ với huynh đệ tỷ muội.
"Được rồi, người một nhà, không cần đa lễ." Tú Vương phi lúc này mới nói, đưa tay.
Lúc này những người trong phòng mới sôi nổi ngồi xuống.
"Tông nhi, nghe nói đêm qua ngươi ở lại túc trực ở Linh đường phụ Vương." Tú Vương phi nói, nhìn thiếu niên, trong mắt rưng rưng, "Ngươi đừng tiếp tục làm như thế, ngươi đường dài mà đến, vừa khóc linh ba ngày, nếu ngã bệnh, ta biết giải thích thế nào với Hoàng thượng."
"Ơn sinh thành của cha mẹ, nếu con không thể tận hiếu, trong lòng thực khó chịu." Tấn An Quận Vương cúi người nói, giọng khàn khàn.
Tú Vương phi nâng tay lau lệ.
"Ngươi mau đứng lên đi, những lời này không cần nói nữa." Nàng nói.
Bên kia một huynh đệ tránh ra, Tấn An Quận Vương thi lễ sau đó lui về ngồi xuống.
Bên trong im lặng cảm thấy kính nể.
"Phụ vương con không còn nữa, gánh nặng của mọi người cũng lớn hơn." Tú Vương phi nói.
Mấy đứa con cùng vâng một tiếng.
Tú Vương phi còn nói một số chuyện, là phân công công việc hằng ngày.
Đang nói chuyện, ngoài cửa lại truyền đến tiếng nói.
"Mẫu thân."
Sau tiếng nói, một trận gió bình theo thiếu niên tiến vào, cũng mặc đồ tang, tầm mười ba mười bốn tuổi, khuôn mặt giống Tấn An Quận Vương.
Thấy hắn tiến vào, Tú Vương phi đang ngồi phía trên mỉm cười, vươn tay.
Thiếu niên kia vẫn chưa thi lễ, mà là lập tức đi đến trước người Vương phi ngồi xuống.
"Hoàng Lang, lại đi nơi nào rồi? Muộn như vậy mới trở về?" Tú Vương phi đưa tay vỗ vai hắn, không che dấu chút từ ái nào hỏi.
"Mẫu thân, ta đi kho, tìm tranh chữ trước đây phụ vương tặng ta." Thiếu niên nói. Mặt mang ảm đạm, "Trước đây ta nhàn hạ, phụ vương dạy thư họa cho ta, ta cố ý trốn, lúc này phụ vương không còn nữa, ta. . ."
Hắn nói đến đoạn này. Mắt đỏ lên, nghẹn ngào không nói.
Nước mắt Tú Vương phi đã sớm rơi xuống rồi.
"Hài tử ngoan, phụ vương ngươi biết tâm tư này của ngươi, ngươi đừng đau lòng nữa." Nàng vội nói.
Thiếu niên gật gật đầu, lúc này mới nhìn về phía trong phòng, tươi cười với Tấn An Quận Vương.
"Ca ca." Hắn nói. Đứng dậy thi lễ.
Tấn An Quận Vương mỉm cười hoàn lễ.
Nói chuyện một lúc, Tấn An Quận Vương đứng dậy cáo lui.
"Ngươi đi đi. Đi nghỉ sớm." Tú Vương phi nói, nói xong lại bổ sung một câu, "Ở nhà không cần câu nệ."
Tấn An Quận Vương cúi đầu cảm ơn, lại từ biệt huynh đệ tỷ muội, lúc này mới đứng dậy đi ra ngoài.
Cửa phòng vừa đóng, ngăn cách tầm mắt của người ngoài. Nhưng tiếng nói cười càng náo nhiệt hơn.
". . Mẫu thân, người cũng nghỉ ngơi nhiều. . ."
". . . Ca ca, ngươi có thấy được hôm qua ai cầm ngọc trượng của ta . . ."
Huynh đệ tỷ muội trong đó nói chuyện với nhau thân thiết. Không còn không khí nặng nề câu nệ lúc trước.
Thân hình Tấn An Quận Vương đưa lưng về trong phòng, bước chân ngừng một khắc chưa động.
"Quận Vương?" Vú già đứng dưới hành lang thấp giọng hỏi.
Tấn An Quận Vương quay đầu, lộ ra khuôn mặt mỉm cười, lại cúi đầu thi lễ vào bên trong, xoay người đi nhanh.
Hắn một đường đi nhanh, ngẩng đầu sải bước, người hầu chờ ở ngoài viện Vương phi bước nhanh mới có thể đuổi kịp.
Vẫn đi vẫn đi, dường như không biết đi nơi nào, rồi lại không chút sợ hãi.
Người hầu phía sau và tùy tùng cũng không dám lên tiếng, đến khi Tấn An Quận Vương dừng lại.
"Ồ." Hắn nhìn bốn phía một khắc, "Ta đang ở nơi nào?"
Nói xong lại nhoẻn miệng cười, lộ ra hàm răng trắng, ngọn đèn bên đường tôn nhau màu áo tang.
"Ta đi lúc còn quá nhỏ, tuy trong nhà cũng chưa thay đổi, nhưng ta đã không còn nhớ rõ rồi." Hắn cười nói.
Người hầu cũng vội mỉm cười xác nhận, vội dẫn đường.
Mọi người thay đổi hướng đi.
Đêm khuya, Tú Vương phủ trở nên im lặng, từng lớp đèn lồng trắng giống như những vì sao, nhiều không đếm hết, không xua nổi bóng đêm dày đặc.
Một tiếng kêu quỷ dị từ một góc Tú Vương phủ truyền đến, trong đêm yên tĩnh dường như càng to, lại giống như tiếng người khóc, nhưng vừa kêu liền dừng, cũng không khiến cho người khác chú ý.
Một người hầu nhấc chân đạp một chút, người trên trở mình lăn.
Bên trong ngọn đèn nhỏ, lờ mờ.
"Miệng thật là cứng rắn, Quận Vương, vẫn không nói." Hắn xoay người thấp giọng nói.
Tấn An Quận Vương trong bóng đen đi tới, vẫn mặc đồ tang như trước, chỉ khác là trong tay cầm thêm một tấm khăn gấm trắng, lúc này đang để ở bên miệng.
"Nhưng là hán tử trung liệt." Hắn chậm rãi nói, lấy khăn tay, trên mặt mang theo ý cười sáng lạn, nhìn người không còn biết gì trên mặt đất.
Người hầu nhấc chân đá người kia một cái, người kia lăn một vòng, cũng không tỉnh lại.
Tấn An Quận Vương nhìn người đang nằm, ngọn đèn mơ màng làm cho mặt hắn trở nên lúc sáng lúc tối.
"Kỳ thật, ngươi nói hay không nói, không có gì khác nhau, ta không muốn biết ai muốn hại ta, ta chỉ muốn biết, có người muốn hại chết ta là được." Hắn chậm rãi nói, khoát tay bước đi, "Không cần hỏi hắn nữa, các ngươi tùy tiện xử lý đi, cũng phải thành toàn cho lòng trung thành của hắn mới đúng."
Người hầu cười vâng một tiếng.
Lập tức lại có hai ba người đi tới, hai chân đá người nọ trở mình lăn một vòng, dưới ánh đèn, lộ ra hai chân người nọ, trên đó chỉ còn xương trắng, treo lên một ít da thịt, đúng là mới bị róc xuống.
Lần này, người cũng tỉnh lại, há mồm kêu, sớm có một người hầu đưa tay nắm miệng, đồng thời trong tay lóe ra hàn quang.
"Liêu gia, ngươi yên tâm đi, Quận Vương nói, không cần ngươi đáp rồi." Người hầu cười nhẹ nói.
Người nọ dường như biết cái gì, ra sức giãy dụa, nhìn thiếu niên áo trắng trước mặt, trong mắt tràn đầy sợ hãi.
Nhưng vẫn chậm một bước, người hầu này một đao cắt lấy đầu lưỡi hắn.
Máu tươi phun ra, Tấn An Quận Vương lui về phía sau vài bước, lấy khăn tay nhẹ nhàng quơ quơ, dường như muốn xua tan mùi máu.
Liêu quản sự hôn mê trên mặt đất.
Tấn An Quận Vương nhìn thoáng qua, xoay người đi ra ngoài.
Gió đêm đông phong gào thét, thổi trúng đèn lồng dưới hành lang kêu xoát xoát.
Thiếu niên đưa mắt nhìn bầu trời đêm, một vòng trăng rằm chênh chếch, ngọn đèn lắc lắc, chiếu trên mặt như ngọc cũng không nửa điểm tươi cười, hắn liền im lặng nhìn một khắc như vậy, xoay người đi dọc theo hành lang, dưới ánh đèn, bóng dáng trắng loá có vẻ rất thon dài cùng với tịch liêu (Yên lặng, vắng vẻ).
Sắc trời sáng rõ, Trần Thiệu đã ra cửa cung tới dưới chân Hoàng thành.
Dọc theo đường đi tan triều văn võ quan chức sôi nổi né tránh.
Đây là lần đầu tiên sau gần hai tháng, Lại bộ tướng công một lần nữa vào triều. Chung quanh, vô số ánh mắt nhìn theo, trong đó có cao hứng cũng có ghen ghét.
Ngay mới vừa rồi, sau khi tan triều, Đại hoàng tử tự mình gọi Trần Thiệu lại, nói Hoàng Đế muốn gặp hắn.
Đây nói lên cái gì. Nói lên ở trong mắt Hoàng Đế, Trần Thiệu vẫn là người được coi trọng, vốn muốn lật đổ địa vị cơ hội của hắn chỉ có đại tang của phụ thân hắn, nhưng giờ đây, cơ hội này cũng không còn.
Rõ ràng ngay cả thái y đều không thể làm gì được, thế nhưng thật sự trị được.
Vận khí của Trần Thiệu thật sự rất tốt rồi.
Đối với những ánh mắt này, Trần Thiệu không để ý. Trong lòng hắn còn nghĩ đến chuyện mới diện thánh (Gặp vua í ạ).
Đại hoàng tử được cho lui, Hoàng Đế đàm luận triều chính với hắn. Vua tôi hai người trò chuyện với nhau thật vui, có thể thấy được Hoàng Đế tuy rằng nói bệnh nhưng tinh thần vẫn tốt lắm, thứ hai cũng nói lên Hoàng đế nể trọng hắn.
Hắn thiếu niên thành danh, may mà không trầm luân, thi đậu Tiến Sĩ, Hoàng Đế cố ý vun trồng. Nhưng khi nắm lấy trọng trách, mẫu thân lại ốm chết, tuy rằng có thể không để tang. Chỉ vì thanh danh của hắn, Hoàng Đế cũng không làm như thế, mà là làm cho hắn chịu tang ba năm, không nghĩ tới lại đến lúc về nắm trọng trách, phụ thân hắn lại. . . .
May mắn, may mắn.
Nhìn ra được Hoàng Đế cũng nhẹ nhàng thở ra, bằng không cũng sẽ không vui đùa như vậy.
"Nghe nói toàn thành bắt chim sẻ, chỉ cầu cách làm của Trần gia." Hoàng Đế cười nói, "Nhớ đưa tới cho trẫm nếm thử món ngon của Trần gia."
Trần Thiệu không khỏi cười cười.
Mình dựa vào văn danh tại triều đã nổi tiếng, không nghĩ tới lại dựa vào cái ăn lại nổi tiếng ở trong dân chúng kinh thành.
Nghĩ không đến bao lâu, Trần Thiệu hắn ở trong dân chúng sẽ có cái danh Trần chim sẻ chứ?
Trần thần đồng, biến thành Trần chim sẻ, từ tác phẩm nghệ thuật xuất sắc đến tiết mục cây nhà lá vườn, chiều ngang cũng quá lớn rồi.
Sao đột nhiên cứ như vậy rồi?
Từ lúc cô gái kia vào cửa, bệnh tình phụ thân chuyển biến, hơn nữa, lúc ban đầu món chim sẻ này là nàng muốn ăn, bằng không đầu bếp cũng sẽ không làm ra.
Món thôn dã không đáng để mắt, thế nhưng cũng có thể ăn như mỹ vị.
Quả nhiên đó là phong nhã.
Nữ tử này, thật sự là cổ quái lại có thú.
Trần Thiệu vào cửa chính, thay đổi thường phục, lập tức liền đi tới sân viện phụ thân, đến cửa viện liền thấy cửa phòng mở rộng, bên trong già trẻ ngồi đối diện.
Tuy rằng gầy yếu nhưng lão giả đầu bạc tinh thần quắc thước khoanh chân dựa vào ghế ngồi, cô gái mặc áo trắng tóc đen ngồi đoan chính, bên kia bàn cờ là nữ đồng áo đỏ tươi.
Trong nháy mắt Trần Thiệu dừng bước chân, dường như không muốn phá vỡ ván cờ.
"Tiểu thư, sẽ không chơi cờ?" Trần lão thái gia hỏi.
Trình Kiều Nương đã nhìn bàn cờ một khắc rồi.
"Nghĩ không ra." Nàng nói.
Nghĩ không ra? Là sẽ? Hay là không?
Trần lão thái gia nhất thời có chút khó hiểu.
"Ta sẽ cùng chơi, ông nội, tỷ tỷ chúng ta cùng chơi." Đan Nương nói, cắt ngang câu chuyện của hai người.
Lão giả lắc đầu, sau một lát, lại xoa đầu cháu gái, hóa ra là mình ông tự chơi cờ tiêu khiển.
"Phụ thân." Đan Nương liếc mắt ra cửa một cái thấy phụ thân, cao hứng kêu lên.
Trần Thiệu vào cửa thi lễ, ân cần thăm hỏi phụ thân, lại tỏ vẻ cảm tạ Trình Kiều Nương.
Trình Kiều Nương hoàn lễ.
"Mặc dù tốt hơn rất nhiều, nhưng trước mắt, không nên đi nhiều."Nàng nói với Trần thái lão gia, "Dục tốc bất đạt (những ý muốn hay việc làm nôn nóng, vội vã không phù hợp với quy luật khách quan thì không thể thành công được), nếu lúc này bệnh tái phát, nhiều tiền hơn, ta cũng không có biện pháp."
Trần thái lão gia cười ha ha, đưa tay vỗ chân, thật sự là có thể đi đường là hấp dẫn quá lớn rồi.
"Tiếp tục thi châm năm ngày, là có thể, chỉ cần uống thuốc khôi phục rồi." Trình Kiều Nương nói.
Phụ tử hai người mừng rỡ, rốt cục không cần chịu loại đau đớn này rồi, hai là, ngày khỏi hẳn càng ngày càng gần rồi.
"Thật sự là cám ơn tiểu thư." Vẻ mặt Trần Thiệu - nghiêm túc lại cảm ơn.
Để phụ tử bọn hắn nói chuyện, Trình Kiều Nương liền đứng dậy cáo từ, Đan Nương cũng đuổi theo.
"Đan Nương, chớ làm phiền tiểu thư." Trần Thiệu vội dặn.
Đan Nương vui vẻ nắm ống tay áo của nàng đi tới.
Trời đã lạnh hơn rất nhiều.
"Ba năm ngày sau, sẽ có tuyết rơi." Trình Kiều Nương nói, ngẩng đầu nhìn bầu trời.
"Thật vậy chăng? Thật tốt quá, vậy thì có thể đi trên núi ngắm tuyết rồi." Đan Nương cao hứng nói.
Đi không xa, phía đối diện có tiếng nữ tử cười nói truyền đến, sau đó liền thấy bốn năm nữ tử sắc màu rực rỡ đi tới, nhìn Trình Kiều Nương cùng Trần Đan Nương, đều dừng chân lại.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.