Chương 118: Có biết
Hi Hành
04/07/2016
Đi vào cổng trong, tỳ nữ liếc mắt một cái thấy xe ngựa đã chuẩn bị tốt, nhịn không được nở nụ cười.
"Lục công tử, ngài muốn đánh xe cho tiểu thư chúng ta a." Nàng nói.
Chu Lục Lang quay đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng ở trên người Trình Kiều Nương bên cạnh tỳ nữ, liếc mắt một cái liền quay đầu, vung vẩy roi ngựa trong tay, không nói chuyện.
Trình Kiều Nương tự nhiên cũng không nói, dựa vào tỳ nữ lên xe ngựa.
Biết được Trình Kiều Nương đã đến, trên dưới Trần gia vui mừng không thôi.
Nhóm Thiếu niên Trần gia nghe được tin tức cũng tới cửa, nhìn Chu Lục Lang ngồi trên xe ngựa tựa tiếu phi tiếu.
"Chu công tử muốn đi vào uống ly trà hay không a?"
"Đừng a, Lục công tử vẫn nên coi giữ xe ngựa, miễn cho không cẩn thận đánh mất người."
Châm chọc này Chu Lục Lang chính là dè bỉu, cũng không thèm để ý giục ngựa đi ra.
Chuyện trước cửa Trình Kiều Nương không để ý tới, ở cổng trong được nhóm nữ thân quyến nhiệt tình tiếp đãi, Đan Nương chạy nhanh nhất.
"Tỷ tỷ." Nàng chạy lại, lắc cánh tay Trình Kiều Nương, "Ông nội và ta đều nhớ ngươi."
"Tốt nhất đừng nhớ tới ta." Trình Kiều Nương nói.
Lúc này nhóm vú già theo đám Trần phu nhân cũng đã tới Trình Kiều Nương chào hỏi một chút.
"Đang có ý định đi mời tiểu thư đến." Nàng nói, cùng Trình Kiều Nương đi vào.
Bọn nữ tử khác đi sau vài bước, vừa cẩn thận nhìn xiêm y, kiểu tóc Trình Kiều Nương, vừa thấp giọng nói chuyện.
"Vì sao nàng nói đừng nhớ tới nàng?" Một người thấp giọng hỏi, "Cho rằng mình thật tốt sao?"
Liền có người liếc mắt một cái.
"Trình Tiểu thư là đại phu, người nào mới có thể nhớ tới đại phu?" Nàng nói.
Bọn nữ tử giật mình. Lại nhịn không được che miệng cười.
"Tiểu thư này, nói thêm vài lời thì chết ai sao."Các nàng thấp giọng cười nói.
"Trước kia chúng ta nói nhiều lắm, nói mười câu, kỳ thật cũng chẳng bằng ý của một câu." Nữ tử lúc trước nói.
"Nhưng nếu người khác nghe không hiểu, chẳng phải là hiểu lầm." Có người không đồng ý nói.
"Hiểu lầm thì sao?" Nàng kia nhìn nàng.
Người nọ im miêngh.
Đúng vậy. Hiểu lầm thì sao? Có bệnh không cầu người ta đến trị sao?
"Lại nói, người biết nhìn người đương nhiên hiểu nàng, không hiểu nàng, cũng không cần phải xen vào." Nàng kia nói tiếp, nhìn về phía nữ tử đã cùng mẫu thân đi vào sân Trần lão thái gia, mang theo vài phần cảm thán, "Có thể tự tại như thế, nhân sinh còn cầu mong gì."
Trình Kiều Nương thu hồi tay.
Vợ chồng Trần Thiệu mang theo vài phần khẩn trương nhìn nàng.
Trần lão thái gia lại thật thoải mái tự tại.
"Thuốc này, uống tiếp năm ngày." Trình Kiều Nương nói, vừa nhìn tỳ nữ.
Tỳ nữ sớm đã lấy giấy bút. Thấy nàng nhìn qua, liền đề bút.
"Năm ngày sau, đổi phương thuốc này." Trình Kiều Nương nói.
Tỳ nữ đưa phương thuốc cho Trần Thiệu.
Trần Thiệu tiếp nhận cảm ơn.
"Tiểu thư muốn ăn cái gì? Để ta cho người chuẩn bị." Trần phu nhân mỉm cười nói.
"Đa tạ." Trình Kiều Nương từ biệt, "Ta còn có việc."
Vợ chồng Trần Thiệu có chút tiếc nuối, muốn giữ lại. Trần lão thái gia nâng tay ngăn cản.
"Nếu tiểu thư không vội. Thường đến ngồi một chút, đừng làm như người xa lạ." Hắn nói.
Trình Kiều Nương nhìn hắn gật gật đầu.
"Vâng." Nàng nói, thi lễ cáo lui.
Trần phu nhân tự mình tiễn đi.
Bởi vì phải bắt mạch bị đuổi đi, khi Đan Nương lại đi tới, trong phòng cũng chỉ có Trần lão thái gia, cùng với Trần Thiệu cùng huynh đệ Trần Tứ Gia.
"Sao tỷ tỷ lại đi rồi." Đan Nương rất thương tâm, nhịn không được qua lắc lắc cánh tay Trần lão thái gia, "Ông nội, chúng ta lại mời nàng ở lại đây được không."
"Đan Nương chớ hồ nháo." Trần Thiệu lắc đầu nói.
Trần lão thái gia cười làm yên lòng cháu gái.
"Tiểu thư không cấm người khác tới cửa, chờ ông nội khỏe, mang ngươi đi tìm nàng chơi." Hắn nói.
Đan Nương cao hứng gật đầu.
"Phụ thân. Đây là năm chữ nổi danh gần đây." Trần Tứ lão gia nói, cẩn thận mở tờ giấy cầm trong tay ra.
Trần Thiệu cũng hứng thú đến nhìn.
"Đây là những chữ làm ồn ào huyên náo Thả Đình Tự gần đây?" Hắn hỏi.
Nghe bọn hắn bắt đầu đàm thơ luận chữ, Đan Nương không còn hứng thú rồi, đứng dậy định đi ra ngoài chơi, đi tới cửa nghe được ba chữ Thả Đình Tự lại dừng chân, chạy về.
Chữ đã bày trên bàn rồi.
"Đây là thơ con làm!"
Những người khác trong phòng còn chưa nói, giọng bé gái đã vang lên.
Ba người Trần Thiệu sửng sốt, chợt nở nụ cười.
"Đan Nương làm?" Trần Tứ lão gia hỏi, "Quả nhiên rất giỏi."
"Đúng vậy, là con làm, Trình Tiểu thư sửa." Trần Đan Nương mang theo vài phần đắc ý nói.
Trần Thiệu cười lắc đầu.
"Tốt, tốt, Đan Nương cũng biết học tập rồi." Hắn nói.
"Đúng vậy, tiểu thư cũng nói con làm thật là tốt, nàng còn tự tay viết
ở trên tường giúp con." Trần Đan Nương cao hứng nói.
Trần phu nhân lúc này tiễn khách trở về, ngoắc gọi Trần Đan Nương đi ra.
"Sắp đến, tài y (thợ may) đến đây, đi may xiêm y." Nàng nói.
Năm mới bộ đồ mới đối tiểu hài tử vĩnh viễn là hấp dẫn lớn nhất, Trần Đan Nương cao hứng đi ra ngoài.
"Mẫu thân, ta cũng muốn làm xiêm y như Trình Tiểu thư."
Tiếng hài đồng ở ngoài cửa dần dần đi xa, ba phụ tử trong phòng một lần nữa nhìn chữ.
"Vần thơ này cũng như do đứa nhỏ làm." Trần Thiệu nói, vừa vuốt râu.
Chẳng qua hắn lại không cho rằng nữ nhi mình nói là thật , có lẽ là ở Thả Đình Tự thấy những lời này, tiểu hài tử còn chưa rõ cái gì là của ta và cái gì là ta đã thấy.
"Chẳng qua, người đã viết những chữ này không còn là hài đồng rồi." Trần Tứ lão gia nói.
Trần lão thái gia nhìn chữ thật lâu mới gật đầu thở dài.
"Dĩ nhiên là năm loại chữ chưa bao giờ thấy qua." Hắn nói, "Nhìn chữ có thể thấy, năm tự nói hết thất tình lục dục, như lão giả hiểu rõ thế sự, nhưng lại thấy được hào khí thiếu niên, duy nhất có khuyết điểm là lực cánh tay dường như không đủ, chưa đạt . . ."
Nói tới đây lắc đầu cảm thán.
"Ta cho người sao chép, vẫn không biểu đạt được khí thế này." Trần Tứ lão gia nói.
"Quả thực không biết ai viết?" Trần lão thái gia nhìn một khắc, lại hỏi,
Trần Tứ lão gia gật đầu.
"Vẫn không người nhận." Hắn nói. Vẻ mặt tiếc nuối, "Thật sự là đáng tiếc đáng tiếc."
"Có lẽ là một lòng khoa cử, đợi tháng ba sang năm, sẽ gặp được." Trần Thiệu nói.
Thư pháp vĩ đại như thế, đến khoa thi. Tất nhiên sẽ vang danh khắp thiên hạ.
Trần lão thái gia và Trần Tứ lão gia gật đầu.
"Sẽ không, thật sự là Trình Tiểu thư viết?" Trần lão thái gia chợt hỏi.
Trần Thiệu và Trần Tứ lão gia bật cười.
"Phụ thân, Trình Tiểu thư này cũng không viết chữ." Trần Thiệu nói.
Mỗi lần nói phương thuốc, đều là tỳ nữ viết, nghe vú già từng hầu hạ nàng nói, tiểu thư này hằng ngày cũng là từ tỳ nữ đọc bài cho nghe, hẳn là không biết chữ, nói gì tới việc viết chữ.
Trần lão thái gia cũng cười rồi, chữ bực này. Không qua mười mấy năm công phu là không viết được, Trình Tiểu thư này chẳng qua mười bốn mười lăm tuổi, chẳng lẽ bắt đầu tập viết từ lúc mới sinh?
"Đối đãi với ta tốt lắm, nên nhìn cũng thiên vị." Trần lão thái gia nói, nhìn chữ trên bàn.
Trình Kiều Nương đi ra cửa. Chu Lục Lang cách đó không xa liền đánh xe tới. Điều này làm cho nhóm thiếu niên Trần gia chuẩn bị đưa tiễn mỹ nhân rất là thất vọng căm tức.
"Phòng như phòng trộm, thật sự là nhục mạ người khác, bọn quan võ quả nhiên thô tục vô lễ." Bọn họ cắn răng nói, nhìn mỹ nhân ngồi xe ngựa mà đi, nội tâm rất là chán chường, "Đáng thương, đáng thương."
Tỳ nữ lại không cảm thấy đáng thương, nàng nhấc màn xe, nhìn Chu Lục Lang.
"Lục công tử, làm phiền đưa đi tòa nhà ở Ngọc Kiều." Nàng nói.
Chu Lục Lang không nói chuyện. Giơ roi giục ngựa đi.
Tỳ nữ ngồi một khắc, nhấc màn xe lên quan sát phía ngoài, hoảng sợ.
"Lục công tử, đây là muốn đi đâu?" Nàng nhấc mạnh màn xe lên, cau mày hỏi.
Tầm mắt thấy được, dĩ nhiên là ngoài cửa thành, vào đông hoang dã thê lương.
Hôm nay khó được trời nắng, lại là mùa nông nhàn, người ra vào thành rộn ràng nhốn nháo.
Tỳ nữ kinh ngạc, sau thấy Chu Lục Lang không hồi đáp, nàng liền hừ một tiếng.
"Khi dễ tiểu thư nhà ta nữ tử yếu đuối, tính cái gì." Nàng nói, thả màn xe, ngồi trở lại.
Bên trong xe lại im lặng không tiếng động.
Chu Lục Lang ra roi ngựa, nâng tay hung hăng quất, con ngựa mau chóng chạy đi.
Chạy nhanh gần nửa ngày, xe ngựa mới dừng lại.
"Xuống xe, tới." Chu Lục Lang ở bên ngoài nói.
Tỳ nữ xốc màn xe, nhìn nơi náo nhiệt trước mắt.
"Vị công tử này, ngài đã đặt chỗ trước rồi?" Hai tiểu nhị chạy tới, một người hỏi, một người chuẩn bị dẫn ngựa.
Chu Lục Lang gật gật đầu, báo tên.
"Thần Tiên cư?" Tỳ nữ nhìn thì thầm, vừa quay người lại, "Tiểu thư, nơi này hình như có chút quen thuộc."
Trình Kiều Nương xuống xe, mắt cũng nhìn bốn phía.
"Công tử, tiểu thư, mời qua bên này." Tiểu nhị nhiệt tình hô.
Chu Lục Lang nhấc chân đi trước, lúc này trong điếm có người dũng mãnh tiến ra, ném một phụ nhân xuống.
"Ăn xin thối, không muốn sống, lại tới nơi này khóc lóc om sòm." Mấy tiểu nhị mắng.
Trong lòng phụ nhân kia ôm một đứa trẻ sơ sinh, thôi táng dưới, búi tóc tán loạn, đứa nhỏ cũng khóc nỉ non không dứt.
Người đi đường lập tức tránh ra, e sợ dính phải rắc rối.
"Xin các ngươi nể tình cha hắn cả đời làm công cho các ngươi, trả hết tiền công đi, chúng ta cần tiền cứu mạng." Phụ nhân té trên mặt đất, khóc ròng nói, vươn tay.
"Lý gia tiểu thư, ngươi nói lời này, nam nhân nhà ngươi đã không bắt đầu làm việc hai ba tháng rồi, lấy đâu ra tiền công?" Một tiểu nhị hô, "Nơi này của chúng ta là tiệm cơm, không phải thiện đường."
Phụ nhân ôm đứa nhỏ khóc, dập đầu.
"Van cầu chưởng quầy, mượn trước chút tiền. . ."Nàng khóc ròng nói.
Bên này loạn loạn, tự nhiên đưa tới vô số ánh nhìn chăm chú, cùng với chỉ trỏ.
Từ trong bên trong bước nhanh ra một nam nhân loè loẹt, phía sau đi theo hai đầy tớ nhà quan.
"Làm gì làm gì." Hắn trợn mắt quát.
"Thất gia, vợ Lý Đại Chước lại tới nữa. . ." Một tiểu nhị vội nói, chỉ vào phụ nhân đáng khóc trên mặt đất.
Phụ nhân kia thấy hắn, nhất thời lại đứng lên, tiến lên quỳ bước giữ chặt góc áo nam nhân.
"Đậu công tử, Đậu công tử, van cầu ngươi, nam nhân nhà ta bị bệnh nặng, van cầu ngươi cho chút tiền công để chữa bệnh." Nàng cầu xin nói, "Nể tình hắn mười mấy tuổi đã đi theo lão thái gia, cứu hắn một mạng đi."
Nam nhân vốn sẽ không duyệt, lại bị phụ nhân này giữ chặt góc áo, mang theo vài phần ghét bỏ vài phần phẫn nộ, nhấc chân liền đá văng.
"Đánh đi!" Nam nhân hô, "Lòng dạ hiểm độc như thế, đúng là muốn hại ta cuộc sống không thành!"
Phụ nhân bị đá văng ra, cùng đứa nhỏ ngã trên mặt đất.
Tiếng khóc đứa bé sắc nhọn, nghe cựa kỳ thê lương.
Người ra vào không khỏi ghé mắt, ngay cả người trong điếm đều đến xem náo nhiệt.
"Nói giống như quán của chúng ta đều là công lao nam nhân nhà ngươi, đã muốn mặc kệ rồi, còn muốn tiền công gì, có thể dễ dàng khi dễ người như vậy sao?" Đậu Thất hô, vừa vội vàng phủi quần áo.
"Ngươi người này, sao khi dễ nữ nhân và trẻ nhỏ?"
Một giọng nam hô.
Tranh cãi ầm ĩ này, cũng không ngăn cản bước chân Chu Lục Lang Trình Kiều Nương, lúc này bọn hắn đã đi tới cửa tiệm.
Thế gian nhiều chuyện bất đắc dĩ, há có thể mỗi người như ý.
Giọng nam này từ trong điếm truyền đến, đang nói chuyện, là một công tử tuổi còn trẻ, bên cạnh còn có hai người cố gắng giữ chặt hắn.
"Nguyên Triều, chớ nhiều chuyện."
Công tử trẻ tuổi đẩy những người ngăn cản, bước nhanh ra, gặp thoáng qua Trình Kiều Nương.
Trình Kiều Nương dừng chân.
"Lục công tử, ngài muốn đánh xe cho tiểu thư chúng ta a." Nàng nói.
Chu Lục Lang quay đầu liếc nhìn nàng một cái, ánh mắt dừng ở trên người Trình Kiều Nương bên cạnh tỳ nữ, liếc mắt một cái liền quay đầu, vung vẩy roi ngựa trong tay, không nói chuyện.
Trình Kiều Nương tự nhiên cũng không nói, dựa vào tỳ nữ lên xe ngựa.
Biết được Trình Kiều Nương đã đến, trên dưới Trần gia vui mừng không thôi.
Nhóm Thiếu niên Trần gia nghe được tin tức cũng tới cửa, nhìn Chu Lục Lang ngồi trên xe ngựa tựa tiếu phi tiếu.
"Chu công tử muốn đi vào uống ly trà hay không a?"
"Đừng a, Lục công tử vẫn nên coi giữ xe ngựa, miễn cho không cẩn thận đánh mất người."
Châm chọc này Chu Lục Lang chính là dè bỉu, cũng không thèm để ý giục ngựa đi ra.
Chuyện trước cửa Trình Kiều Nương không để ý tới, ở cổng trong được nhóm nữ thân quyến nhiệt tình tiếp đãi, Đan Nương chạy nhanh nhất.
"Tỷ tỷ." Nàng chạy lại, lắc cánh tay Trình Kiều Nương, "Ông nội và ta đều nhớ ngươi."
"Tốt nhất đừng nhớ tới ta." Trình Kiều Nương nói.
Lúc này nhóm vú già theo đám Trần phu nhân cũng đã tới Trình Kiều Nương chào hỏi một chút.
"Đang có ý định đi mời tiểu thư đến." Nàng nói, cùng Trình Kiều Nương đi vào.
Bọn nữ tử khác đi sau vài bước, vừa cẩn thận nhìn xiêm y, kiểu tóc Trình Kiều Nương, vừa thấp giọng nói chuyện.
"Vì sao nàng nói đừng nhớ tới nàng?" Một người thấp giọng hỏi, "Cho rằng mình thật tốt sao?"
Liền có người liếc mắt một cái.
"Trình Tiểu thư là đại phu, người nào mới có thể nhớ tới đại phu?" Nàng nói.
Bọn nữ tử giật mình. Lại nhịn không được che miệng cười.
"Tiểu thư này, nói thêm vài lời thì chết ai sao."Các nàng thấp giọng cười nói.
"Trước kia chúng ta nói nhiều lắm, nói mười câu, kỳ thật cũng chẳng bằng ý của một câu." Nữ tử lúc trước nói.
"Nhưng nếu người khác nghe không hiểu, chẳng phải là hiểu lầm." Có người không đồng ý nói.
"Hiểu lầm thì sao?" Nàng kia nhìn nàng.
Người nọ im miêngh.
Đúng vậy. Hiểu lầm thì sao? Có bệnh không cầu người ta đến trị sao?
"Lại nói, người biết nhìn người đương nhiên hiểu nàng, không hiểu nàng, cũng không cần phải xen vào." Nàng kia nói tiếp, nhìn về phía nữ tử đã cùng mẫu thân đi vào sân Trần lão thái gia, mang theo vài phần cảm thán, "Có thể tự tại như thế, nhân sinh còn cầu mong gì."
Trình Kiều Nương thu hồi tay.
Vợ chồng Trần Thiệu mang theo vài phần khẩn trương nhìn nàng.
Trần lão thái gia lại thật thoải mái tự tại.
"Thuốc này, uống tiếp năm ngày." Trình Kiều Nương nói, vừa nhìn tỳ nữ.
Tỳ nữ sớm đã lấy giấy bút. Thấy nàng nhìn qua, liền đề bút.
"Năm ngày sau, đổi phương thuốc này." Trình Kiều Nương nói.
Tỳ nữ đưa phương thuốc cho Trần Thiệu.
Trần Thiệu tiếp nhận cảm ơn.
"Tiểu thư muốn ăn cái gì? Để ta cho người chuẩn bị." Trần phu nhân mỉm cười nói.
"Đa tạ." Trình Kiều Nương từ biệt, "Ta còn có việc."
Vợ chồng Trần Thiệu có chút tiếc nuối, muốn giữ lại. Trần lão thái gia nâng tay ngăn cản.
"Nếu tiểu thư không vội. Thường đến ngồi một chút, đừng làm như người xa lạ." Hắn nói.
Trình Kiều Nương nhìn hắn gật gật đầu.
"Vâng." Nàng nói, thi lễ cáo lui.
Trần phu nhân tự mình tiễn đi.
Bởi vì phải bắt mạch bị đuổi đi, khi Đan Nương lại đi tới, trong phòng cũng chỉ có Trần lão thái gia, cùng với Trần Thiệu cùng huynh đệ Trần Tứ Gia.
"Sao tỷ tỷ lại đi rồi." Đan Nương rất thương tâm, nhịn không được qua lắc lắc cánh tay Trần lão thái gia, "Ông nội, chúng ta lại mời nàng ở lại đây được không."
"Đan Nương chớ hồ nháo." Trần Thiệu lắc đầu nói.
Trần lão thái gia cười làm yên lòng cháu gái.
"Tiểu thư không cấm người khác tới cửa, chờ ông nội khỏe, mang ngươi đi tìm nàng chơi." Hắn nói.
Đan Nương cao hứng gật đầu.
"Phụ thân. Đây là năm chữ nổi danh gần đây." Trần Tứ lão gia nói, cẩn thận mở tờ giấy cầm trong tay ra.
Trần Thiệu cũng hứng thú đến nhìn.
"Đây là những chữ làm ồn ào huyên náo Thả Đình Tự gần đây?" Hắn hỏi.
Nghe bọn hắn bắt đầu đàm thơ luận chữ, Đan Nương không còn hứng thú rồi, đứng dậy định đi ra ngoài chơi, đi tới cửa nghe được ba chữ Thả Đình Tự lại dừng chân, chạy về.
Chữ đã bày trên bàn rồi.
"Đây là thơ con làm!"
Những người khác trong phòng còn chưa nói, giọng bé gái đã vang lên.
Ba người Trần Thiệu sửng sốt, chợt nở nụ cười.
"Đan Nương làm?" Trần Tứ lão gia hỏi, "Quả nhiên rất giỏi."
"Đúng vậy, là con làm, Trình Tiểu thư sửa." Trần Đan Nương mang theo vài phần đắc ý nói.
Trần Thiệu cười lắc đầu.
"Tốt, tốt, Đan Nương cũng biết học tập rồi." Hắn nói.
"Đúng vậy, tiểu thư cũng nói con làm thật là tốt, nàng còn tự tay viết
ở trên tường giúp con." Trần Đan Nương cao hứng nói.
Trần phu nhân lúc này tiễn khách trở về, ngoắc gọi Trần Đan Nương đi ra.
"Sắp đến, tài y (thợ may) đến đây, đi may xiêm y." Nàng nói.
Năm mới bộ đồ mới đối tiểu hài tử vĩnh viễn là hấp dẫn lớn nhất, Trần Đan Nương cao hứng đi ra ngoài.
"Mẫu thân, ta cũng muốn làm xiêm y như Trình Tiểu thư."
Tiếng hài đồng ở ngoài cửa dần dần đi xa, ba phụ tử trong phòng một lần nữa nhìn chữ.
"Vần thơ này cũng như do đứa nhỏ làm." Trần Thiệu nói, vừa vuốt râu.
Chẳng qua hắn lại không cho rằng nữ nhi mình nói là thật , có lẽ là ở Thả Đình Tự thấy những lời này, tiểu hài tử còn chưa rõ cái gì là của ta và cái gì là ta đã thấy.
"Chẳng qua, người đã viết những chữ này không còn là hài đồng rồi." Trần Tứ lão gia nói.
Trần lão thái gia nhìn chữ thật lâu mới gật đầu thở dài.
"Dĩ nhiên là năm loại chữ chưa bao giờ thấy qua." Hắn nói, "Nhìn chữ có thể thấy, năm tự nói hết thất tình lục dục, như lão giả hiểu rõ thế sự, nhưng lại thấy được hào khí thiếu niên, duy nhất có khuyết điểm là lực cánh tay dường như không đủ, chưa đạt . . ."
Nói tới đây lắc đầu cảm thán.
"Ta cho người sao chép, vẫn không biểu đạt được khí thế này." Trần Tứ lão gia nói.
"Quả thực không biết ai viết?" Trần lão thái gia nhìn một khắc, lại hỏi,
Trần Tứ lão gia gật đầu.
"Vẫn không người nhận." Hắn nói. Vẻ mặt tiếc nuối, "Thật sự là đáng tiếc đáng tiếc."
"Có lẽ là một lòng khoa cử, đợi tháng ba sang năm, sẽ gặp được." Trần Thiệu nói.
Thư pháp vĩ đại như thế, đến khoa thi. Tất nhiên sẽ vang danh khắp thiên hạ.
Trần lão thái gia và Trần Tứ lão gia gật đầu.
"Sẽ không, thật sự là Trình Tiểu thư viết?" Trần lão thái gia chợt hỏi.
Trần Thiệu và Trần Tứ lão gia bật cười.
"Phụ thân, Trình Tiểu thư này cũng không viết chữ." Trần Thiệu nói.
Mỗi lần nói phương thuốc, đều là tỳ nữ viết, nghe vú già từng hầu hạ nàng nói, tiểu thư này hằng ngày cũng là từ tỳ nữ đọc bài cho nghe, hẳn là không biết chữ, nói gì tới việc viết chữ.
Trần lão thái gia cũng cười rồi, chữ bực này. Không qua mười mấy năm công phu là không viết được, Trình Tiểu thư này chẳng qua mười bốn mười lăm tuổi, chẳng lẽ bắt đầu tập viết từ lúc mới sinh?
"Đối đãi với ta tốt lắm, nên nhìn cũng thiên vị." Trần lão thái gia nói, nhìn chữ trên bàn.
Trình Kiều Nương đi ra cửa. Chu Lục Lang cách đó không xa liền đánh xe tới. Điều này làm cho nhóm thiếu niên Trần gia chuẩn bị đưa tiễn mỹ nhân rất là thất vọng căm tức.
"Phòng như phòng trộm, thật sự là nhục mạ người khác, bọn quan võ quả nhiên thô tục vô lễ." Bọn họ cắn răng nói, nhìn mỹ nhân ngồi xe ngựa mà đi, nội tâm rất là chán chường, "Đáng thương, đáng thương."
Tỳ nữ lại không cảm thấy đáng thương, nàng nhấc màn xe, nhìn Chu Lục Lang.
"Lục công tử, làm phiền đưa đi tòa nhà ở Ngọc Kiều." Nàng nói.
Chu Lục Lang không nói chuyện. Giơ roi giục ngựa đi.
Tỳ nữ ngồi một khắc, nhấc màn xe lên quan sát phía ngoài, hoảng sợ.
"Lục công tử, đây là muốn đi đâu?" Nàng nhấc mạnh màn xe lên, cau mày hỏi.
Tầm mắt thấy được, dĩ nhiên là ngoài cửa thành, vào đông hoang dã thê lương.
Hôm nay khó được trời nắng, lại là mùa nông nhàn, người ra vào thành rộn ràng nhốn nháo.
Tỳ nữ kinh ngạc, sau thấy Chu Lục Lang không hồi đáp, nàng liền hừ một tiếng.
"Khi dễ tiểu thư nhà ta nữ tử yếu đuối, tính cái gì." Nàng nói, thả màn xe, ngồi trở lại.
Bên trong xe lại im lặng không tiếng động.
Chu Lục Lang ra roi ngựa, nâng tay hung hăng quất, con ngựa mau chóng chạy đi.
Chạy nhanh gần nửa ngày, xe ngựa mới dừng lại.
"Xuống xe, tới." Chu Lục Lang ở bên ngoài nói.
Tỳ nữ xốc màn xe, nhìn nơi náo nhiệt trước mắt.
"Vị công tử này, ngài đã đặt chỗ trước rồi?" Hai tiểu nhị chạy tới, một người hỏi, một người chuẩn bị dẫn ngựa.
Chu Lục Lang gật gật đầu, báo tên.
"Thần Tiên cư?" Tỳ nữ nhìn thì thầm, vừa quay người lại, "Tiểu thư, nơi này hình như có chút quen thuộc."
Trình Kiều Nương xuống xe, mắt cũng nhìn bốn phía.
"Công tử, tiểu thư, mời qua bên này." Tiểu nhị nhiệt tình hô.
Chu Lục Lang nhấc chân đi trước, lúc này trong điếm có người dũng mãnh tiến ra, ném một phụ nhân xuống.
"Ăn xin thối, không muốn sống, lại tới nơi này khóc lóc om sòm." Mấy tiểu nhị mắng.
Trong lòng phụ nhân kia ôm một đứa trẻ sơ sinh, thôi táng dưới, búi tóc tán loạn, đứa nhỏ cũng khóc nỉ non không dứt.
Người đi đường lập tức tránh ra, e sợ dính phải rắc rối.
"Xin các ngươi nể tình cha hắn cả đời làm công cho các ngươi, trả hết tiền công đi, chúng ta cần tiền cứu mạng." Phụ nhân té trên mặt đất, khóc ròng nói, vươn tay.
"Lý gia tiểu thư, ngươi nói lời này, nam nhân nhà ngươi đã không bắt đầu làm việc hai ba tháng rồi, lấy đâu ra tiền công?" Một tiểu nhị hô, "Nơi này của chúng ta là tiệm cơm, không phải thiện đường."
Phụ nhân ôm đứa nhỏ khóc, dập đầu.
"Van cầu chưởng quầy, mượn trước chút tiền. . ."Nàng khóc ròng nói.
Bên này loạn loạn, tự nhiên đưa tới vô số ánh nhìn chăm chú, cùng với chỉ trỏ.
Từ trong bên trong bước nhanh ra một nam nhân loè loẹt, phía sau đi theo hai đầy tớ nhà quan.
"Làm gì làm gì." Hắn trợn mắt quát.
"Thất gia, vợ Lý Đại Chước lại tới nữa. . ." Một tiểu nhị vội nói, chỉ vào phụ nhân đáng khóc trên mặt đất.
Phụ nhân kia thấy hắn, nhất thời lại đứng lên, tiến lên quỳ bước giữ chặt góc áo nam nhân.
"Đậu công tử, Đậu công tử, van cầu ngươi, nam nhân nhà ta bị bệnh nặng, van cầu ngươi cho chút tiền công để chữa bệnh." Nàng cầu xin nói, "Nể tình hắn mười mấy tuổi đã đi theo lão thái gia, cứu hắn một mạng đi."
Nam nhân vốn sẽ không duyệt, lại bị phụ nhân này giữ chặt góc áo, mang theo vài phần ghét bỏ vài phần phẫn nộ, nhấc chân liền đá văng.
"Đánh đi!" Nam nhân hô, "Lòng dạ hiểm độc như thế, đúng là muốn hại ta cuộc sống không thành!"
Phụ nhân bị đá văng ra, cùng đứa nhỏ ngã trên mặt đất.
Tiếng khóc đứa bé sắc nhọn, nghe cựa kỳ thê lương.
Người ra vào không khỏi ghé mắt, ngay cả người trong điếm đều đến xem náo nhiệt.
"Nói giống như quán của chúng ta đều là công lao nam nhân nhà ngươi, đã muốn mặc kệ rồi, còn muốn tiền công gì, có thể dễ dàng khi dễ người như vậy sao?" Đậu Thất hô, vừa vội vàng phủi quần áo.
"Ngươi người này, sao khi dễ nữ nhân và trẻ nhỏ?"
Một giọng nam hô.
Tranh cãi ầm ĩ này, cũng không ngăn cản bước chân Chu Lục Lang Trình Kiều Nương, lúc này bọn hắn đã đi tới cửa tiệm.
Thế gian nhiều chuyện bất đắc dĩ, há có thể mỗi người như ý.
Giọng nam này từ trong điếm truyền đến, đang nói chuyện, là một công tử tuổi còn trẻ, bên cạnh còn có hai người cố gắng giữ chặt hắn.
"Nguyên Triều, chớ nhiều chuyện."
Công tử trẻ tuổi đẩy những người ngăn cản, bước nhanh ra, gặp thoáng qua Trình Kiều Nương.
Trình Kiều Nương dừng chân.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.