Quyển 5 - Chương 7: Bác cháu nói chuyện
Hải Phong Nhi
04/01/2016
Lục Đông Sinh nhìn Lục Thất, ôn hòa nói:
- Hoàng đế Chu quốc, đương nhiên hi vọng có người quy thuận, nhưng sau khi cháu quy thuận chưa chắc Hoàng đế Chu quốc đã đối xử tử tế với cháu.
Lục Thất nhíu mày nói:
- Bá phụ, cháu nghe nói Hoàng đế Chu quốc là một minh quân.
- Đúng là minh quân, nhưng minh quân cũng chia thành nhiều loại, Đường Cao Tông và Hán Cao Tổ đều là minh quân, nhưng một là trọng dụng công thần, một là trở mặt giết chết công thần.
Lục Đông Sinh đáp lại.
- Ý của bá phụ là Hoàng đế Chu quốc cũng giống như Lưu Bang sao?
Lục Thất cau mày nói.
- Không đến mức giống Lưu Bang, nhưng Chu quốc bây giờ vẫn chưa nhất thống thiên hạ, nhưng Hoàng đế bệ hạ làm việc luôn quyết đoán, trị quốc có khuynh hướng cương, có rất ít hành động dụ dỗ, ví dụ ghét phật, cũng là một loại biểu hiện của việc trị quốc cương tính, bệ hạ trọng dân sinh, trọng trị quân, làm việc và cách nghĩ rất hiện thực, có chút giống thời kỳ Tần quốc, nhưng tương đối ôn hòa.
Lục Đông Sinh giải thích nói.
Lục Thất gật đầu, Lục Đông Sinh nghĩ một chút lại nói:
- Hơn nữa tuổi tác của Bệ hạ càng tăng cao, Chu quốc càng không ổn định so với ban đầu, dần dần chuyển qua tự động, sự ngờ vực vô căn cứ của bệ hạ cũng càng ngày càng nghiêm trọng, cũng tạo thành sự sa sút ngày càng nghiêm trọng của Chu quốc.
Lục Thất ngẩn ra nói:
- Nếu thực lực quốc gia đã vững rồi, sao còn phải ngờ vực vô căn cứ để dẫn đến sa sút?
Lục Đông Sinh lắc đầu nói:
- Năm đó lúc giành chính quyền, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể thành công, cho nên quân thần đều có thể tín nhiệm lẫn nhau cùng nhau phấn đấu, nhưng đất nước càng ngày càng ổn định, khiến cho Hoàng đế lo lắng đại tướng sẽ tạo phản soán vị, cho dù là có cùng chung họan nạn thì không thể cùng phú quý, nói độc ác một chút thì chính là chim bay tận lực tránh khỏi cung tiễn.
Lục Thất xúc động gật đầu, hắn ngay từ đầu đã hoàn toàn bỏ qua, tín nhiệm rất nhiều võ thần thiện chiến, nhưng theo đà phát triển của Tấn quốc, hắn càng ngày càng e dè võ thần, hắn cũng không muốn nghi kị như vậy, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả võ thần tạo phản sẽ khiến đất nước sụp đổ gia tộc diệt vong, hắn cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm.
- Từ sau khi Chu quốc chiếm được Giang Hoài, Chu quốc chỉ có chiếm thêm phủ Thái Nguyên ở vùng tây bắc, đem lãnh thổ quốc gia mở rộng tới Đại Châu và Lân Châu, phía đông bắc vẫn là định Châu và Doanh Châu ( nay là Bắc Kinh) là vùng biên giới với Yến quốc. Mười mấy năm qua đánh nhau với Yến quốc rất nhiều lần, luôn giằng co không phân thắng bại, không nghĩ tới người Đảng Hạng ( nay là vùng Thanh Hải Cam Túc) ở tây bắc mười năm trước đột nhiên không tôn sùng Chu quốc nữa, mà thành lập nên Hạ quốc, bệ hạ điều một trăm nghìn binh đi chinh phạt, không ngờ lại thất bại, hao tổn gần nửa quân lực.
Lục Đông Sinh lắc đầu nói.
- Người Đảng Hạng thiện chiến như vậy sao?
Lục Thất tò mò hỏi.
- Dị tộc trên lưng ngựa đều rất thiện chiến, hơn nữa gần như tất cả nam đinh trưởng thành đều có thể làm binh lính, một trăm nghìn đại quân đi chinh phạt, về binh lực thì có ưu thế, nhưng về am hiểu địa thế hay là thích ứng khí hậu thì Chu quân căn bản là không chiếm được ưu thế.
Lục Đông Sinh giải thích nói.
Lục Thất hiểu được gật đầu, hắn trước kia vẫn luôn lo lắng quân Hạ sẽ đột kích Sở quốc, nhưng vẫn chưa hề xảy ra, bây giờ hắn phỏng đoán, quân Hạ mà xuôi nam cũng sẽ gặp khó khăn về địa thế và khí hậy, hơn nữa người dân cũng tràn đấy tính không xác định, cho nên dù Ba Thục Hán quốc có lòng muốn mượn binh Hạ quốc, thì người Hạ quốc cũng chưa chắc đã đồng ý viễn chinh.
- Thiên Phong, cháu chiếm cứ Hấp Châu, đã tiếp giáp với Tấn quốc, như vậy cũng sẽ hiểu biết Tấn quốc, tình hình Tấn quốc thế nào?
Lục Đông Sinh hỏi.
- Bá phụ, cháu cũng coi như là hiểu biết tình hình Tấn quốc, lãnh thổ quốc gia bây giờ của Tấn quốc kì thật hơn phân nửa là Việt quốc và Sở quốc, ngoài ra còn có Kinh quốc và Mân quốc, Tấn quốc trước mắt chỉ để ý đến vấn đề nội chính, cho nên vẫn chưa có hành động gì đột kích Đường quốc. Quân lực hiện giờ của Tấn quốc đã vượt qua trăm vạn, bên trong Tấn quốc cũng rất ổn định, Tấn vương trị quốc là phân đất và chú trọng giao lưu, quốc sách là sĩ nông công thương đều coi trọng, mặt khác cũng kính phật, nhưng không sùng phật như Lý Quốc Chủ.
Lục Thất đáp lại.
Lục Đông Sinh gật đầu, nói:
- Nghe thì chắc phải là một minh quân, Tấn vương kia chẳng lẽ chưa từng kêu gọi đầu hàng với cháu sao?
- Từng kêu gọi, nhưng cháu lấy lí do không thể phản bội Đường quốc để cự tuyệt, kì thật cháu vẫn luôn băn khoăn về mẫu thân, cũng với lòng tin đối vời Tấn quốc không đủ. Bởi vì từ xưa đến nay, thế lực phía nam rất khó chiến thắng phương bắc, gần như đều bị các vị vua phương bắc tài trí mưu lược kiệt xuất tiêu diệt.
Lục Thất đáp lại.
Lục Đông Sinh gật đầu nói:
- Cháu nói là sự thật, triều đình Trung Nguyên vẫn luôn là thiên hạ chính thống, trên phương diện phát triển thực lực quốc gia, trước sau vẫn có thể nhanh chóng cường đại lên.
Lục Thất gật đầu, không nghĩ tới Lục Đông Sinh lại nói:
- Tuy nhiên thế sự không phải là tuyệt đối, trước kia phía nam sở dĩ không bằng phương bắc, nguyên nhân lớn nhất chính là người không đủ, có nhân khẩu mới có thể cường thịnh gốc rễ, Chu quốc bệ hạ vì sao ghét phật, kì thật là có nguyên nhân đến nhân khẩu, bệ hạ không muốn hòa thượng quá nhiều.
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Bá phụ nói như vậy chẳng lẽ coi trọng Tấn quốc sao?
- Không phải, nhưng Tấn quốc sẽ là đối thủ mạnh nhất của Chu quốc, xu thế quật khởi mạnh mẽ này, cùng với sách lược trị quốc này, còn có chiếm cứ yếu địa Kinh Châu, đều thể hiện người đứng đầu Tấn quốc là người tài. Nếu Tấn quốc có thể đột kích Chu quốc trước, lấy thêm Ba Thục và Lập Túc, vậy Chu quốc sẽ lâm vào thế bị động.
Lục Đông Sinh đáp lại nói.
Lục Thất ngẩn ra, ý của Lục Đông Sinh không hẹn mà đúng ý của hắn, Tấn quốc nếu tiến theo đường Ba Thục, vậy có thể nắm quyền chủ động trong việc đột kích Chu quốc, Ba Thục nếu có được sự chống đỡ hùng mạnh của Tấn quốc thì có thể chống lại Chu quốc.
Đánh giặc chính là đấu tài lực và nhân lực, Lục Thất đã phê chuẩn tạo xe nỏ, cùng với vũ khí Thần tí nỏ có thể xuyên thấu, cho dù là quân lực tinh nhuệ của Chu quốc, đối mặt với xe nỏ cũng chịu thiệt thòi, một xe trăm nỏ, trăm xe vạn mũi tên, thích hợp nhất là chiến đấu với quân địch ở chỗ bằng phẳng, mà Thần tí nỏ thì là một loại nỏ không thua kém gì trọng cung, binh lính bình thường cũng có thể tự dùng, chính là hơi chậm một chút thôi.
- Tấn quốc hiện giờ và Hán quốc, hẳn là liên minh, nếu tiến đánh Ba Thục, chỉ sợ sẽ khiến Chu quốc làm ngư ông đắc lợi.
Lục Thất tiến thêm một bước thảo luận.
- Ừ, có loại tình hình này, Chu quốc dòm ngó Kinh quốc và Hán quốc nhiều năm, chỉ có điều Yến quốc vẫn không chịu giảng hòa với Chu quốc, không ngừng khơi mào chiến sự, cho nên Chu quốc không dám đột kích Ba Thục. Tuy nhiên nếu Tấn quốc tiến theo Kinh Châu, chỉ sợ bệ hạ cho dù là băn khoăn Yến quốc và Hạ quốc cũng muốn tiến quân chiếm Ba Thục.
Lục Đông Sinh đáp lại.
- Chu quốc sẽ tiến công đánh Ba Thục?
Lục Thất kinh ngạc nói.
- Nhất định, nếu như không chiếm lấy Ba Thục trước, làm sao chiếm được tiên cơ, như vậy Chu quốc sẽ phải đối mặt với Tấn quốc đã phát triển toàn diện. Nếu Tấn quốc chiếm cứ Ba thục, hoàn toàn có thể liên hợp với Hạ quốc đối phó với Chu quốc, như vậy liền không xong rồi.
Lục Đông Sinh đáp lại.
Lục Thất thoáng suy nghĩ một chút gật đầu, Lục Đông Sinh lại nói:
- Thiên Phong, cháu tốt nhất không nên đi Khai Phong Phủ, nếu như cháu đi có lẽ sẽ bị hoài nghi là đến thăm dò thay Tấn quốc.
- Chắc sẽ không, trên thực tế cháu là phụng mệnh hộ tống Thái tử Đường quốc, ngoài ra lúc này cháu rời đi, Lý Quốc Chủ sẽ liều lĩnh đánh Hấp Châu, chỉ có khi cháu ở Chu quốc, Lý Quốc Chủ mới có thể nhẫn nại lâu thêm một chút.
Lục Thất đáp lại nói.
Lục Đông Sinh im lặng lắc đầu, Lục Thất chần chừ một chút, nói:
- Bá phụ, con cháu Lục thị mất tích ở Tô châu, cháu có thể hỏi thăm Trương thị xem tình hình thế nào.
- Ồ, cháu và Giang Âm Trương thị Đường quốc có giao tình sao?
Lục Đông Sinh kinh ngạc nói.
- Có kết giao, thực ra cũng tồn tại quan hệ liên minh ngầm, cháu cùng với một người trong Trương thị là bạn tốt, người kia có vai trò rất quan trọng trong Trương thị, rất có quyền lực.
Lục Thất đáp lại.
- Được, cháu giúp bá phụ hỏi một chút.
Lục Đông Sinh có chút kích động nói.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Nếu như còn sống, cháu có thể để hai vị huynh đệ đến Hấp Châu, trong một khoảng thời gian ngắn không thể quay lại đây.
- Đi Hấp Châu là được rồi, không thể quay lại được.
Lục Đông Sinh không chút do dự nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Bá phụ nếu sốt ruột, cháu có thể viết một bức thư, cho người của bá phụ truyền đến Hấp Châu.
Lục Đông Sinh ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
- Bá phụ không có khả năng chuyển thư, chỉ có thể đợi tin tức của cháu.
Lục Thất gật đầu, chợt nghe thấy Khánh Dư thiền sư ở ngoài cửa ôn hòa nói:
- Hai vị thí chủ, có một vị nữ thí chủ đợi ở bên ngoài.
Lục Thất và Lục Đông Sinh kết thúc cuộc nói chuyện, đi ra ngoài gặp Tiểu Điệp đi tới phía trước, ánh mắt Lục Thất sáng ngời, nhìn thấy ngoài cửa chùa có một mỹ nhân đang đứng, mỹ nhân một thân váy lam nhạt, mặt trái xoan, lông mi cong, mắt đẹp, da như bạch ngọc, là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
- Tiểu Điệp.
Lục Thất vui mừng gọi, trước đây hắn chưa từng nhìn thấy dung nhan của thê tử.
Tiểu Điệp nhã nhặn gật đầu, sau đó im lặng hướng về phía Lục Đông Sinh thi lễ, Lục Đông Sinh mỉm cười gật đầu nói:
- Cháu dâu là nữ nhân Lục thị hôm nay chính là ngày nhận tổ quy tông rồi.
Tiểu Điệp im lặng lại thi lễ, sau đó cùng Lục Thất và Lục Đông Sinh rời khỏi Đông Thiền tự.
- Hoàng đế Chu quốc, đương nhiên hi vọng có người quy thuận, nhưng sau khi cháu quy thuận chưa chắc Hoàng đế Chu quốc đã đối xử tử tế với cháu.
Lục Thất nhíu mày nói:
- Bá phụ, cháu nghe nói Hoàng đế Chu quốc là một minh quân.
- Đúng là minh quân, nhưng minh quân cũng chia thành nhiều loại, Đường Cao Tông và Hán Cao Tổ đều là minh quân, nhưng một là trọng dụng công thần, một là trở mặt giết chết công thần.
Lục Đông Sinh đáp lại.
- Ý của bá phụ là Hoàng đế Chu quốc cũng giống như Lưu Bang sao?
Lục Thất cau mày nói.
- Không đến mức giống Lưu Bang, nhưng Chu quốc bây giờ vẫn chưa nhất thống thiên hạ, nhưng Hoàng đế bệ hạ làm việc luôn quyết đoán, trị quốc có khuynh hướng cương, có rất ít hành động dụ dỗ, ví dụ ghét phật, cũng là một loại biểu hiện của việc trị quốc cương tính, bệ hạ trọng dân sinh, trọng trị quân, làm việc và cách nghĩ rất hiện thực, có chút giống thời kỳ Tần quốc, nhưng tương đối ôn hòa.
Lục Đông Sinh giải thích nói.
Lục Thất gật đầu, Lục Đông Sinh nghĩ một chút lại nói:
- Hơn nữa tuổi tác của Bệ hạ càng tăng cao, Chu quốc càng không ổn định so với ban đầu, dần dần chuyển qua tự động, sự ngờ vực vô căn cứ của bệ hạ cũng càng ngày càng nghiêm trọng, cũng tạo thành sự sa sút ngày càng nghiêm trọng của Chu quốc.
Lục Thất ngẩn ra nói:
- Nếu thực lực quốc gia đã vững rồi, sao còn phải ngờ vực vô căn cứ để dẫn đến sa sút?
Lục Đông Sinh lắc đầu nói:
- Năm đó lúc giành chính quyền, chỉ có đồng tâm hiệp lực mới có thể thành công, cho nên quân thần đều có thể tín nhiệm lẫn nhau cùng nhau phấn đấu, nhưng đất nước càng ngày càng ổn định, khiến cho Hoàng đế lo lắng đại tướng sẽ tạo phản soán vị, cho dù là có cùng chung họan nạn thì không thể cùng phú quý, nói độc ác một chút thì chính là chim bay tận lực tránh khỏi cung tiễn.
Lục Thất xúc động gật đầu, hắn ngay từ đầu đã hoàn toàn bỏ qua, tín nhiệm rất nhiều võ thần thiện chiến, nhưng theo đà phát triển của Tấn quốc, hắn càng ngày càng e dè võ thần, hắn cũng không muốn nghi kị như vậy, nhưng vừa nghĩ tới hậu quả võ thần tạo phản sẽ khiến đất nước sụp đổ gia tộc diệt vong, hắn cũng không dám hoàn toàn tín nhiệm.
- Từ sau khi Chu quốc chiếm được Giang Hoài, Chu quốc chỉ có chiếm thêm phủ Thái Nguyên ở vùng tây bắc, đem lãnh thổ quốc gia mở rộng tới Đại Châu và Lân Châu, phía đông bắc vẫn là định Châu và Doanh Châu ( nay là Bắc Kinh) là vùng biên giới với Yến quốc. Mười mấy năm qua đánh nhau với Yến quốc rất nhiều lần, luôn giằng co không phân thắng bại, không nghĩ tới người Đảng Hạng ( nay là vùng Thanh Hải Cam Túc) ở tây bắc mười năm trước đột nhiên không tôn sùng Chu quốc nữa, mà thành lập nên Hạ quốc, bệ hạ điều một trăm nghìn binh đi chinh phạt, không ngờ lại thất bại, hao tổn gần nửa quân lực.
Lục Đông Sinh lắc đầu nói.
- Người Đảng Hạng thiện chiến như vậy sao?
Lục Thất tò mò hỏi.
- Dị tộc trên lưng ngựa đều rất thiện chiến, hơn nữa gần như tất cả nam đinh trưởng thành đều có thể làm binh lính, một trăm nghìn đại quân đi chinh phạt, về binh lực thì có ưu thế, nhưng về am hiểu địa thế hay là thích ứng khí hậu thì Chu quân căn bản là không chiếm được ưu thế.
Lục Đông Sinh giải thích nói.
Lục Thất hiểu được gật đầu, hắn trước kia vẫn luôn lo lắng quân Hạ sẽ đột kích Sở quốc, nhưng vẫn chưa hề xảy ra, bây giờ hắn phỏng đoán, quân Hạ mà xuôi nam cũng sẽ gặp khó khăn về địa thế và khí hậy, hơn nữa người dân cũng tràn đấy tính không xác định, cho nên dù Ba Thục Hán quốc có lòng muốn mượn binh Hạ quốc, thì người Hạ quốc cũng chưa chắc đã đồng ý viễn chinh.
- Thiên Phong, cháu chiếm cứ Hấp Châu, đã tiếp giáp với Tấn quốc, như vậy cũng sẽ hiểu biết Tấn quốc, tình hình Tấn quốc thế nào?
Lục Đông Sinh hỏi.
- Bá phụ, cháu cũng coi như là hiểu biết tình hình Tấn quốc, lãnh thổ quốc gia bây giờ của Tấn quốc kì thật hơn phân nửa là Việt quốc và Sở quốc, ngoài ra còn có Kinh quốc và Mân quốc, Tấn quốc trước mắt chỉ để ý đến vấn đề nội chính, cho nên vẫn chưa có hành động gì đột kích Đường quốc. Quân lực hiện giờ của Tấn quốc đã vượt qua trăm vạn, bên trong Tấn quốc cũng rất ổn định, Tấn vương trị quốc là phân đất và chú trọng giao lưu, quốc sách là sĩ nông công thương đều coi trọng, mặt khác cũng kính phật, nhưng không sùng phật như Lý Quốc Chủ.
Lục Thất đáp lại.
Lục Đông Sinh gật đầu, nói:
- Nghe thì chắc phải là một minh quân, Tấn vương kia chẳng lẽ chưa từng kêu gọi đầu hàng với cháu sao?
- Từng kêu gọi, nhưng cháu lấy lí do không thể phản bội Đường quốc để cự tuyệt, kì thật cháu vẫn luôn băn khoăn về mẫu thân, cũng với lòng tin đối vời Tấn quốc không đủ. Bởi vì từ xưa đến nay, thế lực phía nam rất khó chiến thắng phương bắc, gần như đều bị các vị vua phương bắc tài trí mưu lược kiệt xuất tiêu diệt.
Lục Thất đáp lại.
Lục Đông Sinh gật đầu nói:
- Cháu nói là sự thật, triều đình Trung Nguyên vẫn luôn là thiên hạ chính thống, trên phương diện phát triển thực lực quốc gia, trước sau vẫn có thể nhanh chóng cường đại lên.
Lục Thất gật đầu, không nghĩ tới Lục Đông Sinh lại nói:
- Tuy nhiên thế sự không phải là tuyệt đối, trước kia phía nam sở dĩ không bằng phương bắc, nguyên nhân lớn nhất chính là người không đủ, có nhân khẩu mới có thể cường thịnh gốc rễ, Chu quốc bệ hạ vì sao ghét phật, kì thật là có nguyên nhân đến nhân khẩu, bệ hạ không muốn hòa thượng quá nhiều.
Lục Thất ngẩn ra, nói:
- Bá phụ nói như vậy chẳng lẽ coi trọng Tấn quốc sao?
- Không phải, nhưng Tấn quốc sẽ là đối thủ mạnh nhất của Chu quốc, xu thế quật khởi mạnh mẽ này, cùng với sách lược trị quốc này, còn có chiếm cứ yếu địa Kinh Châu, đều thể hiện người đứng đầu Tấn quốc là người tài. Nếu Tấn quốc có thể đột kích Chu quốc trước, lấy thêm Ba Thục và Lập Túc, vậy Chu quốc sẽ lâm vào thế bị động.
Lục Đông Sinh đáp lại nói.
Lục Thất ngẩn ra, ý của Lục Đông Sinh không hẹn mà đúng ý của hắn, Tấn quốc nếu tiến theo đường Ba Thục, vậy có thể nắm quyền chủ động trong việc đột kích Chu quốc, Ba Thục nếu có được sự chống đỡ hùng mạnh của Tấn quốc thì có thể chống lại Chu quốc.
Đánh giặc chính là đấu tài lực và nhân lực, Lục Thất đã phê chuẩn tạo xe nỏ, cùng với vũ khí Thần tí nỏ có thể xuyên thấu, cho dù là quân lực tinh nhuệ của Chu quốc, đối mặt với xe nỏ cũng chịu thiệt thòi, một xe trăm nỏ, trăm xe vạn mũi tên, thích hợp nhất là chiến đấu với quân địch ở chỗ bằng phẳng, mà Thần tí nỏ thì là một loại nỏ không thua kém gì trọng cung, binh lính bình thường cũng có thể tự dùng, chính là hơi chậm một chút thôi.
- Tấn quốc hiện giờ và Hán quốc, hẳn là liên minh, nếu tiến đánh Ba Thục, chỉ sợ sẽ khiến Chu quốc làm ngư ông đắc lợi.
Lục Thất tiến thêm một bước thảo luận.
- Ừ, có loại tình hình này, Chu quốc dòm ngó Kinh quốc và Hán quốc nhiều năm, chỉ có điều Yến quốc vẫn không chịu giảng hòa với Chu quốc, không ngừng khơi mào chiến sự, cho nên Chu quốc không dám đột kích Ba Thục. Tuy nhiên nếu Tấn quốc tiến theo Kinh Châu, chỉ sợ bệ hạ cho dù là băn khoăn Yến quốc và Hạ quốc cũng muốn tiến quân chiếm Ba Thục.
Lục Đông Sinh đáp lại.
- Chu quốc sẽ tiến công đánh Ba Thục?
Lục Thất kinh ngạc nói.
- Nhất định, nếu như không chiếm lấy Ba Thục trước, làm sao chiếm được tiên cơ, như vậy Chu quốc sẽ phải đối mặt với Tấn quốc đã phát triển toàn diện. Nếu Tấn quốc chiếm cứ Ba thục, hoàn toàn có thể liên hợp với Hạ quốc đối phó với Chu quốc, như vậy liền không xong rồi.
Lục Đông Sinh đáp lại.
Lục Thất thoáng suy nghĩ một chút gật đầu, Lục Đông Sinh lại nói:
- Thiên Phong, cháu tốt nhất không nên đi Khai Phong Phủ, nếu như cháu đi có lẽ sẽ bị hoài nghi là đến thăm dò thay Tấn quốc.
- Chắc sẽ không, trên thực tế cháu là phụng mệnh hộ tống Thái tử Đường quốc, ngoài ra lúc này cháu rời đi, Lý Quốc Chủ sẽ liều lĩnh đánh Hấp Châu, chỉ có khi cháu ở Chu quốc, Lý Quốc Chủ mới có thể nhẫn nại lâu thêm một chút.
Lục Thất đáp lại nói.
Lục Đông Sinh im lặng lắc đầu, Lục Thất chần chừ một chút, nói:
- Bá phụ, con cháu Lục thị mất tích ở Tô châu, cháu có thể hỏi thăm Trương thị xem tình hình thế nào.
- Ồ, cháu và Giang Âm Trương thị Đường quốc có giao tình sao?
Lục Đông Sinh kinh ngạc nói.
- Có kết giao, thực ra cũng tồn tại quan hệ liên minh ngầm, cháu cùng với một người trong Trương thị là bạn tốt, người kia có vai trò rất quan trọng trong Trương thị, rất có quyền lực.
Lục Thất đáp lại.
- Được, cháu giúp bá phụ hỏi một chút.
Lục Đông Sinh có chút kích động nói.
Lục Thất ngẩn ra, gật đầu nói:
- Nếu như còn sống, cháu có thể để hai vị huynh đệ đến Hấp Châu, trong một khoảng thời gian ngắn không thể quay lại đây.
- Đi Hấp Châu là được rồi, không thể quay lại được.
Lục Đông Sinh không chút do dự nói.
Lục Thất gật đầu nói:
- Bá phụ nếu sốt ruột, cháu có thể viết một bức thư, cho người của bá phụ truyền đến Hấp Châu.
Lục Đông Sinh ngẩn ra, lập tức lắc đầu nói:
- Bá phụ không có khả năng chuyển thư, chỉ có thể đợi tin tức của cháu.
Lục Thất gật đầu, chợt nghe thấy Khánh Dư thiền sư ở ngoài cửa ôn hòa nói:
- Hai vị thí chủ, có một vị nữ thí chủ đợi ở bên ngoài.
Lục Thất và Lục Đông Sinh kết thúc cuộc nói chuyện, đi ra ngoài gặp Tiểu Điệp đi tới phía trước, ánh mắt Lục Thất sáng ngời, nhìn thấy ngoài cửa chùa có một mỹ nhân đang đứng, mỹ nhân một thân váy lam nhạt, mặt trái xoan, lông mi cong, mắt đẹp, da như bạch ngọc, là một mỹ nhân xinh đẹp tuyệt trần.
- Tiểu Điệp.
Lục Thất vui mừng gọi, trước đây hắn chưa từng nhìn thấy dung nhan của thê tử.
Tiểu Điệp nhã nhặn gật đầu, sau đó im lặng hướng về phía Lục Đông Sinh thi lễ, Lục Đông Sinh mỉm cười gật đầu nói:
- Cháu dâu là nữ nhân Lục thị hôm nay chính là ngày nhận tổ quy tông rồi.
Tiểu Điệp im lặng lại thi lễ, sau đó cùng Lục Thất và Lục Đông Sinh rời khỏi Đông Thiền tự.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.