Quyển 4 - Chương 10: Ban đêm đoạt lấy Tây Sơn
Hải Phong Nhi
03/07/2015
Sau khi Lục Thất dừng chân, thân thể nhanh chóng chuyển về sau bổ nhào vào trong đại sảnh, rút đao quân của mình ra. Hắn vừa vào đại sảnh thì có tiếng phụ nữ kêu lên chói tai, hoá ra trong phòng đó có một nam hai nữ đang ôm nhau.
Đao sắc vô tình chạm vào gáy ngọc của hai mỹ nhân, tiếng kêu thất thanh vang lên, thanh đao đầy máu đâm vào người tầm hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông mặt như ngọc kia ngẹn đắng, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
- Ngươi là ai?
Người đàn ông trung tuổi kinh ngạc hỏi.
- Là người giết ngươi! Là Trấn Phủ sứ đại nhân không muốn để ngươi tiếp tục sống!
Lục Thất lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn gì, bổn tướng quân đều có thể đáp ứng cho ngươi!
Sau khi sắc mặt biến đổi, người trung tuổi đó cắn răng nói.
- A….A!
Thanh đao vô tình đâm vào họng người đàn ông đó, sau khi Lục Thất rút đao ra thì xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn rời đi với khuôn mặt có nụ cười ẩn ý dị thường. Trong lúc Lục Thất rời đi không lâu thì sau một chiếc ghế của đại sảnh có một đứa trẻ gương mặt thanh tú bò ra. Cậu bé sợ hãi cực độ liếc nhìn một lượt, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, Động Đình Tây Sơn đang yên ổn đột nhiên có đại quân điều động. Trung quân Ngu Hầu của phủ Đô Đốc hạ lệnh đại quân đến bao vây quân doanh Trấn Phủ sứ. Đồng thời có một binh sĩ của phủ Đô Đốc, chạy đến báo cáo trong đêm bão táp là Trấn Phủ sứ đã đầu hàng Đường quân Tô Châu rồi, đã giết chết Đô đốc đại nhân, lệnh cho các chư doanh Động Đình Tây Sơn lập tức thảo phạt Trấn Phủ sứ, báo thù cho Đô đốc đại nhân.
Vì vậy, Động Đình Tây Sơn xảy ra đại loạn, quân lực kinh hoàng bất ổn, tiếp đó rơi vào tình trạng đối lập. Quân lực ủng hộ Trấn Phủ sứ đều xuất quân chống lại quân lực của phủ Đô đốc. Sự đối lập này đột nhiên có một nơi xuất hiện một trận đấu.
Chiến đấu như này lập tức thành một mồi lửa, trong đêm mưa xảy ra chiến loạn. Nhưng bởi vì không phân rõ được ta địch, vì vậy quân lực ủng hộ Trấn Phủ sứ không cho phép quân lực phủ Đô đốc đến gần quân doanh của Trấn Phủ sứ. Vì vậy hai bên vừa tiếp xúc đã phân, không rơi vào tình trạng đối chiến diện rộng, nhưng phần lớn quân lực của phỉ Thái Hồ đều tập trung ở thế giằng co trong đảo.
Lục Thất vừa thấy trận chiến không có thêm tiến triển thì đành phải trà trộn vào trong phủ Đô đốc chờ đợi. Sau nửa canh giờ, trong phủ có người kêu lên:
- Đô đốc đại nhân thật sự đã bị giết sao?
- Mạc lão tặc! Ngươi đã giết Đô đốc đại nhân, tên nghịch tặc nhà ngươi, đúng là không bằng loài cầm thú.
Một giọng nói phẫn hận vang lên.
Người đối diện im lặng trong chốc lát, mới đáp lại:
- Tài tướng quân! Lão phu tuyệt đối không giết hại Đô đốc đại nhân, có phải tướng quân đã nhầm không?
- Tuỳ đồng của Đô đốc đại nhân tận tai nghe thấy tên giết người đó nói là làm theo lệnh Mạc lão tặc nhà ngươi. Đến giờ ngươi còn dám giảo hoạt sao?
Tài tướng quân phẫn nộ nói.
Người đối diện im lặng trong chốc lát, chợt lớn tiếng nói:
- Tài tướng quân! Chắc là Ngài đã mắc lừa rồi, nếu như lão phu có tâm phản nghịch thì sẽ bị lâm vào thế đối lập ngay. Nhanh! Lập tức tản quân phòng ngự, chắc là thích khách của Đường quốc đã giết Đô đốc đại nhân rồi!
- Những lời ngươi nói là thật sao?
Tài tướng quân nghi ngờ hỏi.
- Lão phu quy Đường thì có lợi gì chứ. Mau đi phòng ngự, truyền lệnh của bổn sứ, lập tức tản quân đi phòng ngự. Mau!
Trấn Phủ sứ lớn tiếng ra lệnh!
Sau khi quân lực đối đầu do dự trong chốc lát thì bên này Trấn Phủ sứ bắt đầu rút lui quân xuất phát ra hướng đảo, đột nhiên có tiếng kêu thảm vang lên, quân lực định xuất phát ra đó lập tức dừng bước.
- Không xong rồi, Tài tướng quân bị giết rồi!
Một tiếng hô kinh sợ vang lên.
- Là thích khách quân Đường, lập tức về phòng ngự, không cần tập trung ở đây nữa. Mau lên!
Giọng nói của Trấn Phủ sứ lập tức vang lên, quân lực ngay lập tức từ bốn phía chạy về.
Lục Thất vung một đao đã giết chết được Tài tướng quân. Hắn biết đã không ngăn được phỉ Thái Hồ về phòng ngự nhưng qua thời gian dài điều quân rời đi phòng ngự thì quân lực Tô Châu tới đổ bộ chắc là được.
Hắn im lặng theo đại đội đi ra đảo, rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của phỉ Thái Hồ:
- Thuyền…Sao thuyền lại không thấy đâu?
- Các ngươi…Các ngươi là ai? Á!
Một tiếng kêu thảm mở màn trận đánh đêm, mấy trăm tướng sĩ lạ lẫm ở bến tàu Động Đình Tây Sơn, vô tình chém giết phỉ Thái Hồ quay về phòng ngự.
Lục Thất ở phía sau cũng im lặng mở giết, một đám phỉ Thái Hồ ‘oan uổng’ bị chém vào cổ, đồng bọn bị giết hại, doạ phỉ Thái Hồ lần lượt rời đi. Bọn chúng lớn tiếng hỏi thân phận của người đó, người quen biết mới dám phòng ngự bên ngoài, căn bản không dám tấn công chiếm đóng bến tàu của kẻ địch thế này.
Sau nửa canh giờ, mấy trăm thuyền lớn vận chuyển gần vạn đại quân đổ bộ lên Động Đình Tây Sơn, quân lực chiếm ưu thế bắt đầu chèn ép lấn chiếm. Trước đó phỉ Thái Hồ căn bản bị tin đồn là Trấn Phủ sứ đầu hàng quân Đường, vào làm chủ trước, đối mặt với lượng lớn đại quân tiến công không rõ này, rất nhiều phỉ Thái Hồ đã đầu hàng trong đêm mưa gió.
Tất nhiên Lục Thất không thể giả anh hùng xông lên tiền tuyến, hắn giả oai hùng thì chỉ e sẽ đánh lộn với quân mình. Mấy trăm thuyền lớn vừa đến, hắn liền chủ động “đầu hàng” quy thuận quân Đường. Vừa nhìn thống quân thì không ngờ lại là Tư mã hành quân của hai quân.
Tư mã hành quân hai quân vừa nhìn thấy Lục Thất, kích động bái kiến theo nghi thức quân đội, sau đó lại tự mình đến giúp Lục Thất thay giáp soái màu vàng. Hôi Ưng cũng lại bái kiến, đồng thời hỏi Lục Thất. Tất nhiên Lục Thất không khiêm tốn gì mà nói hành động vĩ đại của mình, các tướng sĩ lúc này mới biết, tại sao đổ bộ đoạt thuyền lại dễ dàng như vậy, đám phỉ Thái Hồ đều bị lừa gạt, bị đưa hết đi!
Trời hửng sáng, mưa vẫn không ngớt nhưng chiến sự của Động Đình Tây Sơn đã chấm dứt. Gần bốn nghìn phỉ Thái Hồ bị bắt làm tù binh, vị Trấn Phủ sứ cuối cùng cũng tận trung vì Việt quốc, vị Vương thôi quân cũng bị giết nhưng lại khiến Lục Thất tiếc nuối. Đại sơn chủ của bang áo xám đầu hàng nhưng đã bị Lục Thất âm thầm hạ lệnh giết rất nhiều tên cầm đầu, chỉ giữ lại mấy trăm phỉ nhân để Hôi Ưng nhận lại.
Sau chiến trận, Hôi Ưng trở thành Trấn Phủ sứ của thuỷ quân Thái Hồ, quyền chức cùng với chủ soái đoàn quân. Phần nửa phỉ Thái Hồ bị áp giải đến quân bộ, chỉ giữ lại phần nhỏ quân phỉ biết chèo thuyền. Thanh Phổ quân và Cổ Lãng quân chọn lựa người biết chèo thuyền điều vào thuỷ quân Thái Hồ, khiến thuỷ quân Thái Hồ biên chế làm ba nghìn tướng sĩ.
Lục Thất chỉ cho thuỷ quân Thái Hồ hai ngày để thành lập, ý của hắn vì tiêu diệt được phỉ Thái Hồ nên lại muốn đi tập kích bốn vạn Việt quân ở Gia Hưng. Bên chỗ Trương Hồng Ba lại mang đến cho hắn một tin xấu, nói thám báo đi Việt quốc thăm dò không quay về đúng hẹn, rất có thể là đã thất bại rồi, đến nay tình hình bên Hàng Châu không thể biết được.
Ý tưởng tập kích đường thuỷ của Lục Thất được Trương Hồng Ba tán thành, hiện giờ không phải là dẫn dụ tiêu diệt Chu quân mà là không thể dung túng cho Chu quốc và Việt quốc tập kết quá nhiều quân lực, ‘cơm phải ăn từng miếng mới không bị nghẹn chết!’
Võ Dương quân phủ lặng lẽ xây dựng chế độ, một vạn năm nghìn quân trung phủ dũng cũng lặng lẽ đóng tại Tô Châu. Lục Thất dùng mệnh lệnh của Quy Đức quân phủ điều động tập hợp ba vạn đại quân, lại điều động năm nghìn trung phủ dũng đóng tại bờ Thái Hồ để phòng ngự bị Việt quốc tập kích đường thuỷ cướp mất địa bàn.
Sau khi thành lập thuỷ quân Thái Hồ, đại quân cũng đang trong lúc được điều động. Lục Thất rời khỏi Ngô huyện, đến Côn Sơn. Hắn muốn đến gặp Cố tướng quân, nói chuyện tiến quân, hắn không thể để bốn vạn quân của Trương Hồng Ba tiến công được. Lần này, hắn muốn tập kết chín vạn đại quân, đè ép bốn vạn đại quân của Việt quốc.
Lần này đến gặp Cố tướng quân, Lục Thất không hề tỏ ra khiêm tốn, dưới sự hộ vệ của ba trăm Hổ Khâu vệ, thân mặc soái giáp màu vàng đến quân tiết độ sứ Giang Âm. Trong đại doanh báo cáo Quy Đức tướng quân Lục Thiên Phong muốn gặp Cố tướng quân.
Lục Thất đường hoàng đến khiến Cố tướng quân vô cùng bất ngờ, sau khi do dự thì sai con trai đến Viên Môn nghênh đón Lục Thất vào doanh. Con trai trưởng của Cố tướng quân Cố Vân Đào cũng là trung quân Ngu Hầu của Cố tướng quân, tất nhiên cũng sẽ là người kế thừa của Côn Sơn hầu tương lai.
Cố Vân Đào vừa ra Viên Môn, liền cung kính tiến lên trước bái kiến:
- Thần, Côn Sơn vệ Ưng Dương lang tướng bái kiến Quy Đức tướng quân.
Vẻ mặt Lục Thất tươi cười, mặc dù Cố tướng quân không ra nghênh đón nhưng con trai ông ta lại tự nhận là quy thuộc phủ Công chúa. Nói cách khác là Cố tướng quân đã thừa nhận chủ soái như hắn rồi. Nếu như không thừa nhận, vậy thì sẽ có kết quả cự tuyệt không gặp.
- Cố thiếu hầu miễn lễ! Bổn tướng đến đây là có quân vụ muốn thỉnh giáo Cố tướng quân!
Lục Thất ôn hòa nói.
Cố Vân Đào đứng thẳng người, cung kính nói:
- Gia phụ đang ở bên trong cung kính đợi, mời Quy Đức tướng quân vào.
Lục Thất gật đầu, cất bước đi vào Viên Môn, sau lưng chỉ có chín tên Hổ Khâu vệ đi theo. Lúc đến soái trướng của Cố tướng quân, chín tên Hổ Khâu vệ bị Lục Thất khoát tay ở bên ngoài. Hắn và Cố Vân Đào cùng bước vào trướng.
Đao sắc vô tình chạm vào gáy ngọc của hai mỹ nhân, tiếng kêu thất thanh vang lên, thanh đao đầy máu đâm vào người tầm hơn bốn mươi tuổi. Người đàn ông mặt như ngọc kia ngẹn đắng, ánh mắt sợ hãi nhìn chằm chằm vào Lục Thất.
- Ngươi là ai?
Người đàn ông trung tuổi kinh ngạc hỏi.
- Là người giết ngươi! Là Trấn Phủ sứ đại nhân không muốn để ngươi tiếp tục sống!
Lục Thất lạnh lùng nói.
- Ngươi muốn gì, bổn tướng quân đều có thể đáp ứng cho ngươi!
Sau khi sắc mặt biến đổi, người trung tuổi đó cắn răng nói.
- A….A!
Thanh đao vô tình đâm vào họng người đàn ông đó, sau khi Lục Thất rút đao ra thì xoay người nhanh chóng rời đi. Hắn rời đi với khuôn mặt có nụ cười ẩn ý dị thường. Trong lúc Lục Thất rời đi không lâu thì sau một chiếc ghế của đại sảnh có một đứa trẻ gương mặt thanh tú bò ra. Cậu bé sợ hãi cực độ liếc nhìn một lượt, đột nhiên đứng dậy chạy ra ngoài.
Sau nửa canh giờ, Động Đình Tây Sơn đang yên ổn đột nhiên có đại quân điều động. Trung quân Ngu Hầu của phủ Đô Đốc hạ lệnh đại quân đến bao vây quân doanh Trấn Phủ sứ. Đồng thời có một binh sĩ của phủ Đô Đốc, chạy đến báo cáo trong đêm bão táp là Trấn Phủ sứ đã đầu hàng Đường quân Tô Châu rồi, đã giết chết Đô đốc đại nhân, lệnh cho các chư doanh Động Đình Tây Sơn lập tức thảo phạt Trấn Phủ sứ, báo thù cho Đô đốc đại nhân.
Vì vậy, Động Đình Tây Sơn xảy ra đại loạn, quân lực kinh hoàng bất ổn, tiếp đó rơi vào tình trạng đối lập. Quân lực ủng hộ Trấn Phủ sứ đều xuất quân chống lại quân lực của phủ Đô đốc. Sự đối lập này đột nhiên có một nơi xuất hiện một trận đấu.
Chiến đấu như này lập tức thành một mồi lửa, trong đêm mưa xảy ra chiến loạn. Nhưng bởi vì không phân rõ được ta địch, vì vậy quân lực ủng hộ Trấn Phủ sứ không cho phép quân lực phủ Đô đốc đến gần quân doanh của Trấn Phủ sứ. Vì vậy hai bên vừa tiếp xúc đã phân, không rơi vào tình trạng đối chiến diện rộng, nhưng phần lớn quân lực của phỉ Thái Hồ đều tập trung ở thế giằng co trong đảo.
Lục Thất vừa thấy trận chiến không có thêm tiến triển thì đành phải trà trộn vào trong phủ Đô đốc chờ đợi. Sau nửa canh giờ, trong phủ có người kêu lên:
- Đô đốc đại nhân thật sự đã bị giết sao?
- Mạc lão tặc! Ngươi đã giết Đô đốc đại nhân, tên nghịch tặc nhà ngươi, đúng là không bằng loài cầm thú.
Một giọng nói phẫn hận vang lên.
Người đối diện im lặng trong chốc lát, mới đáp lại:
- Tài tướng quân! Lão phu tuyệt đối không giết hại Đô đốc đại nhân, có phải tướng quân đã nhầm không?
- Tuỳ đồng của Đô đốc đại nhân tận tai nghe thấy tên giết người đó nói là làm theo lệnh Mạc lão tặc nhà ngươi. Đến giờ ngươi còn dám giảo hoạt sao?
Tài tướng quân phẫn nộ nói.
Người đối diện im lặng trong chốc lát, chợt lớn tiếng nói:
- Tài tướng quân! Chắc là Ngài đã mắc lừa rồi, nếu như lão phu có tâm phản nghịch thì sẽ bị lâm vào thế đối lập ngay. Nhanh! Lập tức tản quân phòng ngự, chắc là thích khách của Đường quốc đã giết Đô đốc đại nhân rồi!
- Những lời ngươi nói là thật sao?
Tài tướng quân nghi ngờ hỏi.
- Lão phu quy Đường thì có lợi gì chứ. Mau đi phòng ngự, truyền lệnh của bổn sứ, lập tức tản quân đi phòng ngự. Mau!
Trấn Phủ sứ lớn tiếng ra lệnh!
Sau khi quân lực đối đầu do dự trong chốc lát thì bên này Trấn Phủ sứ bắt đầu rút lui quân xuất phát ra hướng đảo, đột nhiên có tiếng kêu thảm vang lên, quân lực định xuất phát ra đó lập tức dừng bước.
- Không xong rồi, Tài tướng quân bị giết rồi!
Một tiếng hô kinh sợ vang lên.
- Là thích khách quân Đường, lập tức về phòng ngự, không cần tập trung ở đây nữa. Mau lên!
Giọng nói của Trấn Phủ sứ lập tức vang lên, quân lực ngay lập tức từ bốn phía chạy về.
Lục Thất vung một đao đã giết chết được Tài tướng quân. Hắn biết đã không ngăn được phỉ Thái Hồ về phòng ngự nhưng qua thời gian dài điều quân rời đi phòng ngự thì quân lực Tô Châu tới đổ bộ chắc là được.
Hắn im lặng theo đại đội đi ra đảo, rất nhanh đã nghe thấy tiếng kêu thất thanh của phỉ Thái Hồ:
- Thuyền…Sao thuyền lại không thấy đâu?
- Các ngươi…Các ngươi là ai? Á!
Một tiếng kêu thảm mở màn trận đánh đêm, mấy trăm tướng sĩ lạ lẫm ở bến tàu Động Đình Tây Sơn, vô tình chém giết phỉ Thái Hồ quay về phòng ngự.
Lục Thất ở phía sau cũng im lặng mở giết, một đám phỉ Thái Hồ ‘oan uổng’ bị chém vào cổ, đồng bọn bị giết hại, doạ phỉ Thái Hồ lần lượt rời đi. Bọn chúng lớn tiếng hỏi thân phận của người đó, người quen biết mới dám phòng ngự bên ngoài, căn bản không dám tấn công chiếm đóng bến tàu của kẻ địch thế này.
Sau nửa canh giờ, mấy trăm thuyền lớn vận chuyển gần vạn đại quân đổ bộ lên Động Đình Tây Sơn, quân lực chiếm ưu thế bắt đầu chèn ép lấn chiếm. Trước đó phỉ Thái Hồ căn bản bị tin đồn là Trấn Phủ sứ đầu hàng quân Đường, vào làm chủ trước, đối mặt với lượng lớn đại quân tiến công không rõ này, rất nhiều phỉ Thái Hồ đã đầu hàng trong đêm mưa gió.
Tất nhiên Lục Thất không thể giả anh hùng xông lên tiền tuyến, hắn giả oai hùng thì chỉ e sẽ đánh lộn với quân mình. Mấy trăm thuyền lớn vừa đến, hắn liền chủ động “đầu hàng” quy thuận quân Đường. Vừa nhìn thống quân thì không ngờ lại là Tư mã hành quân của hai quân.
Tư mã hành quân hai quân vừa nhìn thấy Lục Thất, kích động bái kiến theo nghi thức quân đội, sau đó lại tự mình đến giúp Lục Thất thay giáp soái màu vàng. Hôi Ưng cũng lại bái kiến, đồng thời hỏi Lục Thất. Tất nhiên Lục Thất không khiêm tốn gì mà nói hành động vĩ đại của mình, các tướng sĩ lúc này mới biết, tại sao đổ bộ đoạt thuyền lại dễ dàng như vậy, đám phỉ Thái Hồ đều bị lừa gạt, bị đưa hết đi!
Trời hửng sáng, mưa vẫn không ngớt nhưng chiến sự của Động Đình Tây Sơn đã chấm dứt. Gần bốn nghìn phỉ Thái Hồ bị bắt làm tù binh, vị Trấn Phủ sứ cuối cùng cũng tận trung vì Việt quốc, vị Vương thôi quân cũng bị giết nhưng lại khiến Lục Thất tiếc nuối. Đại sơn chủ của bang áo xám đầu hàng nhưng đã bị Lục Thất âm thầm hạ lệnh giết rất nhiều tên cầm đầu, chỉ giữ lại mấy trăm phỉ nhân để Hôi Ưng nhận lại.
Sau chiến trận, Hôi Ưng trở thành Trấn Phủ sứ của thuỷ quân Thái Hồ, quyền chức cùng với chủ soái đoàn quân. Phần nửa phỉ Thái Hồ bị áp giải đến quân bộ, chỉ giữ lại phần nhỏ quân phỉ biết chèo thuyền. Thanh Phổ quân và Cổ Lãng quân chọn lựa người biết chèo thuyền điều vào thuỷ quân Thái Hồ, khiến thuỷ quân Thái Hồ biên chế làm ba nghìn tướng sĩ.
Lục Thất chỉ cho thuỷ quân Thái Hồ hai ngày để thành lập, ý của hắn vì tiêu diệt được phỉ Thái Hồ nên lại muốn đi tập kích bốn vạn Việt quân ở Gia Hưng. Bên chỗ Trương Hồng Ba lại mang đến cho hắn một tin xấu, nói thám báo đi Việt quốc thăm dò không quay về đúng hẹn, rất có thể là đã thất bại rồi, đến nay tình hình bên Hàng Châu không thể biết được.
Ý tưởng tập kích đường thuỷ của Lục Thất được Trương Hồng Ba tán thành, hiện giờ không phải là dẫn dụ tiêu diệt Chu quân mà là không thể dung túng cho Chu quốc và Việt quốc tập kết quá nhiều quân lực, ‘cơm phải ăn từng miếng mới không bị nghẹn chết!’
Võ Dương quân phủ lặng lẽ xây dựng chế độ, một vạn năm nghìn quân trung phủ dũng cũng lặng lẽ đóng tại Tô Châu. Lục Thất dùng mệnh lệnh của Quy Đức quân phủ điều động tập hợp ba vạn đại quân, lại điều động năm nghìn trung phủ dũng đóng tại bờ Thái Hồ để phòng ngự bị Việt quốc tập kích đường thuỷ cướp mất địa bàn.
Sau khi thành lập thuỷ quân Thái Hồ, đại quân cũng đang trong lúc được điều động. Lục Thất rời khỏi Ngô huyện, đến Côn Sơn. Hắn muốn đến gặp Cố tướng quân, nói chuyện tiến quân, hắn không thể để bốn vạn quân của Trương Hồng Ba tiến công được. Lần này, hắn muốn tập kết chín vạn đại quân, đè ép bốn vạn đại quân của Việt quốc.
Lần này đến gặp Cố tướng quân, Lục Thất không hề tỏ ra khiêm tốn, dưới sự hộ vệ của ba trăm Hổ Khâu vệ, thân mặc soái giáp màu vàng đến quân tiết độ sứ Giang Âm. Trong đại doanh báo cáo Quy Đức tướng quân Lục Thiên Phong muốn gặp Cố tướng quân.
Lục Thất đường hoàng đến khiến Cố tướng quân vô cùng bất ngờ, sau khi do dự thì sai con trai đến Viên Môn nghênh đón Lục Thất vào doanh. Con trai trưởng của Cố tướng quân Cố Vân Đào cũng là trung quân Ngu Hầu của Cố tướng quân, tất nhiên cũng sẽ là người kế thừa của Côn Sơn hầu tương lai.
Cố Vân Đào vừa ra Viên Môn, liền cung kính tiến lên trước bái kiến:
- Thần, Côn Sơn vệ Ưng Dương lang tướng bái kiến Quy Đức tướng quân.
Vẻ mặt Lục Thất tươi cười, mặc dù Cố tướng quân không ra nghênh đón nhưng con trai ông ta lại tự nhận là quy thuộc phủ Công chúa. Nói cách khác là Cố tướng quân đã thừa nhận chủ soái như hắn rồi. Nếu như không thừa nhận, vậy thì sẽ có kết quả cự tuyệt không gặp.
- Cố thiếu hầu miễn lễ! Bổn tướng đến đây là có quân vụ muốn thỉnh giáo Cố tướng quân!
Lục Thất ôn hòa nói.
Cố Vân Đào đứng thẳng người, cung kính nói:
- Gia phụ đang ở bên trong cung kính đợi, mời Quy Đức tướng quân vào.
Lục Thất gật đầu, cất bước đi vào Viên Môn, sau lưng chỉ có chín tên Hổ Khâu vệ đi theo. Lúc đến soái trướng của Cố tướng quân, chín tên Hổ Khâu vệ bị Lục Thất khoát tay ở bên ngoài. Hắn và Cố Vân Đào cùng bước vào trướng.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.