Quyển 1 - Chương 84: Bạn đồng hành
Hải Phong Nhi
30/06/2015
Đáng tiếc Lục Thất không muốn gây chuyện thị phi nhưng phía sau lại có bốn người mặc áo đen bảo vệ xe có rèm đuổi theo.
- Xin tướng quân hãy dừng bước!
Nghe thấy có người hét lớn, Lục Thất nhau mày, đành phải quay người lại nghênh đón.
- Tướng quân đại nhân! Chủ nhân của chúng tôi muốn nói chuyện với ngài!
Hai người chào hỏi nhau dừng lại trên đường, một người áo đen khách khí nói, chính Lục Thất đã cứu mạng của họ.
- Tại hạ đúng là quan quân Đường quốc, không biết quý chủ có gì chỉ giáo?
Lục Thất cũng khách khí đáp lại.
- Xin hỏi đại danh của tướng quân là gì, đang nhậm chức ở đâu?
Bên trong truyền ra giọng nói nhẹ nhàng của một phụ nữ.
- Tại hạ tên là Lục Thiên Phong, là Trí Quả Giáo Úy Tiết Độ trong quân thuộc Hưng Hóa, không có chức vụ gì trong quân đội cả.
Lục Thất thẳng thắn nói, hắn không muốn nhắc đến chức Huyện Úy hộ quân ở Huyện Thạch Đại, mà nói đến Hưng Hóa quân xa xôi.
- Hóa ra tướng quân là Trí Quả Giáo Úy, đã thất kính rồi!
Người phụ nữ trong xe khách khí nói.
- Không có gì thất kính cả! Chức Trí Quả Giáo Úy này của tại hạ khi đến địa phương thì ngay cả đội trưởng canh giữ thành cũng lạnh mặt khinh thường, thật sự làm người ta xấu hổ.
Lục Thất thản nhiên thuận miệng tự giễu.
- Xem ra Giáo Úy đại nhân đã phải chịu thiệt thòi rồi, không biết đại nhân định đi đâu?
- Tại hạ đến huyện Thanh Dương để thăm người thân!
- Vậy thì tốt quá! Chúng tôi cũng tiện đường với đại nhân rồi! Chi bằng chúng ta đi cùng nhau được không?
- Vậy sao? Vậy thì đi cùng đi!
Lục Thất ôn tồn nói, sau đó thúc ngựa quay đầu đi cùng.
- Giáo Úy đại nhân làm gì trong Hưng Hóa quân?
Người phụ nữ trong xe hỏi.
- Chủ yếu là hộ vệ chủ soái và làm thám mã!
Lục Thất thuận miệng nói, thời tiết nóng nực, có người nói chuyện cùng cũng tốt.
- Hộ vệ chủ soái? Nói như vậy thì đại nhân ngoài kỹ thuật bắn ra thì bản lính chiến đấu cũng rất lớn.
- Cũng được! Mấy tên thổ phỉ ban nãy, chỉ cần một mình tại hạ cũng có thể chém hết bọn chúng rồi!
Lục Thất hùng hồn nói.
- Thật là lợi hại! Đại nhân võ nghệ cao cường, phải chăng cũng thông hiểu chiến thuật quân sách?
- Thân là quan quân, tất nhiên phải thông hiểu chiến thuật quân sách, nhưng thông hiểu cũng vô dụng!
- Sao đại nhân lại nói là thông hiểu cũng vô dụng?
- Tất nhiên là vô dụng rồi! Hiện giờ trên dưới Đường quốc đều trọng văn khinh võ, đại nhân triều đình Đường quốc đều không hiểu quân vụ. Những đại nhân đó tất nhiên sẽ không muốn những người hiểu quân vụ được vào triều, càng không muốn tuyển chọn những tướng tài thật sự cho nước nhà.
Lục Thất không che đậy gì, nói ra những điều mình thấy.
- Đại nhân nói như vậy là có chút phiến diện rồi, triều đình đều rất coi trọng quân vụ, chỉ có điều thận trọng hơn một chút trong thực tế thôi.
- Hai chữ “thận trọng” thì tại hạ hiểu! Các đại nhân trong triều chỉ đơn giản là sợ thống soái có binh rồi sẽ tự kiêu. Chỉ tiếc rằng, thận trọng quá mức và đã làm nguy cấp đến sức chiến đấu của quân Đường quốc.
- Đại nhân! Triều đình thận trọng thì sao có thể nguy cấp đến sức chiến đấu của quân Đường quốc được?
- Tất nhiên sẽ nguy cấp đến sức chiến đấu của quân Đường quốc. Lúc tại hạ còn ở trong Hưng Hóa quân, triều đình đã phái rất nhiều văn nhân đến làm giám quân (Hành quân Tư mã), từ Tiết Độ Sứ hành dinh cho tới tướng lĩnh thống lĩnh hai nghìn quân cũng phái văn nhân giám quân. Những văn nhân giám quân đó căn bản không hiểu gì về quân sự nhưng lại muốn chủ quản. Sự tình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, các tướng lĩnh không thể làm chủ được toàn bộ nên phá hỏng rất nhiều thời cơ chiến đấu, thậm chí còn gặp rất nhiều thất bại khiến lòng quân oán giận. Đường quốc ta có mười vạn tướng sĩ nhưng đánh bảy vạn quân Việt quốc lại tốn sức vô cùng, kết quả là thắng nhưng cũng tổn thất thê thảm, quả thật làm cho người ta đau lòng.
Lục Thất oán giận nói.
- Vậy theo đại nhân thấy thì nên thận trọng đến mức nào?
- Rất đơn giản, Binh Mã Sứ cấp không được phái văn nhân đến làm giám quân, nếu như phái rồi thì cũng không được cho phép văn nhân giám quân làm chủ chỉ huy. Binh Mã Sứ Thống soái nhiều nhất ba nghìn binh, rất cần tướng lĩnh linh hoạt chỉ huy. Còn đối với triều đình mà nói, một Binh Mã sứ thống lĩnh ba nghìn binh căn bản không thể có binh tự trọng được, vì thế triều đình phái văn nhân làm giám quân phải bắt lớn thả nhỏ, như vậy mới có thể không ảnh hưởng đến chiến đấu, còn triều đình cũng không phải lo lắng gì.
- Đại nhân nói cũng có lý! Không biết đại nhân có cách nhìn thế nào về tình hình nước Đường?
- Nếu nói là tình hình trong nước bây giờ thì tại hạ cho rằng không được ổn lắm. Hiện giờ phía bắc có Chu quốc cách sông nhòm ngó, phía nam có Việt quốc xâm lược, còn cường hào thế gia trong nước thì hoành hành, đất đai bị thôn tính ngày càng nghiêm trọng, trực tiếp dẫn đến thất thoát thuế. Thường dân vì mất đất mà túng quẫn thành thổ phỉ, cứ như vậy thì nước Đường nguy vong là điều khó tránh khỏi.
Lục Thất xúc động nói một hồi, người phụ nữ trong xe trầm ngâm không nói gì. Lúc này, Lục Thất đột nhiên giật mình, thầm hối hận sao mình lại mất cảnh giác thế. Cứ coi như là cứu người có ân thì cũng không nên nói bừa chuyện quốc sự với một người con gái lạ lẫm như vậy. Hắn lo lắng nhìn trong xe một cái, lời đã nói ra rồi, hối hận có ích gì.
Tiếp đó, người phụ nữ kia không nói thêm gì nữa, chỉ đến khi đến Thanh Dương huyện rồi, nàng ta mới lên tiếng:
- Lục đại nhân! Ngài quả là người có hiểu biết, không biết sau này Lục đại nhân có muốn đến kinh thành không?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Sau này tại hạ chỉ thỉnh thoảng mới đến kinh thành giải quyết việc thôi. Tại hạ mạo muội hỏi một câu, phu nhân là ai vậy?
Người phụ nữ bình thản nói:
- Lục đại nhân yên tâm, tôi thật sự là gia quyến nhà quan, tôi là bình thê của một vị quan ở kinh thành. Sau này Lục đại nhân đến kinh thành, nhất định phải đến trà lầu Thất Tịch, tôi sẽ dẫn ngài đến gặp phu quân tôi. Lúc đó nếu như phu quân quen biết người nào trong Hưng Hóa quân sẽ nói vài lời giúp đại nhân. Đây là tín vật, xin hãy nhận lấy, không được đánh rơi.
Người phụ nữ trong xe nói xong, giơ tay ngọc ra cầm một vật dài màu bạc, người mặc áo đen nhận lấy rồi đưa cho Lục Thất. Lục Thất không kịp nhìn kỹ, vội thi lễ nói:
- Đa tạ phu nhân.
- Người phải nói tạ ơn phải là tôi. Lục đại nhân bảo trọng, xin cáo từ!
Người phụ nữ đó nói xong rồi hạ lệnh đi vào thành.
Chỉ đến khi nhìn thấy người áo đen hộ xe vào thành, Lục Thất mới nhìn kỹ vật trong tay mình. Thấy đó là một thanh đao bạc nhỏ dài ba tấc, thanh đao làm rất tinh xảo, thân đao điêu khắc hình rất giống vật được ban thưởng. Lục Thất cẩn thận thu vào túi bên hông, những lời phu nhân đó nói cho hắn một tia hy vọng, đây có lẽ là cơ hội để hắn trở thành tướng lĩnh thực sự.
Vào đến huyện Thanh Dương, Lục Thất lộ rõ sự ngạc nhiên. Huyện Thanh Dương cũng có bố cục đường chữ thập nhưng so với Huyện Thạch Đại thì cửa hàng buôn bán ở đây rõ ràng là thịnh vượng hơn nhiều. Mọi người hối hả trên phố, lữ khách từ nam chí bắc, tiểu thương reo hàng bên phố, tạo nên một quang cảnh thái bình thịnh vượng.
Nhìn sự phồn hoa của đường phố, trong lòng Lục Thất lại nảy ra một ý nghĩ. Hắn nghĩ, xưởng chế tạo giấy một khi cho ra sản phẩm thì vấn đề lớn nhất sau này là bán giấy. Chỉ bán giấy ở Huyện Thạch Đại, lượng bán đi chắc chắn sẽ có hạn. Huyện Thanh Dương phồn hoa như vậy, chi bằng bố trí một cửa hàng ở đây để bán văn phòng tứ bảo.
Có ý nghĩ này, Lục Thất bắt đầu để ý đến cửa hàng trên phố, đồng thời cùng ba cô gái đến ngân lầu mua một ít trang sức. Lục Thất đổi toàn bộ số bạc phi pháp có được thành ngân lượng, đây là một trong những mục đích đi lần này của hắn, cuối cùng lại mua hai tấm lụa làm lễ vật.
Nhà mẹ chồng của tỷ tỷ hắn họ Dương, sống ở khu bắc thành, dùng một xâu tiền thì rất dễ tìm thấy nhà họ Dương. Đến Dương gia, Lục Thất sửng sốt, hóa ra Dương gia rộng lớn co khí phái như vậy, ngói xanh cửa son, thềm ngọc đá sư tử, trước cửa có hai gia nô mặc áo mới đứng.
- Thất Lang, nhà chồng của tỷ tỷ là phong hầu sao?
Tân Vận Nhi cũng kinh ngạc trước khí thế nhà Dương gia, ngạc nhiên hỏi.
- Ta cũng không biết! Các nàng đợi một chút!
Lục Thất ôn tồn nói, cất bước đi đến thềm cửa son.
Tới trước cửa, Lục Thất khách khí nói với gia nô đứng cửa:
- Xin hỏi đây là phủ của Trung Võ Tướng quân Dương Sĩ Kỳ phải không?
Hai gia nô đứng cửa sững sờ, người bên phải khách khí nói:
- Đây là phủ đệ của Kỷ cố lão thái gia, ngài là quý nhân nào vậy?
Lục Thất ngẩn người ra, bất ngờ nói:
- Dương lão gia đã qua đời rồi sao?
- Đúng vậy! Lão thái gia bị bệnh liệt giường nhiều năm, mất năm ngoái!
Gia nô đứng cửa khách khí đáp.
Lục Thất nghe xong thì ngạc nhiên, Trung Võ Tướng quân Dương Sĩ Kỳ là chiến hữu tri kỉ của phụ thân hắn, tại sao qua đời cũng không thông báo cho Lục gia. Dương gia không thông báo, nhưng tại sao tỷ tỷ cũng không nói.
- Tại hạ là Thất Lang của Lục gia ở Thạch Đài, hôm nay đến thăm Dương lão gia. Tỷ tỷ của tại hạ là Lục Thiên Nguyệt, là thê thất của Dương nhị công tử. Hai vị có thể giúp tại hạ vào thông báo một tiếng được không?
Lục Thất khiêm tốn nói.
Hai gia nô nghe xong thì vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lục Thất một cái rồi lại quay sang nhìn nhau, một người trong đó khách khí nói:
- Hóa ra là Lục công tử, xin Lục công tử chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi thông báo ngay!
Từ phản ứng khác thường của gia nô, Lục Thất có cảm giác gì đó là lạ nhưng hắn cũng không đoán ra đó là gì.
Một lát sau gia nô quay lại, đưa đến không phải là tỷ tỷ mà là một người tầm sáu mươi tuổi, khuôn mặt quắc thước.
- Lục công tử! Đây là lão tổng quản Phúc gia gia!
Gia nô cung kính giới thiệu.
Lục Thất vội thi lễ nói:
- Lục Thiên Phong bái kiến Phúc gia gia!
- Ôi! Lão nô không dám nhận đâu!
Lão tổng quản bước lên phía trước đỡ lễ.
Sau khi thẳng lưng lên, lão tổng quản nhìn Lục Thất một chút, xúc động nói:
- Tiểu công tử của Lục đại nhân đã lớn thế này rồi!
Lục Thất nghe xong thì trong lòng cảm thấy thân thiết, nghe giọng nói thì lão tổng quản này chắc là lão nô đời thứ ba của Dương gia rồi, chắc chắn đã từng gặp phụ thân mình, thậm chí có thể còn gặp mình lúc nhỏ.
- Xin tướng quân hãy dừng bước!
Nghe thấy có người hét lớn, Lục Thất nhau mày, đành phải quay người lại nghênh đón.
- Tướng quân đại nhân! Chủ nhân của chúng tôi muốn nói chuyện với ngài!
Hai người chào hỏi nhau dừng lại trên đường, một người áo đen khách khí nói, chính Lục Thất đã cứu mạng của họ.
- Tại hạ đúng là quan quân Đường quốc, không biết quý chủ có gì chỉ giáo?
Lục Thất cũng khách khí đáp lại.
- Xin hỏi đại danh của tướng quân là gì, đang nhậm chức ở đâu?
Bên trong truyền ra giọng nói nhẹ nhàng của một phụ nữ.
- Tại hạ tên là Lục Thiên Phong, là Trí Quả Giáo Úy Tiết Độ trong quân thuộc Hưng Hóa, không có chức vụ gì trong quân đội cả.
Lục Thất thẳng thắn nói, hắn không muốn nhắc đến chức Huyện Úy hộ quân ở Huyện Thạch Đại, mà nói đến Hưng Hóa quân xa xôi.
- Hóa ra tướng quân là Trí Quả Giáo Úy, đã thất kính rồi!
Người phụ nữ trong xe khách khí nói.
- Không có gì thất kính cả! Chức Trí Quả Giáo Úy này của tại hạ khi đến địa phương thì ngay cả đội trưởng canh giữ thành cũng lạnh mặt khinh thường, thật sự làm người ta xấu hổ.
Lục Thất thản nhiên thuận miệng tự giễu.
- Xem ra Giáo Úy đại nhân đã phải chịu thiệt thòi rồi, không biết đại nhân định đi đâu?
- Tại hạ đến huyện Thanh Dương để thăm người thân!
- Vậy thì tốt quá! Chúng tôi cũng tiện đường với đại nhân rồi! Chi bằng chúng ta đi cùng nhau được không?
- Vậy sao? Vậy thì đi cùng đi!
Lục Thất ôn tồn nói, sau đó thúc ngựa quay đầu đi cùng.
- Giáo Úy đại nhân làm gì trong Hưng Hóa quân?
Người phụ nữ trong xe hỏi.
- Chủ yếu là hộ vệ chủ soái và làm thám mã!
Lục Thất thuận miệng nói, thời tiết nóng nực, có người nói chuyện cùng cũng tốt.
- Hộ vệ chủ soái? Nói như vậy thì đại nhân ngoài kỹ thuật bắn ra thì bản lính chiến đấu cũng rất lớn.
- Cũng được! Mấy tên thổ phỉ ban nãy, chỉ cần một mình tại hạ cũng có thể chém hết bọn chúng rồi!
Lục Thất hùng hồn nói.
- Thật là lợi hại! Đại nhân võ nghệ cao cường, phải chăng cũng thông hiểu chiến thuật quân sách?
- Thân là quan quân, tất nhiên phải thông hiểu chiến thuật quân sách, nhưng thông hiểu cũng vô dụng!
- Sao đại nhân lại nói là thông hiểu cũng vô dụng?
- Tất nhiên là vô dụng rồi! Hiện giờ trên dưới Đường quốc đều trọng văn khinh võ, đại nhân triều đình Đường quốc đều không hiểu quân vụ. Những đại nhân đó tất nhiên sẽ không muốn những người hiểu quân vụ được vào triều, càng không muốn tuyển chọn những tướng tài thật sự cho nước nhà.
Lục Thất không che đậy gì, nói ra những điều mình thấy.
- Đại nhân nói như vậy là có chút phiến diện rồi, triều đình đều rất coi trọng quân vụ, chỉ có điều thận trọng hơn một chút trong thực tế thôi.
- Hai chữ “thận trọng” thì tại hạ hiểu! Các đại nhân trong triều chỉ đơn giản là sợ thống soái có binh rồi sẽ tự kiêu. Chỉ tiếc rằng, thận trọng quá mức và đã làm nguy cấp đến sức chiến đấu của quân Đường quốc.
- Đại nhân! Triều đình thận trọng thì sao có thể nguy cấp đến sức chiến đấu của quân Đường quốc được?
- Tất nhiên sẽ nguy cấp đến sức chiến đấu của quân Đường quốc. Lúc tại hạ còn ở trong Hưng Hóa quân, triều đình đã phái rất nhiều văn nhân đến làm giám quân (Hành quân Tư mã), từ Tiết Độ Sứ hành dinh cho tới tướng lĩnh thống lĩnh hai nghìn quân cũng phái văn nhân giám quân. Những văn nhân giám quân đó căn bản không hiểu gì về quân sự nhưng lại muốn chủ quản. Sự tình trên chiến trường thay đổi trong nháy mắt, các tướng lĩnh không thể làm chủ được toàn bộ nên phá hỏng rất nhiều thời cơ chiến đấu, thậm chí còn gặp rất nhiều thất bại khiến lòng quân oán giận. Đường quốc ta có mười vạn tướng sĩ nhưng đánh bảy vạn quân Việt quốc lại tốn sức vô cùng, kết quả là thắng nhưng cũng tổn thất thê thảm, quả thật làm cho người ta đau lòng.
Lục Thất oán giận nói.
- Vậy theo đại nhân thấy thì nên thận trọng đến mức nào?
- Rất đơn giản, Binh Mã Sứ cấp không được phái văn nhân đến làm giám quân, nếu như phái rồi thì cũng không được cho phép văn nhân giám quân làm chủ chỉ huy. Binh Mã Sứ Thống soái nhiều nhất ba nghìn binh, rất cần tướng lĩnh linh hoạt chỉ huy. Còn đối với triều đình mà nói, một Binh Mã sứ thống lĩnh ba nghìn binh căn bản không thể có binh tự trọng được, vì thế triều đình phái văn nhân làm giám quân phải bắt lớn thả nhỏ, như vậy mới có thể không ảnh hưởng đến chiến đấu, còn triều đình cũng không phải lo lắng gì.
- Đại nhân nói cũng có lý! Không biết đại nhân có cách nhìn thế nào về tình hình nước Đường?
- Nếu nói là tình hình trong nước bây giờ thì tại hạ cho rằng không được ổn lắm. Hiện giờ phía bắc có Chu quốc cách sông nhòm ngó, phía nam có Việt quốc xâm lược, còn cường hào thế gia trong nước thì hoành hành, đất đai bị thôn tính ngày càng nghiêm trọng, trực tiếp dẫn đến thất thoát thuế. Thường dân vì mất đất mà túng quẫn thành thổ phỉ, cứ như vậy thì nước Đường nguy vong là điều khó tránh khỏi.
Lục Thất xúc động nói một hồi, người phụ nữ trong xe trầm ngâm không nói gì. Lúc này, Lục Thất đột nhiên giật mình, thầm hối hận sao mình lại mất cảnh giác thế. Cứ coi như là cứu người có ân thì cũng không nên nói bừa chuyện quốc sự với một người con gái lạ lẫm như vậy. Hắn lo lắng nhìn trong xe một cái, lời đã nói ra rồi, hối hận có ích gì.
Tiếp đó, người phụ nữ kia không nói thêm gì nữa, chỉ đến khi đến Thanh Dương huyện rồi, nàng ta mới lên tiếng:
- Lục đại nhân! Ngài quả là người có hiểu biết, không biết sau này Lục đại nhân có muốn đến kinh thành không?
Lục Thất ôn tồn nói:
- Sau này tại hạ chỉ thỉnh thoảng mới đến kinh thành giải quyết việc thôi. Tại hạ mạo muội hỏi một câu, phu nhân là ai vậy?
Người phụ nữ bình thản nói:
- Lục đại nhân yên tâm, tôi thật sự là gia quyến nhà quan, tôi là bình thê của một vị quan ở kinh thành. Sau này Lục đại nhân đến kinh thành, nhất định phải đến trà lầu Thất Tịch, tôi sẽ dẫn ngài đến gặp phu quân tôi. Lúc đó nếu như phu quân quen biết người nào trong Hưng Hóa quân sẽ nói vài lời giúp đại nhân. Đây là tín vật, xin hãy nhận lấy, không được đánh rơi.
Người phụ nữ trong xe nói xong, giơ tay ngọc ra cầm một vật dài màu bạc, người mặc áo đen nhận lấy rồi đưa cho Lục Thất. Lục Thất không kịp nhìn kỹ, vội thi lễ nói:
- Đa tạ phu nhân.
- Người phải nói tạ ơn phải là tôi. Lục đại nhân bảo trọng, xin cáo từ!
Người phụ nữ đó nói xong rồi hạ lệnh đi vào thành.
Chỉ đến khi nhìn thấy người áo đen hộ xe vào thành, Lục Thất mới nhìn kỹ vật trong tay mình. Thấy đó là một thanh đao bạc nhỏ dài ba tấc, thanh đao làm rất tinh xảo, thân đao điêu khắc hình rất giống vật được ban thưởng. Lục Thất cẩn thận thu vào túi bên hông, những lời phu nhân đó nói cho hắn một tia hy vọng, đây có lẽ là cơ hội để hắn trở thành tướng lĩnh thực sự.
Vào đến huyện Thanh Dương, Lục Thất lộ rõ sự ngạc nhiên. Huyện Thanh Dương cũng có bố cục đường chữ thập nhưng so với Huyện Thạch Đại thì cửa hàng buôn bán ở đây rõ ràng là thịnh vượng hơn nhiều. Mọi người hối hả trên phố, lữ khách từ nam chí bắc, tiểu thương reo hàng bên phố, tạo nên một quang cảnh thái bình thịnh vượng.
Nhìn sự phồn hoa của đường phố, trong lòng Lục Thất lại nảy ra một ý nghĩ. Hắn nghĩ, xưởng chế tạo giấy một khi cho ra sản phẩm thì vấn đề lớn nhất sau này là bán giấy. Chỉ bán giấy ở Huyện Thạch Đại, lượng bán đi chắc chắn sẽ có hạn. Huyện Thanh Dương phồn hoa như vậy, chi bằng bố trí một cửa hàng ở đây để bán văn phòng tứ bảo.
Có ý nghĩ này, Lục Thất bắt đầu để ý đến cửa hàng trên phố, đồng thời cùng ba cô gái đến ngân lầu mua một ít trang sức. Lục Thất đổi toàn bộ số bạc phi pháp có được thành ngân lượng, đây là một trong những mục đích đi lần này của hắn, cuối cùng lại mua hai tấm lụa làm lễ vật.
Nhà mẹ chồng của tỷ tỷ hắn họ Dương, sống ở khu bắc thành, dùng một xâu tiền thì rất dễ tìm thấy nhà họ Dương. Đến Dương gia, Lục Thất sửng sốt, hóa ra Dương gia rộng lớn co khí phái như vậy, ngói xanh cửa son, thềm ngọc đá sư tử, trước cửa có hai gia nô mặc áo mới đứng.
- Thất Lang, nhà chồng của tỷ tỷ là phong hầu sao?
Tân Vận Nhi cũng kinh ngạc trước khí thế nhà Dương gia, ngạc nhiên hỏi.
- Ta cũng không biết! Các nàng đợi một chút!
Lục Thất ôn tồn nói, cất bước đi đến thềm cửa son.
Tới trước cửa, Lục Thất khách khí nói với gia nô đứng cửa:
- Xin hỏi đây là phủ của Trung Võ Tướng quân Dương Sĩ Kỳ phải không?
Hai gia nô đứng cửa sững sờ, người bên phải khách khí nói:
- Đây là phủ đệ của Kỷ cố lão thái gia, ngài là quý nhân nào vậy?
Lục Thất ngẩn người ra, bất ngờ nói:
- Dương lão gia đã qua đời rồi sao?
- Đúng vậy! Lão thái gia bị bệnh liệt giường nhiều năm, mất năm ngoái!
Gia nô đứng cửa khách khí đáp.
Lục Thất nghe xong thì ngạc nhiên, Trung Võ Tướng quân Dương Sĩ Kỳ là chiến hữu tri kỉ của phụ thân hắn, tại sao qua đời cũng không thông báo cho Lục gia. Dương gia không thông báo, nhưng tại sao tỷ tỷ cũng không nói.
- Tại hạ là Thất Lang của Lục gia ở Thạch Đài, hôm nay đến thăm Dương lão gia. Tỷ tỷ của tại hạ là Lục Thiên Nguyệt, là thê thất của Dương nhị công tử. Hai vị có thể giúp tại hạ vào thông báo một tiếng được không?
Lục Thất khiêm tốn nói.
Hai gia nô nghe xong thì vẻ mặt kinh ngạc, nhìn Lục Thất một cái rồi lại quay sang nhìn nhau, một người trong đó khách khí nói:
- Hóa ra là Lục công tử, xin Lục công tử chờ một chút, tiểu nhân sẽ đi thông báo ngay!
Từ phản ứng khác thường của gia nô, Lục Thất có cảm giác gì đó là lạ nhưng hắn cũng không đoán ra đó là gì.
Một lát sau gia nô quay lại, đưa đến không phải là tỷ tỷ mà là một người tầm sáu mươi tuổi, khuôn mặt quắc thước.
- Lục công tử! Đây là lão tổng quản Phúc gia gia!
Gia nô cung kính giới thiệu.
Lục Thất vội thi lễ nói:
- Lục Thiên Phong bái kiến Phúc gia gia!
- Ôi! Lão nô không dám nhận đâu!
Lão tổng quản bước lên phía trước đỡ lễ.
Sau khi thẳng lưng lên, lão tổng quản nhìn Lục Thất một chút, xúc động nói:
- Tiểu công tử của Lục đại nhân đã lớn thế này rồi!
Lục Thất nghe xong thì trong lòng cảm thấy thân thiết, nghe giọng nói thì lão tổng quản này chắc là lão nô đời thứ ba của Dương gia rồi, chắc chắn đã từng gặp phụ thân mình, thậm chí có thể còn gặp mình lúc nhỏ.
Bạn đang đọc truyện trên: Dtruyen.net
Dtruyen.com đổi tên miền thành Dtruyen.net. Độc giả ghi nhớ để truy cập.